Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 14

"Quý Mạc!" Cố Viễn Sâm gần như lao đến. "Sao vậy?!"

 

"Em... em không cẩn thận bị ngã..." Quý Mạc đau đến mức mồ hôi lạnh vã ra, nước mắt cũng theo đó không kìm được mà tuôn xuống. Cậu cố nén tiếng nức nở, vai run lên từng hồi, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, phản chiếu dáng vẻ lo lắng của Cố Viễn Sâm.

 

Cố Viễn Sâm lập tức bế cậu lên, hai tay siết chặt cậu trong vòng tay mình, tim như lửa đốt lao nhanh ra khỏi tòa nhà. Má Quý Mạc lấm lem nước mắt, dán sát vào lồng ngực anh, ngửi thấy hương trà đắng nhàn nhạt quen thuộc.

 

Đó là pheromone của Cố Viễn Sâm, bởi vì có độ tương thích rất cao với pheromone của Quý Mạc nên đã tạo ra tác dụng trấn an nhẹ.

 

Quý Mạc không dám chạm vào anh, chỉ siết chặt lấy cổ áo mình, môi trắng bệch mấp máy nghẹn ngào: "Anh... anh Viễn Sâm, đau quá..."

 

Cậu cắn chặt răng, trán nhẹ nhàng cọ vào ngực Cố Viễn Sâm, như thể đang tìm kiếm một chút dịu dàng và mong anh tiết ra thêm pheromone để xoa dịu cơn đau.

 

Đây là thuốc giảm đau duy nhất của cậu lúc này, thứ duy nhất có thể khiến cậu bình tâm lại đôi chút.

 

Cố Viễn Sâm nhíu mày, trầm giọng nói: "Cố chịu một chút."

 

"Đau lắm." Quý Mạc nghiến răng, vừa khóc vừa cầu xin: "Anh Viễn Sâm, em đau quá..."

 

Cố Viễn Sâm không trả lời, chỉ cắn răng ôm chặt cậu chạy ra khỏi giảng đường. Đúng lúc đó Tiêu Thừa cũng vừa làm xong việc, từ xa đi tới và chạm mặt hai người.

 

Cố Viễn Sâm quát: "Tiêu Thừa! Mở xe, đưa cậu ấy đến bệnh viện trường!"

 

Vừa dứt lời, Cố Viễn Sâm ném chìa khóa xe cho Tiêu Thừa rồi ôm Quý Mạc ngồi vào ghế sau.

 

Quý Mạc co người lại trong lòng anh, mắt cá chân cậu đã sưng lên rõ rệt. Tiêu Thừa đành làm tài xế bất đắc dĩ, bằng lái của cậu là mới lấy hồi hè năm lớp 12, tay lái còn non, trên đường đến phòng y tế trường còn rẽ lạc mất ở một ngã rẽ.

 

Quý Mạc đau đến phát run, sắc mặt trắng bệch như giấy. Cậu biết dù mình có khóc lóc thế nào cũng chẳng mong chờ được Cố Viễn Sâm tiết ra pheromone để an ủi, thế là dần dần cậu cũng im lặng lại, chỉ còn thân thể vẫn không ngừng run rẩy, chẳng rõ là vì đau hay vì sợ.

 

Cậu nép sát vào Cố Viễn Sâm, nước mắt đã thấm đẫm cả áo anh.

 

"......"

 

Mùi hương hoa hồng thoang thoảng dần tỏa ra từ người Quý Mạc. Trong không gian chật hẹp của xe, hương thơm gần như quấn lấy lý trí của Cố Viễn Sâm. May mà khả năng kiềm chế của anh rất tốt, còn Tiêu Thừa thì không được như vậy.

 

Dù độ tương thích tin tức tố giữa cậu và Quý Mạc rất thấp, nhưng trong không khí ngột ngạt này, mùi hương Omega nồng nàn khiến Tiêu Thừa cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào.

 

Cậu khẽ ho một tiếng, cố tình phá vỡ sự im lặng: "Tôi mở cửa sổ chút được không?"

 

"Gió lớn quá." Cố Viễn Sâm liếc nhìn mồ hôi lạnh trên trán Quý Mạc từ chối Tiêu Thừa, sau đó cúi đầu khẽ nói với Quý Mạc: "Kiểm soát lại pheromone của cậu."

 

Lời vừa dứt, cơ thể Quý Mạc rõ ràng khẽ run lên một cái. Cậu vội vàng đưa tay lục tìm trong túi muốn lấy thuốc ức chế ra. Nhưng vì đau đến mơ màng, thần trí rối loạn, cậu lục mãi vẫn không tìm được. Ngón tay run rẩy một cách vô vọng: "Anh... Viễn Sâm..."

 

Cậu chỉ mong Cố Viễn Sâm có thể giúp mình một chút, không cần làm gì to tát, cũng không cần bố thí cho cậu dù chỉ một chút pheromone, chỉ cần lấy viên thuốc ức chế trong túi ra nhét vào miệng cậu là được.

 

Tiếc là Cố Viễn Sâm không làm vậy.

 

Quý Mạc tuyệt vọng đưa tay tiếp tục lục tìm thuốc ức chế. Cậu càng căng thẳng, hương hoa hồng từ pheromone lại càng mất kiểm soát. Dù sao mùi hương này cũng không phải là mùi bẩm sinh của cậu, lúc cậu yếu đuối nó lại càng trở nên ngông cuồng, như đang trừng phạt cậu, cũng như giễu cợt hành động không biết tự lượng sức mình.

 

Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy hối hận, hối hận vì đã cố ý ngã xuống, hối hận vì khiến chân mình bị thương.

 

Bởi vì Cố Viễn Sâm căn bản là một người máu lạnh vô tình.

 

"Anh ấy sẽ không bao giờ thích mày nữa đâu." Âm thanh ấy vang lên bên tai Quý Mạc, vừa khinh miệt vừa khiêu khích, như vọng ra từ một khe nứt tối tăm trong vực sâu. Câu nói mà người từng gửi email đầy ác ý đến cho Cố Viễn Sâm đã viết.

 

Quý Mạc nhớ rất rõ.

 

Chính kẻ đó đã phá hủy tất cả, vì ghen tị và căm ghét.

 

............

 

Quý Mạc biết rõ bản thân đang gây phiền toái, lại còn không kiểm soát được pheromone vào lúc này, chẳng khác nào khiến hình tượng của mình trong mắt Cố Viễn Sâm sụp đổ hoàn toàn. Nước mắt vốn là thứ vô dụng nhất, thừa thãi nhất, vậy mà cậu lại bắt đầu khóc, khóc không thành tiếng.

 

Nhưng giây tiếp theo...

 

Mùi trà đắng của pheromone Alpha bỗng bao phủ toàn bộ không gian trong xe, mạnh mẽ và bá đạo, trực tiếp lấn át hương hoa hồng ngào ngạt nơi Quý Mạc.

 

Pheromone của họ có độ tương thích rất cao, có thể dẫn dắt và điều hòa lẫn nhau.

 

Quý Mạc như một chú thỏ con không thể cử động được xoa dịu trong chớp mắt. Cơn đau ở chân giảm đi một nửa, cảm giác an toàn trở thành điều gần kề trước mắt, lặng lẽ bao bọc lấy cậu, vỗ về trái tim yếu ớt ấy hết lần này đến lần khác.

 

Quý Mạc mềm mại tựa đầu lên vai Cố Viễn Sâm, thân thể run rẩy dần dần ổn định lại. Cậu vùi mặt vào cổ anh hít một hơi thật sâu, gò má vẫn còn ướt lạnh vì nước mắt.

 

Bàn tay của Cố Viễn Sâm rất lớn, luôn ôm lấy cậu từ đầu đến cuối, nhưng lại không hề đưa tay lên lau những vệt lệ còn đọng trên khuôn mặt cậu.

 

Thế nhưng tiếng khóc đã ngừng lại.

 

Quý Mạc không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đến khi tỉnh dậy sắc trời đã chuyển hoàng hôn, màn đêm của cuối thu dần dần buông xuống quét sạch ánh chiều tàn le lói. Cậu đang nằm trong phòng bệnh của y tế trường, không ngờ bản thân lại ngủ đến tận khi trời tối.

 

Xung quanh vắng vẻ, không có lấy một bóng người bên cạnh.

 

Quý Mạc dụi mắt, dường như đã quen với việc chỉ có một mình, cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm trần nhà. Túi xách của cậu được đặt ở bên cạnh, Quý Mạc ngồi dậy, chân đã được bôi thuốc. Cậu ngây ngẩn chống tay cố gắng ngồi thẳng, rồi lại dụi mắt lần nữa. Do khóc quá nhiều trước đó, mắt cậu lúc này hơi khô rát.

 

Loáng thoáng bên ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện, bước chân mỗi lúc một rõ.

 

Cậu mờ mịt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lục Thu Viễn vội vã bước vào: "Tiểu Mạc, không sao chứ? Sao lại ngồi dậy rồi, còn đau không?"

 

Quý Mạc thoáng sững người, không hiểu vì sao Lục Thu Viễn lại biết chuyện mình bị thương. Cậu chớp đôi mắt còn vương đỏ, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Cố Viễn Sâm đi theo sau Lục Thu Viễn bước vào phòng.

 

Lục Thu Viễn ân cần nói: "Chú đến đây là để tìm một vị giáo sư quen biết, tiện thể muốn ghé xem cháu thế nào. Không ngờ là lại nghe điện thoại của cháu do Viễn Sâm bắt máy, mới biết chân cháu bị thương."

 

Ông nghiêng người hỏi tiếp: "Cháu có đói không? Có cần chú nhờ Viễn Sâm đi mua ít cháo cho cháu? Hay cháu muốn ăn gì khác?"

 

Chỉ thấy Cố Viễn Sâm đứng phía sau khẽ nhíu mày một chút. Vừa thấy thế, Quý Mạc đã vội vàng lắc đầu như cái trống lắc: "Dạ cháu không đói."

 

"Ọt ọt..."

 

Quý Mạc hóa đá.

 

Tuy lần bị thương ở chân này đúng là do nhất thời nghĩ quẩn mà cố ý ngã, nhưng tiếng bụng réo này thì hoàn toàn không nằm trong dự tính của cậu. Nếu lúc này có cái hố, cậu sẽ không ngần ngại nhảy xuống ngay lập tức.

 

Cậu nghĩ: Không sống nổi nữa rồi, thật đấy.

 

Lần trước mất mặt trước mặt Cố Viễn Sâm đã đủ nhục rồi, lần này lại còn bẽ bàng trước cả Lục Thu Viễn và Cố Viễn Sâm.

 

Quý Mạc ngượng chín mặt, lí nhí nói: "...Cháu về ký túc xá ăn cũng được, bạn cháu sẽ mua đồ giúp."

 

Lục Thu Viễn thoáng cau mày, hỏi: "Chú nhớ ký túc xá Omega phần lớn là phòng đơn, cháu ở phòng hai người à?"

 

Quý Mạc lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Phòng đơn ạ, người mua đồ giúp là bạn ở phòng bên cạnh."

 

Không nói thì thôi, càng nghe Quý Mạc nói Lục Thu Viễn lại càng không yên tâm. Chân bị thương thế rồi mà vẫn phải ở một mình trong ký túc xá? Nhỡ đâu lại té ngã lần nữa thì sao, đâu phải chuyện đùa. Dẫu sao ông cũng là bậc trưởng bối, mà hôn ước giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố vẫn còn, ông không thể giả vờ như không biết Quý Mạc đang gặp khó khăn.

 

Suy đi tính lại, Lục Thu Viễn quyết định: "Chân cháu cần thời gian để hồi phục, thế này đi, cháu theo chú về nhà họ Cố ở tạm một thời gian. Việc lên lớp chú sẽ sắp xếp tài xế đưa đón."

 

"Ba?" Cố Viễn Sâm lập tức lên tiếng.

 

Lục Thu Viễn không chút nể tình đáp lại: "Không thì con định để nó thế nào? Không phải con còn muốn tránh né nó sao? Vậy thì con ngày ngày ra vào ký túc xá của nó để chăm sóc nó à? Với cái tính của con, con bỏ mặc nó được chắc?" Khi đến đây, ông cũng đã tranh thủ gặng hỏi Cố Viễn Sâm, rõ ràng biết được nguyên nhân Quý Mạc bị thương là vì Cố Viễn Sâm.

 

Nói trắng ra, Quý Mạc là vì Cố Viễn Sâm mà ngã.

 

Lục Thu Viễn quay đầu lại, thấy Quý Mạc đang lo lắng nhìn sang Cố Viễn Sâm, ánh mắt rụt rè như chú thỏ con. Cậu khẽ lắc đầu: "Cháu không đi đâu ạ. Cháu ở một mình trong ký túc xá cũng không sao."

 

Cố Viễn Sâm nghẹn họng, trông như thể mình đang bắt nạt người ta vậy.

 

Lục Thu Viễn nắm lấy tay Quý Mạc dịu giọng nói: "Được rồi, nghe lời chú Lục đi."

 

Tối hôm đó, Lục Thu Viễn đã giúp Quý Mạc xin giấy phép cho phép ngoại trú tạm thời, chính thức chuyển cậu về nhà họ Cố để tiện chăm sóc.

 

Biết rõ Cố Viễn Sâm không thoải mái, Lục Thu Viễn cũng không cố ép cậu và Quý Mạc phải đối mặt nhau quá nhiều. Trước đây ông từng nói rồi, một năm là hạn định, nếu có thể thành thì tốt, không thành thì thôi.

 

Nhưng dù sao Quý Mạc cũng là con cháu nhà họ Quý, lại ngoan ngoãn biết điều, Lục Thu Viễn thật sự không muốn để cậu phải chịu thiệt.

 

Biệt thự nhà họ Cố thuộc loại đơn giản, toàn bộ thiết kế đều theo sở thích của Lục Thu Viễn. Bố của Cố Viễn Sâm, Cố Kiềm Minh là một con nghiện công việc, rất ít khi về nhà, phần lớn thời gian đều ở trong căn hộ gần công ty. Nói trắng ra là kiểu "lạnh nhạt trong hôn nhân", gần như ly thân với Lục Thu Viễn.

 

Cả căn biệt thự rộng lớn ngoài Lục Thu Viễn và Cố Viễn Sâm, chỉ có hai người giúp việc. Một là chị Trương, ở lại luôn trong nhà chuyên nấu ăn. Người còn lại là cô Lý, mỗi ngày đến dọn dẹp một lần. Cây cối trong vườn đều có thợ làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc mỗi tháng. Lục Thu Viễn thích sự yên tĩnh, không muốn nhà cửa quá đông người, mà ông cũng không cần nhiều người hầu hạ.

 

Nghĩ đến việc chân Quý Mạc còn đau, Lục Thu Viễn đã đặc biệt bảo chị Trương dọn dẹp lại phòng khách tầng một.

 

"Phòng tầng một đơn sơ hơn chút, nhưng con đi lại không tiện, đành phải để con tạm ở đây vậy." Lục Thu Viễn vừa đỡ cậu vào phòng vừa dặn dò: "Trong phòng có nhà vệ sinh riêng, lúc chống nạng nhớ cẩn thận, đừng để ngã nữa. Cuối tuần này con gửi chú thời khóa biểu, chú sẽ sắp xếp tài xế đưa đón con đi học."

 

"Đã làm phiền chú rồi, chú Lục." Quý Mạc áy náy nói: "Chắc con hồi phục cũng nhanh thôi, đến lúc đó sẽ sớm chuyển về ký túc xá ạ."

 

Lục Thu Viễn vỗ nhẹ lên vai cậu, biết cậu đang lo nghĩ gì: "Viễn Sâm cái tính thì nóng thật, nhưng nó không thực sự giận đâu. Nếu không, hôm nay nó đã chẳng đến đưa đón con, đúng không?"

 

Lục Thu Viễn hiểu con trai mình, biết rõ Cố Viễn Sâm là kiểu "miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm yếu".

 

"Cảm ơn chú Lục." Quý Mạc ngồi ngay ngắn ở mép giường, trông thế nào cũng có vẻ rụt rè, căng thẳng.

 

"Cơm tối sắp xong rồi, ra phòng khách ăn chút trái cây lót bụng trước đã." Lục Thu Viễn cười nói: "Đói lắm rồi phải không?"

 

Quý Mạc mím môi gật đầu, ngoan ngoãn chống nạng, để mặc Lục Thu Viễn dìu ra phòng khách. Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái, cả người vẫn không thả lỏng nổi, dây thần kinh cứ căng như dây đàn. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà họ Cố, lại là trong hoàn cảnh thế này, khiến cậu vừa hồi hộp vừa bất an.

 

Hôm nay dì Trương đặc biệt nấu mấy món sở trường, mùi thơm dậy lên từ trong bếp khiến Quý Mạc vô thức nuốt nước bọt. Lâu lắm rồi cậu mới được ngửi thấy hương vị cơm nhà đậm đà của Trung Quốc.

 

Cậu vừa nghiêng đầu thì đã thấy Cố Viễn Sâm thay đồ ở nhà, đang từ trên lầu đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment