Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 25

Nói dứt câu, Quý Mạc xoay người bước vào một buồng vệ sinh.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã nghe thấy tiếng cửa bị kẹt lại bởi thứ gì đó. Qua khe hở phía dưới, Quý Mạc nhìn thấy bóng người vội vã rời đi, cậu lập tức đoán ra là ai giở trò.

 

Ngay giây kế tiếp, Quý Mạc đứng lên nắp bồn cầu, linh hoạt trèo qua khe trống phía trên vách ngăn.

 

Cậu tiếp đất nhẹ nhàng, động tác uyển chuyển như mèo.

 

Khi còn ở H quốc, chú Sâm từng dạy cậu một vài kỹ năng tự vệ và thoát hiểm. Hơn nữa, thời còn học cấp hai, cấp ba, Quý Mạc từng nhiều lần bị bạn bè bắt nạt, mỗi lần như vậy, cậu đều phải tự mình xoay xở. Trải qua nhiều lần, cậu cũng thành quen.

 

Cậu liếc mắt liền thấy trước cửa nhà vệ sinh nữ có đặt một tấm biển cảnh báo "đang dọn dẹp", không cần nói cũng biết là trò của Trương Lộ.

 

Quả thật, "không thể nhìn mặt mà bắt hình dong" là điều Quý Mạc đã sớm lĩnh hội sâu sắc từ cái ngày đầu tiên cậu bước chân vào nhà họ Quý, nhìn thấy Quý Mộc thật sự.

 

Kể cả chính cậu, cũng vậy.

 

Mà Trương Lộ lúc này vẫn chưa biết Quý Mạc đã thoát ra. Cô vừa khe khẽ ngâm nga một giai điệu, vừa soi gương thoa lại son môi. Sau đó cô thong thả bước vào một gian trong nhà vệ sinh đối diện. Nhưng cửa vừa khép lại, Quý Mạc đã theo sát lấy một cây chổi lau sàn chặn ngang cửa buồng.

 

Tiện tay cậu còn đem tấm biển "đang dọn dẹp" ban nãy đặt lại trước cửa nhà vệ sinh đó.

 

Trả miếng vẫn luôn là phong cách của Quý Mạc.

 

Dù sao đây là khu trung tâm thương mại, lượng người ra vào rất lớn. Chỉ cần nhà vệ sinh của nữ giới Beta không sử dụng được, nhân viên vệ sinh chắc chắn sẽ sớm được báo. Trương Lộ sẽ không bị nhốt lâu, Quý Mạc chỉ muốn cho cô ta một bài học mà thôi.

 

Chỉ là vận khí của Trương Lộ hôm nay thật sự chẳng tốt, số lượng Beta nữ vào trung tâm thương mại hôm nay vốn đã ít, càng hiếm có ai đi vào nhà vệ sinh. Tính ra, cô là người duy nhất.

 

Khi Quý Mạc quay trở lại, món tráng miệng sau bữa ăn đã được dọn lên bàn. Cậu ăn xong một cách thong thả, vậy mà Trương Lộ vẫn chưa thấy trở lại.

 

"Em thấy học tỷ có mang theo túi trang điểm, chắc là đang dặm lại lớp trang điểm thôi." Quý Mạc nhẹ nhàng nói như thể đang giúp cô giải vây.

 

Cố Viễn Sâm đợi đến mất kiên nhẫn, cau mày: "Từ Phong, tôi còn có việc, đi trước đây."

 

Quý Mạc cũng lập tức đứng dậy đi theo.

 

Chuyện này vốn là Từ Phong mượn cớ để mời Trương Lộ đi ăn chung, mục đích chính là trò chuyện làm quen. Giờ Cố Viễn Sâm đã hoàn thành nhiệm vụ, Từ Phong cầu còn chẳng được anh rời đi sớm, vì có Quý Mạc ở đây, đúng là không khí quá gượng gạo: "Đi đi, hai người đi đi, lát nữa tôi đưa cô ấy về. Hôm nay đúng là nước cờ sai rồi." Cậu ta than thở nhìn Quý Mạc, lại liếc sang Cố Viễn Sâm, chỉ thiếu điều không trực tiếp buột miệng chúc hai người "trăm năm hạnh phúc".

 

Cố Viễn Sâm không thèm đáp lại Từ Phong. Anh bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại: "Tôi gọi xe, đưa cậu về."

 

Quý Mạc gật đầu.

 

Một lúc sau, Cố Viễn Sâm khẽ mở miệng: "Không phải tôi muốn tới."

 

Quý Mạc lại gật đầu.

 

Cố Viễn Sâm "tặc" nhẹ một tiếng, có vẻ hơi miễn cưỡng: "Là Từ Phong muốn theo đuổi cô ta, nên mới kéo tôi đi ăn cùng." Dứt lời, anh quay mặt đi, lúng túng bổ sung một câu: "Xin lỗi."

 

Quý Mạc chớp mắt, hơi bất ngờ vì anh lại chủ động xin lỗi mình. Nhưng rất nhanh, cậu lém lỉnh kéo nhẹ gấu áo Cố Viễn Sâm, lấn tới thêm một bước: "Học trưởng, chiều nay có suất chiếu phim đó, anh muốn xem cùng em không?"

 

"......"

 

"Anh đã cùng cô ấy đi xem triển lãm tranh rồi, em chỉ muốn được cùng anh xem một bộ phim."

 

Cố Viễn Sâm im lặng hồi lâu, không trả lời ngay.

 

Quý Mạc mím môi, nhỏ giọng nói như thể đang tự trách mình: "Không được cũng không sao." Cậu buông tay ra, nhét hai tay vào túi áo nắm lấy hai chai sữa dâu được giữ ấm từ sớm.

 

Gió mùa đông rét buốt lùa qua cổ áo, lạnh đến mức cắt da cắt thịt. Dù vậy, mùi hương hoa hồng trên người Quý Mạc khi chạm vào tuyến thể của Cố Viễn Sâm vẫn len lỏi vào lòng người như cũ.

 

Cố Viễn Sâm thật sự chẳng còn lý do gì để từ chối nữa. Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: "Mấy giờ chiếu?"

 

"Một giờ ba mươi!" Quý Mạc không ngờ anh lại đồng ý, vui mừng đến mức hai tay vừa thò ra khỏi túi đã cầm nguyên hai chai sữa dâu. Cậu như bốc khói cả đầu, vội vàng nhét lại vào túi, động tác hấp tấp suýt nữa làm rách miệng túi áo bông.

 

"......"

 

Nhận ra mình hơi quê, Quý Mạc rụt cổ lại lí nhí hỏi: "Anh... có muốn uống không?"

 

Cố Viễn Sâm lần này không nhịn được, bật cười, hàm răng trắng đều lộ ra trong nụ cười nhẹ: "Không cần."

 

Bộ phim chiếu vào buổi chiều có tên là "Tiệm cận ngược chiều", kể về một câu chuyện tình yêu giữa hai Beta nam. Nội dung xoay quanh một nhân vật chính từng phải trải qua tai nạn nghiêm trọng từ nhỏ. Cha bị bắt giam, mẹ tái giá, cậu bị bỏ lại trong một thị trấn nhỏ mang nặng tư tưởng bảo thủ. Cũng chính vì thân phận đặc biệt, cậu đã phải chịu đựng bắt nạt suốt thời đi học.

 

Và trong quãng thời gian tăm tối nhất đời mình, cậu đã gặp được người kia, một chàng trai cởi mở, kiên cường. Người đó mang đến cho cậu tình yêu và ánh sáng, cứu rỗi cậu khỏi cuộc sống mục nát, không lối thoát.

 

Bộ phim ngay từ những phút đầu tiên đã được quay theo phong cách đầy đè nén.

 

Con hẻm chật hẹp, tuổi thơ nhơ nhuốc, và căn phòng u tối không thấy ánh mặt trời.

 

Đây là lần đầu tiên Quý Mạc xem phim trong rạp. Cậu ngồi bên phải Cố Viễn Sâm, trong tay còn cầm chai sữa dâu mới uống được vài ngụm. Trong bóng tối, cậu rất nhanh đã bị cuốn vào mạch phim.

 

Quý Mạc lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, trong khóe mắt lấp lánh ánh nước. Một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ để gợi lên tiếng vọng trong lòng cậu.

 

Khi nhân vật chính bị bắt nạt. Khi cậu ấy bị gia đình ghẻ lạnh ruồng bỏ. Khi cậu ấy cúi đầu van nài tia sáng duy nhất trong đời mình. Tất cả, Quý Mạc đều thấy chính mình trong đó. Chỉ là cảnh tượng khác đi, cốt truyện khác đi.

 

Đến gần phần kết, nhân vật chính mang theo đầy thương tích cuối cùng cũng được gia đình người kia thấu hiểu và đón nhận. Quý Mạc đưa tay dụi mắt, và Cố Viễn Sâm bên cạnh nhìn rõ hai vệt nước mắt chảy dài trên má cậu.

 

Cố Viễn Sâm ngạc nhiên: Cũng khóc được ư?

 

Anh không phải người quá cảm tính, hiếm khi rơi nước mắt vì một bộ phim. Trong mắt anh, vài tình tiết trong phim này hơi lộ liễu, thậm chí có phần cường điệu, không thực sự chạm đến cảm xúc. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới việc bộ phim đã chạm tới được Quý Mạc, người trong mắt anh luôn là kẻ dễ rơi lệ.

 

Rạp chiếu hôm nay không đông, có lẽ vì là suất chiều nên phần lớn ghế ngồi đều trống.

 

Nhưng bên trái Cố Viễn Sâm lại có một cô gái đang ngồi, cũng khóc đến mức lem hết cả lớp trang điểm. Cô lục tìm trong túi lấy ra một gói khăn giấy bắt đầu lau nước mắt. Cố Viễn Sâm nhỏ giọng hỏi xin một tờ, rồi tiện tay đưa cho Quý Mạc.

 

Quý Mạc đang tập trung xem phim, bị hành động bất ngờ ấy dọa cho giật mình. Trong lúc còn chưa kịp nhìn rõ là gì, cậu đã đưa tay nhận lấy khăn giấy từ tay Cố Viễn Sâm.

 

"Gần hết rồi." Cố Viễn Sâm nói, ánh sáng từ màn ảnh lớn hắt vào soi rõ thời gian trên mặt đồng hồ của anh.

 

Quý Mạc khịt khịt mũi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Cố Viễn Sâm. Ánh sáng xanh nhàn nhạt phản chiếu trên sườn mặt anh, lặng lẽ, dịu dàng như bóng chiều buông xuống.

 

Cậu không lau nước mắt, chỉ đờ đẫn nhìn người con trai đang ngồi bên cạnh mình.

 

Trải nghiệm cùng Cố Viễn Sâm xem phim là lần đầu tiên, cũng có lẽ là ký ức mà Quý Mạc sẽ khó lòng quên được.

 

Cậu bỗng nhiên bật cười giữa làn nước mắt, khẽ mím môi, cười ngây ngốc.

 

Trong không khí chợt thoảng qua mùi hương hoa hồng dịu ngọt, cứ như có cơn gió nhẹ thổi qua mang theo một bó hoa hồng đến bên cạnh Cố Viễn Sâm, để lại dư hương vương vấn.

 

Pheromone của Quý Mạc là hương hoa hồng, dịu dàng, ngọt ngào, nhưng cũng rất dè dặt. Cậu là một đóa hồng, nhưng không mang theo sự kiêu ngạo thường thấy ở hoa hồng. Chính bởi sự kìm nén ấy lại càng làm cho đóa hoa rực rỡ hơn.

 

Cố Viễn Sâm quay đầu nhìn cậu, không hiểu sao, có lẽ vì đang ở rạp chiếu phim, giọng anh thấp hơn thường lệ, ẩn nhẫn, dịu dàng như buổi chiều sẫm màu: "Khóc đến giống con mèo hoa rồi đấy."
...

 

"Lau đi." Cố Viễn Sâm thấy cậu vẫn không nhúc nhích, theo phản xạ vươn tay lau giọt nước mắt còn vương nơi cằm Quý Mạc. Sau đó, như sực nhận ra điều gì anh vội vàng thu tay về.

 

Trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ bộ phim hắt xuống, không gian lúc này vừa mơ hồ vừa mập mờ, như thể nơi đây là chốn để những cặp tình nhân lặng lẽ nắm tay, lặng lẽ hôn nhau, hoặc lặng lẽ thổ lộ những điều sâu kín nhất trong lòng.

 

Quý Mạc đã rung động vô số lần, vô số lần những lời yêu nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Hết lần này đến lần khác, cậu ép chúng nuốt trở lại, cuộn tròn trong đáy lòng.

 

Không thể nói ra. Không được nói ra. Hiện tại vẫn chưa phải lúc.

 

Nhưng cậu lại muốn nói, muốn nói đến phát điên lên, muốn vào khoảnh khắc này lập tức nói cho anh biết.

 

Em thích anhTừ trước đến nay vẫn luôn thích anh chưa từng đổi thay, dù chỉ một giây, một khắc.

 

Nội tâm Quý Mạc cuộn trào, tim đập dồn dập, cái bản tính thấp hèn chôn giấu trong máu thịt như đang lặng lẽ xúi giục cậu. Cậu muốn hôn Cố Viễn Sâm.

 

Và rồi chính cậu cũng bị ý nghĩ ấy làm cho kinh sợ.

 

Cậu vội vàng quay đầu đi, dùng khăn giấy lau mạnh nước mắt, buộc bản thân dời mắt về phía màn ảnh lớn.

 

Lúc này, cô gái ngồi bên trái Cố Viễn Sâm bỗng nhận được cuộc gọi, rời khỏi chỗ ngồi. Bây giờ, cả hàng ghế chỉ còn lại hai người Quý Mạc và Cố Viễn Sâm.

 

Phim đã gần đến đoạn kết. Hai nhân vật chính cùng nhau bước vào một cuộc sống mới, ở một vùng đất xa lạ. Và ngay trong những giây phút cuối cùng ấy, họ hôn nhau. à nụ hôn sâu thẳm, nồng nhiệt, kéo dài đến tận hơi thở cuối cùng của cuộc đời.

 

Cố Viễn Sâm ngồi thẳng dậy, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi.

 

Nhưng đèn trong rạp chiếu vẫn chưa bật lên, nụ hôn trên màn ảnh vẫn chưa kết thúc. Anh quay đầu lại thấy Quý Mạc một lần nữa đang nhìn về phía mình.

 

Trong đôi mắt cậu vẫn còn ánh sáng, là ngọn lửa chưa từng lụi tắt.

 

Anh hỏi: "Đi không?"

 

Quý Mạc nghiêng người lại gần, ngẩng đầu hôn anh.

 

Đôi môi mềm mại, ấm áp, còn vương lại vị ngọt của sữa dâu, hòa vào hương hoa hồng, cậu là nghiêm túc và thành kính. Đó là nụ hôn đầu đời của Quý Mạc, vụng về mà nồng cháy, như thể ngọn lửa trong lòng cậu đang điên cuồng thiêu đốt trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

 

Cố Viễn Sâm bị bao vây bởi pheromone mùi hoa hồng, sự tiếp xúc môi chạm môi kia giống hệt giấc mơ năm xưa về Quý Mạc. Nhưng Cố Viễn Sâm là một Alpha xuất sắc, biết cách kiểm soát pheromone, anh rất nhanh lấy lại lý trí.

 

Trong giây lát, anh sững người, sau đó bình tĩnh đẩy Quý Mạc ra.

 

Quý Mạc hoảng hốt bỏ chạy.

 

Mùi hương hoa hồng trong không khí bỗng mang theo chút đắng chát, như mật ngọt bị hòa lẫn vào trà đắng, mà dư vị thì chẳng ai có thể nói rõ thành lời.

 

Tối hôm đó, Quý Mạc gửi một tin nhắn cho Cố Viễn Sâm: [Học trưởng, xin lỗi.]

 

Nhưng hông có hồi âm.

 

Trong suốt một tháng sau đó Quý Mạc rất ít khi gặp lại Cố Viễn Sâm. Cậu không dám nhắn tin cho anh, cũng không dám gọi điện, chỉ lén lút đến nghe giảng các tiết học của Cố Viễn Sâm. Nhưng cậu phát hiện ra rằng, lịch học năm ba bỗng trở nên bận rộn, khiến cậu mãi không thể tìm được thời điểm thích hợp để đến gần anh.

 

Vì thế, Quý Mạc càng đến lớp thường xuyên hơn. Chỉ cần có tiết là cậu sẽ đến. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Cố Viễn Sâm, cậu lại không dám chào hỏi.

 

Cậu nghĩ, chắc chắn Cố Viễn Sâm đang giận mình.

 

Hơn nữa mỗi lần cậu đến khu giảng đường đó là lại dễ chạm mặt Trương Lộ. Cô ta chắc chắn rằng người nhốt cô trong nhà vệ sinh hôm đó chính là Quý Mạc, mấy lần muốn đến gây sự, nhưng vì e ngại Cố Viễn Sâm và Từ Phong nên đều không thành công.

 

Chỉ có duy nhất một lần, Trương Lộ né được cả Cố Viễn Sâm lẫn Từ Phong, tóm được Quý Mạc, đang định nổi giận thì lại chạm mặt giáo sư Phó Vũ.

 

Trương Lộ đành phải bỏ qua, trước khi đi còn không quên buông lời cảnh cáo: "Nghe nói cậu với Uông Khiết bên khoa cậu có chút hiềm khích? Tốt nhất nên cẩn thận đấy, tôi có chuẩn bị một món quà cho cậu rồi. Còn nữa, mỗi lần cậu đều canh thời gian chuẩn xác để đến nghe lớp, cậu thật sự nghĩ Cố Viễn Sâm không biết cậu đã mua được thời khóa biểu của anh ấy sao?"

 

Quý Mạc cúi đầu, không phản bác lấy một lời, dáng vẻ như thể đang bị bắt nạt mà không ai giúp đỡ.

 

Trương Lộ không chịu nổi thái độ "giả vờ đáng thương" ấy của cậu, tức tối bỏ đi với vẻ mặt sa sầm.

 

Đúng lúc đó, giáo sư Phó Vũ bước tới quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

 

Quý Mạc hoảng hốt lắc đầu, sau đó lễ phép đáp: "Không có gì ạ, chỉ là tranh cãi nhỏ với đàn chị. Chào buổi chiều, giáo sư Phó, lúc nãy... cảm ơn cô."

 

Cậu rõ ràng là bị bắt nạt, nhưng lại không dám nói ra.

 

Phó Vũ là một Beta nữ ngoài bốn mươi, gương mặt hiền hậu, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu. Trương Lộ cũng là sinh viên của cô, nên cô rất hiểu: "Con bé tính hơi nóng, có thể giữa hai em có chút hiểu lầm. Nhưng lần sau nếu gặp rắc rối, em phải học cách nói ra, đừng ngốc nghếch để người ta mắng mỏ như vậy." Phó Vũ nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Quý Mạc lại mang theo một chút ngập ngừng khó nói.

 

Quý Mạc khẽ ngẩng đầu: "Vâng ạ."

 

Phó Vũ nhìn kỹ gương mặt cậu, rồi nhìn rõ từng đường nét lông mày và mắt, lập tức thất thần hỏi: "Em có quen người tên Tuệ Tưu không?"

 

Quý Mạc không hiểu: "Gì cơ ạ?"

 

"Tuệ Tưu, em thật sự không quen cô ấy sao?" Giọng Phó Vũ có phần vội vã.

 

Quý Mạc lắc đầu: "Xin lỗi giáo sư, em không quen người cô nói."

 

Thấy vẻ mặt bối rối của Quý Mạc, Phó Vũ mới sực tỉnh, trong ánh mắt thất vọng lại xen lẫn áy náy: "Xin lỗi em, em thật sự rất giống một người bạn cũ của cô. Cô còn tưởng em là người thân của cô ấy, hoặc là con của cô ấy."

 

Tuy nhiên Tuệ Tưu chính là tên mẹ ruột của Quý Mạc, chuyện này dù là quá khứ không nên thừa nhận, hiện tại cũng không dám nhận.

 

Một khi đã trở về nước với thân phận "Quý Mộc", Quý Mạc buộc phải từ bỏ toàn bộ quá khứ của mình.

Bình Luận (0)
Comment