"Cô không sao chứ ạ?" Quý Mạc nhẹ giọng hỏi han, quan tâm tiến lại gần. "Giáo sư Phó, em và người bạn cũ của cô thực sự giống nhau lắm sao?"
"Cô không sao." Phó Vũ giấu đi nét thất thần, ánh mắt nhìn Quý Mạc trở nên dịu dàng. "Phải, rất giống. Ngũ quan gần như y đúc. Nhưng chúng tôi đã xa cách hơn hai mươi năm rồi, năm đó cô ấy theo vị hôn phu sang H quốc định cư. Giờ chắc là đang sống rất hạnh phúc."
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, cô đều mang nét buồn, bởi từ lúc Tuệ Tưu rời đi, chỉ liên lạc được đôi ba lần, rồi hoàn toàn bặt vô âm tín.
"Hôn phu?" Quý Mạc thoáng ngẩn người, như nghe thấy một từ ngữ xa lạ, ánh mắt chợt trở nên âm trầm.
Rõ ràng Tuệ Tưu chỉ là tình nhân thất sủng bị Quý Phong (Quý Mạc đã đổi họ thành Quý) vứt bỏ, sao lại có thể là vị hôn thê? Hay người hôn phu kia vốn không phải là Quý Phong?
Quý Mạc từ nhỏ đã xa mẹ, ngoài cái tin bà đã qua đời chẳng còn biết gì khác.
Đã từng oán trách, từng giận hờn, lại cũng từng vô số lần thương nhớ và yêu sâu đậm người mẹ ấy.
Chỉ nghe Phó Vũ chậm rãi nói: "Phải, là một Alpha rất ưu tú. Nghe nói là do người nhà sắp đặt cho cô ấy. Nhưng vì thân phận đặc thù, cô ấy không tiện kể nhiều với tôi. Cô và Tuệ Tưu cùng lớn lên trong viện phúc lợi, đều từng mong có một mái nhà. Cô ấy thật may mắn, không chỉ tìm lại được người thân mà còn gặp được người yêu suốt đời."
Nét mặt Phó Vũ khi nhắc lại những điều đó đầy dịu dàng, ánh mắt cũng dần ươn ướt.
Cô tiếc nuối nói: "Bởi vì vị hôn phu của cô ấy cũng họ Quý, nên cô mới ngỡ rằng em là người thân của Tuệ Tưu."
Lời vừa dứt, cánh tay Quý Mạc thoáng khựng lại trong giây lát.
Họ Quý...
"Cô vừa nói gì cơ ạ?"
Nhiều năm nay, Quý Mạc luôn coi thường thân phận của chính mình. Mang trên lưng hai chữ "nỗi nhục" của nhà họ Quý, cậu chưa từng dám ngẩng cao đầu làm người.
Con riêng, con của tình nhân, chuột nhắt của nhà họ Quý, mỗi một cái tên đều là cái nhãn mà cậu phải mang suốt những năm tháng lớn lên. Thế mà trong mắt Phó Vũ, Tuệ Tưu năm đó lại từng là vị hôn thê của Quý Phong.
Một danh xưng thật nực cười.
Lời nói của Phó Vũ như mở ra chiếc hộp Pandora mà cậu luôn gắng lờ đi. Quý Mạc là một đứa trẻ bị "sự thật" vứt bỏ, cậu khao khát biết thêm nhiều điều.
Thế nhưng tất cả tựa như tro bụi đã vùi sâu dưới đất, chẳng ai có thể nói rõ.
Giữa Quý Mạc và Phó Vũ không có quan hệ thân thiết, cô cũng không tiện tiết lộ quá nhiều chuyện về Tuệ Tưu. Mà bản thân Quý Mạc, vì e sợ bị lộ thân phận cũng không dám hỏi quá sâu. Dù sao thì hai mươi năm đã trôi qua, cảnh còn người mất, mọi thứ đều đã đổi thay.
Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa. Phó Vũ còn một tiết học kế tiếp, chỉ vội vã chào tạm biệt Quý Mạc.
Dõi theo bóng cô rời đi, Quý Mạc chìm vào trầm mặc. Trong một thoáng ngẩn ngơ, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ đầy kinh hãi: Nếu như năm đó mẹ cậu là bị cha cậu lừa dối thì sao?
Tim cậu như bị bóp nghẹt. Câu chuyện này cậu không biết có thể hỏi ai.
Và cũng chính vào giây phút đó, một người chợt hiện lên trong đầu cậu, chú Sâm.
Thực ra sau khi cậu về nước, chú Sâm vẫn luôn âm thầm quan tâm, thậm chí từng gửi tin nhắn báo rằng Phó Vũ là bạn cũ của mẹ cậu. Nhưng suốt những lần Quý Mạc gọi điện, đầu dây bên kia vẫn luôn im lặng, không ai nghe máy.
Bất đắc dĩ, Quý Mạc chỉ đành gác lại chuyện đó sang một bên.
Cùng lúc ấy, cậu nhận được tin nhắn từ Trần Duệ,
[Nè, lúc về ký túc xá cậu có thể tiện tay mua giúp tớ một ly mì không? Vị bò béo nấu nước lẩu vàng ấy nha!]
Cậu đáp lại: [Được.]
Mà ngay sau đó, cuộc sống trong khoa của Quý Mạc cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Điều quan trọng nhất là Uông Triết đã hoàn toàn biến mất khỏi những hoạt động ngoài giờ học của Quý Mạc, thậm chí dù có chạm mặt trong lớp thì cũng lập tức tránh đi như né tà.
Còn chuyện trước đây cậu ta từng gây gổ với một đàn anh nào đó, khi bị bạn bè trong cùng chuyên ngành truy hỏi, Uông Triết lại kín như bưng, chỉ bày ra vẻ mặt đầy ấm ức như thể có khổ mà không thể nói. Biết tính Uông Triết xưa nay thẳng ruột ngựa, Quý Mạc cũng không rõ Cố Viễn Sâm đã dùng cách gì khiến cậu ta câm như hến, nhưng chắc chắn không phải kiểu nói chuyện nhẹ nhàng hòa khí gì.
Dần dà vì nhiều lý do, Quý Mạc trở thành "người tàng hình" trong chuyên ngành của mình, không ai muốn làm bạn với cậu, trừ Trần Duệ bên khoa bên cạnh.
Cũng may đại học không giống cấp ba hay cấp hai, chẳng cần phải ngày ngày sống dưới cùng một mái nhà. Giờ đây, ngoài mấy buổi học bắt buộc, gần như chẳng có mấy dịp để chạm mặt nhau. Mỗi lần lớp có hoạt động gì, Quý Mạc đều cố gắng không tham gia.
Chỉ là, những chuyện đó cậu chưa từng kể với Trần .
Quý Mạc mua hai ly mì ly, định bụng giải quyết luôn bữa trưa của mình. Trần Duệ hí hửng tới ký túc xá cậu ăn ké, tiện thể lại lôi chuyện phòng cùng phòng Lâm Tự ra than thở, rồi chẳng mấy chốc lại lạc đề sang chuyện trong khoa của Quý Mạc.
"Quý Mạc nè, tớ nghe nói khoa cậu định tổ chức đi chơi ở thị trấn XX trước kỳ nghỉ đông đó, sao cậu không nói gì với tớ hết vậy?" Trần Duệ "sột soạt" hút một đũa mì, vẻ mặt hưởng thụ lắm.
"Không đi."
"Sao lại không đi? Cậu nên giao lưu với người ta nhiều hơn một chút chứ. Nhìn lại cậu mà xem, ngoài mình ra thì có bạn nào đâu." Trần Duệ nói năng chẳng kiêng dè, nhưng kỳ thực trong lòng rất quan tâm đến Quý Mạc. Là một "bông hoa ngoại giao" trời sinh, Trần Duệ lúc nào cũng thấy tiếc cho sự trầm lặng và đơn độc của cậu.
Quý Mạc nuốt miếng mì trong miệng xuống rồi đáp: "Mình còn một người bạn nữa, sang năm sẽ thi vào trường này." Câu nói ngắn gọn mà ý nghĩa rất rõ: sang năm là có người bạn thứ hai rồi.
Trần Duệ nghe xong nghẹn lời, đành đổi đề tài với vẻ bất lực: "Thế nghỉ đông này cậu có về nhà không?"
Quý Mạc trả lời dứt khoát: "Không về."
Nhà họ Quý định cư ở nước ngoài, nếu về một chuyến thì cũng quá phiền phức, đi lại mệt mỏi. Hơn nữa, Quý Mạc cũng không hề muốn quay về nơi đó, nơi mà ký ức tốt đẹp quá ít ỏi, mà trong nhà thì chẳng ai thật lòng mong cậu trở về cả.
"Vậy cậu nhớ làm thủ tục sớm đấy, không thì ký túc xá không cho ở lại đâu."
Quý Mạc gật đầu: "Ừ."
"Thật ra mình thấy cậu nên tham gia chuyến du lịch của khoa các cậu một lần, nếu không sau này có khi sẽ hối hận đấy."
"Hả?"
Trần Duệ hắng giọng một cái rồi nói: "Mình nghe nói khoa của học trưởng Cố cũng tổ chức đi đến đó, chỉ là không biết anh ấy có đi không."
Nói xong, Trần Duệ hí hửng chạy về ký túc xá lấy nước trái cây.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Quý Mạc cũng vừa ăn xong hộp mì. Hôm nay cậu mới tiêm thuốc ức chế mang hương hoa hồng, mùi thơm nồng nàn vương nơi đầu ngón tay, tỏa ra hương vị quyến rũ mê người.
Cậu cầm điện thoại lên, mắt cụp xuống, hàng mi hơi dài che khuất đôi con ngươi màu hổ phách. Ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn cuối thu, mơ hồ phủ lên sống lưng gầy của cậu. Quý Mạc cẩn thận gõ từng chữ, gửi đi một tin nhắn.
Chưa đầy mười phút, cậu đã nhận được hồi âm.
Người bán thời khóa biểu đã xác nhận: Cố Viễn Sâm sẽ tham gia chuyến du lịch nhỏ do khoa tổ chức.
Quý Mạc hiếm khi lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, bởi vì gần đây cậu thật sự rất ít khi được gặp Cố Viễn Sâm, ít đến mức như sắp phát bệnh tương tư. Cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội ra ngoài trường lần này. Nghĩ vậy, cậu lập tức mở nhóm chat lớp lên.
Tin nhắn trong nhóm vẫn đang nhảy liên tục, mọi người đều hào hứng bàn luận về chuyến đi, thậm chí còn có người nửa đùa nửa thật hỏi liệu có thể "dắt theo người nhà" không.
Giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, một câu [Mình cũng muốn đăng ký tham gia.] của Quý Mạc khiến cả nhóm bỗng chốc lặng như tờ.
Vài phút sau không có ai trả lời tin nhắn đó.
Quý Mạc lại nhắn thêm một câu: [Cho mình hỏi là đăng ký với lớp trưởng đúng không ạ?]
Cuối cùng cũng có người trả lời: [Chúng tôi đã sắp xếp ở theo cặp hai người một phòng rồi, cậu là Omega, hơi bất tiện đấy.]
Ngay sau đó có người phụ họa: [Đúng rồi đó, phí chỗ ở cũng không rẻ, một mình cậu đi thì không đáng.]
Nhóm chat lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại, mọi người thi nhau lên tiếng:
[Đúng đó, sao cậu không nói sớm hơn.]
[Để lần sau đi nhé.]
[Thật ngại quá ha, haha.]
......
Quý Mạc chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, ngồi co chân ôm gối trên giường, tâm trạng nặng nề.
Cậu nhìn nhóm chat, sau khi từ chối cậu xong, bầu không khí trong đó lại dần trở nên vui vẻ rôm rả, khiến trong lòng cậu càng thêm ngột ngạt.
Rõ ràng là chuyện ban đầu do Uông Khiết gây ra, vậy mà cuối cùng người bị xa lánh lại là cậu. Cho dù là ở H quốc hay trong nước, cách con người đối xử với nhau dường như cũng chẳng khác là bao.
Nhưng nghĩ lại thì, như vậy cũng tốt. Mọi người càng xa lánh cậu, cậu sẽ càng trông đáng thương hơn. Mà không một Alpha nào lại từ chối một Omega đáng thương cả. Có lẽ, Cố Viễn Sâm cũng vậy.
Quý Mạc siết chặt điện thoại, bất chợt gửi đi một tin nhắn: [Vậy mình tự đặt chỗ ở vậy.]
Nhóm chat lại rơi vào im lặng.
Cậu mặt dày nhắn thêm: [Mình sẽ không tham gia hoạt động chung với mọi người đâu, chỉ cần được đi chung xe đến và về là được. Có được không?]
Đã nói đến nước này, chẳng ai tiện từ chối thêm nữa. Có người còn ra mặt giảng hòa, có người âm thầm bàn tán rằng chắc Quý Mạc muốn hòa nhập lại với cả lớp. Cũng có người đoán, có khi nào cậu ta hối hận vì đã cắt đứt với Uông Khiết, giờ nhân cơ hội này tính giở chút trò khôn lỏi.
Bằng không, sao lại bám riết đòi đi theo như vậy?
May mà buổi khởi hành diễn ra khá suôn sẻ. Trên xe buýt Quý Mạc ngồi một mình. Ban đầu bên cạnh còn có một bạn Beta, nhưng sau đó người đó cũng chuyển sang ngồi với người khác.
Tham gia chuyến du lịch đến thị trấn nhỏ lần này phần lớn là các bạn Beta trong lớp, chỉ có vài Alpha, trong đó có cả Uông Khiết. Còn những người không thích giao du như Tiêu Thừa thì dứt khoát không tham gia hoạt động này. Suốt chuyến đi, Quý Mạc gần như không nói chuyện với ai.
Trên đường đi, khi xe buýt dừng lại ở trạm nghỉ, mọi người lần lượt xuống xe đi vệ sinh, Quý Mạc cũng xuống theo, tranh thủ đứng ngoài hóng gió một chút. Thật ra đi chơi vào mùa này không mấy thích hợp, chỉ riêng cơn gió lạnh buốt thổi qua cũng đủ khiến người ta nản lòng thoái chí.
Cậu khoác một chiếc áo bông màu trầm, đầu ngón tay trắng muốt vì lạnh mà chuyển sang ửng đỏ.
Quý Mạc buồn bực đá mấy viên sỏi dưới chân, hai tay đút túi áo, im lặng cắn nhẹ môi dưới.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tâm trạng cậu lại sáng bừng lên.
Một chiếc xe buýt khác, trông khá giống với xe họ, từ xa chạy vào trạm nghỉ, là xe của khoa Cố Viễn Sâm.
Từ xa, Quý Mạc đã nhìn thấy Từ Phong nhảy xuống xe đầu tiên, vẻ mặt phấn khởi, miệng lẩm bẩm không ngừng, không biết đang lải nhải chuyện gì. Ngay sau đó là Cố Viễn Sâm bước xuống, nét mặt lưỡng lự như muốn nói gì đó lại thôi. Rõ ràng là cậu bị kéo đi một cách miễn cưỡng, tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.
Quý Mạc liền xoa xoa mặt mình, lấy lại tinh thần chủ động chạy đến phía trước:
"Học trưởng!"
Cố Viễn Sâm khựng lại, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Quý Mạc ở đây.
Từ Phong trợn tròn mắt: "Học đệ, em đuổi theo đến tận đây luôn hả?" Nói xong, cậu lập tức bị Cố Viễn Sâm huých cho một cùi chỏ.
Mặt Quý Mạc bị gió thổi đến đỏ bừng, hai má tê rát, cậu ngập ngừng đứng trước mặt họ, khẽ khàng giải thích: "Em không phải đuổi theo mọi người đâu. Là bọn em tổ chức hoạt động của khoa, đến thị trấn XX chơi mấy ngày."
"Trùng hợp ghê, bọn anh cũng đến đó!" Từ Phong vỗ trán một cái, như vừa nhớ ra điều gì: "Anh nhớ rồi, mấy em là sinh viên năm nhất của chuyên ngành nghiên cứu pheromone đúng không! Anh nghe một học đệ quen biết nhắc đến chuyện khoa tụi em cũng tổ chức đi chơi."
Cậu liếc quanh một vòng, cố tình lảng sang chuyện khác: "Tiêu Thừa đâu rồi, không đi hả?"
"Anh ấy không tham gia ạ." Quý Mạc đáp một cách e dè.
Mỗi khi ánh mắt cậu chạm phải Cố Viễn Sâm, trong đầu lại vô thức hiện lên buổi chiều hôm đó, nụ hôn chớp nhoáng mà vội vàng. Dù là do cậu chủ động, nhưng cũng đủ khiến tim cậu nóng ran.
Quý Mạc hơi cúi đầu xuống, vì chuyện đó mà khi đối mặt với Cố Viễn Sâm lại trở nên rụt rè không dám mở lời.