Sắc mặt Quý Mạc lập tức thay đổi, cậu vội vã muốn trèo qua lan can đá để xuống nhặt điện thoại. Nhưng đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng đứa trẻ bật khóc, thì ra món đồ chơi có gắn chuông trong tay nó cũng rơi xuống phiến đá dưới nước.
Mẹ của đứa trẻ từ phía sau chạy tới, vừa quở trách con, vừa xót xa đỡ nó dậy, phủi sạch bùn đất trên người cho nó. Một hành động đơn giản ấy lại khiến Quý Mạc nhớ tới mẹ mình.
Trước đây, cậu cũng từng có mẹ, cũng từng được người yêu thương dịu dàng như vậy.
"Xin lỗi, xin lỗi! Điện thoại của cậu rơi xuống dưới phải không? Con tôi thật sự quá nghịch ngợm rồi. Hay là thế này đi, tôi đền tiền mua điện thoại cho cậu nhé? Tôi xin lỗi thật lòng!" Người mẹ trẻ tuổi liên tục cúi đầu xin lỗi, nhưng lại chẳng thể nhẫn tâm mà đánh con mình một cái. Cô sợ Quý Mạc giận, nên lặng lẽ kéo con trai ra phía sau lưng mình che chở.
Vẻ mặt Quý Mạc lặng lẽ u buồn, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang nằm dưới nước, khẽ mím môi. Chiếc điện thoại đó vốn không chống nước, giờ e là hỏng hẳn rồi.
Khó khăn lắm mới nhận được một tin nhắn trả lời từ Cố Viễn Sâm. Vậy mà bây giờ lại mất rồi.
Khoé mắt Quý Mạc ửng đỏ, như thể sắp khóc.
Mẹ đứa trẻ sợ hãi, cuống quýt xin lỗi, đứa bé sau lưng cô cũng bắt đầu nức nở theo. Xung quanh đã có không ít người dừng lại vây xem. Quý Mạc khẽ dụi mắt, gián tiếp lau đi một bông tuyết vừa tan trên mi.
"Ở phía ngoài hình như có một tiệm điện thoại, hay là tôi đi cùng cậu mua lại một chiếc khác được không?" Người mẹ trẻ nắm lấy tay đứa con, dỗ dành: "Mau xin lỗi anh đi! Đã bảo không được chạy lung tung rồi mà."
Đứa bé chắc là lần đầu tiên được đi du lịch, vì quá phấn khích nên mới chạy loạn lên. Nó nức nở nói: "Xin lỗi," nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi đến cái chuông nhỏ của mình.
"Không sao đâu, cũng là do anh cầm không chắc."
Quý Mạc nhìn đứa bé khóc sướt mướt, khẽ thở dài một hơi không tiếng động. Cậu không do dự nữa, linh hoạt trèo qua lan can đá, trực tiếp đứng lên tảng đá giữa dòng nước. Nước sông mùa đông thấm vào đôi giày thể thao cũ kỹ của cậu, lạnh buốt đến tê dại. Cậu cúi xuống nhặt chiếc điện thoại và cái chuông, sau đó giơ tay ném cái chuông trở lại lên bờ, rơi đúng bên chân đứa trẻ.
Đứa bé sụt sịt đứng ngây ra, không ngờ Quý Mạc lại giúp nó nhặt lại cái chuông: "Cảm... cảm ơn anh ạ."
"Không có gì."
Đúng lúc Quý Mạc định trèo lên lại thì bất ngờ có một chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền bị ném xuống từ ngoài lan can.
Quý Mạc ngẩng đầu, liền thấy nhóm người của Uông Khiết. Chiếc đồng hồ đó là của một nam sinh Beta trong nhóm, cậu ta làm bộ như tức giận thay người khác, đắc ý vỗ vai Uông Khiết rồi nói với Quý Mạc: "Quý Mạc, tiện thể nhặt giúp luôn nhé?"
Vương Khiết làm bộ như kéo tay nam sinh kia lại, nhưng cậu ta lại thấp giọng nói: "Cậu đừng xen vào!"
Bên cạnh họ là không ít bạn học cùng khoa, tất cả đều đang đứng chờ xem Quý Mạc mất mặt. Chỉ có một hai người tỏ vẻ không chấp nhận được, nhưng cũng bị bạn khác nhắc khẽ: "Lo chuyện bao đồng ít thôi."
Quý Mạc không nói gì, cúi người định nhặt đồng hồ, đôi chân đã hoàn toàn mất cảm giác vì dòng nước sông lạnh buốt.
Nhưng còn chưa kịp nhặt xong, bên cạnh lại vang lên tiếng "tõm", nước bắn tung tóe làm ướt cả mặt Quý Mạc, lạnh đến thấu xương. Trước mặt cậu là một chiếc vòng tay rẻ tiền, chỉ năm đồng mua ở sạp ven đường cũng bị ném xuống. Cậu nghe thấy giọng cười thô lỗ của nam sinh kia: "Cái này nữa, nhặt luôn đi."
Quý Mạc vẫn ngoan ngoãn cúi xuống nhặt lấy. Ngay sau đó lại có một chuỗi vòng tay nữa bị ném xuống.
"Làm ơn nhặt tiếp nha, Quý Mạc."
Người mẹ lúc nãy thấy vậy lập tức lên tiếng: "Mấy cậu đang làm cái gì thế?" Rồi quay sang Quý Mạc vội vàng nói: "Cậu đừng nhặt nữa, bọn họ cố tình đó!"
Dĩ nhiên Quý Mạc biết bọn họ cố tình. Cậu định trèo lên lại, nhưng bị nam sinh kia cố ý chắn đường. Quý Mạc siết chặt nắm đấm, đoán chừng nhóm của Cố Viễn Sâm sắp đến rồi, nên không muốn dây dưa thêm: "Đừng quá đáng quá."
Nam sinh kia nhướng mày, ngạc nhiên mở miệng: "Quá đáng hả?"
Ánh mắt Quý Mạc lạnh băng nhìn thẳng cậu ta, đôi chân như đã tê cứng hoàn toàn, chẳng còn cảm giác.
Người mẹ của đứa bé vội vàng hét lên với mọi người xung quanh: "Có bảo vệ không? Bảo vệ đâu rồi?"
Uông Khiết lập tức quát to tên của nam sinh kia, cậu ta hiểu ý gật đầu, định dừng lại. Nhưng trước khi rời đi, cậu ta vẫn không quên mỉa mai Quý Mạc thêm một câu: "Loại Omega như cậu, vừa treo người ta lại còn đi quyến rũ Cố Viễn Sâm, đúng là phải ngâm trong nước lạnh mới tỉnh ra được. Xem lại bản thân mình đi, chỉ với cậu mà cũng đòi bám lấy người như Cố Viễn Sâm sao?"
Ngay lúc lời vừa dứt, giọng nói lạnh lùng của Cố Viễn Sâm vang lên phía sau.
Anh nói: "Cậu bảo ai bám lấy ai cơ?"
------
Hôm nay là ngày tiểu tuyết, bông tuyết lác đác rơi, nhưng chưa kịp chạm đất đã tan thành những hạt mưa li ti. Mỗi lần Quý Mạc hít thở, đều có thể cảm nhận được hơi lạnh mỏng manh rơi nhẹ lên mặt mình.
Cố Viễn Sâm tiến đến gần, chỉ khoảng cách ấy thôi cũng đủ khiến đám nam sinh run sợ.
Nam sinh Beta kia lập tức lùi lại hai bước, còn luồng pheromone giận dữ của Alpha thì lan tỏa khắp xung quanh như ngọn lửa rực cháy. Với tư cách là một Alpha ưu tú và mạnh mẽ, khi Cố Viễn Sâm giải phóng pheromone, cảm giác áp lực vô hình sẽ lập tức ập tới những người xung quanh.
Cho dù là Beta không cảm nhận rõ pheromone, cậu ta vẫn bị khí thế nghiêm nghị của anh dọa cho cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Uông Khiết nghiến răng, hoàn toàn không ngờ rằng Cố Viễn Sâm lại xuất hiện đúng lúc này. Hắn luôn mặc cảm khi so sánh pheromone của mình với Cố Viễn Sâm, bởi đối phương căn bản chưa từng xem hắn ra gì, chỉ như một hạt bụi không đáng để ý.
Lúc này, Từ Phong đứng bên cạnh vừa vuốt cằm vừa cười như không cười, chắn trước lối đi của bọn họ: "Đừng vội đi thế, không nói chuyện một chút sao, mấy cậu học đệ?"
Uông Khiết sa sầm mặt: "Tôi với anh có gì để nói chứ? Đừng xen vào chuyện người khác, tránh ra."
Ngay giây sau, vai hắn bị Từ Phong giữ chặt. Dù chỉ là một Beta, nhưng Từ Phong cao to hơn rất nhiều Alpha, thể trạng khỏe mạnh, thậm chí nhiều Omega từng bị cảm cúm mất khứu giác còn nhầm anh là Alpha.
Từ Phong nghiêng đầu cười nhạt: "Nói gì thế, thiếu gia Uông? Đương nhiên không phải tôi muốn nói chuyện với cậu rồi."
Nhưng chỉ cần anh đứng chắn ở đây, thì bọn họ không ai đi được. Các sinh viên năm nhất còn lại không muốn gây chuyện, chỉ đứng nhìn từ xa. Có người thậm chí còn giả vờ không quen biết, lặng lẽ bước vào quán bên đường ăn tối.
Không ai muốn đắc tội với đàn anh năm ba, càng không muốn dây vào Cố Viễn Sâm.
Gió lạnh lùa vào cổ áo, Uông Khiết rùng mình, hít sâu một hơi, cảm giác như hô hấp cũng đông cứng lại, huống hồ là Quý Mạc đang ngâm chân trong nước sông lạnh buốt. Môi cậu tái nhợt, gương mặt không còn chút máu, hàng mi dính lấy một bông tuyết, khẽ run rẩy rồi rơi xuống mặt nước, tan biến không dấu vết.
Cố Viễn Sâm sải bước đi tới, sắc mặt không tốt vươn tay ra: "Lên đây."
Quý Mạc đang cầm đồ vừa nhặt, tay ướt sũng không dám đưa tay ra.
Cố Viễn Sâm quát khẽ: "Quý Mạc!"
Quý Mạc rùng mình một cái, lập tức cảm giác tủi thân dâng lên ngập lòng. Cậu gom hết mọi thứ vào một tay, còn tay kia thì đưa ra nắm lấy tay Cố Viễn Sâm đang vươn tới. Bàn tay cậu lạnh buốt, nhưng ngay khi bị bao trọn trong lòng bàn tay to rộng, ấm áp của anh, một tia ấm áp cũng đủ lan khắp trái tim cậu.
Bước chân Quý Mạc dẫm lên mặt đất, để lại một vệt nước loang lổ, cả người run lẩy bẩy vì lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Cố Viễn Sâm buông tay ra, còn Quý Mạc thì vẫn tiếc nuối nhìn tay anh, vô cùng lưu luyến. Đây là lần đầu tiên họ "nắm tay nhau", thì ra tay của Cố Viễn Sâm lại ấm đến thế. Tim cậu như bừng nóng lên, khiến cậu cũng chẳng còn để tâm đến cái lạnh trên người.
"Cảm ơn học... á!"
Chưa kịp nói hết câu, Quý Mạc bỗng hét lên kinh ngạc. Cậu bất ngờ bị Cố Viễn Sâm bế bổng lên, hoảng hốt đến mức hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Hương pheromone đậm đà vị trà đắng bao phủ lấy cậu, đối với người khác có thể là một sức ép nặng nề, nhưng với Quý Mạc, đó là ly trà nóng giữa ngày đông giá rét, ngọt ngào đến lạ, ấm áp thấu tận tim gan.
Một cảm giác chân thực, ấm áp xâm chiếm toàn bộ cơ thể cậu.
Từ xa, mấy chú bảo vệ tức giận chạy tới, trách mắng sao lại trèo qua lan can. Nước sông ở thị trấn này vốn không sâu, nên an ninh quanh khu vực cũng không quá nghiêm ngặt. Họ hoàn toàn không ngờ có người giữa mùa đông lại nhảy xuống nhặt đồ.
Quý Mạc bị Cố Viễn Sâm bế trên tay, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, hơi thở vừa nóng vừa lạnh khiến đầu óc cậu rối loạn, cứ như vừa rơi vào mộng.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng Cố Viễn Sâm thay cậu xin lỗi các chú bảo vệ.
Đứa bé đánh rơi chuông và mẹ nó cũng chạy theo sau. Cậu bé cầm chiếc chuông mà Quý Mạc đã nhặt giúp, rụt rè hỏi: "Anh ơi, anh có sao không ạ?"
Quý Mạc mơ mơ màng màng, lí nhí: "Không... không sao." Đôi tai cậu đỏ bừng.
Cố Viễn Sâm đặt cậu ngồi xuống ghế dài ven đường, mẹ đứa bé thì chạy vào quán ăn gần đó xin một ly nước nóng để Quý Mạc sưởi tay.
Ngay sau đó, Cố Viễn Sâm nửa quỳ xuống trước mặt cậu: "Cởi giày ra."
Quý Mạc ngơ ngác, ngoan ngoãn làm theo. Vừa tháo xong đôi giày đã thấy Cố Viễn Sâm quay người bước đến một sạp hàng bên đường mua một chiếc khăn choàng và một đôi tất rất sặc sỡ. Đồ ở khu du lịch thường không rẻ, nhưng Cố Viễn Sâm hoàn toàn không bận tâm đến chuyện tiền nong.
"Lau khô chân rồi mang đôi tất này vào đi." Cuối cùng anh nói thêm: "Không có tất đơn sắc, chỉ có loại hoa hoè này thôi."
Quý Mạc đặt đồ đạc trên ghế dài, hai bàn tay lạnh đỏ run rẩy cầm lấy chiếc khăn choàng để vụng về lau khô chân, sau đó vội vàng mang đôi tất sặc sỡ vào. Hôm nay cậu mang một đôi giày thể thao cũ, bị nước sông thấm vào khiến trông như sắp mục ra.
"Cậu có mang theo đôi giày nào nữa không?" Cố Viễn Sâm nhìn đôi giày ướt sũng thảm hại, cảm thấy khó tin. Dù sao Quý Mạc cũng là thiếu gia nhà họ Quý, sao lại sống tằn tiện đến vậy?
Quý Mạc gật đầu: "Em còn mang một đôi thể thao nữa, để ở khách sạn."
Nói xong, Cố Viễn Sâm liền không chút do dự ném thẳng đôi giày ướt lạnh vào thùng rác. Quý Mạc hoảng hốt, há miệng định ngăn lại nhưng không biết nên nói gì. Cậu lúng túng nhìn đôi chân chỉ mang tất, chẳng biết lát nữa phải làm sao quay về khách sạn.
Cậu nhìn quanh, khu vực này dường như không có tiệm giày nào cả.
Ngay khi cậu còn đang ủ rũ nhăn mày, Cố Viễn Sâm cầm lấy chiếc đồng hồ và vòng tay cậu đặt trên ghế: "Ngồi đây đợi tôi một lát."
"Anh Viễn Sâm!" Quý Mạc gọi với theo đầy lo lắng.
Cố Viễn Sâm sải bước tiến thẳng về phía Uông Khiết. Gã Beta đi cùng Uông Khiết kẻ vừa nãy còn hống hách với Quý Mạc giờ phút này đã co rúm lại, không dám hé răng nửa lời. Giữa các Alpha, pheromone mang tính áp chế tự nhiên, mà khí thế của Cố Viễn Sâm thì rõ ràng mạnh mẽ hơn hẳn. Anh chỉ mới bước lại gần một chút, Uông Khiết đã cảm nhận được áp lực vô hình đè nặng đến nghẹt thở.
Từ phía ngoài, Từ Phong vốn hoàn toàn không nhạy cảm với pheromone, thấy Cố Viễn Sâm đi đến liền nhàn nhã lùi ra mấy bước, tiện tay mua một xâu kẹo hồ lô vẻ mặt vui vẻ như đang chờ xem kịch hay.
Cố Viễn Sâm không chút biểu cảm, đưa lại món đồ cho tên Beta bên cạnh Uông Khiết, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn khóa chặt lấy Uông Khiết, câu nói cũng là dành cho hắn: "Đồ rơi thì tự đi mà nhặt, việc không nên làm thì cũng đừng làm nữa."
"Anh..."
"Uông Khiết" Cố Viễn Sâm lạnh giọng cắt lời. "Đừng để tôi phải nhắc anh thêm lần nào nữa. Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu."
Uông Khiết dựa hẳn lưng vào lan can đá, bởi vì đã từng bị cha mắng nghiêm khắc nên giờ hắn không dám ngang nhiên chống đối Cố Viễn Sâm. Nhưng bị Cố Viễn Sâm ép khí thế hết lần này đến lần khác, mặt mũi cũng mất sạch, hắn không cam lòng. Cơn giận bốc lên, hắn quát: "Cố Viễn Sâm, là hai người các cậu cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi trước!"
"Hai chúng tôi?" Cố Viễn Sâm bật cười khinh miệt, nhướng mày phản bác.
"Quý Mạc đang chơi cái trò 'lạt mềm buộc chặt' với cậu thì tôi không quan tâm, nhưng mọi chuyện hôm nay đều là do chính cậu ta tự chuốc lấy!"
Nghe những lời Uông Khiết nói, ánh mắt Cố Viễn Sâm dần trở nên lạnh đi, chẳng hề có chút tin tưởng nào.
Uông Khiết tự nhận mình xui xẻo, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thừa nhận tôi nhìn lầm người, từng theo đuổi cậu ta. Nhưng cậu nghĩ Quý Mạc là con thỏ hiền lành sao? Cậu ta đang diễn đấy, chỉ có đồ ngu như cậu mới không nhận ra thôi!"