Ánh mắt của Cố Viễn Sâm lạnh như gió đông, sắc như băng nhọn. Vẻ mặt của anh không hề dao động, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Uông Khiết muốn nói gì đó, nhưng mấy lời giận dữ vừa trào lên đã bị anh ta nuốt ngược lại. pheromone của hắn vốn không thể áp chế được Cố Viễn Sâm. Mà lúc này đây, hắn giống như đang đứng chênh vênh nơi vách đá, sau lưng là vô số lưỡi dao lạnh lẽo, từng lưỡi dao đều là do chính Cố Viễn Sâm rèn nên.
Cố Viễn Sâm trầm mặc giây lát.
Anh quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Quý Mạc ngồi cô đơn trên băng ghế dài, lặng lẽ hướng mắt về phía này. Dáng vẻ ấy từ xa nhìn lại thật sự yếu đuối và đơn độc. Trong mắt Cố Viễn Sâm, hình ảnh ấy chính là một Quý Mạc bị Uông Khiết bắt nạt mà chẳng thể phản kháng, mọi ấm ức đều cất sâu trong lòng.
"Ý cậu là, Quý Mạc tự mình nhảy xuống nước, rồi năn nỉ các cậu ném đồ xuống để bắt nạt cậu ấy?"
"..."
"Khó trả lời sao?"
Uông Khiết nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể lôi chuyện bị đánh ở quán bar ra làm cớ. Lần này Cố Viễn Sâm không lập tức ngắt lời hắn, chỉ híp mắt lại, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Xung quanh người qua kẻ lại, cuộc tranh cãi nhỏ như vậy chẳng đủ thu hút ánh nhìn của ai.
Quý Mạc ngồi trên ghế dài, bất an mà nắm chặt lấy vạt áo. Người mẹ của đứa trẻ khi nãy tưởng rằng Cố Viễn Sâm là Alpha của cậu, không khỏi ngưỡng mộ nói: "Cậu ấy thật sự rất quan tâm em."
Quý Mạc khẽ cười tự giễu: "Là em khiến anh ấy thêm phiền thôi."
"Làm sao có chuyện đó được? Người yêu em thì vĩnh viễn sẽ không thấy em là phiền phức đâu." Hơn nữa, việc hôm nay là do chị ấy không quản lý tốt con mình, nên trong lòng đầy áy náy, cứ nhất quyết muốn mua tặng Quý Mạc một chiếc điện thoại mới.
Thế nhưng Quý Mạc nhìn ra được, cuộc sống của hai mẹ con này không dư dả. Chỉ cần nhìn trang phục là có thể nhận ra. Cậu còn chú ý thấy trên ngón áp út tay phải của người mẹ ấy có một vệt da khác màu rõ rệt, dấu vết của một chiếc nhẫn cưới từng đeo rất lâu nhưng giờ đã tháo xuống.
Không rõ đối phương là đã ly hôn hay vì lý do gì, Quý Mạc cũng không hỏi nhiều. Nhưng cậu kiên quyết không nhận tiền đền bù chiếc điện thoại từ hai mẹ con kia.
Dù sao thì tiền đổi điện thoại, cậu cũng quẹt bằng thẻ của nhà họ Quý.
Hơn nữa, cậu vốn không thích chiếc điện thoại ấy, nó không chống nước. Chỉ đáng tiếc là cậu chưa kịp lưu lại tin nhắn đầu tiên mà Cố Viễn Sâm gửi cho mình.
"Anh ơi, tặng anh cái này." Trước khi rời đi, đứa trẻ dúi vào tay Quý Mạc một viên kẹo vị dâu.
Đêm mùa đông đến rất nhanh. Quý Mạc chỉ ngồi đợi Cố Viễn Sâm ở băng ghế này chưa đầy mười phút mà trời đã sẫm tối.
Lúc Cố Viễn Sâm đi tới, anh không nói lời nào. Quý Mạc vẫn chỉ mang mỗi đôi tất, không dám để chân chạm đất. Cậu không biết Uông Khiết đã nói gì với Cố Viễn Sâm, nhưng nhìn sắc mặt anh bây giờ rõ ràng không tốt lắm.
Từ cổng một quán ăn đối diện, Từ Phong gọi với sang: "Viễn Sâm, có ăn không? Bên trong còn vài anh khóa trên đang chờ."
Quý Mạc liếc về phía thùng rác bên kia đường, nghĩ bụng: Đợi lát nữa Cố Viễn Sâm đi ăn rồi thì mình sẽ lén quay lại nhặt giày.
Nhưng Cố Viễn Sâm vẫn không rời đi. Anh ngồi xuống bên cạnh Quý Mạc khẽ hỏi: "Đói không?"
Quý Mạc buổi chiều có ăn tô mì bò nên lắc đầu thật thà.
"Em đang bị cả khoa cô lập." Cố Viễn Sâm không vòng vo.
"..."
"Cho nên chuyến đi này, em cố ý theo tôi đến."
"Không phải đâu, học trưởng."
Cố Viễn Sâm không cho cậu bất kỳ đường lui nào, thẳng thắn vạch trần: "Thật ra việc em bỏ tiền ra mua thời khóa biểu của tôi, tôi đều biết. Lần này chúng ta 'tình cờ gặp nhau' ở đây, cũng là vì em đã mua cả lịch trình chuyến du lịch của tôi, đúng không." Giọng anh mang theo sự khẳng định, không phải câu hỏi.
Quý Mạc như thể bị người ta túm trúng đuôi, nghẹn nơi cổ họng, một chữ cũng nói không nên lời. Sống lưng cậu tê rần, trong lòng hiểu rõ, trong tình huống này, tốt nhất là mau chóng thừa nhận và thành thật xin lỗi. Nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, cậu lại sợ hãi không dám nói ra.
Trong lòng cậu giằng co, như một cán cân lắc lư: Muốn phủ nhận nhưng lại sợ Cố Viễn Sâm có bằng chứng rõ ràng, muốn thừa nhận lại sợ anh sẽ càng thêm khinh miệt mình. Mà Cố Viễn Sâm vẫn luôn im lặng chờ cậu đưa ra câu trả lời, từng giây trôi qua như một bản án tử hình bị trì hoãn, tra tấn tinh thần đến cực hạn.
Cuối cùng Cố Viễn Sâm đã thắng.
Quý Mạc đỏ hoe mắt, giống như một học sinh phạm lỗi, lí nhí: "Em xin lỗi."
Nghe thấy lời thừa nhận của cậu, Cố Viễn Sâm trầm giọng nói: "Dừng lại đi, những hành vi vô nghĩa này."
"..."
"Tôi không muốn em làm như vậy."
Quý Mạc liên tục xin lỗi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, như thể mọi sự tự tin đều đã bị vét sạch: "Lần sau... sẽ không như vậy nữa..."
Cố Viễn Sâm không đáp lời.
May mà đúng lúc đó, Từ Phong từ trong quán chạy ra: "Gọi món xong hết rồi, vào ngồi đi, bên ngoài không lạnh à?" Cậu ta kéo chặt áo khoác của mình liếc nhìn hai người họ. "Hai người đang làm gì thế, sao không khí nghiêm trọng vậy?"
Vừa quay sang thì thấy Quý Mạc không mang giày.
Cậu nhìn Cố Viễn Sâm đang im như tượng, hoàn toàn không hiểu anh lại nổi giận vì chuyện gì nữa. Từ Phong trước giờ vẫn thấy Quý Mạc là kiểu người khá rụt rè, hôm nay lại chứng kiến cảnh cậu bị bạn cùng khoa bắt nạt, theo bản năng liền có chút cảm tình, muốn che chở.
"Quý Mạc, để tôi cõng cậu vào ăn đi? Ăn xong tôi đưa cậu về khách sạn." Từ Phong tức giận với sự lạnh nhạt của Cố Viễn Sâm, chủ động ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Quý Mạc mặt trắng bệch, vội lắc đầu: "Không cần đâu, Từ học trưởng, em không đói. Mọi người cứ ăn đi, hơn nữa... em cũng không quen thân với các anh."
"Không quen gì chứ, ngày nào em cũng đến đúng giờ để nghe giảng, ai mà chẳng biết em là ai! Không biết còn tưởng em là sinh viên khoa bọn anh thật đấy!" Từ Phong vốn chỉ định nói đùa vài câu cho vui, nào ngờ đúng lúc này lại vô tình đâm trúng nỗi lòng của Quý Mạc.
Quý Mạc hiểu, là do bản thân quá rõ ràng, đến mức Cố Viễn Sâm chắc hẳn đã sớm đoán ra cậu mua thời khóa biểu của anh.
"Từ Phong, cậu vào ăn trước đi." Cố Viễn Sâm cuối cùng cũng lên tiếng, ngăn cậu lại.
Quý Mạc không thể ngồi yên thêm được nữa, cậu trước mặt Cố Viễn Sâm vĩnh viễn luôn mang dáng vẻ xấu hổ như thế. Rõ ràng đã lên kế hoạch rất kỹ, nhưng chỉ một câu nói của Cố Viễn Sâm cũng đủ khiến cậu rối loạn, hỏng hết mọi việc, chỉ còn lại một kết cục bỏ dở, công cốc.
Cảm giác này giống hệt như khi cậu bị cô lập ở nhà họ Quý, hoàn toàn bất lực.
Nghĩ đến đây, Quý Mạc bỗng cảm thấy toàn thân tê rần. Không đợi Cố Viễn Sâm nói thêm gì, cậu liền đứng phắt dậy, đôi tất mỏng vừa chạm đất lạnh liền mất đi tác dụng giữ ấm.
Cố Viễn Sâm kinh ngạc nhìn cậu, lại thấy trong mắt Quý Mạc đã đong đầy nước.
Đó là biểu cảm mà anh chưa từng thấy trên gương mặt Quý Mạc, ngoài nỗi đáng thương vô bờ, còn ẩn giấu một tia không cam lòng và hối hận. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm xúc u sầu đã hoàn toàn lấn át tất cả.
Cậu luôn giống như một đóa hoa mỏng manh, tàn úa giữa mưa gió, khiến người ta không nhịn được mà muốn che chở.
Hoa hồng là hoa hồng, bởi vì nó sinh ra để ở trong nhà kính, không chịu nổi chút gió sương nào.
"Xin lỗi... em về trước đây." Quý Mạc nói rồi quay người bỏ chạy, thậm chí quên luôn việc lấy đôi giày bị vứt vào thùng rác, loạng choạng lao đi về phía trước, suýt chút nữa va phải người khác, sỏi đá dưới chân đâm vào gan bàn chân đau buốt.
Cố Viễn Sâm không nói hai lời, lập tức đuổi theo. Anh dễ dàng nắm lấy cổ tay Quý Mạc, giữ chặt cậu trước mặt mình: "Bình tĩnh lại."
Quý Mạc nghiến răng, nước mắt không ngừng rơi xuống, gương mặt đáng thương khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Cố Viễn Sâm sững sờ trong thoáng chốc, rồi kéo cậu lại gần một bước. Mùi pheromone vị trà đắng nhẹ nhàng lan tỏa, như một vòng tay bao bọc lấy Quý Mạc đang run rẩy.
"Tôi đưa em về." Cố Viễn Sâm nói.
Gió bên đường lớn dần. Con đường nhỏ bên bờ sông trong thị trấn như dài thêm mãi mãi.
Người đi qua đi lại, lời nói chuyện vặt vãnh không ngớt. Từng luồng hương đồ ăn từ những con hẻm nhỏ thoảng ra trong gió, chưa đến sáu giờ mà thị trấn đã như chìm vào giấc mộng yên lành.
Trên mặt sông có người chèo thuyền, đầu thuyền treo những chiếc lồng đèn ấm áp. Từng chiếc, từng chiếc thắp sáng lên, như những lời thì thầm kéo dài mãi.
Cố Viễn Sâm cõng Quý Mạc đi trong dòng người, từng bước chậm rãi.
Quý Mạc không phản kháng. Cậu ngoan ngoãn tựa vào lưng anh, nước mắt âm thầm thấm ướt áo khoác của Cố Viễn Sâm. Vì thế cậu lấy mu bàn tay che mặt, không để nước mắt tiếp tục rơi lên áo anh.
"Đừng khóc nữa." Cố Viễn Sâm quay lưng về phía cậu, chỉ nói một lần.
Quý Mạc nghẹn ngào: "Em sẽ xóa hết thời khóa biểu và lịch trình... xóa hết luôn..."
Vai Cố Viễn Sâm bị ai đó vô tình va phải, anh hơi nghiêng người che chắn cho Quý Mạc, sau đó rẽ vào một con đường nhỏ, gió cũng trở nên dịu đi, dưới ánh đèn lồng chỉ còn lại hai người họ.
Tiếng bước chân vang lên nặng nề trong tĩnh lặng của mùa đông.
"Em không cố ý mua đâu." Quý Mạc mím môi, giọt lệ nóng hổi lăn dài, trong cái lạnh mùa đông như bốc lên một làn hơi ấm. "Em sợ nếu mãi không xuất hiện trước mặt anh, thì anh sẽ quên mất em."
Cố Viễn Sâm im lặng. Làm sao anh có thể quên Quý Mạc được, anh đã ghi nhớ suốt tám năm rồi. Huống chi, trí nhớ phải kém cỡ nào mới có thể quên đi người mà mình từng thích sâu đậm như thế.
"Nếu có chuyện gì, em có thể hỏi thẳng tôi. Đã hứa sẽ cho em một năm, tôi sẽ giữ lời." Cố Viễn Sâm nghe thấy tiếng hát cổ xưa phát ra từ một tửu lâu phong cách cổ kính bên đường, cảm giác bực bội trong lòng cũng dịu lại. "Còn nữa..."
Còn nữa.
"Lần sau không được làm vậy nữa."
"Làm gì cơ?"
"Lần đi xem phim đó." Cố Viễn Sâm thẳng thắn, chuyện cũ vẫn phải tính, anh đang nói đến nụ hôn bất ngờ hôm ấy của Quý Mạc.
Quý Mạc lập tức đỏ bừng cả mặt, rõ ràng không ngờ Cố Viễn Sâm lại nhắc đến chuyện đó.
"Chúng ta... không phải người yêu." Cố Viễn Sâm thực sự không tìm ra được cách nói nào khác phù hợp hơn.
Gió lạnh thổi qua khiến Quý Mạc có chút thất thần, ngơ ngác hỏi: "Vậy... vậy nếu trở thành người yêu thì sẽ được đúng không?"
"......"
"Ý em là một năm sau, nếu... nếu anh thích em rồi, thì chúng ta sẽ là người yêu." Quý Mạc căng thẳng khi đối mặt với Cố Viễn Sâm, càng nói càng lắp bắp, rồi vội vàng nhận lỗi: "Em lại nói sai rồi phải không, học trưởng."
"Biết sai thì im đi."
"......"
Ước chừng nửa tiếng sau, Cố Viễn Sâm cõng Quý Mạc cuối cùng cũng đến được nhà trọ cũ kỹ ấy. Vì Quý Mạc không mang giày, nên anh đành phải đưa cậu đến tận cửa phòng.
"Chỗ ở của khoa các em tệ vậy à?"
Cố Viễn Sâm ngạc nhiên trước điều kiện nơi ở của Quý Mạc, nhưng nghĩ lại thì có lẽ khoa của cậu căn bản không hề đặt phòng cho cậu. Ở khu du lịch, phòng phải đặt trước ít nhất một tháng, còn đặt sát ngày thì chỉ có thể chọn những nơi tạm bợ thế này thôi.
Quý Mạc chột dạ, bịa cớ: "Khoa em đặt muộn."
Cố Viễn Sâm thấy ánh mắt né tránh của cậu, liền hiểu rằng suy đoán của mình chắc chắn không sai. Anh nhìn khóe mắt Quý Mạc vẫn còn đỏ, hẳn là do khi nãy lau nước mắt quá mạnh.
Vốn dĩ Cố Viễn Sâm định hỏi Quý Mạc về những lời của tên Uông Khiết, nhưng nghĩ lại thì hôm nay có lẽ không phải thời điểm thích hợp, anh không thể chất vấn một người vừa bị bắt nạt, vừa khóc cả buổi về những chuyện còn chưa rõ thật giả.
Anh đứng trước mặt Quý Mạc, chậm rãi tiếp nhận một cách vô thức sự mềm mại và dịu dàng trong tính cách của cậu.
Hôm nay Cố Viễn Sâm đã thấy tận mắt cảnh Quý Mạc cúi người nhặt chuông đồ chơi cho đứa trẻ, cũng biết rằng suốt thời gian qua Quý Mạc chưa từng một lần mách hay tố cáo những hành vi quá đáng của Uông Khiết. Dù giữa họ từng tồn tại hiểu lầm từ một năm trước, thì đó cũng là chuyện tình cảm cá nhân, chứ không phải vấn đề đúng sai rõ ràng như thế này.
Qua những email từng trao đổi, Cố Viễn Sâm từ lâu đã biết Quý Mạc là một người dịu dàng, lương thiện nhưng lại vụng về trong lời nói.
Vì vậy, anh chưa bao giờ tin cậu là loại người như Uông Khiết miêu tả, càng không tin Quý Mạc sẽ âm thầm trả thù. Sau nhiều suy nghĩ, anh quyết định sẽ tự mình điều tra mọi chuyện.
Dù sao thì người đang đứng trước mặt anh lúc này là một Omega chỉ cần hơi tổn thương đã rơi nước mắt, mang theo mùi hương hoa hồng dịu ngọt mềm mại, như muốn tan vào máu thịt của một Alpha, nhẹ nhàng chảy qua từng tấc mạch, để lại dư hương vương vấn.
Mà anh, Cố Viễn Sâm, vào khoảnh khắc này chính là Alpha đó.