Chuyện cũ năm xưa, vốn dĩ không nên khơi lại.
Có những lúc, không biết có lẽ lại là một dạng hạnh phúc. Vì vậy, mẹ ruột của Quý Mạc, bà Tuệ Tưu chưa từng nói với cậu những bí mật đã được bà chôn sâu dưới lớp đất, khép lại mãi mãi.
...
Chín năm trước.
Một tháng trước khi Tuệ Tưu tự sát, bà từng hẹn Hàn Sâm khi ấy mới chỉ 25 tuổi đến nhà dùng bữa.
Vẫn là vài món ăn gia đình giản dị mà đậm đà, cùng một chai rượu trắng.
Năm tám tuổi, Tuệ Tưu mất cha mẹ nuôi trong một vụ tai nạn, từ đó lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Mười tám tuổi, bà bắt đầu tự lập, bươn chải mưu sinh, và cũng từ đó rèn được một tay nghề nấu ăn tuyệt vời. Trong mắt Hàn Sâm, Tuệ Tưu luôn là người phụ nữ có thể khiến những ngày tháng nghèo khổ trở nên có vị, có hồn.
Hôm đó, chính bà là người chủ động rót đầy chén rượu mời anh, nhẹ nhàng cảm ơn vì những năm tháng anh đã âm thầm chăm sóc hai mẹ con.
Dưới ánh đèn ấm áp, Hàn Sâm uống rượu, đối diện người phụ nữ dịu dàng như nước trước mắt, trong lòng không khỏi dậy lên nỗi khao khát. Anh thích Tuệ Tưu, từ năm mười lăm tuổi gặp bà lần đầu đã đem lòng say mê. Nhưng Hàn Sâm chỉ là một đứa con trai nghèo, một kẻ lang thang đầu đường xó chợ. Những gì anh có thể làm, chỉ là thỉnh thoảng đến thăm nom, giúp đỡ cuộc sống mẹ con họ, ngoài ra chẳng có gì hơn.
Đối diện với Tuệ Tưu xinh đẹp, chàng trai trẻ Hàn Sâm vừa tự ti, vừa mang trong mình h*m m**n và khát khao, những thứ luôn song hành với bản tính ti tiện anh cố giấu kín.
Thế nhưng những suy nghĩ đó thường chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng bị lý trí đè nén.
"Thật ra người phải cảm ơn là anh mới đúng. Năm đó nếu không nhờ em cứu anh, đưa anh vào bệnh viện, có lẽ anh đã không còn trên đời rồi."
Năm ấy Hàn Sâm còn trẻ người non dạ, bị kẻ thù mai phục đánh hội đồng trong một con hẻm, vết sẹo trên mặt anh cũng là từ lần đó mà có.
Những lời Hàn Sâm nói không phải bằng ngôn ngữ của nước H. Vì Tuệ Tưu, anh đã cố gắng học ngoại ngữ.
Anh nói: "Anh sẽ ở bên em suốt đời."
Đó giống như một lời tỏ tình gián tiếp. Chàng trai trẻ Hàn Sâm mặt đỏ bừng, hai tay căng thẳng nắm lấy ống quần, chân thành nói: "Còn cả Tiểu Mạc nữa, anh sẽ coi thằng bé như con ruột! Em biết mà, nó luôn rất quý anh."
Nói đến đây, Hàn Sâm xấu hổ cười một cái.
Tuệ Tưu mím môi nở nụ cười nhẹ vô cùng dịu dàng. Bà lặng lẽ lắng nghe Hàn Sâm nói xong, rồi lại rót đầy chén rượu cho anh.
"Hàn Sâm."
"Anh đây!"
Ánh mắt Tuệ Tưu long lanh, tựa như ánh trăng rơi xuống hồ nước tĩnh lặng: "Từ mai trở đi, đừng đến tìm em nữa."
Hàn Sâm như bị ai đó đánh một cú vào ngực, sững sờ không nói nên lời, nụ cười còn dang dở nơi khóe môi chợt đông cứng lại. Anh trân trối nhìn Tuệ Tưu, ánh mắt tràn đầy hoang mang.
"Tiểu Mạc đã được cha nó đón về rồi. Còn em cũng nên rời đi thôi." Giọng Tuệ Tưu nhẹ nhàng: "Bao năm qua, cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ con em. Nhưng anh nên có cuộc sống của riêng mình, đừng lãng phí thời gian vì em nữa."
Hàn Sâm lắp bắp, không dám tin: "Em... em định quay lại với hắn ta? Nhưng rõ ràng hắn đã bỏ rơi hai mẹ con em mà! Sao đột nhiên lại đến đón Tiểu Mạc?!"
Thực ra điều Hàn Sâm muốn hỏi là: "Có phải em bị ép buộc không?"
Nhưng câu nói tiếp theo của Tuệ Tưu đã hoàn toàn dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong anh.
"Là em chủ động liên lạc với anh ấy." Ánh mắt Tuệ Tưu như mặt hồ nổi sóng, từng vòng xoáy sâu thẳm cuộn trào trong đáy mắt, tựa như giấu trong tim một đoạn ký ức cũ kỹ mà bao năm qua chẳng thể giãi bày. "Năm đó cũng là em chủ động đề nghị ly hôn. Khi rời đi, em đã mang thai Tiểu Mạc. Anh ấy không hề biết."
Khoé mắt Hàn Sâm nóng lên, anh ngoảnh đầu sang chỗ khác cố chấp giấu đi cảm xúc.
Anh hiểu về Tuệ Tưu chẳng bao nhiêu, và lúc này càng không biết phải nói gì cho phải.
Thấy anh như vậy, Tuệ Tưu cũng không còn ý định giấu giếm quá khứ. Bà uống cạn ly rượu, mệt mỏi nói: "Năm em 22 tuổi, em đã gặp anh ta."
Gặp được người mà mình tưởng là tình yêu cả đời, nhưng cuối cùng lại là sai lầm cả một đời.
"Anh ta nói mình là người cha thất lạc bao năm của em phái đến đón, là vị hôn phu đã được đính ước từ trước. Em yêu sự điềm đạm, nho nhã của anh ta, cũng đắm chìm trong những lời đường mật anh ta vẽ ra. Em không đắn đo mà đi theo anh ta đến đây, nhận lại người cha già yếu, nhận lại cô em gái bằng tuổi, rồi kết hôn với anh ta."
Tất cả những điều ấy tựa như một giấc mộng ngắn ngủi, có ngọt ngào, cũng có đớn đau.
Tuệ Tưu không có học vấn, chẳng có hiểu biết sâu rộng, chỉ là một Omega bình thường. Làm sao bà có thể lường trước được những tranh đấu và âm mưu nơi chốn hào môn sâu như biển?
Sau khi gả vào nhà họ Quý, theo dòng thời gian, sự dịu dàng của Quý Phong đối với bà cũng dần cạn kiệt, như một món hàng tiêu dùng nhanh chóng bị xài đến hao mòn.
Sự lạnh nhạt của chồng khiến Tuệ Tưu, một người cô đơn nơi nhà họ Quý càng khó bám trụ.
Dù ngoài mặt ai gặp cũng phải gọi bà một tiếng "Phu nhân nhà họ Quý", nhưng sau lưng lại chẳng ai thực sự xem trọng bà cả.
Tuệ Tưu không biết lễ nghi, chẳng hiểu cách giao thiệp giữa những người sống trong nhung lụa, vụng về như một chú chim non không thể bay lên khỏi mặt đất. Vì rào cản ngôn ngữ, bà chỉ có thể suốt ngày ru rú trong nhà, âm thầm chịu đựng, cố gắng học tiếng nước H trong cô đơn. Thế nhưng Quý Phong vẫn luôn chê bai: chê bà cái này không được, cái kia không xong, oán trách bà đến cả chuyện đơn giản nhất là cùng anh ta ra ngoài xã giao cũng không thể làm tròn.
Từ nhỏ, Tuệ Tưu đã không giỏi việc học, dưới áp lực đè nặng từ nhà họ Quý, bà ngày càng tiều tụy.
Cho đến một ngày, Quý Phong nói với bà: "Em gái em, A Mân từ sau khi cha em mất vẫn sống một mình trong ngôi nhà cũ của nhà hộ Viên. Nó là cựu sinh viên đại học X, hay là để nó dọn đến sống cùng nhà ta đi. Dù gì cũng là em gái em, chắc sẽ không chê em ngu ngốc."
Vậy là bà nghe theo lời Kỷ Phong, Tuệ Tưu đã mời chính em ruột của mình, Viên Lập Mai về ở lâu dài trong nhà họ Quý.
Kể từ đó, ngày này qua ngày khác, Tuệ Tưu cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn ngôn ngữ. Nhưng ác mộng cũng bắt đầu từ đây.
...
"Ai mà ngờ được, trước khi quen em, anh ta đã sớm có quan hệ yêu đương với em gái em. Còn cuộc hôn nhân giữa em và anh ta chẳng qua chỉ là một cách để làm theo di nguyện của trưởng bối để giành lấy cổ phần mà cha em để lại. Có được sự hậu thuẫn từ cha em, anh ta mới có thể đẩy được người anh trai ruột ra khỏi cuộc đua thừa kế tài sản của gia đình."
Tuệ Tưu cười khổ: "Anh ta lừa em. A Mân cũng vì thế mà hận tôi đến tận xương tủy. Em không thể chấp nhận sự thật đó, nên đã chọn cách ly hôn."
Từ đó, bà không trở lại quê nhà, mà chọn ở lại thị trấn nhỏ này, một mình sinh ra và nuôi lớn Quý Mạc.
Hàn Sâm mấp máy môi nhưng không thốt nên lời. So với Tuệ Tưu, lòng anh còn nhói đau hơn gấp bội.
Nhưng Tuệ Tưu lúc này đã không còn cảm thấy đau nữa. Bà bình thản nói: "Em bị ung thư rồi. Bắt đầu từ ngày mai em sẽ vào viện điều trị. Dù sao Tiểu Mạc cũng là con ruột của anh ta... chắc anh ta sẽ đối xử tốt với thằng bé, đúng không?" Trong lúc tuyệt vọng, ngoài Quý Phong ra, Tuệ Tưu thật sự không biết còn có thể tìm đến ai, nhờ cậy ai nữa.
Đối với bà mà nói, Hàn Sâm có cuộc sống của riêng anh. Còn trên người Quý Mạc, dòng máu nhà họ Quý vẫn luôn chảy, thằng bé không nên trở thành gánh nặng đè lên vai Hàn Sâm.
Cơn gió đêm lướt qua, ánh đèn trong phòng khẽ nhấp nháy. Tuệ Tưu nhìn thấy nơi khóe mắt Hàn Sâm có một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, bà khẽ cười, nụ cười đầy bất lực.
Thứ đang chờ bà phía trước chỉ còn lại cái chết. Bà lựa chọn tự sát trong tuyệt vọng.
...
Với nhà họ Quý, với riêng Quý Phong, Tuệ Tưu chỉ là một quân cờ.
Bà và Viên Lập Mân là cặp song sinh khác trứng, giống nhau nhưng cũng rất khác biệt.
Khi còn nhỏ, gia đình họ Viên từng có chuyến du lịch ra nước ngoài. Vì một phút lơ là của cha, bà bị bọn buôn người bắt cóc, bán về vùng quê nghèo cho một cặp vợ chồng nhận nuôi. Mẹ ruột của bà vì quá đau buồn mà qua đời, còn người cha thì sống trong ân hận dằn vặt suốt cả đời, luôn cố gắng tìm kiếm bà, mong bù đắp phần nào lỗi lầm. Đến tận lúc hấp hối, ông vẫn nắm chặt tay Tuệ Tưu, thì thào ba chữ: "Cha xin lỗi."
Mà tuổi thơ của em gái bà Viên Lập Mân cũng từ đó mà bị vùi chôn hoàn toàn.
Kể từ sau ngày bà mất tích, nhà họ Viên chẳng khác gì một hầm băng lạnh lẽo, ai bước vào cũng như hóa điên.
Tuệ Tưu từng nghĩ, ngày được trở về nhà họ Viên, được đoàn tụ với người thân duy nhất còn lại với cô em gái ruột sẽ là một khoảnh khắc ấm áp, xúc động. Thế nhưng ngày hôm đó Viên Lập Mân chỉ đứng lặng trên bậc thềm, ánh mắt vô hồn, im lặng nhìn bà chằm chằm, nơi đáy mắt là một xoáy nước sâu hun hút.
Cô không hề chào đón Tuệ Tưu.
Tuệ Tưu mỉm cười vui vẻ, chủ động chào hỏi cô, nhưng thứ bà nhận lại chỉ là một ánh nhìn dò xét lạnh tanh, không một lời đáp.
Thật lâu sau, Viên Lập Mân mới bật cười nhạt, khẽ nói: "Tất cả đều là của chị."
Tuệ Tưu khi ấy chẳng hiểu gì cả, cho đến tận sau khi kết hôn, khi phát hiện Viên Lập Mân đang lén lút qua lại với Phong, bà mới buộc phải hiểu ra cái gọi là "tất cả" trong miệng cô em gái... rốt cuộc là những gì.
Là cha mẹ.
Là người đàn ông mà cô từng thầm yêu.
Đó chính là "tất cả" mà Viên Lập Mân nói đến.
...
"Cộc cộc."
Lời Hàn Sâm còn chưa nói hết, cửa phòng ký túc của Quý Mạc đã vang lên hai tiếng gõ khẽ. Bên ngoài, dì quản lý ký túc thúc giục: "Em sinh viên kia, sao vẫn chưa dọn dẹp xong? Mau ra đi, chỉ còn phòng của em chưa đăng ký bàn giao. Tôi sắp được nghỉ phép rồi đấy."
Quý Mạc vẫn còn chìm trong cơn choáng váng vì sự thật mà Hàn Sâm vừa nói. Sắc mặt cậu tái nhợt, đầu ngón tay run lên từng hồi không kiểm soát được.
Cậu không sao mở nổi cánh cửa kia.
Dòng suy nghĩ rối loạn quay cuồng trong đầu, thôi thúc cậu: Phải nghỉ ngơi, phải tạm quên hết đi, phải tự thuyết phục bản thân đừng nghĩ đến nữa.
Quý Mạc chưa bao giờ biết rằng mẹ mình là vì ung thư, là vì tuyệt vọng chất chồng suốt nhiều năm mà đã chọn kết thúc cuộc đời.
Từ trước đến nay, cậu luôn lầm tưởng rằng mẹ là kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc của người khác, vì thế cậu sống trong cảm giác tội lỗi nặng nề, luôn dè dặt, sợ mình sẽ phá vỡ sự cân bằng mong manh trong gia đình nhà họ Quý.
Cậu vẫn nhớ rất rõ, có một ngày sau khi mẹ tự sát, Quý Phong đi công tác, căn nhà họ Quý lạnh lẽo đến đáng sợ. Cậu co mình trong căn gác xép, run rẩy viết một bức thư gửi mẹ nơi thiên đường. Vừa viết vừa khóc, nước mắt làm nhòe hết con chữ.
Cậu gấp bức thư thành một chiếc máy bay giấy, thả vào khu vườn đầy hoa sơn chi. Vì mẹ từng nói: "Sơn chi là con." Nơi nào có sơn chi, nơi đó có mẹ, mẹ sẽ luôn ở lại bên con.
Thế nhưng máy bay giấy không bay tới tay mẹ.
Người nhặt được lại là Viên Lập Mân, người có khuôn mặt giống mẹ đến kỳ lạ.
Và thế là chiếc máy bay giấy ấy đã trở thành bước ngoặt.
Viên Lập Mân xé nát nó. Cô ta như phát điên, tiến đến túm lấy tóc Quý Mạc, kéo đầu cậu đập mạnh vào tường, từng chữ như rạch máu vào da thịt: "Mẹ mày, con đàn bà hèn hạ đó nợ tao, mày cũng nợ tao! Bà ta đã hủy hoại cả đời tao, mày còn muốn hủy hoại luôn cả cuộc đời con trai tao sao?!"
"Mày không nên được sinh ra! Bà ta không nên đưa mày quay lại đây!"
"Tuệ Tưu nghĩ tao sẽ đối xử tốt với mày sao?!"
"Hồi đó khi bị bọn buôn người bắt đi, bà ta đáng lẽ nên chết quách đi ở xó xỉnh nào đó rồi!"
"Tao nói cho mày biết, mày phải hiểu rõ thân phận mình đi. Nhà họ Quý không phải nơi mày thuộc về, đến cái tên mày mang cũng không xứng đáng!"
...
Mới chỉ mười tuổi, Quý Mạc đau đớn đến toàn thân run rẩy, máu me đầm đìa khắp mặt. Cậu vừa khóc vừa cầu xin Viên Lập Mân tha cho mình.
Cậu sai rồi, sai ngay từ khoảnh khắc được sinh ra.
Thế nhưng Viên Lập Mân lại chưa từng thấy hối hận. Ngược lại, nỗi đau đớn của Quý Mạc khiến cô ta cảm thấy thỏa mãn. Mỗi một câu nói của cô ta như in hằn lên thân thể cậu, dạy cho cậu thế nào là "thấp hèn". Viết như thế nào, đọc ra sao, và phải khắc lên lưng mình bằng cách nào, từng tấc da, từng đốt xương, không sai một ly.
Từ ngày hôm đó, gác mái nhà họ Quý lúc nào cũng lạnh lẽo và ẩm thấp.
Quý Mạc nằm trên chiếc giường nhỏ chật chội, thường xuyên có cảm giác mình đã mục ruỗng, giống như những bông hoa sơn chi trong vườn bị nhổ bật gốc, vùi vào lòng đất hóa thành một hạt bụi vô danh giữa cõi đời.
Năm đó mưa dầm liên miên. Mà nơi càng tối tăm, càng dễ khơi dậy độc ác trong lòng người.
Trên người cậu luôn chồng chất những vết thương cũ mới đan xen, cho đến khi Viên Lập Mân không còn hứng thú đánh đập nữa. Cậu liền giống như một con chuột nhỏ sống lén lút trên gác mái, cẩn thận từng chút một mà tồn tại.
Dần dần trong miệng người khác, Quý Mạc chỉ còn là một đứa con rơi đáng khinh, kẻ ai cũng có thể cười nhạo.
Ngay cả trong trường học của cậu, hai chữ "con rơi" cũng trở thành biệt danh gắn liền với Quý Mạc. Bạn bè khinh thường, bắt nạt cậu, vẽ bậy lên bàn học những hình th* t*c, hỏi cậu mỗi đêm "giá bao nhiêu tiền".
Những nỗi nhục nối tiếp nhau khiến Quý Mạc bắt đầu học cách che giấu bản thân. Cậu trở thành một người lúc thì lạnh lùng xa cách, lúc lại ngoan ngoãn dễ bảo. Nhưng thật ra sâu trong thẳm tâm, cậu là kẻ luôn ghi thù, ích kỷ và khép kín.
Cho đến năm lớp 9, khi một lần nữa gặp lại Hàn Sâm, cuộc sống của cậu mới bắt đầu có chút thay đổi.
Đã từng, Quý Mạc cũng từng oán hận mẹ mình đến tột cùng. Hận vì sao bà lại là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác. Hận vì sao bà lại sinh ra cậu. Hận vì sao bà lại bỏ cậu lại mà ra đi.
Tất cả những oán hận ấy, giờ đây cũng đã biến thành mịt mờ rối bời.
"Mẹ là bị ba lừa gạt."
Quý Mạc ôm mặt, cố dằn nén cảm xúc đang trào dâng. Viền mắt cậu đỏ hoe, trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn đến nghẹt thở, giận dữ đến bùng nổ.
"Tiểu Mạc, cứ tiếp tục dính líu với nhà họ Quý chẳng có ý nghĩa gì cả." Hàn Sâm khẽ khuyên nhủ, giọng anh dịu đi: "Chú không muốn con giống mẹ con, lại bị tổn thương như thế."
Quý Mạc chậm rãi buông tay xuống, ánh mắt vô định giọng nói tuyệt vọng: "Chú Sâm, không có ai cứu con cả."
Quá khứ là vậy, hiện tại cũng không khác.
Nơi mẹ đã đưa cậu đến, không phải là một tòa biệt thự, mà là một chiếc lồng sắt. Chính tay Tuệ Tưu đã giao cậu cho nhà họ Quý, để rồi từ đó nhà họ Quý đeo xiềng xích vào người cậu, giam hãm cậu suốt cả tuổi thơ.
Hàn Sâm vội vã nói: "Chú có thể cứu con! Chỉ cần con muốn, chú sẽ đến đón con ngay! Ban đầu có thể chúng ta phải sống lén lút, phải trốn tránh, nhưng chỉ cần con chịu đợi một chút thôi."
Những năm qua, Hàn Sâm đã không tiếc mạo hiểm, sống chết chỉ để có ngày hôm nay. Ngày anh có đủ năng lực để đón Quý Mạc rời khỏi nhà họ Quý, vĩnh viễn thoát khỏi đó.
Thế nhưng.
Quý Mạc bật cười, nụ cười đầy mỏi mệt: "Nhưng con không muốn làm chuột chui lủi nữa, những ngày sống trên gác mái quá dài, quá dài rồi."
Cậu dứt khoát cúp máy. Nước mắt rơi xuống không báo trước, cậu khẽ thì thầm một mình: "Nhà họ Quý chưa từng đối xử tốt với con, con không còn đường lui."
Vì thế, khi cơ hội xuất hiện một năm trước, khi Quý Phong lần đầu cho phép cậu thay thế Quý Mộc, cậu đã nhìn thấy một tia sáng.
Tia sáng của một cuộc đời mới.
Và cậu sẽ nắm thật chặt lấy nó, không bao giờ buông.