Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 36

Dưới tiếng thúc giục của dì quản lý ký túc xá, Quý Mạc kéo theo vali mệt mỏi rời khỏi tòa nhà.

 

Theo kế hoạch ban đầu, vào ngày kia hoặc muộn hơn một chút, cậu sẽ gọi cho Cố Viễn Sâm, nói rằng mình vẫn chưa tìm được chỗ ở, cố gắng gợi lên lòng thương hại để anh chủ động mời mình đến nhà họ Cố tá túc.

 

Nhưng điều Quý Mạc không ngờ tới là dưới khoảng sân trống trước ký túc xá, xe của Cố Viễn Sâm vẫn còn đậu đó.

 

Anh vẫn chưa rời đi.

 

Trong tầm mắt cậu, Cố Viễn Sâm đang tựa lưng vào cánh cửa xe, vóc dáng cao gầy hòa vào nền tuyết đầu đông. Anh vừa kết thúc một cuộc điện thoại, nơi chân mày còn vương vài bông tuyết chưa tan.

 

Từ đầu đã không thấy bóng dáng Từ Phong, chắc là đã quay về phòng thu dọn đồ đạc.

 

Quý Mạc siết chặt tay nắm kéo vali, trong lòng trào lên những cảm xúc rối bời. Cơn gió lạnh tạt qua má, nơi nước mắt vừa lăn xuống vẫn còn ran rát đau.

 

Cố Viễn Sâm luôn khiến cậu vỡ vụn những toan tính đã định, nhưng đồng thời họ lại từng bước đi đúng theo con đường cậu đã vạch ra, không lệch một ly.

 

Cố Viễn Sâm thản nhiên bước tới, mở lời: "Trước khi tìm được chỗ ở, có muốn đến nhà tôi ở tạm không?"

 

"......"

 

"Em đã thay tôi đỡ một cú đập bằng chai rượu, tôi nợ em một ân tình." Cố Viễn Sâm chau mày, đứng đó chờ câu trả lời từ Quý Mạc. "Em biết mà, tôi không thích mắc nợ ai."

 

Đôi mắt Quý Mạc vừa mới khóc, ánh đỏ nơi khóe mắt rơi thẳng vào ánh nhìn của Cố Viễn Sâm.

 

"Sao thế?" Cố Viễn Sâm hỏi tiếp.

 

Quý Mạc mím chặt môi, chỉ vì một câu hỏi quan tâm của anh mà nước mắt lại trào ra.

 

"Sao em lại khóc nữa rồi?" Cố Viễn Sâm không hiểu, đành bước lên gần nghiêng người nhìn kỹ vết thương trên trán cậu, trong giọng mang theo chút căng thẳng: "Là vết thương trên đầu đau à?"

 

Câu nói ấy được thốt ra với giọng điệu nhẹ bẫng, dịu đến mức như sợ chỉ cần nặng lời một chút thôi, sẽ khiến Quý Mạc thêm tổn thương.

 

Quý Mạc hoảng hốt lấy mu bàn tay lau nước mắt, càng lau càng nhiều, bao nhiêu tủi thân bấy lâu bỗng dâng trào không kiểm soát nổi.

 

Là những tủi thân từ thuở bé. Là những ấm ức suốt quãng thời gian vừa qua. Là cả nỗi mệt mỏi không biết bám vào đâu trong khoảnh khắc này.

 

Chúng ùa đến như cơn lũ, cuốn trôi toàn bộ tức giận trong lòng cậu, để lại sự mềm yếu đầy tuyệt vọng. Trước mặt Cố Viễn Sâm, cậu luôn trở nên nhỏ bé, vụng về, yếu đuối và bất lực như một thằng nhóc chẳng làm được gì nên hồn.

 

"Tôi đưa em đi bệnh viện." Cố Viễn Sâm nói dứt khoát, tiện tay kéo lấy vali của cậu.

 

Quý Mạc khẽ lắc đầu, rồi đột ngột nói: "Em không muốn ở một mình."

 

"Tôi sẽ ở bên em." Cố Viễn Sâm ngập ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên vai cậu như một cách an ủi.

 

Quý Mạc nghẹn ngào, đưa tay níu lấy vạt áo anh: "Anh Viễn Sâm, anh từng nói... nếu đau thì phải nói với anh."

 

"Thì nên đến bệnh viện ngay, đúng không?" Cố Viễn Sâm thúc giục.

 

Một người sốt ruột vì lo lắng. Một người lại như chẳng nghe thấy gì.

 

"Anh Viễn Sâm, giờ em đau lắm."

 

Nhưng em không cần đến bệnh viện.
Bệnh viện không chữa được vết thương trong tim em.

 

Nó đã mục ruỗng từ lâu rồi. Chỉ có cạo tận xương, loại tận gốc độc mới mong mọc lên đó một đoá sơn chi mới.

 

Hoặc cũng có thể, sẽ chẳng bao giờ còn có sơn  nữa.

 

Quý Mạc sẽ trở thành một đóa hồng.

 

"Quý Mạc?"

 

Một lúc sau, Quý Mạc khẽ đưa hai ngón tay ngập ngừng nắm lấy vạt áo của Cố Viễn Sâm, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh chẳng nghe lời: "Anh Viễn Sâm, ôm em một cái là sẽ hết đau thôi."

 

Nghe vậy, Cố Viễn Sâm suýt nữa thì nổi giận.

 

Không ngờ sau từng ấy chuyện, cuối cùng Quý Mạc lại đưa ra một yêu cầu vô lý đến mức ấy. Anh tức giận nghĩ cậu đang giả vờ, đang diễn trò để trốn tránh thực tại.

 

Thế nhưng, ngay lúc chuẩn bị mở miệng mắng, anh lại thấy khuôn mặt Quý Mạc yếu đuối đến mức khiến người ta không đành lòng.

 

Như thể thật sự rất đau.

 

Như thể cậu không hề nói dối.

 

Nhưng chỉ một cái ôm, thì làm sao có thể xoa dịu được nỗi đau?

 

Cố Viễn Sâm không hiểu. Anh không tài nào lý giải nổi yêu cầu kỳ lạ ấy của Quý Mạc.

 

Thế nhưng, trái tim anh so với lúc trước dường như đã rẽ sang một hướng khác. Trong tiết trời cuối đông lạnh giá, nó chậm rãi tan chảy, lặng lẽ hóa thành một vũng nước nhỏ soi chiếu sự cố chấp tr*n tr** bên trong chính con người anh.

 

Anh cúi đầu xuống, nhìn rõ ràng tâm can mình: thứ trái tim chưa đủ cứng rắn để khước từ.

 

Trên chóp mũi Quý Mạc vẫn còn vương một giọt nước mắt, mãi chưa rơi xuống.

 

Pheromone trong cơ thể cậu nồng đậm như hương hoa hồng chớm nở, dần dần lan tỏa. Lần đầu tiên trong đời, cậu học cách buông lỏng, học cách phơi bày chính mình, mang theo toàn bộ bản thân cùng sự yếu mềm, thành thật dâng lên trước mặt Cố Viễn Sâm.

 

Cậu cúi đầu cầu xin anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như tơ, rót thẳng vào tai Cố Viễn Sâm, hóa thành một dòng mật ngọt: "Anh Viễn Sâm, được không?"

 

Một cơn gió khẽ thổi qua, thế giới được phủ kín bởi tuyết trắng, thuần khiết như chưa từng có ai chạm đến.

 

Trong đôi mắt màu hổ phách của Quý Mạc phản chiếu lại từng quỹ đạo nhỏ bé của những bông tuyết đang rơi.

 

Quanh họ chẳng còn ai khác. Tài xế trong xe giữ đúng bổn phận, lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác. Dì quản lý ký túc vẫn đang bận kiểm tra trong hành lang. Mùa đông này dường như yên tĩnh đến mức chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Cố Viễn Sâm thầm nghĩ: Chỉ lần này thôi, chỉ ôm một lần thôi.

 

Anh như thể bị buộc phải thỏa hiệp, hai tay cứng ngắc đến nỗi mỗi động tác cong lên đều chậm chạp. Anh không biết nên đưa tay lau nước mắt trên mặt Quý Mạc trước, hay nên kéo cậu vào lòng trước.

 

Cán cân lựa chọn luôn có hai đầu. Nhưng cuối cùng, Cố Viễn Sâm vẫn vươn tay ra.

 

Giọt nước mắt nóng hổi của Quý Mạc rơi xuống đất, như đánh thức một mùa xuân nào đó đang ngủ vùi.

 

Rơi xuống mu bàn tay Cố Viễn Sâm khiến anh thôi cứng lại.

 

Bởi vì cậu là ấm áp.

 

Cố Viễn Sâm bước tới, nhẹ nhàng kéo Quý Mạc vào lòng.

 

Miệng thì nói là không muốn, nhưng hành động lại chẳng hề do dự, anh âm thầm truyền pheromone mang hương trà đắng của mình để an ủi cậu.

 

"Giờ còn đau không?" Giọng anh trầm thấp, vang bên tai Quý Mạc từng từ như gõ thẳng vào tim.

 

Ngửi thấy mùi trà đắng quen thuộc trên người anh, Quý Mạc không thể kìm nén được nữa. Cậu siết chặt lấy Cố Viễn Sâm, hít sâu một hơi rồi úp mặt vào ngực anh, kìm nén mà bật khóc thành tiếng.

 

Phần lớn thời gian cậu chẳng giống một thiếu gia được nuông chiều. Ngay cả khi khóc cũng đầy ấm ức, kìm nén đến mức khiến người ta đau lòng.

 

Nước mắt thấm ướt áo Cố Viễn Sâm, trong vòng tay siết chặt ấy, pheromone mùi hoa hồng từ người Quý Mạc quấn lấy anh không buông.

 

"Em thật sự đau hay giả vờ thế." Sao đột nhiên lại khóc dữ vậy? Cố Viễn Sâm định hỏi cho rõ, nhưng cuối cùng chỉ nói nửa câu rồi dừng lại, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Là vì cãi nhau với gia đình à?"

 

Quý Mạc chỉ biết nức nở, không thể trả lời, chỉ càng khóc nhiều hơn.

 

Thấy vậy, Cố Viễn Sâm cũng không hỏi thêm. Anh vụng về vỗ lưng cậu, từng cái một, như dỗ một đứa trẻ.

 

Nhưng Quý Mạc vẫn cứ khóc, ôm anh thật lâu, khóc cũng rất lâu.

 

Cố Viễn Sâm liên tưởng đến chuyện cậu không về nhà ăn Tết, đoán cũng chỉ có hai khả năng, hoặc nhà họ Quý xảy ra chuyện, hoặc cậu đã cãi nhau với cha mẹ. Dù là nguyên nhân nào đi nữa, điều quan trọng nhất lúc này là làm Quý Mạc ngừng khóc.

 

Nhưng Cố Viễn Sâm xưa nay vốn không giỏi an ủi người khác. Anh chỉ biết vụng về nói: "Đừng khóc nữa."

 

"Em có khóc đâu..." Khóc quá lâu khiến đầu óc tỉnh táo lại, Quý Mạc bắt đầu cảm thấy xấu hổ, buột miệng nói năng lộn xộn.

 

Cố Viễn Sâm sững người một lúc, cau mày lại: "Vậy chứ giờ em đang làm gì?"

 

Quý Mạc ngẩn ra, rồi dụi mặt vào ngực anh không chịu buông ra: "Ấm quá..." Có lẽ cậu đã khóc đủ rồi, giọng khàn khàn âm nơi đầu mũi khe khẽ nói: "Cảm ơn anh."

 

Cố Viễn Sâm hơi nhấc tay lên, cuối cùng bất lực đặt tay trở lại lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Ừ."
Anh phát hiện, sau khi Quý Mạc ngừng khóc, pheromone mùi hoa hồng của cậu cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Còn tài xế ngồi trong xe đã chờ quá lâu, không thể tiếp tục vờ như không thấy được nữa. Anh ta lén bấm máy chụp một tấm hình, rồi gửi ngay cho chị Trương người đang chuẩn bị bữa tối ở nhà họ Cố.

 

Chị Trương vừa xem ảnh, suýt chút nữa làm rơi cái xẻng trong tay. Lập tức chuyển tấm ảnh đó cho ông chủ đang công tác ở nước ngoài, Lục Thu Viễn.

 

Chị Trương: [Ngài ơi, chuyện lớn rồi! Chắc phải chuẩn bị cưới hỏi sang năm thôi?]

 

Lục Thu Viễn: [Trời ạ?! Tiến triển nhanh thế cơ à?]

 

Tối hôm đó, Quý Mạc kéo vali bước qua cổng nhà họ Cố.

 

Chị Trương đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy đồ ăn, vừa thấy cậu là ân cần hỏi han từng chút một.

 

Cố Viễn Sâm dặn chị dọn dẹp lại phòng ngủ trên lầu, chị Trương tươi cười gật đầu: "Vâng, tôi đi ngay đây."

 

Rồi chị hỏi thêm: "Là căn phòng sát phòng cậu chủ hả?"

 

Cố Viễn Sâm khẽ "ừ" một tiếng.

 

Vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, Quý Mạc đang cầm muỗng húp canh lập tức ngẩng đầu lên: "Em không ở phòng lần trước nữa à?"

 

"Trên lầu sẽ thoải mái hơn một chút." Cố Viễn Sâm đáp, hoàn toàn không nhận ra trong lời nói đã vô thức mang theo sự quan tâm riêng dành cho Quý Mạc. "Phòng dưới hơi đơn sơ."

 

Quý Mạc ngẩn người. Đơn sơ?

 

Có lẽ vì cậu chưa từng ở nơi nào sang trọng nên không hiểu được thế nào là đơn sơ hay không. Trong ấn tượng của cậu, phòng khách dưới tầng đã rất tốt rồi. Nhưng đã là người đến ở nhờ, Cố Viễn Sâm bảo sao thì cậu làm vậy, tự nhiên cũng chẳng tiện hỏi thêm.

 

...

 

"Cậu Quý, cậu ở tạm căn phòng này nhé. Có gì bất tiện cứ nói với tôi." Chị Trương nhìn vết băng trên đầu Quý Mạc mà xót xa, dịu dàng nói: "Ngày mai phải hầm ít canh cho cậu bồi bổ mới được."

 

"Cảm ơn chị Trương." Quý Mạc nhìn quanh căn phòng, trang trí vô cùng chỉn chu và đẹp mắt.

 

Chị Trương vừa dọn vừa lẩm bẩm: "Lúc mua căn biệt thự này, ông chủ từng tính chuyện sinh thêm bé thứ hai. Nhưng lúc ấy ông chủ bận rộn tiếp quản công ty nên chuyện ấy gác lại. Cuối cùng căn phòng này để làm phòng cho khách."

 

Thỉnh thoảng Lục Trạch An tới ở lại, cũng thường dùng căn phòng này.

 

Căn phòng trang trí tinh tế, tiện nghi đầy đủ, xét về đẳng cấp thì hơn hẳn các phòng dưới tầng.

 

Quý Mạc chưa từng được ở một nơi tốt thế này. Trong lòng không khỏi cảm thán, nếu so với căn gác xép cũ kỹ ở nhà họ Quý, thì một bên là trời, một bên là lòng đất.

 

Cậu chợt nhớ tới phòng ngủ của Quý Mộc, hình như cũng tương tự như thế này.

 

Sau khi sắp xếp lại đồ đạc, Quý Mạc đi tắm trong phòng vệ sinh riêng bên trong phòng ngủ. Hệ thống sưởi của nhà họ Cố rất ấm, cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng mà vẫn thấy dễ chịu. Chăn đệm mềm mại, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, khiến cho tâm trạng căng thẳng suốt cả ngày của cậu cuối cùng cũng dịu lại.

 

Trong đầu cậu vẫn không ngừng vang vọng những điều Hàn Sâm đã kể.

 

Nghĩ đến việc Tuệ Tưu một mình cô độc ra đi nơi bệnh viện xa lạ.

 

Quý Mạc như rơi vào một cơn hỗn loạn ký ức, trong đó có mẹ, có Viên Lập Mân, có cả Quý Phong không biết từ bao giờ đã chống gậy để bước đi.

 

Và còn cái bóng dáng mơ hồ từng đứng trước mặt cậu, nói với cậu bằng một giọng dứt khoát: "Này, cậu có muốn viết thư với thiếu gia nhà họ Cố không?"

 

Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.

 

Khi ấy, Quý Mạc mười một tuổi, lặng lẽ đứng trong phòng đàn rộng lớn bốn bề đều là cửa kính sát đất.

 

Khu vườn hoa sơn chi năm xưa giờ đã biến thành vườn hồng rực rỡ, từng cụm từng cụm nở bừng sức sống.

 

Cậu nghe thấy tiếng đàn piano du dương vang lên, "leng ka leng keng" vọng lại, tựa như một trận mưa rơi xuống trong nắng sớm.

 

Phím đàn đen trắng lấp lánh ánh sáng, những ngón tay thon dài của Quý Mộc lướt trên đó, cùng với bóng nghiêng của cậu dưới ánh mặt trời, đẹp đến rạng ngời.

 

"Mẹ cứ nhất quyết bắt tôi viết thư cho cậu ta, nói là bọn tôi có hôn ước." Quý Mộc ngừng tay nhíu mày đầy bất mãn, chẳng hề che giấu sự khó chịu. "Nhưng cậu ta béo như thế, tôi không muốn lấy cậu ta chút nào. Còn nói là vì độ tương thích, chỉ vì cái thứ đó mà đem tôi ra gả đi."

 

Chỉ là một câu nói nông nổi của một đứa trẻ mười một tuổi, nhưng cũng đủ để thấy Quý Mộc chán ghét Cố Viễn Sâm đến mức nào.

 

Gia đình muốn bám lấy nhà họ Cố, nhưng đó chỉ là suy tính của người lớn. Trẻ con thì đơn giản hơn nhiều, không thích là không thích.

 

"Thiếu gia nhà họ Cố đến cái điện thoại cũng không có, đúng là phiền chết đi được."

 

Nghe những lời than vãn đó, Quý Mạc chỉ biết cúi đầu đứng im lặng, trong lòng vừa tủi vừa xấu hổ, đôi mày cũng nhíu chặt lại.

 

Cậu ghét Quý Mộc, cũng ghét Viên Lập Mân.

 

Bên dưới lớp tóc lòa xòa, trán Quý Mạc vẫn còn in rõ một vết bầm, có lẽ là "hình phạt" mới nhất mà Viên Lập Mân để lại cho cậu.

 

Quý Mộc hoàn toàn chẳng bận tâm đến vết thương trên người Quý Mạc, chuyện như thế anh ta đã quá quen mắt. Anh ta dừng tay khỏi phím đàn, ngoan ngoãn cầm ly nước bên cạnh lên, bỏ viên thuốc màu trắng vào miệng và nuốt xuống.

 

Từ cái ngày kiểm tra ra độ tương thích pheromone, Viên Lập Mân đã yêu cầu anh ta phải kiên trì uống thứ đó.

 

Từ sau khi dùng thuốc, pheromone mùi hoa hồng của Quý Mộc lúc nào cũng đậm đà, dễ chịu.

 

"Tôi thấy cậu với tên béo đó chơi thân lắm, còn bám nhau không rời. Hay là... cậu viết thư thay tôi đi? Giống như cậu hay làm bài tập hộ tôi ấy mà."

 

Quý Mạc ngây người.

 

"Sao hả? Cậu chắc là vui lắm chứ gì?" Quý Mộc đắc ý nói: "Tôi  cho cậu cơ hội đó, cậu phải biết ơn tôi mới đúng."

 

"Nếu phu nhân biết, sẽ nổi giận mất." Chỉ cần nghĩ tới thủ đoạn của Viên Lập Mân, lòng Quý Mạc đã run rẩy không yên.

 

Nghe vậy, Quý Mộc chỉ khẽ hừ một tiếng: "Đồ nhát gan."

 

Quý Mạc rất muốn được viết thư với Cố Viễn Sâm, nhưng nỗi sợ Viên Lập Mân thất thường càng lớn hơn: "Tôi... không thể giúp cậu."

 

Thế là Quý Mộc đứng dậy, đi tới gần cậu, cúi đầu khẽ hít một hơi hương hoa sơn chi nhàn nhạt còn vương trên người Quý Mạc, cố ý trêu chọc: "Mẹ đã cho người nhổ hết hoa sơn chi rồi, chắc cậu buồn lắm nhỉ?"

 

Quý Mạc cụp mắt xuống, siết chặt hàm răng.

 

Nhưng Quý Mộc không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào, bắt lấy từng biểu cảm nhỏ rồi buông lời uy h**p: "Nếu cậu không giúp tôi, thì tôi sẽ nói với mẹ là cậu ở sau lưng dám nói xấu bà ấy, vì chuyện đó mà tỏ thái độ."

 

"Tôi không có!" Quý Mạc kinh hãi kêu lên.

 

"Tôi nói có, thì tức là có." Quý Mộc mặc chiếc sơ mi trắng nhẹ nhàng xoay người lại, đầu ngón tay nhấn xuống một phím đàn. Âm thanh trầm trầm vang lên.

 

"Mẹ sẽ tin cậu, hay tin ?"

Bình Luận (0)
Comment