Thế là Quý Mạc và Cố Viễn Sâm bắt đầu có bức thư đầu tiên trao đổi với nhau.
Ban đầu mỗi lần viết thư xong, Quý Mộc đều kiểm tra rất kỹ, thậm chí còn nổi giận: "Ai cho cậu vẽ hoa sơn chi vào thư? Lỡ như mẹ muốn kiểm tra thì sao? Cậu định hại tôi bị mắng à? Cậu biết rõ mẹ ghét hoa sơn chi nhất, cũng ghét cậu nhất!"
Quý Mạc bị mắng một trận tơi tả, bị buộc phải viết những bức thư mang vẻ miễn cưỡng, dối lòng.
Thỉnh thoảng, vì sợ sự thật bị bại lộ, Quý Mộc cũng sẽ vứt cho cậu vài viên kẹo dâu làm "thù lao", như thể đây chỉ là một giao dịch giữa những đứa trẻ cùng tuổi. Một bức thư, một viên kẹo. Ngọt ngào đến ngây ngất, nhưng bên trong lại giấu sẵn lưỡi dao.
Rồi sẽ có một ngày.
Hoặc là sự thật bị phơi bày, và Quý Mạc sẽ bị Viên Lập Mân trừng phạt tàn nhẫn. Hoặc là cậu sẽ phải tận mắt chứng kiến Quý Mộc và Cố Viễn Sâm trở thành một cặp trời sinh, còn bản thân thì tay trắng chẳng còn gì cả.
Dù thế nào cũng chỉ có hai kết cục ấy, mà Quý Mạc sớm đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Cậu hiểu rất rõ Cố Viễn Sâm sẽ không bao giờ thích một kẻ tối tăm và dơ bẩn như mình.
Đặc biệt là về pheromone... Mùi hoa sơn chi của cậu và mùi trà đắng của Cố Viễn Sâm độ tương thích chỉ có 40%.
Bọn họ sẽ không thể yêu nhau, khoảng cách về thân phận cũng định sẵn rằng đến làm bạn cũng là điều xa vời.
Thế nhưng trong những bức thư, theo năm tháng trôi đi, Quý Mạc dần lớn lên, Cố Viễn Sâm cũng dần trưởng thành. Giữa họ bắt đầu có sự thấu hiểu âm thầm. Cố Viễn Sâm đã phải lòng "Quý Mộc", một "Quý Mộc" dịu dàng, lương thiện mà Quý Mạc cố ý tạo nên trong thư.
Từ đó, hết bức thư này đến bức thư khác đều chất chứa biết bao kỳ vọng của Quý Mạc.
Cách Cố Viễn Sâm ngày càng nghiêm túc hồi âm khiến Quý Mạc dần sinh ra sự ỷ lại, cũng khiến cậu say mê với mối quan hệ thoáng qua chỉ tồn tại giữa những dòng chữ. Bởi chỉ trong những bức thư ấy, Cố Viễn Sâm mới là người yêu cậu.
Còn con người thật của Quý Mạc, chưa từng là như thế.
Cậu sẽ đánh nhau với đám bạn học bắt nạt mình, dùng chính những cách Hàn Sâm dạy "ăn miếng trả miếng". Cậu cũng sẽ lạnh lùng tính toán, làm mọi thứ chỉ để có lợi cho bản thân. Cậu sống khép kín, u ám, ít nói, nhưng lại có thể dùng thành tích đứng đầu lớp để lấy lòng giáo viên, trở thành "học sinh ngoan trầm lặng" trong mắt thầy cô.
Quý Mạc là một người rất kỳ lạ, cậu như có hai mặt đối lập hoàn toàn.
Chỉ có Hàn Sâm là người hiểu rõ đó là bản năng sinh tồn của Quý Mạc. Để sống sót trong nhà họ Quý, cậu buộc phải mang mặt nạ: khi thì sắc bén, khi thì yếu đuối.
Sự dịu dàng hay lương thiện, vốn chẳng bao giờ là thứ thuộc về cậu.
Cậu không phải như vậy. Mà Quý Mộc cũng chưa từng là như vậy.
...
Vài ngày sau, Lục Thu Viễn kéo vali trở về nhà.
Cố Viễn Sâm có việc vắng nhà, Quý Mạc lúc ấy đang ngồi một mình trên sofa đọc một cuốn sách chuyên ngành lấy từ thư phòng.
Thấy Lục Thu Viễn trở về, cậu lập tức đứng dậy.
"Cháu chào chú Lục."
Vết thương trên trán Quý Mạc đã được cắt chỉ, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhờ những món canh bồi bổ mà dì Trương nấu cho mỗi ngày. Cậu có phần ngượng ngùng chào hỏi, rồi nhân tiện kể luôn chuyện mình đang cố gắng tìm chỗ trọ ngắn hạn, cam đoan sẽ dọn ra trước đêm giao thừa để không làm phiền đến năm mới của nhà họ Cố.
Cậu biết rõ chú Lục ghét nhất là mấy câu khách sáo kiểu này, nhưng vẫn cố tình nói ra.
Lục Thu Viễn mặc kệ bản thân còn đang mệt mỏi, chỉ thấy thương xót nhìn cậu: "Không cần tìm nữa, vết thương của cháu vẫn chưa khỏi hẳn, sống một mình bên ngoài chú cũng không yên tâm."
Dù sao đi nữa, vết thương ấy cũng là vì đỡ đòn thay Cố Viễn Sâm, Lục Thu Viễn nào nỡ để cậu dọn đi.
"Nhưng cháu ở lại thế này, có khi nào làm phiền mọi người quá không ạ."
"Ba của Viễn Sâm năm nay đi công tác, trong nhà chỉ còn mình chú với nó. Cháu ở lại nhà cũng có thêm tiếng người." Lục Thu Viễn dịu giọng: "Sáng nay chú đã gọi điện cho mẹ cháu rồi, bảo với cô ấy năm nay cháu sẽ đón Tết cùng nhà chú."
Vừa nghe đến chuyện Lục Thu Viễn đã gọi điện cho Viên Lập Mân, Quý Mạc lập tức căng thẳng:
"Mẹ cháu... có nói gì không ạ?"
"Nghe giọng thì hình như cơ thể không được khỏe lắm." Lục Thu Viễn thở dài: "Nhưng mà cháu cũng thật là, dù có mâu thuẫn với ba mẹ thì cũng không nên giận dỗi đến mức không về nhà ăn Tết. Lát nữa gọi điện về nhà nói chuyện tử tế với mẹ cháu đi."
Nghe vậy, Quý Mạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu gật đầu: "Vâng, cháu nghe lời chú Lục." Nói xong, cậu khẽ cười.
Xem ra Viên Lập Mân chưa nói lỡ miệng, may thật. Nếu bà ta dám lắm lời, vào đúng thời điểm này mà phá hỏng hôn ước giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố, thì Quý Phong nhất định sẽ không tha cho bà ta.
Quý Mạc thầm nghĩ, may mà mình có một người cha độc ác và lạnh lùng như vậy, con đường này mới có thể trải bằng phẳng hơn một chút.
...
Lục Thu Viễn nói thêm vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi. Dì Trương đang bận rộn trong bếp, lát nữa Cố Viễn Sâm sẽ về, cả nhà có thể dùng bữa tối.
Quý Mạc dọn cuốn sách trên bàn trà, mang về lại phòng đọc.
Đúng lúc ấy điện thoại trong túi rung lên. Cậu liếc nhìn màn hình, đầu ngón tay khẽ khựng lại một chút. Không để lộ chút biểu cảm nào, cậu khẽ liếc ra ngoài rồi nhẹ tay đóng cửa thư phòng.
Giọng cậu bình tĩnh, không mang chút cảm xúc: "Cha."
Học kỳ đầu năm nhất đã kết thúc rồi, vậy mà đến tận bây giờ Quý Phong mới gọi cho cậu cuộc đầu tiên.
"Giờ nói chuyện được chứ?" Quý Phong hỏi.
"Được ạ." Quý Mạc trả lời như một cái máy. Dù trong lòng cậu lúc này, sự căm hận với Quý Phong gần như đã trào ra khỏi cổ họng, nhưng ngay thời điểm này cậu vẫn giữ được bình tĩnh: "Nhưng có lẽ sẽ không nói được quá lâu."
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, giọng Quý Phong không hẳn là lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo vài phần tán thưởng: "Sáng nay mẹ con nhận được cuộc gọi từ nhà họ Cố. Nói là con sẽ ở lại đó đón Tết."
"Vâng, thưa cha."
"Con làm rất tốt." Quý Phong chống gậy, chậm rãi bước về phía trước. "Nhưng gần đây, ta lại thấy một vài bức ảnh của con."
"..."
Giọng Quý Phong lập tức trở nên lạnh băng: "Ta không nhớ mình bỏ tiền ra để con ăn mặc những thứ rẻ rúng như thế mà đến giao thiệp với nhà họ Cố."
Trước mặt Quý Phong lúc này, là vô số bức ảnh của Quý Mạc ở trường đại học C trải đầy trên bàn.
Trong đó có bạn cậu Trần Duệ, có cả bạn học như Uông Khiết. Mỗi tấm ảnh đều là chụp lén khi cậu hoàn toàn không hề hay biết.
Quý Phong vốn dĩ đa nghi, chưa bao giờ thực sự tin tưởng Quý Mạc từ trong thâm tâm.
Quý Mạc im lặng một lát rồi hỏi: "Cha cho người theo dõi con? Còn lén chụp ảnh con?"
Giọng Quý Phong trở nên âm u, đầy nguy hiểm: "Đó là thái độ con dùng để nói chuyện với ta sao?"
"..."
"Đừng giở trò khôn vặt nữa. Chuyện con lén lấy tiền mang đi gửi riêng, ta đều biết cả." Giọng Quý Phong lạnh lùng vang lên. "Dù nhà họ Quý bây giờ có sa sút thế nào đi nữa, thì để đối phó với con vẫn dư sức. Biết điều một chút, đừng mơ tưởng chuyện rời khỏi nhà họ Quý."
Chiếc gậy chống của Quý Phong gõ xuống mặt sàn, phát ra tiếng "cốc, cốc" đều đều. Mỗi âm thanh như vang vọng lại trong ký ức tuổi thơ của Quý Mạc, trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa.
Cậu lại nhớ đến cái ngày mình thay thế Quý Mộc. Khi ấy, Quý Phong đã nói với cậu những lời gì.
Giờ đây Quý Phong khẽ cười, lại quay về giọng điệu dịu dàng quen thuộc, nhưng lời nói vẫn là sự uy h**p cũ kỹ ấy, lặp lại y nguyên không thiếu một chữ.
"Quý Mạc, ta biết con thích Cố Viễn Sâm. Ta đã cho con thân phận, cho con cơ hội, còn lấy luôn phần pheromone ít ỏi còn lại của em trai con để đưa sang cho con. Vậy nên con tuyệt đối không được phản bội ta. Nếu con không biết điều, ta sẽ lấy lại tất cả. Nếu con thất bại, thì phải quay về đây chịu phạt như đã định."
"..."
"Đừng hy vọng Cố Viễn Sâm sẽ giúp con. Nếu nó mà nhìn thấy bằng chứng trong tay ta..."
Rõ ràng Quý Phong nghe được hơi thở nghẹn ngào dồn nén của Quý Mạc, ông ta bồi thêm một câu: "Nếu nó thấy được tài liệu này, chứng cứ cho thấy con đã sắp đặt để phá hủy tuyến thể của em trai mình nó sẽ nghĩ gì về con?"
Biết đâu đấy Cố Viễn Sâm còn sẽ đứng về phía nhà họ Quý, đòi lại công bằng cho Quý Mộc.
Chỉ cần Quý Phong nhắc đến chuyện này, Quý Mạc liền hoàn toàn không có cách nào phản bác, cậu khó nhọc nói: "Chuyện đó không phải là..." Nhưng bỗng nhiên im bặt.
Ai sẽ tin chứ?
Trong tay nhà họ Quý nắm giữ bằng chứng xác thực, không thể chối cãi.
Hơn nữa, một khi sự thật bị phơi bày, những bí mật của Quý Mạc sẽ không còn tồn tại. Từng lớp vỏ bọc mà cậu cẩn thận che giấu suốt bao năm qua cũng sẽ từng chút một bị bóc trần, để lộ ra vẻ nhếch nhác như lớp tường cũ nát đang bong tróc.
Cố Viễn Sâm làm sao có thể yêu con người thật của cậu? Anh chỉ có thể ghét bỏ sự lừa dối ấy mà thôi.
Quý Mạc nghiến răng, cuối cùng chỉ có thể thuận theo, cúi đầu nói: "Xin lỗi cha. Con sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa. Mong cha tha thứ cho con."
Kết thúc cuộc điện thoại ngột ngạt như bóp nghẹt cả lồng ngực, Quý Mạc cố trấn tĩnh lại cảm xúc, rồi đi vào bếp giúp chị Trương làm việc.
Nhưng chị Trương rõ ràng không muốn để cậu đụng tay vào việc gì, dẫu sao cậu cũng là thiếu gia nhà họ Quý, làm sao có thể để cậu ngày nào cũng giúp một người giúp việc làm bếp?
Chị Trương vừa đẩy cậu ra phòng khách nghỉ ngơi, vừa nhét vào tay cậu một đĩa trái cây.
"Thiếu gia sáng nay mới mua dâu về, nói là cậu thích ăn. Mấy ngày nay ngày nào cũng mua một đống về đấy, đến tôi còn được ăn ké mấy lần rồi." Chị cười híp cả mắt, giọng đầy thân thiết. "Cậu mới bị thương, thiếu gia sớm đã dặn rồi, cậu phải tĩnh dưỡng cho tốt."
Trong nồi vẫn đang hầm canh gà mà Quý Mạc thích uống, nước sôi lục bục, tất cả đều là do một tay Cố Viễn Sâm căn dặn.
Nghe xong, Quý Mạc khẽ mím môi cười, bao nhiêu uất nghẹn trong lòng phút chốc đều tan biến trong sự ấm áp của nhà họ Cố. Cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho chị Trương, liền ôm đĩa trái cây tự mình đi ra phòng khách, vừa hay bắt gặp Cố Viễn Sâm đang từ ngoài trở về.
Chỉ thấy trong tay anh còn xách thêm một giỏ dâu tây tươi mới.
Quý Mạc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh, em ăn không hết nhiều dâu thế đâu, đừng mua nữa nhé."
"Loại mua sáng nay không ngọt bằng loại này." Vừa nói Cố Viễn Sâm vừa giải thích: "Trên đường về tiện đường nên tôi mua luôn."
Đã mua rồi, Quý Mạc cũng không tiện từ chối nữa.
Cậu mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, học trưởng." Cậu đem dâu tây mới mua rửa sạch, cùng với phần ban sáng bày cả hai dĩa lên bàn trà, đỏ au rực rỡ trông rất bắt mắt. Nhưng vì ở nhà dâu nhiều quá, Quý Mạc thầm nghĩ hay là ngày mai nấu ít mứt ăn với bánh mì nướng buổi sáng.
Đang nghĩ đến đó thì Cố Viễn Sâm cố ý khẽ ho một tiếng: "Việc tìm nhà sao rồi?"
Nói đến chuyện này, Quý Mạc liền ngập ngừng: "Em cũng có xem qua mấy chỗ rồi, nhưng mà..."
Cậu không chắc nếu Cố Viễn Sâm biết chuyện Lục Thu Viễn muốn giữ cậu lại ăn Tết thì có khó chịu hay không. Nếu Cố Viễn Sâm tức giận, vậy thì phiền to rồi.
"Sao thế?" Cố Viễn Sâm hỏi.
Quý Mạc nuốt nước bọt, không biết nên mở lời ra sao. Nếu lúc này Lục Thu Viễn mà bước ra thì tốt quá, cậu đỡ phải giải thích. Nhưng chắc ông ấy mệt thật, đến giờ vẫn còn nghỉ trong phòng.
"Quý Mạc." Cố Viễn Sâm thấy cậu do dự thì tưởng là việc tìm nhà không thuận lợi, liền nói thẳng: "Nếu em không ngại, nghỉ đông này cứ ở nhà tôi đi."
"Học trưởng?" Quý Mạc suýt nữa bị sặc.
Cho dù chuyện này vốn là do cậu cố ý sắp đặt, nhưng từ việc chủ động mời cậu về nhà, đến giờ lại bảo cậu nghỉ Tết cứ ở luôn đây, từng lời từng chữ của Cố Viễn Sâm đều như đang tr*n tr** khẳng định: mối quan hệ giữa họ đã có bước tiến thật sự.
"Đừng hiểu lầm, là do vết thương của em còn chưa khỏi hẳn, với lại dịp Tết an ninh trong thành phố không giống ngày thường. Em ở ngoài một mình thuê phòng ngắn hạn cũng không an toàn."
Quý Mạc nghiêm túc ngồi nghe anh nói hươu nói vượn.
Cố Viễn Sâm nghĩ đến việc Tết đến có thể sẽ có họ hàng tới chơi, mà tình hình hiện tại của Quý Mạc thì đúng là không tiện tiếp người, nên anh mới nói thêm: "Nếu em cảm thấy không thoải mái tôi có một căn hộ ở trung tâm thành phố..."
"Em đồng ý ạ!"
Chưa đợi Cố Viễn Sâm nói hết câu, Quý Mạc đã vội vàng đỏ mặt ngắt lời: "Học trưởng, em... em muốn ở lại đây. Cảm ơn anh đã cho em tá túc, thật ra em nhát gan lắm, ở một mình đúng là có hơi..."
Cố Viễn Sâm nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Quý Mạc lí nhí bổ sung: "Có hơi sợ."
Trên cầu thang, Lục Thu đang chống cằm lén nghe nãy giờ rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cố Viễn Sâm lập tức quay đầu lại: "Ba?!"