Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 38

Rất nhanh đã đến ngày Giao thừa.

 

Khoảng năm giờ chiều, chị Trương đã chuẩn bị xong bữa cơm tất niên, sau đó sớm quay về nhà mình đón năm mới. Ngày hôm nay đối với bất kỳ ai mà nói cũng đều rất quan trọng.

 

Điều khiến Lục Thu Viễn bất ngờ là khoảng sáu giờ Cố Kiềm Minh lại trở về nhà.

 

"Anh không phải nói là đi công tác sao?" Lục Thu Viễn bước tới, nhìn thấy trên vai Cố Kiềm Minh còn vương tuyết. Giao thừa năm nay trời đang có tuyết rơi.

 

Cố Kiềm Minh nhìn anh một cái, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, nhưng dù gì vẫn là người một nhà: "Tôi đã dời công việc lại rồi."

 

Lục Thu Viễn không đưa tay phủi tuyết giúp anh, chỉ đứng đối diện, có chút không thoải mái trước lời nói ấy.

 

Cuối cùng, Lục Thu Viễn khẽ thở ra một hơi: "Viễn Sâm đã lớn rồi, thật ra anh không cần làm vậy nữa. Giữa chúng ta vốn dĩ là một cuộc hôn nhân thương nghiệp, thằng bé cũng đã hiểu được rồi. Vậy nên nếu anh muốn đi đâu đón Tết cứ tự nhiên."

 

Ngôi nhà này vốn đã không còn dấu vết sinh hoạt của Cố Kiềm Minh. Lục Thu Viễn đã quen, Cố Viễn Sâm cũng quen rồi.

 

"Thu Viễn, em vẫn luôn hiểu lầm tôi." Anh dừng lại tại chỗ, trong mắt ánh lên chút sáng giống như ánh đèn trong nhà: "Tôi không có người khác."

 

Lục Thu Viễn không tin. Trong lòng anh vốn sáng như gương, vậy mà lại duy chỉ nhìn lầm người này. Có lẽ qua bao nhiêu năm, sự tin tưởng đã dần dần cạn kiệt.

 

Cũng có lẽ, họ từ đầu đến cuối chưa từng thực sự hiểu nhau.

 

"Vào ăn cơm đi, lát nữa tôi còn phải đến trung tâm nghiên cứu làm thêm." Lục Thu Viễn xoay người, trên người mang theo hương thơm nhàn nhạt. "Đúng rồi, hôm nay Tiểu Mạc cũng ở đây, anh đừng mặt lạnh dọa nó sợ."

 

"Ừ." Cố Kiềm Minh có hơi ngạc nhiên khi biết Quý Mạc sẽ ăn Tết ở nhà mình, nhưng nghĩ chắc là do Lục Thu Viễn sắp xếp nên ông cũng không hỏi nhiều, chỉ đổi đề tài: "Lát nữa để tôi đưa em qua đó."

 

Lục Thu Viễn hơi ngừng lại, cười nhạt giữ khoảng cách: "Không cần đâu, tôi tự lái xe qua."

 

Còn Quý Mạc đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn thì rõ ràng không ngờ sẽ gặp Cố Kiềm Minh giữa bữa cơm tất niên.

 

Từ trước đến nay, Cố Kiềm Minh luôn là người nghiêm nghị. Quý Mạc không dám nói nhiều trước mặt ông. Người như Cố Kiềm Minh từng dạn dày trên thương trường, ánh mắt còn sắc bén hơn cả lời nói. Quý Mạc sợ chỉ cần cậu lơ đãng một chút thôi, sẽ để lộ sơ hở trước mặt ông ấy.

 

Thế nên bữa cơm tất niên này cậu ăn vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.

 

Bởi vì có mặt Cố Kiềm Minh, ngay cả Lục Thu Viễn cũng trở nên ít lời hơn, mà Cố Viễn Sâm vốn dĩ đã ít nói. Vậy nên trên bàn ăn ngoài tiếng bát đũa va chạm, gần như chẳng còn âm thanh nào khác.

 

Cố Kiềm Minh chỉ ăn được vài miếng rồi buông đũa xuống: "Xem ra là tôi khiến không khí nặng nề rồi."

 

Lục Thu Viễn đáp thẳng: "Anh biết vậy là được rồi."

 

Quý Mạc suýt nữa bị sặc thức ăn.

 

Cố Viễn Sâm khẽ lên tiếng, định phá vỡ sự căng thẳng: "Ba."

 

Cố Kiềm Minh cũng không vì lời của Lục Thu Viễn mà tức giận, chỉ bất đắc dĩ khẽ cong môi, trong lòng cũng rõ mấy năm qua chính mình đã bỏ mặc Lục Thu Viễn, khiến anh nguội lạnh, hết lần này đến lần khác thất vọng về mình.

 

Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy khoác áo ngoài rồi bước thẳng ra cửa.

 

Phía sau Cố Viễn Sâm vội vàng đuổi theo mấy bước: "Cha! Hôm nay là Giao thừa mà."

 

Cố Kiềm Minh vươn tay, vỗ vỗ lên vai con trai.

 

Ông nhìn đứa con trai cao gần bằng mình, giọng điệu trước sau vẫn chẳng bao giờ là dịu dàng: "Ở độ tuổi của con, điều quan trọng là học hành và sự nghiệp. Đừng vì sự cố chấp của ba mà cũng chìm đắm vào chuyện tình cảm. Con biết nhà họ Quý đang toan tính gì rồi đấy. Ba thì bị chỉ số tương thích làm mờ mắt, nhưng con không thể như thế."

 

Những lời cảnh tỉnh này Cố Kiềm Minh chưa từng nói trước mặt Lục Thu Viễn.

 

"Con là một Alpha xuất sắc, không nên bị thứ gọi là 'tương thích pheromone' che mờ lý trí. Quý Mục không phải một người bạn đời lý tưởng, sau lưng cậu ta là cả một gia đình họ Quý đầy tham vọng."

 

Ngay từ đầu, Cố Kiềm Minh đã không xem trọng nhà họ Quý. Với ông, những thủ đoạn làm ăn thấp kém của Quý Phong từ lâu đã chẳng đáng để mắt. Việc duy trì quan hệ hòa nhã với nhà họ Quý chẳng qua cũng chỉ vì không muốn để Lục Thu Viễn buồn lòng mà thôi.

 

Nhưng khi nghĩ đến việc hợp tác với nhà họ Quý, Cố Kiềm Minh cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa.

 

Thấy Cố Viễn Sâm im lặng không đáp, ông thất vọng lắc đầu: "Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, nếu bỏ qua chỉ số tương thích, giữa hai đứa còn lại được gì? Nếu con không phải là người thừa kế của nhà họ Cố, liệu cậu ta còn có bám riết lấy con như vậy không? Sự khao khát trong mắt Quý Mạc quá rõ ràng, cậu ta không hề đơn thuần."

 

Cố Kiềm Minh đã hiểu nhầm khao khát của Quý Mạc dành cho Cố Viễn Sâm, cho rằng đó chỉ là sự tham lam của nhà họ Quý đối với nhà họ Cố.

 

"......"

 

"Tự mình nghĩ cho kỹ đi." Cố Kiềm Minh mở cửa ra.

 

Nhưng Cố Viễn Sâm gọi ông lại: "Cha."

 

Cố Kiềm Minh hơi quay đầu, hai bên tóc mai đã lấm tấm vài sợi bạc.

 

Ông nghe thấy Cố Viễn Sâm lên tiếng giải thích: "Con và Quý Mạc không phải như cha nghĩ. Con chưa từng chấp nhận cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không phải là người như cha nói."

 

Đây là lần đầu tiên Cố Viễn Sâm chủ động lên tiếng vì Quý Mạc. Và cũng bắt đầu từ lần này, sẽ còn vô số lần như thế nữa.

 

Bữa cơm tất niên ấy không thật sự vui vẻ. Sau khi đưa bao lì xì cho Cố Viễn Sâm và Quý Mạc, Lục Thu Viễn liền đến trung tâm nghiên cứu tăng ca. Làm việc vào ngày như thế cũng xem như vô cùng tận tâm.

 

Quý Mạc giúp thu dọn bát đũa, nhưng bị Cố Viễn Sâm ngăn lại: "Mai sẽ có người làm theo giờ đến dọn." Anh nói: "Đi mặc thêm áo khoác ấm vào."

 

"Đi đâu vậy ạ?"

 

"Thức đêm đón giao thừa." Cố Viễn Sâm nói với cậu: "Năm nào vào thời điểm này, tôi và mấy người như Trạch An cũng đều thức đêm cùng nhau."

 

Quý Mạc hơi ngạc nhiên. Cậu vẫn nghĩ ăn xong bữa tất niên là ai về phòng nấy nghỉ ngơi, không ngờ còn có cả hoạt động đón giao thừa. Cậu vội vã thay một chiếc áo bông dày rồi theo Cố Viễn Sâm lên xe.

 

Địa điểm đón giao thừa là một căn hộ trong nội thành, chính là căn nhà mà trước đây Cố Viễn Sâm từng nhắc tới.

 

Lục Trạch An đã chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Quý Mạc bước xuống xe cậu liền chạy tới: "Năm nay cậu phải thức đêm cùng bọn tôi!"

 

"Ừm." Quý Mạc ngượng ngùng đáp: "Nhưng em không biết đón giao thừa phải làm gì."

 

"Còn làm gì nữa? Chơi thôi chứ làm gì."

 

Cũng giống như Cố Viễn Sâm, Lục Trạch An có một ông bố nghiện công việc. Từ nhỏ đám trẻ con đã quen chơi với nhau hơn là bám lấy người lớn.

 

Lục Trạch An kéo tay Quý Mạc bước vào trong: "Ba tôi với chú Viễn đi tăng ca, còn cha ruột tôi thì trực tiếp đi theo luôn. Theo tôi thấy, tôi với em tôi chính là 'sản phẩm ngoài kế hoạch' trong cuộc tình của hai ông ấy. Cha ruột tôi mong bọn tôi đi thức đêm suốt mấy ngày Tết, để ổng còn có thời gian quấn lấy ba tôi!"

 

Cậu thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa kéo Quý Mạc vào phòng khách của căn hộ.

 

Trong nhà còn ba người nữa, một người đang mở nắp chai rượu là Từ Phong, trên ghế sofa còn có hai Alpha khác đang ngồi: một là Tiêu Thừa, người còn lại là em song sinh của Lục Trạch An  Lục Trạch Lâm.

 

Tiêu Thừa vừa nhìn thấy Quý Mạc liền giật nảy mình: "Cậu sao lại ở đây?"

 

Quý Mạc đỏ mặt, còn đang định giải thích thì đã nghe Từ Phong hô toáng lên: "Ồ, Tiểu Mạc cũng tới rồi à!"

 

Tiêu Thừa nhìn Từ Phong như nhìn kẻ thần kinh: "Tiểu Mạc? Hai người thân thiết vậy luôn hả?"

 

Cố Viễn Sâm bước đến bắt tay chào hỏi Lục Trạch Lâm mà đã lâu không gặp. Anh không quá muốn giải thích lý do vì sao Quý Mạc cũng có mặt, nhưng dù sao người là do anh đưa đến, vậy thì trách nhiệm chăm sóc cũng là của anh.

 

Thấy Từ Phong đang mở rượu cho Quý Mạc, Cố Viễn Sâm đưa tay ấn xuống cổ tay cậu: "Cậu ấy không uống."

 

"Rượu hoa quả này uống không say đâu mà!"

 

"Cậu ấy vẫn chưa khỏi hẳn, không được uống."

 

"Hừ." Từ Phong lầm bầm trong lòng: Chưa ở bên nhau mà đã bảo vệ thế rồi.

 

Cố Viễn Sâm sắp xếp cho Quý Mạc ngồi cạnh mình. Lục Trạch An thì cười toe toét giới thiệu một lượt, còn cố tình đẩy cậu em trai Lục Trạch Lâm lại gần Quý Mạc: "Quý Mạc, đây là em trai tôi, Lục Trạch Lâm. Đẹp trai không?"

 

Lục Trạch Lâm hơi bất đắc dĩ: "Anh, anh làm gì thế?" Chỉ cần nghe đến cái tên Quý Mạc, cậu đã biết đây chính là người có hôn ước với Cố Viễn Sâm rồi.

 

Trong nhóm bạn này, chắc chỉ có mỗi Tiêu Thừa là mọt sách, với Từ Phong là chưa nắm được chuyện.

 

"Không có gì mà~" Lục Trạch An đẩy em mình thêm lần nữa. "Ngồi cạnh Quý Mạc đi, đừng ngồi dính với Tiêu Thừa nhà anh!"

 

Tiêu Thừa khẽ phản kháng: "Em với anh Lâm cũng lâu rồi chưa gặp." Chưa nói xong, Lục Trạch An đã chen ngồi vào giữa tách hẳn cậu ra khỏi Lục Trạch Lâm.

 

Lục Trạch An tiện tay cầm lấy một chai rượu đưa cho Tiêu Thừa: "Mở giúp cái, tôi mở không được."

 

Cả đám người ngồi đó thoáng sững lại trong giây lát.

 

Lục Trạch Lâm có hơi không hiểu chiêu trò gần đây của Lục Trạch An: "Anh, anh không khỏe à?"

 

Bên cạnh Từ Phong cũng phụ họa theo: "Bình thường anh toàn dùng răng bật nắp chai mà, hôm nay sao vậy?"

 

May mà Tiêu Thừa nhanh chóng hiểu được ý của Lục Trạch An ngoan ngoãn giúp cậu mở chai bia. Lục Trạch An trong lòng vui như trẩy hội, chẳng buồn để ý đến ai, cứ thế dựa vào người Tiêu Thừa cười hì hì uống bia.

 

Lục Trạch Lâm bị "ép" ngồi cạnh Quý Mạc khẽ nghiêng người gật đầu: "Chào cậu."

 

"Chào cậu." Quý Mạc hơi cúi đầu, bởi vì trò đùa ban nãy của Lục Trạch An nên không dám nhìn Lục Trạch Lâm lấy một cái, sợ rằng Lục Trạch An lại buông lời trêu chọc quá đà. Nhưng Lục Trạch An đâu phải người vô ý tứ như vậy, chẳng qua là thấy Cố Viễn Sâm và Quý Mạc ngày càng thân thiết nên cố tình dùng em trai mình để k*ch th*ch Cố Viễn Sâm một chút.

 

Cũng may chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì đến không khí đón giao thừa. Ngoài rượu trái cây, Từ Phong còn mua thêm cả bia và rượu vang. Vì Quý Mạc không uống được rượu, Lục Trạch An đã đặt thêm đồ ăn vặt qua app, tiện thể gọi luôn ít đồ nguội.

 

Đêm ba mươi Tết, quán xá giao đồ ăn đã chẳng còn mấy chỗ mở cửa, nên không có nhiều để lựa chọn.

 

Quý Mạc chỉ có thể chọn giữa Coca và Sprite, cuối cùng chọn Sprite. Trong thành phố không được đốt pháo hoa, nhưng tivi thì có.

 

Mọi người quây quần trong phòng khách, trước màn hình tivi cỡ lớn đang phát chương trình Xuân vãn rực rỡ. Từ Phong là người giỏi khuấy động không khí nhất, mấy tiểu phẩm trên tivi cũng không hài bằng cậu ta. Dưới tác động của men rượu, mọi người dần thả lỏng, nhanh chóng trò chuyện rôm rả.

 

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, Quý Mạc đã học được hai trò boardgame, thậm chí còn biết chơi bài. Đầu óc cậu rất lanh, chỉ cần nhìn qua một lần là hiểu ngay.

 

"Trời ơi, Quý Mạc, cậu lừa bọn tôi đúng không đấy! Rõ ràng là biết chơi rồi còn giả vờ!" Lục Trạch An lại thua liền hét toáng lên, mặt dày ôm lấy eo Quý Mạc r*n r*, rõ ràng là đã ngà ngà say: "Quý Mạc, người cậu thơm quá trời luôn."

 

Quý Mạc cũng đáp lễ: "Anh An, anh cũng thơm lắm." Dù sao thì mùi nước đào mật ngọt ngào thế này, cũng đáng để khen rồi.

 

Lục Trạch An cười ngây ngô, cứ thế rúc đầu vào người Quý Mạc mà cọ qua cọ lại. Tiêu Thừa nhìn không nổi nữa liền kéo cậu về ngồi thẳng bên cạnh mình: "Cậu nằm thế cản bọn này chơi bài rồi, muốn ngủ thì vào phòng ngủ đi."

 

Ngay giây tiếp theo, Tiêu Thừa đã bị Lục Trạch An quàng tay qua cổ kéo lại: "Cậu cư nhiên ghét bỏ tôi?!"

 

"Nhẹ... nhẹ tay thôi, nhẹ chút!" Một Alpha như Tiêu Thừa lại bị một Omega như Lục Trạch An dễ dàng khống chế. Dù Lục Trạch An có học võ giỏi thật, cũng không đến mức khiến Tiêu Thừa chẳng nhúc nhích nổi chứ?

 

Quý Mạc trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, nhưng sau khi quan sát kỹ, cậu nhanh chóng nhận ra Tiêu Thừa là đang cố tình nhường Lục Trạch An.

 

"Hai người đó từ nhỏ đã thích chơi kiểu vậy rồi, mặc kệ đi." Cố Viễn Sâm đã uống mấy lon bia, anh chỉ mặc một lớp áo mỏng, hệ thống sưởi khiến anh cảm thấy hơi bức bối. Anh không chơi bài, liền đứng dậy ra ban công hóng gió.

 

Bên ngoài cửa kính, dọc lan can ban công được quấn đèn ấm áp, ánh sáng dịu dàng giữa đêm yên tĩnh làm nổi bật đường nét của Cố Viễn Sâm một cách vô cùng mềm mại.

 

Quý Mạc lặng lẽ nhìn anh, ngơ ngẩn. Lon Sprite trong tay đã hết ga, chỉ còn lại vị ngọt như siro, mỗi ngụm đều ngọt ngào đến lạ.

 

Gió lạnh thổi lướt qua mặt Cố Viễn Sâm, những bông tuyết lác đác rơi khiến anh tỉnh rượu hơn đôi chút.

 

Sắp đến mười hai giờ.

 

Âm thanh náo nhiệt trong nhà dần trở nên mơ hồ, tiếng pháo hoa trong chương trình truyền hình càng lúc càng lớn. Gió đêm từ phương xa thổi tới, lướt qua tai Cố Viễn Sâm làm tóc anh rối tung. Lớp áo mỏng không đủ che chắn cái lạnh, nhưng anh lại chẳng thấy rét chút nào.

 

Dưới men rượu, biểu cảm của Cố Viễn Sâm trở nên dịu dàng lạ thường. Quý Mạc đã len lén nhìn anh vô số lần mà vẫn thấy chưa đủ.

 

Tiếng đếm ngược đón năm mới vang lên từ tivi, rốt cuộc cũng đến.

 

Năm... bốn... ba... hai...

 

Một.

 

"Chúc mừng năm mới!" Lục Trạch An hét toáng lên, nhân lúc còn men say liền ôm chầm lấy Tiêu Thừa không chịu buông.

 

Tiêu Thừa gỡ mãi không ra, đành bất đắc dĩ ôm lại, vừa ôm vừa cầu xin: "Chúc mừng năm mới, cậu sắp đè bẹp tôi rồi... Mau dậy đi!"

 

Từ Phong thì ngơ ngác cầm chai rượu chạy đến cụng ly với Lục Trạch Lâm: "Chúc mừng năm mới! Cậu lập công ở trường quân đội làm tụi này nở mày nở mặt! Tôi kính cậu một ly!"

 

Lục Trạch Lâm có chút không biết nên đáp thế nào: "Cảm ơn cậu, chúc mừng năm mới."

 

Lục Trạch An đã say mềm, bất ngờ hôn chụt một cái lên mặt Tiêu Thừa: "Bảo bối, chờ anh nhé! Năm mới này anh nhất định sẽ đỗ vào Đại học C! Đợi anh đỗ rồi, chúng ta sẽ là cặp đôi uyên ương trong trường! Ai nhìn cũng phải ghen tỵ!"

 

"Chụt chụt chụt."

 

"Anh Lâm cứu mạng em với!" Tiếng kêu cứu của Tiêu Thừa bị tiếng chuông đồng hồ và pháo hoa trên tivi át đi, cả căn phòng hỗn loạn mà náo nhiệt.

 

Thành phố đêm nay dường như không còn yên tĩnh nữa, bởi nhà nhà đều đang đón Tết.

 

Cố Viễn Sâm tựa vào lan can ban công nhìn vào phòng khách, nơi những người trẻ tuổi đang cười đùa ồn ào, anh cúi đầu bất chợt bật cười khẽ. Tâm trạng anh rất tốt, làn hơi trắng theo nhịp thở mờ dần trên mặt kính.

 

Đúng thời khắc giao thừa, Cố Viễn Sâm quay sang nhìn Quý Mạc khẽ nói: "Chúc mừng năm mới."

 

Tuy không nghe thấy tiếng, nhưng Quý Mạc thấy rõ khẩu hình miệng của anh.

 

Tim cậu như lỡ một nhịp, sau đó đập mạnh liên hồi. Đã nhiều năm rồi không có ai nói với cậu câu "chúc mừng năm mới". Ngay khoảnh khắc ấy, cậu bỗng muốn thật sự sống tốt ở nơi này, bắt đầu một cuộc đời mới.

 

Khóe mắt cậu hơi ửng đỏ, rồi cũng bật cười theo, khẽ đáp: "Chúc mừng năm mới, anh."

Bình Luận (0)
Comment