Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 39

Ba giờ sáng.

 

Bầu trời đầy sao, trong căn hộ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

 

Lục Trạch An được Quý Mạc dìu vào phòng ngủ chính, say mềm ngủ thiếp đi. Từ Phong và Tiêu Thừa thì chẳng biết làm sao lại chiếm luôn phòng phụ. Lục Trạch Lâm nằm ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế lười ngoài phòng khách, bên chân là hai chai rượu trống không.

 

Còn Cố Viễn Sâm thì nghiêng đầu dựa trên chiếc sofa mềm mại, dưới đầu kê một chiếc gối tựa.

 

Quý Mạc là người duy nhất không uống rượu, liền lần lượt đắp chăn cho từng người, bật hết hệ thống sưởi.

 

Sau khi làm xong tất cả, cậu hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào. Dù sao thì một đêm đón giao thừa vui vẻ thế này là điều hiếm hoi trong cuộc đời cậu.

 

Chiếc điện thoại bị bỏ quên suốt tối hiện lên tin nhắn: Trần Duệ gửi lì xì đầu năm cho cậu. Số tiền không nhiều, nhưng Quý Mạc vẫn rất vui, liền gửi lại một cái bao lì xì lớn hơn.

 

Trời đã khuya, Trần Duệ mãi vẫn chưa nhận, có lẽ là đã ngủ rồi.

 

Ngoài Trần Duệ ra, điện thoại của Quý Mạc còn có một tin nhắn từ Hàn Sâm gửi đến: [Chúc mừng năm mới.]

 

Băng tuyết trong lòng Quý Mạc đến hôm nay đã tan thành nước. Cậu trở nên đặc biệt dịu dàng: [Chú Sâm, hôm nay cháu mới hiểu ra, thì ra Tết là một điều vui vẻ đến thế. Dù ở H quốc không ăn Tết vào hôm nay, cháu vẫn chúc chú năm mới an lành.]

 

Lần đầu tiên cậu nhắn một đoạn dài như vậy cho Hàn Sâm.

 

Nhưng Hàn Sâm không trả lời.

 

......

 

Chiếc giường trong phòng ngủ chính rất rộng, vốn dĩ là để Quý Mạc và Lục Trạch An ngủ chung. Thế nhưng Quý Mạc không ở lại đó, mà cầm theo một chiếc chăn lặng lẽ đến ngồi cạnh Cố Viễn Sâm.

 

Tiếng kim giây tích tắc trên bức tường như được phóng đại trong đêm yên tĩnh. Quý Mạc nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Cố Viễn Sâm, tim cậu như được hóa thành một bát mật, ngọt lịm tan chảy, rồi dính chặt lấy người bên cạnh, thế nào cũng không rời đi được nữa.

 

Ánh mắt cậu say mê dừng lại trên từng đường nét rõ ràng của anh, từ hàng mi, sống mũi, đến bờ môi.

 

Rất hiếm khi cậu được ngắm Cố Viễn Sâm ở khoảng cách gần đến vậy.

 

So với Cố Viễn Sâm năm xưa trong vườn hoa sơn chi, giờ đây anh càng thêm tuấn tú. Chỉ một cái nhìn thế này thôi cũng đủ in sâu để lại dấu ấn vào tim Quý Mạc.

 

"Anh." Quý Mạc khẽ gọi trong lòng.

 

Cố Viễn Sâm khẽ động đậy một chút, nhưng mắt vẫn nhắm, chưa tỉnh.

 

Trong men rượu còn sót lại, pheromone vị trà đắng từ cơ thể anh vô tình chạm vào chóp mũi của Quý Mạc, như một cái hôn thật khẽ.

 

Cậu bị luồng pheromone ấy mê hoặc đến xao động, lý trí phút chốc tan rã, như thể bị ai đó dịu dàng cởi bỏ từng lớp phòng bị trong tim.

 

Cậu lặng lẽ nghiêng người, liều lĩnh làm ngơ lời cảnh cáo trước đây của Cố Viễn Sâm, nhẹ nhàng hôn trộm lên má anh. Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi rời đi, cứ như sợ sẽ đánh thức người ấy.

 

Rõ ràng là ban nãy lúc xem phim cậu cũng đã lén hôn rồi. Nhưng lần này chỉ một hành động nhỏ thôi cũng khiến trái tim cậu nghẹn cứng nơi cổ họng, đập dồn dập như tiếng trống vang lên trong lồng ngực.

 

"Thình thịch, thình thịch."

 

Quý Mạc thậm chí còn sợ nhịp tim của mình sẽ làm Cố Viễn Sâm tỉnh giấc. Cậu nuốt vội một ngụm không khí, cố ép tiếng tim đập ấy lắng xuống.

 

May mắn thay, Cố Viễn Sâm vẫn chưa tỉnh.

 

Yết hầu Quý Mạc khẽ chuyển động, h*m m**n trong tim cậu dần hòa tan trong hương trà đắng dịu nhẹ kia. Cảm giác rằng đây là một cơ hội khó có được khiến cậu lần nữa cúi xuống, nhắm mắt lại hôn lên khóe môi anh, rồi môi dưới, từng lần, từng lần, nhẹ nhàng mà kiên định. Trong lòng lặp đi lặp lại một câu: "Cơ hội khó có được."

 

Cậu vừa tham lam, vừa non nớt, đến mức ngay cả đoá sơn chi ẩn dưới lớp cánh hồng cũng sắp bung nở.

 

"Anh." Quý Mạc mở mắt, hàng mi khẽ run dưới làn sương mưa mờ ảo, giọng nói nhẹ như thì thầm: "Em thích anh."

 

"Nếu như, nếu như anh cũng có thể thích em một chút thôi thì tốt biết mấy."

 

Chỉ một chút thôi cũng được, chỉ cần là em.

 

......

 

Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lại thấy Lục Trạch Lâm trên ghế lười đang trừng mắt nhìn mình, cả khuôn mặt như chết lặng vì kinh ngạc.

 

Lời tỏ tình rung động lòng người ấy, cậu ta nghe rõ từng chữ.

 

Quý Mạc lập tức rời khỏi người Cố Viễn Sâm, lảo đảo ngồi phệt xuống đất. Bị ánh mắt của Lục Trạch Lâm làm cho hoảng loạn đến mức gần như không thể cử động.

 

Im lặng bao trùm cả căn phòng.

 

Mãi một lúc sau, mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy, Quý Mạc lắp bắp nói: "Em... em chỉ đang đắp... đắp chăn cho học trưởng... sợ anh ấy lạnh..."

 

Lục Trạch Lâm há miệng định nói gì, nhưng lại cảm thấy lúc này mở lời kiểu gì cũng không ổn. Cậu lén nhìn Cố Viễn Sâm vẫn đang ngủ say như chết, tự nhủ bản thân tốt nhất nên giả ngu.

 

Một lúc sau, gương mặt điển trai của cậu hiện lên một nụ cười lịch sự đầy lúng túng: "Tôi chẳng thấy gì cả, cũng chẳng nghe thấy gì, cậu cứ tiếp tục đi."

 

Nói xong liền nằm xuống, tiện tay kéo chăn trùm kín đầu.

 

Nhưng Quý Mạc nào còn dám tiếp tục nữa, cậu ôm chăn hoảng loạn đứng bật dậy, không quay đầu lại mà chạy thẳng vào phòng ngủ chính nơi Lục Trạch An đang ngủ.

 

Khoảnh khắc khép cửa lại, Quý Mạc ôm mặt lẩm bẩm: "Trời ơi."

 

Cũng chính lúc ấy, Cố Viễn Sâm ngoài phòng khách khẽ mở mắt.

 

Anh ngồi dậy trong im lặng, vành tai lại nóng bừng lên. Trong bóng tối, ánh mắt anh như từ mùa đông rơi thẳng vào mùa hạ, cảnh sắc hoàn toàn thay đổi.

 

Anh ngửi thấy một mùi hương hoa hồng, trước kia anh không thấy dễ chịu, vậy mà lúc này lại vô cùng dịu nhẹ, như vô tình quấn lấy từng sợi tóc anh.

 

Đêm nay, định là không thể nào ngủ yên.

 

...

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Mạc thức trắng cả đêm, dùng đồ dùng dùng một lần để vệ sinh cá nhân. Sau đó cậu nhớ lại cách mà hôm qua Lục Trạch An dạy, tải app đặt đồ ăn rồi chủ động đặt bữa sáng cho mọi người.

 

Bình thường Quý Mạc là người tiết kiệm, nhưng chỉ cần liên quan đến Cố Viễn Sâm, cậu liền trở nên hào phóng một cách khó hiểu.

 

Chờ mọi người lần lượt thức dậy, bữa sáng đã được giao đến. Quý Mạc bày đầy một bàn, lần lượt mở nắp từng hộp.

 

Từ Phong xoa tay, tiện tay vớ lấy một chiếc quẩy bỏ vào miệng, nói ú ớ: "Ái chà, làm phiền em tốn kém rồi, Tiểu Mạc."

 

"Wow! Bánh bao chiên này!" Lục Trạch An vừa đánh răng xong đã nhào tới, cắn hai miếng thì lập tức nhăn mặt nhả ra: "Cái tiệm này ác quá! Bên trong còn sống nguyên!"

 

Quý Mạc liền đẩy bát cháo bên cạnh qua cho cậu, áy náy nói: "Ngày đầu năm mới chỉ còn đúng một tiệm này mở cửa, mấy chỗ khác nghỉ hết rồi. Em gọi hết tất cả món của họ, anh chọn đại mà ăn vậy."

 

Lục Trạch An ủ rũ húp một ngụm cháo, lại phát hiện cháo cũng dở tệ.

 

Bởi vì bữa sáng thật sự không ngon, Tiêu Thừa chỉ uống hai ngụm sữa đậu nành rồi bỏ xuống, Lục Trạch Lâm thì dứt khoát không đụng đũa.

 

Quý Mạc không ngờ lại tệ đến vậy, cậu ngượng ngùng ôm cốc sữa đậu nành, vừa uống vừa chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì.

 

Cố Viễn Sâm từ phòng tắm bước ra, thấy mọi người ngồi quanh bàn mà chẳng ai ăn gì, liền hỏi: "Sao thế?"

 

"Em gọi đồ ăn sáng không được ngon lắm..." Quý Mạc áy náy đáp, lòng như rối lên. Cậu chỉ muốn làm một chuyện nhỏ khiến mọi người vui vẻ, ai ngờ lại phá hỏng khẩu vị của cả nhóm ngay đầu ngày. Cậu luống cuống muốn dọn bớt đồ ăn đi, nhưng vừa đứng lên đã lảo đảo một chút vì mất ngủ cả đêm. Cậu dụi mắt, lúc mở ra thì đã thấy Cố Viễn Sâm ngồi xuống đưa tay lấy một hộp cháo.

 

"Anh ơi, cái này dở lắm!" Quý Mạc vội vàng ngăn lại.

 

"Tôi không kén ăn." Câu nói vừa buông ra, mọi người đều ngẩn người.

 

Từ Phong vừa định lên tiếng bóc mẽ thì bị Lục Trạch An nhanh tay bịt miệng lại. Tiêu Thừa thì lặng lẽ cầm một chiếc quẩy lên, cắn một miếng, rồi... lại lặng lẽ đặt xuống. Lục Trạch Lâm nhìn Cố Viễn Sâm đang ăn sáng ngon lành mà trong đầu chỉ toàn hiện lại cảnh tượng đêm qua, tâm trạng phức tạp đến mức chỉ muốn bỏ tiền thuê người xoá sạch ký ức.

 

Cố Viễn Sâm gặm vài miếng đã xong một chiếc bánh bao nhân rau, vừa nhai vừa ngẩng đầu khó hiểu: "Sao ai cũng nhìn tôi thế? Không đói à?"

 

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

 

Dù có đói cũng không dám ăn, vị kinh khủng thật sự.

 

Cố Viễn Sâm mặc kệ đám bạn, tự mình ăn hết một phần cháo, thêm hai chiếc bánh bao. Dù không ngon anh vẫn nuốt xuống từng miếng.

 

Quý Mạc nhìn mà trong lòng ấm lên, cốc sữa đậu nành trong tay cũng đã cạn đáy từ lúc nào không hay.

 

Từ Phong độc thân hơn hai mươi năm, chẳng hiểu gì về mấy chuyện lãng mạn vụn vặt giữa đôi bên, chỉ có thể khó hiểu thầm nghĩ: Hai người này bị mất vị giác rồi sao?

 

...

 

Cùng lúc đó, tại nhà họ Quý ở H quốc.

 

Hoàn toàn trái ngược với khung cảnh ấm áp trong nước, biệt thự của nhà họ Quý lạnh lẽo đến đáng sợ. Dù máy sưởi đang chạy cũng không xua nổi cái lạnh bám chặt trong lòng người.

 

Tiếng kim đồng hồ treo tường vẫn "tích tắc" vang lên, nhưng chẳng ai buồn để ý xem thời gian đã trôi qua bao lâu.

 

Người giúp việc chỉ biết rằng từ đêm qua đến giờ, đã rất lâu rồi. Trong phòng khách rộng lớn, Viên Lập Mân ngồi đơn độc trên sofa, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. Khí chất kiêu kỳ thường ngày biến mất không dấu vết, thay vào đó là dáng vẻ tiều tụy như già đi cả chục tuổi. Một người hầu tiến lại gần, dè dặt hỏi: "Phu nhân, có cần hâm lại đồ ăn không ạ?"

 

"Đổ hết đi."

 

Viên Lập Mân lúc này giống như một đóa hồng đã khô héo, cắn chặt môi mà giọng nói chẳng còn sức sống. Không khí trong phòng âm trầm nặng nề, chẳng bao lâu sau lại có người giúp việc hốt hoảng chạy từ trên lầu xuống: "Phu nhân! Cậu chủ, cậu chủ cậu ấy..."

 

Viên Lập Mân hoảng sợ đứng bật dậy, lao thẳng lên lầu.

 

Cánh cửa mà ngày thường luôn khoá chặt hôm nay lại đang mở. Người giữ cửa đứng ở đó cung kính cúi người trước mặt bà.

 

"Để tôi vào!" Bà gắt lên.

 

"Xin lỗi, phu nhân. Tổng giám đốc Quý đã dặn, tạm thời không thể để bà vào gặp cậu chủ một mình."

 

Dứt lời, tiếng gào thét vang lên từ trong phòng như xé toạc tim gan Viên Lập Mân. Bà đứng chôn chân trước cửa, hết lần này đến lần khác muốn lao vào, nước mắt tuôn đầy mặt, van xin người giữ cửa không ngừng.

 

Người kia cũng bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải lấy điện thoại ra liên lạc với Quý Phong, người đã ra khỏi nhà suốt đêm không về.

 

Người bắt máy là thư ký bên cạnh Quý Phong. Giọng anh ta lười biếng, rõ ràng vừa có một đêm ngon giấc. Anh ta liếc nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, rồi khẽ nói: "Mở loa ngoài đi."

 

Người giữ cửa làm theo.

 

Thư ký họ Trương bật cười, giọng mềm mỏng như rót mật: "Mười phút nhé, coi như tôi tặng phu nhân nhà họ Quý một món quà đầu năm mới. Chúc mừng năm mới~"

 

Không còn nỗi nhục nào sâu cay hơn thế nữa.

 

Viên Lập Mân cố nén nước mắt, cuối cùng cũng bước vào căn phòng ấy. Nhưng đập vào mắt bà lại là một cảnh tượng mà dù có nhìn bao nhiêu lần, bà cũng không thể nào chấp nhận nổi.

 

Trên chiếc giường lớn, thân thể gầy gò, tái nhợt của Quý Mộc bị bốn sợi xích sắt trói chặt. Trên cổ tay cậu chi chít vết sẹo do tự cứa, đây là những lần tự sát không thành. Để ngăn cậu tìm đến cái chết, Quý Phong đã ra lệnh cố định cả tay chân cậu lại. Mọi nhu cầu ăn uống, đại tiểu tiện, đều do người khác chăm sóc.

 

Chỉ vỏn vẹn một năm, bị tước đoạt hết nhân quyền, Quý Mộc đã bị đẩy thành bộ dạng nửa người nửa quỷ như thế này.

 

Quý Mộc đau đớn r*n r*, cổ bị băng vải quấn chặt, cậu đập đầu vào giường như phát điên, trông thảm hại vô cùng. Mấy y tá vội vàng đè cậu lại, động tác thành thục lấy dụng cụ trong túi khử trùng ra.

 

Thấy vậy, Viên Lập Mân như phát điên nhào đến đẩy họ ra: "Các người đang làm gì vậy?!"

 

Một y tá trong số đó bình thản trả lời: "Phu nhân, chúng tôi chỉ đang làm công việc của mình. Xin bà tránh ra."

 

Quý Mộc hoảng loạn nhìn chằm chằm vào Viên Lập Mân, nước mắt giàn giụa gào khóc: "Mẹ cứu con với! Mẹ ơi, cứu con!! Con sai rồi... con biết con sai rồi... mẹ ơi... sao mẹ không cứu con?"

 

Giọng cậu lại giống Quý Mạc đến kỳ lạ. Chỉ là lúc này trong tiếng khóc ấy mang theo quá nhiều tuyệt vọng và sợ hãi.

 

"Tiểu Mộc!" Viên Lập Mân mặt mày tái mét, vội lao đến chắn trước giường Quý Mộc, không cho y tá tiến thêm nửa bước. Dù chỉ là mười phút, bà cũng muốn ở bên con trai, bảo vệ nó khỏi bị tổn thương.

 

Nhưng mấy y tá chỉ lạnh lùng nhìn nhau, không hề động đậy.

 

Mãi đến khi người giữ cửa ngoài hành lang trầm giọng nói: "Hôm nay là Tết Nguyên đán, tổng giám đốc Quý đặc biệt cho phép thiếu gia về nhà một thời gian ngắn. Những việc này dời vài ngày cũng chẳng sao."

 

Nghe vậy, vài y tá mới chịu rời khỏi phòng ngủ.

 

Người giữ cửa liếc nhìn hai mẹ con đang run rẩy trong im lặng, mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ khép cánh cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment