Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 45

Việc Cố Viễn Sâm không bắt máy điện thoại của Quý Mạc thật ra hoàn toàn không phải cố ý. Lúc xuống xe anh vô ý để quên điện thoại trên ghế lái.

 

Khi bước vào nhà hàng như lời Phó giáo sư Phó Vũ chỉ dẫn, anh bất ngờ bị tiếng reo hò vang dội chào đón: "Chúc mừng sinh nhật!"

 

Ngay sau đó ánh đèn trong nhà hàng sáng bừng lên.

 

Hoa khôi của khoa, Trương Lộ bưng một chiếc bánh sinh nhật lớn bước tới trước mặt anh, nụ cười rực rỡ như ánh đèn: "Chúc mừng sinh nhật cậu bạn đẹp trai của chúng ta! Mong rằng mỗi năm sau này đều rạng rỡ như hôm nay!"

 

Cô vừa nói, vừa đưa chiếc bánh có cắm nến lại gần: "Viễn Sâm, thổi nến đi?"

 

Cố Viễn Sâm không nhúc nhích. Anh dời mắt nhìn về phía giáo sư Phó đang đứng bên cạnh.

 

Giáo sư Phó là người mềm mỏng, tính tình hiền hậu, xưa nay luôn hòa đồng với sinh viên, không hề nhận ra chút tư tâm nào của Trương Lộ. Bà cười nói: "Lộ Lộ mời tôi đến dự sinh nhật em, nói là muốn cho em một bất ngờ. Con bé thực sự rất có lòng, chuẩn bị cho em một buổi sinh nhật chu đáo thế này, chắc không làm em giật mình chứ?"

 

Cố Viễn Sâm khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lễ phép xa cách.

 

Giáo sư Phó thấy thần sắc anh vẫn bình thản thì có phần ngượng ngùng, bà tự giễu: "Biết thế tôi không nên là người gọi điện cho em. Tôi nói dối không giỏi, chắc bị lộ mất rồi, thế là mất hết bất ngờ phải không?"

 

Trương Lộ liền cười tiếp lời: "Nếu không nhờ có giáo sư ra mặt, tụi em còn chẳng dám mơ rủ được Viễn Sâm đến nữa là!"

 

Cô không chỉ giấu Cố Viễn Sâm chuyện này, mà còn cố tình không rủ Từ Phong. Sợ miệng Từ Phong lắm chuyện sẽ làm bại lộ kế hoạch. Mà thật ra vì từng bị Quý Mạc làm mất mặt một lần, cô vẫn luôn tức giận mà chưa có nơi trút, nên mới kéo cả Từ Phong vào danh sách đen.

 

Cố Viễn Sâm thấy có sự hiện diện của giáo sư Phó nên cũng không tiện phát tác.

 

Thực ra lần trước anh đã cho người điều tra rõ chuyện tốt mà Trương Lộ làm, người đứng sau sắp đặt cho kẻ giả làm Quý Mạc đi trả thù Uông Triết chính là cô ta.

 

Ban đầu nể tình Trương Lộ là sinh viên được giáo sư Phó Vũ đích thân đề cử vào thực tập tại tập đoàn Cố thị, Cố Viễn Sâm vẫn còn định tha cho cô ta một đường. Nhưng hành động hôm nay của Trương Lộ thật khiến người ta sinh chán ghét.

 

Sự lấy lòng quá mức lộ liễu, tâm tư thì chẳng bao giờ đặt đúng chỗ. Một người như vậy nếu để bước vào công ty mình, e là cũng chẳng đem lại ích lợi gì.

 

Anh không hề thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật Trương Lộ mang đến, ngược lại vẫn giữ được vẻ nhã nhặn mà nói với giáo sư Phó: "Giáo sư Phó, thật ra hôm nay em đã có hẹn rồi ạ."

 

Giáo sư Phó nghe vậy liền áy náy, quay đầu hỏi Trương Lộ: "Em không phải nói là Viễn Sâm hôm nay không có sắp xếp gì sao?"

 

Trương Lộ cũng đơ người ra, cô thật sự không biết Cố Viễn Sâm có hẹn. Cô gượng cười, lúng túng nói: "Nhưng... nhưng mà em có hỏi Từ Phong, cậu ấy nói năm nay Viễn Sâm không định tổ chức sinh nhật."

 

"Là vì tôi đã có hẹn." Cố Viễn Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ, giọng vẫn lễ độ: "Thật ngại quá. Cảm ơn mọi người đã có lòng tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng tôi sắp muộn rồi, để hôm khác tôi mời mọi người một bữa."

 

Nói rồi, anh lịch sự gật đầu với giáo sư Phó: "Xin lỗi giáo sư, hiếm khi người đến tham dự sinh nhật em mà lại không tiếp đãi được."

 

"Không sao đâu, là bọn cô chưa tìm hiểu rõ tình hình thôi. Em mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu."

 

Dù Cố Viễn Sâm không dự tiệc sinh nhật, nhưng đồ ăn đã gọi, bánh cũng đã chuẩn bị, chẳng thể để mọi người đói bụng mà về. Giáo sư Phó liền lên tiếng mời mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm, chỉ có Trương Lộ là sắc mặt u ám, một miếng cũng nuốt không trôi.

 

Trước khi rời đi, Cố Viễn Sâm còn thanh toán luôn hóa đơn, tránh lát nữa Trương Lộ lại không chịu trả tiền khiến giáo sư Phó Vũ phải móc hầu bao.

 

Bữa ăn này dù anh không ở lại vẫn xem như do anh mời.

 

Khi trở lại xe, Cố Viễn Sâm mới phát hiện điện thoại của mình rơi ở ghế lái.

 

Đúng lúc đó, nó đang rung lên, là một người quen cũ của anh gọi đến. Cố Viễn Sâm lập tức bắt máy, giọng bên kia bình thản: "Cố thiếu gia, mọi chuyện đã điều tra rõ rồi."

 

Cố Viễn Sâm vừa cài dây an toàn, vừa đeo tai nghe vào.

 

"Quý Mạc từng trải qua một trận hỏa hoạn, khi cậu ấy mười ba tuổi. Nhưng mà..."

 

"Nhưng sao?"

 

"Nhưng lúc đó cậu ta không hề bị thương, mà là con của người giúp việc bị thương, hôn mê trong bệnh viện mấy ngày liền." Người kia thuật lại rõ ràng: "Chỉ là đêm hôm đó cậu ta tận mắt chứng kiến đứa bé kia vì chạy thoát thân mà nhảy lầu. Có thể vì cảnh tượng ấy mà chịu cú sốc tâm lý. Sau đó phu nhân nhà họ Quý từng đưa cậu ta đi gặp bác sĩ tâm lý để điều chỉnh trạng thái."

 

"......"

 

"Tôi đã hỏi qua một người giúp việc cũ từng làm việc ở nhà họ Quý. Bà ấy nói đêm đó chính đứa trẻ ấy đã tự mình đập vỡ cửa kính rồi nhảy xuống. May mà tầng không cao nên không chết, nhưng mảnh kính đâm vào chân máu chảy rất nhiều."

 

Cố Viễn Sâm đã hiểu rõ. Dù sao Quý Mạc cũng là Omega được nhà họ Quý nâng niu nuôi lớn, từ nhỏ sống trong nhung lụa, tự nhiên sẽ không chịu nổi những cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Huống hồ năm đó cậu chỉ mới mười ba tuổi, cái tuổi còn quá non nớt.

 

Một cú điện thoại đã khiến anh chậm trễ mất khá nhiều thời gian, khi quay về đến trường thì trời đã gần sáu giờ tối.

 

Ngọn lửa ở tòa nhà dạy học phía Tây đã được khống chế. May mắn là không lan rộng sang các khu vực khác. Rất đông người vây quanh bên ngoài tòa nhà, ồn ào hỗn loạn.

 

Cố Viễn Sâm hạ cửa kính xe, đập vào mắt là cảnh mái nhà đã bị lửa thiêu đen sì.

 

Trái tim anh bỗng thắt lại, mặt trầm xuống. Anh lập tức lái xe đến bãi đỗ, nhưng lại không thấy bóng dáng Quý Mạc đâu.

 

"Quý Mạc!" Anh lớn tiếng gọi.

 

Không ai trả lời. Nhưng khi vừa xoay người, anh liền trông thấy một chiếc bánh kem và món quà đặt trên chiếc ghế dài nơi khu nghỉ chân. Lại gần hơn, qua lớp hộp nhựa trong suốt có thể nhìn thấy trên mặt bánh cắm một miếng sôcôla trắng. Bên trên viết dòng chữ: "Học trưởng, chúc mừng sinh nhật."

 

Dù chỉ là ánh đèn yếu ớt hắt xuống, dòng chữ ấy vẫn hiện lên rõ ràng đến đau lòng.

 

Cố Viễn Sâm đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi đặt đồ vào trong xe. Anh đã gọi cho Quý Mạc không biết bao nhiêu lần, nhưng không ai bắt máy.

 

Anh tiếp tục gọi tên cậu trong bãi đỗ xe, từng tiếng một, vang lên đầy lo lắng. Anh gần như tìm khắp mọi ngóc ngách.

 

Dưới ánh đèn đường, lớp bụi mịn lơ lửng trong không khí khiến cả bãi xe như biến thành một cõi tu la đáng sợ.

 

Cố Viễn Sâm bất giác toát mồ hôi lạnh. Anh không muốn nghĩ theo chiều hướng tệ hại, mà thật ra Quý Mạc cũng không thể nào vô cớ chạy vào khu giảng đường đang cháy mới đúng. Bánh kem và quà sinh nhật vẫn còn ở đây cơ mà, sao cậu ấy lại bỏ lại tất cả để vào đó?

 

Nhưng nếu như... nếu như cậu thật sự...

 

Cố Viễn Sâm hít sâu một hơi, trái tim trong lồng ngực đập loạn không theo nhịp, như thể muốn bật ra khỏi cổ họng. Bao nhiêu suy nghĩ tồi tệ ùn ùn kéo đến, như đê vỡ, tràn ngập đầu óc.

 

Anh chạy vội về phía giảng đường đang cháy, vừa chạy vừa hỏi từng người xung quanh: "Xin hỏi, có thấy một Omega không? Cao khoảng ngần này." Hoặc: "Xin hỏi, có ai bị thương không?"

 

Anh nuốt khan một ngụm, yết hầu chuyển động mạnh, như thể có một khối băng đang trượt xuống, lạnh đến cứng ngắc cả người.

 

Một sinh viên đứng xem lên tiếng: "Lúc nãy đúng là có người không sợ chết xông vào trong, nhưng được kéo ra khá nhanh. Nói thật, thời nay rồi mà còn có người dại dột như thế, đúng là chỉ làm cản trở công tác cứu hỏa thôi. Không chừng còn định tự sát nữa ấy."

 

Trái tim Cố Viễn Sâm nhói lên từng cơn lo lắng.

 

"Cậu ấy đang ở đâu?"

 

"Cậu ta ngồi ở góc bên kia kìa."

 

Cố Viễn Sâm nhìn theo hướng người kia chỉ, liền trông thấy Quý Mạc đang co người ngồi xổm trong một góc khuất. Cậu cúi gằm đầu xuống, bên cạnh còn có hai người đang giữ chặt. Một trong số đó không ngừng lải nhải mắng mỏ điều gì đó, nhưng Quý Mạc cứ run rẩy mãi không thôi, đến mức chỉ cần đứng từ xa cũng dễ dàng nhận ra.

 

Cậu sợ đến phát run.

 

Nước mắt Quý Mạc không ngừng rơi, làm ướt cả khuôn mặt. Quần áo màu nhạt của cậu lấm lem bụi bẩn, như thể vừa ngã dúi dụi trên mặt đất. Mười đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, móng tay như sắp cào rách cả da thịt, nhưng cậu chẳng thấy đau. Nỗi ám ảnh từ vụ hỏa hoạn năm xưa giờ lại bị khơi dậy, lần này còn kèm theo một vết rách mới toang hoác hơn.

 

Cậu không hiểu mình bị làm sao, chỉ nhớ lúc đó như phát điên lao đầu chạy vào biển lửa.

 

Bị người ta lôi ngược trở ra, cậu vẫn gào lên, vùng vẫy như điên muốn chạy vào lần nữa.

 

Có người đẩy cậu ngã nhào, lạnh giọng mắng: "Đừng phát điên ở đây nữa." Cũng có kẻ giơ điện thoại lên, quay lại bộ dạng hoảng loạn của cậu. Quý Mạc sắp sụp đổ rồi, cậu khóc đến khản giọng: "Đừng cản tôi. Anh tôi còn ở trong đó! Nếu anh ấy vẫn còn trong đó thì sao!"

 

Không ai tin cậu, chỉ cho rằng cậu đang nổi cơn thần kinh. Cho đến khi cụm chữ "không có thương vong" được thông báo, Quý Mạc mới chịu dừng lại.

 

Cậu không quậy nữa. Chỉ biết thu mình ngồi ở đó, cố dùng nước mắt và cơn run rẩy để đè nén trái tim đang rạn vỡ từng mảnh trong lồng ngực.

 

Nhưng chính vì như thế, thần kinh cậu càng lúc càng căng như dây đàn.

 

"......"

 

"Cứu tôi với."

 

"Có ai có thể cứu tôi không?"

 

Không biết bao nhiêu lần cậu tự hỏi như vậy. Rồi lại vô số lần bị nhấn chìm trong ký ức về trận hỏa hoạn năm đó.

 

Chưa từng nghĩ, lần đầu tiên đến gần cái chết của mình, cậu lại nhát gan đến thế. Nhát đến mức, chỉ một lần ấy thôi cũng đủ để gieo một chiếc bóng dài đằng đẵng trong tâm trí suốt nhiều năm sau.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại thì có lẽ chính vào ngày hôm đó, Quý Mạc mới thật sự nhận ra mình cô độc đến nhường nào, mới lần đầu nhìn rõ hiện thực rằng chính sự cô đơn và tuyệt vọng đã đánh gục cậu, gieo vào cậu hạt giống của ác mộng.

 

Cho đến khi Cố Viễn Sâm đứng trước mặt cậu, nhíu mày gọi một tiếng: "Quý Mạc."

 

Một tiếng ấy như thần linh giáng thế kéo cậu từ địa ngục quay trở lại nhân gian.

 

Cậu lê từng bước một về phía anh, như bước trên núi dao biển lửa, trong lòng chất chồng muôn vàn đau đớn.

 

Cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi, cổ họng đã khàn đặc không thốt nên lời.

 

Thế nhưng nơi đáy mắt u tối ấy cuối cùng cũng lấp ló một chút ánh sáng yếu ớt, một tia sáng lẻ loi giữa muôn vàn sợi chỉ rối bời của cuộc đời Quý Mạc.

 

Nhưng còn chưa kịp cất lời, Cố Viễn Sâm đã giận dữ quát: "Em điên rồi sao?! Tôi bảo em đợi ở bãi xe, sao lại chạy đến đây?!"

 

Anh cũng sắp phát điên rồi.

 

Anh không tài nào hiểu được tại sao Quý Mạc lại chạy đến nơi xảy ra hỏa hoạn, lại càng không hiểu tại sao rõ ràng cậu sợ đến thế, hoảng loạn đến mất hồn mất vía, vậy mà vẫn cố liều mạng đến gần nó.

 

Anh quát đến đỏ cả mắt. Dù Quý Mạc không hề bị thương, dù mọi chuyện chỉ là một phen hú vía, anh lại chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào.

 

Khoảnh khắc ấy anh suýt nữa đã phát điên. Chưa bao giờ Cố Viễn Sâm rơi vào trạng thái hoảng loạn đến thế.

 

Quý Mạc bị anh quát đến run bắn, đôi mắt cũng hoe đỏ, lặng lẽ ngước nhìn anh. Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, nước mắt lăn dài xuống cằm lạnh đến thấu xương.

 

Cố Viễn Sâm thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội. Mà Quý Mạc lại cúi đầu, vẫn không đứng dậy. Như mọi lần, cậu thì thầm xin lỗi anh: "Em xin lỗi."

 

Hai người canh giữ bên cạnh Quý Mạc thấy Cố Viễn Sâm đến gần liền không giữ cậu nữa.

 

Một người trong số họ lên tiếng: "Cậu đừng mắng nữa, cậu ấy tưởng anh trai mình còn kẹt bên trong, cứ vừa khóc vừa đòi xông vào cứu người. May mà bọn tôi giữ lại kịp, không thì lại gây thêm rắc rối cho đội cứu hỏa."

 

Người kia nói xong còn khẽ lắc đầu, rồi mới rời đi.

 

Nhưng đáng tiếc Quý Mạc nào có người anh trai nào đâu. Người duy nhất mà cậu có thể gọi là "anh", lúc này đang đứng ngay trước mặt cậu, và đang nghiêm khắc mắng cậu một trận.

 

Cố Viễn Sâm nhìn Quý Mạc lấm lem chật vật, trong lòng như bị ai đó hung hăng bóp chặt không thể nào không đau.

 

Anh vốn chẳng phải kẻ thật sự sắt đá vô tình, chỉ là luôn quen miệng phủ nhận, miệng thì cứng, tim thì mềm, chỉ giỏi gồng mình cố chấp.

 

Mà người trước mắt anh giờ đây lại giống hệt với người con trai năm xưa từng trò chuyện qua thư. Cái dáng vẻ lặng thầm thích anh vẫn chẳng hề thay đổi.

 

Dù cho người gửi bức thư năm đó có phải là cậu hay không, dù cho người nghe điện thoại có phải là cậu hay không, dù cho cậu đã từng chán ghét anh, lạnh lùng từ chối anh. Thì đến hôm nay, người này vẫn là người dù có đối diện với sống chết cũng không chịu buông tay anh ra.

 

Năm đó Cố Viễn Sâm có thể yêu một người qua những dòng thư, thì hôm nay anh cũng có thể lặp lại sai lầm ấy thêm một lần nữa.

 

Anh thích Quý Mạc.

 

Giống hệt như năm đó, thích đến mức chỉ muốn vượt ngàn dặm để gặp cậu một lần; thích đến mức mỗi tuần dù có bận cỡ nào cũng phải gửi thư, gọi điện cho cậu; thích đến mức chỉ cần vừa nghĩ tới cậu trong lòng liền ngọt ngào như có một thìa mật chảy ra, nhẹ nhàng mà ấm áp.

 

Giống như trong bức thư tỏ tình ngày xưa, anh từng viết thế này: [Hình như anh vẫn luôn âm thầm thích em, thích lặp đi lặp lại trong tim. Không biết em có từng như vậy không?]

 

Hôm nay anh có thể tự nói cho chính mình biết câu trả lời rồi.

 

"Ừ."

 

Cố Viễn Sâm vươn tay ra, giọng cũng mềm xuống: "Dậy nào, Quý Mạc."

 

Quý Mạc nghẹn ngào, nhưng lại không nắm lấy tay anh.

 

Vì vậy, Cố Viễn Sâm lại dịu dàng nói: "Chúng ta còn phải đi sinh nhật mà."

 

Quý Mạc lắc đầu: "Xin lỗi, học trưởng."

 

"Tại sao lại xin lỗi?"

 

"Em đã làm hỏng sinh nhật của anh rồi." Quý Mạc không dám ngẩng đầu nhìn Cố Viễn Sâm, cậu luôn sợ ánh mắt lạnh lùng xa cách ấy của anh. Thứ ánh nhìn có thể dễ dàng đẩy cậu ra xa khỏi thế giới của anh.

 

Đêm nay, cậu như diễn một vở hề buồn, chẳng còn tư cách gì để nắm lấy bàn tay mà Cố Viễn Sâm đưa ra.

 

Trong tình cảm này, bản chất của Quý Mạc là tự ti. Cậu không hề có chút tự tin nào với con người thật của mình.

 

Cố Viễn Sâm đối với cậu mà nói thực sự quá tốt rồi. Nhưng cậu lại là một kẻ lừa gạt. Mà kẻ lừa gạt thì không xứng được đau lòng, có lẽ chỉ có thể lặng lẽ buồn một mình.

 

Bởi vì, hiện tại cậu đang rất buồn. Cậu chỉ muốn tự mình đứng dậy, rồi về ký túc xá trùm chăn ngủ một giấc. Buổi sinh nhật mong chờ đã lâu, cuối cùng lại không thể thực hiện được mong ước và mục tiêu của cậu.

 

Cậu ngồi xổm quá lâu, lúc đứng dậy có hơi choáng. Bước chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã. May mà được Cố Viễn Sâm đỡ lấy. Sau đó, từ từ Cố Viễn Sâm ôm lấy cậu. Quý Mạc sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng.

 

"Vừa rồi em thật sự dọa anh sợ chết khiếp." Giọng nói của Cố Viễn Sâm như trút được một hơi dài, rơi vào đáy mắt anh là cả bầu trời đầy sao lấp lánh.

 

Hôm nay sao sáng rực rỡ, ngày mai nhất định sẽ là một ngày nắng đẹp.

 

Và anh cũng đã nhận ra tình cảm của chính mình. Đó là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất trong hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment