Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 46

Quý Mạc không được đưa về ký túc xá, mà được Cố Viễn Sâm đưa thẳng về biệt thự nhà họ Cố.

 

Lúc này dì Trương vẫn chưa nghỉ ngơi. Vừa thấy Quý Mạc trong bộ dạng chật vật như vậy, bà không giấu được vẻ lo lắng. Còn Cố Viễn Sâm thì dẫn Quý Mạc với ánh mắt vẫn còn ngơ ngác lên thẳng phòng khách ở tầng hai.

 

Căn phòng ấy Quý Mạc đã ở suốt kỳ nghỉ đông, bên trong vẫn còn vương lại dấu vết sinh hoạt của cậu.

 

Quý Mạc kéo chặt lấy bộ quần áo đã lấm lem của mình, không dám ngồi xuống, chỉ đứng lúng túng bên giường, vẻ mặt vô cùng bất an.

 

Cố Viễn Sâm đang định nói gì đó thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ hai cái.

 

"Cậu chủ, hai người ăn gì chưa?" Dì Trương bưng một ly sữa nóng. "Sáng nay tôi vừa nấu bò hầm, để tôi làm chút mì nước cho hai người nhé? Hay muốn ăn món khác?"

 

"Làm chút mì thôi ạ." Cố Viễn Sâm nhận lấy ly sữa nóng rồi đưa cho Quý Mạc, thuận tay dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt bên khóe mắt cậu.

 

Cảnh ấy rơi vào tầm mắt dì Trương, khiến bà sững người trong giây lát. Sau đó mỉm cười gật đầu, quay xuống bếp chuẩn bị mì bò.

 

Quý Mạc ôm ly sữa trong tay, hơi lúng túng nhìn Cố Viễn Sâm, ngay cả uống cũng không dám uống mạnh.

 

"Uống hết sữa đi, rồi đi tắm một cái." Cố Viễn Sâm dặn dò.

 

Quý Mạc nói nhỏ: "Nhưng em không mang theo quần áo." Bộ trên người đã quá bẩn.

 

"Nếu em không ngại, có thể mặc tạm đồ ngủ của anh. Quần áo của em để dì Trương giặt giúp, nhà có máy sấy, sáng mai là khô." Cố Viễn Sâm ngập ngừng một chút, cuối cùng vỗ nhẹ lên vai cậu dịu dàng nói: "Ổn rồi, Quý Mạc, đừng sợ nữa."

 

Quý Mạc vẫn còn hơi ngơ ngác, ngồi đờ ra nhìn Cố Viễn Sâm đưa đồ ngủ tới, rồi thấy anh rời khỏi phòng khép cửa lại.

 

Ly sữa trong tay vẫn đầy, Quý Mạc dụi mắt, rồi ngửa đầu uống cạn.

 

Phòng tắm nhà họ Cố tiện nghi hơn ký túc xá rất nhiều. Sau khi tắm xong, sấy khô tóc, dây thần kinh căng thẳng của Quý Mạc cuối cùng cũng dần được buông lỏng.

 

Mà một khi thả lỏng, đói bụng và buồn ngủ cũng kéo đến cùng lúc.

 

Bộ đồ ngủ trên người quá rộng, Quý Mạc phải xắn tay áo hai vòng mới miễn cưỡng mặc vừa. Nhưng quần thì quá rộng, cậu phải dùng tay giữ lại mới không bị tuột.

 

Dưới lầu, dì Trương đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu và nước dùng, đợi Quý Mạc xuống thì bắt đầu nấu mì.

 

Bà cho sợi mì tươi vừa làm vào nước sôi, trụng chín rồi vớt ra, thả vào tô nước dùng bò hầm đậm đà, thêm vào vài lát bắp bò kho mới hầm còn nóng hổi, xắt thêm mấy lát cà chua đỏ mọng đặt lên mặt tô. Nước cà chua chua ngọt hòa quyện vào hương thịt bò, càng làm dậy vị thơm. Cuối cùng rắc thêm chút hành lá thái nhỏ, màu sắc bắt mắt, hương thơm nức mũi.

 

Quý Mạc vừa thấy tô mì được bưng lên bàn liền hít mạnh một hơi, bụng lập tức "rột rột" vang lên.

 

Cậu vừa mới tắm xong, mặt mũi đỏ hây hây: "..."

 

Trước tiếng phản đối từ bụng mình, Quý Mạc chẳng còn gì để biện bạch. May mà lần trước Cố Viễn Sâm cũng từng nghe thấy, lần này anh không còn bị cậu chọc cười nữa.

 

Cả hai đều đói đến không chịu nổi, lúc ngồi xuống ăn gần như chẳng ai nói câu nào. Quý Mạc ăn hơi vội, thỉnh thoảng lại lén liếc Cố Viễn Sâm một cái.

 

Dì Trương bưng ra thêm một đĩa củ cải muối nhỏ: "Ăn chậm thôi, không đủ thì tôi nấu thêm một tô nữa."

 

Quý Mạc lắc đầu nuốt hết mì trong miệng: "Vậy là đủ rồi ạ."

 

Một tô mì nước đơn giản nhưng lại khiến Quý Mạc thấy rất mãn nguyện. Cậu vốn không kén ăn, có gì ăn nấy, từ nhỏ đã quen sống như vậy.

 

Lúc đứng dậy, cậu vô thức dùng tay giữ lấy ống quần ngủ rộng thùng thình, dáng vẻ ấy trông có phần buồn cười. Dì Trương thấy vậy liền vào phòng chứa đồ lục tìm một bộ đồ ngủ mà Cố Viễn Sâm từng mặc hồi lớp 10. Bà không hiểu nổi cậu chủ nhà mình nghĩ gì nữa, lại để Quý Mạc mặc bộ đồ ngủ hiện tại, chẳng phải quá khổ sao? Không tự soi lại xem mình cao lớn đến mức nào.

 

"Anh à, em hơi buồn ngủ rồi." Quý Mạc ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.

 

Có lẽ là do không khí ấm áp của nhà họ Cố khiến người ta dễ mềm lòng. Mỗi khi ở đây, Quý Mạc lại vô thức thả lỏng bản thân, như thể nơi này thực sự là nhà của mình.

 

Ý nghĩ ấy khiến cậu hơi giật mình. Nhưng chỉ một lát sau cậu lại lén tự an ủi chính mình.

 

Biết đâu sau này, nơi này thật sự sẽ trở thành nhà của cậu. Như vậy không chỉ được sống cùng Cố Viễn Sâm, mà còn có thể vĩnh viễn không cần quay về căn biệt thự lạnh lẽo kia của nhà họ Quý.

 

Nghĩ đến đây, cậu rúc vào chăn chầm chậm chìm vào giấc mộng.

 

Hôm nay vừa trải qua một trận kinh hoàng, hiện tại lại quá yên bình, khiến cậu quên mất cả chuyện quan trọng. Cậu vẫn chưa kịp nói "chúc mừng sinh nhật" với Cố Viễn Sâm.

 

Nỗi sợ hãi vì hỏa hoạn, sự dịu dàng của Cố Viễn Sâm, tất cả như một mớ dây rối rắm cuộn lấy tâm trí cậu, khiến câu chúc ấy bị vứt lại sau đầu.

 

Mãi đến nửa đêm cậu mới bắt đầu trở mình, giấc ngủ chẳng còn yên ổn.

 

Trong mơ, cậu lại trở về căn nhà họ Quý năm xưa, lại mơ thấy cảnh mình đã phải trốn đi như thế nào.

 

Cậu cũng mơ thấy ngày hôm đó, ngày cậu trở về nhà bất ngờ phát hiện căn gác mái nơi mình ở bị khóa từ bên trong. Quý Mạc rút chìa khóa ra, mở cửa phòng.

 

Đập vào mắt cậu là một nền nhà loang lổ máu tươi. Quý Mộc nằm giữa vũng máu, toàn thân co giật, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

 

Hắn tự tay hủy hoại tuyến thể của mình, ngã gục trong căn gác mái của nhà họ Quý, chính là căn phòng đơn sơ mà Quý Mạc từng sống. Cả căn phòng nồng nặc mùi pheromone hương hoa hồng hòa lẫn với mùi máu tanh. Một trận ph*t t*nh bị cưỡng ép đẩy lên sớm hơn dự kiến, rốt cuộc cũng bị bóp nghẹt một cách tàn nhẫn bằng cảnh tượng tuyến thể bị xé toạc đến rách nát.

 

Quý Mạc lập tức quỵ xuống, phải chống vào tường mới miễn cưỡng đứng vững, rồi lùi lại một bước.

 

Hôm đó trong nhà không có bất kỳ ai. Chỉ cần cậu không làm gì, Quý Mộc chắc chắn sẽ chết.

 

Mà nếu Quý Mộc chết, hôn ước giữa nhà họ Cố và nhà họ Quý cũng sẽ chấm dứt. Cố Viễn Sâm sẽ không cần phải kết hôn với một người âm hiểm như hắn nữa. Cố Viễn Sâm sẽ được tự do.

 

Như vậy, chỉ cần cậu đỗ vào một trường đại học tốt, rời khỏi nhà họ Quý thì có thể quay về tìm lại Cố Viễn Sâm, theo đuổi anh ấy một cách quang minh chính đại.

 

Cho nên, Quý Mộc chết tức là Quý Mạc có thể sống.

 

Trong khoảnh khắc đó, Quý Mạc xoay người.

 

Cậu quay lưng về phía Quý Mộc, nhẹ giọng nói: "Đi chết đi."

 

Cũng chính là ba chữ mà nhiều năm trước Viên Lập Mân đã lạnh lùng thốt ra với cậu khi cậu bị mắc kẹt giữa trận hỏa hoạn.

 

Bây giờ, cậu cũng dùng ba chữ ấy mang theo hận thù chất chồng mà nói với Quý Mộc: "Đi chết đi."

 

Thế nhưng, Quý Mộc lại gọi cậu: "Cứu tôi..."

 

Quý Mạc quay đầu lại, lặng lẽ nhìn người đang nằm trong vũng máu. Ánh sáng hắt từ phía sau lưng cậu đổ lên gương mặt kia, một dã thú bị dồn vào đường cùng chẳng còn cả răng nanh.

 

Khi đối mặt với cái chết, Quý Mộc khóc lóc thú tội với cậu: "Là em không nên thay anh từ chối email của Cố Viễn Sâm, em không nên tự ý nhận cú điện thoại đó. Là em ghen tị với anh. Anh ơi... Cứu em..."

 

Quý Mộc gọi cậu là "anh", bởi vì cậu ra đời sớm hơn Quý Mộc một tiếng đồng hồ.

 

"Em biết lỗi rồi, anh ơi."

 

"Đừng gọi tôi là anh." Giọng Quý Mạc lạnh như băng. "Tôi không phải anh cậu, cậu cũng không phải em tôi."

 

Cậu căm ghét, hận thấu xương nhà họ Quý, chính bọn họ đã đẩy cậu xuống địa ngục không đáy.

 

Thế nhưng Quý Mạc vẫn dùng chút mềm lòng cuối cùng còn sót lại trong tim mình cứu lấy Quý Mộc.

 

...

 

Nhưng lòng trắc ẩn ấy lại trở thành khởi đầu cho một cơn ác mộng khác. Lẽ ra cậu không nên để Quý Mộc sống.

 

Chẳng bao lâu sau khung cảnh trước mắt bắt đầu trở nên ẩm ướt, tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ vang lên hỗn loạn, như tiếng trống dội thẳng vào tâm trí cậu.

 

Một câu nói xé rách tim gan vang lên như cây gậy gõ mạnh vào tai Quý Mạc. Cậu không kịp né tránh, nội tâm như rỉ máu, và bị Viên Lập Mân tát mạnh hai cái như trời giáng.

 

Khoang miệng lập tức tràn ngập vị tanh của máu, cái vị cậu quen thuộc nhất suốt những năm tháng sống ở nhà họ Quý.

 

"Chính nó hạ thuốc tôi!"

 

Sau chuyện đó, Quý Mộc chỉ tay về phía cậu, từng chữ như dao cắt, sắc lạnh vô tình.

 

Tuyến thể của Quý Mộc đã bị tổn thương nghiêm trọng, cơ hội hồi phục gần như bằng không. Hắn đau đớn gào lên chỉ tay về phía Quý Mạc trước mặt Quý Phong, từng chữ đầy căm hận cầu xin ông đòi lại công bằng cho mình:

 

"Cha ơi, là anh ta, chính anh ta hạ thuốc con! Anh ta thích Cố Viễn Sâm! Anh ta ghen tị với con, anh ta muốn hủy hoại con! Cha, anh ta muốn phá hỏng hôn ước giữa con và nhà họ Cố, chính là anh ta."

 

Quý Mạc khẽ mấp máy môi: "Cậu nói dối, rõ ràng thuốc đó là cậu..."

 

Quý Mộc lập tức cắt lời, hung hăng trừng mắt, như muốn xé nát cậu ra: "Tôi có bằng chứng! Là anh hại tôi, tôi có bằng chứng! Có muốn xem không?!"

 

Bằng chứng đó trở thành thanh đao kết liễu Quý Mạc, không phải chém vào cổ, mà là nghiền nát lòng tin cuối cùng còn sót lại của cậu.

 

Trong khoảnh khắc ấy, Quý Mạc chỉ nghĩ: Lẽ ra hôm đó tôi nên để cậu chết.

 

Cậu cứ nghĩ mãi không thôi, cứ oán hận mãi không dứt — hận bản thân đã do dự, đã giả vờ lương thiện. Nếu có thể quay lại một lần nữa, cậu sẽ tự tay b*p ch*t Quý Mộc, tuyệt đối không cho hắn cơ hội sống sót.

 

Nhưng cậu chưa kịp nói gì, Viên Lập Mân đã sai người đánh cậu tàn nhẫn. Còn Quý Phong thì chỉ đứng nhìn lạnh lùng, không buồn ngăn cản. Cũng chính vì thế, Viên Lập Mân càng được đà lộng hành. Cơn tức chất chứa bao năm trong lòng bà ta cuối cùng đã có chỗ trút xuống.

 

Quý Mạc bị ném vào tầng hầm tối tăm, không nước, không thức ăn.

 

Bóng đêm nuốt chửng cậu, cả thể xác lẫn tinh thần đều bắt đầu mục ruỗng, bị sự tuyệt vọng gặm nhấm không thương tiếc.

 

Viên Lập Mân thực sự muốn cậu chết.

 

Chỉ cần nhà họ Quý lo liệu cho ổn thỏa, sẽ chẳng có ai trên đời này biết cậu sống hay chết.

 

Nhưng Quý Mạc không cam lòng chết đi như vậy.

 

Năm đó, cậu còn có thể nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai để giành lấy một cơ hội sống sót, thì hôm nay cậu cũng có thể dùng mọi cách, dù là cực đoan nhất, để tiếp tục tồn tại trong căn nhà này.

 

Cậu nghiến nát máu tanh trong miệng, nuốt xuống tất cả uất nghẹn.

 

Cậu đập mạnh cánh cửa tầng hầm, dùng chút sức lực cuối cùng gào lên, chạy đến nơi le lói ánh sáng hy vọng: "Tôi có thể thay thế hắn!"

 

Tôi có thể thay thế hắn.

 

"Nếu nhà họ Cố biết hôn ước của mình là một Omega không học hành gì, còn gây chuyện liên tục, thành tích đội sổ, đến đại học còn chẳng thi đỗ nổi. Họ sẽ cảm thấy thế nào?"

 

"Còn con thì khác. Con học giỏi, nhiều năm nay luôn giữ khuôn phép, trong người cũng chảy dòng máu nhà họ Quý.

 

"Huống hồ tuyến thể của Quý Mộc đã hỏng, căn bản không thể hồi phục, càng không thể sinh con.

 

"Liên hôn thương mại có thể có bao nhiêu tình cảm chứ? Nếu không có con cái, ba nghĩ cuộc hôn nhân này có thể kéo dài đến khi đầu bạc răng long sao? Không bằng đem lượng pheromone còn sót lại của anh ta truyền cho con, để con thay thế anh ta. Chỉ cần có con, quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Quý vĩnh viễn sẽ không thể cắt đứt.

 

"Thứ gì còn có giá trị thì nên được tận dụng đến cùng, thứ vô dụng thì nên bị vứt bỏ.

 

"Như thế mới là vẹn toàn không kẽ hở.

 

"Cha nói có đúng không?"

 

Kẻ mạnh sống, kẻ yếu bị đào thải.

 

Đúng không?

 

...

 

"A!"

 

Quý Mạc bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Trên màn hình điện thoại hiện rõ con số 11 giờ 40 phút, vẫn chưa đến nửa đêm.

 

Quý Mạc thở hổn hển, ly nước trên đầu giường đã cạn. Cậu đi chân trần mở cửa phòng, định xuống tầng lấy nước uống.

 

Thế nhưng vừa mở cửa ra liền đụng phải Cố Viễn Sâm đang từ thư phòng dưới lầu đi lên, trên tay anh còn cầm một cốc nước ấm.

 

"Sao thế?" Cố Viễn Sâm nhìn thấy tóc mái trước trán Quý Mạc ướt sũng mồ hôi, anh bước nhanh về phía trước, đặt tập tài liệu sang bên rồi đưa cốc nước ấm trong tay cho cậu, thay ly rỗng trên tay Quý Mạc: "Khát à?"

 

Ánh mắt Quý Mạc né tránh, trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng thấy chột dạ đến lạ thường. Từ email ban đầu, đến những cuộc điện thoại sau này, rồi cả những lần gặp mặt hiện tại, tất cả đều là giả.

 

Dù cậu có yêu Cố Viễn Sâm đến đâu, cũng không thể phủ nhận một điều: chính vì lợi dụng anh, cậu mới có thể sống sót đến hôm nay.

 

Cậu khao khát được anh yêu. Nhưng nếu thật sự Cố Viễn Sâm yêu cậu, thì rốt cuộc anh yêu "Quý Mộc" hay là "Quý Mạc"? Sự thật đó, e rằng vĩnh viễn sẽ không có lời đáp.

 

"Muộn rồi, ngủ đi."

 

"Em không ngủ được, vừa mơ thấy ác mộng." Quý Mạc cúi đầu, mệt mỏi nói: "Em về phòng trước. Cảm ơn anh."

 

Thế nhưng Cố Viễn Sâm bất chợt giữ lấy tay cậu: "Vào phòng anh đi."

 

Quý Mạc chợt ngẩng đầu, ánh mắt bối rối, cậu cứ ngỡ mình nghe nhầm.

 

"Ý anh là, trong phòng anh có pheromone của anh, có thể giúp em trấn an." Cố Viễn Sâm sợ cậu hiểu sai lòng tốt của mình vội vàng giải thích: "Tất nhiên, anh cũng sẽ ở lại cùng em. Nhưng anh còn rất nhiều việc phải xử lý, trên giường sẽ chỉ có mình em thôi."

 

Làm sao Quý Mạc có thể từ chối được chứ.

 

Đến khi hoàn hồn lại, Quý Mạc đã nằm trên giường của Cố Viễn Sâm.

 

Trong phòng phảng phất hương pheromone trà đắng nhàn nhạt, khiến người ta thấy yên lòng. Huống hồ ngay khi cánh cửa đóng lại, Cố Viễn Sâm đã bắt đầu giải phóng pheromone để xoa dịu cậu.

 

Áp lực từ cơn ác mộng dần dần tan biến, lúc này đã là 11 giờ 58, chỉ còn hai phút nữa là sang ngày mới.

 

Mơ màng trong ánh đèn dịu nhẹ, Quý Mạc lơ đãng nhìn thấy hộp quà đựng đôi giày thể thao trên bàn. Cố Viễn Sâm đã mở ra, đôi giày được đặt ngay ngắn phía trên chiếc hộp.

 

Cậu bất chợt nghĩ đến điều gì đó, khẽ gọi với giọng rất nhẹ về phía bóng lưng đang chăm chú đọc tài liệu của Cố Viễn Sâm: "Chúc mừng sinh nhật."

 

Cố Viễn Sâm không nghe rõ, xoay người lại hỏi: "Em nói gì cơ?"

 

Quý Mạc được anh đáp lại, trong khoảnh khắc vui như một đứa trẻ nhỏ, nụ cười nở rộ như đóa dành dành trắng buổi sớm, còn đọng sương mai.

 

"Anh Viễn Sâm, chúc mừng sinh nhật. Em mong anh mãi mãi hạnh phúc."

Bình Luận (0)
Comment