Sau khi Trạch Đạt rời đi, hoàng hôn ngoài cửa sổ dần tắt. Góc trời cam rực cũng chậm rãi chuyển sang xám tro mù mịt.
Quý Mạc ngồi trên giường thật lâu, hoàn toàn mất đi cơn buồn ngủ. Cậu nhớ đến câu nói khi trước của Quý Mộc: "Chúng ta cứ chờ mà xem."
Thì ra là ý này. Dùng thuốc xổ để đối phó cậu. Là muốn cậu bỏ lỡ kỳ thi ngày mai ở trường sao?
Quý Mạc không hiểu Quý Mộc rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại một cơn ghê tởm âm ỉ trào lên.
Cậu nghĩ đến những lời khó nghe mà Quý Mộc từng viết trong email gửi cho Cố Viễn Sâm, cũng nhớ đến giọng điệu đầy khinh miệt khi cậu ta nghe điện thoại từ anh. Từng chuyện từng chuyện như thể cắt rạch trái tim Quý Mạc, xé từng mảnh ra mà không báo trước.
Tất cả tích tụ lại trong lòng, hóa thành một nỗi oán hận không thể giải tỏa. Cậu nhìn chằm chằm vào hai viên thuốc xổ kia, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Đến khi hoàn hồn lại, cậu đã đứng trong phòng khách, tay vẫn nắm chặt hai viên thuốc.
Hành động vô thức đó khiến cậu tự mình hoảng sợ. Quý Mạc siết chặt tay, triệt để bóp nát ý nghĩ trong đầu.
Lúc ấy, Quý Mộc đang bận rộn làm gì đó ở góc phòng khách, Quý Mạc không nhìn rõ lắm. Khi cậu bước đến gần, có vẻ như Quý Mộc cũng đã gần hoàn thành việc của mình.
Nhìn thấy Quý Mạc, Quý Mộc hiếm hoi nở một nụ cười tỏ ra tâm trạng rất tốt: "Hôm nay về sớm thế?"
Quý Mạc im lặng nhìn cậu ta. Với thái độ như vậy của cậu, bình thường chắc chắn sẽ bị Quý Mộc mỉa mai một trận. Nhưng hôm nay tâm trạng Quý Mộc dường như rất tốt, khóe mắt cong lên khi cười, trông vô cùng thoải mái. Khuôn mặt tuấn tú ấy trong mắt Quý Mạc lại chẳng khác gì một chiếc xương cá mắc ở cổ họng, nuốt không trôi mà nhổ cũng không được, đau đến tận tim.
Quý Mộc buông lời chê bai một cách nhẹ bẫng: "Mùi pheromone trên người mày thật khó ngửi, đừng quên uống thuốc ức chế đấy."
Quý Mạc xoay người định rời đi, giọng trầm thấp: "Tôi sẽ không quên, cậu cũng đừng quên."
Quý Mộc khó hiểu liếc nhìn cậu, rồi gọi giật lại: "Nói chuyện kiểu đó, bảo sao chẳng có lấy nổi một người bạn."
Sau đó, cậu ta lại đắc ý nói thêm: "Nhưng hình như Cố Viễn Sâm rất thích mày nhỉ? Đáng tiếc là độ phù hợp giữa mày với anh ấy chỉ có 40%. Nếu cao hơn chút nữa thì tao cũng sẵn sàng nhường anh ấy cho mày. Tiếc thật, nhà họ Cố sẽ không bao giờ để mắt tới loại hàng lỗi như mày đâu."
Cuối cùng, Quý Mộc cảm thán: "Tao đã từ chối anh ta thẳng thừng như vậy rồi mà nhà họ Cố vẫn không có ý định hủy hôn, thật thú vị. Nghe nói bây giờ anh ta cao ráo đẹp trai, chẳng lẽ là không tìm được Omega nào chịu gả cho nên mới mặt dày dây dưa lấy tao sao~"
Nhắc đến Cố Viễn Sâm, Quý Mạc siết chặt viên thuốc trong tay, khớp ngón tay trắng bệch.
"Anh ấy là vị hôn phu Alpha của cậu, cậu không nên nói anh ấy như vậy." Quý Mạc cố gắng ngăn cản những lời lẽ cay độc của Quý Mộc.
Quý Mộc lại bật cười mỉa mai: "Đúng thế, anh ta là vị hôn phu Alpha của tao, nên tao nói gì về anh ta cũng là chuyện giữa tao và anh ta. Có liên quan gì đến mày không?"
Quý Mạc cứng họng, như thể có thứ gì đó trong tim vừa bị tước đoạt.
Bao năm qua, cậu vẫn sống trong cảm giác tự ti và ảo tưởng, đôi khi lầm tưởng mình là Quý Mộc, người mà Cố Viễn Sâm yêu. Nhưng rồi lý trí lại nhắc nhở cậu rằng, cậu chỉ là Quý Mạc sống lặng lẽ trong căn gác xép.
Ảo mộng và hiện thực đan xen, sau cùng đều tan biến trong nỗi bất lực.
"Đừng bày ra vẻ mặt đau khổ đó, xui xẻo." Quý Mộc thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ giận mà không thể phản kháng của Quý Mạc. Cậu ta ra vẻ rộng lượng nói: "Hôm nay mày có thể ngồi phòng khách nghỉ một lúc, dù sao ba mẹ cũng không có ở nhà."
Nói xong, cậu ta vui vẻ trở về phòng riêng.
Trên bàn trà vẫn còn ly sữa mà Quý Mộc mới chỉ uống một ngụm, hơi nóng vẫn còn phảng phất, hiển nhiên là vừa pha xong. Chắc là Quý Mộc quên mất.
Kim đồng hồ trên tường chỉ mới trôi qua đúng một phút. Quý Mạc nhìn chằm chằm vào ly sữa còn đang bốc khói ấy, một ý nghĩ đột ngột trỗi dậy trong đầu: Nếu chỉ là thuốc xổ, vậy mình đưa lại cho cậu ta cũng đâu có sao.
Ai bảo cậu ta luôn nói xấu về anh, ai bảo hết lần này đến lần khác giày xéo người anh mà cậu yêu quý nhất.
Hai hàm răng nghiến chặt, lý trí của Quý Mạc bị cơn giận thiêu rụi, nỗi sợ hãi với bà Quý cũng tạm thời bị dồn sâu vào đáy lòng.
Cậu không hề do dự thả viên thuốc vào ly sữa, dùng thìa khuấy đều, cho đến khi hoàn toàn tan hết. Cuối cùng, cậu nâng ly sữa lên, bước đến trước cửa phòng Quý Mộc.
Cốc, cốc.
Cửa không mở.
"Cốc, cốc."
Quý Mộc đang gọi điện, vừa lầu bầu chửi rủa vừa mở cửa, thấy Quý Mạc thì lập tức trợn trắng mắt, giọng bực bội: "Làm gì?"
Quý Mạc nói: "Sữa của cậu, cậu để quên rồi."
"Phiền chết." Cậu ta nhận lấy ly sữa, rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Tất cả quá trình này đều bị một chiếc camera giấu kín ghi lại, trong đó rõ ràng nhất chính là cảnh Quý Mạc thả viên thuốc từ tay mình vào ly sữa. Vị trí đặt ly sữa trùng khớp hoàn hảo với tầm nhìn của camera, nên toàn bộ chi tiết đều rõ mồn một.
Còn chiếc camera đó, chính là thứ mà Quý Mộc vừa lén đặt ở một góc phòng.
Quý Mạc đứng trước cánh cửa vừa bị đóng sập, ngẩn người một lúc. Từ bên trong, giọng nói cười cợt của Quý Mộc truyền ra, cậu ta vẫn đang tiếp tục cuộc gọi.
Ví dụ như: "Cậu không muốn đánh dấu cậu ta à?"
Lại ví dụ: "Sợ cái gì, cậu không phải vẫn luôn thích cậu ta sao? Đánh dấu xong thì cậu ta sẽ thành Omega của cậu, cậu sợ cái gì chứ?"
Quý Mạc chỉ nghĩ đó là mấy câu đùa cợt tục tĩu giữa Quý Mộc và bạn bè, không mấy bận tâm. Cậu không muốn ở lại đêm nay, chỉ mong tìm một nơi yên tĩnh để ngủ một giấc.
Nhưng cậu chẳng có bạn bè thân thiết, người duy nhất cậu có thể đến nhờ, chỉ còn căn hộ của Hàn Sâm.
May thay, hôm nay biệt thự không có ai khác, cậu có lặng lẽ rời đi cả đêm cũng chẳng bị ai trách mắng. Một căn biệt thự trống rỗng, đúng là chốn thích hợp để Quý Mộc tự chuốc lấy hậu quả của mình.
Và đúng vậy, Quý Mộc đã phải trả giá.
Nhưng điều khiến cậu ta gục ngã, lại không phải là viên thuốc xổ đó.
Sáng hôm sau, khi Quý Mạc quay trở về, cánh cửa lên gác xép đã bị khóa từ bên trong. Cậu dùng chìa mở ra, và lập tức thấy được cảnh tượng rợn người.
Quý Mộc ngã gục trong vũng máu, máu tươi lênh láng hòa quyện cùng mùi pheromone hoa hồng nồng nặc khiến người ta hoa mắt và choáng váng.
Hai chân Quý Mạc mềm nhũn, cảnh tượng tàn khốc trước mắt như đập mạnh vào thần kinh cậu. Mùi máu tanh gay mũi khiến cậu lùi bước liên tục, lưng đập mạnh vào bức tường phía sau.
Lần đầu tiên trong đời phải đối mặt với một cảnh tượng rợn người như vậy, toàn thân Quý Mạc như muốn gục ngã. Cậu cố nén nỗi buồn nôn, nỗ lực đứng thẳng dậy.
"Cứu tôi...". Quý Mộc khẽ thì thào, giọng yếu ớt như gió thoảng.
Lần đầu tiên trong đời, Quý Mộc cầu xin cậu.
Sự đáng thương chưa từng có, sự yếu đuối chưa từng có. Trong khoảnh khắc này, thân phận giữa hai người dường như đã bắt đầu đảo ngược.
Bên tai Quý Mạc không ngừng vang lên giọng nói yếu ớt của Quý Mộc: "Anh ơi... cứu em... em sai rồi..."
Câu nói ấy lặp đi lặp lại, da diết đến mức như in hằn trong đầu.
Lý trí còn sót lại trong đầu không ngừng nhắc nhở cậu rằng, cậu phải cứu Quý Mộc. Nhưng trong lòng, một cơn thèm khát báo thù đen tối lại đang thì thầm: Để cậu ta chết đi, để cậu ta chết đi.
Cứ như những năm tháng mà Quý Mộc và bà Quý đã dày vò cậu, khiến cậu sống không bằng chết. Cũng như cái cách Quý Mộc giẫm đạp lên tình cảm sâu đậm của Cố Viễn Sâm, cùng những hy vọng mong manh mà Quý Mạc từng ôm ấp. Tất cả, cậu đều muốn trả lại.
Cậu muốn Quý Mộc phải chết.
Tâm lý trả thù đẩy cậu bật ra câu nói: "Chết đi." Giọng khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.
...
Quý Mộc nằm trên sàn, ý thức mơ hồ, nhưng bản năng sinh tồn khiến cậu ta tỉnh lại. Mười đầu ngón tay dính đầy máu, tuyến thể trên cổ bị chính mình điên cuồng cào rách. Máu chảy từ nơi tỏa ra mùi hoa hồng của pheromone, đọng lại thành mảng, đau nhức đến tận tủy.
Tối qua, cậu ta chắc chắn đã trải qua một đêm như địa ngục, bằng không sẽ không có Omega nào lại đi tự hủy hoại tuyến thể của mình như vậy.
Quý Mạc dựa lưng vào tường, lòng cuộn trào dữ dội, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm. Cậu không bước tới, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong thời khắc sinh tử của Quý Mộc, người duy nhất có thể cứu cậu ta lại chính là Quý Mạc.
Từng giây từng phút trôi qua, Quý Mạc vẫn dửng dưng đứng đó, sự tàn nhẫn này như từng lưỡi dao đẩy Quý Mộc vào địa ngục.
Ban cho hy vọng, rồi lại nghiền nát nó. Tất cả đều là Quý Mộc đã dạy cậu.
"Là em sai... là em ghen tỵ với anh..." Quý Mộc không ngừng sám hối, cầu xin, nước mắt hòa vào mùi hoa hồng tan tác: "Cầu xin anh, anh ơi..."
Quý Mạc không rõ rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng với chút lương tâm còn sót lại, cuối cùng cậu vẫn cứu lấy Quý Mộc.
Và chính hành động ngu ngốc ấy lại một lần nữa hại chính cậu.
Ngày hôm sau, hoa hồng trong vườn bất ngờ nở rộ, đong đưa trong gió. Mùa hoa đã đến.
Nhưng trong ngôi nhà ấy, hương hoa hồng đã hoàn toàn biến mất.
Vì tuyến thể của Quý Mộc đã bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng hồi phục cực kỳ thấp.
Quý Phong vì thế nổi trận lôi đình, trút hết cơn giận lên người Viên Lập Mân.
Nhà họ Quý xảy ra chuyện lớn, mọi người rối như tơ vò, chẳng còn ai để ý đến Quý Mạc nữa. Cậu lặng lẽ trốn trong một góc tối, vô tình nghe được cuộc đối thoại trong thư phòng.
Cửa thư phòng khép hờ, Quý Phong ném một tập tài liệu xuống trước mặt Viên Lập Mân: "Kết quả điều tra đã có rồi, Alpha hôm đó đến nhà muốn cưỡng h**p con trai cô là nhị thiếu nhà họ Lý, chính là do Quý Mộc tự gọi điện hẹn người ta tới chơi. Cô tự cân nhắc đi, nếu báo cảnh sát mà đắc tội với nhà họ Lý, cô nghĩ chúng ta sẽ mất những gì?"
"Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Nếu không phải vì tên đó, sao Tiểu Mộc lại phải trốn lên gác xép?! Trên gác xép hoàn toàn không có thuốc ức chế! Một Omega đang trong kỳ ph*t t*nh mà không có thuốc, thì hoặc bị đánh dấu, hoặc sẽ tự làm tổn thương tuyến thể để chấm dứt kỳ ph*t t*nh! Chuyện nghiêm trọng như vậy, đều là lỗi của tên Alpha chặn cửa kia!"
Quý Phong giận dữ quát lại: "Thì cũng là do Quý Mộc không chịu uống thuốc, không kiểm soát pheromone của mình, tự mình dụ Alpha tới đấy chứ còn gì!"
"Anh còn là cha nó không đấy?!" Viên Lập Mai tuyệt vọng gào lên, giọng khản đặc: "Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua cho hắn sao?!"
"Cô tỉnh táo lại đi! Nhị thiếu nhà họ Lý còn chưa kịp động vào nó, là nó tự làm hỏng tuyến thể của mình! Nếu không báo cảnh sát, nhà họ Lý thậm chí còn có thể nợ chúng ta một cái ân tình. Còn nếu báo cảnh sát, không chỉ nhà họ Lý chẳng bị gì, mà quan hệ giữa hai nhà cũng sẽ tan nát!"
Quý Phong luôn là người tính toán lợi - hại. Hắn chưa bao giờ thật lòng quan tâm đến Viên Lập Mân hay Quý Mộc, thứ hắn cần chỉ là một người phụ nữ để làm đẹp mặt, và một đứa con trai có thể dùng để liên hôn với nhà họ Cố.
Viên Lập Mân tiều tụy đến mức như tàn héo, bà đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Quý Phong, nhưng vẫn không cam lòng tin vào sự tuyệt tình ấy: "Tôi phải đòi lại công bằng cho con trai tôi!" . Bà đau đớn đến gần như mất đi lý trí, nức nở: "Nhị thiếu nhà họ Lý cái tên vô dụng đó chẳng phải vẫn luôn để mắt đến con trai của Tuệ Tưu sao?! Sao lại ra tay với con tôi chứ?!"
"Thay vì suốt ngày nghĩ đến cái gọi là công bằng vô nghĩa đó, thì lo xem tuyến thể của Quý Mộc phải làm sao đi! Bác sĩ nói xác suất hồi phục là bao nhiêu?"
Đối mặt với sự truy hỏi gắt gao của Quý Phong, Viên Lập Mân không lập tức trả lời. Trái tim bà dần lạnh lại, cho đến giờ phút này, điều Quý Phong quan tâm vẫn chỉ là hôn ước với nhà họ Cố.
Thấy bà im lặng, Quý Phong mất kiên nhẫn: "Bao nhiêu phần trăm?!"
"Rất thấp... Dù có thể phục hồi tuyến thể, nó cũng có khả năng không thể sinh con nữa."
Tuyến thể sau khi phục hồi sẽ bị khiếm khuyết, không còn khả năng trải qua chu kỳ ph*t t*nh của một Omega. Mà chỉ khi ở trong chu kỳ ph*t t*nh, Omega mới có thể mở khoang sinh sản để Alpha đánh dấu thành kết. Điều đó đồng nghĩa, Quý Mộc đã mất đi cơ hội sinh sản.
Đây không phải là một tin tức tốt.
"Dạo này đừng liên hệ với nhà họ Cố nữa. Cứ nói là thằng bé đang ôn thi, muốn tập trung học hành một năm. Chuyện sau này, rồi tính tiếp." Quý Phong vẫn canh cánh chuyện hôn ước với nhà họ Cố, đầu óc rối bời, đến mức không buồn nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Viên Lập Mân:
"Mấy ngày tới tôi không về nhà."
Trong thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tĩnh đến mức tiếng gậy chống của Quý Phong vang lên rõ mồn một.
Quý Mạc đang lén nghe ở ngoài không còn tâm trí để tiếp tục nữa. Cậu quay về gác xép của mình. Vì đã mấy ngày liền mở cửa sổ, mùi máu và mùi hoa hồng trong phòng đã tản đi phần nào.
Cậu chống tay lên bậu cửa sổ, gió nhẹ lùa qua trán, mái tóc lòa xòa bị thổi rối bời. Vườn hoa hồng nở rộ, nhưng trông chẳng có chút sức sống nào.