Thời gian bắt đầu trôi chậm lại, Quý Mạc dần dần làm quen với sự yên tĩnh của nhà họ Quý.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc an bình ấy, Quý Mộc người đã hôn mê hơn một tháng trong bệnh viện cuối cùng cũng tỉnh lại.
Quý Mạc tất nhiên không thể đến thăm cậu ta. Cậu chỉ nghe người giúp việc được cử đi theo kể lại rằng, sau khi biết tuyến thể của mình bị hủy, Quý Mộc đã khóc lóc om sòm một trận. Viên Lập Mân luôn túc trực bên cạnh, ngoài y tá và bác sĩ, bà ta không cho bất kỳ ai đến gần Quý Mộc.
Quý Phong đã nhiều ngày không trở về, Quý Mạc biết ông ta đã đến chỗ Trương Duyên. So với Viên Lập Mân đang dần già yếu, Quý Phong càng ưa thích thân thể trẻ trung của Trương Duyên. Cho dù Trương Duyên chỉ là một Beta không có pheromone.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, nhưng sự yên ả nơi nhà họ Quý chẳng thể kéo dài lâu.
Người giúp việc vẫn thường quan tâm đến Quý Mạc bị Viên Lập Mân lấy cớ ăn trộm mà đuổi đi, còn con trai của bà ấy Trạch Đạt thì gặp tai nạn giao thông trên đường đi học về, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Tất cả đều quá đột ngột, như thể chỉ trong một ngày mà mọi chuyện đều ập đến.
Khi Quý Mạc còn chưa kịp thoát khỏi nỗi bi thương, thì vào một ngày mưa âm u, cậu bị người ta kéo đến trước mặt Quý Phong và ăn một cái bạt tai thật mạnh.
Cậu hoảng hốt co người lại vào một góc, miệng tràn đầy vị tanh của máu.
Tiếng mưa lách tách bên ngoài cửa sổ hoà lẫn với âm thanh rối ren trong đầu, chẳng thể phân biệt được đâu là thực, đâu là hư.
Cổ của Quý Mộc quấn băng trắng, môi tái nhợt, nước mắt giàn giụa như mưa. Cậu ta là một "nạn nhân" đáng thương, người đã phải trả giá bằng tuyến thể của mình. Vì thế cậu ta phải chỉ ra kẻ thủ ác, cậu ta muốn đòi lại công bằng.
Cậu ta chỉ thẳng vào Quý Mạc, gào lên như kẻ phát cuồng: "Là anh ta hạ thuốc tôi!" Cứ như thể đã hoàn toàn mất trí.
Quý Mạc biết mình chẳng có bằng chứng gì để chứng minh ngược lại, đành cố giữ bình tĩnh: "Tôi không có! Sao tôi có thể làm chuyện đó với cậu?"
"Con có bằng chứng! Cha ơi, con có bằng chứng!" Dải băng trắng toát trên cổ Quý Mộc như một phán quyết tử hình treo lơ lửng trên đầu Quý Mạc, trắng đến mù mịt, trắng đến nghẹt thở.
Quý Mộc lảo đảo bò đến bên chân Quý Phong, nước mắt nước mũi dàn dụa: "Anh ta yêu Cố Viễn Sâm, cho nên mới muốn hủy hoại con. Anh ta luôn ảo tưởng có thể thay thế con! Cha ơi, chính anh ta hại con, cha không thể bỏ qua cho anh ta được."
Hơi thở của Quý Mạc dường như đông cứng lại. Cậu không thể rơi nổi một giọt nước mắt nào, vốn dĩ cậu không phải kiểu người hay khóc.
Bởi vì khóc không thể giải quyết bất cứ điều gì. Nước mắt của cậu, chẳng ai trân trọng, cũng chẳng ai tin tưởng. Mà "bằng chứng" kia, chính là đoạn video được ghi lại vào ngày hôm đó.
Quý Phong ra lệnh phát đoạn video ấy ngay tại phòng khách. Trong đoạn phim, Quý Mạc bỏ thuốc vào ly sữa nóng, rồi đích thân mang đến đưa cho Quý Mộc.
Ngay sau đó, người giúp việc nhấn nút tua nhanh. Trong hình ảnh hiện lên Nhị thiếu gia nhà họ Lý, chính Quý Mộc là người đã loạng choạng ra mở cửa, dẫn sói vào nhà.
Hương hoa hồng nồng đậm đến mức như muốn dụ dỗ bất kỳ một Alpha nào. Thuốc vốn dĩ chuẩn bị để Quý Mạc uống, lại trở thành pheromone cuồng loạn tràn lan trong cơ thể Quý Mộc.
Cậu ta đã bị ép.
Khoảnh khắc đó, đoạn video trở nên hỗn loạn. Viên Lập Mân như chịu không nổi sự sỉ nhục, bước đến tắt màn hình, hình ảnh lập tức tối đen, phản chiếu khuôn mặt bà ta đang giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Quý Phong đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống. Quý Mạc còn chưa kịp mở miệng giải thích, đã bị một cái bạt tai của Viên Lập Mân đánh cho nghiêng đầu.
Mọi lời nói cùng với máu trong miệng bị Quý Mạc nuốt ngược trở lại, đắng đến lợm giọng.
Nhưng đó không phải thuốc xổ. Hoàn toàn không phải.
Phải rất lâu sau Quý Mạc mới từng chút từng chút xâu chuỗi lại được toàn bộ sự việc.
Loại thuốc mà Trạch Đạt mang đến, thực chất là một liều thuốc k*ch d*c mạnh, chuyên dùng để khiến Omega bước vào kỳ ph*t t*nh.
Là Quý Mộc đã tráo đổi liều thuốc ức chế lẽ ra Quý Mạc phải uống vào hôm đó thành thuốc k*ch d*c, sau đó cho toàn bộ người giúp việc nghỉ phép, rồi sắp xếp để Nhị thiếu gia nhà họ Lý, người luôn có ý với Quý Mạc đến đúng lúc.
Kế hoạch của Quý Mộc đơn giản đến tàn độc: lắp đặt camera trong phòng khách và trên gác mái, một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể uy h**p nhà họ Lý, vừa có thể giữ lấy đoạn video làm bằng chứng kiểm soát Quý Mạc.
Mà Omega sau khi uống loại thuốc này, chỉ có hai lựa chọn: một là để Alpha đánh dấu mình, hai là tự tay xé nát tuyến thể, buộc cơ thể cưỡng chế ngừng kỳ ph*t t*nh.
Không may là Quý Mạc không uống nó. Người uống lại là Quý Mộc, và cậu ta đã chọn cách thứ hai.
Trời mưa dầm liên miên, không khí trong tầng hầm như đông lại, ngột ngạt đến khó thở.
Trước khi bị tống xuống tầng hầm, Quý Mạc đã bị đánh một trận tơi bời. Hơi thở của cậu rối loạn, mặt đất ẩm thấp lạnh lẽo như muốn bám rễ vào da thịt, nuốt chửng cả linh hồn.
Cậu cảm thấy xương cốt như vỡ vụn, mà thực chất chỉ là những vết thương ngoài da, vậy mà lại đau như sống không bằng chết. Như thể địa ngục đã hé nửa cánh cửa, chỉ chờ cậu ngã vào.
Cậu nằm rạp dưới nền đá, cố gắng thở từng hơi một, buộc mình phải giữ bình tĩnh, cho đến khi có thể gắng gượng ngồi dậy lần nữa.
Trán đẫm mồ hôi, Quý Mạc bắt đầu run. Cậu bỗng thấy lạnh đến tận xương.
Xung quanh chất đầy những đồ đạc bỏ đi, Quý Mạc quỳ bò sang một bên, lôi ra một tấm chăn cũ không rõ nguồn gốc, phủi bụi rồi đắp lên người. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cổ họng cậu khô khốc như thiêu đốt, làn da nổi đầy da gà vì lạnh và mất sức. Có lẽ đã trôi vào đêm dài tĩnh mịch, bụng đói bắt đầu cuộn lên từng cơn.
Vậy mà cánh cửa tầng hầm ấy vẫn không có ai đẩy ra.
Không thức ăn, không nước uống, không khí cũng tù đọng đến mức khó thở. Những cơn đau trên cơ thể khiến cậu liên tục chìm vào ác mộng. Bao năm qua, Quý Mạc hiếm khi có được một giấc ngủ yên ổn.
"Cạch."
Cửa cuối cùng cũng mở. Là một người giúp việc tay bưng một bát cháo loãng bước vào.
Quý Mạc không thấy rõ cô ta mang đến gì, chỉ chậm rãi ngồi dậy, toàn thân ê ẩm.
Nhưng chưa kịp thở phào, thì từ phía cửa, tiếng nói sắc lạnh của Viên Lập Mân vang lên:
"Ai cho cô mang đồ ăn cho nó?"
"Phu nhân, đã qua một đêm rồi, từ sáng hôm qua đến giờ cậu ấy gần như chưa ăn gì."
Người giúp việc khẽ siết lấy khay thức ăn, lòng run lên vì sợ, nhưng vẫn thử lên tiếng: "Chỉ là nửa bát cháo loãng thôi ạ."
Viên Lập Mân bật đèn tầng hầm từ bên ngoài, ánh sáng chói lòa khiến Quý Mạc nhíu chặt mắt lại, theo bản năng vùi mặt vào trong chăn.
Bà ta bước vào, ánh mắt âm u lướt qua người giúp việc, lạnh lùng đưa tay ra: "Đưa đây."
Người giúp việc sợ hãi không dám cãi lời, cô là người mới thay cho mẹ của Trạch Đạt, chưa rõ tình hình trong nhà họ Quý.
Nhưng cô còn chưa kịp xoay người rời đi, đã bị Viên Lập Mân lạnh lẽo gọi lại: "Cô bị sa thải. Nếu dám hé nửa chữ chuyện trong nhà ra ngoài..."
Bà ta quay đầu, nở một nụ cười rét buốt như băng: "Thì tôi nói cho cô biết, nó là con trai của Quý Phong, dẫu thế nào cũng không chết được đâu. Nhưng cô thì chưa chắc."
Người giúp việc bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, chẳng dám nán lại thêm một giây.
Ánh mắt của Viên Lập Mai lại quay về phía Quý Mạc. Bà ta thấy cậu vội vàng cúi đầu xuống.
Bà ngồi xổm xuống, bát cháo còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm nhàn nhạt khiến bụng Quý Mạc cồn cào vì đói. Đuôi mắt cậu hoe đỏ, hai má vì sốt mà lộ ra một màu ửng đỏ bất thường. Viên Lập Mân đưa tay ra, bất ngờ đặt lên trán Quý Mạc.
Quý Mạc lập tức nhắm chặt mắt lại.
Chỉ nghe bà ta giả vờ cảm khái: "Đáng thương quá, phát sốt rồi kìa."
Quý Mạc không dám hất tay bà ta ra.
Viên Lập Mân khẽ nhếch khóe môi, trong lòng rất hài lòng với những năm tháng bạo hành khiến thằng con riêng này chẳng dám phản kháng nửa lời. Bà ta đứng dậy, sau một lúc liền nở một nụ cười "hiền từ" như mẹ, rồi từ tốn xoay cổ tay đem cả bát cháo lật đổ xuống đất.
"Ăn đi."
Cháo bắn tung tóe, văng lên cả mặt Quý Mạc, ấm nóng, nhưng lại chẳng phải là ấm áp. Nó như dòng nham thạch đang sôi trào, dần dần hòa tan đi chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại trong cậu.
Viên Lập Mân khẽ cụp mắt, thú vị quan sát vệt cháo đang lan ra dưới đất, như đang thưởng thức một trò tiêu khiển: "Một tiếng sau, nếu sàn nhà chưa được l**m sạch..."
Bà ta dừng lại một chút, giọng trở nên lạnh buốt đến thấu xương: "Thì mày cũng biết rồi đấy, cho dù có chết ở đây, cũng chẳng ai tìm mày đâu. Nếu có người hỏi, chúng tao sẽ nói mày đã bỏ nhà đi bụi rồi."
Bà ta thực sự có ý định muốn g**t ch*t Quý Mạc.
Quý Mạc hoảng hốt nhìn bà ta, cổ họng khô rát, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cậu không muốn chết. Nếu Viên Lập Mai thực sự giết cậu, bà ta cũng sẽ phải trả giá. Quý Phong chắc sẽ không để bà ta làm tới mức ấy đâu, chắc là vậy.
Viên Lập Mân dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu cậu, nhàn nhạt bước vài bước, giọng điệu nhẹ tênh mà lạnh như băng: "Không cần lo lắng quá. Vườn hoa sau nhà đủ để chôn xác mày, tầng hầm cũng có thể giấu được thi thể. Trồng ít hoa, khóa cửa lại, thay mấy người giúp việc ít ỏi trong nhà, hoặc, xây hẳn một bức tường?"
"Là cậu chủ đưa thuốc cho tôi. Cậu ấy nói đó chỉ là thuốc xổ, vốn định cho tôi uống. Phu nhân, thuốc đó không phải tôi tìm, tôi thật sự không biết, tôi không biết mà." Quý Mạc vì sốt cao mà đầu óc trở nên mơ hồ, cậu không muốn chết, cậu bắt đầu nói mê, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vạt váy Viên Lập Mân, giọng khàn đặc cầu xin: "Phu nhân... xin hãy tha cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này... tôi thi đỗ đại học rồi, sẽ không quay lại nữa đâu."
Nếu cậu chỉ là một đứa con hoang chướng mắt, nếu sự tồn tại của cậu khiến Viên Lập Mân luôn phải canh cánh trong lòng, thì cậu có thể biến mất hoàn toàn.
Nhưng Viên Lập Mân sớm đã biết chính Quý Mộc là người đưa thuốc đến. Bà ta cũng biết rất rõ, con trai mình rốt cuộc định làm cái gì.
Nhưng chuyện đã đến nước này, bà ta cần có một người đứng ra gánh chịu nỗi đau mà Quý Mộc phải chịu đựng.
Vừa khéo, người đó lại là Quý Mạc, bà ta nghiến răng ken két vì hận.
"Không muốn quay về?" Viên Lập Mân hừ lạnh một tiếng, mạnh tay giật lại vạt váy đang bị Quý Mạc nắm lấy. "Mày hại Tiểu Mộc thành ra như vậy, còn dám mơ mộng đẹp đẽ?"
"Đại học D ấy hả, khỏi cần đi nữa. Nơi này rất thích hợp với mày." Giam giữ cậu, g**t ch*t cậu, Viên Lập Mân đều có thể làm được.
Chỉ cần xử lý khéo léo, Quý Phong đại khái cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Bà làm vậy là phạm pháp đấy!" Quý Mạc hiểu ra ý đồ của bà ta, nhất thời kích động.
"Phạm pháp?" Bà ta như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, bật cười mỉa mai: "Tôi là mẹ kế của cậu, đã cực khổ nuôi cậu lớn lên. Vậy mà cậu lại khiến tôi đau lòng thế này, còn làm hại con trai ruột của tôi. Cuối cùng, vì sợ phải chịu trách nhiệm, cậu đột nhiên bỏ nhà ra đi. Là mẹ kế, tôi đi khắp nơi tìm con về, như vậy thì phạm pháp chỗ nào?"
Tiếng mưa bên ngoài từ khe hở biệt thự len lỏi vào tai Quý Mạc.
Cậu không ăn bát cháo đổ dưới đất, chỉ lặng lẽ nhìn nó nguội đi, rồi đông lại. Cơ thể run lên bần bật. Rõ ràng đang giữa tháng sáu, vậy mà cậu lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Không biết là vì cái chết đang đến gần, hay bởi vì chính mình đang sốt cao.
Quý Mạc cố gắng gợi nhớ lại những ký ức ấm áp để sưởi ấm chính mình, nhưng cậu chẳng có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp. Cả cuộc đời cậu là một màu xám u tối, chỉ có khu vườn mùa hạ năm ấy nở đầy hoa sơn chi là chút ánh sáng ngắn ngủi.
Chính ở nơi đó, cậu đã gặp được Cố Viễn Sâm, chàng thiếu niên từng cúi xuống nhìn thấy vết thương của cậu và nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Cậu thực sự đã muốn cùng người ấy rời đi.
Còn có những lá thư điện tử ấy, từng câu từng chữ, cậu đều nhớ như in. Những cuộc gọi ấy, từng lời mà Cố Viễn Sâm nói với cậu, cậu đều khắc sâu trong tim.
Cậu nghèo đến mức, chỉ còn lại chừng ấy thôi.
Nhiều lúc cậu tự hỏi: tại sao mình không phải là Quý Mộc? Tại sao mẹ mình không phải là Viên Lập Mân? Tại sao pheromone của mình không phải là mùi hoa hồng? Nếu cậu là người đó, thì cậu đã có thể đường hoàng đi tìm Cố Viễn Sâm rồi.
Tại sao người đó không phải là cậu?
Nếu là cậu, cậu nhất định sẽ trân trọng hôn ước đó, nhất định sẽ hết lòng đáp lại lời tỏ tình của Cố Viễn Sâm.
Nếu là cậu, cậu chắc chắn sẽ tốt hơn Quý Mộc gấp ngàn lần, vạn lần.
Nếu là cậu, cậu đã có thể sống một cách đàng hoàng và kiêu hãnh.
...
Nhưng hiện giờ, Viên Lập Mân lại muốn giết cậu. Quý Mạc hiểu rất rõ, chỉ cần nhà họ Quý thật sự ra tay, thì chẳng ai biết được là cậu đã chết cả.
Cậu không muốn chết, nhưng lại chẳng có cách nào cả. Dù chỉ có ai đó chịu giúp cậu liên lạc với Hàn Sâm, hay chỉ cần có người giúp cậu báo cảnh sát thôi cũng được. Rất nhiều ý nghĩ cầu cứu từng lần lượt lóe lên trong đầu, rồi lại bị chính cậu gạt đi.
Cậu thử gượng đứng dậy, nhưng hai chân yếu đến mức không thể đứng vững quá lâu, dựa vào chính mình, hoàn toàn không thể thoát khỏi cái nhà tù có tên là "nhà họ Quý".
Trong tuyệt vọng, Quý Mạc nghĩ ra một cách. Dù rất mạo hiểm, nhưng cậu muốn liều hết một phen.
Cánh cửa tầng hầm chỉ cách một đoạn ngắn, vậy mà cậu phải mất thật lâu mới lết đến được đó. Cậu dùng hết sức vung tay đập mạnh lên cánh cửa sắt nặng nề, giọng khàn đặc gào lên: "Tôi muốn gặp cha!"
Mỗi lần bàn tay đập xuống cánh cửa dày đặc kia, trong lòng bàn tay cậu lại rách thêm một vết máu đỏ tươi.
"Con có chuyện muốn nói với cha!"
Cậu hét lớn, như thể sắp ho ra máu từ trong cổ họng. Bên ngoài không có bất kỳ hồi đáp nào. Quý Mạc không cam lòng, đầu óc càng lúc càng choáng váng, cuối cùng thậm chí đập đầu lên cánh cửa.
"Con có thể thay thế Quý Mộc!"
Con có thể thay thế anh ta.
Bao lần kêu gào, bao lần cầu cứu, giống hệt như cái ngày hè rực lửa năm đó, khi trận hỏa hoạn nuốt trọn tất cả, c** nh* bé và đáng thương đến cùng cực.
...
Chỉ khác một điều, năm đó trong biển lửa không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu.
Còn hôm nay... "két."
Cửa cuối cùng cũng mở ra.
Không biết ai đã đi báo tin, Quý Phong vậy mà thật sự xuất hiện trước mặt cậu.
Quý Mạc ngã gục trên mặt đất, bò đến bên chân ông ta như một con sâu, gắt gao níu lấy ống quần ông, rồi từng chút một ôm chặt lấy chân ông, không chịu buông.
Quý Phong khẽ nhíu mày, nhưng không hất cậu ra.
"Con có cách... Con có cách giữ được hôn ước với nhà họ Cố..."
Nói xong câu đó, Quý Mạc hoàn toàn ngất lịm.
Viên Lập Mân cuống quýt định sai người kéo cậu về lại tầng hầm, nhưng còn chưa kịp ra lệnh, đã bị Quý Phong ngăn lại: "Tôi muốn nghe thử xem nó sẽ nói gì."