Khi Quý Mạc tỉnh lại lần nữa thì đã là một ngày sau. Cậu đang nằm trong phòng khách của biệt thự. Quý Phong không đưa cậu đến bệnh viện mà gọi bác sĩ đến tận nhà khám bệnh và truyền dịch cho cậu.
Có lẽ vì sợ cậu giở trò, nhân cơ hội đó bỏ trốn.
Tóm lại, Quý Phong đã cắt cử hai người canh trước cửa phòng cậu, không cho Viên Lập Mân lại gần.
Sau khi tỉnh lại, Quý Mạc được người hầu đỡ ăn chút cháo nóng, chưa đầy một tiếng sau cậu bị đưa ra sân sau.
Hôm qua trời còn mưa rả rích, vậy mà hôm nay trời đã nắng hửng. Thời tiết không đến mức oi ả, bầu trời xanh ngắt một cách lạ thường. Quý Phong đang ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ, nhấm nháp một tách trà. Không xa chỗ đó là căn phòng kính mà Quý Mạc từng quen thuộc, nơi đặt cây đàn piano thứ hai của Quý Mộc.
Ánh sáng rọi xuống, bao quanh là những đóa hồng đang nở rộ, đẹp đến ngạt thở.
Đáng tiếc là, đã rất lâu rồi Quý Mộc không còn chơi bản nhạc nào nữa.
Quý Phong đặt tách trà xuống, ánh mắt dừng lại nơi tròng mắt màu hổ phách của Quý Mạc, không khỏi cất lời: "Hôm nay ta mới nhận ra, mắt con rất giống mắt mẹ con."
Quý Mạc không đáp lời. Cậu không muốn nghe bất kỳ câu nào từ miệng Quý Phong nhắc đến Tuệ Tưu, càng chưa bao giờ xem người đàn ông trước mặt là cha ruột của mình.
Thấy cậu lạnh nhạt, Quý Phong cũng không vòng vo: "Nói đi."
Ý ông là chuyện hai hôm trước.
Nghe vậy, Quý Mạc khẽ hé miệng, ánh mắt vẫn dõi theo cây đàn piano trong căn phòng kính kia , thứ mà hồi nhỏ cậu từng rất ao ước: "Ngài đã bỏ ra rất nhiều tiền của, công sức để bồi dưỡng cho anh ta." Chữ "anh ta" ở đây, hiển nhiên chỉ Quý Mộc. "Nhưng anh ta lại khiến ngài thất vọng."
Quý Mạc nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, vốn định chọn một chuyện ra để nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy chẳng cần thiết nữa. Cậu nói gọn gàng: "Hư hỏng, gây chuyện không ngừng, thậm chí có khả năng còn trượt đại học. Mà chắc cha cũng rõ, bao nhiêu năm nay, phu nhân đã giấu đi cho anh ta biết bao nhiêu chuyện xấu."
Quý Phong nheo mắt lại, không phản bác gì cả.
Quý Mạc mặt không biểu cảm, tiếp tục nói: "Nếu tôi là người của nhà họ Cố, nếu biết được những chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không để người thừa kế duy nhất của gia tộc cưới một phế phẩm như vậy, cho dù mức độ phù hợp có cao đến đâu."
Ba chữ "phế phẩm" khiến Quý Phong bật cười. Quả thật ông đã hao tâm tổn trí suốt bao năm trời, cuối cùng lại nuôi ra một đứa bỏ đi.
Chuyện đó Quý Phong không thể phủ nhận.
"Bây giờ tuyến thể của anh ta đã hỏng, giá trị duy nhất là mức độ phù hợp cũng đã khiếm khuyết. Cho dù có hồi phục, e là cũng không thể sinh con được nữa. Hôn nhân thương nghiệp nhà họ Quý lại đang ở thế yếu, nếu không có con cái thì cuộc hôn nhân này sẽ không thể duy trì."
Cậu cố ý ngừng một chút, chờ xem Quý Phong có phản ứng gì không.
Nhưng Quý Phong vẫn không tỏ rõ quan điểm gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Thời gian và sự im lặng đó đã xua tan phần lo lắng còn sót lại trong lòng Quý Mạc. Cuộc thăm dò của cậu kết thúc rồi, Quý Phong đang ngầm cho phép.
Quý Mạc ngẩng đầu, dần dần nỗi sợ tan biến, ánh mắt trong veo như sau cơn mưa đã tan mây.
Cậu phải hoàn toàn thuyết phục được Quý Phong thì mới có thể tiếp tục sống yên ổn.
"Cha à, con không giống anh ta."
Quý Phong liếc về phía vườn hoa hồng, bật cười khe khẽ: "Đúng là không giống."
Thấy khóe môi Quý Phong khẽ nhếch lên, Quý Mạc càng thêm vững tin, cũng nở nụ cười: "Con ưu tú hơn anh ta. Cha luôn biết điều đó, đúng không? Trong người con cũng chảy dòng máu của nhà họ Quý. Những gì anh ta có thể làm cho cha, con có thể làm tốt hơn."
Cuối tháng sáu, cánh hoa hồng mong manh rơi xuống một cánh.
Mùa hoa mới sắp bắt đầu.
Quý Phong đứng dậy, chống gậy bước từng bước về phía cậu: "Con không có pheromone phù hợp với Cố Viễn Sâm, con định làm thế nào để 'làm tốt hơn'? Trừ khi con định từ bỏ hoàn toàn pheromone của mình. Nguy hiểm rất lớn, nói không chừng hai đứa đều sẽ bị hủy hoại."
Ông đã gần như mất đi một Quý Mộc, sao có thể để mất thêm một Quý Mạc, người mà ông còn có thể "bán" cho nhà họ Lý?
Quý Mạc hiểu rõ điều Quý Phong ngầm ám chỉ, cậu điềm tĩnh nói: "Cho nên cha cần phải giúp con." Cậu nhìn thẳng vào Quý Phong, ánh mắt kiên định không chút né tránh.
"Chỉ cần tuyến thể của anh ta còn có khả năng phục hồi, thì vẫn có thể chiết xuất pheromone. Tìm một người đem phần pheromone ấy điều chế thành thuốc tiêm truyền vào cơ thể con. Đ iều này, cha chắc chắn làm được."
Quý Mạc đứng dậy, nói ra những lời tàn nhẫn, nhưng vẫn ngoan ngoãn như mọi khi đứng trước mặt Quý Phong, đưa tay bóp nát đóa hồng vừa lọt vào tầm mắt ông.
Cậu nghiền cánh hoa trong lòng bàn tay, không chút do dự mà hủy diệt nó:
"Thay vì để hôn ước với nhà họ Cố đổ vỡ trong một mớ biến số không thể kiểm soát, chi bằng đem phần pheromone còn sót lại của anh ta cho con — để con thay thế."
Quý Mộc không được, thì đổi người khác thay thế.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Quý Phong đã nhìn thấy nơi đáy mắt Quý Mạc một sự tàn nhẫn và vô liêm sỉ giống hệt bản thân ông khi còn trẻ.
Nhưng ông vẫn chưa vội đồng ý.
"Làm vậy, pheromone hoa sơn chi của con có thể sẽ biến mất mãi mãi." Quý Phong nói: "Cha nhớ mẹ con cũng có mùi hương đó. Đó chẳng phải là thứ duy nhất bà ấy để lại cho con sao?"
Không ngờ Quý Mạc lại lạnh nhạt đáp: "Hoa sơn chi của con chẳng đáng gì cả. Nếu có thể làm gì cho cha, thì vứt bỏ nó thì đã sao?"
Nếu đổi lại là được thay thế Quý Mộc, có được Cố Viễn Sâm, sống lại một đời mới thì vứt bỏ nó thì đã sao?
"Cha à, thật ra bao năm nay người luôn gửi thư qua lại với Cố Viễn Sâm là con. Quý Mộc hoàn toàn không hiểu gì về anh ấy. Con thì khác, con hiểu, và con chắc chắn sẽ khiến anh ấy yêu con, sớm nhận được đánh dấu của anh ấy, mang thai đứa con của anh ấy. Một khi có con, mối ràng buộc từ hôn ước này sẽ không thể cắt đứt.
"Đời người phải chọn con đường không có sơ hở.
"Cha thấy có đúng không ạ?"
Hiện tại, Cố Viễn Sâm chính là con bài sinh tồn của Quý Mạc. Cậu yêu Cố Viễn Sâm, nhưng đồng thời cũng lợi dụng anh. Từ khoảnh khắc đó, Quý Mạc chuyển vào sống trong căn phòng bốn bức tường trắng.
Cậu từ kẻ bị chiếm đoạt, trở thành kẻ đi chiếm đoạt. "Lục Thu Viễn đã gửi thư mời, ông ấy hy vọng 'con' có thể về nước học đại học."
"Về nước?" Quý Mạc vừa làm xong hàng loạt kiểm tra, sắc mặt còn hơi tái: "Vậy thì con còn một năm để ôn thi."
"Thành tích của con vốn đã rất tốt, đậu vào đại học C trong nước chắc chẳng có gì khó." Quý Phong nhếch môi cười như không cười: "Trong năm nay con cứ yên tâm, A Mân sẽ không làm phiền đến con. Năm nay chúng ta có quá nhiều việc phải làm. Còn việc của con, chính là học cách kiểm soát pheromone hoa hồng."
Vừa nói, Trương Duyên người đàn ông nho nhã lịch thiệp ngồi cạnh ông cũng mỉm cười với Quý Phong. Là một người tình đạt chuẩn, anh ta cũng hoàn thành tốt vai trò thư ký của mình.
Tiếng gậy gõ xuống sàn của Quý Phong vẫn thường xuyên vang vọng trong ký ức nhiều năm của Quý Mạc. Cậu nghe thấy ông nói: "Bên cha có hai yêu cầu bổ sung, con bắt buộc phải tuân theo."
Quý Mạc im lặng lắng nghe.
"Một, cha muốn con cắt đứt liên hệ với Hàn Sâm. Mẹ con và ông ta dây dưa nhiều năm khiến cha chán ghét. Chính con cũng nói rồi mà, trong người con chảy dòng máu nhà họ Quý, con không phải con trai ông ta."
Quý Mạc khựng lại một chút: "Được."
"Hai, nếu kế hoạch này thất bại, con không chỉ hủy hoại cơ hội phục hồi tuyến thể của em con, mà còn phá hủy giao dịch giữa cha và nhà họ Lý. Khi đó, con phải trả giá."
Quý Mạc chợt ngẩng đầu lên: "Trả giá gì?"
"Ta muốn cắt tuyến thể của con để cấy ghép cho em trai con. Đây là chuyện ta đã hứa với A Mân. Nếu không vì lời hứa đó, cô ta đã chẳng ngoan ngoãn để ta 'kiểm soát' như vậy."
Lời vừa dứt, Quý Phong rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay Quý Mạc khẽ run lên. Ông ngồi đối diện cậu, thư ký Trương bưng một tách trà nóng đặt trước mặt.
Quý Phong khẽ nhấp một ngụm, tiếp tục nói: "Dù sao thì, việc ta có thể kế thừa sản nghiệp nhà họ Quý, mẹ con và A Mân đều có công không nhỏ. Ta không thể lật mặt chối bỏ hết được." Nói xong, ông tự cười một tiếng: "Ta muốn kết thân với nhà họ Cố, con giúp ta. Con thích Cố Viễn Sâm, ta sẽ giúp con."
Mà trong suy nghĩ của Quý Phong, "trả ơn" cho Tuệ Tưu chính là đã "nhận nuôi" Quý Mạc thuở nhỏ. Ông chưa từng thật lòng yêu bất kỳ ai, kể cả Viên Lập Mân.
Họ, những người phụ nữ từng yêu ông chỉ vì mấy lời đường mật mà bị ông xoay như chong chóng, đem thứ gọi là "tình yêu tuổi trẻ" lý tưởng hóa đến mức mù quáng.
Thực ra tình yêu của họ quá mỏng, mỏng đến mức trong lòng Quý Phong chẳng đáng hơn tờ giấy lộn là bao.
"Đừng nghĩ đến chuyện giở trò hay bỏ trốn, Quý Mạc. Đối phó với con, ta vẫn thừa sức."
Quý Mạc khẽ đáp: "Tôi sẽ không làm vậy."
Ngoài cửa sổ, ánh tà dương kéo dài, bầu trời bị nhuộm thành một màu đỏ rực, hoàng hôn lặng lẽ và đơn độc.
......
Bên trong những bức tường trắng, nơi đây không phải một bệnh viện thông thường.
Đây là một trại tâm thần nằm ở nơi hẻo lánh. Không chỉ Quý Mạc bị nhốt ở đây, mà Quý Mộc cũng bị giam giữ cùng.
Quý Phong đã sắp xếp một bác sĩ họ Lý đảm nhận việc điều chỉnh pheromone cho cả hai người. Quy trình thực ra rất đơn giản: dùng thuốc làm suy yếu pheromone của riêng Quý Mạc theo từng ngày, rồi tiêm pheromone mùi hoa hồng để che lấp hương hoa sơn chi nguyên bản.
Việc này bị pháp luật H quốc nghiêm cấm, vì vậy họ chỉ có thể lén lút tiến hành.
Lâu dần, theo sự tích lũy của pheromone hoa hồng được tiêm vào, tuyến thể của Quý Mạc sẽ bước vào trạng thái "giả ngủ", không còn tiết ra pheromone hoa sơn chi nữa.
"Pheromone của người khác chỉ có thể bám dính tạm thời lên tuyến thể của cậu, chứ không thể trở thành thứ thuộc về cậu. Cậu phải học cách kiểm soát nó." Bác sĩ Lý đeo găng tay, ấn một cục bông cồn lên tuyến thể, từ từ rút kim ra khỏi cổ Quý Mạc.
Khuôn mặt Quý Mạc đỏ bừng. Tuyến thể là vị trí vô cùng riêng tư đối với Omega, cậu vừa xấu hổ vừa đau đến thở không nổi.
Bác sĩ Lý đưa cho cậu một ống pheromone hoa hồng: "Đây là ống đầu tiên, thử xem có thích ứng được không. Cậu và cậu thiếu gia kia là anh em ruột, lại đều thuộc nhóm pheromone hương hoa, theo lý mà nói thì khả năng xảy ra hiện tượng bài xích là rất thấp."
Dù sao thì cậu chỉ đang chiếm đoạt pheromone của người khác, chứ không phải là tuyến thể.
Nhưng để hoàn toàn kiểm soát pheromone của người khác không phải chuyện dễ dàng, Quý Mạc không tránh khỏi cảm thấy lo lắng.
"Đừng quá vội. Cậu có một năm để thích nghi. Ngoài ra, một khi tuyến thể của cậu không còn tự sản sinh pheromone nữa, nghĩa là tuyến thể đã bị suy yếu, khả năng rất cao sẽ ảnh hưởng đến kỳ ph*t t*nh và khả năng sinh sản."
Sau một hồi trầm mặc, Quý Mạc mới khẽ động đậy, hỏi: "Có cách khôi phục không? Ý tôi là về sau."
"Nếu trong vòng năm năm ngưng tiêm pheromone hoa hồng thì vẫn còn cơ hội phục hồi. Nhưng có thể sẽ cần một Alpha có độ phù hợp cao với cậu để k*ch th*ch tuyến thể. Chỉ là điều này rất khó, cần rất nhiều thời gian. Có thể là cả đời cũng không hồi phục được, cũng có thể sẽ hồi phục rất nhanh, tất cả đều là ẩn số."
Giọng điệu của bác sĩ Lý không thể gọi là hòa nhã, nhưng cũng chẳng nghiêm khắc: "Nhưng một khi đã quyết định, thì phải chuẩn bị tinh thần cho việc tuyến thể không còn tiết ra pheromone nữa."
Ý của bác sĩ Lý cũng chỉ là nói rõ ràng mọi chuyện. Dù sao ông ta cũng là người được Quý Phong thuê, nhất định sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ tráo đổi trời đất này.
Quý Mạc nhìn chằm chằm vào chiếc hộp thuốc trên bàn, trong đầu không ngừng nghĩ đến Cố Viễn Sâm.
Thật nực cười, một người xa xôi ngoài tầm với, vậy mà trong những năm tháng ấy lại trở thành chốn nương tựa tinh thần duy nhất của cậu. Cũng đủ thấy cuộc sống của cậu ở nhà họ Quý khốn khổ đến mức nào.
Hàn Sâm dù có giúp đỡ cậu đôi phần, nhưng suốt ngày bận rộn với sự nghiệp, rất hiếm khi mang lại cho cậu sự an ủi trong lòng.
Không ai cho cậu hơi ấm, cậu đành tự tìm lấy một nơi ấm áp để bấu víu.
Quý Mạc vươn tay, siết chặt ống pheromone trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch: "Tôi biết rồi."
Cậu sẽ không hối hận.
Bác sĩ Lý tỏ ra khá hài lòng với thái độ của Quý Mạc, ông ta nói thẳng: "Nếu cậu muốn có con, thì hy vọng cậu sẽ tính sớm trong vòng bốn năm, trước khi tuyến thể hoàn toàn 'ngủ yên', nếu không sau này sẽ rất khó."
Quý Mạc gật đầu, đối với chuyện con cái cậu vẫn còn mơ hồ, nên cũng không nói thêm gì.
Quý Mạc vốn là người nghe lời. Cậu làm theo lời dặn của Quý Phong và bác sĩ Lý, chuẩn bị đầy đủ cho việc trở về nước sau một năm. Trong thời gian ở bệnh viện, cậu chỉ có hai việc: ôn thi và làm quen với pheromone hoa hồng.
Vì vậy một năm sau, cậu thuận lợi đỗ vào đại học C trong nước. Đối với cậu, việc này không hề khó khăn. Và đúng như đã hẹn, cậu nhận được một hộp pheromone hoa hồng đủ dùng trong ba năm.
"Quý Mộc hồi phục cũng khá nhanh. Thật ra nếu không làm như vậy, tuyến thể của cậu ta chưa biết chừng còn có thể khôi phục như cũ. Nhưng mà đã đi đến nước này rồi, thì nhất định phải dồn hết những gì tốt nhất cho cậu."
Ánh mắt bác sĩ Lý nhìn cậu như thể đang nhìn một mẫu thí nghiệm thành công, trong đó chứa đầy sự thiên vị và toan tính.
Ông ta là một Alpha, từ lúc Quý Mạc bước vào phòng khám, ông ta đã ngửi thấy mùi pheromone hoa hồng lan tỏa trong không khí: "Mặc dù khả năng kiểm soát của cậu vẫn chưa tốt lắm, nhưng tôi tin rằng, Alpha có độ phù hợp 90% với 'cậu', chỉ cần cảm nhận được pheromone hoa hồng mãnh liệt này, nhất định sẽ không thể chối từ tình cảm của cậu."
Mùi đó rất ngọt, như rượu mạnh nơi cổ họng, càng nhấm nháp càng đậm đà.
Nghe vậy, Quý Mạc khẽ mím môi, không còn là người ít nói như lần đầu gặp: "Đúng vậy. Anh ấy sẽ không thể từ chối."
Anh ấy sẽ yêu tôi.
Anh ấy nhất định sẽ yêu tôi.
Cho dù ban đầu anh ấy sẽ phản kháng, sẽ không muốn tiếp nhận tôi, sẽ cự tuyệt tôi. Nhưng trước pheromone, trước tất cả lớp vỏ bọc và nỗ lực của tôi, anh ấy nhất định sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng của loài hoa hồng này.
......
Dĩ nhiên, Quý Mạc cũng sẽ là người đắm chìm trong đó.
------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau, xem Tiểu Mạc trực tiếp "ngược" Quý Mộc nhé (:з」∠)