Trần Duệ xách theo một túi đồ đứng trong một con hẻm nhỏ. Cậu đưa tay gõ cửa, bên trong rất lâu không có động tĩnh. Trần Duệ không nản, tiếp tục gõ hai cái lên cánh cửa sắt đã cũ kỹ. Cậu ghé sát lại, khẽ gọi: "Là tôi, Trần Duệ đây."
Khung cửa hai bên loang lổ vết gỉ sét, lúc cánh cửa mở ra theo thường lệ lại vang lên một tiếng "kẹt" nặng nề.
Trong không gian chật hẹp và u ám, Quý Mạc với khuôn mặt tái nhợt yếu ớt khẽ nhếch môi nhìn Trần Duệ: "Trần Duệ, sao cậu lại tới đây?"
"Không yên tâm về cậu chứ sao! Cái chỗ thực tập chết tiệt của mình một tháng chỉ được nghỉ đúng một ngày. Mình tranh thủ rảnh rỗi liền tới xem cậu thế nào. Gần đây cậu có ăn uống đàng hoàng không? Sao trông gầy hẳn đi vậy?" Trần Duệ cố chen vào bên trong, đặt túi đồ ăn lên bàn, hầu như toàn là đồ ăn mang theo.
Cậu bật đèn lên, liền thấy rõ băng gạc trên cổ Quý Mạc, trong lòng không khỏi tê rần: "Vết thương còn đau không?"
Quý Mạc ngồi ở mép giường, lắc đầu. Tình trạng tinh thần của cậu rất tệ, sức khỏe cũng vậy, thậm chí không còn sức để nói.
Một tháng trước, để không bị nhà họ Quý tìm ra, cậu đã nhờ người duy nhất cậu còn liên lạc được ở C quốc Trần Duệ.
May mắn là gia đình Trần Duệ vốn hay trốn nợ, giỏi nhất là tìm chỗ lánh thân. Cậu giúp Quý Mạc tìm được một căn nhà trọ nhỏ ở thị trấn bên cạnh quê mình. Tuy có hơi xập xệ, nhưng đúng là cực kỳ khó lần ra. Lúc đến đây, Quý Mạc còn phải đi nhờ xe riêng của một người đồng hương của Trần Duệ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Trong thời gian đó, hình như phía Hàn Sâm cũng xảy ra chuyện, lại còn liên quan đến nhà họ Quý, nên nhất thời không thể đến C quốc được. Quý Mạc biết tin lòng bồn chồn lo lắng, nghĩ rằng Hàn Sâm cũng vì mình mà bị liên lụy. Nhưng cậu chẳng còn cách nào khác, điều duy nhất có thể làm là chủ động cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Hàn Sâm.
Cậu đã tiêu rồi, không thể kéo Hàn Sâm xuống nước theo nữa.
Với việc Viên Lập Mân còn có thể nhẫn tâm khống chế cả Quý Phong thì một người ngoài như Hàn Sâm, bà ta lại có gì phải e dè? Viên Lập Mân chắc chắn sẽ không buông tha cho ông ấy, mà Cố Viễn Sâm thì rất có thể cũng sẽ vì Quý Mộc mà đòi lại công bằng.
Cậu không biết mình còn có thể trốn được bao lâu, cả người chỉ còn lại sự mờ mịt và tuyệt vọng.
Duy chỉ có một điều là Quý Mạc hiểu rõ, cách duy nhất khiến Cố Viễn Sâm bớt giận, chính là chủ động xóa bỏ đánh dấu sau cổ. Dù sao đây cũng là yêu cầu cuối cùng mà Cố Viễn Sâm để lại cho cậu. Cậu đã làm quá nhiều điều có lỗi với anh, không muốn đến chút cuối cùng này cũng khiến anh phải ghê tởm.
Đánh dấu ấy chẳng thể níu giữ được tình yêu giữa cậu và Cố Viễn Sâm, nó chỉ là thứ giúp nhà họ Quý tiếp tục đê tiện lợi dụng mà thôi.
Cậu nghĩ, vậy thì cắt đứt cũng tốt.
Quý Mạc ôm một lòng đã nguội lạnh, tìm đến một phòng khám tư không cần đăng ký danh tính để thực hiện phẫu thuật xóa dấu ấn. May mắn là ca mổ thành công, chỉ có điều do cậu từng nhiều lần tiêm pheromone của người khác nên khả năng hồi phục của tuyến thể rất kém. Sau đó, cậu chỉ có thể trốn trong căn phòng trọ này để dưỡng thương.
Nhưng vì chưa đến nửa năm đã thực hiện xóa đánh dấu, cơ thể cậu lập tức suy yếu, tuyến thể về đêm thường xuyên đau nhức khiến cậu trằn trọc, lăn lộn mãi không ngủ được.
......
Trần Duệ đun ít nước nóng, rót một ly đưa đến tay Quý Mạc, rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên thêm hai độ: "Tay cậu lạnh quá, đừng bật điều hòa thấp như vậy. Nước cũng đừng uống lạnh, cố gắng uống nước ấm."
Quý Mạc khẽ gật đầu.
Trần Duệ ngồi xuống bên cạnh cậu: "Trước đây Lục Trạch An có tìm mình, hỏi mình có biết cậu đi đâu không."
"......"
"Mình giả vờ không biết, lấp l**m cho qua rồi." Trần Duệ vẫn không yên tâm, hỏi: "Quý Mạc, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Gia đình... có chuyện." Quý Mạc qua loa trả lời.
"Gia đình cậu có chuyện thì cần phải tẩy xóa cả đánh dấu sau cổ sao? Lục Trạch An nói với mình là sư huynh Cố vẫn luôn tìm cậu. Trước đó anh ấy còn đến chỗ mình thực tập để hỏi thăm tung tích cậu nữa." Trần Duệ vốn tưởng khi nghe đến chuyện này Quý Mạc sẽ vui, ai ngờ vừa nghe xong, Quý Mạc chỉ nắm chặt lấy ly nước, cả người khẽ run lên.
Trần Duệ thấy vậy, lập tức dỗ: "Mình không hỏi nữa, đừng căng thẳng mà!"
Quý Mạc nhắm mắt, cúi đầu, tóc mái đã dài che gần hết trán. Đôi mắt màu hổ phách kia gần như sắp bị ánh hoàng hôn nuốt trọn.
Trần Duệ vội chuyển đề tài: "À đúng rồi, nhìn cậu như thế này chắc hồi phục không tốt lắm, đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
Chỉ một câu nói ấy lại kéo toàn bộ tâm trí trống rỗng của Quý Mạc về thực tại.
Cậu nhớ lại chuyện hôm qua ở bệnh viện, khi bác sĩ rất rõ ràng nói với cậu: "Cậu Quý, cậu đã mang thai rồi."
Bảy chữ đơn giản ấy, nghe qua lại nặng nề vô cùng. Đây vốn là một bước đi không nằm trong kế hoạch, cũng chẳng thể thay đổi. Giờ đây nó trở thành một "bất ngờ", tiếc là không ai vui mừng vì điều đó.
Quý Mạc ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, cúi đầu, khóe mắt liếc xuống bụng mình, không thể nói rõ là đang mang tâm trạng gì.
"Dù cậu đã làm phẫu thuật xóa ky hiệu, thứ gây tổn hại nghiêm trọng cho cơ thể. Nhưng đứa bé vẫn rất kiên cường, chưa hề bị sảy. Đây là một trường hợp đặc biệt, tôi cũng lần đầu tiên gặp. Có lẽ sinh linh nhỏ bé ấy đã dốc hết sức mình để sống tiếp."
Trong lời miêu tả đơn giản của bác sĩ, trong đầu Quý Mạc bỗng hiện lên một bóng dáng mơ hồ. Đó là đứa con của cậu và Cố Viễn Sâm, nhỏ bé, trắng trẻo, yếu ớt, nhưng lại là một sinh mệnh mới tinh.
Cậu ngây người trong chốc lát cho đến khi bác sĩ lại lên tiếng, đánh tan mảnh mộng vụn vỡ trong đầu cậu.
"Đáng tiếc, thể trạng của cậu quá yếu, các chỉ số pheromone của tuyến thể đều thấp đến mức đáng sợ. Trong vài tháng tới cậu bắt buộc phải dùng thuốc để điều trị tuyến thể suy yếu. Với tình trạng cơ thể như vậy, tôi khuyên cậu nên bỏ đứa bé thì hơn."
Bác sĩ nói rất thẳng thắn, cậu không phù hợp để giữ lại đứa trẻ này.
Thế nhưng trong trí óc Quý Mạc, cậu lại thấy sinh linh bé nhỏ ấy như đang nắm lấy tay mình. Trẻ con lúc nào cũng mềm mại, thơm thơm. Quý Mạc khẽ nghiêng người nhìn gần hơn, rồi chỉ thấy một đôi mắt giống hệt của Cố Viễn Sâm.
Ngay giây đó, cậu không nỡ nữa. Cậu lại một lần nữa phạm phải sự ngu ngốc.
Quý Mạc khẽ hỏi: "Nếu như tôi..."
Nói được nửa câu, Quý Mạc khẽ động môi, nhưng không đủ dũng khí để nói tiếp. Cậu ngồi ngây ra đó như một kẻ ngốc, chậm chạp tiếp nhận từng lời bác sĩ nói.
"Cậu Quý, tôi biết đây là một lựa chọn rất khó khăn. Nhưng nếu cậu quyết định giữ đứa bé thì phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ. Thứ nhất, cậu buộc phải dừng toàn bộ các loại thuốc tuyến thể đang dùng vì chúng có hại cho thai nhi, thay bằng thuốc không gây ảnh hưởng. Điều đó đồng nghĩa với việc mỗi ngày cậu đều sẽ phải chịu đựng cơn đau dữ dội từ tuyến thể; thứ hai, cậu phải sử dụng pheromone Alpha nhân tạo để xoa dịu đứa trẻ trong bụng, vì hiện tại cơ thể cậu không còn pheromone để nuôi dưỡng nó nữa. Nếu thiếu pheromone trong thời gian dài, đứa bé sẽ chết lưu. Thứ ba, cả hai loại thuốc này đều rất đắt, không phải người bình thường nào cũng có thể chi trả lâu dài."
Quý Mạc lặng lẽ lắng nghe, không hề ngắt lời bác sĩ.
Thấy cậu do dự, bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính tiếp lời: "Ngoài ra, pheromone Alpha nhân tạo cũng có thể gây phản ứng đào thải với cơ thể cậu. Một khi xảy ra hiện tượng này, khả năng sảy thai rất cao. Nếu cậu quyết định sử dụng thì cần chuẩn bị tâm lý trước. Lần đầu tiên đừng dùng liều cao, cứ thử một ít, nếu giữ được thai thì tiếp tục dùng. Nhưng nó cũng có một tác dụng phụ khác là sẽ làm tổn hại đến cơ thể cậu."
"Tổn hại đến cơ thể tôi?" Quý Mạc ngẩng đầu lên hỏi.
"Đúng vậy. Nó có thể khiến cậu trở nên dễ kích động, chán ăn, và nôn mửa sẽ là tình trạng thường xuyên. Cậu Quý, nếu cậu thực sự muốn giữ lại đứa bé này, tôi khuyên cậu... hay là thử tìm lại Alpha trước kia của cậu, nhờ anh ta giúp đỡ. Dù sao thì anh ta là cha của đứa trẻ, pheromone của anh ta tốt gấp vạn lần pheromone nhân tạo, không có bất kỳ tác dụng phụ nào, mà còn có thể hỗ trợ phục hồi tuyến thể của cậu."
Bác sĩ không cưỡng ép Quý Mạc, ông chỉ hy vọng cậu có thể suy nghĩ cho thật kỹ.
Đây là một quyết định vô cùng khó khăn, cho đến giờ phút này Quý Mạc vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Tạm thời, cậu đã kê đơn thuốc mới và lấy một ít pheromone Alpha nhân tạo. Hôm qua dùng thử một chút, đứa bé vẫn ổn, không có hiện tượng đào thải, chứng tỏ nó thực sự rất kiên cường.
Đúng như bác sĩ nói, sinh linh nhỏ bé này đang cố gắng hết sức để sống sót. Nó đang âm thầm lớn lên trong bụng Quý Mạc, cắm rễ thật sâu và vững chắc.
Quý Mạc hít một hơi thật sâu, bàn tay vô thức đặt lên vùng bụng vẫn còn tương đối phẳng của mình.
Trần Duệ hỏi: "Sao vậy? Đau bụng à?"
"Không." Quý Mạc nhìn Trần Duệ, đột nhiên hỏi: "Trần Duệ, cậu đã bao giờ ghét cha mẹ mình chưa?"
Trần Duệ ngẩn ra, không ngờ Quý Mạc lại hỏi một câu như vậy. Quý Mạc cũng tự biết mình hơi đường đột, liền nói thêm: "Xin lỗi nhé."
"Không sao, nhà mình đúng là có chút đặc biệt thật." Trần Duệ trầm ngâm một chút rồi đáp: "Từ sau khi bố mình làm ăn thất bại, ông ấy suốt ngày chỉ biết cờ bạc với rượu chè, còn mẹ thì yếu đuối, cứ dung túng mãi không dứt. Đôi khi mình cũng rất ghét họ."
Ban đầu Trần Duệ không định nói, vì có những chuyện trong gia đình là vết thương chẳng thể lành. Nhưng nhìn vẻ mặt thất thần của Quý Mạc, cậu nghĩ thôi thì cứ xem như đang an ủi bạn: "Nhưng để nói là cực kỳ cực kỳ ghét thì cũng không hẳn. Hồi nhỏ vẫn có những khoảng thời gian vui vẻ, lúc khó khăn thì thực sự rất khổ. Năm cuối cấp ba, mình bị đám đòi nợ chặn đầu ngõ đánh suốt, suýt nữa bị đánh tàn phế, tưởng không thể thi đại học được nữa. Lúc ấy, đau khổ đến mức chỉ mong mình không phải con của họ. Nhưng mình cũng đâu thể tự chọn bố mẹ cho mình."
Cậu nhún vai: "Mà pheromone của mình thì bình thường, gia đình lại lắm rắc rối thế này, chắc cả đời này cũng chẳng ai muốn yêu một người như mình đâu."
Trước đây cậu từng có ý nghĩ lệch lạc, thực sự đã định tìm một Alpha giàu có nào đó trong trường để dựa vào cho xong, ai ngờ lại nhắm trúng Tiêu Thừa. May mà Quý Mạc kịp thời ngăn lại, nếu không thì Trần Duệ đã sớm đắc tội với Lục Trạch An rồi.
Nhưng cũng là do cậu tự mình ngu ngốc, rõ ràng đã bị Tiêu Thừa từ chối mà vẫn cố chấp mơ mộng. Trần Duệ thực ra hiểu rõ cái gọi là "môn đăng hộ đối", chỉ trách Tiêu Thừa lúc nghiêm túc tập đánh cầu lông lại quá cuốn hút, khiến cậu không kìm được mà si mê nhất thời.
Cậu nói xong, thấy Quý Mạc có vẻ không còn sức mà ngồi vững, vội vàng đỡ cậu nằm xuống.
"Mình còn phải bắt xe về, cậu ở một mình ổn chứ?"
"Không sao đâu." Tuyến thể đau đến mức muốn chết. Quý Mạc gắng gượng cười một cái, nắm lấy tay Trần Duệ: "Cảm ơn cậu đã giúp mình."
"Chúng ta là bạn mà, đó là điều nên làm thôi."
Nhưng Quý Mạc lại nói: "Nhưng Trần Duệ, cậu đừng đến tìm mình nữa, cũng đừng hỏi lý do, mình không muốn liên lụy đến cậu thêm lần nào nữa."
Trần Duệ miễn cưỡng rời đi. Sau khi cậu đi rồi, Quý Mạc vì tác dụng phụ của thuốc mà một mình cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, toàn thân run rẩy, lúc thì nóng bừng, lúc lại lạnh buốt. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi ngày lúc này với Quý Mạc đều dài đằng đẵng như cực hình.
Cậu không biết nên làm sao, không thể nhẫn tâm bỏ đứa trẻ, cũng không thể quyết định giữ lại nó. Dù chọn con đường nào, đối với đứa trẻ mà nói đều là bất công. Giống như lời Trần Duệ nói, đứa trẻ không được quyền chọn cha mẹ, và đứa trẻ của cậu cũng chưa chắc đã muốn có một người ba như cậu.
Quý Mạc nhắm mắt lại, mệt mỏi rơi vào những cơn ác mộng nối tiếp nhau.
Những tháng ngày từng sống ở nhà họ Quý, nỗi đau vì đánh mất Cố Viễn Sâm, tất cả đều khiến Quý Mạc như bị xé rách từng mảnh một.
Cậu nghĩ, nếu Cố Viễn Sâm biết mình đang mang thai, anh sẽ có biểu cảm như thế nào? Liệu anh có lộ ra ánh mắt ghê tởm, có mắng mình là đồ không biết xấu hổ, liệu cả đời này có còn tha thứ cho mình không?
Trong mơ, cậu đã xin lỗi anh vô số lần, nói đến cuối cùng thì dường như chính mình cũng đã câm lặng. Nhưng cũng chẳng sao cả, vốn dĩ cậu đã sai, Cố Viễn Sâm việc gì phải tha thứ cho cậu.
Cậu chỉ là vẫn muốn được sống tiếp.
Rõ ràng chẳng còn gì trong tay, vậy mà lại đau đớn khát khao được sống. Bản năng cầu sinh ấy khiến cậu cảm thấy xấu hổ, còn mạnh hơn cả chút tự tôn còn sót lại, khiến cậu khinh thường chính mình.
Mà Cố Viễn Sâm trong mơ vẫn dịu dàng như trước, cho dù có lạnh lùng đến mấy cuối cùng vẫn luôn dành chút xót thương cho cậu, một kẻ đáng thương. Những tháng ngày từng yêu nhau là thật, tình yêu mà Cố Viễn Sâm từng trao cũng từng khiến người ta say đắm.
Đôi khi giấc mơ lại quá dài khiến Quý Mạc nhớ lại hết thảy những điều vốn nên quên đi.
Những ngọt ngào, đắng chát khi ấy giờ trở thành sự chế giễu, những âm mưu và hãm hại vẫn không ngừng bám theo cậu. Biết bao nghịch cảnh cậu đã vượt qua, thế mà giờ đây lại trở thành một kẻ phế nhân.
Cậu là rác rưởi bị Cố Viễn Sâm vứt bỏ, là tội nhân bị anh chán ghét đến tận xương tủy.
Cậu cùng đứa bé trong bụng, ngay cả khi còn chưa kịp nói nên lời đã bị tuyên án tử.
..................
Quý Mạc nhắm chặt mắt, tiếng rên đau khổ cứ vỡ vụn trong mộng.
Đến khi mở mắt, căn phòng đã nóng ngột ngạt, tiếng điều hòa cũng tắt hẳn giữa tĩnh lặng. Đã là ba giờ sáng, con hẻm nhỏ nơi cậu sống bị cúp điện.
Quý Mạc gắng gượng ngồi dậy, ngón tay vô thức chạm phải gương mặt đầy nước mắt. Trong cổ họng, vị chua nồng bốc lên, cậu lập tức ôm miệng lao xuống giường, loạng choạng bước tới bồn rửa mặt, khom người nôn khan đến mức như muốn móc cả dạ dày ra ngoài. Dịch vị chua loét xót rát cuống họng, mùi ẩm mốc vẫn quanh quẩn chẳng tan.
Bỗng nhiên, một cơn đau âm ỉ lại dâng lên ở sau gáy, như thể có hàng trăm cây kim đang đâm vào cùng một lúc.
Cậu đưa tay chạm vào cổ mình, ngẩng đầu lên. Trong gương, những vòng băng quấn chặt lấy cổ cậu, từng lớp từng lớp dày đặc đến rợn người, giống hệt như lời mà năm xưa Quý Mộc đã lạnh lùng nói với cậu: "Báo ứng".
Quả nhiên, báo ứng của cậu cuối cùng cũng đã đến.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng nối lại được với chương đầu rồi, tôi thật sự không dễ dàng chút nào (:з」∠)
------------
lledungg: Có ai thở oxy chưa á???