Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 71

Điện thoại đột ngột vang lên một cách không đúng lúc, là tin nhắn trừ tiền viện phí từ bệnh viện nhỏ gửi đến muộn.

 

Quý Mạc rút một tờ giấy, mạnh tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại sau khi tỉnh dậy. Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức kiểm tra số dư tài khoản của mình, có thể nói là gần như chẳng còn gì.

 

Chiếc thẻ này là do sau này cậu lén lút tìm cách làm ra sau lưng nhà họ Quý, người đứng tên không phải là cậu. Tiền trong đó đều là do cậu chắt bóp chi tiêu, hoặc nhận làm bài tập thuê, chạy việc vặt mà kiếm được. Ngoài chiếc thẻ này ra, cậu không dám động đến bất kỳ cái thẻ nào khác. Bởi chỉ cần sử dụng cậu sẽ lập tức bị tìm ra.

 

Mỗi lọ thuốc trong ngăn kéo đều đắt đỏ, mà lượng thuốc còn lại chưa đủ dùng nửa tháng. Số tiền còn lại của cậu chỉ đủ mua thêm một tháng thuốc nữa mà thôi.

 

Quý Mạc theo phản xạ đưa tay sờ bụng mình. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định nghỉ ngơi thêm một ngày nữa rồi rời khỏi nơi này, chuyển đến một chỗ càng kín đáo càng tốt. Như vậy chi tiêu cũng ít hơn, sau đó tìm một công việc nào đó để tiếp tục sống qua ngày là được. So với những trận đòn từng chịu ở nhà họ Quý, cơn đau từ tuyến thể hiện giờ vẫn còn chịu được, chí ít là cậu chưa đến mức không chống nổi.

 

Chỉ đáng tiếc là việc học coi như hoàn toàn đổ vỡ, vốn dĩ chỉ cần một năm nữa là có thể lấy bằng tốt nghiệp, vậy mà bây giờ, dù thế nào cậu cũng không dám quay lại đại học C.

 

Hiển nhiên, những ngày sau này, để tránh sự truy lùng từ nhà họ Quý, cậu có lẽ sẽ mãi phải sống cuộc đời chạy trốn khắp nơi. Một khi Viên Lập Mân đã nhắm vào tuyến thể của cậu, bà ta sẽ không báo cảnh sát để xử lý chuyện này.

 

Thế lực nhà họ Quý ở C quốc có hạn, chỉ cần nhà họ Cố không nhúng tay vào, thì bà ta cũng khó có thể phong tỏa khắp nơi để tìm ra cậu.

 

Quý Mạc nghĩ rất nhiều. Cậu nằm trên giường, mở trừng mắt nhìn trần nhà đến tận khi trời sáng.

 

Khoảng 5 giờ 40 sáng.

 

Ngoài con hẻm nhỏ vang lên tiếng cửa mở.

 

"Ké" một tiếng, cánh cửa rỉ sét đối diện bị đẩy ra, không khí vang lên âm thanh ngắt quãng như cành dây đang cố gắng bò lên cao. Bánh xe lăn qua bậc cửa, làm rung nhẹ khung xe, phát ra những tiếng leng keng của chuông gió.

 

Quý Mạc biết, đó là ông lão sống đối diện chuẩn bị đi bán hàng. Trên chiếc xe đẩy của ông luôn treo một chùm chuông, giữa nút thắt của dây còn cài một bông hoa sơn chi nở muộn, mùi hương nhè nhẹ lan tỏa.

 

"Ọt ọt ọt."

 

Bụng cậu bắt đầu réo.

 

Qua cánh cửa, Quý Mạc đã ngửi thấy hương thơm mằn mặn lan trong không khí. Cậu không rõ là do mình mang thai nên khẩu vị thay đổi, hay thật sự tay nghề của ông lão quá tuyệt, chỉ biết rằng dù dạo này ăn gì cũng không nuốt nổi, nhưng sáng nào cũng phải ghé ăn một tô tàu hủ với quẩy mới chịu được. Đặc biệt là quẩy do ông chiên, ngoài giòn trong mềm, chấm với tàu hủ mềm mịn như tan trong miệng, dư vị đọng lại nơi cổ họng thật khó quên.

 

Chiếc bụng trống rỗng khiến cậu không tài nào chợp mắt nổi. Quý Mạc vội vàng rửa mặt thay đồ, đến đúng sáu giờ thì có mặt trước sạp của ông Lý.

 

Ông Lý đã quen với cậu, thấy cậu lại đúng giờ thì lên tiếng chào trước: "Hôm nay cũng dậy sớm ghê ha? Sức khỏe khá hơn chưa?"

 

Trong tay ông, chén tàu hủ đã được rắc lên đậu phộng giã nhuyễn, hành lá và dưa muối, điểm nhấn là một muỗng nước tương đặc chế. Quý Mạc hiếm khi nở một nụ cười, dù sắc mặt vẫn còn khá nhợt nhạt: "Đỡ nhiều rồi ạ, cảm ơn ông."

 

Ông Lý không hỏi nhiều, chỉ nói: "Sức khỏe yếu thì càng phải ăn đầy đủ mới có sức."

 

Một chén tàu hủ nóng hổi cùng một đĩa quẩy vừa chiên được dọn lên chiếc bàn nhựa đơn sơ, phần của Quý Mạc còn nhiều hơn những người khác mua. "Mai tôi bán thêm một buổi nữa là nghỉ rồi."

 

"Ông nghỉ bán à?" Quý Mạc ngạc nhiên.

 

"Con gái tôi mới sinh cháu, tôi với bà nhà định qua giúp nó một thời gian." Ông cười tươi, lấy chiếc điện thoại cũ trong túi ra, lật tìm ảnh trong album. "Cậu coi nè, cháu trai của tôi, trắng trẻo đáng yêu lắm. Nó giống mẹ nó, mà cũng giống bà nhà tôi hồi trẻ."

 

Đứa bé trong ảnh còn chưa mở mắt, cũng chẳng gọi là trắng trẻo gì, nhưng trong ánh mắt đầy yêu thương của ông, đó là đứa cháu xinh nhất trần đời, khiến ai ông cũng muốn khoe cho xem.

 

Tâm trạng phơi phới của ông khiến Quý Mạc cũng lây sang một chút, khẽ cong môi cười, chân thành khen: "Cháu ông dễ thương thật đó ạ."

 

Ánh mắt cậu dần trầm xuống.

 

Cậu lại nghĩ đến đứa con trong bụng mình, nếu được sinh ra, liệu cũng sẽ nhăn nheo như thế chăng? Nhưng liệu nó có bình an mà ra đời được không? Bởi vì cậu chẳng có gì cả, đến tiền mua thuốc cũng không đủ.

 

Nghĩ đến đây, Quý Mạc không khỏi thất thần, tâm trạng như rơi xuống đáy vực.

 

Ăn sáng xong, cậu quay về phòng trọ, cảm giác đau nơi tuyến thể đã dịu đi phần nào, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới khiến cậu chỉ muốn chợp mắt một lát.

 

Điện trong căn trọ vẫn chưa có lại. Quý Mạc hé cửa sổ một nửa, dùng khăn giấy lau đi lớp mồ hôi trên mặt. Cậu còn chưa kịp nằm xuống giường thì điện thoại bỗng reo vang, là một dãy số quen thuộc gọi tới.

 

Quý Mạc do dự một lát, rồi dứt khoát từ chối cuộc gọi.

 

Chẳng bao lâu sau, một tin nhắn được gửi đến: [Nghe máy.]

 

Quý Mạc không muốn bắt máy.

 

Lại một tin nhắn nữa: [Nếu cháu còn không nghe, chú sẽ đích thân đến nhà họ Quý hỏi cho ra lẽ.]

 

Tiếng chuông dồn dập khiến Quý Mạc vô cùng khó xử. Rõ ràng cậu đã đổi số, vậy mà người này luôn tìm được cậu nhanh như vậy. Không còn cách nào, cậu đành nhấc máy.

 

Bên kia là giọng nói đầy lo lắng của Hàn Sâm: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại trốn chú?!"

 

"......"

 

"Chú đã tra ra được địa chỉ của cháu rồi, chậm nhất là ngày kia chú sẽ đến đón. Đừng có mà chạy lung tung nữa."

 

"Chú Sâm." Quý Mạc khẽ gọi, cố gắng thuyết phục: "Cha tôi đã gặp chuyện, còn Viên Lập Mân là kẻ điên, bà ta làm việc chẳng biết hậu quả. Nếu chú còn liên lạc với cháu, bà ta sẽ không tha cho chú đâu."

 

"Vậy thì cũng phải xem bà ta có bản lĩnh đó không!" Giọng Hàn Sâm rõ ràng không vui, hẳn là lo đến phát cáu. "Từ lúc cháu ở bên Cố Viễn Sâm, chú đã không muốn xen vào, chú tôn trọng lựa chọn của cháu, dù chú biết đó là sai! Nhưng giờ cháu gặp nguy hiểm thế này, chú sao có thể làm ngơ? Chú không thể để cháu bị nhà họ Quý hủy hoại! Cháu tuyệt đối không được bước theo vết xe đổ của mẹ cháu!"

 

"Cháu sẽ không."

 

Hàn Sâm quả thật đã nóng lòng đến cực điểm, lần đầu tiên lớn tiếng gọi cả họ tên đầy đủ của cậu, cắt ngang lời Quý Mạc một cách lạnh lùng và tức giận: "Quý Mạc! Lần trước cháu đã hứa với chú cái gì?!"

 

Nếu sau này cháu gặp nguy hiểm, chú sẽ đưa cháu đi, và cháu không được phép từ chối chú.

 

Câu nói đó như vừa mới hôm qua, Quý Mạc làm sao có thể quên.

 

Trong lòng cậu như có một tiếng "cạch" vang lên, mọi mối dây rối rắm bắt đầu giằng xé, cậu cố gắng muốn tự tay cắt đứt: "Cháu sẽ không để họ tìm được mình đâu. Chú đừng lo cho cháu nữa."

 

Quý Mạc vò tờ giấy ăn thành một cục rồi ném vào thùng rác, giống như cái cách mà nhà họ Quý từng vứt bỏ cậu vào thùng rác. Dứt khoát không hề luyến tiếc.

 

Hàn Sâm tức đến mức không ngồi yên nổi, giọng nói không nể nang mắng thẳng: "Cháu rốt cuộc đang ngu ngốc đến mức nào vậy? Bình thường cũng xem như đầu óc linh hoạt, sao lúc này lại đần độn như thế? Chú đã tìm được số và địa chỉ mới của cháu ở C quốc, thì bà ta, Viên Lập Mân cũng không chậm hơn chú là bao! Cháu nghĩ cháu trốn được bà ta thật à?!"

 

"......"

 

Hàn Sâm hạ giọng, lạnh đi mấy phần: "Chỉ cần lần theo dấu vết của Trần Duệ là đủ để tìm ra cháu. Nếu cháu thật sự muốn biến mất, thì ngay từ đầu đã không nên tìm đến Trần Duệ. Nhưng cháu đã tìm, điều đó chứng tỏ cháu hoàn toàn không còn ai để nương tựa nữa."

 

Quý Mạc siết chặt chiếc điện thoại trong tay, môi dưới bị cắn đến trắng bệch. Những lời Hàn Sâm nói không sai chút nào, cậu tưởng như mình vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng thực chất đã rơi vào cảnh đường cùng.

 

Người thân không có, bạn bè cũng chỉ còn sót lại một cái tên Trần Duệ.

 

Hàn Sâm nói tiếp: "Tạm thời chú đã ngăn được mạng lưới tin tức của nhà họ Quý, hiện tại bọn họ chưa biết cháu đang trốn ở đâu."

 

Quý Mạc ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng đầu ngày le lói từ ô cửa sổ nhỏ hẹp, chiếu lên nền trời một màu lam trong vắt. Cậu mím chặt môi, không đáp. Cậu không rõ Hàn Sâm đã làm cách nào, nhưng có lẽ trong ba năm qua, người thay đổi không chỉ có mình cậu. Hàn Sâm ở H quốc giờ đây cũng không còn là tay lưu manh vô danh khi xưa nữa.

 

Hàn Sâm xưa nay sợ nhất là thấy dáng vẻ cam chịu im lặng của cậu, ông im lặng một lúc, cuối cùng hạ giọng xuống một chút, dịu lại: "Cháu vẫn còn trẻ, có nhiều việc nhờ người lớn giúp một tay cũng chẳng có gì sai cả. Đừng tự gánh hết mọi thứ. Cháu là đứa con duy nhất của mẹ cháu, chú chỉ muốn bảo vệ cháu thôi."

 

Quý Mạc cúi đầu, chà nhẹ đôi mắt đỏ hoe: "Chú Sâm, cháu hiểu ý chú. Nhưng chú đã giúp cháu quá nhiều rồi. Viên Lập Mân ngay cả cha cháu còn có thể khống chế được, cháu sợ..."

 

sợ bà ta sẽ hại chú nữa.

 

Hàn Sâm chẳng thèm bận tâm đến những lo lắng đó. Ông đã nén nhịn bao nhiêu năm, từng bước từng bước xây dựng lại mọi thứ, chịu đủ đắng cay, đều chỉ vì một ngày như hôm nay. Ông có thể tự tay đưa đứa trẻ này rời khỏi cái hố lửa nhà họ Quý.

 

"Đi với chú ra nước ngoài đi. Cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Quý, cả nhà họ Cố nữa. Ba năm rồi, chú đã đủ khả năng để khiến cháu biến mất khỏi tầm mắt bọn họ mãi mãi."

 

Quý Mạc im lặng hồi lâu, cuối cùng mới khó khăn nói ra: "Chú cho cháu thêm thời gian suy nghĩ, được không ạ?"

 

Đầu dây bên kia vang lên tiếng quẹt bật lửa, có lẽ Hàn Sâm đang đốt một điếu thuốc, chậm rãi chờ đợi cậu buông lời.

 

Giọng ông trầm xuống, êm như rượu nhạt trượt qua cổ họng, nhưng lại mang theo một sự lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao: "Cháu không muốn đi với chú, lý do chẳng qua chỉ vì nghĩ rằng Cố Viễn Sâm sẽ quay lại tìm cháu. Cháu thích nó, chú biết. Bao năm qua cháu vẫn trông chờ vào nó, vẫn hy vọng vào nó. Từ trước đến giờ, nó là khát vọng duy nhất của cháu."

 

Hàn Sâm nói thẳng thừng: "Nhưng trong suốt một tháng cháu trốn tránh, nó có đến tìm cháu không? Chú nhớ là chú đâu có ngăn mạng lưới tin tức của nhà họ Cố đâu. Tiểu Mạc, kế hoạch của cháu thất bại rồi. Cháu không phải là Omega mà nó cần, chính cháu còn rõ điều đó hơn bất kỳ ai."

 

"Không phải sao?"

 

"Không phải của cháu, thì mãi mãi cũng không phải của cháu."

 

Quý Mạc chết lặng, không nói nổi một lời phản bác. Đôi mắt hổ phách từng ánh lên tia sáng rực rỡ giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng. Bất giác, cậu lẩm bẩm tự lừa mình dối người: "Anh ấy có... có đi tìm cháu mà."

 

"Tìm cháu ư?" Giọng Hàn Sâm như một nhát dao đâm thẳng vào tim Quý Mạc, rạch toạc một vết thương đẫm máu không khoan nhượng: "Được, vậy cho là nó đến thật. Cháu dám chắc nó không phải đến để thay người khác đòi lại công bằng sao?"

 

Hay là đến để cướp lại tuyến thể.

 

Nghe đến đây, ánh mắt Quý Mạc bỗng chốc hoảng loạn. Cậu sợ phải nghe thấy đáp án đó. Nhát dao ấy c*m v** tim cậu không hề lệch một ly, máu thịt lập tức bị chia làm đôi, đau đến mức cậu không kịp kêu lên.

 

Nhưng thật sự rất đau.

 

"Cháu đã cướp pheromone của vị hôn thê nó, còn lừa dối nó. Nó nhất định rất hận cháu. Nếu không, làm sao có thể đi đến bước đường hôm nay?" Hàn Sâm tàn nhẫn rút nhát dao từ tim cậu ra, máu vẫn còn nhỏ từng giọt, nhưng ông lại nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngoan, đừng cố chấp nữa."

 

Đôi mắt Quý Mạc từ khô ráo đến ướt đẫm, rồi nước mắt vỡ òa thành dòng.

 

"Tiểu Mạc?"

 

"Không phải..." Cậu bất chợt mấp máy môi, giọng như thì thầm với chính mình.

 

Hàn Sâm kiên nhẫn lắng nghe.

 

"Không phải là cháu còn hy vọng... Cháu chỉ muốn sau khi thu xếp xong tất cả sẽ rời khỏi đây. Nhưng... nhưng bây giờ, lại có chuyện trục trặc." Quý Mạc mệt mỏi ngồi xuống mép giường, từng phút từng giây trôi qua, giọng cậu lạnh lẽo, nhưng xen lẫn một tia bối rối và đau lòng: "Giờ cháu thật sự không biết phải làm gì."

 

"Chuyện gì?"

 

"Dù đã làm phẫu thuật xóa ký hiệu, nhưng đứa bé trong bụng cháu vẫn sống sót." Quý Mạc đau đớn ngồi sụp xuống đất, ôm chặt lấy bụng mình, giọng nói run rẩy đến tuyệt vọng: "Nó giống cháu, cũng khao khát được sống đến vậy. Cháu có nên giữ lại nó không?"

 

"Cái gì? Con... con gì cơ?!" Hàn Sâm ở đầu dây bên kia hoàn toàn hoảng loạn.

 

"Là lỗi của cháu." Quý Mạc lấy tay che mặt, nỗi tuyệt vọng đè nén khiến cậu như rơi xuống đáy vực không đáy, từng lần từng lần bị dập vùi tan nát: "Là đứa bé mà cháu cố chấp giữ lấy. Cố Viễn Sâm, anh ấy không biết, anh ấy không hề biết cháu sẽ có đứa bé này. Là do cháu cố chấp. Cháu chưa từng nghĩ chúng cháu lại đi đến bước này. Nhưng giờ, nó đã trở thành một tai họa ngoài ý muốn."

 

Trong mắt Hàn Sâm, Quý Mạc luôn là một đứa trẻ trầm lặng và kiên cường. Cậu ít khi khóc, luôn giữ sự điềm tĩnh bất kể phải chịu đựng điều gì. Cậu không giống mẹ mình, Tuệ Tưu, người phụ nữ yếu mềm, dễ vỡ. Quý Mạc giấu trong tim là một con thú hoang đầy khát vọng sống. Cậu biết giành lấy điều mình muốn, biết phản kháng và giãy giụa, dù có bị thương cũng không chùn bước.

 

Nhưng giờ phút này. Lần đầu tiên trong đời Hàn Sâm nghe thấy tiếng khóc thật sự của Quý Mạc.
Tiếng khóc yếu ớt, bất lực, như thể đã đè nén suốt bao năm chỉ chờ giây phút này vỡ òa. Qua điện thoại, giọng nói khàn đặc của Quý Mạc như thể linh hồn cũng bị bóp nghẹt, không khác gì khoảnh khắc năm xưa Tuệ Tưu cận kề cái chết.

 

Cậu thì thầm trong nghẹn ngào: "Chú Sâm, năm đó mẹ cháu đã giữ lại cháu với tâm trạng như thế nào?"

 

Cũng là bị vứt bỏ. Cũng là một mình lớn lên trong cô độc. Vậy tại sao mẹ vẫn chọn sinh ra cậu?

 

"Bà ấy có biết không, cháu sống rất khổ sở."
"Bà ấy có biết cháu đã lớn lên thế nào không?"
"Bây giờ, bà ấy có nhìn thấy cháu đang chịu đau đớn thế này không? Nếu nhìn thấy, liệu bà ấy có hối hận không?"

 

Rõ ràng cuộc đời đã khốn khổ đến thế. Tại sao vẫn nhẫn tâm kéo một sinh linh vô tội xuống trần gian, để phải chịu giày vò giống mình? Quý Mạc căm hận cả chính sự tồn tại của mình, cậu bị quá khứ nuốt trọn chẳng còn gì ngoài một thân xác tàn tạ mà vẫn phải lê lết sống tiếp.

 

Sự xuất hiện của đứa bé này khiến cậu nhìn thấy chính mình năm xưa. Cùng một quỹ đạo, cùng một sự không được chúc phúc. Rốt cuộc, sự tồn tại của họ có ý nghĩa gì?

 

"Cháu không nỡ bỏ nó, nhưng cháu cũng không muốn giữ lại đứa trẻ này."

 

Cháu không muốn...

 

"Cháu không muốn nó giống như cháu, sinh ra trong thế giới này để chịu đựng tất cả những đau khổ ấy."

 

Ngoài cháu ra, không có ai mong chờ sự xuất hiện của nó, thậm chí không một ai biết đến sự tồn tại của nó. Cháu yêu nó thì sao chứ? Tình yêu vốn dĩ luôn yếu ớt như vậy, luôn dễ dàng bị bẻ gãy như vậy.

 

-------------

 

Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau Tiểu Cố sẽ tới rồi! Chú Sâm lại chậm một bước nữa rồi (orz!)

Bình Luận (0)
Comment