Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 72

Hàn Sâm im lặng rất lâu, lâu đến mức Quý Mạc tưởng ông đã cúp máy.

 

Giọt nước mắt áp sát bên má lạnh như băng. Hàng mi của Quý Mạc đã ướt đẫm trong im lặng, như tảo biển dày đặc chìm dưới đáy nước.

 

Nhưng theo thời gian trôi qua, Hàn Sâm khẽ cất lời. Ông nói rất nhẹ, như thể sợ làm tổn thương Quý Mạc, giọng ông gần như là một sự vỗ về dịu dàng: "Chú quen mẹ cháu là lúc cháu đã vào mẫu giáo rồi. Khi đó cháu bé xíu, suốt ngày thích cưỡi trên vai chú, bắt chú cõng ra bờ sông câu cá. Mẹ cháu luôn đi phía sau, tay xách một cái túi, trong đó đựng đầy bánh quy, sữa chua và sôcôla cháu thích ăn."

 

Đó là một khoảng thời gian rất đẹp, vĩnh viễn sống trong ký ức của Hàn Sâm.

 

Nó thật ấm áp.

 

"Chú từng hỏi mẹ cháu: đã ly hôn rồi, sao còn giữ lại đứa con? Cháu biết không, vì cháu, ban đầu bà ấy sống cực khổ lắm. Vừa chăm con, vừa đi làm thuê, có thể đè sập một con người đấy."

 

Nhưng bà ấy vẫn cố gắng vượt qua, Với một tình yêu dại khờ mà bền bỉ.

 

"Bà ấy nói với chú, ngay khi phát hiện mình có thai, bà ấy đã mong chờ cháu rất nhiều. Dù chỉ có một mình bà ấy chờ đợi, bà ấy cũng muốn cháu chào đời, muốn được sống cùng cháu."

 

"......"

 

Một điếu thuốc bị dập tắt. Tro thuốc rơi xuống: "Chú biết, trong lòng cháu từng trách mẹ mình. Trách bà ấy bỏ đi như thế, để lại cháu trong một chiếc lồng phải chịu đựng vô số đớn đau. Nhưng cháu phải hiểu... nếu bà ấy không mắc ung thư, nếu bà ấy không thật sự rơi vào đường cùng, nếu bà ấy không hiền lành đến mức vẫn nghĩ nhà họ Quý còn chút lương tâm. Thì bà ấy tuyệt đối sẽ không đưa cháu quay về đó."

 

Tuệ Tưu  sai là vì trái tim quá đỗi đơn thuần. Cô ấy vốn chẳng hiểu được sự thù hận và ghê tởm trên đời này có thể sâu đậm đến mức nào. Chính vì không hiểu, nên cô mới tận tay đưa đứa trẻ của mình vào chốn địa ngục.

 

"Tiểu Mạc. Việc có nên giữ lại đứa con của chính cháu hay không, là lựa chọn của cháu, chú không thể thay cháu quyết định. Nhưng có một điều chú có thể khẳng định đó là Tuệ Tưu luôn yêu cháu. Từ khi cháu chào đời, cho đến lúc bà ấy lìa đời, tình yêu ấy chưa từng thay đổi."

 

Không liên quan đến nhà họ Quý hay họ Viên, chỉ đơn thuần là một người mẹ yêu thương đứa con của mình.

 

Hàn Sâm thấy rõ tất cả những điều ấy: "Có thể mọi khởi đầu đều là sai lầm. Nhưng cháu không cần lặp lại con đường sai lầm đó. Cháu không phải là Tuệ Tưu, và đứa bé trong bụng cháu cũng sẽ không là cháu ngày trước."

 

Bi kịch không phải lúc nào cũng lặp lại. Bi kịch cũng không phải mãi mãi đeo bám.

 

Quý Mạc siết chặt chiếc điện thoại trong tay, dòng nước mắt trên gương mặt đã lạnh ngắt. Trong tim cậu như có một tảng đá lơ lửng bên mép vực, không rơi xuống, cũng chẳng quay đầu được.

 

Trong ký ức, hai chiếc máy bay giấy nhẹ nhàng đậu lên tảng đá đó.

 

Một chiếc là lúc thơ bé, Tuệ Tưu gấp cho cậu. Một chiếc là khi mới lớn, Cố Viễn Sâm gấp cho cậu. Hai chiếc máy bay ấy đều có thể bay cao và xa. Chỉ duy có chiếc mà chính Quý Mạc tự tay gấp là chẳng thể cất cánh. Nó rơi ngay trước mặt, lướt qua phiến đá, rơi vào một vùng hoa sơn chi cô độc.

 

Cậu bé Quý Mạc chạy đến, nhặt nó trong bụi hoa. Đôi mắt mờ mịt đầy nỗi buồn nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay giấy của chính mình. Nó giống hệt như cuộc đời cậu vậy, không thể bay lên, không thể nhìn thấy bầu trời xanh, cũng chẳng vượt nổi tầng mây dày đặc.

 

Khi ấy, Tuệ Tưu nói với cậu: "Con phải viết điều ước của mình vào máy bay giấy, rồi thả nó bay đi. Như vậy, điều ước mới thành hiện thực."

 

Và Cố Viễn Sâm nói với cậu: "Cậu phải thổi hơi vào phần đầu máy bay, như vậy nó mới có thể bay được."

 

Vậy là Quý Mạc lớn lên, ôm theo hai chiếc máy bay giấy ấy lặng lẽ bước qua tuổi thơ.

 

Giờ đây, trong bụng cậu cũng đã có một sinh mệnh mới, sắp sửa chào đời nơi thế giới này. Là người cha sinh học, Quý Mạc có thể cảm nhận được đứa bé ấy đang khát khao pheromone của cậu. Khao khát được nằm trong khu vườn hoa sơn chi dịu dàng, để cảm nhận một chút yêu thương và chở che từ Quý Mạc.

 

Nó muốn được sống, mãnh liệt đến nhường ấy.

 

Vì điều đó, Quý Mạc mở ngăn kéo ra, lần này không còn chần chừ nữa. Cậu lấy ra hai viên pheromone nhân tạo của Alpha, dùng nước lạnh nuốt thẳng xuống bụng.

 

Chiếc điện thoại đặt ngay trên tủ đầu giường, màn hình vẫn sáng. Rõ ràng là ban ngày, vậy mà căn phòng lại tối tăm, giống hệt gác mái năm xưa của nhà họ Quý. Một cảm giác xấu hổ lạ lùng dâng lên, cậu vô thức cầm điện thoại lên. Mở ra xem, là ba tin nhắn từ Hàn Sâm.

 

Trong tầm mắt, bất an dần bị xua tan.

 

Tin nhắn thứ nhất: [Bảy giờ sáng ngày kia, nếu không có gì bất ngờ, chú sẽ đến đón cháu đúng giờ.]

 

Tin nhắn thứ hai: [Nếu cháu muốn giữ lại đứa bé thì cứ giữ lại đi. Nếu mẹ cháu còn sống mà biết cháu có con, bà ấy nhất định sẽ rất vui. Bà ấy yêu trẻ con lắm.]

 

Tin nhắn thứ ba: [Đừng sợ. Chú Sâm sẽ không bỏ mặc cháu.]

 

Quý Mạc đưa tay lau mặt, ánh mắt cứ thế dừng lại trên ba tin nhắn đó rất lâu. Cậu nghiêng người nằm xuống giường, mắt nóng rực.

 

Suốt bao năm qua, Hàn Sâm vẫn luôn giống như một người cha thật sự của cậu. Khi còn nhỏ, thậm chí cậu từng mong ông có thể trở thành cha ruột của mình.

 

Quý Mạc dụi mắt, gửi lại một tin nhắn: [Cảm ơn chú, chú Sâm.]

 

Và cũng chính vào giây phút này, Quý Mạc mới thật sự hạ quyết tâm giữ lại đứa bé trong bụng mình.

 

Cậu đưa tay đặt lên bụng, rõ ràng trong lòng biết một khi đứa bé chào đời, không thể mang họ Cố, cũng không thể mang họ Quý. Nếu có thể, cậu muốn để nó mang họ của Hàn Sâm. Như vậy cũng xem như chính tay cậu đã cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ về sau với nhà họ Cố và nhà họ Quý.

 

-

 

Sáng sớm hôm sau,

 

Quý Mạc vẫn ra quán nhỏ của ông cụ đầu ngõ ăn đậu hũ non và quẩy chiên như thường lệ.

 

Ông cụ hôm nay vẫn múc thêm cho cậu một muỗng đậu hũ, vừa múc vừa lẩm bẩm: "Hôm nay sắc mặt trông khá hơn hôm qua rồi đấy?"

 

Quý Mạc khẽ cười, nét cười kín đáo: "Cháu sắp về nhà chú ở rồi, mai là đi."

 

Ông cụ nghe xong thì tỏ ra rất mừng cho cậu: "Thân thể cháu yếu như vậy, phải biết tự chăm sóc mình cho tốt đấy." Thời gian qua ông vẫn tưởng Quý Mạc là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, lại bị tên Alpha nào đó lừa gạt tình cảm, thật đáng thương. Giờ bỗng có một người chú có thể chăm lo cho cậu, vậy thì cũng là chuyện tốt.

 

Quý Mạc ăn từng miếng tàu hũ một cách nghiêm túc, rồi cho phần quẩy thừa vào túi giấy mang đi. Trước khi rời quán, cậu còn lần nữa khen tay nghề của ông cụ.

 

Lúc chuẩn bị đi, ông cụ tháo đóa sơn chi treo trên dây xuống đưa cho cậu: "Bà nhà tôi trước kia từng nói, cháu trông rất giống hoa sơn chi. Đây là sơn chi tháng tám, sáng nay vừa mới hái trên bậu cửa sổ. Chàng trai trẻ, hẹn gặp lại."

 

Cụ ông sống đối diện là một Beta, vợ ông là một Omega. Beta và Omega không thể đánh dấu nhau, nhưng họ đã bên nhau gần nửa đời người, hạnh phúc viên mãn, còn may mắn có với nhau một cô con gái.

 

Quý Mạc hiểu rằng tình yêu như vậy mới là lâu bền. Còn mối quan hệ giữa cậu và Cố Viễn Sâm, suy cho cùng, chẳng qua chỉ là một lời dối trá được xây dựng bằng pheromone, không thể nào trường tồn.

 

"Cảm ơn ông." Quý Mạc luôn là người hay nói lời cảm ơn.

 

Cậu cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi.

 

...

 

Sáng mai bảy giờ, cậu sẽ rời khỏi thị trấn này, rời khỏi thành phố này, và có lẽ sẽ rời khỏi cả đất nước này.

 

Trong lòng, Quý Mạc lặng lẽ ghi nhớ từng khoản chi mà Hàn Sâm đã vì mình mà bỏ ra. Sau này, khi có thể đi làm, cậu nhất định sẽ trả lại đầy đủ. Dù năm xưa Hàn Sâm từng chịu ơn mẹ cậu, Tuệ Tưu. Nhưng ngần ấy năm qua, những gì ông đã làm đủ để trả hết nợ tình nghĩa. Từ nay về sau những gì Hàn Sâm tiếp tục làm cho cậu, đều là phần Quý Mạc và mẹ cậu nợ lại.

 

Cậu sẽ nhớ kỹ từng điều một, từng món nợ, từng ân huệ, để sau này có thể trả lại cho bằng hết.

 

Thế nhưng, đời luôn có cách khiến mọi kế hoạch tan thành mây khói.

 

Có khi là một cơn gió, có khi là một trận mưa, có khi lại là Cố Viễn Sâm đứng lặng trước cửa phòng trọ của cậu.

 

Đã hơn một tháng không gặp, nét mặt của Cố Viễn Sâm vẫn không khác gì ngày hai người chia xa: trầm lặng, căng thẳng, đôi mắt dõi theo Quý Mạc không chớp lấy một lần. Trong ánh nhìn ấy vẫn còn sót lại cơn giận chưa tan sau khi biết được sự thật, thứ cảm xúc mãnh liệt vượt xa bất kỳ tưởng tượng nào của Quý Mạc.

 

"Anh... Viễn Sâm." Quý Mạc lí nhí gọi, đứng yên tại chỗ, như bị đông cứng trong khoảnh khắc, chẳng phân rõ được đó là sợ hãi hay là kinh ngạc.

 

Nhưng Cố Viễn Sâm thì không như vậy, giọng anh lạnh lùng cất lên: "Quý Mạc."

 

Chỉ hai chữ ngắn ngủi đã đủ kéo Quý Mạc từ cơn mê hoảng về với hiện thực tàn khốc.

 

Cố Viễn Sâm tiến một bước về phía cậu, khoảng cách chẳng hề thu hẹp, bởi vì Quý Mạc theo bản năng đã lùi lại một bước. Trong giây lát, cậu chợt nhớ đến ngày hôm đó ở bãi đỗ xe, đã nghe được câu nói kia của Quý Mộc: "Anh à, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em, đúng không?"

 

Quý Mạc vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó Cố Viễn Sâm đã ôm lấy Quý Mộc. Trong cái ôm ấy có lẽ đã nói biết bao lời âu yếm bên tai mà không cần thành tiếng. Không cần suy đoán, cậu biết chắc rằng Cố Viễn Sâm sẽ đồng ý, bởi vì anh "yêu" Quý Mộc.

 

Anh nhất định đến để đòi lại công bằng cho Quý Mộc. Và có lẽ còn muốn cướp đi tuyến thể của cậu.

 

Nhưng giờ đây, nếu tuyến thể thật sự bị cướp đi, đứa trẻ này sẽ không còn cơ hội sống sót lần thứ hai. Hơn nữa, cậu không dám chắc sau khi biết đến sự tồn tại của đứa bé, Cố Viễn Sâm liệu có muốn giữ lại nó hay không. Đứa trẻ còn chưa chào đời, chỉ cần Cố Viễn Sâm không muốn, thì nhà họ Cố và nhà họ Quý có cả trăm cách để khiến cái thai này "bất ngờ mất đi".

 

Cố Viễn Sâm là một Alpha ưu tú đến vậy, tương lai của anh, hôn nhân của anh không thể bị hủy hoại bởi một Omega từng nói dối như cậu. Chính vì nhìn rõ bản thân quá mức, Quý Mạc mới hết lần này đến lần khác chìm trong nỗi sợ.

 

"Quý Mạc." Cố Viễn Sâm lại gọi tên cậu lần nữa, ánh mắt lướt qua môi trường tồi tàn xung quanh, rồi dừng ở khuôn mặt tái nhợt của cậu. "Về với anh trước đã." Con hẻm ẩm thấp và tăm tối, ánh sáng bị chắn mất, những cái bóng phủ kín cả người cậu. Dưới lớp tối ấy, Cố Viễn Sâm không hề nhìn thấy vết băng trắng quấn quanh cổ Quý Mạc.

 

Giọng nói của anh lạnh buốt, như một gáo nước đá dội thẳng giữa ngày hè oi nồng.

 

Quý Mạc hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cậu không thể bị đưa đi lúc này, không thể để bản thân rơi vào tay Viên Lập Mân.

 

Ngày mai, Hàn Sâm sẽ đến đón cậu. Cậu đã tốn biết bao can đảm mới có thể giữ lại đứa con, mới dám bước theo Hàn Sâm rời khỏi nơi này.

 

Nếu bị bắt lại, tất cả sẽ tan thành mây khói.

 

Trong cơn hoảng loạn, Quý Mạc không nghĩ được gì nữa, chỉ biết xoay người bỏ chạy.

 

Bánh quẩy và hoa sơn chi rơi vội xuống mặt đất. Quý Mạc chạy rất nhanh, như thể một khi bị bắt lại, cậu sẽ bị đẩy thẳng vào tầng địa ngục không lối thoát. Cậu bỏ chạy như trút hết sinh mệnh.

 

Bước chân của Cố Viễn Sâm lướt qua đóa hoa sơn chi cô độc rơi bên vệ đường, hương thơm tan biến trong khoảnh khắc, hòa vào pheromone thoảng nhẹ trên người Quý Mạc, cùng nhau tan vào tháng tám cuối mùa hoa, ẩn trong không khí rồi không bao giờ quay lại nữa.

 

Thể lực của một Alpha vốn vượt trội so với Omega, huống hồ lúc này Quý Mạc đã yếu đến mức gió thổi cũng lung lay, chạy chưa được bao xa thì đã bị Cố Viễn Sâm đuổi kịp. Anh vươn tay, siết chặt lấy cổ tay cậu, đau đến mức Quý Mạc chau mày, bật ra một âm thanh ngắn ngủi: "Á!"

 

Cố Viễn Sâm vội buông tay, đang định mở miệng hỏi cậu có bị thương không thì bất ngờ thấy Quý Mạc linh hoạt tránh khỏi mình, xoay người bỏ chạy lần nữa.

 

"Quý Mạc!" Theo bản năng anh lại với tay giữ lấy cậu, lần này lại vô ý khiến Quý Mạc vấp phải viên đá dưới chân, loạng choạng ngã nhào. May là chưa ngã sấp xuống, nhưng hai tay cậu đã bị Cố Viễn Sâm giữ chặt, chẳng thể cử động.

 

Dù vậy, Quý Mạc vẫn liều mạng giãy giụa cố chạy thoát. Một cái trượt chân khiến cậu quỳ rạp xuống nền đất cứng, hai đầu gối đập mạnh xuống mặt đường phát ra một tiếng "bịch" khô khốc. Cậu lần này học được rồi, chỉ im lặng nghiến răng chịu đựng, không dám r*n r* nửa lời. Gò má bị quệt vào bức tường xù xì bên cạnh, bỏng rát đến nỗi rớm máu. Toàn thân đều đau, nhưng lại không biết mình đau ở đâu. Là nỗi đau không thể gọi tên.

 

Cố Viễn Sâm giật mình, tay vẫn chưa buông nhưng lực đã nhẹ đi rất nhiều. Anh sợ mình lỡ làm cậu bị thương. Giọng nói cũng thấp xuống: "Đừng chạy nữa... anh có chuyện muốn hỏi em."

 

Trong lòng anh chất chứa quá nhiều nghi vấn. Lúc trước vì giận mà không muốn nghe cậu giải thích, giờ đây khi đã bình tĩnh lại, anh chỉ muốn từng chút một làm rõ, nghe cậu nói ra tất cả chân tướng.

 

Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng, Quý Mạc đã bật khóc, giọng run rẩy: "Anh... anh Viễn Sâm, buông tay được không? Em không chạy nữa đâu, thật mà, em không chạy nữa đâu."

 

Lúc này Cố Viễn Sâm mới phát hiện ra vì mình đang giữ chặt hai tay cậu, khiến cậu không thể chống đỡ, cũng không thể đứng lên nổi.

 

"Anh ơi, đau lắm. Em không muốn quỳ nữa, xin anh đấy."

 

Quý Mạc run bần bật, giọng van xin bé xíu tê dại đến mức không rõ là đang đau thể xác hay đau trong tim.

 

Đầu gối cậu đã trầy xước đến bật máu. Nhìn thấy cảnh ấy, Cố Viễn Sâm sững người, tay lập tức buông ra, tim cũng nhói lên. Anh thực sự đã quá nóng vội, đã quá mức rồi.

 

Trán anh rịn đầy mồ hôi. Anh cúi xuống, vừa định bế Quý Mạc lên: "Anh đưa em đến bệnh viện."

 

Nhưng câu nói chưa dứt, ánh mắt anh bỗng dừng lại nơi cổ Quý Mạc, mảnh băng trắng dày đang quấn quanh gáy cậu, nổi bật giữa làn da tái nhợt.

 

Quý Mạc cũng nhạy cảm nhận ra ánh nhìn đó. Trong chớp mắt cậu rụt mạnh người lại, dán chặt lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt hoang mang và sợ hãi như một con thú nhỏ bị dồn đến chân tường, không còn đường lùi. Cậu thật sự sợ rồi.

 

Sự vội vã, căng thẳng và mạnh tay của Cố Viễn Sâm vừa nãy khiến Quý Mạc hiểu lầm, anh đã hoàn toàn đứng về phía Quý Mộc. Trong khoảnh khắc im lặng, Quý Mạc ngước mắt nhìn anh và cậu đã đưa ra kết luận: Anh đến đây là để đoạt lại tuyến thể của cậu.

 

Hai bàn tay cậu run rẩy dữ dội, không rõ là vì căng thẳng hay xúc động quá mức. Trong cơn hoảng loạn cậu lúng túng cởi dải băng quấn quanh cổ mình.

 

Vòng này đến vòng khác được tháo ra, ánh sáng hắt lên những lớp vải trắng, phản chiếu thẳng vào đáy mắt Cố Viễn Sâm, gai nhọn như kim châm, đâm sâu vào tận tâm can.

 

Cứ như thể nếu chủ động thú nhận, cậu sẽ được tha thứ. Quý Mạc quay lưng lại để lộ hoàn toàn sau gáy mình trước mặt Cố Viễn Sâm. Cậu mấp máy môi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Em đã xóa ký hiệu rồi... thật sự đã xóa rồi. Anh, anh làm ơn buông tha cho em."

 

Cậu không biết chính câu nói "xóa ký hiệu" này khi lọt vào tai Cố Viễn Sâm lại sắc bén đến mức nào.

 

Nhưng Quý Mạc vẫn chưa chịu dừng lại. Cậu giống hệt một con thỏ nhỏ bị vây đến đường cùng, đáng thương run rẩy van xin: "Em thật sự biết mình sai rồi, sau này sẽ không dám nữa. Học trưởng, cầu xin anh tha cho em lần này thôi, được không?"

Bình Luận (0)
Comment