Quý Mạc không đợi được Cố Viễn Sâm đến cứu mình. Qua ô cửa kính mờ, cậu trông thấy anh từ tốn bước xuống xe, thần sắc bình thản, bóng lưng thẳng tắp dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa. Cố Viễn Sâm đứng quay lưng về phía cậu, không một lần nhìn lại.
Ngay sau anh là Viên Lập Mân. Bà ta cũng xuống xe, bước lên trước một bước, cố ý nhẹ nhàng ôm lấy anh. Khuôn mặt quay nghiêng, đúng lúc hướng thẳng về phía cửa kính nơi Quý Mạc đang dõi theo. Bà ta biết rõ cậu đang nhìn, nên mấp máy môi một cách rõ ràng, "Cảm ơn."
Cán cân trong lòng Quý Mạc hoàn toàn sụp đổ. Cậu không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, vùng vẫy định lao khỏi xe, nhưng hai cánh tay bị đè chặt, lực siết khiến xương cốt như muốn gãy nát. Quý Mộc lên tiếng, giọng điệu dửng dưng: "Đừng làm hắn bị thương. Với cái thể trạng rách nát này, tuyến thể mà hỏng thêm thì càng lâu hồi phục." Người giữ Quý Mạc vội đáp: "Vâng, thiếu gia."
Cơn đau không quan trọng nữa. Quý Mạc chỉ mở to mắt, trơ trọi nhìn Cố Viễn Sâm nhận lời cảm ơn của Viên Lập Mân, một lần cũng không ngoảnh đầu nhìn cậu lấy một cái. Giọng cậu run lên, lạc hẳn đi: "Bà ta đã nói gì?"
"Còn gì ngoài cảm ơn?" Quý Mộc lạnh lùng cười nhạt. "Mày thật nghĩ nhà họ Cố bị mày lừa suốt ba năm mà sẽ để yên sao? Hắn đang chơi mày đấy."
Sắc môi Quý Mạc trắng bệch, máu như bị rút cạn khỏi toàn thân. Đến cả sức để run rẩy cậu cũng không còn. Cậu lẩm bẩm như muốn trốn tránh chính mình: "Là các người lừa anh ấy."
"Không hề." Quý Mộc nhướng mày: "Nếu không nhờ hắn, tụi tao ở C quốc chẳng có đường nào mà tìm ra được mày."
Hắn phẩy tay ra hiệu cho người kia buông ra. Dù đã được thả, Quý Mạc vẫn chẳng thể làm gì. Tất cả cửa xe đều đã bị khóa, dù cậu có đập đến rách tay cũng không thể phát ra âm thanh gì đủ lớn để Cố Viễn Sâm nghe thấy.
Quý Mộc uể oải ngáp dài, lặp lại những lời Viên Lập Mân đã dạy, từng câu, từng chữ như lưỡi dao rạch lên vết thương chưa lành trong lòng Quý Mạc: "Mày cũng tự tin quá đấy. Mày có gì hơn người? Là pheromone hoa sơn chi rách nát với 40% độ tương thích, hay cái mặt mày đẹp đến mức khiến người ta không dứt nổi?"
Hắn chậm rãi liếc nhìn vẻ mặt trống rỗng như đã mất hồn của Quý Mạc, rồi thản nhiên giáng đòn cuối cùng: "Nghe nói mày vừa về nước đã bám theo Cố Viễn Sâm một thời gian. Mày chắc rằng thứ anh ta bị hấp dẫn không phải là pheromone của tao sao?"
Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt tràn đầy khoái trá khi nhìn thấy Quý Mạc như một con rối bị rút hết sinh khí. "Mày chỉ là một con chuột sống trong gác mái. Không phải là bông hồng trong khu vườn. Cố Viễn Sâm sẽ không bao giờ yêu mày. Biết chưa?"
Nghe đến đó, Quý Mạc khẽ hé miệng, đôi môi run lên nhưng không phát ra âm thanh nào. Nước mắt lăn tăn nơi hốc mắt, nhưng chút tự tôn còn sót lại không cho phép chúng rơi xuống.
Nếu không phải vì pheromone hoa hồng, Cố Viễn Sâm sẽ không bao giờ thích cậu.
Quý Mạc biết điều đó. Cậu chưa từng dám mơ rằng Cố Viễn Sâm sẽ yêu mùi hương sơn chi. Những ngày tháng trong khu vườn hoa năm xưa, chẳng qua chỉ là một chút thương hại nhất thời mà anh trao cho.
Cậu hiểu rất rõ. Chỉ là cậu sợ người khác nói thẳng ra.
Vì mỗi lần như thế... đều rất đau.
...
Quý Mộc bất chợt nảy ra chút thương hại với Quý Mạc. Hắn cố gắng tưởng tượng cảm giác làm một con chuột trong gác mái suốt cuộc đời sẽ ra sao. Nghĩ đến đó, hắn bật cười, có lẽ bởi vì thấy cũng thú vị thật.
Vé máy bay về H quốc đã được đặt cho đêm nay. Viên Lập Mân nóng lòng muốn đưa Quý Mạc về, về nơi có tầng hầm, có khu vườn, có những bức tường cao vời vợi đang đợi. Mỗi một nơi đều có thể giam cầm cậu, giam cầm linh hồn không nơi nương tựa của cậu.
Quý Mạc tưởng tượng ra vô số cảnh tượng đáng sợ, hai cánh tay tê rần vì đau, sống lưng lạnh buốt. Cậu chỉ muốn gặp Cố Viễn Sâm một lần. Cậu vẫn còn lá bài cuối cùng trong tay. Hai kết cục, một lần đánh cược.
Dù có bị Cố Viễn Sâm ghét bỏ hoàn toàn... cũng không sao cả. Cậu hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh. Bởi vì hiện giờ cậu không còn là một người đơn độc nữa. Cậu càng phải sống sót. Bằng mọi giá.
"Mày nói nhiều như thế, chẳng qua cũng chỉ để tao đau lòng. Nếu không, cần gì phải bày ra cảnh này cho tao thấy?" Quý Mạc bám lấy tia hy vọng cuối cùng, cố gắng giữ cho giọng nói không run.
Cậu nhất định phải gặp được Cố Viễn Sâm, tự mình nói ra câu đó.
Cậu cố thuyết phục Quý Mộc: "Nếu mày nói là chính tay anh ấy giao tao cho các người,
vậy thì... để anh ấy nói thẳng với tao đi. Chỉ cần anh ấy nói, tao sẽ tin."
Nhưng Quý Mộc quay đầu sang, trong cổ họng vang lên tiếng cười lạnh như gió từ địa ngục thổi tới: "Hả? Mày dựa vào cái gì chứ?"
Ánh nắng giữa trưa chói chang đến nhức mắt. Nhiệt độ mùa hạ khiến tầm nhìn méo mó, mặt đất như gợn sóng lăn tăn dưới màn sương nóng. Bồn hoa trước bệnh viện, những tán lá xanh mướt cũng đã bị thiêu đến héo rũ.
Bệnh viện ở thị trấn nhỏ này khác xa với những bệnh viện lớn trong thành phố, quy mô chật hẹp, ít người lái xe vào. Ngay lối vào có một khoảng trống tương đối thoáng, tiện cho người đến đỗ xe. Phóng mắt nhìn qua, hiện giờ ở đó chỉ có hai chiếc xe.
Trên xe của Viên Lập Mân có một Alpha bảo vệ. Ngoài xe, còn có hai người nữa đứng gác. Chiếc xe còn lại, e rằng cũng có thêm hai tên nữa.
Bảo vệ ở cổng ngồi trong phòng trực lim dim chợp mắt. Chỗ ra vào có mở camera giám sát, nhưng chẳng mấy ai để ý. Cố Viễn Sâm âm thầm tính toán trong lòng. Một mình anh không phải là đối thủ của năm Alpha.
Viên Lập Mân quay người lại, giọng điệu như muốn kết thúc: "Cố thiếu gia, hẹn tái ngộ."
Cố Viễn Sâm đứng yên, giọng không vội, chậm rãi mở miệng: "Nếu trong vòng hai năm tới, nhà họ Cố có thể tìm được một người hiến tuyến thể phù hợp cho Quý Mộc. Quý phu nhân, bà có thể chờ thêm một chút được không?"
Viên Lập Mân tưởng mình nghe nhầm: "Cậu nói gì?"
"Ba tôi làm việc tại viện nghiên cứu. Có thể ưu tiên tìm người phù hợp để hiến tuyến thể." Ánh mắt Cố Viễn Sâm không rời khỏi bà, giọng anh bình tĩnh đến gần như khẩn thiết: "Tôi hiểu bà rất giận, cho rằng tôi đã thay lòng đổi dạ. Nhưng tôi có thể hứa với bà, nếu cậu ấy thật sự vì ích kỷ hay tham lam mà tổn thương người khác, tôi nhất định sẽ cùng cậu ấy gánh chịu hậu quả, làm tất cả trong khả năng để bù đắp cho nhà họ Quý."
Những lời của Viên Lập Mân khiến anh không thể không sinh nghi. Rõ ràng là phía nhà họ Cố đã cử người điều tra, nhưng kết quả lại chẳng phát hiện được gì, thậm chí ngay cả việc nhà họ Quý có một đứa con ngoài giá thú cũng không hề hay biết. Điều đó chứng tỏ nhà họ Quý che giấu rất nhiều bí mật, và họ có rất nhiều điều muốn chôn kín.
Giống như lời Lục Thu Viễn từng nói, phải có người đích thân đào bới tất cả lên, mới có thể nhìn thấy vực sâu phía dưới kia đang giấu giếm điều gì. Nhà họ Cố là bên bị hại, họ có quyền được biết.
...
Nếu người đối diện anh lúc này là Quý Phong, có lẽ đến đây thôi ông ta đã gật đầu đồng ý. Bởi vì cam kết từ chính miệng người thừa kế nhà họ Cố chẳng khác gì một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Nhưng người đang đứng trước mặt anh là Viên Lập Mân, một kẻ đã vỡ nát đến mức chẳng còn gì để mất. Bà ta thậm chí chẳng sợ vào tù, thì còn bận tâm gì đến mối quan hệ với nhà họ Cố nữa?
Giọng bà ta lạnh đi: "Cố thiếu gia, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Cố Viễn Sâm đáp không một chút do dự: "Tôi biết."
"Vậy thì cậu không nên nói với tôi những lời này." Viên Lập Mân nhíu mày, giọng lạnh dần.
Cố Viễn Sâm nhìn thẳng vào bà, ánh mắt trầm tĩnh, chậm rãi mở lời: "Đúng như bà nói, trong ba năm qua, tôi đã nảy sinh tình cảm với cậu ấy. Ban đầu tôi từng nghĩ phải dứt khoát, cắt đứt hoàn toàn. Nhưng tôi phát hiện ra bản thân mình căn bản không làm được."
Anh sẽ đau lòng, anh cũng sẽ lo lắng. Suốt một tháng qua, anh càng cố phủ nhận, trái tim lại càng thêm giày vò. Mãi cho đến khi nghe những điều Viên Lập Mân vừa nói, anh mới nhận ra một chuyện, thì ra anh chưa từng thực sự hiểu gì về Quý Mạc.
Mỗi lời mà đối phương thốt ra, anh đều không có lập trường để phản bác. Bởi vì anh chỉ là một kẻ đứng ngoài, không biết gì cả. Cũng chính vì thế, Cố Viễn Sâm muốn thử một lần đi tìm hiểu con người thật của Quý Mạc, và cũng là lần đầu tiên đối mặt với lòng mình một cách thành thật.
Dù Quý Mạc là người tốt hay là kẻ xấu, anh không muốn tiếp tục trốn tránh nữa. Chuyện ấy chính là điều anh vừa mới nghĩ thông suốt.
Trước đây anh chỉ khăng khăng muốn truy ra chân tướng, như thể đó là cách duy nhất để tự giải thích với bản thân. Nhưng giờ đây, anh nhận ra chính tình cảm dành cho Quý Mạc mới là thứ anh chưa bao giờ dám đối diện.
Và có lẽ anh còn phải cảm ơn Viên Lập Mân vì màn chất vấn đầy sắc bén khi nãy. Cũng nhờ thế mà anh hiểu ra thiện – ác, thật – giả, có ngàn lời kể thì có ngàn gương mặt khác nhau. Chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể phân rõ đúng sai.
Viên Lập Mân không thể tin nổi, bà nhướn mày,bật cười lạnh lẽo: "Vậy nếu hai năm sau vẫn không tìm được người hiến thì sao? Cậu muốn tôi buông tha cho nó? Cố thiếu, đừng quên người bị hại là tiểu Mộc! Cậu đang đùa giỡn với tôi đấy à?!"
"Không." Cố Viễn Sâm đáp, không hề dao động: "Tôi sẽ dốc toàn lực để tìm người phù hợp.
Nếu bà đồng ý, nhà họ Cố sẽ tiếp tục hợp tác với nhà họ Quý trong các dự án."
Anh không hề nói đùa.
Ba năm qua, pheromone hoa hồng mà Quý Mạc chiếm giữ đều là chia sẻ với chính anh.
Nếu nói Quý Mạc có tội, thì anh Cố Viễn Sâm cũng có.
Là anh đã nhìn nhầm người. Là anh đã yêu một người không phải Quý Mộc. Là anh đã để bản thân bị mê hoặc, mà chẳng hề hay biết chính kẻ đó, từng chút một, tước đoạt tự do và thời gian sống của người bị hại.
Bọn họ là đồng phạm.
Nếu tất cả những gì Viên Lập Mân nói đều là sự thật, vậy thì Cố Viễn Sâm cũng nguyện cùng Quý Mạc gánh lấy tội nghiệt ấy.
Chỉ là có lẽ sẽ phải mất rất lâu anh mới có thể thực sự hòa giải cùng Quý Mạc như ban đầu. Và nếu cuối cùng những lời thích anh cũng chỉ là vì mưu cầu sống sót, chỉ là để đạt được một chút lợi ích, thì khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Cố Viễn Sâm cũng sẵn sàng buông tay.
Ai cũng xứng đáng có một cơ hội, anh là một người như vậy, và cậu thiếu niên năm xưa với đầy vết bầm trong vườn hoa dành dành cũng vậy.
Cố Viễn Sâm thừa nhận mình là người bị cảm xúc chi phối. Quý Mạc đã ở bên anh suốt ba năm, ngày đêm kề cận, anh không thể nào mở mắt nhìn cậu bị Viên Lập Mân đưa đi, từ đó sống chết không rõ. Anh không làm được. Và có lẽ chính vì thế, anh đáng bị Quý Mạc đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Anh nghĩ, nếu giờ này Cố Kiềm Minh mà nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ sẽ tức đến phát bệnh.
Anh thừa hưởng sự đa tình của Lục Thu Viễn, nhưng lại không học được sự lý trí lạnh lùng của Cố Kiềm Minh.
Vì điều đó, Viên Lập Mân bật cười lạnh, trong tiếng cười đầy uất hận: "Cậu nói là sẽ dốc toàn lực? Để mặc tiểu Mộc của tôi chờ chết sao? Cậu mà dám cản tôi, có tin là tôi khiến nó phải ngồi tù cả đời không? Cùng lắm thì chết hết cả lũ!"
Cố Viễn Sâm không tránh ánh mắt của bà ta, anh đáp từng chữ rõ ràng: "Cho dù Quý Mạc có tội, bà cũng không có quyền xử phạt riêng. Luật pháp tồn tại là có lý do." Anh ngừng lại một nhịp, giọng chậm rãi lạnh đi: "Nhưng nếu những gì bà nói là dối trá, tôi sẽ không để bà có thêm cơ hội làm hại cậu ấy, và tôi cũng sẽ không bỏ qua."
Nhà họ Cố không phải là nơi để mặc người khác đùa giỡn mãi không ngừng. Bị nhà họ Quý dắt mũi hết lần này đến lần khác như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Khóe môi Viên Lập Mân giật nhẹ hai cái, giọng khàn khàn: "Cậu đang... uy h**p tôi sao?"
Bà ta cố tỏ vẻ chân thành, đứng giữa cổng bệnh viện, ngay dưới ánh nhìn của biết bao người qua lại cùng Cố Viễn Sâm tranh luận từng câu từng chữ, chẳng qua cũng chỉ để khiến anh tin rằng bà thật lòng.
Viên Lập Mân không muốn bị người nhà họ Cố chặn lại trước khi lên đường ra sân bay. Tiếc là sự cố chấp của Cố Viễn Sâm khiến bà bắt đầu cảm thấy hối hận.
Nhưng cho dù Cố Viễn Sâm không đồng ý, thì giờ bà ta còn có thể cưỡng ép được sao?Nếu nhà họ Cố tìm cách ngăn cản, khiến bà đánh mất tuyến thể phù hợp nhất hiện nay là Quý Mạc. Vậy thì bà cũng không ngại hỏi thử Cố Kiềm Minh một câu, liệu ông ta có muốn bà tiết lộ một vài chuyện với truyền thông hay không, giúp nhà họ Cố "rạng danh" một phen。
Vệ sĩ đứng bên cạnh Viên Lập Mân đã mở cửa xe cho bà, bà không muốn nấn ná thêm nữa.
Thời gian trôi rất chậm. Khi kế hoạch trì hoãn thất bại, Cố Viễn Sâm lập tức nghĩ đến cách khác. Anh không màng đến thể diện, bước tới chặn trước mặt Viên Lập Mân, không buông tha: "Viên phu nhân, vậy hãy để tôi nói lời từ biệt với cậu ấy."
Viên Lập Mân khẽ cau mày. Bà không hiểu nổi vị thiếu gia nhà họ Cố này rốt cuộc đang muốn làm gì. Người như hắn, cứ như thể mỗi bước đều là nghĩ đến đâu làm đến đó.
Cố Viễn Sâm nói: "Bà mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, tôi không có cách nào cướp người. Chỉ xin cho tôi được nói lời tạm biệt. Xem như tôi nợ bà một ân tình."
Hắn vẫn kiên định đứng trước mặt cô, gần như là ép buộc cô phải gật đầu.
"Viên phu nhân, những gì tôi vừa nói chỉ là một đề nghị. Bà đã từ chối, tôi dĩ nhiên sẽ không cưỡng cầu." Viên Lập Mân rốt cuộc không nhịn được nữa, khóe môi thoáng hiện một nụ cười giễu. Ánh mắt bà lộ rõ sự chán ghét trước từng hành động, từng câu nói của Cố Viễn Sâm.
"Chứng cứ rõ ràng đến vậy, video, ghi âm, giấy tờ đều không thiếu. Thế mà Cố thiếu gia đối với cậu ta thật đúng là thâm tình khắc cốt. Có điều, Tiểu Mộc cũng đang ngồi trong chiếc xe ấy. Mong Cố thiếu gia tự biết giữ mồm giữ miệng, đừng vô tình làm tổn thương đến Tiểu Mộc."
Bà cố ý nói như thế. Ngay lúc ấy, từ cổng lớn chạy vào một chiếc xe thể thao mà Cố Viễn Sâm nhận ra. Lục Trạch An đang định mở cửa xuống xe chào hỏi thì bị Lục Trạch Lâm ở ghế phụ bất ngờ đè tay lại.
"Đợi đã." Từ băng ghế sau, Tiêu Thừa cũng cảnh giác lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy Alpha cao lớn phía trước.
"Không phải Viễn Sâm nói chỉ có anh ấy và Quý Mạc ở đây thôi sao?"
Lục Trạch An nghe vậy cũng không nói gì thêm, lanh lợi đánh tay lái, cho xe tiến sâu vào bên trong một đoạn. Ba người phối hợp ăn ý bước xuống xe, giả vờ như đang vào bệnh viện. Quả nhiên Cố Viễn Sâm cũng giả vờ như không quen biết họ, đi về phía một chiếc xe khác, theo sau là hai vệ sĩ.
Một trong hai vệ sĩ bước lên trước, mở lời với tài xế xe đối diện. "Phu nhân dặn để Cố thiếu gia nói lời từ biệt với cậu ấy."
Lời vừa dứt, Quý Mộc trong xe liền đá mạnh một cú vào cửa, tức tối lầm bầm: "Đúng là một đôi chó chết."
Quý Mạc vốn đang cúi đầu, nhưng khi nghe đến đó, cậu đột ngột ngẩng lên. Cơn choáng quay cuồng chưa kịp thành hình thì cửa xe đã bị người khác mở ra, đẩy cậu xuống dưới nền đất. Cậu khó nhọc lảo đảo đứng vững, thân thể co rúm lại như một ông già. Tuyến thể nơi gáy đau âm ỉ, một cơn buồn nôn đột ngột trào lên khiến cậu phải khom người nôn khan mấy lần.
Cố Viễn Sâm bước nhanh tới, đập vào mắt là khuôn mặt sưng tấy của Quý Mạc, cùng hai cánh tay treo lỏng lẻo như thể đã trật khớp.
Anh siết chặt nắm tay, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cháy đến mức máu thịt trong người như bị lột ra từng lớp. Anh nghiến chặt răng nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, không để lộ nửa điểm cảm xúc.
Quý Mạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỉ là gương mặt xa cách quen thuộc của Cố Viễn Sâm.
Nỗi sợ lập tức ập đến. Chỉ cần một cái chau mày hay một động tác nhỏ của người kia, đều đủ khiến cậu hoảng loạn.
Cậu sợ anh thật sự muốn giao mình cho nhà họ Quý.
Cố Viễn Sâm đứng cách Quý Mạc chỉ vài bước chân, nhưng không thể lập tức tiến đến gần. Hai vệ sĩ Alpha đứng hai bên hắn như hai bức tường vô hình, ngăn cách mọi tiếp xúc.
Trong mắt Quý Mạc ánh lên tia sáng mờ nhòe của nước mắt, nhưng gương mặt cậu lại khô khốc, không một giọt nào rơi xuống. Cậu nghĩ Cố Viễn Sâm không thích thấy cậu khóc.
Cho nên khi lời dối trá đã bị vạch trần, thì nước mắt cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Khóc lóc không thể cứu vãn điều gì, chỉ càng khiến Cố Viễn Sâm thêm ghét cậu. Cậu không muốn anh ghét mình thêm một chút nào nữa.
Cố Viễn Sâm đau như bị bóp nghẹt lồng ngực. Anh gọi tên cậu: "Quý Mạc."
Trong lòng lại là một câu khác: Đừng sợ.
Và cả câu này nữa.: Em đi với anh ngay bây giờ.
Nhưng cuối cùng, anh không nói ra bất cứ điều gì. Bởi vì thực tại trước mắt không cho phép. Bởi vì anh do dự, kìm nén, để rồi đánh mất cơ hội. Có lẽ nếu những lời ấy được nói ra sớm hơn, những rào cản kia đã sớm tan biến. Sau đó chỉ cần Quý Mạc nói ra sự thật, là có thể chấm dứt cơn ác mộng kéo dài mãi không dứt này.
Đáng tiếc thay, trong lòng Quý Mạc, nỗi sợ hãi không hình không bóng ấy lại hóa thành sự cự tuyệt lạnh lùng nơi ánh mắt của Cố Viễn Sâm.
Cậu luôn đi trước một bước. Nhưng bước ấy vĩnh viễn xuất hiện vào thời điểm sai lầm nhất.
Quý Mạc mở miệng nói. "Em mang thai rồi."
Nước mắt vẫn không rơi. Chúng bị cậu giấu đi, âm thầm bay hơi giữa không khí oi nồng và tuyệt vọng.
Cho đến lúc này, Quý Mạc mới nhận ra ngay cả đứa trẻ mà cậu từng khăng khăng nói sẽ yêu thương, từng trông đợi trong im lặng, cũng đã trở thành con bài cuối cùng mà cậu đem ra đổi lấy một cơ hội được sống.