Ầmm.
Trong lòng Quý Mạc như có một tòa thành đổ sụp, âm thanh vang dội đến mức gần như làm điếc cả thính giác. Cây cỏ, hoa lá xung quanh cũng đồng loạt lay động theo một cơn gió bất chợt, phát ra những tiếng xào xạc khe khẽ.
Thế giới vốn dĩ luôn yên tĩnh. Những âm thanh ấy từ lâu đã tan biến trong khoảng trống hoang hoải nơi nội tâm của Quý Mạc. Nhưng rồi không biết từ khi nào, thế giới ấy bắt đầu có lại những tạp âm của bên ngoài. Nghe lâu, nghe nhiều, nó thành ồn ào, thành náo nhiệt.
Và khi Quý Mạc muốn bước ra khỏi thế giới đó để nhìn xem, cậu mới phát hiện ra bản thân từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình. Càng nơi nào ồn ào, cậu lại càng cảm thấy cô độc.
...
Quý Mạc như trở về những ngày niên thiếu. Cậu nằm úp người trên chiếc giường nhỏ trong căn gác xép, viết đầy những lời lảm nhảm không tên lên giấy thư, đều là những điều muốn kể cho Cố Viễn Sâm. Cậu viết ra là để chọn lựa.
Mỗi tuần chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi để gửi thư. Quý Mạc không thể nấn ná lâu trong phòng của Quý Mộc, nên cậu sẽ viết dần từng chút mỗi ngày. Đến cuối tuần, cậu chọn ra những điều vui nhất, thú vị nhất, đem nỗi nhớ đã tích lũy suốt cả tuần gom lại thành một bức thư gửi đi nói với anh: Anh ơi, em rất nhớ anh.
[Chia tay ở vườn hoa sơn chi rồi, ngày nào em cũng nghĩ đến anh.]
[Gần đây anh sống có tốt không? Có được ăn món gì ngon không? Món gì anh thấy ngon nhất? Em thì thích nhất là dâu tây. Nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt biết bao.]
[Không biết anh còn nhớ người trong khu vườn ấy không.] A, câu này không thể viết. Quý Mạc vội vàng gạch đi, đôi mắt khẽ cụp xuống, mang theo một thoáng nuối tiếc.
Khi ấy, từ ô cửa nhỏ trên cao của gác xép, một tia sáng dịu dàng rơi xuống, vương lên những sợi tóc tán loạn của Quý Mạc. Cậu ngẩng đầu, đồng tử màu hổ phách dưới ánh nắng rực rỡ, trong veo như mặt hồ nhỏ.
Khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Trên người vương mùi hoa sơn chi dịu nhẹ, thanh thuần.
Vết bầm trên trán đã nhạt đi nhiều, có lẽ ngày mai lại sẽ có vết mới xuất hiện. Nhưng vào khoảnh khắc đang viết thư ấy, cậu thấy vô cùng mãn nguyện, thậm chí là hạnh phúc.
Cậu nghĩ, cho dù có cả thế giới, e rằng cũng không bằng khoảnh khắc hạnh phúc này.
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến chuyện sau này khi lớn lên, Cố Viễn Sâm sẽ ở bên Quý Mộc, lòng cậu lại dâng lên nỗi buồn không cách nào kìm lại. Rõ ràng người luôn viết thư cho Cố Viễn Sâm là mình. Rõ ràng người yêu anh nhất cũng là mình. Vậy mà vì sao người có độ tương thích cao với anh lại là Quý Mộc, kẻ tự cao, ngạo mạn ấy?
Cậu cầm bút lặng lẽ lẩm nhẩm điều gì đó trong miệng. Vừa lẩm bẩm, vừa viết xuống những câu chữ đầy chân thành.
[Em mong thời gian có thể trôi chậm lại, chậm hơn nữa, đừng để em lớn lên.]
[Lớn rồi anh sẽ không còn thích em nữa.]
Dù cho thời gian chậm lại, khiến những vết bầm trên người đau dai dẳng hơn, khiến cuộc sống của cậu bị giam cầm mãi trong căn gác xép nhà họ Quý, thì cậu cũng không hối tiếc.
Thích một người giống như tự biến mình thành kẻ ngốc. Ngốc đến mức liên tục phạm sai lầm, sai rồi lại sai, sai đến không thể cứu vãn, vừa buồn cười vừa đáng thương.
...
Quý Mạc không nhớ nổi mình đã rời khỏi bệnh viện cùng Cố Viễn Sâm như thế nào.
Trong trí nhớ chỉ còn lại cảnh tượng hỗn loạn trước cổng lớn.
Khi ấy, Cố Viễn Sâm không nói lời nào, xông lên, vặn gãy tay một trong hai vệ sĩ Alpha chỉ bằng một cú dứt khoát.
Ngay sau đó, không biết từ đâu Lục Trạch An đột ngột xuất hiện. Vừa thấy vết thương trên mặt Quý Mạc, cơn giận trong anh lập tức bùng lên, đá bay một Alpha khác không chút nương tay.
Lục Trạch Lâm và Tiêu Thừa cũng bước vào hỗ trợ, nhưng gần như không cần thiết. Cố Viễn Sâm và Lục Trạch An lúc đó như phát điên, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi.
Trước cổng bệnh viện náo loạn như muốn sụp đổ. Tiếng hét của Viên Lập Mân chói tai vang vọng. Quý Mạc được Tiêu Thừa che chở phía sau, còn Lục Trạch Lâm thì ngăn không cho bảo vệ gọi cảnh sát.
Trong cơn hỗn loạn, một phần trái tim cậu lại như lặng đi. Mọi thứ từ giông bão ngoài kia cho đến ánh mắt dõi theo của người ấy, đều trở nên mơ hồ như một giấc mộng.
Quý Mạc cảm thấy choáng váng, tuyến thể nơi gáy đau âm ỉ không ngừng, như thể đang từng chút cắn xé thần kinh của cậu.
Viên Lập Mân giận dữ quát tháo, giọng the thé vang lên trong hỗn loạn. Cảnh tượng trước mắt khiến bà ta chợt hối hận vì hành động dại dột của chính mình. Bà muốn hủy hoại Quý Mạc, nào ngờ lại bị cậu phản đòn một cách đau đớn.
Quý Mạc ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Viên Lập Mân. Ánh nhìn cậu bình lặng, không biểu cảm, nhưng sâu hoắm như muốn khoét ra một lỗ trống trong thân thể bà.
Đột nhiên, cơn đau dữ dội ập đến như lưỡi dao sắc cắt đứt sợi dây nhận thức cuối cùng của cậu. Tuyến thể như rút cạn toàn bộ sức lực. Cơ thể cậu đổ gục xuống nền đất dưới ánh nắng chói chang. Trong mắt cậu lúc ấy chỉ còn lại một bầu trời trong xanh, vài cụm mây trắng trôi lững lờ, gió cũng ngừng thổi, thế giới như rơi vào tĩnh lặng.
Khi tỉnh lại, cậu đã nằm yên ổn trong một phòng bệnh, gương mặt và bàn tay đều được băng bó cẩn thận. Mỗi vết thương đều có người thay cậu chăm sóc.
Cố Viễn Sâm ngồi bên giường lặng lẽ đến mức như hóa đá. Dáng ngồi cứng nhắc, có lẽ đã ngồi ở đó rất lâu rồi, bởi ngoài khung cửa sổ sắc trời đã sẫm lại.
Hắn mệt mỏi đến mức đôi mắt hơi đỏ hoe. Hắn đứng lên rót một ly nước rồi lại đặt sang bên cạnh. Không phải để cho Quý Mạc, cũng chẳng phải để tự mình uống. Hắn chỉ cần làm một việc gì đó để che giấu những cảm xúc đang tràn ra khỏi lồng ngực.
Quý Mạc mấp máy môi, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Cố Viễn Sâm vẫn quay lưng về phía cậu. Một bàn tay nắm chặt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Im lặng khiến cả hai trở nên xa lạ, khó đoán. Mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh nồng nặc, làm người ta khó chịu. Quý Mạc len lén nhìn bóng lưng anh, nước mắt chầm chậm thấm ướt vỏ gối.
Cuối cùng Cố Viễn Sâm lên tiếng, giọng khàn mang theo một tia run rẩy.
"Tại sao em lại mang thai?"
Trong nhà vẫn luôn có sẵn thuốc tránh thai dành cho Alpha, không phải để trưng bày. Cố Viễn Sâm luôn nghiêm túc uống thuốc, nhất là vào những kỳ ph*t t*nh của Quý Mạc, anh cẩn thận từng chút một chỉ vì không muốn để lại một đứa trẻ khi cả hai vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Quý Mạc. Cũng sợ một khi có con, cuộc sống của Quý Mạc sẽ trở nên vất vả hơn nhiều.
Bởi vì trong lòng anh, đứa trẻ của họ phải được sinh ra vào thời điểm cả hai đều đã sẵn sàng, đã có đủ bình yên và dịu dàng để chào đón một sinh mệnh mới đến thế giới này.
Cố Viễn Sâm từng thật lòng đối xử tốt với Quý Mạc. Anh luôn nghĩ thay cho cậu, luôn đặt cậu lên hàng đầu. Thế nhưng anh không biết, thứ mà anh gọi là "quan tâm" trong mắt Quý Mạc thật ra lại là dư thừa và áp lực.
Cố Viễn Sâm vẫn không quay đầu lại, như thể đang tìm cho mình một cái cớ, một bậc thang để rút lui khỏi sự tổn thương này.
"Là do thuốc có vấn đề sao?" Khi thốt ra câu ấy, đến chính hắn cũng cảm thấy nực cười.
Quý Mạc chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cảm giác tội lỗi như sợi tơ mảnh, chậm rãi lột bỏ từng lớp trong cậu . Cậu không muốn tiếp tục lừa dối Cố Viễn Sâm nữa.
"Em đã đổi thuốc của anh." Động tác nơi bàn tay Cố Viễn Sâm khựng lại.
"Tại sao lại làm thế?" Là vì nhà họ Quý, hay còn vì điều gì khác?
Chỉ cần Quý Mạc cho hắn một lý do, dù miễn cưỡng cũng được.
"Quý Mạc, nếu em muốn có con, em hoàn toàn có thể nói với anh. Không phải sao?"
Nhưng Quý Mạc không làm vậy.
Cậu chỉ đáp: "Là vì em muốn thế."
Bước chân Cố Viễn Sâm như bị đóng đinh tại chỗ. Hắn nhận ra mình từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một quân cờ trong tay Quý Mạc.
"Trong những bằng chứng em đưa cho anh trước đây, có một đoạn ghi âm giữa em và phu nhân nhà họ Quý. Trong đó, em đã nói giữa anh và em, cuộc hôn nhân này chỉ còn thiếu một đứa trẻ. Chỉ cần có con, cho dù sự thật có bị phơi bày, thì giữa chúng ta vẫn sẽ còn tồn tại một sợi dây ràng buộc."
Giờ phút này, đoạn ghi âm kia chính là bằng chứng không thể chối cãi. Đúng vậy, Quý Mạc đã từng nói những lời như thế. Lúc này đây, Quý Mạc không còn lời nào để đáp lại.
Cố Viễn Sâm chờ mãi cũng không nghe được lời phủ nhận. Trong cổ họng hắn khẽ bật ra một tiếng cười tự giễu.
"Anh là quân cờ của em. Đứa bé cũng vậy. Nhưng em có từng nghĩ đến không, giờ anh đã hủy bỏ hôn ước với nhà họ Quý. Một khi đứa bé ấy chào đời, nó sẽ là con riêng, là một đứa trẻ không có danh phận."
Khi ba từ "con riêng" rơi ra từ miệng Cố Viễn Sâm, tim Quý Mạc như bị nghiền nát hoàn toàn.
Nếu không vì sự xuất hiện của Viên Lập Mân và Quý Mộc, nếu Cố Viễn Sâm không bị kéo vào những sự thật méo mó và tổn thương như thế, có lẽ anh sẽ không trách cứ việc cậu mang thai. Biết đâu, anh còn có thể vì đứa trẻ ấy mà thấy hạnh phúc rất lâu.
Quý Mạc nghĩ, mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Kỳ vọng và hy vọng đều đã cháy rụi. Đông đến. Gió lạnh sẽ thổi qua. Từ nay về sau, mỗi một câu nói đều sẽ là băng giá trên tầng sương.
Nhưng rồi cậu lại tự hỏi, đến nước này rồi, thì còn có lời nào là mình không thể nghe, còn có điều gì là mình không thể chịu đựng nữa đây?
Cố Viễn Sâm khép mắt lại, cố nén cảm xúc đang trào lên trong lồng ngực, giọng vẫn giữ vẻ bình thản: "Em có từng nghĩ, có lẽ anh sẽ không chấp nhận đứa trẻ này?"
Mỗi một chữ thốt ra đều đều, không nhanh không chậm, nhưng chỉ có trời biết, để giữ cho bản thân không vỡ vụn trước mặt Quý Mạc, Cố Viễn Sâm đã phải dùng đến bao nhiêu sức lực.
Quý Mạc khẽ lắc đầu. Giọng cậu cũng rất nhẹ, nhẹ đến mức như không còn chút sức lực nào để chống đỡ.
"Em muốn giữ lại nó. Làm ơn."
Đối với cậu, mọi lời nói sắc nhọn lúc này đều trở nên vô nghĩa. Khi nỗi đau đã vượt quá giới hạn, thì đến cảm giác đau đớn cũng sẽ không còn.
Bây giờ, cậu đang nằm trong tay Cố Viễn Sâm, sinh mệnh, tương lai, và cả đứa trẻ trong bụng, mọi thứ đều chỉ chờ một câu nói từ hắn. Chỉ cần những chứng cứ kia được công khai, hành vi của cậu sẽ bị phán định là lừa đảo. Bất kể là theo luật pháp nước C hay nước H, cậu cũng không còn tư cách giữ lại đứa con này.
Cho dù được phép sinh ra, cậu cũng sẽ không có quyền nuôi dưỡng nó.
Trừ khi Cố Viễn Sâm chịu buông tay, chịu cho cậu một cơ hội.
Quý Mạc không dám cầu xin lòng thương hại từ anh. Cậu chỉ mong Cố Viễn Sâm có thể để cậu giữ lại đứa trẻ: "Tuyến thể của em không còn tốt nữa. Có lẽ cả đời này, đây là đứa con duy nhất."
Cố Viễn Sâm nhìn cậu. Ánh mắt ấy không mang theo phán xét, cũng không còn lửa giận, chỉ lạnh như một giấc mộng ban ngày đã tỉnh giấc. Tỉnh rồi thì tất cả chỉ còn lại hư vô.
Anh im lặng.
Quý Mạc ngã vào mùa hạ bỏng rát, nhưng chỉ bằng một ánh nhìn kia thôi đã khiến cả người cậu lạnh đến thấu xương.
Cậu hiểu Cố Viễn Sâm đang lo nghĩ điều gì. Anh đang cân nhắc, đang sợ hãi. Cho nên cậu nhẹ giọng nói: "Nếu anh đồng ý để em mang theo đứa trẻ rời đi, em hứa với anh, cả đời này đứa trẻ ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nhà họ Cố." Sợ Cố Viễn Sâm không tin, Quý Mạc dừng lại giây lát rồi nghiêm giọng thề: "Nếu... nếu em nuốt lời, em sẽ không chết tử tế."
Quý Mạc!"
Cố Viễn Sâm không kịp nghĩ ngợi, giận dữ thốt ra, lời quát lớn như đè bẹp lời thề độc vừa rồi của cậu.
"Đừng nói mấy câu như thế."
Anh nhíu mày, nét mặt rõ ràng lộ ra sự khó chịu, không cần nói cũng khiến Quý Mạc hiểu, anh không muốn nghe những lời cay nghiệt ấy từ miệng cậu.
Tình cảm của Cố Viễn Sâm dành cho Quý Mạc, từ mơ hồ không dứt ra được, đến dần dần học cách buông bỏ rồi lại "thỏa hiệp", từng bước một đều là quá trình chậm rãi mà đau đớn.
Không biết bao nhiêu lần, anh từng khinh thường sự mềm yếu, do dự của chính mình. Nhưng mỗi khi thấy Quý Mạc đau, anh cũng đau theo. Trái tim như bị xé làm hai nửa, rồi lại tự mình vụng về vá lại.
Quý Mạc từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt người khác mà sống. Nhìn thấy trong mắt Cố Viễn Sâm thoáng qua chút mềm lòng, cậu lập tức tiến lên một bước, giọng đầy cẩn trọng mà dịu dàng: "Chuyện của nhà họ Quý, chỉ cần là điều em biết, em sẽ nói hết cho anh. Anh muốn hỏi gì cũng được."
Cố Viễn Sâm bước lại gần hai bước, trong mắt Quý Mạc, khoảng cách ấy như một áp lực vô hình từ trên cao đè xuống, khiến cậu khẽ rụt người lại, theo bản năng tránh đi ánh nhìn của hắn.
Thấy thế, Cố Viễn Sâm chủ động lùi lại một bước. Những điều chưa kịp nói hết đêm hôm đó, đến hôm nay mới có thể tiếp tục.
"Anh muốn biết, người có hôn ước với anh rõ ràng là cậu ta, tại sao em lại nói người vẫn luôn viết thư và gọi điện cho anh là em?"
"Vì Quý Mộc nói cậu ta không thích anh. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ mà Viên Lập Mân giao, mỗi tuần đều bắt em thay cậu ta viết thư cho anh. Mới đầu mỗi bức thư đều phải qua cậu ta kiểm tra. Về sau, cậu ta chán rồi cũng không buồn quan tâm đến nội dung nữa."
Cũng chính vì vậy, thư của Quý Mạc ban đầu còn giữ khuôn phép, càng về sau càng lộ ra nỗi nhớ nhung chân thành: "Chuyện gọi điện cho anh, cậu ta không biết. Là em lén dùng điện thoại công cộng để gọi. Cũng bởi vậy em chưa từng dùng điện thoại nhà hay di động liên lạc với anh. Cũng không dám để anh chủ động gọi lại."
Cố Viễn Sâm không cắt ngang lời cậu. Anh kiên nhẫn lắng nghe từng câu từng chữ. Anh nhìn thấy gương mặt Quý Mạc sưng đỏ, muốn giơ tay lên chạm vào, nhưng lại sợ làm cậu đau.
Nhưng Quý Mạc lúc này dường như đã tuyệt vọng rồi. Trong ánh mắt ấy không còn chút khát khao nào nữa.
Trước kia, đôi mắt ấy từng chứa đầy trông đợi, như thể có hàng ngàn vì sao ẩn trong đó. Mỗi lần nhìn thấy Cố Viễn Sâm, ánh sao ấy liền bừng sáng.
Giờ đây, sao tắt rồi. Chỉ còn đêm tối lạnh lẽo kéo dài.
Cố Viễn Sâm nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Vậy những cuộc gọi từ chối, những email lạnh lùng kia, là của cậu ta?"
"Phải. Vì lúc đó em với Quý Mộc đã có xung đột. Khi ấy em được nhận suất đặc cách vào đại học D. Còn cậu ta vì gây họa khắp nơi, đến đại học cũng không đậu nổi. Quý Phong trách mắng cậu ta, nên cậu ta bắt đầu ghi hận em. Thời gian đó, cậu ta không cho em vào phòng dùng máy tính gửi email cho anh nữa."
Cố Viễn Sâm mím môi, khẽ động. "Hồi ấy em có số điện thoại của anh. Tại sao không gọi cho anh?"
"Em không biết anh sẽ gửi mail tỏ tình, cũng không ngờ Quý Mộc lại làm như vậy. Đến khi em phát hiện ra thì tất cả đã quá muộn rồi."
"Rõ ràng suốt một thời gian dài là em vẫn luôn liên lạc với anh, vậy tại sao lại không nói sớm cho anh biết sự thật? Tại sao em lại chọn cùng họ lừa dối anh?" Đó chính là điều khiến Cố Viễn Sâm đau lòng nhất.
"Vì sao em phải gạt anh, cùng họ lừa dối anh như vậy?"
Quý Mạc nghẹn lời. Một lúc lâu sau mới cất tiếng, giọng khẽ khàng, tự ti đến thảm hại: "Nếu ngay từ đầu em nói rõ thân phận thật của mình, anh sẽ chẳng bao giờ chịu nói chuyện với em nữa. Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với em như anh. Cho dù đó chỉ là vì anh thương hại em đi chăng nữa."
"Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Cố Viễn Sâm vừa hỏi xong, thì trong đầu đã hiện lên cảnh tượng ngày ấy chính hắn đã từng nói với Quý Mạc rằng, hắn chỉ thương hại cậu, mới dẫn cậu đi chơi trong khu vườn đó.
Là chính miệng hắn nói ra câu ấy.
Một cục băng như nghẹn lại trong cổ họng Cố Viễn Sâm, lạnh lẽo trượt xuống lồng ngực, khiến chính anh cũng phải rùng mình. Anh không nên nói câu đó.
Yết hầu Quý Mạc khẽ động, ánh mắt trống rỗng, tê dại đến mức chẳng còn cảm giác. Thật ra, cậu cũng không còn muốn nói thêm điều gì nữa. Nhưng bị ép vào đường cùng, cậu chỉ có thể thành thật trả lời mọi câu hỏi của Cố Viễn Sâm, đem những phần xấu xí nhất, đen tối nhất của mình bày ra tr*n tr** trước mặt anh.
Sự xấu hổ không ngừng nuốt chửng lấy cậu, khiến cậu bật ra một nụ cười vô thanh: "Độ tương thích giữa em và anh chỉ có 40%. Em cũng không phải thiếu gia nhà họ Quý. Trong mắt nhà họ, em mãi chỉ là một đứa con riêng không thể xuất hiện trước ánh sáng. Huống hồ, em có tính cách u ám, hèn mọn, không giống với dáng vẻ mà anh nhìn thấy."
Cho nên anh sẽ không thích em đâu. Nếu sớm biết, chắc chắn anh đã đẩy em ra xa rồi, như hất bỏ một kẻ mạo danh.
Em làm sao có thể nói thật với anh được? Làm sao có thể tự tay dập tắt ánh sáng duy nhất trong lòng mình?
Ngay từ ngày Cố Viễn Sâm biết được sự thật, cũng là lúc anh bắt đầu lạnh lùng đẩy Quý Mạc ra xa. Và chính Quý Mạc cũng đã tự đóng đinh bản thân vào vị trí đó, một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Cho nên khi nói ra những lời ấy, cậu không mang theo chút do dự nào, mà đầy sự cam chịu và chắc chắn, như thể đó là sự thật hiển nhiên đến tàn nhẫn.
Người dưới ánh mặt trời sao có thể kết bạn với kẻ ngập trong bùn lầy, lại càng không thể yêu thương.
Tình cảm giữa cậu và Cố Viễn Sâm từ đầu đến cuối chưa từng là bình đẳng.
Nếu đến bây giờ cậu vẫn còn chưa nhìn rõ chính mình, vẫn ôm lấy những mộng tưởng viển vông, thì chỉ càng khiến người khác chán ghét, càng khiến họ thấy cậu thật hoang đường, không thể lý giải nổi.
Muốn giữ lại đứa trẻ này, Quý Mạc hiểu rõ, lúc này không thể làm Cố Viễn Sâm nổi giận. Anh muốn biết điều gì, cậu sẽ nói điều đó. Anh muốn anh làm gì, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Cậu không nói ra rằng từng có lúc mình đã nghĩ, đợi lớn lên rồi sẽ đến nước C tìm Cố Viễn Sâm. Cậu sợ nếu nói ra sẽ bị hắn cười nhạo vì sự ngu ngốc và ảo tưởng tự mình vẽ ra.
Dù sao thì ngay cả khi còn nhỏ, lúc ở vườn hoa sơn chi, Cố Viễn Sâm dẫn cậu đi chơi cũng chỉ là vì thương hại. Vậy thì cậu còn có tư cách gì để nghĩ rằng sau khi biết hết mọi sự thật, Cố Viễn Sâm sẽ thích cậu? Sẽ quay lại cứu rỗi cậu?
...
Nhưng Quý Mạc không biết, ngay khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Viễn Sâm như bị ai đó xiết chặt. Cơn đau như từng mũi kim, hàng ngàn hàng vạn, lặng lẽ đâm sâu vào từng thớ thịt, không dứt.
Nếu anh không thích Quý Mạc, vậy thì vì sao đến tận bây giờ vẫn không thể buông tay?
Nếu tất cả chỉ là do độ tương thích cao giữa hai người, vậy tại sao suốt ba năm qua, hương pheromone hoa hồng lại chẳng có ảnh hưởng gì rõ rệt đến hắn?
Cố Viễn Sâm là Alpha ưu tú, khả năng kiểm soát pheromone vô cùng mạnh mẽ. Nếu nói chỉ vì thông số tương thích mà bị ảnh hưởng dần dần, chẳng phải là chuyện quá hoang đường sao?
Anh không hiểu được. Ánh mắt Quý Mạc không còn nhìn anh nữa.
Như thể sau khi nói ra sự thật, cậu đã buông bỏ toàn bộ những mong chờ từng có, đóng lại mọi cánh cửa trong lòng mình.
Như vậy, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút. Và... ít đau hơn một chút.
Cậu thiếu niên trên căn gác xép ấy cuối cùng vẫn chẳng thể có được mặt trời của riêng mình. Kim đồng hồ vẫn tích tắc trôi qua, nhưng chẳng ai có thể đưa ra một đáp án rõ ràng cho tất cả những điều đã xảy ra.
Cố Viễn Sâm nghe thấy Quý Mạc khẽ nói, giọng nhẹ như hơi thở, nhưng lại khiến người ta không dám ngắt lời.
"Quý Phong rất xem trọng hôn ước giữa nhà họ Cố và nhà họ Quý. Nếu em dám phá bỏ nó, ông ấy tuyệt đối sẽ không tha cho em. Viên Lập Mân cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để g**t ch*t em."
"Em sợ... sợ họ sẽ tìm cách đẩy em sang nhà họ Lý trước cả khi em kịp vào đại học."
"Nhà họ Lý?"
"Là đối tác làm ăn của nhà họ Quý. Nhị thiếu gia nhà họ chính là Alpha xuất hiện trong đoạn video hôm đó, hắn rất thích em. Nhưng cùng lúc cũng qua lại với rất nhiều người khác."
"Em nghe nói từ năm lớp mười hắn đã có một Omega và một Beta sinh con cho mình rồi. Em không muốn trở thành người tiếp theo."