Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 77

May mà kế hoạch của Quý Mộc thất bại, hắn đã đánh mất thứ có thể dùng để uy h**p Quý Mạc. Nếu không, Quý Mạc có lẽ đã vì sự đe dọa ấy mà buộc phải từ bỏ việc học, bị Quý Phong đưa đến một nơi giam cầm khác.

 

Cố Viễn Sâm gần như không thể tin được những gì mình vừa nghe. Hắn bật thốt: "Quý Phong là cha ruột của em." Nhưng nghĩ kỹ lại, đến cả Quý Mộc mà ông ta cũng có thể hủy hoại, thì với một đứa con ngoài giá thú như Quý Mạc, ông ta lại càng chẳng thèm bận tâm.

 

Quý Mạc dường như cũng nghĩ đến điều đó, nên cười khẽ, cố tỏ ra nhẹ nhàng: "Không có mấy ai thật sự thích một đứa con riêng."

 

Trong lòng cậu hiểu rất rõ, giống như việc Cố Viễn Sâm không thích đứa bé trong bụng cậu, thì Quý Phong cũng chưa từng yêu thương cậu, chưa từng.

 

Một đứa trẻ được sinh ra ngoài hôn nhân, vĩnh viễn không thể bước vào một mái nhà ấm áp.

 

Trong suốt quá trình trưởng thành, hai chữ "con riêng" với Quý Mạc chẳng khác nào một dấu ấn của sự ô nhục. Vì nó, cậu từng chịu biết bao khinh miệt, từng cúi đầu không biết bao lần.

 

Cậu đã từng nghĩ rằng Cố Viễn Sâm sẽ hiểu. Nhưng hôm nay mới biết, Cố Viễn Sâm mãi mãi là người đứng bên ngoài, không thể cảm thông.

 

Quý Mạc không trách Cố Viễn Sâm. Là cậu quá tham lam, quá si tình, đem bao năm khát vọng gửi gắm lên một người chỉ gặp mặt đôi lần. Là cậu... quá ngốc.

 

Cho nên đến bây giờ, Quý Mạc cũng không còn muốn mong cầu điều gì nữa. Thì ra, tự tay bóp tắt ngọn lửa trong tim lại lạnh đến vậy. Cả người nhẹ bẫng, rỗng như một cái vỏ trống không.

 

Buông bỏ cả tự tôn, giọng Quý Mạc chậm rãi, không còn vội vã. Cậu cũng chẳng rõ Cố Viễn Sâm còn muốn nghe thêm bao nhiêu câu chuyện thương hại nữa từ quá khứ của mình. Cậu chỉ nói, nói một cách mơ hồ như thể đang kể chuyện của người khác: "Quý Mộc không muốn em vào Đại học D. Hắn định ghi lại bằng chứng việc nhị thiếu gia nhà họ Lý cưỡng ép em để dùng làm đòn uy h**p. Nếu hắn thành công,  thì có lẽ bây giờ em đã là ba của một đứa bé ba tuổi rồi."

 

Cậu khựng lại một chút, không biết có nên tiếp tục nói nữa hay không.

 

Từ trước đến nay, Cố Viễn Sâm chưa từng nghe Quý Mạc nói nhiều đến vậy, lại bằng một giọng điệu bình tĩnh, xa lạ như thế.

 

Trong ký ức của anh, Quý Mạc luôn là người yếu đuối, trầm lặng. Gặp ấm ức thì khóc, có niềm vui thì cười, một người chẳng dính dáng gì đến những thứ tối tăm, bẩn thỉu.

 

Thế nhưng giờ phút này, những chuyện quá khứ đẫm máu lại được cậu  kể lại bằng một thái độ bình thản đến lạnh lùng, khiến dạ dày Cố Viễn Sâm quặn lên một trận buồn nôn. Không phải vì Quý Mạc, mà là vì nhà họ Quý, vì tất cả những khổ đau mà cậu đã phải chịu đựng trong ngần ấy năm.

 

Giống như những gì Cố Kiềm Minh từng nói, lòng tham của nhà họ Quý là một cái hố không đáy. Nó là một xoáy nước đen ngòm không bao giờ biết thỏa mãn.

 

Quý Mạc đã bị nuốt chửng bởi cái xoáy ấy. Cậu từng cố gắng trèo ra khỏi đó, nhưng lại bị chính Cố Viễn Sâm một cách vô tình đạp trở lại vực sâu.

 

Chỉ tiếc rằng những gì Quý Mạc nói ra chỉ là từng mảnh vụn. Chúng đủ để khiến người ta đau lòng, đủ để khơi lên sự thương xót, nhưng vẫn chưa đủ để vẽ ra toàn bộ sự thật tăm tối và tàn nhẫn ấy trước mắt Cố Viễn Sâm.

 

Tầm nhìn của anh quá hạn hẹp, thứ anh thấy được chỉ là một góc nhỏ từ những lời vừa rồi của Quý Mạc.

 

Chỉ như thế thôi mà anh đã không chịu nổi.

 

"Đừng nói nữa."

 

Quý Mạc ngoan ngoãn khép miệng, không nói thêm lời nào. Cố Viễn Sâm quay mặt đi, rơi vào trầm tư. Anh cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa. Vết thương một khi bị lột ra dưới ánh sáng sẽ khó mà lành lại như ban đầu.

 

Lúc này trong lòng anh chỉ còn lại một điều cần phải làm. Chỉ khi làm xong, anh mới có thể thật sự hiểu được Quý Mạc. Và cũng chỉ khi ấy, họ mới có thể bắt đầu lại.

 

Vì vậy, anh đưa tay mở cửa phòng bệnh. Ngoài cửa, Tiểu Trần đã đợi từ lâu. Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, giọng Quý Mạc khẽ cất lên phía sau: "Cố Viễn Sâm!"

 

Cách xưng hô giữa hai người đã thay đổi, trở nên xa cách và khách sáo. Không còn tình cảm vương vấn, không còn tiếng gọi đầy lưu luyến như trước.

 

Khi một người còn đang do dự, thì người kia đã sớm buông tay.

 

Cố Viễn Sâm dừng bước, quay đầu lại. "Nếu không muốn tiếp tục bị nhà họ Quý dắt mũi, anh cần một bằng chứng có thể chứng minh em vô tội. Vì vậy, anh sẽ rời đi một thời gian."

 

Một khi đã lựa chọn cùng Quý Mạc đối mặt với mọi chuyện, cùng cậu gánh vác, thì hắn cũng phải lựa chọn tin tưởng cậu.

 

Việc này không thể kéo dài thêm được nữa. Hắn phải tìm ra bằng chứng có lợi cho Quý Mạc. Mà để có được bằng chứng, cần có thời gian. Chỉ có như thế, dù cuối cùng Viên Lập Mân thật sự chọn cách báo cảnh sát, thì Quý Mạc cũng sẽ không bị bắt đi.

 

Cố Viễn Sâm phải giành lấy tất cả những gì có thể bảo vệ cậu, trước khi người khác ra tay. Nhưng lời nói của hắn nghe vào tai Quý Mạc lại giống như hắn vẫn không hoàn toàn tin cậu.

 

Quý Mạc không tranh cãi. Đôi mắt cậu trong trẻo, nhưng lại mang theo một nỗi khẩn cầu không lời. "Vậy... nếu sau khi anh có được bằng chứng rồi. Anh có thể để em đi không?"

 

Cố Viễn Sâm không trả lời trực tiếp. Anh giữ lại một chút ích kỷ cho riêng mình, nói lệch sang hướng khác: "Anh có một căn biệt thự khá kín đáo, đã sắp xếp người canh gác xung quanh. Bên trong cũng có dì Trương đến chăm sóc. Trong thời gian anh vắng mặt, em có thể an tâm ở đó. Sẽ không có nguy hiểm gì cả."

 

Quý Mạc sốt ruột, bật thốt: "Em..."

 

"Phu nhân nhà họ Quý chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để tìm được em." Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ khiến Quý Mạc nghẹn lời.

 

Một lúc sau, cậu ngập ngừng mấp máy môi: "Đứa bé, có thể cho em..." Cho em giữ lại không?  Cậu không dám hỏi nốt phần sau. Sợ nếu hỏi rồi, sẽ nhận được một câu trả lời tàn nhẫn.

 

Gặp Cố Viễn Sâm rồi, cậu luôn trở nên nhát gan.

 

"Dù anh là cha đứa bé, anh cũng không có quyền bắt em phá thai. Đó cũng là con của em." Cố Viễn Sâm nhanh chóng đáp lại, giọng không nặng không nhẹ.

 

Quý Mạc bị chặn lời. Không phải vì giận, mà là vì lời anh nói không sai.

 

Anh là cha đứa trẻ, là vậy đấy. Nhưng Quý Mạc đã quen sống trong cái bóng của người khác nên mới luôn thận trọng, luôn phải đoán ý từng người.

 

Nghĩ đến đó, lòng bàn tay cậu lạnh toát. Cả người như trở nên lơ mơ, đau đớn đến choáng váng. Không rõ là thân thể đau hơn, hay trái tim đau hơn.

 

Cậu sợ Cố Viễn Sâm vẫn chưa thật lòng tin cậu. Lại càng sợ một ngày nào đó, anh tìm ra điều gì đó sai lệch, rồi sẽ lại quay đi, lần nữa đẩy cậu về phía Viên Lập Mân.

 

Cậu chưa bao giờ là người có nhiều tự tin, mà lúc này lại càng bối rối lo sợ chỉ vì muốn giữ lại đứa con này.

 

Cố Viễn Sâm im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu, không rõ mang theo ý gì.

 

"Ngủ một giấc cho tốt."

 

Nói rồi, anh lại thêm một câu: "Đừng nghĩ nhiều. Anh sẽ sớm quay lại."

 

Thế nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Quý Mạc lại nghe thấy trong lòng mình có thêm một thứ gì đó vỡ tan. 

 

Ngoài hành lang, Tiểu Trần bước nhanh đến đón: "Cố tổng, căn biệt thự ấy đã được dọn dẹp theo yêu cầu của ngài. Bác sĩ riêng cũng đã liên hệ xong, mỗi ngày sẽ đến khám một lần. Còn nữa... chuyện ngài và thiếu gia Lục ra tay đánh người đã lên mặt báo. Tổng giám đốc rất tức giận, mời ngài lập tức về nhà một chuyến."

 

"Về phía thiếu gia Lục, tuy cậu ấy vẫn náo loạn đòi gặp ngài Quý, nhưng tôi đã khuyên cản được rồi."

 

Tiểu Trần khổ trong lòng, nhưng không tiện nói ra.

 

"Cậu cho người canh trước cửa phòng bệnh, ai cũng không được phép vào." Cố Viễn Sâm đưa tay day thái dương, nét mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.

 

"Để tôi sắp xếp tài xế đưa ngài về." Tiểu Trần là người nhanh nhẹn, làm việc luôn rất linh hoạt, vốn là trợ lý đắc lực do chính Cố Kiềm Minh sắp xếp cho Cố Viễn Sâm.

 

Cố Viễn Sâm khẽ gật đầu, không từ chối. Trước khi rời đi, hắn nói thêm với Tiểu Trần: "Chuẩn bị hành lý. Hôm nay đi H quốc với tôi."

 

"Hả?!"

 

"Tôi muốn đích thân đi điều tra một số chuyện, cần cậu phối hợp. Mang theo nhiều người một chút." Cố Viễn Sâm định lập tức sang H quốc, tránh để nhà họ Quý lại ra tay giở trò. Nếu chỉ ngồi chờ ở C quốc, tin tức qua lại rất dễ bị bóp méo. Chi bằng tự mình đi một chuyến cho chắc chắn.

 

"Vậy phải đi bao lâu, Tiểu Cố tổng?"

 

"Chưa xác định."

 

Tiểu Trần ngậm ngùi, cuối cùng cũng chờ đến mùa vắng việc, vậy mà chuyến đi H quốc này lại đúng lúc phá hỏng kế hoạch nghỉ phép với bạn trai. Anh vốn còn tính xin nghỉ mấy hôm để đi du lịch cho khuây khỏa.

 

Cố Viễn Sâm làm sao không nhìn ra tâm tư của anh: "Tăng lương cho cậu 30%."

 

Đôi tai Tiểu Trần lập tức vểnh lên, người đứng thẳng tắp, dáng đi từ uể oải hóa thành nghiêm chỉnh như quân nhân, còn hơi kiễng chân như một chú gà con bước vội: "Tiểu Cố tổng, tôi thấy đây là một cơ hội rèn luyện vô cùng quý báu! Tôi đã muốn sang H quốc học hỏi từ lâu rồi!"

 

Cuối tháng tám, sắp bước sang tháng chín, Quý Mạc chỉ mới nằm viện được vài hôm đã được chuyển vào một căn biệt thự xa lạ.

 

Bên cạnh cậu là mấy vệ sĩ đi theo suốt dọc đường bảo vệ nghiêm ngặt.

 

Vừa bước chân vào biệt thự, cậu lập tức ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, hương vị ấm áp của bữa cơm gia đình. Kim đồng hồ treo trên tường chỉ đúng mười hai giờ. Dì Trương đã bày sẵn mâm cơm đầy trên bàn ăn.

 

Vừa trông thấy Quý Mạc, bà liền nở nụ cười hiền hậu: "Cậu chủ Quý, chắc đói rồi nhỉ? Mau rửa tay rồi ăn cơm thôi, tôi làm toàn mấy món cậu thích đấy. Bây giờ cậu đang trong giai đoạn đặc biệt, nếu khẩu vị có thay đổi gì thì cứ nói với tôi."

 

Sự ân cần không đổi của dì Trương khiến Quý Mạc có phần không quen. Cậu như người có lỗi, bước tới với vẻ ngập ngừng, còn chưa kịp mở miệng thì dì Trương đã nói tiếp: "Cậu chủ Quý, tôi chỉ là làm theo lời dặn của cậu Viễn Sâm để đến chăm sóc cậu thôi. Giữa hai người có chuyện gì, tôi không biết cũng không dám can thiệp. Cậu Viễn Sâm cũng dặn rồi, bảo cậu đừng áp lực gì cả, cứ xem tôi là một người giúp việc quen thuộc, không cần khách sáo."

 

Dì vừa nói, vừa đưa cậu đi rửa tay, tiện thể giới thiệu sơ qua bố cục của biệt thự, để cậu đỡ bỡ ngỡ.

 

"Căn biệt thự này là món quà lễ thành niên mà ông cụ nhà họ Lục tặng cậu Viễn Sâm. Mọi thiết kế, trang trí đều là theo sở thích của người trẻ tuổi các cậu. Nếu ở đâu không quen, cậu cứ nói với tôi nhé."

 

Quý Mạc gật đầu, đáp lời rất nhỏ, không nói nhiều như trước.

 

Dì Trương thấy vậy thì âm thầm thở dài, rồi tự tay dọn bát đũa cho anh. Nhìn mâm cơm đầy đủ trước mặt, Quý Mạc lại không nhịn được mà giống như ngày xưa: "Dì Trương, hay là dì ăn cùng con đi? Một mình con ăn không hết đâu."

 

"Tôi ăn rồi, cậu không cần lo cho tôi." Dì Trương từ bếp bê ra thêm một nồi canh gà nóng hổi mà Quý Mạc thích, giọng nói cũng hạ xuống, nhẹ nhàng: "Thật ra, cậu Viễn Sâm vẫn rất quan tâm đến cậu. Bây giờ cậu đang mang thai, cậu ấy sao có thể mặc kệ được."

 

Nói xong, dì mới nhận ra mình lỡ lời, vội ngậm miệng, không dám nhiều chuyện thêm về việc nhà chủ nữa.

 

Quý Mạc nghe vậy, theo phản xạ mà đưa tay chạm nhẹ vào bụng dưới của mình, cảm xúc trong lòng bắt đầu trở nên rối rắm. Nếu nhà họ Cố thật sự quyết giữ đứa trẻ này lại, vậy cậu phải làm sao?

 

Lúc đó, cậu quá hoảng loạn, ngoài việc nói với Cố Viễn Sâm rằng mình đã mang thai, cậu không còn cách nào khác.

 

Nhìn tình hình hiện tại, Quý Mạc hiểu rõ Cố Viễn Sâm căn bản không hề thích cậu. Đợi đến khi đứa bé ra đời, có lẽ ngay cả mặt con, cậu cũng chẳng được gặp.

 

Cậu tự biết bản thân mình không phải người có phẩm hạnh tốt đẹp gì. Cố Viễn Sâm chắc chắn sẽ không để một kẻ như cậu nuôi con.

 

Nghĩ đến đó, cậu rầu rĩ đến phát hoảng, đưa mắt nhìn quanh phòng. Qua cửa kính sát đất, cậu thấy vài vệ sĩ đang tuần tra bên ngoài.

 

Dì Trương trông thấy ánh mắt cậu, liền giải thích: "Là do cậu chủ dặn dò."

 

"..."

 

"Đã đến đây rồi thì cứ yên tâm ở lại. Đừng vội nghĩ đến chuyện rời đi." Dì Trương biết sơ qua chút chuyện của nhà họ Quý, nên giọng nói cũng ôn hòa, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

 

Quý Mạc chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Dì yên tâm, con không chạy đâu."

 

Nói thì nói vậy, nhưng chưa đầy một tháng sau khi chuyển vào biệt thự, Quý Mạc đã bỏ trốn tổng cộng mười lần, lần nào cũng bị đám vệ sĩ "nhẹ nhàng mời" quay về.

 

Không còn cách nào, Quý Mạc bắt đầu chuyển sang diễn kịch: khi thì giả vờ đau bụng, khi thì than nhức đầu, lần nào cũng được đưa thẳng vào phòng cấp cứu bệnh viện. Nhưng tất cả chẳng qua chỉ là mưu kế trốn chạy của cậu.

 

Vì cậu đang mang thai, lại là người Cố thiếu gia dặn phải chăm sóc kỹ lưỡng, nên không ai dám mạnh tay với anh. Đám vệ sĩ vì thế mà khổ không kể xiết. Giờ đến cả ca trực đêm họ cũng phải thay phiên sát sao, khiến việc Quý Mạc muốn bỏ trốn ngày càng khó khăn hơn gấp bội.

 

Gương mặt Quý Mạc tràn đầy u sầu.

 

Điện thoại của cậu đã bị tịch thu nên không thể liên lạc với Hàn Sâm. Mà điện thoại của dì Trương và đám vệ sĩ thì cậu không tài nào chạm vào được.

 

Cậu cũng không biết Hàn Sâm giờ còn đang ở C quốc hay không. Liệu ông ấy có còn đang tìm mình nữa không?

 

Quý Mạc ngày càng lo lắng bất an, trong lòng luôn mang theo nỗi sợ và hoang mang. Mỗi ngày cậu đều ăn không ngon, ngủ không yên.

 

Mang thai vốn đã khiến cơ thể dễ buồn nôn, cộng thêm tác dụng phụ của thuốc, chỉ trong vòng một tháng, cậu đã sụt liền mấy cân. Ngoài phần bụng đang dần lớn lên, thì khắp người cậu gầy rộc, chẳng có chút thịt nào.

 

Dì Trương nhìn mà không khỏi đau lòng, cuối cùng không kìm được nữa liền gọi điện cho Lục Thu Viễn.

 

Nghe tin, Lục Thu Viễn lập tức đến biệt thự. Vừa vào cửa, dì Trương đã cuống quýt nói: "Tiên sinh, may quá ngài tới rồi. Cậu Quý hiếm hoi lắm mới ngủ được một chút. Đợi lát nữa cậu ấy tỉnh dậy, ngài có thể khuyên nhủ vài câu được không? Cứ thế này mãi... đừng nói đến đứa trẻ, người lớn cũng sắp không chịu nổi nữa rồi."

 

Lục Thu Viễn thở dài, đáp: "Nhà họ Quý làm loạn đến mức đó, giờ mà nó thấy tôi thì chắc chắn sẽ thấy ngại. Cũng vì sợ nó thêm áp lực, nên tôi mới không đến thăm sớm. Cô đã nói với Viễn Sâm chưa?"

 

Dì Trương lắc đầu, lo lắng đáp: "Vẫn chưa. Thiếu gia ngày nào cũng gọi về hỏi tình hình cậu Quý, nhưng cậu ấy phát hiện ra liền cầu xin tôi đừng nói gì với thiếu gia về chuyện sức khỏe của mình. Như thể đang lo lắng điều gì đó. Giữa họ bây giờ căng thẳng như vậy, tôi cũng không dám tự tiện chuyển lời. Thật sự không còn cách nào nữa nên mới muốn hỏi ý tiên sinh trước."

 

Nói đến đây, dì Trương như sực nhớ ra điều gì, vội kéo tay Lục Thu Viễn đến góc phòng khách, mở ngăn kéo ra: "Tiên sinh, ngài xem, đây là thuốc cậu ấy đang uống."

 

Lục Thu Viễn cầm lấy, nhìn kỹ một lúc. Sắc mặt lập tức tối sầm lại, lông mày chau chặt: "Sao lại để cậu ấy uống mấy thứ này?!"

 

"Đều là bác sĩ kê cả." dì Trương nói: "họ bảo muốn giữ được đứa bé thì phải uống mấy loại này."

 

Nhưng những loại thuốc đó đều có tác dụng phụ rất mạnh. Tuy không ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng, nhưng lại gây tổn hại nghiêm trọng đến bản thân Quý Mạc. Trong đó còn có một lọ pheromone Alpha nhân tạo, đối với Quý Mạc mà nói chẳng khác nào thuốc độc.

 

Cứ tiếp tục như vậy, đến khi sinh con xong, trên người Quý Mạc thể nào cũng mang đầy bệnh tật.

 

Dì Trương lo lắng cau mày: "Đặc biệt là cái lọ pheromone nhân tạo kia, mỗi lần uống xong là cậu ấy khó chịu cả nửa ngày, ăn cũng không nổi, ngủ cũng không yên, người thì cứ gầy rộc đi. Tôi lo đến phát sợ, khuyên cậu ấy đừng uống nữa, mà cậu ấy lại cứ nói không sao, bảo là phản ứng bình thường."

 

Nhưng mà ai có thể không lo cho được chứ?

 

Lục Thu Viễn thấy vậy thì vừa hối hận vừa tự trách, đáng ra nên đến sớm hơn. Cố Viễn Sâm không hiểu thì thôi, sao đến cả hắn cũng sơ suất đến mức này.

 

"Trước đây Tiểu Mạc đã tiêm pheromone hoa hồng suốt một thời gian dài, sau đó còn làm phẫu thuật xóa ký hiệu. Tuyến thể của cậu ấy chắc chắn chưa thể hồi phục hoàn toàn."

 

Không chần chừ thêm, Lục Thu Viễn lập tức gọi điện cho Cố Viễn Sâm. Nhưng bên kia mãi vẫn không bắt máy.

 

Lần hiếm hoi Lục Thu Viễn bộc lộ sự mất kiên nhẫn, bực bội nói: "Tôi lên xem Tiểu Mạc một chút đã."

 

Dì Trương liền "vâng" một tiếng, đưa hắn lên tầng.

 

Trong phòng ngủ, Quý Mạc hiếm hoi được một giấc ngủ sâu.

 

Suốt mấy ngày liền cậu đều ngủ không ngon. Hôm nay sau khi ăn xong, tình trạng buồn nôn không quá nghiêm trọng, thân thể tạm thời dễ chịu hơn một chút, nên cậu tranh thủ nằm xuống. Tính đến giờ cũng đã ngủ được hơn hai tiếng, đồng hồ trên điện thoại Lục Thu Viễn hiện đúng ba giờ chiều.

 

Dì Trương khẽ khàng rón rén bước ra khỏi phòng, nói sẽ đi nấu ít canh. Lục Thu Viễn ngồi xuống bên mép giường, đúng lúc nghe thấy Quý Mạc khẽ rên một tiếng.

 

Cậu cau mày, hai tay siết chặt lấy chăn, trông như đang mơ một cơn ác mộng. Thế nhưng cậu lại chẳng muốn tỉnh dậy, mơ hồ nằm đó, không động đậy.

 

Dù sao thì tỉnh lại, hiện thực cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Nếu có thể cứ ngủ mãi thế này, có lẽ lại là một điều tốt.

 

Lục Thu Viễn đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín cho Quý Mạc, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc khó tả.

 

Ông không gọi Quý Mạc dậy, chỉ lặng lẽ ngồi bên giường chờ. Chờ đến gần nửa tiếng, Quý Mạc mới chậm rãi tỉnh lại. Trong khoảnh khắc mơ màng ấy, Quý Mạc ngỡ rằng mình đang mơ.

 

"Chú Lục?"

 

--------------

 

lledung: Nó thiếu thiếu cái gì ấy...

Bình Luận (0)
Comment