"Muốn uống chút nước không?" Lục Thu Viễn nhẹ giọng hỏi, rất mực ân cần.
Quý Mạc khẽ ngẩn ra, cứ ngỡ mình vẫn chưa tỉnh hẳn. Cậu đã phạm lỗi lớn như vậy, sao Lục Thu Viễn còn có thể dịu giọng với anh thế này?
Cậu lồm cồm ngồi dậy, có chút chậm chạp nhận lấy ly nước ấm mà Lục Thu Viễn đưa, nhấp một ngụm nhỏ.
"Gặp ác mộng à?" Lục Thu Viễn thấy sắc mặt cậu mơ hồ thất thần, liền giơ tay đặt lên trán cậu, xác nhận không bị sốt mới tạm yên tâm.
Quý Mạc khẽ lắc đầu: "Cháu không nhớ rõ nữa."
Vừa dứt lời, cậu mới ý thức được đây không phải là mơ.
Quý Mạc ngẩng lên nhìn Lục Thu Viễn, trong mắt toàn là mông lung: "Chú Lục."
"Ngủ mơ đến mơ hồ rồi à?" Lục Thu Viễn dịu dàng cười, giọng nói mang theo ý cưng chiều không che giấu. Nhìn dáng vẻ mềm nhũn như mèo con của Quý Mạc lúc mới tỉnh dậy, ôgn thật chẳng có nổi chút giận nào. Ba năm sống chung, trong lòng Lục Thu Viễn, Quý Mạc đã chẳng khác gì đứa con thứ hai của mình.
Muốn thật sự lạnh nhạt với cậu, cũng chẳng dễ dàng gì. Chỉ là nghĩ đến những rắc rối từ nhà họ Quý, Lục Thu Viễn lại thấy phiền muộn trong lòng.
Quý Mạc hoàn toàn tỉnh táo rồi, lập tức trở nên dè dặt, hai tay cẩn thận ôm lấy chiếc ly: "Xin lỗi, ban nãy cháu ngủ quên. Chú đến tìm cháu có chuyện gì ạ?"
Lục Thu Viễn vẫn ôn hòa như thường: "Dì Trương nói sức khỏe của chau không tốt, nên chú đến xem thế nào."
Quý Mạc khẽ gật đầu, trong lòng thấp thỏm: chắc dì Trương đã kể chuyện cậu nhiều lần bỏ trốn. Có lẽ hôm nay Lục Thu Viễn đến là để trách mắng cậu.
Nhưng không ngờ, Lục Thu Viễn chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cậu, lời nói cũng nhẹ như gió: "Cứ yên tâm ở lại đây. Ít nhất ở đây chúng ta còn có thể bảo vệ cháu, không để nhà họ Quý mang cháu đi."
"...Vâng." Giọng Quý Mạc rất nhỏ, giống như vừa gật đầu, vừa nhẹ lòng.
"Đã hứa rồi thì phải làm được. Dì Trương lớn tuổi rồi, không chịu nổi việc cứ phải ngày đêm lo lắng cho cháu mãi như vậy."
"Xin lỗi."
Nhưng Lục Thu Viễn không cần lời xin lỗi ấy. Điều ông muốn là khiến Quý Mạc từ bỏ ý định bỏ trốn, cũng là để bảo vệ cậu.
Viên Lập Mân vẫn luôn rình rập cơ hội ra tay. Gần đây, bà ta đã đến nhà họ Cố mấy lần đòi người, lần nào cũng bị Lục Thu Viễn khách sáo mời ra ngoài. Ở địa bàn nước C, bà ta không dám làm càn.
Nhưng đã không làm gì được chính diện, thì bà ta liền chơi trò sau lưng, liên tục cung cấp tin tức riêng tư của nhà họ Cố và nhà họ Quý cho truyền thông, ép nhà họ Cố chịu áp lực dư luận. May mà Cố Kiềm Minh là người cứng rắn, cũng chẳng thèm nể mặt bà ta.
Nhà họ Cố thế lực hùng mạnh, những chiêu trò đó chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Tin tức đưa ra được bao nhiêu, họ đè xuống bấy nhiêu, chưa bao giờ thiếu tiền cho mấy việc dập tin đồn.
Cố Kiềm Minh còn trực tiếp gây sức ép lên các công ty truyền thông phát tán tin tức, khiến bên kia lập tức co đầu rút cổ. Giờ cơ bản chẳng còn ai dám đăng những gì Viên Lập Mân đưa nữa, chỉ sợ chọc giận nhà họ Cố.
Bị ép đến không còn đường lui, Viên Lập Mân chỉ còn cách bám trụ lại ở C quốc, tiếp tục giằng co với nhà họ Cố. Bà ta muốn có được tuyến thể của Quý Mạc, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tung ra quân bài cuối cùng trong tay.
Bởi vì bất kể sự thật thế nào, thuốc trong ly của Quý Mộc là do Quý Mạc bỏ vào. Điều này là thực tế không thể chối cãi. Trừ phi Cố Viễn Sâm tìm được nhân chứng tuyệt đối và buộc được họ ra mặt, nếu không, đó chính là chứng cứ xác thực có thể đẩy Quý Mạc vào tù.
Lục Thu Viễn vì mớ hỗn loạn này mà đầu óc bức bối không thôi, sắc mặt cũng gầy gò tiều tụy thấy rõ. Lúc này đối diện với Quý Mạc, chưa kịp suy nghĩ kỹ đã buột miệng nói thẳng.
"Tiểu Mạc, còn một chuyện chú muốn bàn với cháu."
...
Quý Mạc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như kẻ bị dồn vào đường cùng, nhìn về phía Lục Thu Viễn.
Cậu không biết người đối diện sẽ nói gì tiếp theo. Hiện tại, bất kỳ quyết định nào từ nhà họ Cố cũng khiến Quý Mạc thấy hoảng sợ. Khi lớp vỏ dối trá bị lột bỏ, cậu như người tr*n tr** đứng dưới ánh sáng, không còn chỗ nào để ẩn nấp, càng chẳng còn khả năng phòng bị.
Lục Thu Viễn nhận ra Quý Mạc đang khẽ run rẩy, nhất thời cũng khó mở lời.
Nhưng nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của cậu, Lục Thu Viễn chỉ có thể nuốt nước bọt, cắn răng nói tiếp: "Cháu biết mình đang uống những loại thuốc gì không?"
Quý Mạc không hiểu câu hỏi ấy có ý gì, nhưng vẫn thật thà đáp: "Biết."
"Bác sĩ đã nói với cháu về tác dụng phụ chưa?"
Quý Mạc chần chừ, trả lời không chắc chắn: "Có nói một chút."
Sắc mặt Lục Thu Viễn lập tức nghiêm lại, giọng cũng trở nên rõ ràng, từng từ đều nặng như rơi xuống đáy lòng: "Loại thuốc cháu đang uống để hỗ trợ tuyến thể, tuy không gây hại cho đứa bé, nhưng lại không hề có tác dụng giảm đau. Việc cháu thường xuyên chóng mặt, mất ngủ là do tuyến thể vẫn đang đau âm ỉ, kéo dài như vậy thì chắc chắn sẽ tổn thương nghiêm trọng."
"Còn lọ pheromone Alpha nhân tạo kia nó gây ra vô số tác dụng phụ: bất ổn cảm xúc, chán ăn, buồn nôn,... Không thể nào kể hết được."
Lục Thu Viễn hạ giọng, nghiêm túc hỏi: "Những điều đó cháu đều biết hết sao?"
Quý Mạc chưa từng thấy Lục Thu Viễn nghiêm túc như thế, sắc mặt bỗng chốc tái đi. Cậu khẽ gật đầu: "Bác sĩ nói muốn giữ lại đứa bé thì chỉ có cách này."
Trong lòng Lục Thu Viễn thầm mắng cậu hồ đồ, không muốn chần chừ thêm giây nào nữa liền nói thẳng: "Cháu không thích hợp để giữ lại đứa bé này. Phải bỏ đi thôi."
Lời vừa dứt, sắc mặt Quý Mạc lập tức trắng bệch. Theo bản năng, cậu ôm chặt lấy bụng mình, hoảng hốt cho rằng Lục Thu Viễn sợ đứa bé sinh ra sẽ có vấn đề. Cậu vội vàng giải thích: "Không phải! Không phải như vậy đâu! Tuy những loại thuốc này có nhiều tác dụng phụ, nhưng đều chỉ ảnh hưởng đến cháu thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến đứa bé! Mấy hôm trước cháu có đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tình trạng của con rất tốt! Dì Trương cũng đi cùng cháu! Nếu chú không tin, chú có thể hỏi dì ấy."
Cậu hoảng loạn mở ngăn kéo cạnh giường lấy hết kết quả kiểm tra ra, đưa cả xấp giấy đến trước mặt Lục Thu Viễn: "Đây là kết quả kiểm tra, chú xem đi, được không ạ?"
"Tiểu Mạc, chú không có ý đó!"
"Chú Lục, đứa bé thật sự không sao cả. Chú đừng lo, nếu sau này thật sự có vấn đề gì, cháu sẽ tự mình gánh chịu, tuyệt đối không liên lụy đến ai hết! Chỉ xin chú đừng nói chuyện này cho anh Cố được không? Đứa bé rất khỏe, thật sự rất khỏe."
Quý Mạc không nghe thấy lời Lục Thu Viễn nói, chỉ biết lặp đi lặp lại một điều. Càng nói càng rối, càng nói càng không rõ đầu đuôi, cứ như chỉ cần giữ được đứa bé là mọi thứ đều không còn quan trọng.
Lục Thu Viễn định cắt lời mấy lần, nhưng lần nào cũng bị Quý Mạc cướp lời trước, sốt ruột đến mức trán cũng đổ mồ hôi.
Đến cuối cùng, Quý Mạc cúi đầu thật thấp, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại, run rẩy như muốn vỡ tan: "Cháu đã phải cố gắng lắm mới dám giữ lại nó. Mà nó cũng rất cố gắng rất cố gắng để sống sót."
"Cháu thật sự không muốn bỏ nó đi." Dần dần, Quý Mạc cũng yên lặng lại.
Khóe mắt ngập nước, hàng mi khẽ run, nước mắt lặng lẽ đọng trong mắt thành một hồ nước nông, trong suốt mà mong manh. Đôi đồng tử màu hổ phách thẫm ướt như ánh trăng cuối thu, mang theo cả một vầng u sầu không lời.
Lục Thu Viễn nhìn mà xót xa, khẽ dịch lại gần, giọng cũng dịu đi kiên nhẫn nói: "Tiểu Mạc, chú không phải vì sợ đứa bé sẽ không khỏe mạnh. Chú là lo cho cháu. Cháu còn trẻ, sau này vẫn có thể có con mà. Giờ giữ lại nó chỉ khiến cơ thể cháu ngày càng tệ, nó sẽ bào mòn cháu đến kiệt quệ."
"Không đâu." Quý Mạc khẽ đáp, như một phản xạ, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Sao lại không? Sinh con không phải trò chơi, nếu sau này để lại bệnh tật, cả đời cháu sẽ phải chịu. Không đáng đâu, thật sự không đáng." Lục Thu Viễn nói rất thẳng thắn, không hề nể nang chuyện đó là cháu ruột của mình. Trong đầu ông chỉ còn lại sự lo lắng cho Quý Mạc, không muốn kéo dài thêm dù chỉ một giây.
Vừa dứt lời, ông đã định đứng dậy bảo dì Trương chuẩn bị xe, nhưng chưa kịp cất bước, Quý Mạc đã hoảng hốt giữ lấy tay ông, không kiểm soát được sức lực, kéo ngược lại làm cả hai suýt ngã.
"Chú Lục, cháu sẽ không có đứa thứ hai đâu."
"Sao cơ?"
"Các bác sĩ nói tuyến thể của cháu tổn thương nặng, sau này rất khó có thai lại." Câu nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng.
Lục Thu Viễn nghẹn lời trong thoáng chốc, nhưng trong lòng vẫn là nỗi băn khoăn cũ: Dù sau này không thể sinh nữa cũng không thể liều cả mạng sống vì một đứa trẻ. Nếu thật sự muốn làm ba, sau này còn có thể nhận nuôi.
Chẳng ai đáng phải trả giá bằng cả tương lai cho một sai lầm ngây thơ như thế.
Ông khẽ mở miệng, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã chạm phải ánh mắt dè dặt của Quý Mạc. Ánh mắt ấy đáng thương đến cùng cực, khiến ông chưa kịp nói gì đã nghẹn lại, tất cả đều tan biến trong im lặng.
Quý Mạc dồn hết dũng khí, từng chữ từng lời đều như đang van xin: "Cháu chỉ có đứa con này thôi. Cháu không sợ đau, cũng không sợ bệnh. Chú cho cháu giữ lại nó, được không ạ?" Ngoài đứa bé này và Hàn Sâm, người chẳng biết giờ đang ở nơi nào, cậu không còn ai là người thân nữa.
Nếu mất đi nữa, cậu thật sự chỉ còn một mình, hoàn toàn trơ trọi trên thế gian này.
Cậu hiểu rõ thế nào là cô đơn, bởi đã từng nếm trải quá nhiều. Chính vì thế dù là chút ấm áp thoáng qua, chút hy vọng mong manh cậu đều trân quý đến tận cùng.
"Bác sĩ nói dù cháu đã làm phẫu thuật xóa ký hiệu đứa trẻ vẫn cố gắng sống sót. Nó giống hệt cháu vậy."
Đứa bé ấy cũng như Quý Mạc, yếu ớt, mỏng manh, bị coi thường như cỏ dại, nhưng lại kiên cường sống sót, không chịu khuất phục. Cậu và nó cùng mang một bản năng sinh tồn mãnh liệt. Cứ như chỉ cần còn hơi thở, còn nhịp tim, là còn phải cố gắng sống tiếp.
Quý Mạc cứ lặp đi lặp lại những lời đó trong vô thức, ánh mắt trống rỗng, giọng khản đặc, chẳng buồn che giấu bất kỳ điều gì nữa. Lục Thu Viễn thoáng ngỡ ngàng, nhìn dáng vẻ cậu co mình lại, tất cả những lời định nói đều nghẹn nơi cổ họng.
Cúi thấp đầu, Quý Mạc khẽ run rẩy. Nước mắt như mưa rơi vào lòng hồ trong mắt, từng giọt lớn rơi xuống mu bàn tay, nóng hổi như đốt cháy da thịt. Mỗi giọt nước là một tia hy vọng, là một lời thỉnh cầu, là một vết thương rướm máu.
Giống như giọt mưa rơi xuống mảnh đất cằn cỗi, dù chẳng đủ làm nở rộ cả khu rừng, nhưng lại có thể nuôi lớn một mầm xanh nhỏ bé.
Quý Mạc là giọt mưa ấy, còn đứa bé trong bụng chính là chồi non bé bỏng, yếu ớt mà cố chấp sinh sôi.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, thân thể Quý Mạc yếu đi trông thấy. Sắc mặt cậu trắng bệch, tiếng khóc nhẹ như tơ, mỗi một hơi thở đều mang theo cảm giác hụt hẫng, như chỉ cần nấc thêm một tiếng nữa thôi là sẽ ngất lịm đi ngay.
Ấy thế mà đến lúc này, cậu vẫn cố gắng giải thích một câu: "Cháu... cháu không cố ý đâu, nước mắt tự chảy ra thôi, xin lỗi."
Lục Thu Viễn vốn dĩ muốn nghiêm túc ngồi lại nói chuyện với Quý Mạc, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này, trái tim ông từ cứng rắn cũng dần mềm nhũn, cuối cùng như nước tan ra không còn chút sức lực nào. Ông bất lực đưa tay lau nước mắt cho cậu, dịu giọng dỗ dành: "Ngốc quá, tuyến thể thì vẫn có thể chữa được mà."
Quý Mạc vừa nức nở, vừa co rúm vai lại: "Hồi trước bác sĩ làm phẫu thuật thay pheromone cho cháu từng nói trừ khi gặp được Alpha có độ phù hợp đặc biệt cao, ngày qua ngày k*ch th*ch lại tuyến thể thì mới có cơ hội hồi phục. Bằng không thì sẽ mãi mãi không trở lại như trước nữa."
Lục Thu Viễn nghe vậy sắc mặt khẽ đổi, còn chưa kịp hỏi rõ đã nghe cậu bé trước mặt chẳng còn giấu giếm gì nữa, thành thật thú nhận: "Cháu đã làm sai rồi, cháu lừa mọi người, lợi dụng sự tin tưởng và tốt bụng của chú. Cháu không biết phải xin lỗi thế nào, cũng không biết làm gì để được tha thứ, nên nếu tuyến thể này không hồi phục được thì coi như là quả báo mà cháu đáng phải nhận."
"Cháu không dám mong nó hồi phục đâu, pheromone của cháu cũng chẳng có gì hay cả, ngoài mẹ cháu ra, chưa từng có ai thích mùi hương đó."
Không có thì thôi, cũng chẳng sao. Không có pheromone có lẽ sẽ không còn ai đến gần cậu nữa. Mà tình cảm ấy chỉ cần tổn thương một lần, cũng đã đủ đau rồi.
Quý Mạc giờ đây chẳng còn tranh giành điều gì nữa, cậu chỉ còn một nguyện vọng duy nhất là được giữ lại đứa trẻ này: "Cháu chỉ muốn giữ đứa bé này thôi."
Cậu chưa từng có được bất kỳ thứ gì, lần này cũng không mơ xa, chỉ mong giữ lại đứa con trong bụng là điều duy nhất thuộc về cậu.
Những lời bộc bạch ấy như dựng lên một bức tường thành âm u trong lòng Quý Mạc, chắn giữa cậu và Lục Thu Viễn. Một bức tường phủ đầy rêu xanh, lạnh lẽo, ẩm thấp, vừa mới hé thấy chút nắng ấm lại lập tức chìm vào bóng tối.
Lục Thu Viễn chẳng thể nào hóa giải được khúc mắc đó, lời đến miệng lại thôi, cuối cùng rơi vào im lặng.
Giữa tiếng nghẹn ngào và những lời cầu khẩn như dập đầu trước số phận, ông rốt cuộc cũng bị lay động. Sau một lúc giằng co, ông khẽ thở dài nhượng bộ: "Lát nữa theo chú đến trung tâm nghiên cứu kiểm tra một chút. Hạ Thần là người hiểu rõ về tuyến thể nhất. Nếu thật sự cháu muốn giữ lại đứa bé, vậy chúng ta phải tìm cách tốt hơn. Không thể để cháu xảy ra chuyện, biết không?"
Quý Mạc khẽ hít mũi, cuối cùng cũng buông được gánh nặng trong lòng. Cậu chẳng cãi gì, chỉ ngơ ngác hỏi: "Chú tại sao vẫn đối xử tốt với cháu như vậy? Sao chú không mắng cháu? Cháu thật sự không hiểu."
Người nhà họ Cố ai cũng ngốc nghếch như thế sao?
"Chuyện nào ra chuyện đó." Lục Thu Viễn cũng không biết phải nói sao cho rõ. Ông lười giải thích, bèn tìm đại một lý do nghe có vẻ hợp lý: "Hơn nữa đứa trong bụng cháu suy cho cùng cũng là cháu của chú, phải không?"
Nói đoạn, ông còn cố tình mỉm cười, dịu giọng lại, mong Quý Mạc đừng quá căng thẳng: "Giờ cháu đã quyết định giữ đứa bé, vậy đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn nữa, rất nguy hiểm, hiểu chưa?"
"Vâng!" Quý Mạc vội vàng gật đầu. "Cháu sẽ không chạy nữa đâu."
Cậu sợ ông không tin, lại vội vã bổ sung: "Cháu sẽ nghe lời chú hết."
Ngoài cửa phòng, dì Trương đi tới đi lui không yên, tay vẫn bưng bát canh táo đỏ mà mãi không biết lúc nào là thời điểm thích hợp để đem vào. May mà Lục Thu Viễn cuối cùng cũng mở cửa bước ra, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Dì Trương lập tức tiến đến, khẽ giọng hỏi: "Ông chủ sao lại khiến cậu Quý khóc rồi ạ? Ngài, ngài không thể nặng lời với cậu ấy được đâu!"
"Thằng bé không chịu bỏ đứa nhỏ." Lục Thu Viễn khô cả cổ họng, nhận lấy bát canh từ tay dì Trương, một hơi uống cạn, rồi hắng giọng.
Dì Trương sững người: "Ngài nói ngài khuyên người ta phá thai á? Trong bụng cậu ấy là cháu đích tôn của ngài đấy! Trời ơi, làm ông mà như ngài thì..."
Bà hạ giọng xuống, nhưng sắc mặt đỏ bừng vì tức.
Lục Thu Viễn dở khóc dở cười: "Thân thể thằng bé yếu như vậy, mang thai quá nguy hiểm. Nếu vì đứa nhỏ này mà để lại bệnh tật gì thì biết tính sao?"
Dì Trương lập tức đổi thái độ: "Thế thì phải mau mau phá thai chứ còn gì nữa! Để tôi đi chuẩn bị xe!"
"...?"
"Sao vậy, ông chủ?"
"Tôi vừa nói rồi đấy thôi, nó không chịu bỏ." Lục Thu Viễn thở dài, bất đắc dĩ nhìn dì Trương. "Bà cũng sửa lại cái tính nghe phong thanh đã vội chạy đôn chạy đáo đi! Dù sao đi nữa cái lọ pheromone nhân tạo kia không thể tiếp tục dùng được."
"Hả?"
"Có Alpha thật rành rành ở đây không dùng, lại đi dùng pheromone nhân tạo làm gì." Lục Thu Viễn nói rồi ra hiệu. "Bà chuẩn bị giúp tôi chút, tôi muốn đưa Tiểu Mạc đến viện nghiên cứu kiểm tra tổng thể một lượt."
Dứt lời, ông lập tức gọi điện cho Hạ Thần.