Lục Thu Viễn vừa bóp vai rót nước vừa xoa lưng lấy lòng, dịu giọng nói: "Cậu là người tốt nghiệp Đại học Y, lại có nghiên cứu về tuyến thể, giúp tôi xem thử tuyến thể của Tiểu Mạc rốt cuộc bị làm sao đi?"
Bản thân Lục Thu Viễn tuy làm việc ở bộ phận nghiên cứu pheromone, nhưng chuyên ngành thì vẫn là chuyên ngành. Ông quá chuyên sâu nên với những vấn đề tổng hợp kiểu này thì không theo kịp Hạ Thần.
Hạ Thần nhấp một ngụm trà, vừa xem các chỉ số kiểm tra mà Lục Thu Viễn đưa tới, vừa hỏi:
"Xóa ký hiệu rồi mà đứa trẻ vẫn còn à?"
Lục Thu Viễn cũng từng thấy nghi hoặc chuyện này: "Hiện tại mọi chỉ số của đứa trẻ đều bình thường, lý ra không thể như thế được."
Tiện thể ông cũng kể luôn chuyện Quý Mạc từng tiêm pheromone hoa hồng từ đầu đến cuối không giấu giếm gì.
Gương mặt Hạ Thần vốn dĩ luôn lạnh nhạt, nghe xong câu chuyện ly kỳ như tiểu thuyết cũng chẳng thay đổi biểu cảm, chỉ lạnh lùng buông một câu: "Đúng là cẩu huyết thật."
Lục Thu Viễn chẳng mấy bận tâm, đáp liền: "Chuyện này vẫn chưa bằng hồi cậu còn trẻ với Lục Hành Thư đâu ha? Đoạn đó viết ra chắc đủ thành một cuốn tiểu thuyết đấy."
Hạ Thần: "......"
Hạ Thần nhướng mày: "Cậu gọi tôi tới là vì muốn giữ lại đứa bé đó?"
"Nếu không thì sao?"
"Chuyện đã tới nước này, thật ra để cậu ta phá thai lại là cách tốt hơn." Hạ Thần đã hiểu rõ ngọn ngành liền nhắc nhở một câu: "Ít nhất như vậy sẽ không phải chịu đựng nhiều đau đớn, sau này nếu Viễn Sâm muốn cắt đứt với cậu ta cũng dễ hơn."
Một khi đứa trẻ được sinh ra thì muốn dứt ra cũng không còn dễ dàng. Trừ khi nhà họ Cố nhẫn tâm đến mức "giữ con, bỏ ba". Bằng không thì mãi mãi vẫn có một mối ràng buộc không thể dứt với Quý Mạc.
Mối quan hệ này nói nghiêm trọng cũng không phải không có lý. Dẫu sao trong giới nhà giàu, chuyện nuôi tình nhân bên ngoài đâu phải hiếm. Nhưng bảo là không nghiêm trọng thì cũng không đúng, vì một khi đứa trẻ ra đời, sau này chắc chắn cũng sẽ có phần trong gia sản nhà họ Cố.
Hạ Thần cảm thấy với cái kiểu của nhà họ Cố hiện tại, đến cuối cùng e là vẫn chẳng nhẫn tâm được.
Lục Thu Viễn làm việc gì cũng không dứt khoát, luôn mang theo vài phần mềm lòng, điều này đã khiến hôn nhân của ông sớm trở nên hỗn loạn.
"Thu Viễn, cậu phải hiểu năm đó cũng chính vì cậu không đủ tàn nhẫn, nên Omega kia mới có cơ hội chen chân vào, ly gián cậu với Cố Kiềm Minh."
Lục Thu Viễn lập tức phủ nhận lời của Hạ Thần, chuyện nào ra chuyện nấy. Ông thở dài: "Chuyện đó hoàn toàn khác. Lần này Viễn Sâm không dứt ra được đâu. Nó thật sự đã đặt tình cảm vào rồi, chỉ là tính tình bướng bỉnh, nghĩ mãi không thông. Với lại nói không chừng Tiểu Mạc mới là người bị hại, bây giờ không phải vẫn đang điều tra sao?"
Hạ Thần hỏi lại: "Cậu lấy gì chắc chắn rằng Viễn Sâm không dứt ra được? Đừng nói chắc như đinh đóng cột như thế, suy nghĩ thêm đi."
Lục Thu Viễn đáp không chút do dự: "Nếu nó dứt ra được thì đã chẳng vội vã sang H quốc điều tra lúc nhạy cảm thế này. Nó lo nhà họ Quý sẽ gây bất lợi cho Tiểu Mạc nên mới gấp gáp đi như vậy. Hôm đó nó còn nói với tôi, bất kể kết quả ra sao, nó muốn cùng Tiểu Mạc đối mặt và gánh vác mọi chuyện."
Cố Viễn Sâm thật ra đã nghĩ thông rồi, nhưng không tìm được lối thoát cho mình nên mới tự dựng cho mình một cái bậc thang để leo xuống. Chỉ tiếc cái tính cứng đầu không chịu hé lời để Quý Mạc hiểu được tấm lòng mình.
Mà Quý Mạc thì lại tự thu mình lại, chẳng dám chủ động đến gần Cố Viễn Sâm nữa.
Thế là cả hai cứ thế mà giằng co, ai làm việc nấy, không ai chịu bước về phía người kia thêm một bước.
Hạ Thần nhướng mày, không nói thêm gì nữa.
Lục Thu Viễn nhẹ giọng: "Giờ việc gấp là xem đứa bé có giữ được không. Nó không muốn bỏ, mà tôi cũng không nỡ tước đi chút hy vọng cuối cùng của nó."
"..." Hạ Thần hơi bất đắc dĩ, cũng không tiếp tục khuyên.
"Thôi, có khi tôi còn được bế cháu sớm hơn cả cậu đấy."
Hạ Thần chau mày: "Cậu làm ơn nhớ cho rõ, nhà tôi chủ trương kết hôn muộn, sinh con muộn!"
Vừa dứt lời, ở nhà, Lục Trạch An bỗng hắt hơi một cái. Cậu vừa tra cứu mẫu thiệp cưới trên mạng, tính xem nếu kết hôn với Tiêu Thừa thì nên chọn kiểu dáng nào.
Còn Quý Mạc lúc này đang ngồi trong phòng nghỉ, bị một cánh cửa kính ngăn cách, không nghe rõ Lục Thu Viễn và Hạ Thần đang đùa giỡn gì bên ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cậu cúi đầu, đầu ngón trỏ cứ chà đi chà lại trên móng tay cái, để lại vết lõm nhỏ, một cách để che giấu sự bất an của mình.
Mãi cho đến khi Hạ Thần mở cửa phòng nghỉ: "Tiểu Mạc, đi với tôi một lát." Giọng nói ấy không mang theo sự xa cách, có lẽ do Lục Thu Viễn thường xuyên nhắc đến cái tên này. "Thu Viễn qua tòa nhà bên cạnh lấy tài liệu, lát nữa sẽ tới, chúng ta đi trước."
Quý Mạc lập tức đi theo, bước chân khẽ khàng như thể sợ làm phiền đến người khác.
Có lẽ sợ Quý Mạc căng thẳng, Hạ Thần chủ động lên tiếng: "Tiêu Thừa đã đến thực tập ở đây vài hôm rồi, hôm nay cậu ấy được nghỉ. Nghe nói ban đầu hai đứa định cùng đến?"
"Thành tích cháu không đủ, vốn chỉ có một mình Tiêu Thừa tới." Quý Mạc trả lời thật thà.
"Không sao cả, có thể mở cửa sau mà." Hạ Thần nói như lẽ đương nhiên: "Dù sao hai đứa đều học giỏi, thiếu ai cũng tiếc."
"Cảm ơn chú đã khen."
"Không có gì. Tiêu Thừa sắp thi cao học rồi, cháu có định thi không?"
"...Không ạ." Quý Mạc đã không còn dám nghĩ đến chuyện đó nữa.
"Vậy thì tiếc thật. An An trước kia cứ hay nhắc đến cháu, nói cháu học giỏi, lại tốt bụng, còn nói sau này kết hôn muốn mời cháu làm phù rể." Nhắc đến cậu con trai hay ba hoa của mình, Hạ Thần không nhịn được cười. Một lát sau, ánh mắt ông lướt qua bụng Quý Mạc, nhớ tới lời Lục Thu Viễn vừa nói liền khẽ cười: "Xem ra, thằng nhóc ấy sẽ phải dự đám cưới của cháu trước rồi."
"......"
Quý Mạc không hiểu vì sao Hạ Thần lại nói những lời như vậy vào thời điểm tất cả những lời dối trá đều đã bị vạch trần, ông ta lại đi khen ngợi cậu? Hơn nữa cậu còn có thể cưới ai chứ? Ai lại muốn kết hôn với một người như cậu?
Những lời đó nghe vào tai thật mỉa mai, cũng thật chói tai. Quý Mạc không rõ Hạ Thần có phải cố ý hay không. Dù sao thì sau khi biết cậu là một kẻ lừa đảo, đến cả Cố Viễn Sâm cũng không còn muốn dính dáng gì đến cậu nữa. Cậu mím môi không lên tiếng đáp lại.
Hạ Thần cũng chẳng bận tâm đến vẻ u ám của cậu, vẫn tiếp tục nói: "Lát nữa sẽ phải rút một ít máu từ tuyến thể của cháu, có thể hơi đau đấy."
"Vâng."
"Đến rồi."
Cả hai đi đến một căn phòng chứa thiết bị đặc biệt, trợ lý đã chuẩn bị xong mọi thứ. Hạ Thần bảo Quý Mạc ngồi vào trước máy, khử trùng sau gáy cho cậu, rồi bôi một lớp chất lỏng sền sệt lên đó. Sau đó ông úp một thiết bị tròn vào vị trí tuyến thể của cậu. Những luồng điện nhỏ li ti khiến Quý Mạc có chút khó chịu.
"Đừng động đậy." Hạ Thần nghiêm giọng.
Toàn thân Quý Mạc cứng đờ, đến cả hơi thở cũng cố gắng giữ nhẹ hết mức. Trong căn phòng này, cậu trải qua rất nhiều kiểm tra. Nhìn những thiết bị quen thuộc ấy, cậu bỗng nhớ lại trước kia từng đọc qua giới thiệu trong sách, đa số chúng đều được dùng để kiểm tra sức khỏe tuyến thể của Omega.
Khi Lục Thu Viễn quay lại, Hạ Thần đã nhanh chóng lấy xong máu của Quý Mạc.
Tuyến thể là nơi vô cùng nhạy cảm và yếu ớt đối với Omega, chỉ mới rút một ít máu thôi mà sắc mặt Quý Mạc đã tái nhợt, tay chân bủn rủn, ngồi bất động trên ghế nghỉ.
Lục Thu Viễn lo lắng rót cho cậu một ly nước ấm, bảo cậu uống từng ngụm nhỏ. Nhưng Quý Mạc chỉ thấy buồn nôn không sao nuốt nổi. Dưới sự đỡ đần của Lục Thu Viễn, cậu loạng choạng vào nhà vệ sinh nôn khan một lúc, nhưng chẳng nôn ra được gì.
"Để chú bảo người đưa con về nghỉ trước nhé."
"Cảm ơn chú, chú Lục". Quý Mạc đáp lời lễ phép, nhưng trong lời cảm ơn ấy lại mang theo một sự xa cách khó diễn tả thành lời.
Trang thiết bị trong viện nghiên cứu đều hiện đại, kết quả kiểm tra rất nhanh đã có. Hạ Thần xem một lượt, Lục Thu Viễn xem hai lượt, nhưng kết luận chỉ có một: thân thể của Quý Mạc quá yếu, hoàn toàn không thích hợp để giữ lại đứa bé này.
"Tình trạng của cậu ấy còn tệ hơn tôi tưởng. Hiện tại pheromone trong cơ thể hầu như bằng không, hoàn toàn không thể phát hiện được. Tiểu Mạc bây giờ chẳng khác gì một Beta cả." Hạ Thần nhíu mày thật chặt. "Beta mà mang thai con của Alpha, không có pheromone để làm nền tảng thì tuyệt đối không thể giữ được thai."
"Tôi sẽ thúc giục Viễn Sâm quay về sớm."
"Còn nữa, Thu Viễn, tuyến thể của tiểu Mạc không phải do pheromone của người khác gây hiện tương giả ngủ, mà là do bị tiêm một loại thuốc thúc đẩy trạng thái ngủ đông. Loại này ở bất cứ quốc gia nào cũng đều bị cấm sử dụng, tác dụng phụ cực kỳ nghiêm trọng. May mà đứa nhỏ này gặp may, chưa 'trúng độc'."
Nếu không tuyến thể của Quý Mạc e rằng đã bị hoại tử từ lâu.
Chuyện này phải nhắc đến bác sĩ Lý, một người cực kỳ thận trọng. Vì muốn đảm bảo thí nghiệm thành công, ông ta không dám mạo hiểm, mỗi lần chỉ tiêm một lượng cực nhỏ cho đến khi cơ thể Quý Mạc dần dần thích ứng với loại thuốc này.
Lục Thu Viễn chau mày lo lắng: "Có thể hồi phục không?"
Hạ Thần đọc những dữ liệu mà Lục Thu Viễn không hiểu nổi: "Pheromone của cậu ấy hiện tại đã rơi vào trạng thái ngủ đông hoàn toàn, cộng thêm tác động xâm lấn từ pheromone hoa hồng và tổn thương do phẫu thuật xóa ký hiệu, nên tuyến thể rất khó có khả năng tự hồi phục."
Trừ phi
"Trừ phi có một Alpha có độ tương thích lý tưởng với cậu ấy, kiên nhẫn dùng pheromone của mình k*ch th*ch tuyến thể trong thời gian dài mới có thể có khả năng hồi phục."
Lục Thu Viễn cau mày: "Nhưng giữa cậu ấy và Viễn Sâm, độ tương thích chỉ có 40% thôi mà."
"Cho nên việc anh để cậu ấy giữ lại đứa trẻ này chính là đang làm tổn thương cậu ấy." Hạ Thần không chút kiêng dè nói thẳng với Lục Thu Viễn: "Phá bỏ mới là lựa chọn ít rủi ro nhất. Sau đó điều dưỡng cho tốt, đều đặn đến chỗ tôi tái khám, nghiêm túc uống thuốc. Biết đâu sau này khi tuyến thể thực sự hồi phục, cậu ấy vẫn có thể có con."
Lục Thu Viễn lưỡng lự, không thể quyết đoán nổi. Ông chẳng còn đủ tàn nhẫn để một lần nữa nói ra lời tổn thương Quý Mạc: "Hạ Thần, hiện tại tinh thần của thằng bé rất yếu, nó không thể không có đứa bé này."
Phá bỏ đứa bé chẳng khác nào giọt nước làm tràn ly, là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà.
Hạ Thần khẽ thở dài, sớm đoán được Lục Thu Viễn sẽ nói vậy. Anh rút ra một cây bút từ ống đựng, viết vài tên thuốc rồi đưa cho Lục Thu Viễn: "Bảo cậu ấy đổi sang những loại thuốc này, đều là thuốc nhập khẩu, giá khá cao nên thường không được bác sĩ khuyến nghị."
Hạ Thần dặn thêm: "Pheromone Alpha nhân tạo thì dứt khoát phải dừng lại. Bảo Viễn Sâm mỗi ngày dành ít nhất ba tiếng ở bên cạnh cậu ấy, liên tục tiết ra pheromone an ủi." Nghĩ đến quan hệ giữa hai người hiện tại vẫn còn căng thẳng, anh còn đặc biệt nhắc nhở: "Trong ba tiếng đó, cố gắng đừng trưng mặt lạnh với cậu ấy, để cậu ấy dễ chịu một chút. Nếu có gì muốn truy cứu cũng đợi sau khi sinh xong hãy nói."
Lời anh nói đâu ra đấy, Lục Thu Viễn cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Hạ Thần vỗ vai ông: "Tình tiết câu chuyện này càng lúc càng 'ngược luyến tàn tâm' rồi, mong là kết cục sẽ happy ending."
"Cậu dạo này đọc tiểu thuyết mạng nhiều quá rồi đấy hả? Suốt ngày nói mấy từ kỳ cục."
Hạ Thần mặt không đổi sắc: "Bình thường thôi, giết thời gian lúc rảnh cũng tốt."
Lục Thu Viễn: "..."
...
Bên kia đại dương, tại H quốc.
Điện thoại của Cố Viễn Sâm đã chuyển sang chế độ im lặng bỏ lại trong xe.
Trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, anh lại một lần nữa bị người ta từ chối tiếp chuyện. Đây đã là lần thứ năm anh gặp phải tình cảnh này. Người phụ nữ trong nhà cứ nhất quyết không chịu mở miệng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh.
Ngược lại đứa trẻ của bà ta, một bé gái vừa xách túi rác vừa mở cửa, thờ ơ nói bằng tiếng địa phương của H quốc. Cố Viễn Sâm không hiểu, cô bé lại đổi sang tiếng phổ thông của H quốc:
"Tránh ra, tôi đi đổ rác."
Con bé lườm anh một cái, xoay người đóng sầm cửa, còn buông một câu chửi: "Các người với nhà họ Quý đều ghê tởm như nhau!"
"Rầm."
Tiếng cửa đóng sầm như xé toạc mùa hè, vỡ vụn thành từng mảnh tơi tả.
Tiểu Trần mặt mày ủ ê: "Tiểu Cố tổng, có khi nào chúng ta điều tra nhầm rồi không?"
"Ngay cả tiền họ cũng không chịu nhận, xem ra là do phu nhân nhà họ Quý từng ra tay rồi." Cố Viễn Sâm khẽ nói,:"Chả trách bà ta không sợ nhà họ Cố truy xét đến cùng."
Anh bước ra khỏi con hẻm, ánh nắng mùa hè chiếu lên vai áo anh. Khi ngoái đầu nhìn lại, con ngõ ấy tựa như một hành lang sâu hun hút không thấy đáy, chẳng biết thông đến nơi nào, càng chẳng biết điểm cuối là gì.
Đây là một thế giới mà Cố Viễn Sâm chưa từng chạm đến.
Vậy mà Quý Mạc lại được sinh ra tại đây, trong căn phòng trọ chật hẹp kia là trọn vẹn tuổi thơ của cậu trước năm mười tuổi.
Anh đã thu thập được rất nhiều thông tin, nhưng từng mảnh một đều tưởng rõ ràng mà lại chẳng thể chạm đến sự thật. Những người giúp việc từng bị nhà họ Quý đuổi đi anh đều tìm tới. Nhưng không một ai chịu tiết lộ điều gì.
Không những thế, họ còn sợ hãi, thậm chí chống đối rõ rệt trước sự xuất hiện của anh.
Tất cả đều chứng minh một điều: Viên Lập Mân đã nói dối. Bà ta đã đe dọa những người này, đã bưng bít quá nhiều sự thật.
Họ sống trong cảnh nghèo túng, là những con người chỉ cần bị tầng lớp giàu có bóp nhẹ đã không thể thở nổi.
Lúc này, Cố Viễn Sâm bỗng nhận ra nếu nhà họ Quý không sụp đổ, nếu Viên Lập Mân vẫn còn quyền thế, thì anh vĩnh viễn cũng không thể lấy được những gì mình cần từ miệng họ.
Anh hít một hơi sâu.
Lần đầu tiên, Cố Viễn Sâm thấy mình đang đứng giữa tầng tầng bóng tối, không thể hít thở nổi. Bầu không khí đè nặng như muốn nuốt chửng lấy anh. Bàn tay anh khẽ run, rất nhẹ, đến mức người khác không nhìn thấy. Nhưng tiếng tim đập trong lồng ngực anh thì dồn dập đến ong cả tai, chỉ là không ai nghe được.
Tất cả những gì anh đang làm, chỉ đơn thuần là một người đứng ở phía của Quý Mạc.
Và cuối cùng, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Quý Mạc không hề nói dối.
Trong cái nhà họ Quý ăn thịt người kia, chắc chắn cậu ấy đã từng bị ngược đãi, bị chèn ép, bị bức đến đường cùng, nên mới bất chấp tất cả bước lên con đường dối trá. Cậu ấy có lừa dối anh, nhưng chính cả gia tộc nhà họ Quý đã ép cậu ấy phải làm vậy.
Cậu ấy bị kéo vào vũng bùn, nhưng vẫn khiến người ta thương xót không thôi.
Vòng xoáy tham lam ấy không tha cho bất kỳ ai, nghiền nát xương thịt lẫn máu mủ, ai có thể sống sót?
Cố Viễn Sâm tựa vào vách tường, đưa tay ôm trán. Trong khoảnh khắc đó, anh chợt thấy bản thân mình thật nực cười.
Chính anh là người đã yêu Quý Mạc hết lần này đến lần khác. Nhưng cũng chính anh là người hết lần này đến lần khác không tin cậu.
Thứ gọi là "tình yêu" của anh thực sự quá nhẹ, quá mỏng, chẳng đáng một đồng. Thế mà vì sao Quý Mạc lại thích anh đến vậy? Anh có gì tốt đâu chứ? Rốt cuộc Quý Mạc yêu anh là vì điều gì?
Là vì một lần thương xót trong khu vườn hoa sơn chi năm ấy, hay chỉ vì một câu qua loa dối lòng của anh hôm nay?
Quý Mạc đã nhầm, đã đem anh xem như ánh sáng duy nhất trong đời mình, mà anh lại chỉ mang đến cho cậu tận cùng tổn thương và hủy diệt. Chính anh là người ép Quý Mạc đi xóa sạch ký hiệu, là người lạnh lùng buông ra hai chữ "con riêng" để chỉ đứa bé trong bụng cậu.
Anh đã tàn nhẫn với Quý Mạc đến nhường nào.
...
Ngay vào khoảnh khắc ấy, Hàn Sâm xuất hiện trước mặt Cố Viễn Sâm.
Ông mặc một bộ đồ đen, lái chiếc xe việt dã một mình đến. Gương mặt ông phảng phất vẻ tiều tụy, có lẽ đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tử tế. Ông chặn đường Cố Viễn Sâm, vết sẹo trên mặt khẽ giật nhẹ.
"Cố Viễn Sâm."
-----------
lledungg: Đem cậu Cố lên núi luôn chú.