Tiểu Trần lập tức để hai vệ sĩ Alpha chắn trước mặt Cố Viễn Sâm, vào tư thế cảnh giác đầy căng thẳng.
Hàn Sâm không thèm liếc mắt nhìn Tiểu Trần, chỉ hơi cau mày, vết sẹo dài đáng sợ trên mặt từ đuôi mắt phải kéo đến khóe môi, dấu tích của năm tháng băng giá chất chứa thành một sự đè nén nặng nề. Ông tuy không xấu, nhưng khuôn mặt lại không dễ gần, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "Tôi là chú của Tiểu Mạc."
Từ người ông tự nhiên toát ra một áp lực vô hình.
Cố Viễn Sâm siết chặt quai hàm, trầm giọng gọi tên ông: "Hàn Sâm."
Hàn Sâm tiến thêm một bước, đối diện với hai Alpha vệ sĩ mà không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn áp đảo khí thế: "Cố Viễn Sâm, chúng ta nói chuyện một lát."
"Được, tôi cũng đang muốn tìm ông."
Hàn Sâm biết rõ Quý Mạc vẫn đang ở trong tay nhà họ Cố, nên tạm thời không dám manh động. Thái độ của ông với Cố Viễn Sâm không thể gọi là thân thiện, nhưng cũng chưa đến mức thù địch. Ông dời ánh mắt đi, kìm lại cơn tức trong lòng, rồi giơ tay chỉ về phía con hẻm: "Con hẻm này trước kia Tiểu Mạc từng sống với mẹ nó. Vào đi, có vài chuyện dài dòng, tôi mời cậu một ly trà."
Thế là Cố Viễn Sâm cuối cùng cũng nhìn thấy tận cùng của con hẻm ấy.
Đó là một bức tường loang lổ rêu phong, những con ốc sên bò chậm rãi trong mương nước ẩm ướt, dây leo xanh mướt mọc tràn từ lòng đất, vươn mình lên không ngừng nghỉ, cố gắng vắt kiệt từng giọt dưỡng chất.
Chúng không có ánh mặt trời, nhưng vẫn sống, gắng gượng trong tầng đáy xã hội, dốc cạn sức lực để sinh tồn, không chịu khuất phục.
Khung cảnh này hoàn toàn đối lập với khu vườn trong biệt thự của Cố Viễn Sâm.
Một bên hướng về ánh sáng, một bên chìm trong bóng tối; một bên rực rỡ, một bên u ám. Giống như Cố Viễn Sâm và Quý Mạc, hai tuổi thơ hoàn toàn trái ngược. Họ như hai bờ đối diện của một dòng sông dữ dội, một bên là hạnh phúc, một bên là bất hạnh.
Sự khác biệt trong quá trình trưởng thành đã tạo nên một hố sâu giữa họ. Nhưng rồi ở một thời điểm nào đó, một cây cầu đã được bắc qua, để họ gặp nhau. Một Cố Viễn Sâm bình thường lại trở thành mặt trời duy nhất mà cậu bé đáng thương kia có thể ngước nhìn.
Những điều này Cố Viễn Sâm hoàn toàn không biết.
Hàn Sâm mở cánh cửa cũ kỹ, nặng nề, chẳng mấy khi đón ánh sáng, bụi mù phả thẳng vào mũi. Cố Viễn Sâm cứ ngỡ đây là một căn nhà hoang, nhưng vừa bước vào lại thấy mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ.
"Mẹ Tiểu Mạc mất rồi, tôi thuê lại căn nhà này." Hàn Sâm mời Cố Viễn Sâm vào trong. Trong phòng vẫn vương chút hương của tinh dầu xịt phòng, mùi dâu tây thoang thoảng. Có lẽ vì Hàn Sâm thường xuyên đến dọn dẹp. Khi còn nhỏ, Quý Mạc rất thích dâu tây, vì vậy Tuệ Tưu luôn mua loại tinh dầu ấy về.
Hàn Sâm vẫn nhớ, và bao năm qua vẫn chưa từng thay đổi.
Ông bắt đầu đun nước, pha trà, động tác thành thạo. Bóng lưng ông to lớn rắn rỏi, chỉ nhìn từ phía sau thôi thật khó tin ông là một Beta.
Khi bộ ấm trà được bày ra bàn, bàn ghế cũ kỹ vang lên những âm thanh khe khẽ, như một tiếng thở dài từ năm tháng cũ kỹ vọng về.
Hàn Sâm rót cho Cố Viễn Sâm một tách, nhưng không rót cho Tiểu Trần. (:))))
Ngay sau đó, Tiểu Trần liền bị Hàn Sâm không chút khách sáo mời ra ngoài cửa. Tiểu Trần không yên tâm, lo nếu Cố Viễn Sâm xảy ra chuyện gì cậu không thể gánh nổi trách nhiệm. Dù sao thì đây cũng là H quốc, không phải C quốc, đang ở trên địa bàn người khác cẩn thận vẫn hơn.
Vẫn là Cố Viễn Sâm lên tiếng trấn an, Tiểu Trần mới miễn cưỡng đứng ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hàn Sâm và Cố Viễn Sâm.
"Không sợ tôi bắt cóc cậu à?" Hàn Sâm cố ý hỏi.
Cố Viễn Sâm bật cười: "Nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc tôi đã thua."
"Alpha lúc nào cũng tự tin quá mức." Hàn Sâm là một Beta, từ trước đến nay vốn chẳng ưa gì cái sự tự tin của đám Alpha. Giữa họ luôn tồn tại một dạng đối kháng âm thầm: "Tôi không cần tự giới thiệu, cậu đã biết tôi là ai, chắc cũng tra rõ rồi nhỉ."
Cố Viễn Sâm khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Hàn Sâm nhếch môi, tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm: "Nếu năm đó tôi không vì nhất thời hồ đồ mà thay người khác vào tù sáu năm, có lẽ tôi đã đưa Tiểu Mạc đi rồi, cũng chẳng đến lượt cậu xen vào."
Cố Viễn Sâm nghe vậy, trầm giọng hỏi: "Vì sao sau này lại không đưa cậu ấy đi?"
"Ban đầu là vì tôi nghĩ mình không đủ năng lực bảo vệ nó. Về sau..." Ánh mắt Hàn Sâm lạnh đi, đặt tách trà xuống, giọng đầy chán ghét: "Là vì nó không chịu đi, vì cậu."
Năm đó sau khi Tuệ Tưu mất, Hàn Sâm từng đến nhà họ Quý tìm Quý Mạc.
Anh ta tận mắt thấy Quý Mạc với vẻ mặt hoảng loạn chạy ra khỏi nhà họ Quý, không biết đã phải chịu đựng chuyện gì. Cậu lảo đảo ngã xuống vệ đường, đầu gối rớm máu loang lổ. Hàn Sâm bất chấp sự ngăn cản của mấy người hầu, ép mang Quý Mạc rời đi, đưa thẳng đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, Quý Mạc không khóc lấy một tiếng, chỉ mở to đôi mắt vô hồn, như thể chẳng nhận ra Hàn Sâm nữa. Hàn Sâm ôm lấy cậu, vừa run rẩy vừa mắng bản thân vô dụng. Nhịp thở của Quý Mạc nhẹ đến mức khiến anh không ngừng cúi đầu ghé tai xuống nghe, sợ rằng cậu sẽ ngừng thở bất cứ lúc nào.
May thay, Quý Mạc không sao cả, chỉ là quá sợ hãi.
Khi Hàn Sâm khóc, Quý Mạc vươn tay lau nước mắt trên mặt anh, giọng khản đặc: "Chú Sâm, đừng khóc."
"......"
"Dì ấy không cho cháu về nhà, ba cũng mặc kệ cháu. Họ còn nhốt cháu trên gác mái, ở đó lạnh lắm. Mẹ nói những căn nhà lớn thường rất lạnh, nhưng mùa xuân sẽ đến thôi. Nhưng cháu không muốn đợi mùa xuân ở đó. Chú Sâm, cháu muốn về nhà, cháu không muốn đến chỗ cha. Cha không hề thích cháu." Quý Mạc chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Họ nói mẹ cháu chết rồi. Mẹ cháu, thật sự chết rồi sao?"
Hàn Sâm chỉ ôm cậu thật chặt, không đáp một lời.
Sự im lặng ấy chính là ngầm thừa nhận. Quý Mạc đột nhiên im bặt, ngửa đầu lên nhìn ngây dại vào trần nhà trắng toát, nước mắt rơi xuống nền nhà, lạnh buốt.
Tối hôm đó, căn phòng trọ nhỏ hẹp của Hàn Sâm bị cảnh sát phá cửa xông vào, Quý Mạc bị cưỡng chế đưa về nhà họ Quý, còn anh thì bị giam giữ suốt một tháng dài đằng đẵng.
Dưới lời khai của Quý Mạc và vài hàng xóm cũ, Hàn Sâm may mắn không bị khép tội. Nhưng khi được thả ra, anh mới phát hiện phòng trọ của mình đã bị ép buộc chấm dứt hợp đồng. Dưới "sự quan tâm đặc biệt" của nhà họ Quý, anh chẳng còn chỗ mà về, chỉ đành lang thang đầu đường xó chợ.
Lần đầu tiên trong đời, Hàn Sâm cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực đến nhường nào. Nhà họ Quý chỉ cần động một ngón tay là có thể đạp anh xuống tận đáy, khiến anh rơi vào cảnh nghèo khổ trắng tay.
Cho dù anh có đưa Quý Mạc đi, cũng chẳng thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp.
Trước kia anh đã không giữ được Tuệ Tưu, giờ đây đến Quý Mạc cũng giữ không nổi. Mọi thứ đều là vô nghĩa, tất cả đều là công cốc. Hàn Sâm trẻ tuổi chìm trong bi thương vì cái chết của Tuệ Tưu, tâm trí cũng từng rơi vào ngõ cụt.
Chính trong thời điểm ấy, một cơ hội bất ngờ hiện ra trước mắt anh.
Lão đại mà anh từng đi theo đang cần một người thế tội. Tiền thưởng không hề nhỏ, sau khi ra tù còn hứa sẽ cho chút vốn làm ăn. Hàn Sâm muốn đi đường tắt, lòng bắt đầu sinh ý nghĩ lệch lạc.
Và không ai thích hợp hơn anh. Không thân không thích, một thân một mình. Nếu thật sự có thể trở thành người để Quý Mạc dựa vào, nếu từ nay về sau không phải mất đi người mình quan tâm chỉ vì bất lực, vậy thì sáu năm cũng không phải là cái giá quá đắt.
Anh đã đưa ra một quyết định sai lầm, sai đến nực cười.
Nếu sớm biết sáu năm ấy Quý Mạc sẽ sống khổ như thế, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện dại dột đó. Hàn Sâm ôm nỗi day dứt nặng nề, cho rằng tất cả là lỗi của mình. Nhưng thực ra đó chỉ là xiềng xích anh tự tròng vào thân mà thôi.
Ngay từ đầu Quý Mạc đã hiểu điều đó. Chỉ là Hàn Sâm lại không thể tự tha thứ cho mình.
Bây giờ, khi anh đã có đủ năng lực, khi Quý Mạc cuối cùng cũng nguội lạnh lòng tin, sẵn sàng rời đi cùng anh, để anh có thể thực hiện lời hứa năm xưa mà chính mình đã tự đặt ra. Thì Cố Viễn Sâm lại bất ngờ xuất hiện, một lần nữa đưa Quý Mạc đi mất.
Hàn Sâm đã nghĩ đủ mọi cách khi còn ở C quốc, nhưng nơi đó suy cho cùng không phải địa bàn của anh. Nhà họ Cố vì muốn ngăn chặn nhà họ Quý mà phòng bị nghiêm ngặt, canh phòng cẩn mật đến mức ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào biệt thự. Mỗi lần Quý Mạc ra ngoài đều có một hàng dài vệ sĩ theo sát phía sau, muốn tiếp cận cũng vô cùng khó khăn.
Hàn Sâm đành phải về lại H quốc sớm hơn dự kiến, với ý định trực tiếp đối mặt với Cố Viễn Sâm để giải quyết mọi chuyện.
Nhưng khi phát hiện Cố Viễn Sâm đang điều tra nhà họ Quý, anh không lập tức xuất hiện mà cố tình âm thầm thả ra rất nhiều manh mối, giúp Cố Viễn Sâm nhanh chóng tiếp cận được thông tin. Bởi vì chỉ khi chính Cố Viễn Sâm tự mình tìm thấy những điều đó, chúng mới mang lại giá trị và tính thuyết phục thực sự.
Anh đang cố tình dẫn dắt Cố Viễn Sâm đến gần sự thật. Nhưng để đào bới hết toàn bộ sự thật, vẫn còn một bước cờ cực lớn chưa đi. Nếu không, tất cả đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Chính vì thế, hôm nay Hàn Sâm buộc phải xuất hiện trước mặt Cố Viễn Sâm.
......
Một tách trà từ nóng hổi trở nên âm ấm, lúc trôi xuống cổ họng mang theo vị đắng nhàn nhạt, hậu vị lại ngọt thanh.
Cố Viễn Sâm nhìn thấy trên bàn có đặt một khung ảnh, bên trong là người phụ nữ được chụp lại, là mẹ ruột của Quý Mạc. Đôi mắt màu hổ phách của bà có nét rất giống Quý Mạc. Nụ cười của bà dịu dàng, mang theo ánh sáng của năm tháng. Tất cả thanh xuân đều đóng băng lại trong tấm ảnh không còn chuyển động này.
"Đây là mẹ ruột của Tiểu Mạc, tên là Viên Tuệ Tưu, là chị em sinh đôi khác trứng với Viên Lập Mân." Hàn Sâm không định kể quá nhiều về Tuệ Tưu cho Cố Viễn Sâm nghe, điều anh cho rằng Viễn Sâm cần biết chính là câu chuyện của Quý Mạc.
"Cậu có thực sự hiểu rõ con người thật của Tiểu Mạc không?" Hàn Sâm hỏi.
Cố Viễn Sâm hơi nheo mắt, không lên tiếng.
Hàn Sâm trong lòng tiếc nuối cho tình cảm đơn phương sâu nặng của Quý Mạc, anh tự lẩm bẩm: "Cũng đúng thôi, cậu bị bao phủ trong tầng tầng lớp lớp dối trá, làm sao có thể biết được một Quý Mạc chân thật."
Cố Viễn Sâm vẫn không nói gì, không phải không muốn nói, mà là không biết phải đáp thế nào.
"Ta biết cậu đang tìm bằng chứng. Nhà họ Quý đã lừa dối cậu quá lâu, cậu không tiếp tục bị mẹ con Viên Lập Mân che mắt nữam, đó là một điều tốt. Nhưng Tiểu Mạc suy cho cùng chỉ là một quân cờ. Nó thích cậu, nên cam tâm tình nguyện để bị lợi dụng. Ta không thể nói nó hoàn toàn vô tội, nhưng ta hy vọng cậu có thể tha cho nó một con đường. Nó là một đứa trẻ rất đáng thương."
Nghe qua có vẻ như đang tìm cớ biện hộ cho Quý Mạc, nhưng thực chất, ẩn sâu bên trong là sự xót xa vô tận.
Trên mặt Hàn Sâm vẫn giữ vẻ khách khí, nhưng trong lòng lại sớm đã muốn đấm cho Cố Viễn Sâm một trận ra trò.
Anh cố gắng giữ lý trí, nén xuống mọi xúc động đang dâng trào, vào thẳng vấn đề: "Đương nhiên, ta có thể cho cậu toàn bộ sự thật, và cả cách duy nhất để có được sự thật ấy."
Nói đến đây, Hàn Sâm dừng lại một chút: "Nhưng ta không hoàn toàn tin tưởng cậu."
Cố Viễn Sâm trầm mặc, ánh mắt dần trở nên kiên định. Anh nhìn thẳng Hàn Sâm, trả lời ngắn gọn nhưng chắc chắn: "Bất kể ra sao, tôi sẽ không làm tổn thương em ấy."
Lúc này Hàn Sâm buộc phải tạm thời tin vào lời của Cố Viễn Sâm. Bởi vì trong đầu anh chỉ toàn hiện lên hình ảnh Quý Mạc đang bị giam lỏng ở biệt thự nhà họ Cố, và cả tiếng khóc đứt quãng khi Quý Mạc gọi điện hôm ấy. Âm thanh đó như một người đang đứng bên bờ vực, chỉ cần bước thêm một bước sẽ rơi xuống vực sâu không đáy. Anh phải nghĩ cách cứu Quý Mạc ra ngoài, bởi vì với anh, Quý Mạc là "đứa trẻ" mà anh phải bảo vệ.
Mà Cố Viễn Sâm lại chính là sợi dây cuối cùng Quý Mạc đang nắm chặt.
"Dù Quý Phong đã ngã xuống, nhưng chỉ cần Viên Lập Mân vẫn còn đó, thì sẽ không ai nói cho cậu biết sự thật. Nếu muốn lấy được bằng chứng, trước tiên phải đánh gục được Viên Lập Mân." Hàn Sâm nói: "Ta có thể giúp cậu. Ta đã điều tra được chứng cứ bà ta ra tay với Quý Phong. Đến lúc đó, Trương Duyên cũng sẽ giúp chúng ta. Hắn hận Viên Lập Mân thấu xương, sẽ không cam tâm làm kẻ thế mạng."
"Quý Phong xảy ra chuyện là do bà ta ra tay?"
"Đúng. Còn cả Từ Trạch Đạt, chắc cậu cũng đang tìm hắn?" Người này là nhân chứng quan trọng, và cũng là một mục tiêu lớn trong chuyến đi này của Cố Viễn Sâm.
Cố Viễn Sâm kinh ngạc, đúng là anh vẫn chưa thể nhanh chóng tìm được Từ Trạch Đạt ở H quốc: "Ông biết tung tích của Từ Trạch Đạt?"
"Cậu ta sẽ đến đây trong chốc lát. Cậu từng điều tra về cậu ta, chắc sẽ nhận ra ngay. Lát nữa muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng. Tôi sẽ ghi âm lại toàn bộ, giao cho cậu làm chứng cứ."
Ngoài ra, Hàn Sâm còn đưa thêm một tập tài liệu liên quan đến nhà họ Lý, trao tận tay cho Cố Viễn Sâm: "Tư liệu của nhà họ Lý không dễ tìm, tôi mất tròn hai năm mới có được, coi như tiện nghi cho cậu."
Cố Viễn Sâm nhớ rất rõ nhà họ Lý, người con trai thứ hai nhà ấy chính là một trong những mắt xích gây ra bi kịch cho Quý Mộc năm xưa. Giờ đây, Lý nhị thiếu đã sớm di cư ra nước ngoài, muốn truy cứu cũng vô cùng khó khăn, vì thế Hàn Sâm cho rằng tập tài liệu này có thể không quá quan trọng. Nhưng anh vẫn giao cho Cố Viễn Sâm, chỉ hy vọng người kia có thể nhìn thấu tất cả.
Cố Viễn Sâm lật xem từng trang tài liệu, chẳng nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại ngày một u ám.
Hàn Sâm không đoán được anh đang nghĩ gì, bèn chủ động nói: "Trước đây Từ Trạch Đạt không chịu đứng ra làm chứng. Nhưng sau khi Quý Phong ngã xuống, chính cậu ta chủ động liên lạc với tôi. Khi đó tôi mới biết, thì ra tai nạn xe của Từ Trạch Đạt không phải do Viên Lập Mân làm, mà là Quý Phong. Cả nhà họ phải rời bỏ quê hương, cũng là mệnh lệnh của ông ta."
Mục đích chính là để khống chế Quý Mạc, biến cậu thành quân cờ suốt đời.
Quý Phong không ngu. Ông ta biết rõ mẹ con Viên Lập Mân đã làm những gì, cũng hiểu rằng Quý Mạc mới là người thích hợp nhất để giúp ông đạt được mục tiêu. Vì vậy ông đã đi trước một bước, bịt kín miệng cả nhà Từ Trạch Đạt, khóa chặt mọi âm thanh có thể lật ngược ván cờ.
Thế nhưng không gặp thì thôi, một khi gặp mặt Từ Trạch Đạt, nghe được những bí mật tăm tối cậu ta thuật lại, Cố Viễn Sâm suýt chút nữa đã sụp đổ.