Chỉ tiếc là lý trí còn sót lại đã kịp ngăn ông lại.
Ông nghiến răng, cố gắng kiềm chế sự kích động, giọng trầm hẳn xuống giận dữ hỏi: "Cậu nói muốn bù đắp? Vậy nên cậu nhốt người ta lại, hạn chế tự do của Tiểu Mạc à?"
Hàn Sâm thấy nực cười thật sự. Ông càng lúc càng cảm thấy những kẻ giàu có này đều sống trong thế giới tự biên tự diễn của riêng mình, say sưa với thứ "công lý và đạo đức" do chính họ tô vẽ, tự thấy mình cao thượng. Mà thực chất, chỉ là giả tạo đến nực cười.
Cố Viễn Sâm không đồng tình, vội vàng giải thích: "Tôi để em ấy ở biệt thự là để tiện chăm sóc. Phu nhân nhà họ Quý sẽ làm hại em ấy. Bên ngoài rất không an toàn."
"Không an toàn? Chăm sóc?" Hàn Sâm lập tức bật lại, giọng ngày càng lạnh: "Được, nếu cậu nói là chăm sóc, vậy cậu có biết hiện giờ điều thằng bé cần nhất là gì không?"
Cố Viễn Sâm nhìn đối phương, một luồng khí lạnh xuyên thấu toàn thân.
Đối mặt với sự ngu ngốc đến đáng giận của anh, Hàn Sâm cười lạnh: "Tiểu Mạc đã xóa ký hiệu, vậy mà đứa bé vẫn kỳ tích sống sót. Nhưng nó không còn pheromone để truyền cho đứa trẻ. Cậu biết tiểu Mạc hiện giờ cần gì nhất không? Là pheromone của cậu, Cố Viễn Sâm, đến cả một Beta như tôi còn hiểu điều đó. Vậy mà cậu tự xưng là cha đứa trẻ, là Alpha quan tâm đến thằng bé lại không hề hay biết điều này?"
Mỗi một câu như nhát chém nện xuống đài xử trảm, không một chút nương tay. Từng lời lạnh như băng, như đem Cố Viễn Sâm xé xác phanh thây ra trước thiên hạ, biến anh thành một trò cười khôi hài và đáng thương.
Giọng Hàn Sâm sắc như dao: "Có ai mà không biết pheromone nhân tạo sẽ mang lại tác dụng phụ? Cả thế giới này đều biết, chỉ có mình Cố Viễn Sâm cậu là không biết!"
"Cậu ích kỷ. Tình cảm giữa cậu và tiểu Mạc từ đầu đến cuối chưa từng công bằng. Cậu hiểu lầm nó thì hận không thể gạt nó đi cho xong. Đến khi biết được sự thật thì lại quay về níu giữ người ta. Muốn đến là đến, muốn đi là đi. Vậy rốt cuộc trong lòng cậu, Quý Mạc là gì?"
Một bên là tình yêu thấp kém, một bên là tình yêu ích kỷ. Và tình yêu thấp kém mãi mãi phải trả giá nhiều hơn.
Quý Mạc yêu Cố Viễn Sâm hơn xa tình cảm Cố Viễn Sâm dành cho cậu. Vì thế, cậu chịu thiệt, cậu không có lý, cậu luôn rơi vào thế yếu.
Cậu ấy hết lần này đến lần khác nhún nhường, tự dối mình dối người bằng những mánh khóe chẳng đáng gì, chỉ để đổi lấy một ánh mắt, một nụ cười, một chút yêu thương từ người mà mình khao khát.
Thật thê lương biết bao, thứ tình yêu phải đi xin thì làm sao có thể bền lâu?
Hàn Sâm cảm thấy không đáng thay cho Quý Mạc.
Cố Viễn Sâm nghiến chặt răng, nắm tay siết đến trắng bệch, cổ họng như bị bụi mù nghẹn lại, đau rát đến mức khó thốt thành lời: "Tôi..."
Hàn Sâm hạ thấp giọng, cố gắng đè nén cơn phẫn nộ: "Tiểu Mạc từ nhỏ đã không thích khóc, vậy mà sau khi bị cậu bắt đi xóa ký hiệu, nó đã khóc."
Có những lời chỉ khi nói trắng ra mới khiến người khác cảm nhận được sức nặng của nó.
"Sau khi thích cậu, tiểu Mạc trở nên yếu đuối hơn, nước mắt cũng nhiều hơn. Cậu có từng nghĩ đến không, khi một mình ở cái nơi cậu gọi là 'chỗ an toàn' đó, nó đã phải chịu đựng thế nào không?"
Không phải cứ ăn ngon mặc đẹp là gọi là sống tốt.
Cơn đau từ tuyến thể, nỗi nhức nhối thể xác, cùng sự đè nén tinh thần từng lớp từng lớp phá vỡ những phòng tuyến bảo vệ cuối cùng của Quý Mạc, đập tan bức tường mà cậu từng gắng sức xây lên quanh mình.
Tưởng rằng một khi đổ nát thành tro bụi thì sẽ có ngày được tái sinh, ai ngờ phía sau đó lại là nỗi tuyệt vọng đến cùng cực. Đến cả một dây leo nhỏ nhất cũng đã khô héo nơi đó, chẳng còn chút hơi ẩm nào, chết vì khô cằn, vì đất đã nứt nẻ đến tận gốc rễ.
"Cậu nói thằng bé là Omega của mình, nhưng đến cả niềm tin tối thiểu cậu cũng không thể trao cho nó. Thằng bé đã trưởng thành ra sao, đã từng trải qua những gì, vì sao lại chọn cách làm như vậy. Dù chỉ một chút, dù chỉ là một chút thôi, nếu cậu chịu hiểu Tiểu Mạc ngay từ đầu, thì nó đã không bị dồn đến bước đường hôm nay."
Là chính Cố Viễn Sâm đã tự tay b*p ch*t mầm non yếu ớt trong lòng Quý Mạc. Mầm non ấy mãi mãi không thể trưởng thành được nữa.
Anh đã trơ mắt nhìn cậu từ rực rỡ trở nên tàn úa, giống như một chiếc lá lẻ loi giữa mùa thu, chậm rãi lìa cành rơi xuống đất tan thành bụi mịn. Rồi nó lại bị một cơn gió vô tình cuốn đi, chẳng để lại gì.
Thế nhưng nói cho cùng, Cố Viễn Sâm cũng là một nạn nhân.
Anh bị Quý Mạc lừa dối, bị nhà họ Quý lừa dối, rơi vào một lời nói dối được dàn dựng công phu, một mối tình mà giờ nhìn lại thì đầy sơ hở, nhưng lúc đó lại hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Anh đã chìm vào nó, đã yêu sâu đậm để rồi thực tại tàn nhẫn túm cổ anh lôi ra, ném trước mặt anh từng sự thật tr*n tr**, từng chứng cứ lạnh lùng thẳng tay phán anh một câu: "Anh sai rồi. Tất cả đều sai rồi."
Một sự kết thúc đột ngột như một vở kịch hạ màn, lẽ ra nên có tiếng vỗ tay vang dội, vậy mà thứ chờ đón anh chỉ là sự tĩnh lặng đến cô đơn.
Hàn Sâm không chịu nổi việc tiếp tục tranh cãi với Cố Viễn Sâm nữa, giọng ông nghẹn lại vì xót xa: "Nếu cứ để Tiểu Mạc sống trong thứ niềm tin lúc có lúc không mà cậu ban phát, phải nơm nớp từng ngày, thì sớm muộn gì cũng sẽ g**t ch*t nó."
Sắc mặt Cố Viễn Sâm thoắt cái tái nhợt.
Hàn Sâm tiếp lời, không chút nương tay: "Cậu chẳng qua là thấy Tiểu Mạc quá yêu cậu, sống quá đáng thương nên mới bố thí cho một chút dịu dàng."
Ai cũng hiểu, một tình yêu nghiêng lệch như thế, cuối cùng sẽ đè chết một con người.
Lời của Hàn Sâm quá đỗi thẳng thắn, dập tắt hoàn toàn mọi biện minh cuối cùng trong lòng Cố Viễn Sâm. Tim anh co rút, từng cơn đau nhói dồn dập, đến cuối cùng lại tê dại đi.
Nhưng anh biết Quý Mạc đã phải trải qua cảm giác ấy mỗi ngày. Mỗi ngày, từng chút một. Đau đớn, tan vỡ, rồi lặp lại.
Còn anh thì sao?
Chính anh trong lúc tự tay b*p ch*t mầm xanh yếu ớt ấy, lại còn chế giễu Quý Mạc, chất vấn cậu từng câu từng chữ, rõ ràng như thể tất cả chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Giờ đây anh muốn cứu lấy mầm xanh đó. Anh muốn tưới nước, muốn đem ánh sáng, muốn dốc hết tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cậu từng mơ ước. Nhưng liệu có quá muộn? Liệu mầm xanh ấy còn nguyện ý sống trong khu vườn mà anh đã chuẩn bị không?
Đáng tiếc, anh nghe thấy Hàn Sâm nói: "Buông tay đi, Cố Viễn Sâm."
Giọng đối phương dịu lại, mang theo một chút nhân nhượng và khẩn thiết: "Tiểu Mạc lừa cậu, là lỗi của thằng bé. Nhưng tất cả chỉ vì nó quá yêu cậu."
"Hiện tại, nó đã chịu đủ mọi trừng phạt rồi. Xin cậu đừng hủy hoại thằng bé thêm nữa."
Chỉ suýt chút nữa thôi, Quý Mạc đã hoàn toàn sụp đổ.
Mùa hè ấy dài đằng đẵng, kéo lê đến tận cuối tháng chín, đất H vẫn ngột ngạt và oi ả.
Cố Viễn Sâm nuốt khan một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc, mồ hôi lăn dài từ thái dương xuống cằm. Anh đứng bật dậy, đối diện với Hàn Sâm, gương mặt người kia vì tức giận mà đỏ bừng. Còn anh lúc này lại như một đứa trẻ bướng bỉnh, kiên quyết không chịu nhượng bộ.
Anh lùi lại một bước, kiên định nói: "Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của em ấy. Nhưng hiện tại, điều tôi phải làm là đảm bảo sự an toàn cho em ấy."
Hàn Sâm cảm thấy bất lực với kẻ không hiểu được lời người khác. Ông bật cười lạnh: "Tôi đã làm hết những gì có thể, Cố Viễn Sâm, cậu thực sự nghĩ vài tên vệ sĩ của mình có thể bảo vệ cậu an toàn sao?" Giọng ông lãnh đạm mà rắn rỏi: "Đừng quên, đây không phải là C quốc."
"Ngài Hàn, chính ngài cũng nói Quý Mạc cần pheromone của tôi, em ấy cần tôi." Đây là điều duy nhất Cố Viễn Sâm có thể làm vào lúc này. Anh phải lập tức quay về C quốc, trở về bên Quý Mạc, bù đắp, chờ đợi sự tha thứ.
Cho dù Quý Mạc cả đời này cũng không thể tha thứ cho anh, thì anh cũng sẽ không từ bỏ. Cố Viễn Sâm cũng sợ, sợ rằng Quý Mạc đã thực sự chết tâm với anh rồi.
............
Cố Viễn Sâm đáp chuyến bay đêm trở về C quốc, khi hạ cánh đã là ba giờ sáng.
Hàn Sâm không ngăn cản anh. Trong lòng ông, Quý Mạc là điểm yếu chí mạng. Vì cậu, ông có thể nhượng bộ rất nhiều điều, kể cả việc mắt nhắm mắt mở dung túng Cố Viễn Sâm lần này.
Vì vậy, hai người đã đạt được một thỏa thuận: Cố Viễn Sâm không được phép ngăn cản Quý Mạc gặp ông.
Huống hồ, Quý Mạc thật sự đang cần pheromone của anh. Trước đó vì bất đắc dĩ nên mới phải dùng pheromone nhân tạo, thứ mà theo điều tra gần đây của Hàn Sâm có rất nhiều tác dụng phụ nguy hiểm.
Đứng ở vị trí của một người bảo hộ, ông hiểu rất rõ nếu bỏ đứa trẻ này, đó sẽ là lựa chọn tốt nhất hiện tại. Nhưng ông lại không thể nào nói ra được điều ấy, ông không nỡ để Quý Mạc thêm một lần đau lòng nữa.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tiểu Trần đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe đưa Cố Viễn Sâm đến biệt thự nơi Quý Mạc đang ở.
Xe vừa dừng trước cổng, một vệ sĩ bước ra kiểm tra. Vừa nhìn thấy Cố Viễn Sâm anh ta lập tức lùi lại hai bước, cung kính chào: "Cố tiên sinh."
Cố Viễn Sâm đầu óc vẫn rất tỉnh táo, thực ra là anh chưa hề ngủ suốt cả đêm.
Màn hình điện thoại vẫn sáng rực, chấm đỏ thông báo 16 cuộc gọi nhỡ từ Lục Thu Viễn, kèm theo một tin nhắn đã được đọc: [Mau chóng về nước, ba có chuyện rất quan trọng muốn nói với con.]
......
"Cố tổng, đến nơi rồi." Thấy anh vẫn chưa xuống xe, Tiểu Trần khẽ nhắc.
Cố Viễn Sâm nghe giọng Tiểu Trần đã khàn đặc, liền vỗ nhẹ lên vai cậu ta: "Cảm ơn, cậu về nghỉ sớm đi. Tôi cho cậu nghỉ một tuần phép có lương."
Nói xong, anh mở cửa bước xuống xe.
Trong biệt thự, đèn vẫn sáng. Thứ ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ nhỏ, có lẽ được bật để tiện đi lại vào ban đêm. Cố Viễn Sâm bước vào, bước chân rất nhẹ. Anh không đi thẳng lên phòng Quý Mạc, sợ vào lúc này đột ngột xuất hiện sẽ làm cậu hoảng sợ.
Anh cũng không thấy buồn ngủ, chỉ một mình lặng lẽ ngồi xuống sofa. Cố Viễn Sâm đưa tay vuốt mạnh lên mặt, mệt rã rời, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Anh cứ nghĩ mãi khi gặp lại Quý Mạc, nên nói gì, nên làm gì. Làm thế nào để cậu vui trở lại. Làm thế nào để bù đắp cho những lời lẽ tàn nhẫn mà anh từng thốt ra. Trong đầu anh toàn là khoảng trống, ngoài câu "xin lỗi" ra, anh thực sự không nghĩ ra được điều gì khác để mở lời.
Liệu Quý Mạc có tha thứ cho anh không? Cậu còn có thể giống như trước kia, thích anh nữa không?
Từng lớp từng lớp bất an lấp kín tâm trí anh.
Biệt thự yên tĩnh đến mức đáng sợ, yên tĩnh đến nỗi nếu có ai đó làm rơi một cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang. Chính vì vậy, âm thanh từ phòng bếp truyền đến rất nhỏ thôi lại lọt thẳng vào tai Cố Viễn Sâm.
Anh nhìn đồng hồ. Ba giờ hai mươi phút sáng.
Giờ này ai lại ở trong bếp?
Cố Viễn Sâm lập tức cau mày, linh cảm có chuyện không lành, anh sợ người của Viên Lập Mân đã lén đột nhập vào biệt thự. Không dám chần chừ, anh bước nhanh, nhẹ nhàng mà dứt khoát tiến thẳng về phía nhà bếp.
Từ xa, Cố Viễn Sâm nhìn thấy đèn trong bếp vẫn sáng, trên mặt quầy bếp đặt một hũ mứt dâu đã ăn mất một nửa.
Khi anh tiến lại gần mới phát hiện người đang ngồi xổm dưới đất là Quý Mạc trong bộ đồ ngủ. Cậu đang cầm một chiếc khăn lau, chăm chú kỳ cọ nền nhà. Vừa nãy là do muỗng múc mứt dâu rơi xuống đất nên mới phát ra tiếng động. Cậu lau rất tập trung, hoàn toàn không nhận ra Cố Viễn Sâm đã đứng ngay trước cửa bếp.
Bộ đồ ngủ mỏng manh ôm sát vào thân hình gầy gò của Quý Mạc, lộ rõ sống lưng gầy chỉ còn da bọc xương. Mới chỉ hơn một tháng mà cậu đã gầy đến thảm thương. Cậu khẽ thở ra, vì ngồi xổm lâu mà chân tê rần. Vừa lúc ấy, một đôi giày xuất hiện ngay trước mắt, Quý Mạc giật mình ngồi bệt xuống đất, lúc ngẩng đầu lên thì đầu óc choáng váng một trận.
"Cẩn thận!" Cố Viễn Sâm lập tức ngồi xuống đỡ lấy cậu. Quý Mạc gầy đến mức chẳng có bao nhiêu sức nặng trong vòng tay anh.
Quý Mạc há miệng định nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng. Đôi mắt mờ mịt nhanh chóng lấy lại tiêu cự, khi nhìn rõ gương mặt Cố Viễn Sâm, cậu lập tức hoảng hốt vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, lảo đảo đứng dậy lùi về phía bồn rửa.
Cố Viễn Sâm không dám dùng sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu trốn tránh mình.
"Quý Mạc."
Khóe miệng Quý Mạc vẫn còn dính một chút mứt dâu, trên chiếc khăn trong tay cũng lấm tấm vết đỏ. Cậu đứng đó, lúng túng cúi đầu, ánh mắt lướt đến hũ mứt trên bàn, lí nhí nói:
Chỉ là ăn một hũ mứt thôi, vậy mà Quý Mạc lại giống như một kẻ ăn trộm bị bắt quả tang.
Tuy cậu cũng biết nhà họ Cố giàu đến mức nào, làm gì vì một hũ mứt dâu mà trách mắng cậu. Nhưng cảm giác này vẫn khiến cậu thấy nhục nhã vô cùng.
Tựa như quay lại năm xưa, cái đêm cậu cùng Trạch Đạt lén lút ra phòng khách trộm vài viên kẹo dâu ăn vụng. Khi đó bị Quý Mộc bắt gặp, hôm sau liền bị Viên Lập Mân lôi ra trước mặt tất cả người làm mắng là đồ trộm cắp. Cả ngày hôm ấy, cậu không được ăn một miếng gì.
Mới 11 tuổi, Quý Mạc đã sống như chuột chạy qua đường, bị người ta hất hủi, khinh thường. Cậu đói đến mức không chịu nổi, đành lén nhặt gói bánh quy quá hạn mà Quý Mộc định vứt đi, giấu trong túi áo rồi trốn vào góc nhà, vụng trộm nuốt từng miếng một. Cậu ăn rất nhanh, sợ bị phát hiện. Mà trong tai khi đó lại là tiếng đàn piano nhẹ nhàng, tao nhã của Quý Mộc.
Những tháng ngày như thế, sau biết bao đêm dài lặp đi lặp lại, cuối cùng khắc sâu vào ký ức, trở thành cái bóng mà cậu mãi mãi không thể thoát ra.
Giờ đây Quý Mạc sống trong biệt thự này, hễ dì Trương cho gì cậu mới dám ăn cái đó. Cậu chưa từng tự ý động đến bất kỳ đồ đạc nào trong nhà, lại càng không dám lấy đồ ăn lung tung.
Cậu xem mình là người ngoài nên luôn luôn giữ phép tắc.
Thận trọng đến mức ngay cả một hũ mứt dâu cũng khiến cậu cảm thấy bản thân có lỗi.
Tối nay là vì cậu ăn chút gì đó rồi lại nôn suốt khiến dạ dày trống rỗng. Nửa đêm trước không thấy đói, nhưng đến nửa đêm sau lại thèm đồ ngọt kinh khủng. Dì Trương đã đi ngủ, cậu không dám gọi dậy, đành lén lút mò xuống bếp một mình.
Khi thấy trong tủ lạnh có một hũ mứt dâu còn nguyên chưa khui, tâm trạng Quý Mạc bỗng vui lên đôi chút, một niềm vui hiếm hoi sau bao ngày lạnh lẽo. Nào ngờ, lại đúng lúc gặp phải Cố Viễn Sâm.
Đúng là từ nhỏ đến lớn cậu chẳng bao giờ gặp chuyện may.
Quý Mạc đứng dựa sát vào bồn rửa, không dám nhìn thẳng vào Cố Viễn Sâm.
Cậu nghe thấy giọng anh, vẫn ấm áp như xưa, thậm chí còn mang theo một tia quan tâm: "Cái này vốn là mua cho em, nhưng ăn một lúc nhiều quá thì không tốt. Em đói thì để anh nấu gì đó cho nhé? Em muốn ăn gì cũng được." Cách anh tự hỏi rồi tự trả lời khiến Quý Mạc bối rối.
Cậu dè dặt ngẩng đầu, thấy trên mặt Cố Viễn Sâm là vẻ lưỡng lự, như muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ không thốt ra. Nhưng Quý Mạc lại không muốn nghe. Cậu sợ. Sợ rằng một khi Cố Viễn Sâm cất lời lại sẽ là những câu nói lạnh lẽo, tàn nhẫn như ngày trước.
Cố Viễn Sâm bước thêm một bước về phía cậu. Nhưng vừa định lên tiếng, ánh mắt anh đã rơi xuống bụng Quý Mạc. Ngoài phần bụng hơi nhô lên, khắp người cậu chẳng còn chút thịt nào. Gầy đến đáng thương, sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Cố Viễn Sâm thoáng cứng người, nhíu chặt mày.
Quý Mạc lập tức tái mặt, theo phản xạ đưa hai tay che lấy bụng, ngập ngừng nói: "Không cần đâu, em ăn no rồi. Nếu không có gì thì...thì có thể lên ngủ trước không?"
Cậu biết mình đang sống "ké" ở đây, vì đứa trẻ trong bụng mà phải nhẫn nhịn từng li từng tí.
Lúc nào cũng cẩn trọng, dè dặt, giống như một người đi xin ở trọ, chỉ sợ lỡ lời sẽ mất đi chỗ nương thân.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Hẹn gặp lại vào ngày kia! Từ chương này trở đi, tôi cam kết không bùng ông Hàn Sâm nữa, đã nghiêm túc kiểm điểm √