Cố Viễn Sâm nói: "Tất nhiên rồi."
Anh lại dịu giọng: "Nếu em mệt, mấy chuyện khác để mai hãy nói." Nói rồi, anh khẽ đưa tay lau vệt mứt bên khóe môi Quý Mạc, nhẹ nhàng nói: "Quý Mạc, xin lỗi em."
Quý Mạc theo phản xạ tránh đi, không hiểu lời xin lỗi ấy là vì điều gì, cũng không đoán được vì sao Cố Viễn Sâm lại phải xin lỗi mình.
Ngay khi cậu lùi bước định bỏ đi, bụng lại "ục ục" vang lên một tiếng rõ to. Nửa lọ mứt vừa rồi đã khơi dậy chút ít khẩu vị vốn dĩ đã ngủ quên của cậu. Lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác muốn ăn gì đó, có lẽ là đứa bé trong bụng đói rồi.
Cậu khổ sở trách bụng mình luôn chọn thời điểm tệ nhất để kêu, xấu hổ vô cùng. Mãi cho đến khi nghe giọng Cố Viễn Sâm dịu dàng hỏi: "Em có muốn ăn sủi cảo không? Anh cũng đang đói. Sủi cảo chị Trương làm rất ngon, để anh nấu cho em một ít, được không?"
Chỉ cần có chị Trương ở nhà, trong tủ lạnh lúc nào cũng có sẵn sủi cảo.
Quý Mạc bỗng nhớ đến mấy chiếc sủi cảo nhân thịt và rau cải trong tủ lạnh, vô thức nuốt nước bọt. Cậu do dự, bụng cậu kêu mãi không thôi, mà vào thời điểm đặc biệt này, đói cũng không phải chuyện nhỏ.
Hơn nữa, trên người Cố Viễn Sâm luôn tỏa ra mùi pheromone trà đắng thoang thoảng, loại pheromone có tác dụng xoa dịu khiến sự cảnh giác của Quý Mạc dần buông lỏng.
Trước pheromone, Omega vĩnh viễn là kẻ bị động. Huống chi Cố Viễn Sâm từng đánh dấu cậu. Pheromone của anh đối với Quý Mạc mà nói, vừa là thuốc giải, cũng vừa là độc dược.
Trong vòng vây của mùi hương dịu nhẹ ấy, những mệt mỏi dồn nén suốt bao ngày trong người cậu dường như cũng được xoa dịu đi phần nào.
Đứa bé trong bụng dường như cảm nhận được pheromone của cha mình, liền giống như tìm thấy chăn bông trên giường, tham lam muốn rúc vào từng chút hơi ấm, làm sao cũng không chịu buông ra.
Quý Mạc cũng cảm nhận được sự an ổn của đứa trẻ, trái tim cậu bất giác mềm lại. Cậu nghĩ, thôi thì vì con vậy.
Quý Mạc chủ động lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra, khẽ cảm ơn Cố Viễn Sâm: "Để em nấu cho."
"Không cần, em đi nghỉ đi, anh làm nhanh thôi." Cố Viễn Sâm chẳng chần chừ, lập tức đón lấy túi sủi cảo trong tay cậu.
Chỉ cần trong bếp bắt đầu có khói lửa, nơi đó lập tức trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Cuối tháng chín ở C quốc đã bước sang đầu thu, ban đêm lạnh hơn ban ngày khá rõ. Bộ đồ ngủ trên người Quý Mạc khá mỏng, chỉ là áo phông và quần đùi đơn giản, vết sẹo ở bắp chân lộ rõ. Trước đây, cậu luôn cố gắng che đi, sợ người khác nhìn thấy, nhưng giờ thì không, ai thấy cũng chẳng sao. Cậu là Quý Mạc, không còn là ai khác nữa.
Cố Viễn Sâm dịu dàng cởi áo vest khoác lên vai Quý Mạc. Hương trà đắng quen thuộc bao phủ lấy cậu, khiến cậu vừa tham luyến, lại vừa bất an.
"Không cần đâu." Cậu rụt vai lại, bất giác thấy hoang mang trước sự quan tâm dịu dàng ấy.
Cố Viễn Sâm nhẹ giọng nói: "Cảm lạnh đầu thu là khó khỏi nhất. Em đang mang thai, phải cẩn thận một chút."
Quý Mạc âm thầm thở phào, thì ra là vì đứa bé.
Ngay cả tuyến thể vốn luôn âm ỉ đau cũng tạm thời không còn khó chịu, cảm giác buồn nôn hoàn toàn bị đè nén. Trong suốt mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên Quý Mạc cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái đến thế.
Cậu ngồi yên ổn, chậm rãi nhấp một ngụm nước ấm, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu như thể vừa được sống lại.
Phải thừa nhận rằng pheromone của một Alpha từng có liên kết đánh dấu thực sự tốt hơn pheromone nhân tạo gấp vạn lần. Quý Mạc bỗng nhớ lại lời ban ngày của Lục Thu Viễn: muốn để Cố Viễn Sâm mỗi ngày dành ba tiếng đồng hồ ở bên cạnh cậu, truyền đủ lượng pheromone an ủi.
Lẽ nào Cố Viễn Sâm là bị Lục Thu Viễn gọi đến giữa đêm khuya?
Nếu đúng là vậy, có lẽ sau này anh lại càng thêm ghét bỏ cậu, hoặc thậm chí là chán ghét.
Quý Mạc thầm thở dài trong lòng, nhưng lúc này cũng chẳng quan tâm được nhiều đến thế. Cậu vô thức đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng cảm ơn sinh mệnh bé nhỏ trong đó. Tối nay có lẽ cậu sẽ được ngủ một giấc yên lành hiếm hoi.
Hương bánh sủi cảo bốc lên từ nồi nước sôi, rau cải xanh thơm dịu, phần nhân thịt heo có chút béo nhưng đã bị rau cải xanh hấp thụ hoàn toàn, chỉ còn lại vị đậm đà vừa miệng. Một đĩa bánh sủi cảo được vớt lên để ráo trong muôi, rồi đặt xuống trước mặt Quý Mạc. Bên cạnh là một đĩa giấm nhỏ.
Cậu đói đến hoa mắt, gần như cắm đầu vào ăn ngấu nghiến.
Cố Viễn Sâm đưa cho cậu một tờ giấy ăn, dịu giọng bảo: "Ăn từ từ thôi."
Quý Mạc chỉ gật đầu lấy lệ, miệng vẫn nhai không ngừng, chẳng có chút ý định dừng lại nào.
Cố Viễn Sâm đã rất lâu rồi không ngồi ăn cơm đối diện với Quý Mạc như thế này. Thực ra anh chẳng thấy đói mấy, chỉ lặng lẽ đẩy phần của mình sang: "Không cần vội, cứ từ từ ăn."
Quý Mạc không động đến phần của anh, nhưng rõ ràng là vẫn chưa no. Cố Viễn Sâm đành giat vờ qua loa gắp hai cái rồi nói: "Anh ăn no rồi."
"Ăn hai cái là no rồi sao?" Quý Mạc hỏi, mắt vẫn không rời khỏi đĩa sủi cảo.
"Ừ."
Lúc này cậu mới cúi đầu lặng lẽ ăn nốt phần của Cố Viễn Sâm. Có lẽ đây là lần cậu ăn nhiều nhất kể từ khi mang thai đến giờ. Cái bụng được lấp đầy, không còn cảm giác buồn nôn như trước.
Cậu hài lòng ợ khẽ một tiếng, theo phản xạ lập tức đưa tay che miệng, hồi lâu sau mới đỏ mặt lí nhí nói một câu: "Cảm ơn."
Cậu nghĩ rằng, biết điều mà cảm ơn như thế sẽ khiến Cố Viễn Sâm thấy vui hơn. Nhưng không ngờ, chính sự khách sáo ấy lại luôn đẩy anh ra xa mỗi lần anh muốn đến gần cậu.
Cố Viễn Sâm không thể chịu nổi sự xa cách ấy nữa, anh đưa tay nắm lấy tay Quý Mạc: "Thật ra, anh vừa mới từ H quốc trở về, anh cũng đã gặp chú Hàn rồi."
"Chú Hàn? Chú ấy đến đây rồi à?"
"Chú còn có việc, chưa thể sang thăm em ngay." Cố Viễn Sâm nói.
Quý Mạc ngơ ngác nhìn anh, không rút tay về, chỉ để mặc cho anh nắm lấy, lặng lẽ dõi theo ánh mắt của anh.
"Anh đã lấy được bằng chứng chứng minh em vô tội rồi, nhà họ Quý không còn uy h**p được em nữa. Anh sẽ tính toán sòng phẳng với bọn họ, và sẽ bảo vệ em cho thật tốt." Cố Viễn Sâm nói một hơi: "Chuyện quá khứ, chuyện về nhà họ Quý, chuyện về em anh đều đã biết cả."
Có lẽ vì quên đóng cửa sổ, một cơn gió bất chợt thổi đến làm một lọn tóc trước trán Quý Mạc khẽ bay lên. Trong khu vườn của căn biệt thự này không có lấy một đóa hoa, chỉ có hương cỏ xanh nhè nhẹ lướt qua chóp mũi.
Quý Mạc không kìm được mà khẽ rùng mình, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như ngâm trong băng tuyết.
Cố Viễn Sâm cảm nhận được nỗi cô đơn của cậu, siết tay cậu chặt hơn: "Xin lỗi em, Quý Mạc. Anh thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Anh chỉ biết em từng sống khổ, nhưng không ngờ là lại khổ đến mức ấy. Tất cả mọi chuyện, Trạch Đạt đều đã kể cho anh rồi. Từ đầu đến cuối, người anh thích vẫn luôn là em. Là anh không tốt, anh xin lỗi."
"......"
Quý Mạc chưa từng nghĩ rằng có ngày mình sẽ nghe những lời này từ miệng Cố Viễn Sâm. Khóe mắt cậu ửng đỏ, nước mắt đọng trong tim, nhưng mãi vẫn không rơi xuống được. Cậu gắng nhịn, gắng chịu, không phải vì muốn nghe lời xin lỗi này. Cậu chỉ thấy thật kỳ lạ.
"Tại sao..."
"Hả?"
"Tại sao anh lại xin lỗi em?" Quý Mạc nhìn anh, ánh mắt mơ hồ, giọng nói trở nên đờ đẫn. Lòng bàn tay cậu vẫn áp vào tay Cố Viễn Sâm, vẫn lạnh như vậy. "Rõ ràng là em sai, em đã lừa anh, vậy tại sao người xin lỗi lại là anh?"
Cậu thật sự không hiểu được.
......
Cố Viễn Sâm sững sờ, rồi vội vàng nói: "Là anh không nên không tin em, không nên để em đi xóa ký hiệu, không nên để lâu như vậy mới đi tìm em, cũng không nên nói với em nhiều lời quá đáng như thế. Quý Mạc, là anh sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ."
"Không!"
Quý Mạc lại vì một câu "là anh sai rồi" ấy mà mạnh mẽ rút tay mình lại. Cậu trừng to mắt, cảm xúc trong lòng như mất kiểm soát, chất chứa trong lồng ngực như một ngọn núi lửa chực chờ bùng nổ. Mà Cố Viễn Sâm lại thản nhiên ném vào đó một đốm lửa nhỏ, tuy rất nhỏ, nhưng một khi rơi vào sẽ khiến tất cả tan hoang.
Vì trong lòng Quý Mạc sớm đã tự kết án chính mình, không còn đường lui: "Anh không sai, là em sai, tất cả đều là lỗi của em. Anh không cần xin lỗi em."
"Quý Mạc."
"Đừng xin lỗi em... em không muốn nghe... em không cần." Quý Mạc bật dậy, lùi liên tục về phía sau, hoảng loạn không thôi.
Trái tim Cố Viễn Sâm như bị ngàn mũi kim đồng loạt xuyên qua, đau đớn không nói nên lời. Chính anh đã dồn Quý Mạc đến nước này, chính anh là người dâng lên cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Quý Mạc tuyệt vọng ôm đầu, giọng khản đặc, từng câu từng chữ đều nghẹn ngào: "Anh có làm gì sai đâu, đừng xin lỗi em nữa."
Càng xin lỗi, lại càng khiến người ta đau.
Trong lòng Quý Mạc, những xiềng xích vô hình đã siết chặt cậu không biết bao nhiêu lần, để lại từng vết thương chồng chất. Chúng đóng vảy rồi lại bị xé toạc, mục rữa trong mùa hè oi ả. Cố Viễn Sâm có thể giẫm đạp chúng, chỉ trích chúng, xé nát chúng. Nhưng không thể sinh lòng áy náy.
Bởi vì thứ gọi là "áy náy" ấy giống như một lưỡi dao, nó châm chọc Quý Mạc, phủ định Quý Mạc.
Chỉ vì sau khi Cố Viễn Sâm biết được quá khứ của cậu, tất cả những cảm xúc mang tên "áy náy" đều hóa thành thương hại.
Cố Viễn Sâm đang thương hại Quý Mạc, thương cậu bị số phận vứt bỏ, thương cậu lớn lên đầy bất hạnh. Mà loại thương hại này cũng chẳng khác gì năm xưa trong khu vườn hoa sơn chi ấy, anh tiện tay kéo cậu cùng chơi, giết người không thấy máu, âm thầm tàn độc đến rợn người.
Quý Mạc vẫn còn nhớ rõ vào ngày hôm sau khi bị đánh dấu, chính miệng Cố Viễn Sâm đã nói với người khác: "Khi đó anh chỉ cảm thấy cậu ta rất đáng thương, đến bộ dạng trông thế nào cũng chẳng nhớ nổi."
Còn cậu thì sao?
Chỉ vì chút bố thí đó, cậu đã mong ngóng suốt bao năm.
Vì muốn đến gần Cố Viễn Sâm, cậu chấp nhận đứng trước đầu sóng ngọn gió, cố gắng thay đổi bản thân để trở thành người mà Cố Viễn Sâm có thể thích. Cậu cũng vì muốn được ở lại bên cạnh anh mà tàn nhẫn làm ra những chuyện trái với lương tâm. Cậu cam lòng sa đọa, chỉ để rồi nhận về cơn thịnh nộ và sự ghê tởm.
Cậu không biết xấu hổ, cậu hèn hạ bỉ ổi, cậu không xứng với Cố Viễn Sâm. Mình là loại người gì, Quý Mạc hiểu rõ hơn ai hết. Hà tất phải nhận thêm chút thương hại đó nữa, để rồi lại tái diễn trò cười năm xưa?
Quý Mạc sẽ không tin nữa. Giờ đây cậu không còn là kẻ cô đơn nữa, vì trong bụng còn có một sinh linh bé nhỏ cần được cậu bảo vệ. Nếu vẫn ngốc nghếch mà tin vào cái gọi là "lòng trắc ẩn" ấy, thì lần sau có lẽ chờ đợi cậu chính là một cái chết không toàn thây.
Cậu cũng đã sớm tỉnh ngộ. Thật ra Cố Viễn Sâm chưa từng yêu cậu.
Thứ gọi là "yêu" kia chẳng qua chỉ là một ảo giác, là phút chốc lỡ bước mà thôi.
Bởi nếu Cố Viễn Sâm thật sự yêu cậu, dù chỉ có một nửa cảm tình giống như cậu yêu hắn, thì hắn cũng sẽ không nỡ lạnh lùng đẩy cậu ra như thế, đến một câu giải thích cũng không muốn nghe. Tệ đến mức cuối cùng, cậu phải dựa vào đứa bé trong bụng mới miễn cưỡng tránh được việc bị nhà họ Quý đưa đi.
Cậu đã từng quằn quại trong tuyệt vọng, bò lên từ chính những đau đớn của mình.
Khoảng thời gian này, cậu bị nhốt trong căn biệt thự nhà họ Cố, nỗi đau nơi tuyến thể khiến đầu óc mơ hồ, thần trí rối loạn. Cậu thiếp đi trong mơ màng, rồi lại bị cơn đau dữ dội hành hạ đến tỉnh giấc.
Cậu không ngừng tự vấn: Tại sao tuổi thơ của mình lại khốn khổ đến vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác đều phải chịu đựng những điều đó? Chiếc chìa khóa để mở ra xiềng xích ấy ở đâu? Rốt cuộc có ai có thể cứu lấy cậu không?
Cậu phát hiện mình luôn trách móc rất nhiều thứ, chỉ bởi vì cậu không thể thay đổi được gì. Cảm giác đó thật tồi tệ. Cậu từng nghĩ rằng Cố Viễn Sâm chính là chiếc chìa khóa kia, là người có thể mở lối cho mình. Cậu đã từng ngây ngô một lòng tin tưởng như thế.
Nhưng ông trời chưa bao giờ chiều lòng người, vận may chưa từng đứng về phía cậu.
Nỗi sợ hãi âm thầm lan rộng suốt một tháng qua gặm nhấm từng tấc da tấc thịt, khiến trái tim Quý Mạc hoàn toàn khép kín lại, như một con tằm tự nhả tơ quấn lấy mình. Cậu đang đợi một lần tái sinh, nhưng bản thân lại chẳng biết mình có thể cầm cự nổi đến lúc đó không.
Đứa bé trong bụng đã trở thành hy vọng duy nhất của cậu.
Chính vì thế, bên tai cậu luôn văng vẳng một giọng nói như đang cảnh tỉnh: "Bây giờ mày không còn một mình nữa, mày còn có một đứa con. Mày không thể lại sa vào vòng xoáy này, không thể chìm xuống nữa. Đừng để đứa trẻ đó trở thành một 'mày' thứ hai. Một đứa con ngoài giá thú, một kẻ thấp hèn."
Một cuộc đời đầy rẫy tủi nhục như vậy, không cần có người thừa kế.
Giọng nói trong đầu ngày càng rõ ràng hơn, dồn dập đâm thẳng vào những dây thần kinh mỏng manh nhất của Quý Mạc: "Đừng chấp nhận hắn. Đừng tin hắn. Hãy từ chối hắn. Hãy rời xa hắn.
Hắn không yêu mày, Quý Mạc, hắn không yêu mày đâu. ắn chỉ đang thương hại mày mà thôi.
Mày đã từng lừa dối hắn, thì làm sao hắn có thể yêu mày được?
Nếu hắn thật sự yêu mày, sao hắn lại nỡ đối xử với mày như vậy? Nếu mày là hắn, mày có nỡ đuổi hắn đi chỉ vì một lời giải thích chưa kịp nói không? Có nỡ để hắn đi xóa đi ký hiệu không? Có nỡ trơ mắt nhìn hắn bị nhà họ Quý đưa đi không? Có nỡ bỏ mặc một người yếu đuối như hắn suốt cả tháng trời trong căn biệt thự này không?"
"Mày đáng thương thật, quá khứ của mày quá thê thảm. ất kỳ ai biết được cũng sẽ muốn rủ lòng thương. Nhưng đó không phải là tình yêu chân thành."
"Hắn không hiểu con người thật của mày. Và một khi hắn đã hiểu, với một người chính trực như hắn, hắn sẽ vứt bỏ mày, chán ghét mày, khinh bỉ mày."
"Mày vẫn chưa nhận ra sao?"
Quý Mạc bị giọng nói hư vô kia đánh gục hoàn toàn, lặp đi lặp lại như mất hồn: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà."
Cố Viễn Sâm hoảng hốt: "Quý Mạc, em sao vậy? Em bình tĩnh một chút."
"AAA!"
Ngay khoảnh khắc Cố Viễn Sâm vừa chạm vào cậu, Quý Mạc như bị điện giật bật dậy, hoảng loạn nhìn anh, trong đáy mắt chỉ còn lại bàng hoàng và mờ mịt. Cậu như đang đứng giữa sa mạc mênh mông, bốn bề chỉ có cát và gió, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả.
Gió rít qua, lòng Quý Mạc cũng như tan ra thành từng hạt cát vụn, khô khốc và trống rỗng.
Điều mà Cố Viễn Sâm không thể ngờ được là chỉ mấy lời xin lỗi đơn giản của anh thôi, cũng đủ thổi tan những tàn tro cuối cùng của ngọn lửa vừa vụt tắt.
Tim anh đau như dao cắt, nhưng vẫn không cam lòng bỏ cuộc: "Anh biết mình đã làm rất nhiều chuyện sai không thể cứu vãn, anh đã gây tổn thương cho em. Anh hiểu em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng xin em, cho anh một cơ hội. Anh sẽ bù đắp cho em, anh cũng sẽ luôn bảo vệ em. Anh thề, anh sẽ là Alpha của em, sẽ mãi mãi tin em."
Cố Viễn Sâm vẫn đang tiến lại gần, nhưng từ lúc nào trong đáy mắt Quý Mạc, ánh sao đã biến mất.
Trời đêm vẫn đầy sao, mà lòng người chỉ còn là màu đen vô tận.
Nếu như là trước đây, chỉ cần Cố Viễn Sâm nói được những lời này, Quý Mạc nhất định sẽ cảm động đến phát khóc, sẽ nhào vào lòng anh, sẽ lí nhí nói ra những lời yêu thương đã chôn chặt trong tim bao lâu nay. Nhưng giờ đây, thứ duy nhất cậu cảm thấy chỉ là sợ hãi.
Quý Mạc nghiến chặt răng, chưa giây phút nào cậu được thả lỏng. Ngay cả pheromone an ủi cũng không thể làm dịu được nỗi bất an này. Cậu cố kìm nén mà từ chối: "Trước kia anh cũng từng nói sẽ tin em, nhưng anh không làm được mà. Giờ em cũng không cần anh tin nữa, em không cần đâu."
Cậu không thể lặp lại sai lầm thêm lần nữa. Sự "tan xương nát thịt" trong tinh thần còn khủng khiếp hơn bất kỳ cơn đau thể xác nào.
Quý Mạc không thể lại rơi vào trong đó, rồi một lần nữa đánh mất Cố Viễn Sâm.
Cậu gần như buột miệng: "Nếu... nếu anh đã biết hết sự thật rồi, cũng không còn trách em nữa... thì, anh có thể... có thể để em rời khỏi nơi này được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tôi tự tay làm mẻ mứt dâu đầu tiên, trời ơi phục tay nghề mình luôn á, sao có thể giỏi vậy chứ! Chờ dì Trương về hưu, tôi đi làm "chị Hành" nhà họ Cố nha!