Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 84

Quý Mạc dùng giọng cầu xin, cậu siết chặt lấy chiếc áo ngủ của mình, khiến các đốt ngón tay trắng bệch.

 

Cố Viễn Sâm một bước cũng không thể tiến lại gần, chỉ có thể liên tục giải phóng một lượng lớn pheromone an ủi cho cậu. Bằng không, với trạng thái như hiện tại, Quý Mạc rất dễ xảy ra chuyện.

 

Ánh mắt Quý Mạc né tránh, hoàn toàn không có chút tự tin nào: "Chú Sâm từng hứa sẽ đưa em đi. Em sẽ biến mất khỏi trước mặt anh, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!" Đôi mắt cậu dần trở nên trống rỗng, cuối cùng cúi đầu nói: "Xin anh hãy để đứa trẻ theo em, nó ở lại nhà họ Cố cũng chỉ là một đứa con riêng. Em không muốn con em cũng giống như em, em không muốn."

 

Cố Viễn Sâm lúc này mới chậm rãi nhận ra mình từng phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đến nhường nào: "Quý Mạc, chuyện anh nói đứa con riêng đó thật sự là lời lỡ miệng. Xin em cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy, nhất định sẽ chứng minh cho em thấy!"

 

"Tại sao?"

 

"Vì anh thích em, anh yêu em, nhưng đến hôm nay anh mới thực sự nhận ra điều đó. Anh không thể sống thiếu em, không vì bất kỳ lý do nào khác, người anh thích chính là em. Người gửi mail năm ấy là em, người đang đứng trước mặt anh bây giờ cũng là em!" Cố Viễn Sâm không ngừng tha thiết bộc lộ cảm xúc của mình. Nhưng anh lại chẳng hay rằng Quý Mạc đã lui đến không còn đường lui nữa rồi.

 

Lời còn chưa dứt, Quý Mạc đã gào lên đến khản cả giọng: "Nhưng tất cả đó chỉ là do em giả vờ thôi!"

 

Cậu cảm thấy bi ai cho chính mình, từ đầu đến cuối bi ai đến triệt để: "Là em giả vờ, em không hề tốt như anh nghĩ. Rõ ràng anh đã biết rồi, chuyện lấy pheromone của Quý Mộc là do em đề nghị, Quý Phong căn bản không nghĩ ra được cách đó. Vì muốn có được anh, em thật sự đã không từ thủ đoạn. Vì những gì mình mong muốn, em cũng từng làm rất nhiều chuyện không tốt."

 

Cậu vốn đã định sẽ không tiếp tục lừa dối Cố Viễn Sâm nữa: "Em từng hại bạn học, hại thầy cô, cũng từng tìm cách khiến những kẻ bắt nạt em bị đuổi học, bị đình chỉ công tác. Em đã vu cáo họ quấy rối em, và lần nào cũng hiệu nghiệm. Mà đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, có ai kể với anh những chuyện này chưa, Cố Viễn Sâm?"

 

Cố Viễn Sâm đứng trước mặt Quý Mạc, tim như lạc nhịp. Anh nghẹn ở cổ họng, nghẹn đến mức không thể thốt ra lời nào. Đáng lẽ ra anh nên tìm hiểu từ sớm, lẽ ra năm đó phải đến bên Quý Mạc .

 

Anh chẳng làm gì cả, vậy mà lại vô duyên vô cớ nhận được tình yêu tha thiết từ Quý Mạc.

 

Anh xứng đáng sao? Từ khoảnh khắc ấy, anh bắt đầu hoài nghi chính mình.

 

Thấy anh không nói gì, Quý Mạc khẽ mím môi, cong lên một đường cong kỳ lạ, cười cũng không phải, khóc cũng chẳng xong: "Anh chỉ thấy quá khứ bất hạnh của em, nhưng anh không thấy em đã làm những gì trong quá khứ ấy. Em không giống anh."

 

Vì để sống sót, Quý Mạc chưa từng là người tốt.

 

Tính cách cậu méo mó, hành xử cực đoan, từng làm nhiều chuyện ngay cả bản thân cũng không thể tha thứ. Cậu không viện cớ cho mình vì muốn sống, vì muốn đạt được điều mình khao khát, cậu luôn chọn cách đi vào những góc tối.

 

Cậu không phải người lương thiện thuần túy, cậu và Cố Viễn Sâm - một người đầy rẫy chính nghĩa và đạo đức vốn dĩ là hai loại người khác nhau. Cố Viễn Sâm từng khiến cậu chán ghét một lần, thì nhất định sẽ có lần thứ hai.

 

Quý Mạc lắc đầu: "Những chuyện em làm đều là những điều anh khinh bỉ. Đến nước này rồi anh còn thương hại em làm gì?"

 

Tình cảm bắt nguồn từ lòng thương hại sẽ không thể lâu bền. Cậu là một Omega, từ giờ về sau thậm chí ngay cả pheromone cũng không còn. Hơn nữa, cho dù tuyến thể có hồi phục, thì độ tương thích giữa cậu và Cố Viễn Sâm cũng chỉ có 40%. ó là sự thật không thể chối cãi, chẳng ai có thể chống lại bi kịch định sẵn ấy.

 

Nếu cậu vì chút dịu dàng đó mà bị che mờ lý trí ở lại bên cạnh Cố Viễn Sâm, vậy thì một ngày nào đó khi những chuyện dơ bẩn trong quá khứ tiếp thụ bị phơi bày, liệu Cố Viễn Sâm có còn đuổi cậu đi thêm một lần nữa? Hay đến một lúc nào đó trong tương lai, Cố Viễn Sâm gặp được một Omega khác có độ tương thích cao hơn, môn đăng hộ đối, tâm đầu ý hợp, thì đến khi ấy cậu nên rời đi hay là ở lại?

 

Lại thêm một khả năng nữa, nếu đứa trẻ lớn lên rồi nảy sinh tình cảm thân thiết với Cố Viễn Sâm thì nên làm sao? Để con lại, con sẽ trở thành bản sao thứ hai của cậu; đem con đi, là cắt đứt hoàn toàn liên hệ với cha ruột, sẽ khiến đứa trẻ tổn thương.

 

Hàng loạt vấn đề chồng chất lên nhau khiến Quý Mạc không tài nào tin được lời "thích" của Cố Viễn Sâm.

 

Cậu xem đó chỉ là phút nhất thời hồ đồ của anh mà thôi, cậu cũng rất rõ bản thân mình rốt cuộc là thân phận gì.

 

"Em biết rõ mình là loại rác rưởi gì. Anh cũng đừng vì chút thương hại nhất thời mà làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận."

 

Quý Mạc dùng lời lẽ ấy để cảnh tỉnh Cố Viễn Sâm.

 

Sự yên lặng của đêm khuya tĩnh lặng đến nghẹt thở. Đợi đến khi Quý Mạc trút hết một hơi uất nghẹn trong lòng, thời gian bỗng như bị ai đó ấn tạm dừng. Cố Viễn Sâm đứng yên bất động rất lâu, rồi mới bước tới nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Quý Mạc, dùng lực giữ chặt lại. Tim anh như bị ai siết chặt, đau nhói đến không thở nổi, liên tục lắc đầu, khàn giọng nói: "Đừng nói mình như vậy. Em không phải rác rưởi, chưa từng là..."

 

Khóe mắt Cố Viễn Sâm đã đỏ hoe, là anh đã dồn Quý Mạc đến bước đường này. Sự tin tưởng mà cậu từng trao cho anh đã hoàn toàn sụp đổ.

 

"Anh không quan tâm đến quá khứ của em, và anh sẽ không bao giờ hối hận, Quý Mạc."

 

"Nhưng rõ ràng anh có quan tâm."

 

"Anh sẽ không quan tâm, em tin anh một lần thôi, lần cuối cùng, có được không em?" Anh tha thiết cầu xin cậu hãy tin mình, giống như trước kia khi giữa họ còn chưa có những tổn thương này. Quý Mạc giờ đây trở nên xa cách, lạnh nhạt, là một dáng vẻ mà anh chưa từng quen thuộc. Nhưng nếu muốn thật sự hiểu con người ấy, anh phải học cách chấp nhận tất cả những gì thuộc về cậu, bao gồm cả sự u tối trong bản chất của cậu.

 

Quý Mạc nhìn Cố Viễn Sâm đang kích động, nhưng lòng đã sớm nguội lạnh. Đến cả đau, cậu cũng không buồn cau mày.

 

Cậu nhìn thẳng vào anh, không chút do dự mà phủ nhận: "Anh nói không quan tâm là bởi vì anh biết quá khứ của em rồi, nên mới thấy thương hại. Nhưng đừng để bản thân bị những gì trước mắt đánh lừa. Thật sự anh quan tâm đấy."

 

"Là anh sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ. Nhưng anh yêu em, dù em là người thế nào, anh vẫn muốn ở bên em." Anh quá đỗi ích kỷ, từng lời thốt ra đều sai lệch khỏi phương hướng đúng đắn.

 

Anh nói yêu một người đang chìm trong vũng bùn, nhưng lại chẳng hề đưa tay kéo người ấy ra trước. Chỉ khi hai người đứng trước nhau một cách bình đẳng, mới có tư cách nói đến yêu. Cố Viễn Sâm vụng về, anh cố gắng xoa dịu cảm xúc của Quý Mạc, nhưng càng xoa càng khiến mọi thứ rối tung.

 

Quý Mạc bắt đầu trở nên vô cảm. Sự lạnh lẽo đó như thể dùng lửa thiêu đốt trái tim Cố Viễn Sâm, nhưng lại bị nước mưa dập tắt ngay sau đó, đau đến nghẹt thở, lạnh đến tuyệt vọng.

 

Quý Mạc nói: "Năm em mười một tuổi, anh đã thương hại em một lần. Với anh chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng em lại nhớ mãi đến tận bây giờ. Cũng chính vì điều đó em đã phạm một sai lầm rất lớn. Nếu không bị vạch trần, em sẽ lừa anh cả đời. Cho đến chết cũng không định nói ra."

 

"Quý Mạc."

 

Quý Mạc ngắt lời: "Anh từng bị rắn cắn một lần, vậy mà còn muốn đưa nó về nhà. Anh đã nghĩ đến chưa? Nếu em tiếp tục ở bên anh, có thể em sẽ làm ra những chuyện còn khủng khiếp hơn. Nếu một ngày nào đó anh gặp được một Omega có độ tương thích cao hơn, chỉ cần anh có ý định rời xa em thôi, em sẽ không ngần ngại hủy hoại người đó, giống như cách em từng hủy hoại Quý Mộc."

 

Chỉ cần đã nếm được vị ngọt một lần, cậu sẽ càng hoàn hảo hơn ở lần kế tiếp.

 

"Anh sẽ không bao giờ ở bên Omega khác! Nếu một ngày nào đó anh phản bội em, em cứ mặc sức trả thù anh, dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng được, anh tuyệt đối không chống cự!" Cố Viễn Sâm nói như hét, mỗi từ đều nghẹn trong lồng ngực mà bật ra, mạnh mẽ đến run rẩy.

 

Quý Mạc khẽ kéo môi, nở một nụ cười mà Cố Viễn Sâm chưa từng thấy qua, một kiểu bình thản, buông xuôi, không còn chút nhiệt tình nào. Cậu im lặng một lúc, rồi nói: "Anh bảo em xoá ký hiệu, em liền xoá. Anh nói gì, em cũng đều nghe theo."

 

"..."

 

"Vì em thích anh, nên em luôn rất ngoan." Quý Mạc nói: "Nhưng ngoài vết sẹo sau gáy và đứa con trong bụng đến giờ vẫn không biết có thể bình an ra đời hay không, em chẳng có được gì cả. Con người không thể chết thêm một lần nữa, xin anh hãy để em một con đường sống."

 

Một đoạn tình cảm khi chỉ còn lại đổ vỡ, thì không thể nào không so đo được mất.

 

Từ dịu dàng đến điên cuồng, rồi đến sự lặng thinh của hiện tại. Quý Mạc như linh hồn bị nước nhấn chìm khi thủy triều dâng cao đến cực điểm.

 

Dưới nước không thể nghe thấy âm thanh, những lời của Cố Viễn Sâm đều hóa thành vô nghĩa.

 

Bình minh dần ló rạng, họ giằng co cho đến phút cuối, vẫn là Cố Viễn Sâm không nỡ để Quý Mạc mỏi mệt đối đầu với mình. Anh tạm thời nhượng bộ, muốn dìu Quý Mạc về phòng nghỉ ngơi một lát. Pheromone an ủi phát huy tác dụng rất tốt, tuyến thể của Quý Mạc đã không còn đau nữa, lẽ ra cậu có thể ngủ một giấc thật sâu. Nhưng lúc này mắt cậu đỏ hoe hoàn toàn không còn buồn ngủ.

 

Cậu không muốn tiếp tục đối mặt với Cố Viễn Sâm nữa, chỉ lặng lẽ quay người bước vào phòng. Bên ngoài, Cố Viễn Sâm đưa tay ôm trán dựa vào tường hít sâu một hơi, toàn thân mệt mỏi rã rời.

 

Dì Trương từ phòng mình bước ra, dịu dàng tiến lại vỗ nhẹ tay Cố Viễn Sâm: "Thiếu gia, đi nghỉ một lát đi. Cậu vội vã về suốt đêm chắc cũng mệt lắm rồi." Thực ra bà đã sớm bị tiếng tranh cãi giữa hai người làm cho tỉnh giấc, chỉ là không tiện ra ngoài mà thôi. Nghe đến cuối cùng, bà vừa xót xa, vừa bất lực: "Lát nữa ông chủ sẽ đến."

 

"Ba tới làm gì?"

 

Dì Trương trả lời: "Hôm qua ông ấy đã đến rồi, là tôi gọi đến. Ông chủ đưa cậu Quý tới viện nghiên cứu kiểm tra lại một lượt, cũng đổi thuốc cho cậu ấy. Hôm qua ông chủ gọi cho cậu mấy cuộc, nhưng cậu không nghe máy."

 

Cố Viễn Sâm nhớ ra mấy cuộc gọi nhỡ từ Lục Thu Viễn trên điện thoại, anh nhíu mày đưa tay day thái dương, khàn giọng nói: "Tôi biết rồi."

 

"Ông chủ bảo ông ấy sẽ dọn sang đây ở. Cậu Quý sức khỏe yếu, ông ấy muốn tự mình chăm sóc mới yên tâm."

 

Dì Trương thúc giục Cố Viễn Sâm vào phòng nghỉ ngơi một lát. Phòng mà bà đã chuẩn bị cho anh nằm ngay bên cạnh phòng của Quý Mạc, cũng là một phòng chính.

 

Nói ra thì căn biệt thự này vốn là nơi Cố Viễn Sâm chuẩn bị để sống sau khi kết hôn với Quý Mạc. Vườn sau đã sớm được quy hoạch, anh thật sự định trồng dâu ở đó, chỉ vì Quý Mạc thích ăn dâu. Ban đầu anh còn định trồng hoa hồng ở sân trước, nhưng nghĩ lại gai hoa hồng sắc quá, e rằng từ lâu đã đâm vào Quý Mạc rồi.

 

Đầu óc Cố Viễn Sâm lúc này tỉnh táo đến lạ. Anh ngồi lặng người trên ghế sofa nhìn đăm đăm một chỗ, chẳng còn lấy một gợn cảm xúc nào.

 

Dì Trương mang bữa sáng tới, chỉ là bánh mì nướng đơn giản với một ly sữa. Bà còn tiện tay đặt luôn nửa lọ mứt dâu mà Quý Mạc ăn dở hôm qua lên trước mặt anh: "Thiếu gia, ăn chút gì lót bụng trước đã, tôi đi chuẩn bị đồ nóng."

 

Cố Viễn Sâm nhìn chằm chằm vào nửa lọ mứt dâu ấy, đột nhiên đứng bật dậy.

 

Dì Trương ngạc nhiên: "Thiếu gia?"

 

"Tôi không thấy đói, tôi ra ngoài một lát."

 

Cố Viễn Sâm bước nhanh ra khỏi cửa lớn, lái một chiếc xe cũ trong gara, đầu óc trống rỗng, chỉ một mạch hướng thẳng đến siêu thị lớn nhất trong trung tâm thành phố.

 

Anh trông có vẻ mệt mỏi phong trần, sắc mặt u ám, nhưng trong xe đẩy lại chất đầy những món có vị dâu: mứt dâu, kẹo dâu, sữa dâu, và mấy hộp dâu tây tươi.

 

Hiện không phải mùa dâu, những hộp dâu tây trong tủ mát vừa đắt đỏ lại khan hiếm, mỗi ngày siêu thị chỉ bày bán chừng hai đến ba hộp. Cố Viễn Sâm không hề do dự lấy hết toàn bộ bỏ vào xe đẩy. Rõ ràng là một xe toàn đồ ngọt, vậy mà gương mặt anh lại đầy cay đắng, cô đơn hằn lên từng nét.

 

Nghĩ đến chuyện Quý Mạc vẫn chưa tỉnh giấc, Cố Viễn Sâm lái xe chạy dọc bờ sông một vòng. Cuối cùng anh dừng xe ở một bãi đất trống, xuống xe để mặc gió thổi qua, lặng lẽ đứng đó một lúc.

 

Điện thoại đổ chuông, là Lục Thu Viễn gọi đến lần nữa: "Chuyện tối qua giữa hai đứa, dì Trương đã kể với ba rồi. Viễn Sâm, nếu con thật lòng còn muốn ở bên thằng bé, thì đừng nóng vội."

 

"Con biết."

 

"Tìm một cách để hóa giải, nhẹ nhàng thôi." Lục Thu Viễn dặn dò: "Nhưng nếu cuối cùng Tiểu Mạc vẫn muốn rời đi, thì con cũng phải học cách buông tay. Tinh thần của nó bây giờ không ổn định."

 

Cố Viễn Sâm luôn hiểu điều đó. Nếu anh còn tiếp tục ép sát, chỉ khiến Quý Mạc rơi vào ngõ cụt, rồi cứ thế tự dày vò tự hủy hoại chính mình.

 

Như Hàn Sâm từng nói, không thể tiếp tục phá hủy Quý Mạc nữa.

 

Mãi đến khoảng mười giờ, Cố Viễn Sâm mới quay trở lại biệt thự.

 

Lục Thu Viễn lúc này đã thu dọn xong hành lý, đang ngồi trước bàn trà gọt táo. Omega trong thời kỳ mang thai thường thích ăn vị chua, nên ông đặc biệt chọn mua vài quả táo xanh.

 

Cố Viễn Sâm đặt túi đồ xuống bàn, lấy từ trong đó mấy hộp dâu tây tươi giao cho dì Trương, sau đó đem toàn bộ đồ ăn vặt vị dâu xếp vào khay đựng trên bàn trà.

 

Lục Thu Viễn nhìn đống đồ ăn vặt đó mà hơi bất lực, đặt quả táo xuống: "Giờ có mua nguyên cả một vườn dâu về cũng vô ích thôi."

 

"Vườn sau để trống cũng là để chuẩn bị trồng dâu đấy."

 

"Con thật sự định trồng à?"

 

"Lúc trước ba nói em ấy sẽ thích, nên con đã chuẩn bị rồi. Căn biệt thự này là quà ông ngoại tặng, trước sau có hai khu vườn, con vốn định trồng dâu ở vườn sau."

 

"Chẳng phải trước đây con còn nói không cần thiết sao?" Lục Thu Viễn nhịn không được cười. "Tính con đúng là, nổi giận thì hơn cả chó, nhưng làm việc thì im im lại đâu vào đấy."

 

"Ba đừng trêu con nữa." Cố Viễn Sâm thực sự cảm thấy phiền não và bất lực.

 

Lục Thu Viễn cũng không tiếp tục đùa, trở lại chính sự: "Mỗi ngày ít nhất ba tiếng, con nhất định phải dành ra thời gian để truyền pheromone an ủi cho Tiểu Mạc. Pheromone nhân tạo có quá nhiều tác dụng phụ, cậu ấy không chịu nổi đâu."

 

Chỉ laf với Cố Viễn Sâm, đừng nói ba tiếng, có ở bên Quý Mạc suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày để truyền pheromone an ủi, anh cũng bằng lòng. Trước kia là Quý Mạc theo anh, bây giờ là anh theo Quý Mạc. Như lời Lục Thu Viễn từng nói: "Phong thủy luân chuyển."

 

Ông đưa miếng táo đã cắt gọn, cắm sẵn tăm đưa cho Cố Viễn Sâm: "Tiểu Mạc vừa rồi có ra uống nước, chắc là tỉnh rồi. Con mang táo qua đi, muốn nói gì thì nghĩ kỹ hẵng nói."

 

Cố Viễn Sâm còn hơi do dự, Lục Thu Viễn đã dứt khoát: "Nếu chưa nghĩ kỹ thì đừng nói gì cả."

 

Trong chuyện tình cảm, Alpha thường chẳng nhạy cảm bằng Omega. Lục Thu Viễn coi như quân sư của Cố Viễn Sâm, con trai ông ngốc đến thế, không dắt đường thì làm sao đi nổi. Chỉ tiếc là bản thân ông cũng lạc lối trong chính cuộc hôn nhân của mình, đến giờ vẫn chưa tìm ra phương hướng đúng đắn.

 

Năm xưa ông và Cố Kiềm Minh mâu thuẫn cũng vì vấn đề độ tương thích, cuối cùng mới để một Omega khác chen vào. Giờ đây mấu chốt giữa Cố Viễn Sâm và Quý Mạc cũng lại là ở độ tương thích. Cũng không hiểu nhà họ Cố rốt cuộc đã dính phải vận gì.

 

Bình Luận (0)
Comment