Trong phòng ngủ, Quý Mạc quả thật đã tỉnh lại. Đêm qua cậu được bao bọc trong một lượng lớn pheromone xoa dịu, nên giấc ngủ ấy vô cùng yên ổn, không mộng mị. Thế nhưng khi tỉnh dậy, hương pheromone ấy đã tan biến không còn chút dấu vết, khiến cậu không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Con người là như vậy, một khi đã từng có được, thì rất khó chấp nhận việc mất đi. Mỗi lần bị tước đoạt đều là một lần đau đớn.
Vốn dĩ Quý Mạc định ngồi ngoài phòng khách một lúc, nhưng trong không khí chẳng còn chút dấu pheromone nào, ngược lại trên chăn gối của mình vẫn lưu lại một chút nhàn nhạt. Thế là cậu lại lặng lẽ quay về phòng chui trở lại vào chăn.
Bụng bốn tháng dù chưa quá lớn nhưng cũng đủ để thấy rõ. Quý Mạc không dám chạm vào, cảm giác làm ba lần đầu đến vừa mạnh mẽ vừa xa lạ.
Ngoài cửa vang lên giọng của Cố Viễn Sâm: "Quý Mạc, em có muốn ăn táo không?" Hắn gõ hai cái lên cửa, không có sự cho phép của cậu cũng không dám bước vào.
Quý Mạc sững người giây lát rồi đáp: "Em ăn không vô."
Chỉ cần nghĩ đến những gì xảy ra tối qua khi ở cạnh Cố Viễn Sâm, cậu liền sinh ra kháng cự vô cớ.
Cố Viễn Sâm không cam lòng rời đi, mặt dày ở lì ngoài cửa: "Vậy anh có thể vào được không?"
Đây là biệt thự của Cố Viễn Sâm, nói theo lý thì Quý Mạc chẳng có cớ gì để từ chối. Cậu cũng sợ thái độ của mình khiến Cố Viễn Sâm mất kiên nhẫn, đang định nói "được thôi", thì lại nghe hắn nói tiếp: "Nếu em không muốn, anh sẽ không vào."
Quý Mạc khẽ hé môi, không ngờ mình thật sự có quyền từ chối: "Vậy... vậy đừng vào."
Cố Viễn Sâm hoàn toàn không ngờ Quý Mạc sẽ thật sự từ chối, nhất thời nghẹn lời. Nhưng anh cũng không tiện mạnh mẽ xông vào, chỉ đành tiu nghỉu cầm khay trái cây quay về phòng khách.
Lục Thu Viễn liếc hắn, bất lực nói: "Gì vậy, táo này tính để con tự ăn à?"
"Có thể là cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi."
"Không thể nào, chắc chắn là Tiểu Mạc không muốn cho con vào, đúng không?"
"......"
"Chút nữa lại mặt dày đi lần nữa." Lục Thu Viễn liếc nhìn anh với ánh mắt đầy thương hại, nhận lấy đĩa táo trong tay anh, rồi hỏi tiếp: "Về phía nhà họ Quý, con định làm gì?"
"Thanh toán sổ nợ."
Lục Thu Viễn cắn một miếng táo, chua đến nhăn cả mặt: "Thanh toán kiểu gì?"
"Con và Hàn Sâm đã bàn xong rồi. Bên Hàn Sâm sẽ tiếp tục ở H quốc tìm chứng cứ để đưa Viên Lập Mân vào tù, còn con quay về trước để trông chừng người, tốt nhất là có thể giữ được Quý Mạc lại. Đến lúc đó, ông ấy sẽ cùng Trương Duyên đưa Viên Lập Mân ra trước vành móng ngựa. Dù Viên Lập Mân có khai chuyện Quý Mạc hạ thuốc với cảnh sát, thì bên mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng và nhân chứng để phản bác."
Cố Viễn Sâm trước khi về nước đã bảo Tiểu Trần sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa: "Chỉ cần bà ta bị bắt, nếu mở miệng nói Quý Mạc hạ thuốc, thì Quý Mộc - kẻ khởi đầu mọi chuyện cũng sẽ bị lôi vào."
Viên Lập Mân dù có độc đến mấy cũng là mẹ, chắc chắn sẽ chọn hy sinh bản thân để bảo vệ Quý Mộc.
Lục Thu Viễn hỏi: "Hàn Sâm là người mà Tiểu Mạc gọi là chú sao? Ông ta làm gì mà lại có nhiều chứng cứ như thế?"
"Cũng là thương nhân, nhưng có chút quan hệ trong giới xã hội đen bên đó. Dạo gần đây ông ấy rất kín tiếng, nhìn qua thì tưởng chẳng có gì, nhưng thực ra không đơn giản chút nào." Cố Viễn Sâm đáp: "Mấy chuyện xấu mà Viên Lập Mân và Quý Phong làm năm xưa không ít, Hàn Sâm không hề ngồi yên."
Bao gồm cả tai nạn xe của Trạch Đạt, Hàn Sâm và Cố Viễn Sâm đều muốn đòi lại công bằng một lượt.
Thực ra nếu Quý Phong chưa xảy ra chuyện, mọi thứ cũng không thuận lợi đến vậy. Những bằng chứng then chốt trong tay nhà họ Quý chắc chắn sẽ không thể bị Hàn Sâm dễ dàng lấy được. May mà lần này Viên Lập Mân làm việc bất chấp hậu quả, tự đẩy mình đến bên bờ vực.
Bà ta tính đủ đường, duy chỉ không ngờ được rằng Hàn Sâm người đã nhẫn nhịn bao năm lại lặng lẽ thu thập từng chút chứng cứ tội ác của nhà họ Quý.
Còn về phía khác, Cố Viễn Sâm cũng đang muốn liên hệ với người đang tạm thời nắm quyền điều hành công ty nhà họ Quý là Quý Viễn Sơn. Một khi các dự án hợp tác giữa Cố gia và Quý gia đổ bể, tổn thất phía Quý gia chắc chắn không nhỏ.
Nhưng với Cố gia, mấy dự án đó chẳng là gì, thế nên Cố Viễn Sâm chỉ cần cho Quý Viễn Sơn một chút lợi ích, rồi khéo léo tiết lộ việc Viên Lập Mân sắp vào tù, thì ông ta ắt sẽ biết phải đứng về phe nào. Khi đó, có người tiếp ứng bên trong, bọn họ sẽ tiện tay phơi bày luôn cả những hành vi phạm pháp của Viên Lập và Quý Phong trong công ty.
Hai mũi tiến công phối hợp, cho dù Viên Lập Mân có bản lĩnh đến đâu, thì lần này vào tù là chắc như đinh đóng cột.
Thuận tiện cũng có thể khiến Quý Phong bị định tội theo.
Chờ đến khi Viên Lập Mân bị bắt giam, Quý Mộc chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, muốn xử lý thế nào cũng được.
"Dĩ nhiên chuyện này vẫn cần cha hỗ trợ. Ông vẫn luôn muốn hủy bỏ hợp tác với nhà họ Quý, nhưng lần này, muốn hay không cũng buộc phải tiếp tục hợp tác." Về các vấn đề công ty, hiện tại Cố Viễn Sâm vẫn chưa có quyền lực thực sự. "Con đã điều tra Quý Viễn Sơn, tuy cũng có bộ mặt thương nhân, nhưng ít nhất còn khá hơn Quý Phong rất nhiều, năng lực cũng không tệ."
Năm xưa nếu không phải Quý Phong cưới được Viên Tuệ Tưu, giành được sự ủng hộ từ nhà họ Viên, thì e rằng công ty họ Quý đã rơi vào tay Quý Viễn Sơn. Ông ta bị Quý Phong đè đầu cưỡi cổ nhiều năm, nỗi uất nghẹn trong lòng chắc chắn không nhỏ.
Lục Thu Viễn hiểu ra: "Lát nữa ba sẽ gọi cho cha con, hỏi thử ông ấy nghĩ thế nào. Chưa chắc ông ấy đã đồng ý đâu, dù sao công ty là tâm huyết cả đời của ông ấy."
Sự nghiệp nhà họ Cố là do Cố Kiềm Minh liều cả đời gây dựng, Lục Thu Viễn hiểu điều đó hơn ai hết, nên cũng không dám chắc chắn gì.
"Làm phiền ba rồi. Cha chỉ nghe lời ba thôi." Cố Viễn Sâm nói lời cảm ơn.
Lục Thu Viễn vốn không chịu được mấy câu khách sáo như vậy, ông cầm một quả cam cắt ra, cho vào dĩa mới: "Lại thử thêm lần nữa xem sao?"
"..."
"Gặp trường hợp thế này, đừng có giữ mặt mũi làm gì."
"Con nào có giữ." Cố Viễn Sâm lập tức bưng đĩa cam lên lầu.
Lần này anh đổi cách hỏi, đề cập đến Hàn Sâm. Quả nhiên thuận lợi bước vào được.
Quý Mạc vẫn đang cuộn mình trong chăn. Cánh cửa phòng vừa mở, làn pheromone mang tính an ủi của Cố Viễn Sâm lập tức tràn vào.
Cố Viễn Sâm giống như một bữa tiệc sang trọng được đặt trước từ lâu, tự mình chuẩn bị chu đáo rồi dâng đến trước mặt Quý Mạc.
Anh đặt đĩa cam lên tủ đầu giường, thấy hàng lông mày đang nhíu chặt của Quý Mạc dần thả lỏng, liền biết pheromone an ủi của mình đã phát huy tác dụng.
Trong lòng anh thầm thở phào, may mà mình là Alpha, may mà Quý Mạc đang mang thai, may mà đứa bé trong bụng thích pheromone của anh. Nếu không e rằng anh chẳng có cơ hội nào để tiếp cận.
Quý Mạc ôm chăn ngồi dậy, mái tóc rối tung vì giấc ngủ.
Nếu là trước kia, Cố Viễn Sâm chắc chắn đã đưa tay xoa đầu cậu rồi. Nhưng bây giờ anh không dám hành động tùy tiện. Buổi sáng ở bên bờ sông anh đã một mình suy nghĩ rất lâu, chuẩn bị kỹ càng mới dám quay lại đối mặt với Quý Mạc.
Bọn họ cần một cuộc trò chuyện thật bình tĩnh, thẳng thắn.
"Anh đã suy nghĩ rồi. Anh không có tư cách ép em ở lại. Nhưng trước khi em sinh con, em cần pheromone của anh. Rời khỏi đây bây giờ chỉ khiến cơ thể em tổn hại thêm thôi."
Quý Mạc không thể phủ nhận điều đó, cậu rầu rĩ nói: "Em có thể dùng pheromone nhân tạo."
"Cơ thể em yếu, không chịu nổi tác dụng phụ của nó. Em muốn con ra đời bình an, đúng không?" Cố Viễn Sâm nói thẳng.
Quý Mạc cụp mắt, mím môi thật chặt.
Cố Viễn Sâm tiếp tục: "Sau khi sinh con, em cũng cần một thân thể khỏe mạnh mới có thể chăm sóc nó thật tốt."
"Vậy nếu em chấp nhận pheromone của anh, thì sau này đứa bé có còn là của riêng em không?" Giọng Quý Mạc thấp xuống đầy cảnh giác.
Thái độ quan tâm thái quá của nhà họ Cố với đứa bé khiến cậu không thể không đề phòng.
Cố Viễn Sâm không hề do dự mà đáp: "Đứa bé luôn là của em, không ai có thể giành đi. Cho dù... cho dù sau này chúng ta không thể đi tiếp cùng nhau, thì em vẫn có thể mang con đi."
Anh đã đổi một cách khác, không còn xin lỗi, không còn ép buộc, mà chỉ nhẹ nhàng nói ra những lời khiến Quý Mạc an tâm.
Quý Mạc khẽ đặt tay lên bụng mình, trái tim đang treo lơ lửng dường như rơi xuống một chút.
Thấy cậu không nói gì thêm, Cố Viễn Sâm mới dè dặt mở lời: "Quý Mạc, giữa chúng ta có lẽ cần thêm thời gian. Hãy cho anh một năm. Nếu sau một năm em vẫn không thể chấp nhận anh, anh sẽ để em rời đi cùng con."
Giống như thỏa thuận một năm năm xưa, chỉ khác là lần này người đưa ra yêu cầu là Cố Viễn Sâm, và người có quyền lựa chọn là Quý Mạc.
Đây cũng là điều anh đã bàn trước với Hàn Sâm. Một khi Quý Mạc không còn cần đến pheromone của anh nữa, Cố Viễn Sâm sẽ tôn trọng quyết định của cậu. Nếu đến lúc đó Quý Mạc vẫn chọn rời đi cùng Hàn Sâm, anh cũng sẽ không ngăn cản.
Chính vì tư tâm của mình, anh đã đưa ra quyết định ích kỷ nhất. Một năm, không ngắn mà cũng chẳng dài, nhưng đến cả chút thời gian đó anh cũng muốn tranh giành.
"Xin em đấy, Quý Mạc."
Những lời nói chân thành ấy vang lên trong làn pheromone an ủi khiến Quý Mạc dần thấy bình tĩnh trở lại. Cậu hiểu Cố Viễn Sâm đang "gian lận". Dưới ảnh hưởng của pheromone, lý trí sẽ mềm yếu, và cậu sẽ bắt đầu không nỡ rời đi.
Quý Mạc nghĩ tới nghĩ lui vẫn không trả lời được. Cậu sợ... sợ lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Đồng thời, cậu cũng trách bản thân đến nước này rồi mà vẫn còn tham luyến pheromone của Cố Viễn Sâm.
Nhưng Quý Mạc không thể trách cứ gì, bởi cậu biết đứa bé trong bụng đang khát khao pheromone của người cha. Còn bản thân cậu, một người ba như cậu lại chẳng thể cho con mình lấy một chút hương thơm hoa sơn chi.
Omega khi mang thai, pheromone chính là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho thai nhi. Dù có hiện đại đến mấy, pheromone nhân tạo vẫn không thể sánh được với pheromone tự nhiên.
Cậu do dự một lát, cuối cùng cũng coi như đã nhượng bộ. Cậu ngẩng đầu lên xác nhận với Cố Viễn Sâm: "Đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra, em sẽ mang nó rời khỏi đây. Anh đã đồng ý để em đi rồi, đúng không?"
"Phải, anh đã hứa với em." Cố Viễn Sâm cảm thấy trái tim mình thắt lại.
Quý Mạc khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ: đến lúc đó e là còn chẳng cần đến một năm. "Vậy thì, mỗi ngày anh chỉ cần dành ba tiếng để truyền pheromone cho em là được."
"Thật ra anh có thể ở bên em lâu hơn. Nếu em muốn, anh có thể truyền pheromone cả ngày cũng được."
"Không cần đâu, chú Lục nói ba tiếng là đủ rồi."
Cố Viễn Sâm bị từ chối thẳng thừng, chỉ có thể câm nín gật đầu: "...Ừm."
Quý Mạc nghĩ nghĩ, chần chừ mở lời: "Kể từ hôm bị anh tìm thấy, em vẫn chưa liên lạc được với chú Hàn. Em có thể gọi cho chú ấy báo bình an một tiếng không?"
"Dĩ nhiên là được! Ông ấy cũng sắp có thể đến gặp em rồi." Từ giờ phút này trở đi, Cố Viễn Sâm gần như là răm rắp nghe lời.
Nhưng được cho phép rồi, Quý Mạc lại lúng túng nói: "...Điện thoại em bị bọn họ vứt mất rồi."
Cố Viễn Sâm lập tức lấy điện thoại của mình ra đưa cho cậu: "Mật mã là sinh nhật của em."
Nói xong, sợ cậu thấy gò bó, anh biết điều rời khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa lại, đứng yên lặng ngoài hành lang canh chừng.
Lúc này dì Trương vừa rửa xong một đĩa dâu tây, đang lưỡng lự không biết có nên gõ cửa hay không thì bắt gặp Cố Viễn Sâm đi ra. Bà đưa đĩa dâu cho anh, rồi vừa khuyên vừa lườm yêu:
"Thiếu gia nhà họ Quý thích ăn dâu tây nhất đấy. Cậu đem mỗi quả cam vào thì được gì chứ."
"Là ba bảo tôi đem vào đó."
Dì Trương mỉm cười: "Cam bổ dưỡng mà, nên ăn nhiều một chút."
Cố Viễn Sâm cầm đĩa dâu đứng chờ ngoài cửa. Quý Mạc gọi điện cũng không lâu, vừa gọi xong đã ra ngoài. Cậu trả lại điện thoại cho anh, khẽ nói: "Cảm ơn."
"Quý Mạc, không cần khách sáo với anh như vậy đâu."
"Chú Hàn nói ngày mai chú sẽ đến thăm em. Mong anh dặn bảo vệ ngoài cửa đừng cản chú ấy lại."
"Yên tâm, sẽ không đâu." Cố Viễn Sâm đưa đĩa dâu tới tay cậu, dịu giọng: "Lát nữa anh sẽ bảo người mang điện thoại mới đến cho em. Loại giống cái trước của em có được không?"
Quý Mạc thấy là một đĩa dâu tây, tay không tự chủ nhận lấy. Cậu đứng trước mặt Cố Viễn Sâm, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó.
Cố Viễn Sâm hỏi trước: "Sao vậy?"
Quý Mạc hơi ngại, nói nhỏ: "Không cần phải giống cái trước đâu, mua loại khoảng một triệu là được rồi, càng rẻ càng tốt. Em sẽ chuyển tiền lại cho anh, chỉ là thẻ ngân hàng của em vẫn còn ở căn hộ thuê trước, có thể phải đến đó lấy."
"Không cần, em không phải trả anh tiền." Cố Viễn Sâm không ngờ đến cả chuyện nhỏ như vậy Quý Mạc cũng muốn tính toán rạch ròi. Trong khoảnh khắc bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt.
"Phải trả chứ." Quý Mạc nói rất kiên quyết: "Em ở đây ăn ở, tiền thuốc men cũng là nhà họ Cố chi trả, đã làm phiền mọi người rất nhiều rồi. Còn điện thoại là em tự muốn dùng, trẻ con thì không cần. Cho nên chuyện này không thể để anh lo được."
Quý Mạc cũng đã nghĩ kỹ, sau một năm nữa khi rời khỏi nhà họ Cố cùng đứa trẻ, số tiền này cậu sẽ nhờ chú Hàn tạm ứng trước. Rời đi rồi, cậu không muốn mang theo bất kỳ ràng buộc nào, cũng không muốn nhận một đồng trợ cấp nào từ nhà họ Cố.
Thật ra trong thâm tâm, Quý Mạc vẫn luôn lo lắng.
Cậu sợ đứa bé sẽ có liên hệ với nhà họ Cố, sợ trong quá trình sống chung, họ sẽ dần nảy sinh tình cảm với đứa trẻ, rồi cuối cùng muốn giành lấy con với cậu.
Với điều kiện kinh tế và thân phận hiện tại của cậu, nếu nhà họ Cố thật sự kiện ra tòa, cậu chắc chắn sẽ thua. Dù chú Hàn có tiền, nhưng cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì với đứa trẻ, không thể đứng ra thay cậu giành quyền nuôi dưỡng.
......
Từng nỗi lo trong lòng Quý Mạc, Cố Viễn Sâm đều nhìn thấu cả.
Dù có cả ngàn lời muốn nói, anh cũng hiểu rõ giờ phút này Quý Mạc chẳng thể nghe lọt điều gì. Anh không thể dùng tình cảm để ép buộc cậu, chỉ có thể lùi một bước, dựa trên điều kiện mà Quý Mạc đề ra.
"Được, anh sẽ cho người qua lấy giúp em."
"Cảm ơn."
Cố Viễn Sâm theo bản năng đưa tay định nắm lấy tay Quý Mạc, nhưng cậu lại vô thức lùi lại né tránh. Bàn tay anh đành lúng túng thu về, dịu giọng nói: "Dâu mùa này chắc không ngọt lắm, em thử xem có thích không?"
Nếu thích, anh sẽ quét sạch hết tất cả các siêu thị.
Quý Mạc gật đầu, cầm một quả lên cắn thử một miếng: "Không ngọt."
"Là chua à?"
"Không chua, chỉ là không có vị gì cả."
Dâu trái mùa vốn dĩ không ngon, nhưng cũng có thể là vì Quý Mạc đã chẳng còn tâm trạng để thưởng thức mùi vị của dâu nữa rồi.