Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 86

Bữa tối gần đến, Lục Thu Viễn đã giúp dì Trương bày biện món ăn lên bàn. Hôm nay dì Trương làm một bàn tiệc thật lớn, xem như tẩy trần đón Cố Viễn Sâm trở về.

 

Quý Mạc ngồi trong vòng vây của pheromone xoa dịu, từng muỗng từng muỗng cơm nhỏ ăn rất chậm rãi. Hiếm khi thấy cậu ăn cơm mà không bị nôn, dì Trương mừng rỡ không ngừng gắp thức ăn cho cậu: "Thiếu gia Quý, cậu phải ăn nhiều một chút thì cơ thể mới khỏe. Ăn không hết cũng không sao cả."

 

Quý Mạc không tiện từ chối lòng tốt của dì, đành vừa nhai vừa mỉm cười, may mà hôm nay khẩu vị của cậu khá hơn, ăn được là tốt rồi: "Cảm ơn dì Trương, món nào cũng ngon, con ăn được hết."

 

Dì Trương được khen thì vui ra mặt, định gắp tiếp nhưng bị Lục Thu Viễn nhẹ kéo vạt áo nhắc nhở, dì liền hiểu ý mà dừng tay.

 

Cố Viễn Sâm chủ động gắp một đũa rau vào chén của Quý Mạc, dịu giọng quan tâm: "Ăn chậm thôi, không cần vội."

 

Quý Mạc không lên tiếng.

 

Cố Viễn Sâm lại gắp thêm một miếng thịt kho.

 

Quý Mạc lặng lẽ dời mâm cơm của mình ra một chút, không nói gì nhưng rõ ràng là từ chối.

 

Cậu cúi đầu, vừa ăn vừa lí nhí nói: "Không cần đâu, em ăn không nổi nữa rồi."

 

"......"

 

Trước mặt mọi người bị làm ngơ như thế, miếng thịt kho kia cuối cùng đành rơi vào chén của Cố Viễn Sâm, nhìn thế nào cũng thấy ngượng.

 

Lục Thu Viễn nhịn cười đến đỏ cả mặt. Ông chưa từng thấy Cố Viễn Sâm có lúc nào thảm đến vậy, đúng là thảm thật, nhưng lại buồn cười không chịu được. Đứa con trai này từ nhỏ đã mang dáng vẻ nghiêm túc như người lớn, điều tốt không học, lại đi học cái tính khí cứng đầu của Cố Kiềm Minh, lần này xem như đã vấp ngã thật sự.

 

Hôm nay cả bốn người đều ăn khá ngon miệng, bàn ăn gần như sạch trơn.

 

Nhưng đúng lúc Lục Thu Viễn vừa nhắc đến Cố Kiềm Minh, Cố Viễn Sâm liền nhận được điện thoại của ông bảo anh quay về họp. Cố Kiềm Minh nói mình vừa nghỉ phép một tháng, giờ đã về nước nên phải nhanh chóng tiếp tục công việc ở công ty.

 

Tác phong cứng nhắc kiểu đó là thứ khiến Lục Thu Viễn phát bực nhất.

 

"Con còn lâu mới tiếp quản công ty, sao lúc nào ông ta cũng gấp gáp vậy chứ? Ông ta cũng không nhìn xem nhà mình giờ ra sao." Lục Thu Viễn hy vọng Cố Viễn Sâm có thể ở nhà nhiều hơn trong giai đoạn này, dù sao Quý Mạc rất cần pheromone của anh, có thể ở cạnh càng lâu càng tốt, ba tiếng chỉ là mức tối thiểu.

 

Cố Viễn Sâm cũng không tiện nói gì xấu về Cố Kiềm Minh, đành âm thầm chịu đựng.

 

Mà hiện giờ Quý Mạc vừa mới ăn cơm xong, nếu anh rời đi ngay có khả năng cậu lại nôn mửa như trước. Vì vậy dù bị Cố Kiềm Minh gây áp lực, Cố Viễn Sâm vẫn kiên trì ở bên Quý Mạc trọn vẹn ba tiếng rồi mới rời đi.

 

Khi anh đứng dậy, Quý Mạc thậm chí chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, nhưng vẫn lễ phép nói:
"Cảm ơn."

 

Cảm giác đó hoàn toàn khác với trước kia, khiến Cố Viễn Sâm không khỏi cụp mắt xuống một chút. Nhưng anh rất nhanh lấy lại tinh thần, mỉm cười dịu dàng: "Anh sẽ sớm quay về, lần tới mang cho em dâu tây ngọt hơn."

 

Quý Mạc ngẩng đầu, hàng mi dài cong nhẹ rất đẹp: "Không cần đâu, phiền anh quá rồi."

 

"Không phiền." Cố Viễn Sâm mỉm cười, lặp lại: "Chỉ cần em thích ăn thì không phiền."

 

Quý Mạc do dự một chút, không biết nên nói gì đành im lặng.

 

Chờ Cố Viễn Sâm rời khỏi biệt thự, Quý Mạc ngồi một mình trước cửa sổ sát đất, nhìn ra khu vườn trơ trọi mà ngẩn người.

 

"Viễn Sâm nói, sau này muốn trồng dâu tây ở vườn sau này."

 

Quý Mạc quay đầu lại, thấy Lục Thu Viễn bưng một ly nước ấm bước tới đưa cho cậu. Quý Mạc mím môi, giả vờ như không nghe thấy câu nói kia, chỉ khẽ nhấp ngụm nước: "Cảm ơn chú Lục."

 

Thấy cậu không tiếp lời, Lục Thu Viễn cũng thức thời không nói thêm nữa. Ông đổi sang chủ đề khác, kể rằng dạo này mình tìm được mấy quyển sách về pheromone khá hay, muốn rủ Quý Mạc lên thư phòng cùng xem.

 

Quý Mạc vốn học giỏi, cũng thích đọc sách. Dù sao ở biệt thự cũng rảnh rỗi, theo chú Lục xem sách cũng chẳng thiệt gì. Sau này đợi con lớn thêm chút, cậu định thi lại đại học, lấy bằng tốt nghiệp để dễ tìm việc nuôi con.

 

Đường tương lai còn dài, đầu óc Quý Mạc chưa từng ngừng tính toán. Đang miên man suy nghĩ, cậu nghe Lục Thu Viễn nói: "Đợi vài hôm nữa sắc mặt con khá hơn, chú đưa con tới trường làm thủ tục bảo lưu. May mà năm nay là năm tư, đang trong kỳ thực tập, không bỏ lỡ môn học nào."

 

Các bạn cùng lớp đều đã đi thực tập, Tiêu Thừa đã làm việc ở viện nghiên cứu được một tháng rồi, đáng tiếc hôm trước Quý Mạc đến không gặp được cậu ta.

 

Quý Mạc cứ nghĩ mình không thể tốt nghiệp được nữa, giờ nghe chú Lục nói vậy, cậu mới ngỡ ngàng lắp bắp hỏi: "Vẫn... vẫn tiếp tục học ở đại học C sao ạ?"

 

"Trong nước có bao nhiêu người muốn vào đó còn không được, con không cần tấm bằng này nữa à?" Lục Thu Viễn xoa nhẹ đầu Quý Mạc, vuốt phẳng mớ tóc dựng lên của cậu dịu giọng nói: "Yên tâm, chú Lục sẽ không ép con đâu. Sau này muốn ở lại hay rời đi, đều do con tự quyết định."

 

"......"

 

Không nhận được câu trả lời từ Quý Mạc, Lục Thu Viễn cũng không vội. Ông nhét vào tay cậu một quyển sách, tự mình cũng chọn lấy một quyển. Hai người lặng lẽ ngồi trong thư phòng đọc sách, thỉnh thoảng dì Trương sẽ vào thay nước, tiện thể mang theo một đĩa bánh ngọt nhỏ.

 

Từ hôm nay trở đi, đồ ăn vặt trong nhà cơ bản đều là vị dâu tây.

 

Quý Mạc thì không ăn trước mặt Cố Viễn Sâm, nhưng ngay khi anh rời đi, dưới sự xúi giục của dì Trương, cậu rốt cuộc không nhịn được mà lấy một chai sữa dâu uống. Nước nóng trên bàn đã nguội ngắt, cậu chẳng đụng tới lấy một ngụm, trái lại sữa dâu đã uống hơn nửa chai.

 

Lục Thu Viễn nhìn thấy mà không nói gì, chỉ thầm nghĩ đứa nhỏ trong bụng Quý Mạc chắc cũng thích vị dâu tây lắm đây.

 

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây, Quý Mạc uống cạn chai sữa dâu, còn ăn thêm một viên kẹo dâu. Cậu thích ngồi bên cửa sổ sát đất trong thư phòng để đọc sách, chỉ cần không ai quấy rầy thì có thể ngồi cùng Lục Thu Viễn cả ngày trong yên bình.

 

Đến cả khi Hàn Sâm đến thăm vào hôm sau, Quý Mạc cũng chọn gặp ông ở thư phòng.

 

Hôm ấy là buổi trưa, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi.

 

Quý Mạc ôm một quyển sách tựa vào chiếc ghế mềm trong thư phòng chợp mắt, ánh nắng chiếu rọi xuống hàng mi cong dài của cậu, tạo thành những điểm sáng mờ nhạt. Trong thư phòng vẫn còn vương lại pheromone an ủi của Cố Viễn Sâm, may thay Hàn Sâm là Beta nên không bị ảnh hưởng.

 

Hôm nay Cố Viễn Sâm không đến công ty mà ngoan ngoãn ngồi trong thư phòng đọc sách, im lặng làm bạn cùng Quý Mạc. Khi Hàn Sâm đến, ông chỉ liếc Cố Viễn Sâm một cái rồi khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

 

"Chú Hàn." Cố Viễn Sâm lên tiếng gọi rồi tự giác rời khỏi thư phòng, còn dặn dì Trương mang trà lên.

 

"Chú Hàn." Đã nhiều năm không gặp, giọng Quý Mạc vô thức mang theo vài phần rụt rè.

 

Hàn Sâm dường như không thay đổi nhiều, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Quý Mạc, gương mặt nghiêm nghị của ông lập tức dịu lại, đến cả vết sẹo trên mặt cũng không còn trông đáng sợ nữa.

 

Ông bước đến, vành mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng như thể sợ làm cậu đau.

 

"Chú Hàn, lâu rồi không gặp." Giọng nói của Quý Mạc vẫn dịu dàng như khi còn bé, mềm mại như trẻ con ngậm một viên kẹo, ngọt ngào đến thấm lòng người.

 

Hàn Sâm buông tay ra, nhìn cậu thật kỹ với đầy cảm xúc dồn nén. Sau đó ông đỡ cậu ngồi xuống, dịu dàng dặn: "Ngồi đi, cẩn thận một chút."

 

Vừa nói, ông vừa xoa đầu Quý Mạc, thoáng trách: "Sao lại gầy đến mức này? Nhà họ Cố lớn thế, đến miếng cơm cũng không cho cháu ăn no à?" Lời này rõ ràng là nói cho hả giận.

 

Thế nhưng Quý Mạc lại cuống quýt giải thích, sợ Hàn Sâm hiểu lầm lòng tốt của nhà họ Cố: "Chú Hàn, ngày nào con cũng được ăn no. Dì Trương chăm con rất chu đáo, chú Lục thì tận tình, còn Cố Viễn Sâm cũng không bạc đãi gì con. Có pheromone an ủi rồi, con không còn thấy khó chịu nữa. Trước đây do thai nghén nặng quá, nên mới gầy. Sau này sẽ đỡ hơn, chú đừng lo."

 

Hàn Sâm thở dài, nhìn Quý Mạc gầy trơ cả xương mà trong lòng chẳng thể không xót xa. Cuối cùng ông chỉ lộ vẻ bất lực: "Thật ra tháng trước chú đã hỏi bác sĩ rồi, biết được pheromone nhân tạo có rất nhiều tác dụng phụ."

 

Lúc đầu Hàn Sâm vốn nghĩ dẫu có tác dụng phụ thì sao, nếu Quý Mạc nhất quyết giữ lại đứa trẻ, ông có thể chăm sóc cậu cả đời. Nhưng sau khi biết Cố Viễn Sâm chịu chủ động cung cấp pheromone, lại không ép buộc Quý Mạc điều gì, Hàn Sâm bắt đầu dao động, rồi cuối cùng cũng mềm lòng.

 

Anh vẫn luôn đứng trên lập trường của Quý Mạc mà suy nghĩ, bởi lúc này cậu thật sự cần pheromone đó.

 

Hàn Sâm vì thế mà thấy áy náy, một lần nữa xác nhận: "Tiểu Mạc, bọn họ thật sự không làm khó con chứ? Thằng nhóc Cố Viễn Sâm kia đã cam đoan với chú không dưới ba lần rằng tuyệt đối sẽ không để con phải chịu khổ thêm lần nào nữa."

 

Nếu Cố Viễn Sâm dám nuốt lời, Hàn Sâm nhất định sẽ bất chấp tất cả mà "xử" thằng nhóc ấy.

 

Quý Mạc hiểu rõ ý của Hàn Sâm, mà Cố Viễn Sâm cũng đã từng hứa rồi. Cậu tin vào nhân cách nói được làm được của anh, nên tạm thời cũng gác lại ý định rời đi.

 

Cố Viễn Sâm nói đúng, cậu phải có một cơ thể khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ trong tương lai.

 

Quý Mạc mỉm cười: "Không có ai làm khó con cả, thật sự mọi người đều rất tốt với con."

 

"Vậy thì tốt, chú yên tâm rồi." Hàn Sâm vẫn chưa chạm đến tách trà trên bàn, thản nhiên nói tiếp: "Nếu con đã không muốn bỏ đứa bé, thì bây giờ đành phải 'dùng tạm' Cố Viễn Sâm thôi."

 

Từ "dùng" được ông nói ra vô cùng khéo léo, như thể trong mắt ông, Cố Viễn Sâm sớm muộn cũng chỉ là quá khứ, sau này không còn can hệ gì nữa.

 

Ông nói tiếp: "Nhưng con cứ yên tâm, chú Hàn đã nói sẽ đón con đi thì nhất định sẽ làm được."

 

Quý Mạc khẽ run hàng mi: "Cảm ơn chú Hàn."

 

Có lẽ sợ Quý Mạc đổi ý, Hàn Sâm liền dịu giọng khuyên nhủ: "Cố Viễn Sâm không phù hợp với con. Hai đứa vốn dĩ có cuộc đời riêng, đôi khi buông bỏ chưa chắc là điều tệ. Sau này, con sẽ có một cuộc sống mới."

 

Ánh mắt ông rơi xuống bụng Quý Mạc đang hơi nhô lên, dịu dàng nói: "Cùng với đứa trẻ này."

 

"Anh ấy chỉ vì nhìn thấy quá khứ của con mà nhất thời nhầm lẫn tình cảm thôi, qua một thời gian nữa sẽ rõ ràng thôi." Quý Mạc cười gượng: "Thật ra anh ấy là người rất tốt, chú đừng giận anh ấy."

 

"Chú không giận, chú chỉ là..." Chỉ là sợ con không buông được, lại phải chịu tổn thương thêm một lần nữa.

 

Quý Mạc nhận ra tâm tư của Hàn Sâm, khẽ mím môi: "Chú yên tâm, con sẽ không dại dột nữa đâu."

 

Hàn Sâm nghe được lời hứa ấy mới thực sự yên lòng. Ông mỉm cười, nơi khóe mắt hằn vài nếp nhăn mờ nhạt. Năm tháng đã lấy đi nhiều thứ, nhưng sự lo lắng mà ông dành cho Quý Mạc thì vẫn như thuở ban đầu, chưa từng thay đổi.

 

"Tiểu Mạc, lần này chú đến không ở lại lâu được, lát nữa phải về H quốc rồi."

 

Quý Mạc hơi khó hiểu: "Sao vội vậy ạ?"

 

"Chú đang thu thập bằng chứng để đưa Viên Lập Mân vào tù, còn thiếu một chút nữa. Những năm qua chú luôn giữ im lặng, sống khiêm nhường, vì vậy cô ta không quá đề phòng chú." Đây cũng xem như là một tin tốt mà Hàn Sâm mang đến. Ông nắm chặt tay Quý Mạc quả quyết nói: "Muốn hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Quý, thì phải khiến bọn họ không còn đường quay lại."

 

Nếu không, Quý Mạc sẽ mãi sống trong bóng tối của chiếc gông cùm ấy.

 

Quý Mạc yên lặng lắng nghe, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

 

Hàn Sâm nói tiếp: "Cố Viễn Sâm cũng đã đồng ý sẽ cố gắng lôi kéo Quý Viễn Sơn, tranh thủ cơ hội lần này đưa cả Quý Phong vào tù, trừ hậu họa về sau."

 

Nếu như Quý Phong còn có thể tỉnh lại.

 

"Nhà họ Cố cũng tham gia sao?" Vừa nghe thấy cái tên Cố Viễn Sâm, Quý Mạc liền sửng sốt.

 

"Đúng vậy, dù sao đi nữa lần này Cố Viễn Sâm thật sự giúp được rất nhiều. Quý Viễn Sơn là một 'đối tác' rất tiềm năng." Mà người này chỉ khi nhà họ Cố tung ra lợi ích đủ lớn mới có thể dụ được.

 

Quý Mạc trầm mặc một lúc: "Quý Viễn Sơn cũng chẳng phải người tốt lành gì."

 

Quý Mạc vẫn còn nhớ người bác ruột này, ông ta từ trước đến nay luôn bất hòa với Quý Phong. Lúc này đây khi có cơ hội đè bẹp Quý Phong và Viên Lập Mân xuống tận đáy, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.

 

Thế nên ấn tượng của Quý Mạc về người bác này cũng chẳng tốt đẹp gì. Trong lòng cậu, tất cả người nhà họ Quý đều khiến người ta thấy ghê tởm. Có những lúc, cậu còn chán ghét chính bản thân mình.

 

Hàn Sâm đương nhiên hiểu rõ bộ mặt thật của Quý Viễn Sơn, vì thế ông không vội vã, chậm rãi kể lại toàn bộ kế hoạch mà ông và Cố Viễn Sâm đã bàn bạc với nhau cho Quý Mạc nghe. Cuối cùng, ông nói:

 

"Đợi mọi chuyện suôn sẻ, Viên Lập Mân sẽ buộc phải về nước, đến lúc đó bà ta sẽ không thể tiếp tục giám sát con nữa."

 

Vừa nghe đến tên Viên Lập Mân, Quý Mạc lập tức nhíu mày, hỏi: "Vậy còn Quý Mộc?"

 

"Chúng ta sẽ nghĩ cách giữ hắn lại." Hàn Sâm cam đoan: "Đợi Viên Lập Mân vào tù rồi, hắn chẳng khác gì cá nằm trên thớt, muốn xử sao cũng được. Có điều Quý Mộc hiện tại có dấu hiệu bất ổn tâm lý, chúng ta lo Viên Lập Mân sẽ dùng chuyện đó để khiến hắn thành 'người bệnh tâm thần', hòng tránh khỏi án tù."

 

Nghe đến đây, Quý Mạc bất giác siết chặt nắm tay, hành động ấy không qua được ánh mắt tinh tường của Hàn Sâm.

 

Quý Mạc vẫn nhớ rõ từ nhỏ đến lớn, mọi nỗi đau và bất hạnh của mình đều bắt đầu từ cặp mẹ con đó. Dù đã bao năm trôi qua, cậu chưa từng có lấy một phút giây quên được.

 

"Tuyến thể của Quý Mộc bị tổn thương sẽ khiến tuổi thọ của hắn không kéo dài được bao lâu. Vì vậy năm đó Quý Phong mới ép bác sĩ Lý bất chấp thủ đoạn rút ra thật nhiều pheromone để cháu  sử dụng." Ánh mắt Quý Mạc trầm xuống, giọng nói cũng lạnh hơn: "Cho dù hắn có phải vào tù, thì cũng chỉ là mấy năm rồi sẽ được giải thoát."

 

Huống chi, Quý Mộc còn có khả năng chẳng cần vào tù.

 

"Ừ." Hàn Sâm có phần bất lực, vừa định nói gì đó lại bị Quý Mạc ngắt lời.

 

"Vậy thì đừng giữ hắn lại, cứ để hắn và Viên Lập Mân cùng trở về." Quý Mạc lạnh lùng nói, ánh mắt sáng rõ, không hề rối loạn, hoàn toàn biết mình đang nói gì. Bản chất của cậu là vậy, nếu đã trao cho cậu một cơ hội, cậu tuyệt đối sẽ không nhân từ.

 

"Giờ đây pheromone của hắn đã hỏng, sức khỏe cũng kém. Sau khi Viên Lập Mân bị bắt, Quý Viễn Sơn chắc chắn sẽ muốn làm người giám hộ của hắn. Nhưng năm xưa Quý Mộc từng đối xử rất tệ với ông ta, mà Quý Viễn Sơn thì không phải người có tấm lòng bao dung gì. Giao hắn cho Quý Viễn Sơn, Quý Mộc cả đời cũng đừng mơ quay lại làm phiền cháu."

 

Trong mắt Quý Viễn Sơn, gia đình Quý Phong là cái gai cần nhổ tận gốc. Giao Quý Mộc cho ông ta chẳng khác nào tống hắn vào hố lửa.

 

Trong đáy mắt Quý Mạc vô thức lóe lên sự tàn nhẫn đến chính cậu cũng không hề nhận ra.

 

Nếu cậu có thể nắm lấy cơ hội kéo cả Viên Lập Mân và Quý Mộc xuống địa ngục, cậu tuyệt đối sẽ không buông tay. Nỗi căm hận bị dồn nén suốt nhiều năm đã ăn sâu bám rễ trong lòng, chỉ khi tận tay nhổ bật gốc rễ của nỗi sợ, cậu mới có thể thực sự tự do.

 

Quý Mạc muốn trả lại mọi thứ gấp trăm lần.

 

Cậu muốn Quý Mộc vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của mình.

 

Cậu muốn nhổ chính mình ra khỏi vùng bùn thối rữa ấy.

 

Quý Mạc hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Bàn tay cậu khẽ đặt lên bụng mình, đầu ngón tay khẽ run. Trong bụng là một sinh mệnh mới suýt chút nữa đã bị nhà họ Quý cướp mất. Quý Mạc mím môi, sóng ngầm cuộn trào trong lòng, nhưng giọng nói thì dần dần ổn định trở lại:
"Nếu hắn không thể vào tù, vậy thì cháu hy vọng hắn sống không bằng chết."

Bình Luận (0)
Comment