Hàn Sâm rời khỏi biệt thự nhà họ Cố vào khoảng ba giờ chiều, chính Cố Viễn Sâm đích thân lái xe đưa ông ra sân bay.
Hàn Sâm không từ chối, lên xe thẳng thừng: "Lời Tiểu Mạc vừa nói, cậu ở ngoài nghe rất rõ đúng không?"
"..."
"Nghe lén không phải là thói quen tốt."
"Chú Hàn, tôi chỉ đứng canh ngoài cửa thư phòng thôi. Là do cách âm của biệt thự này không được tốt lắm." Cố Viễn Sâm suýt nữa thì quên thắt dây an toàn, ho nhẹ một tiếng, trông có chút lúng túng. Anh lo hôm nay Hàn Sâm sẽ thuyết phục Quý Mạc rời đi, nên mới hành xử có phần thất lễ, còn bị Lục Thu Viễn nghi ngờ.
Hàn Sâm ngồi ghế phụ, cũng không tiếp tục châm chọc anh: "Tôi sẽ thường xuyên đến thăm."
"Vâng."
"Chuyện của Quý Mộc, tôi sẽ làm theo ý Tiểu Mạc."
Cố Viễn Sâm đánh tay lái, đưa xe ra khỏi gara. Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Vâng."
Sắp đến sân bay, Hàn Sâm đưa mắt nhìn về phía trước trầm giọng dặn dò: "Đừng trách cậu ấy vì những lựa chọn của mình. Những chuyện cậu ấy từng trải qua, những nỗi hận trong lòng đều không phải điều mà tôi hay cậu có thể tưởng tượng được."
Hàn Sâm vẫn rất lo. Ông sợ rằng Cố Viễn Sâm sẽ lại một lần nữa nghi ngờ Quý Mạc, lại một lần nữa giữa chừng từ bỏ việc cung cấp pheromone.
Ông còn bổ sung thêm: "Nếu một ngày nào đó cậu không muốn tiếp tục cung cấp pheromone cho Tiểu Mạc nữa, làm ơn báo trước cho tôi một tiếng, để tôi kịp thời đến đón nó." Đó là yêu cầu duy nhất của ông dành cho Cố Viễn Sâm.
Nhưng hiển nhiên, Hàn Sâm đã đánh giá quá thấp Cố Viễn Sâm.
Cố Viễn Sâm không hiểu được suy nghĩ của ông: "Nếu như Quý Mộc thực sự dùng vỏ bọc 'bệnh tâm thần' để che chắn cho mình, thì đúng là chúng ta không thể cưỡng chế xử lý hắn. Vậy nên giao hắn cho Quý Viễn Sơn, đó có lẽ là cách tốt nhất. Tôi vì chuyện đó mà nghi ngờ Tiểu Mạc sao được?"
"Vậy nếu tôi nói, sau khi giao hắn cho Quý Viễn Sơn, rất có thể hắn sẽ chết thì sao?"
"..."
"Cậu vẫn chưa hiểu rõ Tiểu Mạc." Hàn Sâm nhìn xa xăm, sân bay đang dần hiện rõ trong tầm mắt.
Tiểu Mạc không đơn thuần là muốn trừng phạt Quý Mộc, điều cậu muốn là Quý Mộc vĩnh viễn không thể uy h**p đến mình nữa. Dù cho Quý Mộc sống không được bao lâu, Tiểu Mạc vẫn muốn Quý Viễn Sơn giam giữ và hành hạ hắn, coi đó là một cách bù đắp cho những tổn thương của mình năm xưa.
Chuyện này đã không còn đơn thuần là trừng phạt hay không trừng phạt nữa. Nó là một hình thức trả giá mang tính hoán đổi.
Cố Viễn Sâm khẽ động yết hầu, giọng khàn đi: "Tôi sẽ học cách thấu hiểu em ấy."
Hàn Sâm khẽ gật đầu, giọng khàn đặc, trong lòng như có lửa đốt, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc đến khó chịu. Ông nghĩ đến tách trà ban nãy vẫn còn nguyên chưa uống, bây giờ lại khát đến cháy họng.
"Quý Mạc sợ bị tổn thương thêm một lần nữa." Hàn Sâm nói khẽ: "Cho nên mới luôn chọn cách cắt đứt tất cả mọi khả năng ngay từ đầu."
Nói đến đây, ông lại nhắc tới một chuyện cũ: "Năm lớp 9, cậu ấy từng khiến một giáo viên bị vào tù. Cậu ấy nói mình bị quấy rối, có chứng cứ, có ghi âm, có nhân chứng. Từng bước từng bước, cậu ấy đẩy người đó vào con đường không thể quay đầu. Sau này mới biết chuyện quấy rối không hẳn là thật. Nhưng không ai có thể chứng minh được sự thật ngược lại."
"Cậu ấy rất thông minh, biết mình phải làm gì để tự vệ. Dù có phải dựng nên một lời nói dối, cậu ấy cũng sẽ dùng nó như một lá chắn để tồn tại."
"Vì sống sót, Tiểu Mạc chưa từng từ chối bất kỳ con đường nào."
Cố Viễn Sâm biết đến chuyện này là do Viên Lập Mân từng nhắc qua. Anh cứ tưởng đó chỉ là bịa đặt, nào ngờ hôm nay lại được Hàn Sâm xác nhận.
"Năm đó tôi vừa ra tù, nghe nói nó làm chuyện như vậy, tôi giận quá liền mắng nó một trận. Nhưng nó chỉ nói với tôi rằng nó không còn cách nào khác. Tất cả mọi người đều bắt nạt nó, kể cả giáo viên kia. Suất tuyển thẳng vốn là của nó, vậy mà thầy ta lại vì một phụ huynh 'biết điều', liền trực tiếp cướp đi cơ hội của nó."
Hàn Sâm gượng cười, môi mấp máy: "Lũ trẻ con không hiểu chuyện cười nhạo nó, bắt nạt nó, còn hỏi nó ban đêm giá bao nhiêu một lần. Đến cả giáo viên cũng giở trò, ra tay sàm sỡ. Nó hận, nên dùng cách của mình giành lại cái cơ hội vốn thuộc về nó."
Ông cũng không rõ vì sao mình lại kể những chuyện này. Có lẽ là để đáp lại câu "tôi sẽ hiểu em ấy" của Cố Viễn Sâm, hoặc cũng có thể là cố tình dội một gáo nước lạnh vào anh, để anh nếu không thể yêu nổi, thì hãy buông tay sớm một chút.
Ông không ghét Cố Viễn Sâm. Ông chỉ sợ nếu Quý Mạc một lần nữa bị tổn thương, thì sẽ giống như Tuệ Tưu năm xưa rời xa ông, mãi mãi.
Con người ai cũng có tư tâm, Hàn Sâm cũng vậy. Ông đã sớm xem Tiểu Mạc như con ruột của mình.
Cố Viễn Sâm nghiến chặt răng. Mỗi khi nghe một người khác kể về quá khứ của Quý Mạc, lòng anh lại nhói lên từng trận. Căm hận nhất là chính mình vì sao năm ấy không thử tìm Quý Mạc một lần.
Nếu lúc đó anh nhìn thấy tất cả những chuyện này, anh nhất định sẽ giúp đỡ Quý Mạc.
Nếu khi ấy anh không chỉ đơn giản mang đến chút hơi ấm trong khu vườn ấy, mà là thật sự đứng về phía Quý Mạc thì tốt biết bao.
Tiếc rằng thời gian không thể dừng lại cũng không thể quay ngược. Dẫu có bao nhiêu chữ "nếu" đi chăng nữa cũng chỉ là những giả định trống rỗng, không có bất kỳ giá trị nào trong thực tế.
Xe dần tiến vào sân bay, Cố Viễn Sâm tìm chỗ tạm dừng. Trước khi Hàn Sâm mở cửa bước xuống, anh nói một câu rất kiên định: "Nếu em ấy đồng ý tiếp tục ở bên tôi, tôi nhất định sẽ không để em ấy phải chịu đựng những tổn thương như trước nữa. Không còn phải bất lực đưa ra những lựa chọn đau lòng chỉ để bảo vệ bản thân."
Quý Mạc đáng ra nên được đứng dưới ánh nắng rực rỡ, biết yêu bản thân mình nhiều hơn một chút, tự tin hơn một chút.
Cố Viễn Sâm hy vọng mình có thể một lần nữa trở thành ánh dương trong đời Quý Mạc.
Chỉ tiếc là lòng người không bằng trời tính.
Ý chí của anh và hiện thực mãi mãi không thể trùng khớp. Lạnh lẽo nơi Quý Mạc khiến anh chẳng thể nào tiếp cận nổi, ngoài ba giờ mỗi ngày được phép truyền pheromone.
Quý Mạc luôn tránh mặt anh, hoặc trốn trong thư phòng, hoặc giam mình trong phòng ngủ. Chỉ khi Cố Viễn Sâm đưa dĩa dâu tây tới cậu mới chịu hé cửa gật đầu cảm ơn một cách khách sáo và xa cách. Tình cảm từng có giữa họ như dòng nước trôi qua kẽ tay, giờ đã không còn chút ấm áp nào.
Thế là thật sự ứng với lời Hàn Sâm từng nói: Cố Viễn Sâm trở thành một "người cung cấp pheromone" đúng nghĩa, không hơn không kém.
Chỉ trong ba tiếng được phép ấy, Quý Mạc mới bất giác dựa gần vào anh. Chỉ cần họ không nhắc tới quá khứ, thì khoảnh khắc ấy sẽ giống như chưa từng có điều gì tồi tệ xảy ra.
Tháng 12 lặng lẽ kéo đến. Bụng của Quý Mạc giờ đã hơn năm tháng.
Khác hẳn với những ngày đầu, Quý Mạc dần thích nghi với cuộc sống trong căn biệt thự này. Thể trạng và sắc mặt của cậu đều đang dần cải thiện theo chiều hướng tích cực.
Dạo gần đây khẩu vị của cậu cũng tốt hơn nhiều, thường xuyên thèm ăn đủ thứ: nửa đêm đòi ăn đào, có lúc lại muốn ăn kem vị bạc hà, thậm chí có thể lặng lẽ ăn gần hết một con gà nướng mà chẳng cần ai phụ giúp.
Cố Viễn Sâm đều chiều theo tất cả, kể cả hai, ba giờ sáng cũng sẵn sàng ra ngoài mua đồ về cho cậu.
Nhưng thứ mà Quý Mạc hay thèm nhất lại là kẹo dâu. Loại kẹo mà Trạch Đạt nhờ Cố Viễn Sâm mang từ H quốc về không giống với các hãng ở C quốc, hương vị cũng rất khác. Đó là một thương hiệu nhỏ khá được yêu thích tại H quốc, là tuổi thơ của rất nhiều người dân nơi đó.
Quý Mạc ăn hết rồi thì lại chẳng muốn ăn gì khác, trong lòng luôn day dứt nhớ nhung cái hương vị ấy. May mà Cố Viễn Sâm tinh ý nhận ra sự khác lạ của cậu, gặng hỏi mãi mới nghe được cậu đỏ mặt thẹn thùng nói ra một câu: "Em muốn ăn kẹo dâu."
Mà lúc cậu nói câu ấy, trên bàn trà đã chất đầy một đĩa lớn kẹo dâu đủ loại thương hiệu.
Quý Mạc ngại làm phiền Cố Viễn Sâm, cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền đến Hàn Sâm, thế là chỉ biết ôm nỗi nhung nhớ trong lòng. Cậu thấy mang thai thật kỳ lạ, càng không ăn được cái gì thì lại càng thèm khủng khiếp, nỗi thèm ăn cứ bị phóng đại lên từng ngày.
Trong khoảng thời gian yên ổn này, Quý Mạc thường nhớ về những năm tháng tuổi thơ cùng Trạch Đạt lén lút trộm kẹo dâu, cũng nhớ lại thời gian gửi thư qua lại với Cố Viễn Sâm khi còn nhỏ. Khi ấy, Quý Mộc thỉnh thoảng cũng sẽ "thương hại" cho cậu vài viên.
Dù không nói ra, nhưng Cố Viễn Sâm vẫn đoán được. Anh liền bày tất cả số kẹo dâu ra trước mặt Quý Mạc, nhưng cậu chỉ ăn đúng một viên rồi thôi, rõ ràng không phải hương vị mà cậu muốn.
Cố Viễn Sâm tưởng mọi chuyện dừng lại ở đó. Nào ngờ sáng hôm sau khi Quý Mạc thức dậy, trong biệt thự lại không thấy bóng dáng quen thuộc của Cố Viễn Sâm đâu cả, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều ngày liên tiếp như vậy.
Lục Thu Viễn và dì Trương cũng không biết Cố Viễn Sâm đã đi đâu, chỉ biết rằng hôm qua anh rời khỏi công ty rồi nói có việc, sau đó cả đêm không về.
Ngay lúc Lục Thu Viễn đang chuẩn bị trách mắng Cố Kiềm Minh thì cửa lớn từ bên ngoài bật mở. Cố Viễn Sâm xách theo một túi đầy kẹo dâu bước vào, bao bì in toàn chữ của H quốc, trông anh như thức trắng cả đêm, tóc tai rối bời.
"Anh đi tắm cái đã, đợi anh một lát." Anh lấy từ trong túi ra một gói kẹo dâu, vội vã nhét vào tay Quý Mạc rồi lập tức chạy vào phòng tắm.
Lục Thu Viễn nhìn túi kẹo to tướng ấy mà đau đầu hét lên: "Viễn Sâm, con bị sao vậy? Giai đoạn này Tiểu Mạc không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, con mua lắm thế làm gì hả?"
Trong lòng ông nghẹn lời không biết nói sao, đứa con ngốc này theo đuổi người ta mà cũng vụng về đến thế.
Dì Trương thì ngày nào cũng phải rửa dâu, sấy dâu khô, giờ cũng than thở: "Tiên sinh à, tôi cảm thấy mình sắp biến thành quả dâu luôn rồi đó." Trong nhà khắp nơi đều là mùi dâu, khí vị của dâu tây tràn ngập.
Lục Thu Viễn an ủi: "Không đến mức đó đâu dì Trương."
Chỉ có Quý Mạc là biết, tối qua có lẽ Cố Viễn Sâm đã bay xuyên đêm đến H quốc rồi vội vã quay về, chỉ để mang về cho cậu một ít kẹo dâu. Quý Mạc nhìn gói kẹo trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, những cảm xúc tiêu cực lập tức kéo đến. Cậu cảm thấy mình thật phiền phức với Cố Viễn Sâm, cũng khiến nhà họ Cố phải bận tâm vì mình quá nhiều.
"Chú Lục, dì Trương, xin lỗi mọi người. "
Lời còn chưa dứt, Lục Thu Viễn và dì Trương đã lập tức gạt đi nỗi áy náy của cậu: "Không phải lỗi của cháu, là tại nó không biết kiềm chế, mua đồ không nghĩ trước nghĩ sau, tiêu xài hoang phí thôi."
Vì vậy khi Cố Viễn Sâm bước ra khỏi phòng tắm, Lục Thu Viễn đã ngồi đợi sẵn trong phòng Quý Mạc rồi.
Suốt ba tiếng sau đó, Cố Viễn Sâm vừa giải phóng pheromone an ủi, vừa bị Lục Thu Viễn lên lớp một bài. Bài học hôm nay chính là: Tác hại của việc ăn quá nhiều đồ ngọt trong thời kỳ mang thai. Cố Viễn Sâm xuất thân ngành tài chính, lại là lần đầu làm cha với thân phận Alpha, những chuyện này làm gì hiểu. Anh bị Lục Thu Viễn nói cho choáng váng, vội vàng lấy giấy bút ra ghi chép cẩn thận.
Quý Mạc cũng lặng lẽ lấy giấy bút ra ghi theo. Hai người từng là học sinh giỏi từ bé, chỉ cần đụng đến việc học là luôn giữ thái độ nghiêm túc.
Thế nhưng Quý Mạc bây giờ không còn ham học như trước. Từ tháng trước, cậu thường xuyên buồn ngủ, đến mức chẳng thể ngồi yên trong phòng sách, ôm một cuốn sách chưa lật được bao nhiêu trang đã ngủ thiếp đi.
Những lúc như vậy, Cố Viễn Sâm sẽ nhẹ nhàng bế cậu về phòng ngủ. Cũng chỉ vào những khoảnh khắc ấy, Quý Mạc mới không cố tình tránh né tiếp xúc với anh.
Cố Viễn Sâm cố gắng sắp xếp công việc vào buổi chiều, để mỗi sáng đều có thể đúng giờ đứng chờ trước cửa phòng Quý Mạc. Dù cậu chưa từng để anh ngủ lại trong phòng, nhưng nơi đó luôn phảng phất mùi hương pheromone trà đắng của anh. Đứa bé trong bụng cậu như đang điên cuồng hấp thụ pheromone của cha, từng chút từng chút như dây leo len lỏi sinh trưởng trong bụng cậu.
Nó là một đứa trẻ hiếu động, cũng là một đứa trẻ tham lam.
Thỉnh thoảng đứa bé sẽ quẫy mạnh đến mức khiến Quý Mạc giật mình.
Mỗi khi thấy cậu hơi cau mày, Cố Viễn Sâm sẽ lập tức lo lắng hỏi: "Lại động đậy nữa à?"
Trong vòng vây của pheromone an ủi, cả người Quý Mạc trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, nhất là khi nói đến đứa trẻ: "Rất nghịch."
"Không biết là Alpha hay Omega, mấy hôm nữa là kiểm tra được rồi. Đến lúc đó anh đi cùng em." Cố Viễn Sâm cũng vui theo, nét mặt rạng rỡ hẳn lên.
Quý Mạc khẽ lắc đầu: "Trước đây bao nhiêu lần đều không bị sảy, chắc là một Alpha."
Thông thường, trong giai đoạn đầu của thai kỳ, Omega trong bụng sẽ yếu ớt hơn Alpha một chút. Vì vậy Quý Mạc nghĩ đứa bé trong bụng mình gần như chắc chắn là Alpha.
Khi nghe thấy từ "sảy", Cố Viễn Sâm khựng lại một chút. Anh nhìn Quý Mạc đang ngồi bên giường, rồi khom người xuống, giữ một tầm mắt ngang hàng với cậu: "Em muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Ở công viên hoa quế vẫn còn nở."
Quý Mạc hơi ngạc nhiên, khẽ ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Viễn Sâm nói tiếp: "Anh vừa nhận được tin, tối qua Viên Lập Mân đã về nước, người của bà ta ở C quốc cũng bị anh dọn sạch rồi."
Quý Mạc trầm ngâm chốc lát, rồi hỏi: "Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"
"Ừ, có sự giúp đỡ của cha anh, hiện tại Quý Viễn Sơn đã đứng về phía chúng ta. Em yên tâm, sẽ không còn ai có thể uy h**p em nữa." Cố Viễn Sâm vừa nói vừa lấy hết can đảm nắm tay Quý Mạc một cái, rồi lập tức buông ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi.
Anh chủ động nói với Quý Mạc: "Còn về Quý Mộc, sau này sẽ do Quý Viễn Sơn xử lý. Giờ cậu ta đã theo Viên Lập Mân quay về H quốc rồi."
Người đầu tiên biết chuyện là Quý Viễn Sơn, nhưng ông lại không hề chối từ, ngược lại còn sảng khoái đồng ý ngay.
Quý Mạc khẽ chớp mắt. Cậu vốn tưởng Cố Viễn Sâm sẽ lên tiếng dạy dỗ, hoặc phản đối đề nghị của mình, nhưng anh không hề làm vậy.
Từ hôm nay, Quý Mạc không cần ngày nào cũng phải ở lì trong biệt thự nữa.
Lục Thu Viễn cũng thấy Quý Mạc nên ra ngoài thư giãn một chút, ông chọn vài nhà hàng trà chiều, nói là muốn dẫn Quý Mạc ra ngoài giải tỏa đầu óc. Nhưng Quý Mạc nghĩ, mỗi ngày ở biệt thự ăn ngon mặc ấm, cũng có khổ sở gì đâu.
Dĩ nhiên, cậu sẽ không từ chối thiện ý của Lục Thu Viễn. Lục Thu Viễn là một bậc trưởng bối dịu dàng, từ trước đến nay chưa từng bạc đãi cậu. Ngược lại thì Cố Kiềm Minh, trời sinh một khuôn mặt lạnh như băng, mỗi lần Quý Mạc gặp đều hơi sợ sệt. Cậu vẫn nghĩ rằng ông ấy không ưa mình, may mà Lục Thu Viễn chưa từng để Cố Kiềm Minh đến căn biệt thự này.
"Ba tiếng hôm nay đến rồi, anh đi làm việc đi. Em và chú Lục đi dạo một lát." Quý Mạc vẫn như mọi khi, nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Cố Viễn Sâm: "Cảm ơn anh."
Cố Viễn Sâm đã nhắc cậu nhiều lần đừng cảm ơn nữa, nhưng Quý Mạc vẫn giữ thói quen đó.
Cố Viễn Sâm hơi buồn, khẽ đáp: "Ừ. Trên đường nhớ cẩn thận. Để chắc chắn, anh sẽ cho hai vệ sĩ đi cùng em với ba."
"Vâng." Quý Mạc gật đầu, vừa định đứng dậy thì bất chợt một cơn đau truyền đến từ bụng dưới.
Cậu bật lên một tiếng khẽ, khiến cả Cố Viễn Sâm và Lục Thu Viễn đều hoảng hốt chạy tới.
Quý Mạc vội ngồi xuống, tim đập thình thịch, cứ tưởng mình gặp chuyện gì không ổn. Nhưng cảm giác đau ấy rất nhanh đã biến mất.
Cậu khẽ xoa bụng, trấn an bản thân rằng chắc chỉ là một phen hú vía: "Em không sao đâu, dạo này nó hay nghịch một chút."