Chờ khoảng ba mươi phút, cuối cùng Lục Trạch An cũng không ngồi yên được nữa. Cố Viễn Sâm nhìn đồng hồ nhàn nhạt nói: "Em ấy ngủ thêm chút nữa là sẽ tỉnh thôi." Anh đã quá quen với chuyện này, bèn đứng dậy đi vào bếp ép nước dâu, chuẩn bị sẵn cho Quý Mạc khi tỉnh dậy.
Sự chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết ấy khiến Tiêu Thừa phải lau mồ hôi, cậu thật sự không dám tưởng tượng nếu sau này Lục Trạch An mang thai, thì bản thân sẽ phải chăm sóc như thế nào... Nhưng nghĩ lại, chuyện kết hôn giữa hai người còn xa vời lắm, thậm chí họ còn chưa chính thức bắt đầu hẹn hò.
Lục Trạch An thì vốn là người vô tâm vô phế, hoàn toàn không nghĩ sâu xa đến vậy. Tính tình nóng nảy không đợi nổi nữa, nhân lúc Cố Viễn Sâm vào bếp liền lén lút lẻn vào phòng Quý Mạc.
Tiêu Thừa chẳng ngăn được, mà cũng chẳng định ngăn. Trong thâm tâm cậu nghiêng hẳn về phía Lục Trạch An, cũng cảm thấy lần này Cố Viễn Sâm thật quá đáng. Đến người bạn thân thiết như Lục Trạch An cũng quên mất, trong khi cậu ta gần đây ăn ngủ chẳng ra sao, Tiêu Thừa đều thấy rõ cả.
...
Lục Trạch An vừa vào phòng đã thấy Quý Mạc cuộn tròn trong chăn, trong tay ôm lấy một chiếc gối mềm mịn. Cậu bước lại gần, ngồi xuống mép giường.
Quý Mạc ngủ rất say, hàng mi dài khẽ rung động, hơi thở đều đặn. Gần đây Lục Trạch An thường ở cùng Tiêu Thừa nên trên người mang theo mùi pheromone đào chín thoang thoảng, chỉ một chút sơ ý đã khiến mùi ấy hoà vào không khí, lẫn với hương trà đắng vốn đang ngập trong phòng.
Trong cơn mơ màng, Quý Mạc hơi nhíu mày lại như khó chịu, tiềm thức không muốn chia sẻ pheromone trà đắng của mình với người khác.
Cậu thở mạnh một hơi, đầy bực dọc mở bừng mắt, liền thấy Lục Trạch An đang bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn mình: "Tỉnh rồi à?"
Ánh mắt Quý Mạc lập tức mở to cảnh giác, siết chặt chăn trong tay không dám thở mạnh một tiếng.
Lục Trạch An bị vẻ mặt như chú thỏ nhỏ của cậu chọc cười, nhưng lại cố nhịn không bật cười ra tiếng.
Cậu là kiểu người không giấu được gì trong lòng, bèn lên tiếng: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
"..."
"Không có thật à? Hay là cậu còn chưa tỉnh ngủ?"
Quý Mạc mấp máy môi, dè dặt lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi..."
"Còn gì nữa?"
Đầu óc tỉnh táo hơn, chỉ riêng việc phải đối diện với sự chất vấn của Lục Trạch An thôi cũng đủ khiến Quý Mạc cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu không biết tại sao Lục Trạch An lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhưng cậu không dám hỏi, sợ rằng Lục Trạch An đến là để trách mắng.
Từ nhỏ Quý Mạc đã chẳng có mấy người bạn, ở H quốc cũng chỉ có Trạch Đạt là chịu chơi với cậu. Đến C quốc rồi, có thể kết bạn với Lục Trạch An là chuyện khiến cậu vô cùng hạnh phúc.
Mà cậu thật sự rất thích Lục Trạch An, cũng rất trân trọng tình bạn này.
Cho nên trước kia đã vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ lại cảm thấy áy náy bấy nhiêu.
Lục Trạch An không thích việc Quý Mạc cứ tránh né ánh mắt mình, hơi tức giận, cố tình nói:
"Thật muốn đấm em một phát, vậy mà lại dám giấu tôi lâu như thế."
Vai Quý Mạc run lên thấy rõ, cậu biết Lục Trạch An rất khỏe, liền hấp tấp ngồi dậy hơi sợ hãi:
"Anh có thể chỉ mắng em thôi được không? Mắng nặng lời đến đâu cũng được, mắng gì cũng được..."
Lục Trạch An bước lại gần, khiến Quý Mạc căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, hai tay bản năng che lấy bụng, thỏa hiệp: "Đánh mặt thôi có được không? Em... em cũng có thể tự đánh mình, như vậy có được không?"
Giờ Quý Mạc đang mang thai, hành động chậm chạp, căn bản không thể chạy trốn. Lục Trạch An càng lúc càng tới gần, Quý Mạc đành nhắm chặt mắt lại.
Thế nhưng giây tiếp theo, cậu chỉ cảm nhận được hai bàn tay của Lục Trạch An nhẹ nhàng áp lên hai má mình.
"Bốp..."
Không đau, chỉ là một âm thanh nhẹ như tiếng vỗ nhẹ, Lục Trạch An hoàn toàn không dùng sức.
Cậu làm sao mà nỡ đánh chứ.
"Đồ ngốc Quý Mạc, còn tưởng tôi thật sự muốn đánh cậu." Lục Trạch An mắt hoe đỏ, giọng nói đầy ấm ức: "Cậu có biết tôi lo cho em đến mức nào không?"
Mắt cậu như vòi nước bị bật mở, chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy, lời vừa thốt ra nước mắt đã "rào rào" rơi xuống. Từ nhỏ đánh nhau dù thua cũng chẳng bao giờ khóc, vậy mà "tiểu bá vương" Lục Trạch An giờ lại vì một tình bạn mà bật khóc, chuyện này mà nói ra ai tin cho được? Thế mà trước mặt Quý Mạc, Lục Trạch An lại khóc nức nở không ai dỗ nổi.
Quý Mạc vội vàng dùng tay áo lau nước mắt cho cậu.
"Xin lỗi, An ca... xin lỗi..." Quý Mạc không biết phải nói gì, chỉ biết liên tục xin lỗi.
"Em đừng có xin lỗi tôi, tôi ghét nghe lắm." Lục Trạch An đứng yên để cậu lau nước mắt, vừa hít mũi vừa nói: "Em chịu bao nhiêu tủi nhục ở nhà họ Quý như vậy, sao không nói với tôi sớm hơn?"
Sống mũi Quý Mạc cũng bắt đầu cay cay, cậu dụi mắt, vành mắt đỏ ửng: "Em sợ... sợ nếu nói ra rồi, mọi người sẽ không muốn quan tâm tới em nữa."
"Em ngốc quá rồi đấy, rõ ràng là em bị ức h**p, vậy mà còn sợ bọn tôi tức giận à?" Lục Trạch An tính tình lanh lẹ, thấy tình hình tạm ổn thì lập tức đổi không khí. Cậu thấy Quý Mạc bắt đầu rơm rớm nước mắt thì vội vàng chùi lệ của chính mình rồi nói: "Thôi đừng khóc nữa, tôi mang cho em sữa dâu nè, uống không?"
"An ca, em uống ạ."
Lục Trạch An đến vội, tiện tay mua đại hai lon nhét luôn vào túi quần. Hai người mỗi người một lon, Lục Trạch An còn chẳng chia cho Tiêu Thừa một ngụm. Cậu vừa hít mũi vừa uống, trông thấy đến mức Cố Viễn Sâm vừa từ bếp quay lại cũng phải đứng sững tại chỗ.
Nhưng nhìn là biết, sự xuất hiện của Lục Trạch An thực sự đã khiến tâm trạng của Quý Mạc khá lên không ít. Sau khi khóc một trận đã đời, tâm tình Lục Trạch An nhẹ nhõm hẳn, liền mở máy kể chuyện, đem những trò xấu hổ gần đây của mình kể cho Quý Mạc nghe, chỉ mong cậu cười nhiều thêm một chút.
Cuối cùng khi thấy Quý Mạc rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười, Lục Trạch An giơ tay xoa nhẹ đầu cậu, lần này thực sự giống như một người anh trai: "Không sao đâu, Quý Mạc. Sau này tôi và anh Sâm đều sẽ bảo vệ em."
Gương mặt còn đang tươi cười của Quý Mạc chợt sầm xuống khi nghe đến cái tên "Cố Viễn Sâm", môi mím lại như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Trạch An không phải người không biết nhìn sắc mặt. Vừa thấy vẻ mặt của Quý Mạc thay đổi, cậu lập tức chuyển chủ đề: "Có rảnh thì em liên lạc với Trần Duệ một chút đi, cậu ấy lo cho em lắm."
Trong mấy tháng qua, Trần Duệ không liên lạc được với Quý Mạc, lo đến mức sắp phát điên, thậm chí còn mò tới tìm Lục Trạch An. Quả là phong thủy luân chuyển, trước đây Lục Trạch An từng đi tìm Trần Duệ vì Quý Mạc, bây giờ lại đến lượt Trần Duệ nhờ vả Lục Trạch An.
Hồi trước Trần Duệ giấu chuyện Quý Mạc rời đi, lần này Lục Trạch An cũng định "trả đũa" một chút, không muốn dễ dàng tiết lộ tung tích của Quý Mạc.
Nhưng vừa thấy dáng vẻ cuống cuồng lo lắng của Trần Duệ, cậu lại mềm lòng.
Dù sao thì hai người bọn họ là trong số ít những người bạn thật sự của Quý Mạc. Quan tâm cậu một chút cũng chẳng sao cả.
Hơn nữa Lục Trạch An vốn chẳng có cách gì với kiểu Omega mềm mại như Trần Duệ. Nếu Trần Duệ mà là một Alpha khó ưa, có khi đã "nằm gọn" dưới nắm đấm của Lục Trạch An rồi cũng nên.
"Trần Duệ thật ra là người dễ sống chung, chỉ là hơi điệu một chút." Lục Trạch An thành thật nhận xét theo những gì mình thấy. "Chỉ cần cậu ta không theo đuổi Tiêu Thừa nữa, tôi với cậu ta có thể chung sống hòa bình, yên tâm đi."
Lục Trạch An thể hiện rõ thái độ: "Bạn của Quý Mạc chính là bạn của tôi."
"Tiêu Thừa vẫn luôn từ chối cậu ấy, chắc cậu ấy cũng không dám ngốc nghếch nữa đâu." Quý Mạc không nhịn được mà lên tiếng bênh vực Trần Duệ.
"Biết rồi." Lục Trạch An khẽ mím môi, ánh mắt dừng lại trên bụng của Quý Mạc. Cậu nghiêng người lại gần khiến Quý Mạc có chút ngại ngùng. Tuy vậy, cậu vẫn không từ chối sự tò mò của Lục Trạch An. Chỉ nghe cậu ấy nhẹ giọng hỏi: "Sắp sáu tháng rồi phải không?"
"Ừm."
"Có ngoan không?"
"Cũng được." Quý Mạc vừa nói vừa khẽ cong khóe môi, như thể chỉ cần nhắc đến đứa bé là trái tim cũng mềm ra. "Bé rất thích cử động, có khi còn làm em tỉnh giấc mấy lần trong đêm. Nhưng lúc yên tĩnh thì lại rất nghe lời."
Lục Trạch An lặng lẽ lắng nghe, nhìn gương mặt Quý Mạc rạng rỡ vì hạnh phúc trong lòng cũng có chút ngứa ngáy. Cậu chẳng biết xấu hổ là gì, cười nói luôn: "Đợi tôi và Tiêu Thừa cưới nhau xong, con em sẽ có bạn chơi rồi."
Quý Mạc nghe vậy chỉ mỉm cười áy náy, không trả lời. Vì cậu không chắc lúc đó mình còn có thể ở đây nữa hay không.
Lục Trạch An ở lại tới giờ ăn tối, còn Tiêu Thừa thì có việc phải rời đi trước. Dì Trương đã lâu không được trò chuyện với Lục Trạch An, vui mừng ra mặt, liền vào bếp làm một bàn đồ ăn thịnh soạn để chiêu đãi.
Không ngờ được Cố Viễn Sâm lại có việc gấp ở công ty, phải đột xuất quay về nên bữa tối chỉ còn ba người ăn cùng nhau.
Dì Trương đã quen với việc Cố Viễn Sâm thường hay "bỏ rơi" bữa tối, vẫn như thường ngày gắp thức ăn cho Quý Mạc, dịu dàng dặn cậu ăn khi còn nóng.
Trời bắt đầu trở lạnh là thời điểm cần bồi bổ nhất trong năm. Món chân giò hầm đậu phộng của dì Trương rất bổ dưỡng, dì múc mỗi người một bát canh, vừa vui vẻ vừa cẩn thận bóc tôm cho họ. Trên bàn vẫn đặt đĩa dâu tây đã rửa sạch, Quý Mạc vẫn chưa từng thấy ngán món này.
"Dì Trương cứ ăn đi ạ, cháu tự bóc được." Lục Trạch An vốn là người dễ gần, không ngớt lời khen cơm nhà dì Trương còn ngon hơn cả người giúp việc ở nhà mình nấu, khiến bà vui đến nỗi cười không ngớt.
Chỉ có Quý Mạc hôm nay không biết vì sao mới uống được vài ngụm canh chân giò đã thấy buồn nôn. Có lẽ mùi vị quá nồng, cậu không thể tiếp nhận nổi. Nghĩ đến việc đây là món dì Trương nấu riêng cho mình, cậu cố ép bản thân uống thêm mấy ngụm nữa rồi mới đặt bát xuống.
Từ bụng truyền đến một cơn đau nhè nhẹ, giống hệt như lần trước.
Có lẽ là đứa bé không "biết điều", vừa được khen ngoan ngoãn giờ lại bắt đầu quậy phá. Trán Quý Mạc lấm tấm mồ hôi, cậu đưa tay xoa bụng, không còn chút khẩu vị nào.
Phải một lúc lâu sau, cảm giác khác thường ấy mới dịu đi đôi chút.
Không muốn ảnh hưởng đến không khí bữa ăn, Quý Mạc gắng gượng ăn thêm mấy muỗng cơm rồi mới đặt đũa xuống. Lục Trạch An nhận ra sự khác thường của cậu, lo lắng vỗ nhẹ lưng: "Sao vậy? Lại buồn nôn à?"
Dì Trương cũng cuống quýt đi tới: "Sáu tháng rồi mà vẫn còn nôn, lạ thật đấy. Có phải thấy không khỏe không? Hay là để tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra thử nhé?"
"Không sao đâu, chỉ là muốn nôn thôi." Quý Mạc xua tay, cổ họng trào lên vị chua đắng, không còn sức nói thêm lời nào, một mình vào nhà vệ sinh ngồi thật lâu, cuối cùng cũng nôn hết những gì vừa ăn ra ngoài. Không biết có phải vì hôm nay Lục Trạch An đến nên cảm xúc dao động quá mức không, mà tay chân cậu mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào.
Dì Trương vô cùng lo lắng đứng ngoài cửa gõ nhẹ: "Cậu Quý, cậu không sao chứ?"
"Không, tôi không..." Còn chưa kịp nói hết câu, Quý Mạc đã vịn lấy thành bồn rửa nôn khan một trận dữ dội.
Nhưng tất cả những điều này thực ra là vì đứa trẻ trong bụng cậu đang lớn lên từng ngày. Ba tiếng pheromone mỗi ngày giờ đây đã không còn đủ nữa. Thế mà Quý Mạc lại không hề hay biết.
Giai đoạn từ tháng thứ năm đến thứ sáu của thai kỳ là thời điểm Omega cần pheromone nhiều nhất. Không ít Alpha trong thời gian này sẽ thường xuyên xin nghỉ phép để về nhà chăm sóc Omega của mình. Khi vượt qua giai đoạn này, cơ thể Omega sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên nếu Alpha không thể ở bên kịp thời, thì để xoa dịu những phản ứng khó chịu của thai kỳ, Omega sẽ phải tự động tiết ra một lượng lớn pheromone của bản thân để tự trấn an.
Nhưng trường hợp của Quý Mạc rất đặc biệt, một hạt giống vốn nảy mầm trên mảnh đất cằn cỗi, sau khi một lần được nếm vị ngọt của mưa, thì làm sao cam lòng quay lại sống lay lắt giữa đất khô nẻ.
Nó khiến Quý Mạc khó chịu không thôi, vô lý mà đòi hỏi, chỉ cần một chút pheromone an ủi cũng được. Nó khao khát lớn lên thật nhanh. Dù chỉ một giọt, cũng khiến nó thỏa mãn.
Đứa nhỏ này đã bị pheromone nồng đậm mùi trà đắng của Cố Viễn Sâm cưng chiều đến hư hỏng, bây giờ đến chút "đắng" nhẹ cũng không chịu nổi nữa rồi.
Quý Mạc kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, gần như nôn đến mức không còn gì trong bụng. Tuyến thể âm ỉ đau, lại chẳng thể tiết ra chút pheromone nào. Một Omega không có pheromone chẳng khác gì một thành phố đã bị rút cạn linh hồn, nơi ấy không thể nào ươm mầm được mùa xuân.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, cậu run rẩy đưa tay mở cửa nhà vệ sinh.
Dì Trương vừa cúp máy gọi cho Cố Viễn Sâm, mồ hôi cũng nhễ nhại đầy trán. Bà vội vàng tiến lên đỡ cậu: "Cậu Quý, cậu làm tôi sợ muốn chết rồi! Mau, chúng ta đến bệnh viện ngay đi!"
Lục Trạch An chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này. Trong đầu cậu ta chỉ toàn hiện lên mấy cảnh "một xác hai mạng" trong phim truyền hình, sắc mặt lập tức tái nhợt, hoảng đến mức nói năng lắp bắp: "Ngồi...ngồi xe tôi đi, xe tôi nhanh hơn!"
Thế nhưng Quý Mạc lại không tài nào nhúc nhích nổi một bước, cậu ngước mắt lên, ánh nhìn mờ mịt, trong lòng tràn ngập cảm giác trống rỗng. Cơ thể cậu đang khẩn thiết đòi hỏi một thứ gì đó, thứ mà giờ đây trong ngôi nhà này đang thiếu hụt. Cậu không muốn lên chiếc xe không có mùi pheromone trà đắng của Lục Trạch An, cổ họng khô khốc mà đến một ngụm nước cũng không muốn uống.
"Không đi. Em không đi bệnh viện, em muốn về phòng." Cậu vừa khóc vừa nói: "Ở đó có pheromone."
Bệnh viện không có thứ cậu cần, chỉ có pheromone an ủi con mới có thể xoa dịu được cơn đau trong cơ thể.
Nói xong, Quý Mạc liền ngã sụp xuống sát vách tường, không còn chút sức lực nào để đứng lên.
Dì Trương là một Beta nhỏ con, vóc dáng thậm chí còn thấp hơn cả Quý Mạc, bà sốt ruột đến mức mồ hôi túa ra đầy đầu, định chạy ra ngoài tìm vệ sĩ vào giúp thì Lục Trạch An đã nhanh tay bế phắt Quý Mạc lên, đưa cậu trở về phòng ngủ.
Quý Mạc vừa nằm xuống giường đã vùi mặt vào chăn gối của mình, như muốn tìm lại chút pheromone an ủi mà Cố Viễn Sâm từng để lại khi bước vào phòng này. May mắn là hôm nay dì Trương chưa kịp thay drap giường, nếu không cậu thật sự không biết phải làm sao. Chẳng lẽ lúc này lại gọi điện cầu cứu Cố Viễn Sâm sao? Cậu đã làm phiền anh quá nhiều rồi, Cố Viễn Sâm cũng đã tốt với cậu quá đủ rồi.
Vì sao ngay cả việc mang thai cũng trở nên gian truân như vậy?
Tâm trạng Quý Mạc rơi xuống đáy vực, như thể chỉ cần rời xa luồng pheromone trong lớp chăn ấy cậu sẽ lập tức chết đi không bằng.
Trong đầu Quý Mạc bắt đầu hiện lên vô số ký ức cũ, như thể những hình ảnh ấy đang cố gắng phá vỡ sự bình lặng hiện tại. Cậu luôn cảm thấy mình chỉ là đối tượng của lòng thương hại từ Cố Viễn Sâm. Và chính sự thương hại ấy mỗi lúc một rõ ràng hơn, lại càng khiến cậu cảm thấy cay đắng, trớ trêu.
Quý Mạc không muốn một phút mềm lòng của Cố Viễn Sâm lại kéo theo cả cuộc đời mình. Cậu sợ phải hứng chịu một lần từ chối nữa từ anh ,dù rằng bản thân đã sớm đầy thương tích đến mức chẳng còn gì để mất.
Cơn đau khiến Quý Mạc gần như mất đi ý thức, cậu cuộn người lại trong tuyệt vọng, cố tìm chút an ủi từ hương trà đắng mỏng manh còn sót lại trong căn phòng. Cậu khẽ thì thầm, giọng khản đặc: "Ngoan chút đi con, làm ơn ngoan một chút thôi."
Đừng dày vò ba nữa.
Cậu không muốn để Cố Viễn Sâm can dự quá sâu, cậu muốn giữ một khoảng cách an toàn với anh. Thế nhưng hết lần này đến lần khác cậu lại vô thức tìm kiếm pheromone của anh. Ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng bướng bỉnh như vậy.
Quý Mạc ấm ức ôm chặt lấy tấm chăn kia, không tài nào buông tay được, cố gắng gượng gạo vượt qua cơn khó chịu này một mình.
Nhưng cậu đã đánh giá quá cao khả năng kiểm soát của bản thân đối với đứa bé, cậu là một Omega không có pheromone, làm sao đứa trẻ chịu nghe lời cậu được chứ.
Cậu giữ nguyên tư thế đau đớn ấy suốt gần nửa tiếng trong phòng ngủ, cuối cùng không thể chống đỡ thêm được nữa.
May mắn thay, đúng vào khoảnh khắc Quý Mạc sắp ngất đi Cố Viễn Sâm đã trở về.
Quý Mạc choáng váng đến nỗi chẳng còn nhận thức rõ ràng. Khi Cố Viễn Sâm lao vào phòng, cậu vẫn không chịu buông chiếc chăn đang ôm chặt trong tay. Hàng chân mày nhíu chặt, thần trí hỗn loạn.
"Anh Sâm!" Lục Trạch An không nhịn được nữa, mạnh tay đẩy Cố Viễn Sâm một cái, gấp gáp hét lên: "Cậu ấy cần pheromone của anh!"
Cố Viễn Sâm vẫn còn mặc nguyên bộ vest đi làm, áo sơ mi bên trong đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng anh chẳng bận tâm gì cả, lập tức ôm chặt lấy Quý Mạc đang rã rời, tay không ngừng v**t v* gương mặt cậu.
Pheromone an ủi của anh mạnh mẽ đến nỗi luôn như thủy triều cuộn trào, từng lớp từng lớp vây lấy Quý Mạc, xua đi từng đợt rét lạnh: "Quý Mạc, không sao rồi. Anh về rồi, không sao nữa rồi."