Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 90

"Chúng ta đến bệnh viện, đừng sợ."

 

Cố Viễn Sâm nói vậy, nhưng chính giọng anh cũng khẽ run. Anh đang cố hết sức đè nén nỗi hoảng loạn trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh để ổn định cảm xúc bất an của Quý Mạc. Chỉ đến khi cảm nhận được cậu hơi thở nhẹ đi đôi chút trong pheromone của mình, thấy trong ánh mắt cậu có phần dịu xuống, Cố Viễn Sâm mới tạm thời trấn an được trái tim đang đập như trống dồn của mình.

 

Quý Mạc "ưm" khẽ một tiếng, gương mặt trắng bệch, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh. Đôi mắt cậu nhắm chặt, hơi thở gấp gáp cũng dần chậm lại dưới hương trà đắng quen thuộc.

 

Chỉ cần được anh ôm trong tay, Quý Mạc sẽ không còn run rẩy nữa.

 

"Anh Sâm, đi xe em nhé?"

 

"Em cũng bị hoảng rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Cố Viễn Sâm bế chặt Quý Mạc trong lòng, bước nhanh xuống lầu thẳng hướng cửa lớn.

 

"Anh Sâm!"

 

"Trạch An, nghe lời." Anh không định thương lượng, thấy sắc mặt Lục Trạch An trắng bệch, giọng càng kiên quyết: "Về nghỉ!"

 

Dì Trương đã chuẩn bị sẵn xe đưa đến bệnh viện. Bà vội vã giật lấy chiếc chăn mỏng trên ghế sofa phủ lên người Quý Mạc, vừa theo sau Cố Viễn Sâm, vừa không ngừng lầm bầm: "Thiếu gia nhỏ vừa nãy cứ tìm pheromone của cậu chủ, chẳng lẽ ba tiếng mỗi ngày không đủ sao?" Dì cũng lên xe, lau vội mồ hôi trán. Sau đó cuống quýt gọi điện báo tình hình cho Lục Thu Viễn.

 

"Cháu cũng phải đến bệnh viện với mọi người!" Lục Trạch An không cam tâm, thấy Quý Mạc như vậy làm sao có thể yên lòng? Cậu lao theo, chẳng nói chẳng rằng mà tự động ngồi vào ghế phụ.

 

Cố Viễn Sâm không còn tâm trí cãi cọ, đầu óc anh lúc này chỉ còn tràn đầy nỗi lo cho Quý Mạc.

 

Trong lòng anh, Quý Mạc đang thở nhẹ từng hơi từng hơi mang theo mùi trà đắng. Đột nhiên cậu vô thức cọ nhẹ vào ngực anh, đôi mày nhíu lại như đang tìm kiếm anh trong mơ hồ. Chỉ một động tác nhỏ bé ấy đã khiến Cố Viễn Sâm không kìm được cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cậu một cái.

 

"Anh ở đây."

 

Sự thật chứng minh rằng dì Trương đoán hoàn toàn đúng.

 

Quý Mạc quả thật vì thiếu pheromone an ủi của Cố Viễn Sâm trong vài giờ mà dẫn đến tình trạng như vừa rồi. Trước đó đã từng xuất hiện triệu chứng tương tự, chỉ là hôm nay xui xẻo, sự bất mãn của đứa bé tích tụ đến cực điểm nên mới bùng phát dữ dội như vậy.

 

Khi Lục Thu Viễn vội vã đến bệnh viện, bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Quý Mạc đã cầm kết quả trên tay. Ông đẩy gọng kính trên sống mũi, liếc qua một nhà lớn người đang túc trực bên giường bệnh, có phần đau đầu.

 

"Đứa bé thì không sao, chỉ là phát triển hơi nhanh một chút." Bác sĩ nói: "Tình trạng của thai phu tương đối đặc biệt. Dựa trên hiện tượng và dữ liệu kiểm tra, rõ ràng lượng pheromone an ủi ba tiếng một ngày đã không còn đủ nữa. Có thể sử dụng pheromone Alpha nhân tạo để hỗ trợ, nhưng loại này có tác dụng phụ tương đối mạnh."

 

Dù vậy, dùng một chút cũng không sao, chỉ là thai phu sẽ phải chịu khổ nhiều hơn. Câu này bác sĩ còn chưa kịp nói ra thì

 

"Ba tiếng không đủ, vậy cần bao nhiêu?" Cố Viễn Sâm hỏi thẳng.

 

Thấy anh chủ động, bác sĩ bèn nói luôn một mạch: "Để đảm bảo an toàn, trong tháng này ít nhất mỗi ngày cần cung cấp pheromone an ủi suốt mười hai tiếng. Thời gian còn lại không cần tiếp tục giải phóng pheromone, nhưng chỉ cần anh ở bên cậu ấy, cơ thể còn lưu lại mùi pheromone là đã đủ để duy trì sự ổn định. Sau khi qua tháng này, thai nhi hấp thu đủ dưỡng chất từ pheromone thì có thể quay lại mức ba tiếng mỗi ngày. Ngoài ra ần đặc biệt chăm sóc cảm xúc của thai phu, tuyệt đối không để cậu ấy hoảng sợ hay bị kích động."

 

Cố Viễn Sâm không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.

 

Bác sĩ cũng không quên dặn: "Lát nữa nhớ lấy thêm ít thuốc bổ, tháng này cần duy trì thể lực, đừng để bản thân kiệt sức trước."

 

Dù sao thì việc phải giải phóng pheromone liên tục mười hai tiếng mỗi ngày cũng là gánh nặng không nhỏ với một Alpha.

 

Lục Thu Viễn trong lòng biết rõ, đang định hỏi có cách nào khác hay không, thì đã nghe thấy Cố Viễn Sâm nhẹ giọng đáp: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

 

"Viễn Sâm, con không chịu nổi đâu."

 

"Ba, năm đó vì muốn gặp con, cậu ấy đã tự tay từ bỏ cả pheromone của mình. Chỉ một tháng thôi, nếu lại xảy ra chuyện như hôm nay thì con..."

 

Cố Viễn Sâm chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện gì khác, anh chỉ muốn Quý Mạc dễ chịu hơn một chút.

 

Anh kiên định đến cứng đầu, không muốn để Quý Mạc phải uống thêm bất kỳ loại thuốc nào nữa. Anh cố chấp ở lại bên cậu, liên tục giải phóng pheromone an ủi của mình.

 

Cả phòng bệnh tràn ngập hương trà đắng đặc trưng của anh. Lục Trạch An vốn là một Omega, dù có độ tương thích cực kỳ thấp với Cố Viễn Sâm vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Cậu chủ động bước ra ngoài, còn Lục Thu Viễn thì nhân cơ hội khuyên cậu về nghỉ, mai hãy quay lại thăm Quý Mạc.

 

Lục Trạch An lo lắng liếc vào trong, muốn quay lại nhưng lại bị lớp pheromone dày đặc kia cản bước.

 

"Vậy con về trước, có chuyện gì nhớ nói với con."

 

"Ừ." Lục Thu Viễn xoa đầu Trạch An, giọng dịu dàng: "Hôm nay mệt rồi, về ngủ một giấc cho ngon."

 

Nói xong, ông mới quay lại phòng bệnh. Là ba ruột của Cố Viễn Sâm nên ông miễn nhiễm với pheromone của con trai. Ông bước vào khẽ thở ra một hơi.

 

Thấy sắc mặt Quý Mạc đã hồng hào trở lại, Lục Thu Viễn đến gần đặt tay lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ. Đến khi chắc chắn không còn sốt ông mới nhẹ giọng nói: "Viễn Sâm, thật ra ngay từ đầu chúng ta nên cùng nhau khuyên nhủ Tiểu Mạc. Chỉ cần nó chịu điều trị, sau này vẫn có thể có con."

 

"Quý Mạc chỉ muốn có đứa con này thôi."

 

"Ừ, nó hồ đồ, mà chúng ta cũng hồ đồ theo." Lục Thu Viễn ngồi xuống, cẩn thận kéo lại chăn cho Quý Mạc, lo lắng tự trách. "Lúc đó mềm lòng, không nghe theo đề nghị của Hạ Thần. Thật sự là ba sợ Tiểu Mạc sẽ xảy ra chuyện."

 

Nếu Quý Mạc thật sự vì đứa bé này mà gặp nguy hiểm, Lục Thu Viễn tự thấy bản thân cũng có phần trách nhiệm.

 

"Sẽ không đâu, bác sĩ vừa mới nói rồi, chỉ cần tháng này con luôn ở bên cậu ấy thì sẽ không có chuyện gì cả." Cố Viễn Sâm nắm chặt lấy tay Quý Mạc, bàn tay lạnh lạnh của cậu khiến anh xót xa đến mức muốn siết chặt thêm chút nữa, nhưng lại sợ làm cậu đau.

 

"Mỗi ngày phải giải phóng pheromone an ủi suốt mười hai tiếng, Alpha nào mà chịu nổi? Đây đâu phải chuyện một hai ngày, hay là dùng thêm một chút pheromone nhân tạo."

 

"Con sẽ không để Quý Mạc phải dùng pheromone Alpha nhân tạo thêm lần nào nữa." Cố Viễn Sâm lập tức cắt lời.

 

"Nhưng mà..."

 

Lục Thu Viễn còn định nói thêm, lại bị Cố Viễn Sâm kiên quyết ngắt lời: "Ba, ba về nghỉ trước đi, con sẽ ở lại đây. Những chuyện này xin ba đừng nói trước mặt Quý Mạc nữa, tinh thần em ấy đang rất yếu. Xin lỗi ba."

 

Lục Thu Viễn nghẹn họng, trong lòng như có đá đè nặng, không thể phản bác được đành thỏa hiệp.

 

Ông thở dài, trầm mặc giây lát, dịu giọng hỏi Cố Viễn Sâm: "Con ăn gì chưa?"

 

Cố Viễn Sâm lắc đầu.

 

"Tháng này con phải giữ thể lực cho thật tốt, đừng để đói khát thế này." Lục Thu Viễn nói rồi quay người bước ra khỏi phòng bệnh. "Ba đi mua chút đồ ăn cho con."

 

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng.

 

Đúng lúc ấy, Quý Mạc lại chẳng may tỉnh lại, cậu đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại giữa Cố Viễn Sâm và Lục Thu Viễn. Trong khoảnh khắc ngập ngừng, cậu không dám mở mắt. Chỉ có hàng mi run run như cánh bướm khẽ động, trong lòng Quý Mạc ngổn ngang trăm mối, vẫn không biết bản thân có thể nói gì.

 

Đến khi cuối cùng cũng có thể mở mắt ra, điều đầu tiên cậu thấy là ánh mắt dịu dàng của Cố Viễn Sâm đang nhìn mình chăm chú.

 

Cảm giác đó y hệt như xưa, trong ba năm đầy rẫy những dối trá ấy, mỗi lần tỉnh lại, ánh mắt của Cố Viễn Sâm đều khiến người ta muốn chìm đắm trong đó. Quý Mạc bị trói buộc bởi quá khứ hư ảo, trong lòng giật thót, vội vàng né tránh ánh nhìn kia.

 

"Bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?"

 

"Ừm."

 

Cố Viễn Sâm không buông tay cậu ra. Quý Mạc muốn rút tay lại, nhưng phát hiện bản thân chẳng còn sức. Cố Viễn Sâm mặt dày tiếp tục nắm lấy, giọng nói dịu dàng: "Bác sĩ bảo rồi, em cần pheromone an ủi của anh, mỗi ngày có thể lên đến mười hai tiếng. Cho nên em yên tâm, anh sẽ xin nghỉ dài hạn ở công ty, sẽ không để em phải chịu đựng một mình."

 

"Thật ra cũng không sao đâu, dùng pheromone Alpha nhân tạo hỗ trợ một chút cũng được." Quý Mạc khàn giọng: "Trước kia em vẫn dùng, vẫn ổn mà."

 

Nếu không có sự xuất hiện của Cố Viễn Sâm, giờ này cậu vẫn đang dùng pheromone nhân tạo. Đứa bé chưa từng được an ủi bởi pheromone của Cố Viễn Sâm thì cũng sẽ không biết mà khao khát.

 

Nhưng Quý Mạc không thể quay lại trách ngược Cố Viễn Sâm vì sự quan tâm này.

 

Bên tai cậu là giọng nói yếu ớt của Cố Viễn Sâm: "Quý Mạc, đừng từ chối anh, được không?"

 

"..."

 

Cố Viễn Sâm cúi đầu, đưa đôi tay của Quý Mạc lên môi mình, đôi môi ấm nóng nhẹ chạm vào đầu ngón tay cậu: "Trước kia mỗi lần em cần anh nhất, anh đều không có mặt ở đó." Dù là những tháng ngày đã qua, hay cả những năm tháng sau này cũng vậy.

 

Cố Viễn Sâm luôn lỡ nhịp với Quý Mạc trên dòng thời gian, là Quý Mạc đã kiên trì không bỏ cuộc, cố gắng từng chút một để đến gần anh, để tìm thấy anh.

 

Bây giờ đổi lại là anh đi tìm lại Quý Mạc. Như hai đầu của cán cân, anh muốn kéo Quý Mạc ra khỏi vực sâu của mặc cảm và tự trách, dù có thất bại, anh cũng không muốn tiếp tục làm một kẻ mù mờ, đứng yên bất lực như trước kia nữa.

 

Quý Mạc không còn sức để rút tay về, ánh mắt trống rỗng nhìn anh.

 

Đôi mắt từng rất dễ vì cảm động mà ánh lên nay phủ một tầng tro xám, dường như đã không còn khả năng rung động. Thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, trong đáy mắt ấy vẫn le lói ánh sáng của ngọn nến nhỏ bé, là ngọn lửa mong manh được nhóm lên từ những tháng ngày bên nhau.

 

Cậu hé môi, ánh đèn đầu giường dịu dàng chiếu xuống, lan một chút ánh sáng lên khuôn mặt cậu.

 

Đường nét của Quý Mạc trở nên mềm mại dưới thứ ánh sáng ấy, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, trong đó hiện lên bóng hình của Cố Viễn Sâm.

 

Cậu bình tĩnh nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Anh thật kỳ lạ."

 

Cố Viễn Sâm hơi khựng lại, ánh mắt có phần tổn thương.

 

Quý Mạc khẽ nói: "Anh kỳ lạ lắm, đến mức này rồi mà anh vẫn còn thích em ở điểm nào?"

 

Những tháng năm đen tối ấy thật sự đáng để một người cảm thông lâu đến thế, thương hại lâu đến thế sao?

 

Đêm tối lặng lẽ, trong bệnh viện càng không một tiếng động.

 

Giọng của Cố Viễn Sâm có chút khàn, anh nhìn Quý Mạc, cố tìm lại chút ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách ấy: "Vậy còn em, ngày đó em thích anh vì điều gì?"

 

"Em thích sự bố thí nhỏ nhoi mà anh từng cho em năm đó, giống như một ảo ảnh trong tuổi thơ của em vậy." Quý Mạc đáp lại không chút do dự, dứt khoát đến mức chặn hết đường lui của Cố Viễn Sâm.

 

Dưới ánh mắt của Quý Mạc, Cố Viễn Sâm như hóa thành một pho tượng đá, cả tâm trí anh cũng nặng nề đến khó thở.

 

Anh vốn dĩ muốn thừa dịp này đem tất cả những yêu thương trong lòng nói hết ra. Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt Quý Mạc, anh lại nhận ra nơi ấy đã chẳng còn lưu lại chút nồng nhiệt thâm tình nào của ngày trước, chỉ còn lại mịt mờ, bối rối và xa cách.

 

Nếu như trong mắt Quý Mạc vẫn còn sót lại một chút thất vọng vì anh, thì Cố Viễn Sâm vẫn còn có thể tự an ủi đó là một cơ hội. Nhưng hiện tại ánh lửa trong mắt Quý Mạc chỉ đang dần tàn lụi, rồi nguội lạnh đi như thể chẳng còn gì để mất nữa.

 

Có lẽ Quý Mạc chưa bao giờ dám thất vọng về anh. Bởi ngay từ đầu cậu đã tự gạch bỏ chính mình khỏi vị trí được kỳ vọng đó rồi.

 

Cố Viễn Sâm muốn kéo Quý Mạc về lại bên mình, dù có phải dốc cạn sức lực cũng không ngần ngại.

 

Thấy anh im lặng không đáp, Quý Mạc lại hỏi tiếp, giọng nhẹ nhàng mà thấm lạnh: "Ngay cả anh cũng không biết mình thích em vì điều gì sao?"

 

"......"

 

"Vậy thì để em nói cho anh biết." Đôi mắt Quý Mạc trở nên trong trẻo lạ thường, như bầu trời mùa đông không chút gợn mây. Trong đó, ngọn lửa từng rực cháy nay chỉ còn lại tàn tro lạnh lẽo: "Đó là vì thương hại. Là cảm giác tội lỗi mơ hồ mà anh tự cho là đúng."

 

Là sự thương xót mà kẻ hạnh phúc dành cho kẻ bất hạnh.

 

"KHÔNG".

 

"Cố Viễn Sâm, anh đừng thương hại em nữa, có được không?" Quý Mạc đứng giữa ngày đông buốt giá, hàng mi cụp xuống, giọng nói khẽ khàng như gió lạnh: "Trước kia anh không biết, nên làm như vậy cũng là điều đương nhiên. Nhưng giờ anh đột nhiên đối tốt với em như thế chỉ khiến em cảm thấy mình thật đáng thương. Như thể em mãi mãi chỉ là một kẻ thất bại, chẳng làm được gì nên chuyện."

 

Cố Viễn Sâm lắc đầu, giọng nói mang theo đau đớn: "Đừng phủ định anh như vậy, Quý Mạc. Một năm mà, chẳng phải chúng ta đã hứa là một năm sao?"

 

Giống như ngày trước Quý Mạc từng khẩn cầu anh, thì nay Cố Viễn Sâm cũng đang khẩn thiết cầu xin cậu. Anh cuối cùng cũng hiểu được, khoảng thời gian một năm ấy với Quý Mạc có ý nghĩa thế nào, đó là ranh giới, là tia hy vọng. Nếu người kia dập nát chiếc đồng hồ cát của thời gian, thì cũng giống như bóp nát trái tim của chính mình.

 

Từ nhỏ đến lớn Cố Viễn Sâm rất hiếm khi rơi lệ, Quý Mạc gần như chưa từng thấy anh khóc.

 

Nhưng lúc này đây, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Quý Mạc, như thiêu đốt, khiến trái tim băng giá đang co lại của cậu trong mùa tuyết lạnh giá cũng dần tan ra, khẽ khàng đập trở lại.

 

"Thình thịch, thình thịch."

 

Cố Viễn Sâm... lại vì cậu mà khóc sao? Quý Mạc không sao hiểu nổi, sững sờ đến mức khẽ há miệng. Nhìn những giọt nước mắt kia, cậu chỉ cảm thấy trái tim đau thắt, mà không thể nói rõ đau ở đâu. Có lẽ là vì đã từng đau quá nhiều, nên bây giờ ngay cả chính cậu cũng không nhận ra nơi nào trong lòng mình đang rạn vỡ.

 

------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chương sau là phần "Cố con mở miệng nói chuyện", tên khác là "Tổ phụ huynh chuẩn bị lên sàn!". Tình tiết máu chó của thế hệ phụ huynh khá rối rắm, không thể giải thích trong một chương, nếu không thì cũng chẳng kéo dài giằng co suốt bao năm trời như thế.
Mình sẽ cố gắng giải quyết hết những hiểu lầm của thế hệ trước trong vòng mười chương.
Dù sao thì tiểu Quý mới là nhân vật chính, không thể cứ viết mãi về phụ huynh được. (Nhưng biết đâu chưa tới mười chương là xong rồi nhỉ?)

Bình Luận (0)
Comment