Đã là cuối tháng 12, Lục Thu Viễn khoác một chiếc áo khoác màu sẫm. Ông ngồi ở bồn hoa trước khu điều trị nội trú, tay cầm lon nước nóng vừa được thư ký Thịnh đưa tới.
Cố Kiềm Minh vẫn còn đang hôn mê. Ban đầu Lục Thu Viễn ngồi bên cạnh trông chừng, nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy của ta lại khiến tâm trạng ông trở nên rối bời, nên dứt khoát xuống dưới hít thở chút khí trời. Lon nước trong tay có mùi nhài, giống như pheromone của anh vậy. Thơm dịu và dễ chịu, nhưng suốt bao năm qua, thứ pheromone này chưa từng được Cố Kiềm Minh khen ngợi lấy một lần.
Pheromone duy nhất có thể khiến Cố Kiềm Minh lưu tâm chỉ là của Omega kia.
Lục Thu Viễn còn nhớ rất rõ, chuyện xảy ra hai mươi bốn năm trước, lúc đó anh còn khoảng một tháng nữa là đến ngày sinh.
Hôm đó, Cố Kiềm Minh phải tham dự một buổi dạ tiệc cực kỳ quan trọng. Buổi tiệc ấy chính là cơ hội để anh ta kết giao với một nhân vật chủ chốt, có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của công ty nhà họ Cố.
Với tư cách là phu nhân, Lục Thu Viễn đáng lý phải đi cùng. Nhưng vì bụng đã lớn, Cố Kiềm Minh kiên quyết bắt anh ở nhà nghỉ ngơi.
Lục Thu Viễn lúc đó chỉ toàn nghĩ cho Cố Kiềm Minh, chân thành nói: "Tổng giám đốc Khâu có chút quan hệ với nhà Omega Hạ Thần, em họ của em. Em với ông ấy xem như có chút họ hàng xa. Nếu em đi cùng anh, dễ mở lời hơn nhiều."
"Em cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi." Trên mặt Cố Kiềm Minh vẫn còn chút căng thẳng, anh dứt khoát từ chối Lục Thu Viễn.
Lục Thu Viễn chớp mắt, trước khi Cố Kiềm Minh ra khỏi cửa, anh chủ động hôn một cái. Cố Kiềm Minh vốn không quen với kiểu thân mật này, thấy dì Trương đang đứng bên cạnh liền ngượng ngùng, gắt nhẹ: "Thu Viễn, đừng nghịch ngợm nữa."
"Em hôn Alpha của mình mà gọi là nghịch à? Anh nên biết là tuần này anh chỉ về nhà có ba lần vì công việc, em nhớ anh thì sao chứ?" Biết rõ da mặt Cố Kiềm Minh mỏng, Lục Thu Viễn cố ý trêu anh, vẻ mặt đắc ý ra mặt. Anh không nỡ khiến Cố Kiềm Minh khó xử, cũng không muốn anh căng thẳng như vậy, liền xoay người nói: "Dì Trương, lấy áo khoác của tôi với, tôi đi cùng anh ấy."
"Thu Viễn!"
"Em không sao đâu, còn một tháng nữa mới đến ngày sinh, chắc chắn ổn mà. Anh đừng quên, chúng ta là hôn nhân thương mại, em là 'tài sản' có giá trị đó! Bây giờ cuối cùng cũng có thể dùng em rồi, chẳng lẽ anh không nhanh chóng tận dụng đi?" Lục Thu Viễn vừa nói vừa cười, tâm trạng rất tốt sau khi trộm hôn được Cố Kiềm Minh, anh thản nhiên ngồi vào ghế bên trái ở hàng ghế sau xe.
Đúng lúc đó, đứa bé trong bụng lại động đậy không đúng lúc, Lục Thu Viễn liền dịu dàng nói:
"Ngoan nào, hôm nay chúng ta cùng ba đi làm chuyện lớn đấy."
Cố Kiềm Minh: "..."
Không thể nào thắng nổi Lục Thu Viễn, cuối cùng anh đành phải để anh đi cùng.
Mà quả thật, nhờ có Lục Thu Viễn đi theo, lần đầu gặp mặt giữa Cố Kiềm Minh và Tổng Giám đốc Khâu cũng trở nên bớt gượng gạo hơn. Nhờ có chút quan hệ họ hàng xa, cuộc trò chuyện giữa hai bên vô cùng hòa hợp.
Vì đang mang thai, Lục Thu Viễn sớm cáo lui để nghỉ ngơi ngồi nghỉ ở một bên. Cố Kiềm Minh không dám rời anh quá xa, chỉ đứng cách đó vài mét trò chuyện với Khâu tổng.
Khâu tổng nhìn thoáng qua Lục Thu Viễn đang hơi mỏi mệt, cười nói: "Lúc trước biết bao Alpha si mê cậu ấy, mà cậu ấy chẳng buồn để ý lấy một người. Tổng Giám đốc Cố đúng là có phúc khí."
Cố Kiềm Minh khẽ mỉm cười, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận: "Hôn ước là do trưởng bối trong nhà sắp đặt."
Khâu tổng đang định nói gì đó thì trợ lý bên cạnh tiến đến thì thầm vài câu. Chỉ thấy tổng giám đốc Khâu thoáng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, trầm giọng nói vài câu, khẩu khí không mấy dễ chịu.
Nói xong, ông ta lập tức đổi sắc mặt như lật trang sách, quay sang Cố Kiềm Minh liền khôi phục ngữ điệu khách sáo thường thấy: "Tổng giám đốc Cố chớ cười, gần đây tôi mới tuyển một thư ký Omega, học vấn thì cao đấy nhưng kinh nghiệm lại thiếu, làm việc không được khéo léo, suốt ngày gây rắc rối khiến người ta phát bực." Ông lắc đầu đầy phiền muộn, trong lòng thì đã có ý định sa thải Omega kia.
Ông ta không nán lại trò chuyện với Cố Kiềm Minh thêm nữa. Buổi tiệc tối hôm đó phần lớn là những nhân vật có chút quan hệ xã giao, mà Khâu tổng cũng chẳng có hứng dành nhiều tâm tư cho nhà họ Cố.
Khi ấy, nhà họ Cố vẫn chưa thật sự đứng vững, bị người xem thường là chuyện thường tình. May mà nhà họ Lục dù theo con đường chính trị nhưng thỉnh thoảng vẫn âm thầm nâng đỡ.
Cố Kiềm Minh quay trở lại bên cạnh Lục Thu Viễn, thấy anh hơi lộ vẻ mệt mỏi thì không khỏi xót xa: "Hay là để tài xế đưa em về trước nhé?"
"Nhưng em muốn về cùng anh mà." Giọng điệu của Lục Thu Viễn nghe có chút làm nũng: "Em thích nhìn anh bàn chuyện làm ăn lắm."
"Việc hôm nay không gọi là bàn chuyện làm ăn, chỉ là gặp gỡ xã giao thôi." Cố Kiềm Minh nghiêm túc đính chính, tay chủ động nắm lấy tay Lục Thu Viễn, khẽ xoa dịu.
Từ lúc kết hôn đến nay, mối quan hệ giữa hai người dần trở nên gần gũi chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Mà tất cả đều là nhờ sự chủ động của Lục Thu Viễn mới có được gia đình như hôm nay của Cố Kiềm Minh.
Không nói đâu xa, riêng với Lục Thu Viễn, Cố Kiềm Minh thật sự rất mực quan tâm. "Đã vậy thì em đừng về vội, qua phòng nghỉ bên cạnh đi? Anh thấy sắc mặt em không tốt, ở đây nhiều Alpha quá, dễ ảnh hưởng đến em." Cố Kiềm Minh đã từng nghiên cứu kỹ về thể trạng của Omega khi mang thai, đặc biệt là phản ứng với pheromone.
Anh dìu Lục Thu Viễn vào phòng nghỉ bên cạnh, bên trong có một chiếc sofa mềm mại để anh tựa lưng nghỉ ngơi. Với tư cách là Alpha của đối phương, Cố Kiềm Minh tự giác khóa cửa phòng lại, sau đó lập tức tỏa ra pheromone dịu dàng để xoa dịu bạn đời.
Hương thông tùng đặc trưng trong pheromone của Cố Kiềm Minh hòa quyện cùng hương hoa nhài nhè nhẹ trên người Lục Thu Viễn. Khiến Lục Thu Viễn dần buông lỏng cơ thể, thoải mái ngả người xuống sofa, mãn nguyện nói: "Kiềm Minh, anh cứ đi lo công việc đi, em không sao đâu."
"Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, anh sẽ không đi xa."
Sau khi Cố Khiêm Minh rời đi, Lục Thu Viễn nhẹ nhõm đến mức không buồn khóa cửa phòng nghỉ — thật ra chỉ vì anh quá lười để nhúc nhích, nên cứ nằm yên trên ghế sofa.
Lục Thu Viễn vẫn nhớ rõ đêm hôm đó, trăng sáng sao thưa, anh ngồi trong phòng nghỉ nhàm chán đến xuất thần. Đứa bé trong bụng cứ ngọ nguậy không yên. Trước đó đi khám đã biết là một bé trai mang giới tính Alpha, sau khi bàn bạc với Cố Kiềm Minh, cả hai quyết định đặt tên con là "Cố Viễn Sâm".
Chữ "Sâm" mang ý nghĩa là trân bảo, là bảo vật quý giá. Đứa bé này là kết tinh của hai người, là niềm mong chờ vô bờ bến của anh.
Thế nhưng ngay lúc anh đang đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, cánh cửa phòng nghỉ đột ngột bị đẩy ra, người bước vào là một Omega nam, mắt đỏ hoe, mũi sưng lên vì khóc. Cậu ta mặc một bộ vest không đắt tiền, đeo bảng tên công việc, trông có vẻ là một trợ lý hoặc thư ký nào đó.
"Xin chào?" Lục Thu Viễn cất tiếng hỏi thăm đầy quan tâm, vì đây là lần đầu tiên anh gặp Omega này.
Rõ ràng đối phương không ngờ trong phòng lại có người, giật mình như thỏ non gặp nguy, bật thốt lên: "A!"
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Trông cậu buồn đến mức không cầm được nước mắt." Lục Thu Viễn dịu giọng hỏi. Cách xưng hô lịch sự "cậu" khiến đối phương cảm thấy thoải mái, bởi rất ít người đối xử với cậu tử tế như vậy.
"Tôi... tôi làm sai công việc, bị Khâu... à không, bị sếp mắng một trận." Cậu Omega khẽ nức nở đáp, vẻ mặt lấm lét và đầy uất ức.
Lục Thu Viễn vội đứng dậy, giọng vẫn mềm mỏng cố gắng xoa dịu: "Tôi thấy cậu có vẻ là một Omega. Alpha của tôi vừa rồi có để lại pheromone xoa dịu trong phòng này, có thể cậu sẽ thấy hơi khó chịu."
Chỉ đến lúc này, Omega kia mới chú ý đến pheromone lảng vảng trong không khí. Dù đã tan gần hết, nhưng hương thơm ấy vẫn đủ để đánh thức một bản năng trong cậu, một cảm giác thôi thúc quen thuộc bỗng trỗi dậy.
Hương thông tùng.
Ngay lập tức, một luồng sét như đánh thẳng vào đầu, chân tay cậu mềm nhũn. Dư âm của pheromone xoa dịu ấy gợi dậy trong cơ thể cậu một h*m m**n mơ hồ khó hiểu. Cậu lặng người nhìn Lục Thu Viễn, thì thầm: "Thông tùng..."
"Hửm?"
"Anh là Lục Thu Viễn." Đôi mắt của Omega ấy đen láy như đá mã não, lời nói thốt ra chắc nịch. Khi ánh mắt cậu ta dừng lại nơi chiếc bụng tròn trĩnh của Lục Thu Viễn, trong đáy mắt hiện lên bi thương, không cam lòng và cả chút căm hận.
Lục Thu Viễn không nhớ mình từng gặp Omega này, đang định hỏi lại thì đối phương đã vội vã quay người bỏ chạy khỏi phòng nghỉ, như thể đang trốn chạy một điều gì đó không thể đối mặt.
Sau đó, rõ ràng bầu trời đêm vẫn trong xanh, không một gợn mây, thế mà một tia sét bất ngờ xé ngang bầu trời.
"Ầmmm."
Mùa đông rất hiếm có giông sấm, vậy mà cơn mưa giông ấy lại bất thình lình đổ ập xuống, len lỏi cả vào tim Lục Thu Viễn. Anh bỗng thấy hoảng loạn, mí mắt trái giật liên hồi. Anh vội vã quay lại ngồi xuống ghế sofa, đưa tay ôm lấy ngực, cố trấn tĩnh trái tim đang đập dồn dập.
Âm nhạc bên ngoài vẫn dịu dàng vang lên, hoàn toàn không bị tiếng sấm làm gián đoạn. Trán anh rịn đầy mồ hôi. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lục Thu Viễn đứng dậy, định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Trên đường đi, vài nhân viên phục vụ thân thiện hỏi anh có cần giúp đỡ không, anh đều lắc đầu từ chối.
Có lẽ là vì sắp đến ngày sinh, nên cơ thể mới trở nên yếu ớt như vậy.
Chỉ một tiếng sấm thôi mà cũng khiến anh giật mình đến mức này? Lục Thu Viễn tự cười nhạo chính mình yếu đuối, trong lòng thầm nghĩ tối nay nhất định phải bắt Cố Kiềm Minh dỗ dành thật kỹ. Nhưng nghĩ đến việc mai anh ấy còn phải đi làm, anh lại chẳng nỡ làm phiền.
Anh lắc đầu, tự thú nhận rằng mình thật sự quá mức yêu Cố Kiềm Minh rồi.
Dù giữa họ là một cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu, dù độ phù hợp giữa hai người rất thấp, nhưng chỉ cần mình cố gắng, Cố Kiềm Minh rồi sẽ thích anh nhiều hơn. Lục Thu Viễn vẫn luôn tin như vậy.
Thế nên anh đã rất nỗ lực, nỗ lực để hòa hợp với Cố Kiềm Minh, nỗ lực để trao trái tim chân thành của mình cho người ấy.
Tiếc thay, trời chẳng chiều lòng người.
Giữa tiếng sấm rền vang, vừa bước tới trước cửa nhà vệ sinh, anh nhìn thấy chính là Omega nhỏ nhắn như chú thỏ non khi nãy đang bị một Alpha ôm chặt vào lòng. Trong không khí tràn ngập mùi pheromone ngọt ngào đến phát ngấy của Omega, ngọt đến mức như nhấn chìm cả căn phòng trong lớp mật dính nhớp.
Mùi pheromone bùng phát đến mức này, chỉ có thể là do gặp phải một Alpha có độ phù hợp cực cao.
Mà thứ pheromone đang quyện chặt với mùi hương ấy chính là mùi thông tùng quen thuộc, thứ hương anh đã ngửi suốt bao năm qua.
Lục Thu Viễn đứng đó, lặng người.
Omega ấy đang bước vào kỳ ph*t t*nh, dùng toàn lực để mê hoặc Cố Kiềm Minh.
Trước mắt anh, Cố Kiềm Minh hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành một kẻ bị độ phù hợp điều khiển, cùng Omega đó không hề biết xấu hổ mà cuốn lấy nhau. Dù Lục Thu Viễn đã bước đến trước mặt họ, cả hai vẫn không hề có ý định rời nhau ra.
Cố Kiềm Minh quay lưng lại với Lục Thu Viễn, còn Omega kia thì dùng đôi mắt ngấn lệ lặng lẽ nhìn anh.
Ánh mắt đó như đang van xin: "Xin đừng cướp anh ấy đi."
Lục Thu Viễn sững sờ, sắc mặt trắng bệch. Anh lập tức lao đến kéo Cố Kiềm Minh ra, nhưng lại bị đối phương mạnh tay đẩy ngã.
Cố Kiềm Minh lúc này hoàn toàn như biến thành một người xa lạ, chẳng khác nào một con dã thú chỉ biết làm theo bản năng tìm kiếm pheromone mà mình khao khát. Anh ta gọi tên Omega kia, mê muội đến mức ngoài người đó ra, thế giới này chẳng còn ai tồn tại.
"Cố Kiềm Minh!" Lục Thu Viễn hét lên, cả người run rẩy. Cơn đau dữ dội lan khắp bụng anh, đồng thời, anh cũng bị luồng pheromone quá mạnh kia bức bách, khiến từng bước lùi về phía sau như rơi vào vực thẳm.
Trước mắt anh, Alpha của mình đang ôm hôn một Omega khác đầy cuồng nhiệt, tất cả chỉ vì cái gọi là độ phù hợp.
Alpha ấy còn hung hăng đẩy anh ngã xuống chỉ vì pheromone không thuộc về anh.
Cổ họng Lục Thu Viễn nghẹn lại, một cơn buồn nôn dâng trào. Anh vịn lấy tường, cố gắng chịu đựng cơn đau, lê từng bước đi về phía đại sảnh.
Lúc ấy, Chủ tịch Khâu đang đi tìm thư ký, giọng đầy khó chịu: "Lưu Đông Ngạn rốt cuộc đi đâu rồi? Cậu ta là ai giới thiệu đến vậy? Làm việc thì lộn xộn, ngày nào cũng gây chuyện!"
Trợ lý thấp giọng run rẩy đáp: "Dạ, là người nhà Chủ tịch sắp xếp. Phu nhân thấy ngài mãi không chịu hẹn hò nên lo lắng. Bà nói anh Lưu hợp độ khá cao với ngài, tận 55% lận ạ. Dù không nghiêm túc thì quen thử cũng được."
"Vớ vẩn!" Khâu tổng vừa dứt lời thì bất ngờ trông thấy Lục Thu Viễn lảo đảo bước vào.
Ông ta không hề xa lạ gì với Lục Thu Viễn, cả hai từng học cùng trường cấp ba, Khâu tổng lớn hơn hai khóa. Khi đó Lục Thu Viễn còn là một Omega năm nhất giỏi giang và tuấn tú bậc nhất trường, làm sao ông có thể không động lòng cho được?
Anh từng theo đuổi Lục Thu Viễn, nhưng năm đó Lục Thu Viễn chỉ coi anh như những Alpha khác theo đuổi mình, căn bản không ghi nhớ nổi tên anh.
Giờ gặp lại, anh không ngờ Lục Thu Viễn đã có cả con.
Tổng Giám đốc Khâu thấy sắc mặt Lục Thu Viễn không ổn, vội vã tiến lên đỡ lấy, nhưng lại bị Lục Thu Viễn yếu ớt hất tay ra. Giọng anh khàn đặc: "Đừng chạm vào tôi."
Anh ngẩng đầu lên, viền mắt ửng đỏ, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống không ngừng. Ánh mắt anh hoảng loạn, cứ như đang tìm kiếm một thứ gì đó cho đến khi dừng lại ở một chai rượu đặt gần đó.
Tối hôm ấy, nhà họ Cố gặp phải một vụ bê bối chấn động.
Tin tức tràn lan chỉ sau một đêm, trở thành trò cười trên bàn trà của bao người.
Đặc biệt là những ai tham gia buổi tiệc hôm đó, họ đều rõ như lòng bàn tay: Cố Kiềm Minh đã gặp được một Omega có độ phù hợp lên đến 85%, mà không rõ vì sao Omega đó lại đang trong thời kỳ ph*t t*nh. Cả hai mất kiểm soát, quấn quýt lấy nhau. Ngay trước khoảnh khắc Alpha cắn xuống cổ Omega để đánh dấu, bạn đời hợp pháp của anh Lục Thu Viễn đã cầm một chai rượu đập mạnh vào sau đầu Cố Kiềm Minh, cưỡng chế chấm dứt màn kịch điên rồ ấy.
Sau gáy của Omega vẫn sạch sẽ, không dính chút pheromone thông tùng nào.
Tiếng còi xe cứu thương rít lên trong đêm. Chai rượu vỡ nát trong tay Lục Thu Viễn rơi xuống đất, những mảnh thủy tinh văng tung tóe. Cả người anh run rẩy, nhìn Cố Kiềm Minh ngã gục trước mặt, trong phút chốc liền mất hết sức lực.
Vì cú sốc đó, Lục Thu Viễn sinh non, đứa bé vừa chào đời đã phải đưa ngay vào lồng ấp.
Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng khiến người ta nghẹt thở và tuyệt vọng. Lục Thu Viễn nằm trên giường bệnh, sau khi tỉnh lại thì chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ của mẹ và dì Trương bên cạnh, tiếng cha và em gái giận dữ mắng nhiếc nhà họ Cố, cùng với lời xin lỗi rối rít từ cha mẹ Cố gia.
Chỉ duy nhất không có là giọng nói dịu dàng anh hằng quen thuộc, từ người lẽ ra nên ở bên anh lúc này Cố Kiềm Minh.
Lục Thu Viễn nghiêng đầu sang một bên, nước mắt thấm ướt cả gối.
Anh chưa từng nghĩ trước sự chi phối của độ phù hợp pheromone, lý trí con người lại yếu ớt đến vậy.
----------------
lledungg: Chú quá đỉnh chú ơiiiiiii.