Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 94

Cố Kiềm Minh bị đập chai rượu vào sau đầu đến mức "nở hoa", hôn mê suốt một ngày. Sau khi tỉnh lại, hồi tưởng lại đêm hôm đó đầy hỗn loạn, sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy. Gần như là lảo đảo dưới sự hướng dẫn của y tá, anh chạy đến phòng bệnh của Lục Thu Viễn.

 

Lúc này, cha mẹ anh đang đứng cạnh giường bệnh, không ngừng cam kết điều gì đó với Lục Thu Viễn.

 

"Anh sẽ cho người đuổi Omega đó đi, một Omega có độ phù hợp cao như vậy chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, không nên để cậu ta ở gần hai đứa."

 

Đặc biệt là cha của Cố Kiềm Minh, ông xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, đối mặt với Lục Thu Viễn đang yếu ớt nằm trên giường, ông nói: "Thu Viễn, chuyện lần này là lỗi của Kiềm Minh, cũng khiến nhà họ Lục mất mặt."

 

Lục Thu Viễn khẽ lắc đầu, trong giọng nói phảng phất vị đắng: "Độ phù hợp lên đến 85%, lại đúng vào kỳ ph*t t*nh. Dù là ai cũng không thể chống lại được."

 

Cũng chính vào ngày hôm đó, Lục Thu Viễn mới biết thì ra Omega đó chính là người mà Cố Kiềm Minh từng từ chối trước khi kết hôn. Cậu ta tên là Lưu Đông Ngạn, là đàn em của Cố Kiềm Minh thời đại học.

 

"Cha, mẹ." Lục Thu Viễn mở lời: "Chuyện này, con muốn tự mình giải quyết."

 

Nếu hôm ấy anh không cố chấp đòi đi cùng, để Cố Kiềm Minh phải giải phóng pheromone an ủi trong phòng nghỉ, thì Lưu Đông Ngạn người tình cờ đi nhầm vào đã không bị kích phát kỳ ph*t t*nh sớm, khiến mọi chuyện vượt ngoài kiểm soát.

 

Trước một độ phù hợp quá cao như vậy, bất kể là Cố Kiềm Minh hay Lưu Đông Ngạn, họ đều chỉ là nạn nhân của pheromone.

 

Lục Thu Viễn từng học chuyên ngành liên quan đến pheromone, anh hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.

 

Thế nên, dù có buồn đau, anh vẫn biết phân rõ đúng sai, biết cái gì nên làm, cái gì không. Chuyện này cũng không phải do Lưu Đông Ngạn cố ý. Suy cho cùng, tất cả chỉ vì pheromone an ủi mà ra.

 

Lục Thu Viễn không chọn cách đuổi cậu ta đi thật thô bạo, mà âm thầm cho Lưu Đông Ngạn một khoản tiền, sắp xếp cho cậu ta một công việc ở nơi xa xôi hẻo lánh.

 

Đối với Cố Kiềm Minh, anh không oán trách gì nhiều, chỉ bình thản nói: "Kiềm Minh, độ phù hợp là thứ không thể thay đổi. Cho nên em không mong hai người gặp lại nhau nữa."

 

Cố Kiềm Minh đầu còn quấn băng, trông thảm hại chưa từng thấy. Anh không do dự, lập tức gật đầu đồng ý.

 

"Thu Viễn, anh sẽ khiến cậu ta rời xa chúng ta." Cố Kiềm Minh định đưa Lưu Đông Ngạn rời khỏi thành phố này.

 

"Không sao đâu, em đã xử lý xong rồi." Anh cố tỏ ra như mọi chuyện đã qua.

 

Thế nhưng từ hôm đó trở đi, mỗi lần Cố Kiềm Minh có cuộc họp hay tiệc tùng gì, Lục Thu Viễn đều nhất định đi cùng. Hai người không nhắc đến chuyện cũ, nhưng nó như một cái gai âm ỉ cắm trong lòng họ.

 

Đặc biệt là Lục Thu Viễn, anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, quay sang thấy Cố Kiềm Minh nằm bên cạnh mà lại cảm thấy một nỗi bi ai xộc lên trong lòng, không kìm được mà bật khóc nức nở.

 

Anh rõ ràng biết hôm đó Cố Kiềm Minh hoàn toàn mất ý thức, thế nhưng vẫn không thể nào xua đi được vết nứt trong tim.

 

"Tại sao độ phù hợp giữa chúng ta lại thấp đến vậy." Anh ôm mặt, những lúc đêm sâu tĩnh lặng lại không ngừng nhớ đến hình ảnh điên loạn của Cố Kiềm Minh ngày hôm đó.

 

Lục Thu Viễn cảm thấy sợ hãi và bất lực.

 

Sau khi nhận ra sự bất ổn của Lục Thu Viễn, Cố Kiềm Minh đã đưa anh đến gặp bác sĩ tâm lý. Quá trình điều trị kéo dài rất lâu, trong khoảng thời gian ấy, Cố Kiềm Minh bỏ lại toàn bộ công việc, toàn tâm toàn ý ở bên anh, không ngừng hứa hẹn: anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.

 

Anh liên tục nói với Lục Thu Viễn: "Em mới là Omega của anh."

 

Ngày qua ngày, tháng nối tháng.

 

Nhờ sự chăm sóc kiên nhẫn của Cố Kiềm Minh, Lục Thu Viễn dần dần hồi phục.

 

Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu đến khi đứa con của họ lên tám tuổi, Lưu Đông Ngan lại xuất hiện.

 

Lưu Đông Ngạn như bóng ma không chịu tan, vừa đáng sợ lại vừa đáng ghét.

 

Cậu ta lần mò tìm đến viện nghiên cứu nơi Lục Thu Viễn làm việc, chỉ tay vào mặt anh chửi rủa như kẻ mất trí: "Anh tưởng tôi muốn cái độ phù hợp chết tiệt đó chắc?! Ngày hôm đó tôi bị dẫn phát kỳ ph*t t*nh không phải là vì pheromone an ủi của hai người trong phòng nghỉ à?! Lục Thu Viễn, anh giả vờ làm người tốt cái gì? Anh cho tôi tiền, cho tôi công việc, ra vẻ cao thượng tử tế,  thế nhưng thực chất thì sao?!"

 

"......"

 

"Thực ra là anh muốn đuổi tôi đi chứ gì! Nhưng nhà tôi ở thành phố này, nếu phải đi thì là các người phải đi! Chính các người khiến tôi bị cấm cửa trong ngành, bị người ta chỉ trỏ gọi là 'tiểu tam'. Cha mẹ tôi vì tôi mà nhục nhã, những người tôi quen đều khinh thường tôi."

 

Lưu Đông Ngạn mất kiểm soát bật khóc: "Các người đã hại tôi thê thảm đến mức này, anh có biết tôi đã sống thế nào suốt tám năm qua không?"

 

"Lưu Đông Ngạn, tôi chưa từng muốn đuổi cậu đi." Lục Thu Viễn định giải thích, nhưng mới nói được nửa câu đã bị ngắt lời.

 

"Tôi từng thích Cố Kiềm Minh, nhưng tôi đã tự biết thân biết phận rút lui trước khi hai người kết hôn." Lưu Đông Ngạn lau nước mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Nhưng bây giờ các người làm đến mức tuyệt tình như vậy, có bao giờ nghĩ đến chuyện tôi và anh ấy có độ phù hợp lên tới 85% không? Cả thế giới này có mấy ai đạt được mức đó? Nên chỉ cần tôi muốn, anh ấy nhất định sẽ phải đánh dấu tôi."

 

Lưu Đông Ngạn đã không còn là chàng Omega rụt rè năm xưa, tám năm đằng đẵng đã đẩy cậu đến bờ vực của sự điên loạn. Cậu cười khẩy, ánh mắt gần như méo mó: "Độ phù hợp cao đúng là một thứ đáng sợ. Nó khiến con người ta giống như dã thú, trong đầu chỉ còn lại người có độ phù hợp cao nhất, còn lại tất cả đều trở nên mơ hồ. Chính vì vậy mà năm xưa tôi mới không muốn dùng pheromone trói buộc anh ấy."

 

Lục Thu Viễn trầm giọng: "Cậu có biết mình đang nói gì không? Anh ấy là bạn đời hợp pháp của tôi."

 

Thế nhưng Lưu Đông Ngạn chẳng quan tâm gì nữa, vẫn lẩm bẩm một mình như đang lên cơn mê sảng: "Dù Cố Kiềm Minh không thích tôi, ghét tôi đi chăng nữa, thì trước độ phù hợp anh ấy vẫn phải cúi đầu. Anh có thể kết hôn với anh ấy, là vì tôi đã nhường lại."

 

Nếu biết có ngày hôm nay, Lưu Đông Ngạn đã không ngu ngốc ôm hy vọng yêu đương thuần túy. Cậu nên sớm sử dụng thứ mà cậu vốn có: độ phù hợp cao, để nhốt chặt lấy Cố Kiềm Minh, khiến anh ấy không thể trốn đi đâu được.

 

Cùng nhau kéo xuống địa ngục.

 

......

 

Gương mặt của Lưu Đông Ngạn khiến người ta chán ghét, như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lục Thu Viễn.

 

Cho đến tận bây giờ, Lục Thu Viễn vẫn có thể nhớ rõ từng lời, từng chữ mà Lưu Đông Ngạn đã nói vào ngày hôm đó. Tất cả như một cuốn phim cũ mòn, cứ mãi phát lại trong trí nhớ anh không thể xóa nhòa.

 

Lon đồ uống ấm trong tay anh đã nguội lạnh từ lâu, cơn gió lùa qua khiến anh khẽ rùng mình.

 

Lục Thu Viễn từng nghĩ, có lẽ Cố Kiềm Minh vì muốn dứt khoát với Lưu Đông Diễn nên mới tiêm thuốc, mới uống thuốc, năm này qua năm khác như vậy. Nhưng anh không dám hy vọng quá nhiều. Bởi lẽ hy vọng nhiều thì thất vọng càng sâu, anh đã không còn đủ sức để thất vọng nữa rồi.

 

Đúng lúc đó, điện thoại của thư ký Thịnh gọi đến, báo rằng Cố Kiềm Minh đã tỉnh lại.

 

"Cố tổng từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả, trông có vẻ rất đói. Ngài có thể mua chút gì đó mang đến không? Tôi phải quay về công ty xử lý ít việc."

 

Thế là Lục Thu Viễn đứng dậy, mua ít cháo nóng, nhanh chóng quay lại tòa nhà bệnh viện. Nhưng anh không ngờ rằng giữa anh và Lưu Đông Ngạn, lại có thể trớ trêu đến vậy.

 

Họ lại một lần nữa chạm mặt nhau trong thang máy.

 

Lục Thu Viễn dù có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng hiểu được, Lưu Đông Ngạn vào giờ này xuất hiện ở khu nội trú là để gặp ai. Anh thầm trách thư ký Thịnh làm việc thiếu cẩn trọng, cũng tự giễu bản thân vì những lo lắng dư thừa, thật quá nực cười.

 

May là trong thang máy có nhiều người, Lưu Đông Ngạn không để ý đến anh.

 

Thang dừng ở tầng mười tám, quả nhiên Lưu Đông Ngạn bước ra, mà Cố Kiềm Minh thì đang nằm ở tầng mười tám.

 

Lục Thu Viễn không muốn có thêm xung đột, nên đã chủ động không ra khỏi thang máy.

 

Thế nhưng chỉ một giây trước khi cửa thang máy khép lại, anh thấy một đứa bé nhào vào lòng Lưu Đông Ngạn, giọng ríu rít như chim sẻ: "Ba ơi! Ba tới rồi hả? Cha tỉnh lại rồi, cứ nhắc ba mãi luôn đó!"

 

Tim Lục Thu Viễn như hẫng một nhịp. Anh chưa bao giờ nghe nói Lưu Đông Ngạn có con, mà cha của đứa trẻ ấy là ai, anh không dám nghĩ tiếp. Vậy mà, anh vẫn còn bận lòng, vẫn còn để tâm.

 

Lục Thu Viễn không tới phòng bệnh, anh quay về biệt thự của Cố Viễn Sâm. Anh không muốn ở một mình, anh cần có người để trò chuyện.

 

Nhưng nếu lúc đó Lục Thu Viễn bước ra khỏi thang máy, anh sẽ nghe thấy câu nói tiếp theo của đứa bé: "Ba ơi, cha nói bánh kếp con với anh làm sáng nay dở quá trời, mà vẫn ăn nhiều lắm đó~"

 

Trong biệt thự, Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đang ở trong thư phòng.

 

Lục Thu Viễn gõ nhẹ hai cái lên cửa, Quý Mạc lập tức ra mở, đưa tay ra hiệu "suỵt". Lục Thu Viễn nhìn vào trong, thấy Cố Viễn Sâm đang nghiêng người nằm ngủ say trên chiếc ghế mềm mà Quý Mạc thường nằm.

 

"Viễn Sâm ngủ rồi à?" Lục Thu Viễn bước đến gần, thấy trên mặt anh có dán băng cá nhân, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

 

"Anh ấy cứ cố cho con pheromone để trấn an, mệt quá nên bị trượt chân ngã từ cầu thang." Quý Mạc nhíu chặt mày, hai tay cũng vô thức vò lấy vạt áo, khe khẽ nói: "Con xin lỗi."

 

Lục Thu Viễn khẽ chạm tay vào mặt Cố Viễn Sâm rồi lại nhanh chóng rụt lại, sợ làm anh tỉnh giấc. Ông quay đầu đi, khẽ thở dài: "Không trách con đâu, là Viễn Sâm tự mình nhất quyết muốn làm vậy."

 

Quý Mạc mím môi, khẽ nói: "Chú Lục, thật ra dạo gần đây cháu đã khá hơn nhiều rồi... không nhất thiết phải cần đủ mười hai tiếng đâu, như vậy sẽ gây áp lực lớn cho anh ấy quá."

 

Lời nà vô hình trung lại mang theo chút xót xa.

 

"Tiểu Mạc, con phải nghe lời bác sĩ." Lục Thu Viễn dịu giọng khuyên bảo: "Viễn Sâm mệt rồi, cứ để nó nghỉ ngơi một lúc đi."

 

Quý Mạc hé môi định nói gì đó, rồi lại ngoan ngoãn gật đầu: "...Vâng."

 

Cậu thấy hôm nay Lục Thu Viễn không còn vẻ ôn hòa như thường, bèn rót một tách trà, nhẹ nhàng hỏi: "Chú Lục, hôm nay tâm trạng chú không tốt ạ?"

 

"Lộ rõ lắm sao?"

 

"Một chút ạ."

 

"Có lẽ hôm nay chú gặp ma rồi." Lục Thu Viễn nhận lấy tách trà, nhưng đầu lưỡi toàn là vị đắng. Ông nói: "Ban đầu còn định trò chuyện với hai đứa, thôi để dịp khác vậy."

 

Nhưng Quý Mạc lại đi tới bên Cố Viễn Sâm, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho anh. Cậu kéo tấm chăn đang đắp cho Cố Viễn Sâm quấn quanh người mình, như muốn giữ lại chút pheromone còn sót lại của anh, rồi chủ động kéo tay Lục Thu Viễn dẫn ông rời khỏi thư phòng, khẽ khàng khép cửa lại: "Cháu trò chuyện với chú nhé."

 

...

 

Nói là trò chuyện, nhưng Lục Thu Viễn lại mang nét mặt ưu tư, không hề đề cập tới chuyện mình vừa gặp phải, rõ ràng là không muốn nói ra.

 

Hai người bèn chuyển sang bàn chuyện chuyên môn, không ngờ việc học lại mang đến niềm vui, nói chuyện càng lúc càng hứng thú.

 

"Cháu chắc chắn sẽ rất thích công việc trong viện nghiên cứu đấy, thật sự không nghĩ đến chuyện ở lại sao?" Lục Thu Viễn cố thuyết phục.

 

Khác với lần trước chỉ im lặng, lần này Quý Mạc cũng không dứt khoát từ chối. Cậu chỉ khẽ nói: "Cháu không biết nữa."

 

"Thế, cháu có muốn ở lại không?"

 

Quý Mạc ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách đã vơi đi nhiều u ám.

 

Lục Thu Viễn nhẹ giọng: "Thật ra sau khi Viên Lập Mận bị tống vào tù, cháu ở đâu cũng đều an toàn cả, không nhất thiết phải ra nước ngoài với ngài Hàn. Nếu cháu không muốn ở bên Viễn Sâm, nó cũng sẽ không ép buộc gì cháu đâu. Ở lại đây, hoàn thành việc học, làm điều mình muốn chẳng phải tốt hơn sao?"

 

Quý Mạc mấp máy môi, rõ ràng đang dao động, nhưng lại chẳng nói nên lời.

 

Cậu đang do dự.

 

Lục Thu Viễn sợ mình thúc ép quá vội, vội vàng giải thích: "Chú Lục không phải đang lấy chuyện này để buộc cháu phải chấp nhận Viễn Sâm."

 

"Cháu chưa từng trách anh ấy, chỉ là..." Quý Mạc cụp mắt xuống, vẻ mặt mang theo giằng xé.

 

"Tiểu Mạc, sau khi cháu rời đi, Viễn Sâm suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc với rượu chè, chẳng nghe ai khuyên can, cuối cùng còn nhập viện." Nói đến đây, Lục Thu Viễn thấy rõ Quý Mạc khẽ run vai, bèn tiếp tục: "Sau cơn bạo bệnh đó, nó mới thật sự nghĩ thông suốt. Lúc ấy, nó đâu hề biết nhà họ Quý đã làm gì với cháu, ai cũng tưởng chính cháu hại Quý Mộc, cho rằng cháu là kẻ xấu. Nhưng ngay cả khi như thế, Viễn Sâm vẫn muốn đi tìm cháu. Nếu nó không yêu cháu, thì khi đó chẳng phải đã có lý do danh chính ngôn thuận để cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý rồi sao?"

 

Ánh mắt Lục Thu Viễn đỏ lên, thậm chí còn có chút ghen tị với Quý Mạc trước mặt.

 

Quý Mạc ngẩn người.

 

Cậu nghe Lục Thu Viễn nói tiếp: "Đừng lúc nào cũng chỉ biết trốn chạy. Đến khi quay đầu lại mới thấy hối hận, thì đã không còn cách nào cứu vãn nữa rồi."

 

Năm tháng chẳng bao giờ quay đầu.

 

Trái tim của Quý Mạc không phải làm từ đá, những lời chân thành nối tiếp nhau khiến bức tường lạnh lẽo sau lưng cậu dần trở nên xa vời. Huống hồ, cậu từng thích Cố Viễn Sâm đến nhường ấy. Nếu là chia tay ngay từ đầu thì còn dễ, nhưng giờ đây, sau một khoảng thời gian dài được chăm sóc dịu dàng như nước chảy mây trôi, lớp phòng bị trong cậu đang dần mềm lại. Đặc biệt là từ sau lần Cố Viễn Sâm bật khóc trong bệnh viện, sự kháng cự trong lòng Quý Mạc ngày một vơi bớt.

 

Cậu vừa thả lỏng, lại vừa sợ rằng sự mềm lòng của mình sẽ là một sai lầm.

 

Thích là một thứ sức mạnh không thể kiểm soát. Nó vẫn luôn tồn tại, dù trước kia từng bị đông cứng, hóa thành băng, bị ném vào một vùng nước chết thì chỉ cần Cố Viễn Sâm kiên nhẫn bước về phía cậu, nơi ấy vẫn có thể nhen lên một tia lửa.

 

Tình cảm chất chứa hơn mười năm qua đã trở thành một nút thắt trong lòng, người buộc là Cố Viễn Sâm, thì người có thể tháo gỡ cũng chỉ có thể là Cố Viễn Sâm.

 

Quý Mạc cúi đầu: "Dạo gần đây cháu hay nghĩ, phải chăng là thời gian vẫn chưa đủ dài? Rõ ràng đã biết cháu từng làm nhiều chuyện không tốt như thế, vậy mà anh ấy vẫn còn thích cháu. Cháu nghĩ, nếu thêm chút thời gian nữa, có lẽ anh ấy sẽ tỉnh ra. Cho nên cháu mới tỏ ra lạnh nhạt, khác hẳn với trước kia. Bởi vì trước kia cháu lúc nào cũng đuổi theo anh ấy, giống như anh đi đâu thì cháu cũng phải theo đó vậy."

 

"Đuổi theo một người, thật sự mệt lắm... cháu chưa bao giờ dám dừng lại, dù chỉ một bước."

 

Quý Mạc cười khẽ, nụ cười đầy cay đắng: "Bây giờ nghĩ lại, hành động đó thật sự rất phiền phức. Thật may là Cố Viễn Sâm đã từng quay đầu lại nhìn cháu một cái."

 

"Ngày hôm đó trong bệnh viện, anh ấy nói với cháu rất nhiều điều. Cháu chưa từng nghe anh ấy nói nhiều đến thế. Anh ấy bảo, anh thích cháu, bất kể cháu là người thế nào, bất kể cháu có pheromone hay không... Lúc ấy, trong lòng chau vừa đau đớn lại vừa nóng rực."

 

Lục Thu Viễn im lặng lắng nghe, ánh mắt dịu dàng, như đang chờ một đứa trẻ trút hết nỗi lòng.

 

"Điều đó khiến cháu vô cùng bối rối. Bởi vì độ tương thích giữa chúa và anh ấy thật sự rất thấp. Hơn nữa, bây giờ cháu thậm chí còn chẳng có pheromone. Nếu một ngày nào đó anh ấy gặp được một người có độ tương thích cao hơn, cháu phải làm sao đây?"

 

Đó là một câu hỏi mà ngay cả Lục Thu Viễn cũng không thể trả lời.

 

Khi một người với độ tương thích thấp gặp phải người có độ tương thích cao, với tư cách là một Alpha, liệu họ sẽ lựa chọn ra sao? Hoặc có lẽ, số phận ngay từ đầu đã chẳng cho phép họ được lựa chọn gì cả.

 

Trong thế giới này, chỉ có rất ít người có thể gặp được bạn tâm giao thực sự của mình trong suốt quãng đời dài đằng đẵng. Mà một khi đã gặp được, dưới sự dẫn dắt của pheromone, không cần bất kỳ lời nói hay hành động nào, họ cũng có thể nhận ra nhau.

 

Giống như pheromone của họ từng gắn liền trước khi được sinh ra, nay xa cách nhiều năm rồi cuối cùng cũng tương phùng.

 

Chúng sẽ hòa quyện, cuốn lấy nhau không chút do dự, cho đến khi một trong hai tan biến.

 

Sức mạnh của độ tương thích chính là như vậy. Nếu không, năm xưa Lục Thu Viễn đã chẳng bất chấp quá khứ đầy tai tiếng của nhà họ Quý, một mực muốn gả con trai vào đó.

 

Quý Mạc hít một hơi thật sâu: "Chú Lục... Mẹ ruột của cháu là vợ cả, vậy mà cả đời lại bị người ta coi là đứa con của kẻ thứ ba. Từ nhỏ đến lớn, cháu luôn sống rất đau khổ, những vết thương lòng cứ bị người khác xé toạc ra hết lần này đến lần khác. Tất cả bắt đầu từ vết nứt do cuộc ly hôn giữa ba cháu và mẹ gây ra."

 

Cậu nói: "Dù thế nào, những tổn thương sinh ra trong một cuộc hôn nhân cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu đứa trẻ. Cháu rất sợ con mình cũng sẽ giống như cháu, nhưng cháu cũng biết anh ấy không phải người như vậy."

 

Ngay cả bản thân Quý Mạc cũng không ý thức được cậu vừa gọi Cố Viễn Sâm là "anh".

 

Cậu hơi ngẩn ra, rồi quay sang nói tiếp: "Chú Lục, bây giờ cháu không thể đưa ra câu trả lời, cũng chẳng đủ nhẫn tâm để từ chối anh ấy. Giống như anh ấy nói, có lẽ chúng cháu vẫn cần thêm thời gian. Cháu cũng sẵn lòng cho anh ấy thời gian để cả hai có thể thật sự hiểu rõ về nhau."

 

Đồng thời, Quý Mạc cũng muốn cho chính mình một cơ hội.

 

Lục Thu Viễn thoáng ngây người. Ông không dám khẳng định bốn chữ "cần thêm thời gian" là đúng hay sai. Chỉ biết rằng, khoảng thời gian giữa anh và Cố Kiềm Minh năm xưa có lẽ đã kết thúc từ lâu rồi, khi đường kẻ định mệnh lặng lẽ đặt xuống một dấu chấm hết.

Bình Luận (0)
Comment