Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 95

Nửa tiếng sau, Cố Viễn Sâm hấp tấp bước ra khỏi thư phòng. Anh thấy Quý Mạc đang quấn chăn ngồi trên sofa trò chuyện với Lục Thu Viễn, trên bàn trà đặt vài món bánh ngọt, dường như chỉ mới ăn được vài miếng.

 

Anh khẽ thở ra một hơi, lập tức tỏa ra pheromone an ủi, hương trà đắng theo đó mà lan ra. Đúng lúc ấy, chiếc chăn quấn quanh người Quý Mạc cũng vừa hay không còn lưu lại pheromone gì nữa.

 

Cố Viễn Sâm ngồi xuống cạnh cậu: "Xin lỗi, anh ngủ quên mất rồi. Sao em không gọi anh dậy?"

 

"Anh phải duy trì mười hai tiếng, đâu cần làm liên tục không ngừng nghỉ. Mệt thì nghỉ một chút cũng được, em không sao mà." Quý Mạc nói.

 

Đầu Cố Viễn Sâm vẫn còn hơi choáng. Dạo này dì Trương đã chăm anh rất chu đáo, ăn uống đủ đầy, nhưng việc phải liên tục giải phóng pheromone an ủi vẫn khiến cơ thể anh chịu không ít áp lực.

 

"Sáng mai anh sẽ đến gặp bác sĩ lấy thêm thuốc, chắc lần trước thuốc bổ dùng hết rồi." Cố Viễn Sâm nói.

 

Lục Thu Viễn nhấp một ngụm trà: "Mai ba cũng đến bệnh viện, để ba lấy giúp con."

 

"Ba đến bệnh viện làm gì ạ?"

 

"Cha con lại phải nhập viện rồi."

 

Cố Viễn Sâm vội hỏi: "Cha con rốt cuộc bị sao vậy?"

 

Lục Thu Viễn hạ giọng, điềm tĩnh nói: "Con đừng lo, không phải chuyện gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là được. Tháng này con đừng lo nghĩ gì cả, cứ ở bên Tiểu Mạc, đừng rời khỏi cậu ấy nửa bước."

 

Cố Viễn Sâm đan hai tay lại, đặt lên đầu gối, khẽ gật đầu: "Con biết rồi. Tối nay con sẽ gọi điện cho cha."

 

"Ừm, còn một chuyện nữa."

 

"Chuyện gì ạ?"

 

"Ba định ly hôn với cha con."

 

Lục Thu Viễn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, động tác chậm rãi. Khi thốt ra câu nói ấy, giọng điệu ông bình thản như thể chỉ đang nói một câu chuyện thường ngày, thong thả mà rõ ràng. Việc ly hôn đã canh cánh trong lòng Lục Thu Viễn suốt bao nhiêu năm. Ban đầu là vì hai bên trưởng bối không cho phép, sau đó là chính ông cũng đã nản lòng, cảm thấy thôi thì cũng chẳng sao.

 

Còn bây giờ, là vì ông thấy đã đến lúc.

 

Cố Kiềm Minh cần một gia đình, còn ông thì cần được giải thoát. Việc tiếp tục giày vò nhau là lựa chọn thiếu lý trí nhất.

 

...

 

"Ly hôn?"

 

Hai chữ ấy khiến Cố Viễn Sâm và Quý Mạc chấn động mạnh, cả hai nhất thời đều không kịp phản ứng.

 

Yết hầu Cố Viễn Sâm khẽ động, giọng đầy khó tin: "Ba... a đang đùa sao?

 

Lục Thu Viễn điềm nhiên nói: "Ngày trước kết hôn, chúng ta chỉ vì lợi ích của hai nhà. Giờ nhà họ Lục và nhà họ Cố đều đã đạt được điều mình muốn, ba cũng không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa."

 

Ông không hề hỏi ý kiến Cố Viễn Sâm, chỉ đơn giản là thông báo một tiếng.

 

Những năm qua, Lục Thu Viễn tự cho rằng mình đã làm đủ nhiều cho nhà họ Lục, cho cả Cố Viễn Sâm. Ông cũng tin rằng sự cố chấp năm xưa của mình là sai lầm, giờ đây không cần thiết phải tiếp tục ràng buộc bản thân và Cố Kiềm Minh nữa.

 

Mức độ tương thích 85%, nghe thôi cũng khiến người ta ghen tị.

 

Nếu năm đó không có cuộc hôn nhân sắp đặt này, liệu Cố Kiềm Minh có sớm chấp nhận Lưu Đông Ngạn không?

 

Lục Thu Viễn không biết bạn tâm giao thực sự sẽ sống với nhau thế nào, nhưng chắc chắn sẽ là những ngày tháng ngọt ngào trong sự hòa hợp của độ tương thích. Nếu thật sự như vậy, thì Cố Kiềm Minh sẽ trở thành một Alpha luôn đúng giờ về nhà ăn tối chứ? Ông ấy có chơi đùa cùng con với Lưu Đông Ngạn không? Khi nhìn Lưu Đông , ánh mắt của ông sẽ như thế nào? Chắc hẳn sẽ vui vẻ hơn nhiều so với khi đối diện với mình, phải không?

 

Lục Thu Viễn nghĩ đến những điều này không khỏi cười khổ. Những kỷ niệm đẹp giữa ông và Cố Kiềm Minh đều dừng lại ở thời điểm Cố Viễn Sâm tám tuổi, rất nhiều điều đã trở nên xa vời đến mức ông không thể nhớ nổi nữa.

 

"Ba không ở lại ăn tối đâu, ngày mai ba sẽ qua." Lục Thu Viễn đứng dậy, rời khỏi biệt thự.

 

Ngoài trời, những bông tuyết nhẹ nhàng bay lả tả, thoáng chốc đã tan biến thành những hạt nước li ti trước khi kịp chạm đất. Bóng lưng của Lục Thu Viễn bước đi, không biết vì sao lại mang theo chút gì đó cô đơn.

 

Mùa đông đến nhanh hơn mùa hè, và nhiệt độ cũng hạ xuống nhanh như mọi khi. Khi biệt thự chưa bật hệ thống sưởi, việc ra khỏi giường là không thể, còn Quý Mạc lại có cơ thể nhạy cảm với cái lạnh, càng không muốn rời khỏi chăn.

 

Nhưng bụng của cậu đã lớn, nằm mãi cũng không thoải mái, đôi khi giữa đêm cậu phải ngồi dậy một chút để tựa vào giường. Cố Viễn Sâm đã cho người bật sưởi sớm và mỗi ngày đều giám sát Quý Mạc đi dạo trong khu vườn trống, nhắc nhở cậu chú ý vận động.

 

Cỏ dại trong vườn đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến mùa đông lại càng trở nên hoang vắng.

 

"Trước sân anh có định trồng gì không?" Quý Mạc lần đầu tiên chủ động hỏi.

 

"Muốn trồng chút hoa sơn chi." Cố Viễn Sâm vừa lấy chiếc áo choàng đắp lên vai cậu, vừa cẩn thận dặn dò: "Cẩn thận dưới chân."

 

Quý Mạc thở ra một làn hơi trắng: "Nhưng nếu trồng đầy hoa sơn chi, mùa hè sẽ thơm quá đấy." Mọi thứ, nếu quá nhiều, đều sẽ trở thành gánh nặng. Hoa hồng là vậy, hoa sơn chi cũng vậy, yêu cũng vậy.

 

"Không đâu, anh thích hoa sơn chi." Cố Viễn Sâm cười, nói với giọng bình thường như mọi khi.

 

Quý Mạc chớp mắt, không biết nên đáp lại thế nào trước lời thổ lộ không trực tiếp của Cố Viễn Sâm. Cậu chỉ kéo chặt chiếc áo choàng quanh mình.

 

Cố Viễn Sâm cũng không yêu cầu cậu phải nói gì, hai người cứ đi đi lại lại vài vòng trong khu vườn, đứa trẻ trong bụng cũng hùa theo mà nghịch ngợm.

 

Đột nhiên, Quý Mạc hỏi Cố Viễn Sâm: "Anh có muốn sờ thử không?"

 

"Gì cơ?" Cố Viễn Sâm không kịp phản ứng.

 

Quý Mạc đưa tay ra, lần đầu tiên trong thời gian dài cậu chủ động nắm lấy tay Cố Viễn Sâm. Cậu kéo tay anh từ từ đặt lòng bàn tay lên bụng mình. Dù là qua lớp áo bông, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của đứa trẻ trong bụng.

 

Cố Viễn Sâm cảm nhận được sự động đậy nhỏ dưới tay mình, vẻ mặt anh đờ đẫn. Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh chạm vào đứa bé. Cố Viễn Sâm bỗng cảm thấy mắt mình ươn ướt, không kìm được mà cười. Anh quỳ xuống, chỉ dùng một tay được Quý Mạc nắm, lần đầu tiên chào hỏi đứa bé.

 

Pheromone của Cố Viễn Sâm làm đứa trẻ trong bụng hứng thú vô cùng, nó không kìm được muốn gặp cha mình, tham lam nhận lấy pheromone từ cha.

 

"Nó có vẻ rất vui." Quý Mạc bị đứa trẻ nghịch ngợm làm cho mệt mỏi, thở dài.

 

Cố Viễn Sâm lấy tay vụng về lau mắt: "Anh cũng rất vui."

 

Một tháng trôi qua thật nhanh. Giờ đây Cố Viễn Sâm không còn phải dành tới mười hai giờ mỗi ngày để cung cấp pheromone an ủi cho Quý Mạc. Tuy hiện tại đã khôi phục lại như trước chỉ còn ba giờ, nhưng Cố Viễn Sâm vẫn giảm cân rõ rệt, dù dì Trương có bổ sung cho anh thế nào đi ,  anh vẫn rất khó để phục hồi nhanh chóng.

 

Quý Mạc không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau .

 

Cậu lặng lẽ dọn dẹp những vật dụng cá nhân của Cố Viễn Sâm trong phòng ngủ của mình, rồi bảo dì  rằng một lát nữa sẽ sắp xếp chúng và chuyển sang phòng ngủ bên cạnh.

 

Hành động này trong mắt Cố Viễn Sâm thật sự rất tổn thương. Anh nghĩ rằng Quý Mạc dùng xong rồi bỏ anh đi, cả người cảm thấy thất vô cùng mất mát.

 

May mà Quý Mạc không phải là người im lặng chịu đựng, cậu chủ động đưa một ít trái cây đến trước mặt Cố Viễn Sâm: "Anh có phải ban đêm vẫn âm thầm cung cấp pheromone an ủi cho em không?"

 

Cố Viễn Sâm im lặng, anh nghĩ Quý Mạc đã ngủ say nên không hề biết.

 

"Mỗi sáng thức dậy, trong phòng vẫn còn đầy pheromone an ủi. Nếu em không bảo anh chuyển sang phòng bên cạnh, liệu anh có tiếp tục làm như vậy không?"

 

Dù dì Trương có nấu bao nhiêu canh, chăm sóc tận tình đến đâu cho Cố Viễn Sâm cũng không có tác dụng gì.

 

Cố Viễn Sâm bị bắt quả tang, thành thật thừa nhận: "Anh nghĩ, cho thêm một chút thì cũng không sao."

 

Quý Mạc chỉ vào bụng mình, sửa lại: "Nó sẽ thành đứa bé béo phì đấy, anh cũng phải biết giới hạn của mình."

 

Câu này của Quý Mạc khiến Cố Viễn Sâm cảm thấy như nuốt phải một ngụm thuốc đắng, không thể nói ra được nỗi khổ. Quý Mạc lo lắng cho đứa trẻ là đúng, nhưng câu "biết giới hạn" làm Cố Viễn Sâm cảm thấy thật sự khó chịu, như thể một Alpha như anh lại không làm được gì. Nhưng đúng là anh mệt mỏi đến mức quầng thâm cũng đã hiện rõ.

 

"Anh đảm bảo tối sẽ không lén làm chuyện như vậy nữa, anh có thể tiếp tục ngủ trong phòng của em không? Em đêm nào cũng hay bị chuột rút chân, anh không yên tâm."

 

Giờ đây, bụng của Quý Mạc đã được sáu tháng, là giai đoạn cần được chăm sóc kỹ nhất.

 

Cố Viễn Sâm nói: "Nếu em không muốn ngủ cùng giường với anh, thì anh ngủ dưới đất cũng được. Như vậy, nếu em không thoải mái, chỉ cần gọi anh là anh sẽ nghe thấy ngay."

 

Quý Mạc sao có thể để Cố Viễn Sâm ngủ dưới đất, cậu cũng không phải là người cứng đầu như vậy. Chỉ là cậu thật sự nghĩ rằng Cố Viễn Sâm cần phải nghỉ ngơi một chút, không thể cứ lo lắng cho cậu như vậy nữa. Ban đầu cậu định từ chối, nhưng khi ngẩng lên, cậu lại thấy ánh mắt kiên quyết của Cố Viễn Sâm.

 

Lúc đó, lời từ chối cũng không thể thốt ra: "...Giường rộng như vậy, đâu cần phải ngủ dưới đất."

 

Cuối cùng, cậu lại nói: "Nhưng anh phải đảm bảo tối này sẽ không làm như vậy nữa."

 

"Được, anh thề!"

 

......

 

Đúng lúc đó, mấy câu đối thoại sau cùng bị Lục Trạch An và Trần Duệ hai người đến thăm vô tình nghe thấy. Cả hai cùng với dì Trương đang núp ngoài cửa, ai nấy đều hiểu lầm há hốc miệng sửng sốt.

 

"Có thai rồi mà vẫn còn làm chuyện đó được à? Có... có ảnh hưởng đến đứa nhỏ không vậy?" Trần Duệ ôm chặt lấy balo, cằm suýt thì rơi xuống đất.

 

Lục Trạch An gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: "Tôi chưa từng mang thai, nên không rõ lắm. Chắc là anh Sâm kỹ thuật tốt?"

 

Dì Trương tức đến nghiến răng, định bụng sẽ mách với Lục Thu Viễn: "Thiếu gia đúng là quá đáng! Cơ thể thiếu gia Quý yếu thế kia, nhỡ mà xảy ra chuyện thì làm sao." Không trách được Quý Mạc vừa rồi lại bảo bà đem hết đồ đạc của Cố Viễn Sâm chuyển về phòng bên cạnh. Thì ra là do Cố Viễn Sâm làm quá trớn rồi!

 

Không nói không rằng, dì Trương lao thẳng vào phòng Quý Mạc, gom hết đồ sinh hoạt của Cố Viễn Sâm mang sang phòng kế bên trong chớp mắt.

 

Cố Viễn Sâm sững người: "Dì Trương?"

 

Quý Mạc cũng lập tức đứng dậy.

 

Chỉ nghe thấy dì Trương tức tối quát lớn: "Thiếu gia, cậu cũng phải biết kiềm chế chút chứ! Đến lúc này rồi mà vẫn không biết tiết chế, chẳng trách quầng thâm mắt lộ rõ như thế!"

 

Quý Mạc hiểu ra, cảm thấy dì Trương thật ra cũng khá quan tâm đến Cố Viễn Sâm.

 

Buổi chiều có Trần Duệ và Lục Trạch An đến chơi, Quý Mạc có người bầu bạn, nên Cố Viễn Sâm yên tâm đến công ty.

 

Trước khi đi, anh dặn đi dặn lại, bắt Quý Mạc không được ra khỏi nhà.

 

Quý Mạc không hiểu lắm, Cố Viễn Sâm bèn nói: "Chuyện này nhất thời nói không rõ được, anh phải đến công ty xử lý vài việc, tối về sẽ nói kỹ với em. Chiều nay cứ ở biệt thự trò chuyện với bọn họ là được."

 

"Vâng."

 

Cố Viễn Sâm nói tiếp: "Anh sẽ mang về cho em một ly sữa dâu, là của tiệm mà trước đây em từng khen ngon ấy."

 

"Nhưng chỗ đó phải xếp hàng lâu lắm."

 

"Anh sẽ đi sớm một chút, nếu không kịp thì để Tiểu Trần xếp hàng trước. Nhưng mà em phải giảm đường đấy, chỉ được uống sữa dâu nửa đường thôi."

 

Quý Mạc ngoan ngoãn gật đầu. Không biết có phải hôm nay tâm trạng tốt hay không, cậu bất giác nở nụ cười: "Vâng."

 

Lục Trạch An và Trần Duệ vừa ăn dâu tây dì Trương rửa, vừa đứng nhìn hai người họ tạm biệt nhau ngoài cửa. Lục Trạch An cảm thấy nhàm chán, thầm giục Cố Viễn Sâm đi nhanh lên, còn Trần Duệ thì nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

 

Lục Trạch An huých nhẹ khuỷu tay cậu, cố tình trêu: "Thôi bớt ghen tị đi. Trước đây hai người họ cũng cãi nhau dữ lắm. Hay là cậu ganh tị tôi với Tiêu Thừa đi, chẳng bao giờ cãi nhau, cứ ngọt ngào suốt."

 

Trần Duệ: "..."

 

Gần đây Trần Duệ đang thực tập ở một tòa soạn báo, ngày nào cũng phải tăng ca. Hôm nay vất vả lắm mới xin nghỉ được một ngày để đến chơi với Quý Mạc, trong lòng chất chứa bao nhiêu điều muốn kể. Nhưng Lục Trạch An cũng chẳng kém, chuyện cậu ta muốn nói còn nhiều hơn cả Trần Duệ.

 

Hai người lắm lời tụ lại, thi nhau nói không dứt, khiến Quý Mạc chẳng chen nổi vào câu nào.

 

Thế nhưng từ trước đến nay, Quý Mạc vẫn luôn là một luôn biết lắng nghe rất tốt.

 

Cậu lặng lẽ nghe Trần Duệ lầm bầm than thở: "Cậu không biết đâu, Lâm Tự cũng làm ở toà soạn đó, lại còn là con trai của ông chủ nữa. Trời mới biết chuyện này! Nghĩ lại thì hồi đó anh ta dùng phòng tắm lâu như thế, mình đúng là không nên phàn nàn. Nhưng giờ ngoài việc đôi lúc cà khịa mình vài câu, thật ra anh ta cũng giúp đỡ mình rất nhiều."

 

Lục Trạch An tỏ ra rất tò mò về Lâm Tự: "Rich kid ngầm à?"

 

Trước những chuyện tám nhảm, trên đời này chẳng ai có thể giữ được miệng mình.

 

Kể cả Quý Mạc, cậu cũng cảm thán: "Là con trai cải trang thành là, lại là một đại mỹ nhân mang tất đen, học trưởng Từ từng thầm theo đuổi anh ta đó."

 

Lục Trạch An suýt phun cả ngụm trà ra ngoài, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh tất đen quyến rũ: "Nghe thế lại thấy muốn tìm hiểu thử rồi, quyến rũ không?"

 

"Rất quyến rũ, kiểu búp bê lực sĩ ấy." Trần Duệ đáp.

 

Lục Trạch An xoa xoa cằm, tặc lưỡi: "Đúng gu của Từ  nhà mình thật. Lần sau có dịp cùng đi gặp anh ta nhé."

 

Quý Mạc vội từ chối: "Em không đi đâu, Lâm Tự không thích em lắm."

 

Lục Trạch An khoát tay: "Vậy thì tôi cũng không thích anh ta luôn, không đi nữa. À mà này, mấy người có ngửi thấy mùi hoa sơn chi không? Vừa nãy tôi thoáng ngửi thấy một chút."

 

Trần Duệ không thấy gì khác thường: "Giờ đang mùa đông mà, lấy đâu ra hoa sơn chi."

 

Nhưng rõ ràng lúc nãy Lục Trạch An có ngửi thấy. Hiếm khi cậu để ý kỹ đến thế, đang định cãi lại thì thấy dì Trương đi ngang qua, trên tay xách mấy túi thơm, vừa đi vừa nói:"Tôi vừa dọn ra mấy túi hương mua từ trước, hình như là mùi sơn chi. Cũ quá rồi, gần như bay hết mùi,  tôi tính mang đi bỏ. Cậu Lục nói có khi là mấy cái này đấy."

 

Lục Trạch An cúi đầu lại gần ngửi thử, quả nhiên chẳng còn mùi gì, cũng chẳng để tâm nữa:
"Vậy chắc là vậy rồi."
Bình Luận (0)
Comment