Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 96

Buổi họp chiều nay diễn ra ngắn gọn, Cố Kiềm Minh gọi Cố Viễn Sâm ở lại.

 

Cố Viễn Sâm nghiêng người dặn: "Tiểu Trần, cậu giúp tôi đến tiệm X mua ba ly sữa dâu, trong đó một ly chọn chỉ cho một nửa lượng đường."

 

Tiểu Trần mặt thì tươi cười rạng rỡ, nhưng trong lòng thì khổ sở không thôi. Xem ra hôm nay lại không được tan làm đúng giờ rồi. Cậu ôm lấy cặp tài liệu, trong bộ vest chỉnh tề mà như có như không lặng lẽ lăn đi xếp hàng.

 

Cố Viễn Sâm bước vào văn phòng của Cố Kiềm Minh, thư ký Thịnh mang vào hai tách trà.

 

Cố Kiềm Minh là người cố chấp, ngay cả loại trà uống cũng trước sau như một, không hề thay đổi. Gần đây hai gò má ông hơi hóp lại, mùi hương tùng bách trên người cũng nhạt đi như thể sắp biến mất hoàn toàn.

 

Alpha không có tuyến thể, pheromone dần trở nên nhạt đi, điều đó chỉ có thể cho thấy phần chức năng này trong cơ thể ông đang suy kiệt.

 

Ngay từ khi có trí nhớ, Cố Viễn Sâm đã cảm thấy pheromone trên người cha mình rất yếu, về sau thì gần như không còn nữa.

 

Cố Kiềm Minh nhấp một ngụm trà: '"Hợp tác với Quý Viễn Sơn sớm muộn gì cũng sẽ cắt đứt, trước đây ông ta không có cơ hội, bây giờ có rồi, sẽ không dễ bị lừa như Quý Phong."

 

"Những dự án này đều do con trực tiếp theo sát, hai bên đều có lợi, Quý Viễn Sơn sẽ không vin vào cớ gì để dây dưa thêm nữa đâu." Cố Viễn Sâm giải thích: "Cha cứ yên tâm."

 

"Ừm."

 

Cố Kiềm Minh gọi Cố Viễn Sâm lại không phải vì điều gì đặc biệt, mà gần đây ông cảm thấy sức lực không đủ, nhiều việc ông phải giao cho Cố Viễn Sâm tự mình chăm lo.

 

"Cha nghỉ ngơi đi, công ty có sự giúp đỡ của thư ký Thịnh, con có thể một mình lo liệu."

 

Cố Kiềm Minh nghe vậy, khẽ ho hai tiếng. Trong tay ông cầm một tờ giấy, lướt mắt qua nhưng tâm tư lại nặng trĩu: "Chuyện ba con muốn ly hôn với cha..."

 

"Ba đã nói với con rồi."

 

Cố Kiềm Minh trầm giọng: "Khi con mới chín tuổi, ông ấy đã nói qua một lần, nhưng cả hai bên gia đình đều phản đối kịch liệt. Hôn nhân của chúng ta ban đầu là do cha mẹ sắp đặt. Sau khi kết hôn, cha đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với ông ấy, nhưng thực tế lại quá khó khăn, ông ấy cũng không muốn tiếp tục chấp nhận cha nữa."

 

Cố Kiềm Minh rất ít khi nhắc đến mối quan hệ giữa ông và gia đình Lục Thu Viễn, cũng như giữa hai nhà.

 

"Cha lao lực làm việc, không màng tất cả để nâng đỡ gia đình Cố, cũng là vì muốn con không phải đi theo con đường của chúng ta." Cố Kiềm  hy vọng Cố Viễn Sâm có thể hạnh phúc trong hôn nhân, cũng tiếc nuối cho chặng đường đầy gập ghềnh và cay đắng mà mình và Lục Thu Viễn đã cùng nhau trải qua, để rồi cuối cùng không thể có một kết thúc viên mãn.

 

Cố Viễn Sâm không quá ngạc nhiên, anh dường như đã sớm chấp nhận sự thật rằng cuộc hôn nhân của họ chỉ còn là vẻ bề ngoài.

 

Nhưng anh vẫn rất muốn biết một điều.

 

"Nếu đã từng muốn cố gắng đối xử tốt với ông ấy, vậy tại sao cha lại không hóa giải được hiểu lầm giữa hai người?" Cố Viễn Sâm không hiểu. Dù giữa Cố Kiềm Minh và Lục Thu Viễn không có mức độ tương thích cao, nhưng chỉ cần sự yêu thương đơn phương từ phía Lục Thu Viễn thôi cũng đủ để nâng đỡ một mối quan hệ. "Cha à, có lẽ cha không biết, trước đây ba luôn ngồi chờ cha trong phòng khách, bất kể khuya đến mấy, ông ấy vẫn chờ."

 

"......"

 

"Nhưng cha đã từng quay về chưa?"

 

Dần dần, khoảng cách giữa họ cứ thế lớn lên, mỗi lúc một xa.

 

Điều mà Lục Thu Viễn chờ đợi mãi mãi chỉ là tia nắng đầu tiên của buổi sớm. Nó chẳng hề ấm áp, lạnh đến mức khép chặt cả trái tim ông lại.

 

Cố Kiềm Minh trầm mặc, trong lòng nặng trĩu như có tảng đá đè xuống. Ông mở bàn tay ra, lộ ra một vết sẹo cũ từ năm nào. Vết tích ấy khiến ông nhớ lại vô số ký ức đen tối.

 

Cố Viễn Sâm không muốn ép cha mình, cậu tôn trọng mọi quyết định giữa 2 người.

 

Thế nhưng đúng lúc ấy, cậu nghe thấy Cố Kiềm Minh thốt lên: "Ba đã đánh dấu người khác."

 

Đó chính là khe nứt không thể vãn hồi, là vết rạn vỡ kéo dài mãi mãi giữa họ. Cố Kiềm Minh đã "phản bội" lời hứa năm xưa với Lục Thu Viễn về lòng chung thủy trong hôn nhân.

 

Vào năm Cố Viễn Sâm lên tám tuổi, Cố Kiềm Minh để mắt đến một căn hộ ở trung tâm thành phố trên tầng 27 của tòa nhà Vĩnh Hằng, từ nơi đó có thể ngắm nhìn cảnh đêm đẹp nhất của thành phố này. Số hai và số bảy đều là những con số mà Lục Thu Viễn yêu thích, và đây là món quà sinh nhật Cố Kiềm Minh dự định tặng cho Lục Thu Viễn.

 

Lúc đó Cố Viễn Sâm tám tuổi cũng cùng ông đi xem nhà.

 

"Cha ơi!" Cố Viễn Sâm đeo ba lô sau lưng, áp sát vào khung cửa sổ, kinh ngạc thốt lên: "Ba nhất định sẽ thích nơi này cho mà xem!"

 

Cố Kiềm Minh đưa tay xoa đầu con trai, cùng lúc đó, chuông báo thức trên điện thoại nhắc ông đã đến giờ uống thuốc.

 

Cố Kiềm Minh đi sang một bên, khuất khỏi tầm mắt của Cố Viễn Sâm, ông lấy từ trong túi ra một vỉ thuốc màu trắng, thành thạo nuốt xuống hai viên.

 

Đó là thuốc ức chế pheromone Alpha mà ông đã bắt đầu uống từ khi Cố Viễn Sâm chào đời, nó không hoàn toàn triệt tiêu pheromone, nhưng có thể kìm nén phần nào. Vì mức độ tương thích giữa ông và Lục Thu Viễn không cao, nên người kia cũng không phát hiện. Cố Kiềm Minh không muốn để đối phương lo lắng, nên chưa từng nói ra điều này.

 

Vị đắng của thuốc lan ra nơi đầu lưỡi. Cố Kiềm Minh đứng trước cửa kính sát đất, quay đầu lại dặn Cố Viễn Sâm: "Món quà này, nhớ giữ bí mật với ba con đấy."

 

"Con biết mà! Đây là điều bất ngờ!" Cố Viễn Sâm phấn khích đáp.

 

Thế nhưng, những tin tức như vậy lại thường là thứ khó giấu nhất. Cố Viễn Sâm chẳng mất bao nhiêu công đã lén tiết lộ hết với Lục Thu Viễn sau lưng Cố Kiềm Minh.

 

Khi ấy, Lục Thu Viễn đang bận rộn với công việc ở viện nghiên cứu, hơn nữa mấy ngày trước vừa gặp Lưu Đông Ngạn, làm cho tâm trạng ông không mấy tốt, nên đã sớm quên bẵng đi sinh nhật của mình.

 

Giờ phút này nghe đến món quà sinh nhật ấy, cả người ông lập tức bừng tỉnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

 

"Sao lại tặng căn hộ?"

 

"Cha nói trước đây ba từng nhắc thích nhà có thể ngắm cảnh đêm." Cố Viễn Sâm vô tình buột miệng, có chút ngại ngùng kéo tay Lục Thu Viễn: "Ba ơi, ba làm như chưa biết gì được không?"

 

"Được chứ, vậy con tiết lộ thêm chút nữa cho ba đi."

 

"Cha mà biết là sẽ giận đó!"

 

"Ông ấy có thể giận bất kỳ ai chứ không dám giận ba đâu, con hiểu chưa hả?"

 

Cố Viễn Sâm không thuyết phục được Lục Thu Viễn, do dự một chút rồi phàn nàn: "Làm vậy thì còn gì là bất ngờ nữa đâu." Nói rồi cúi người, ghé tai Lục Thu Viễn thì thầm: "Là tầng hai mươi bảy, cha nói ba thích số hai với số bảy. Mấy cái khác con không được tiết lộ nữa đâu!"

 

Lục Thu Viễn không nhịn được cười, hương hoa nhài trên người ông ngọt ngào đến lạ.

 

Cố Viễn Sâm cạn lời, làm ra vẻ ông cụ non "giáo huấn" Lục Thu Viễn, còn dùng cả thành ngữ vừa học ở lớp hôm qua: "Ba ơi, ba để lộ hết cảm xúc ra mặt rồi đó, cha mà nhìn là biết ngay ấy..."

 

"Được rồi được rồi, không cười nữa." Nói vậy, nhưng ông vẫn cứ cười mãi không thôi.

 

Lòng Lục Thu Viễn chợt mềm lại, ông dần buông bỏ những lời của Lưu Đông Ngạn trong tâm trí. Ông quyết định sẽ nghiêm túc trò chuyện với ba mẹ nhà họ Cố, cũng như với Cố Kiềm Minh, để họ không còn ép buộc Lưu Đông Ngạn rời đi nữa.

 

Mỗi người đều nên có cuộc sống riêng của mình, không nên bị người khác can thiệp. Ông và Cố Kiềm Minh là vậy, Lưu Đông Ngạn cũng thế. Lục Thu Viễn cũng định hẹn gặp Lưu Đông Ngạn thêm một lần nữa để nói rõ ràng mọi chuyện.

 

Tuy nhiên, sinh nhật của ông cũng sắp đến, mà Lục Thu Viễn lại đang bận rộn với một dự án công việc, nên chuyện đó đành tạm gác lại vài ba ngày.

 

Thế nhưng điều mà Lục Thu Viễn hoàn toàn không ngờ tới là chỉ hai ba ngày sau, sinh nhật của ông lại trở thành một cơn ác mộng.

 

Vào ngày sinh nhật của Lục Thu Viễn, Cố Kiềm Minh từ sớm đã bảo trợ lý mang thẻ ra vào khu căn hộ đưa tận tay ông, sau đó lại nhắn tin gửi mật mã cửa căn hộ qua điện thoại, hoàn toàn chẳng có chút lãng mạn nào.

 

Lục Thu Viễn thấy khó hiểu, món quà "bất ngờ" này đúng là thật đến mức khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

 

May mà ôgn đã quen với phong cách làm việc của Cố Kiềm Minh nên vẫn vui vẻ nhận lời hẹn.

 

Tối nay là buổi hẹn riêng của hai người, nếu mọi chuyện thuận lợi... Lục Thu Viễn đang nghĩ đến chuyện sinh thêm đứa thứ hai trong thời gian tới. Trong lòng ông đầy ắp những dự định cho tương lai. Suốt cả quãng đường đi, ngay cả những đoạn đường đỏ đèn liên tục cũng không khiến ông bực bội.

 

Trên bàn ăn trong căn hộ, ai đó đã chuẩn bị sẵn một bữa tối dưới ánh nến. Dù hơi quê mùa một chút, nhưng Lục Thu Viễn lại rất thích. Ông thầm nghĩ: "Với cái đầu của Cố Kiềm Minh mà nghĩ ra được bữa tối dưới ánh nến thế này thì đúng là hiếm có lắm rồi."

 

Ông đứng trước khung cửa kính sát đất, và khi màn đêm buông xuống, ông nhìn thấy món quà mà Cố Kiềm Minh đã chuẩn bị cho mình.

 

Khung cảnh đêm của thành phố đẹp đến nao lòng. Ánh đèn rực rỡ bừng sáng như một tác phẩm nghệ thuật thị giác trải dài bất tận, tựa như những vì sao rơi xuống nhân gian, cũng giống như vô vàn con đom đóm đang khẽ khàng lập lòe.

 

"Đẹp thật." Lục Thu Viễn khẽ thốt lên, ánh sáng ấy phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt ông.

 

Ông hy vọng Cố Kiềm Minh có thể mau chóng đến.

 

......

 

Tám giờ tối.

 

Bữa tối trên bàn đã nguội lạnh, khung cảnh đêm ngoài cửa kính vẫn đẹp như mọi khi. Lục Thu Viễn liên tục gọi điện cho Cố Kiềm Minh, nhưng bên kia không ai bắt máy. Trong căn hộ trống trải, bữa tối dưới ánh nến bỗng trở nên lạc lõng và buồn bã.

 

Anh đi tới đi lui bên bàn ăn, từng phút từng giây trôi qua nặng nề.

 

Lục Thu Viễn lại gọi lần nữa. Lần này, cuộc gọi được bắt máy rất nhanh, là thư ký của Cố Kiềm Minh, lúc ấy vẫn chưa phải Thịnh thư ký. Giọng đối phương khàn khàn như kiệt sức: "Phu... phu nhân."

 

"Kiềm Minh đâu?" Trong lòng Lục Thu Viễn dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ, trái tim thắt lại.

 

"Cố tổng ngài ấy..."

 

Chưa kịp nói hết câu, trong tiếng nền vốn yên ắng bỗng vang lên một tiếng gào thét. Lục Thu Viễn không thể nào không nhận ra, bởi đó là giọng của Lưu Đông Ngạn.

 

"Cạch."

 

Lòng Lục Thu Viễn chùng hẳn xuống, cảm giác lạnh buốt lan dọc khắp sống lưng: "Bọn họ đang ở đâu?"

 

Thư ký luống cuống đáp: "Ở bệnh viện XX."

 

Lục Thu Viễn cầm lấy chìa khóa xe, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi căn hộ. Hôm nay ông mặc một bộ vest màu nhạt, thắt chiếc cà vạt do Cố Viễn Sâm chọn giúp, thậm chí còn tranh thủ xin nghỉ buổi chiều để đi cắt tóc. Tất cả trông như vô tình, nhưng thực ra đều là sự chuẩn bị kỹ lưỡng mà ông dành cho buổi hẹn này.

 

Bầu trời đêm nay rất đẹp, nhưng Lục Thu Nguyên không có tâm trạng để ngắm nhìn.

 

Ông nhanh chóng bước vào bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của thư ký, ông liền nhìn thấy Cố Kiềm Minh đang trong tình trạng vô cùng thê thảm

 

Lúc này, Cố Kiềm Minh đang nằm trên giường bệnh, tứ chi bị trói chặt. Hai cánh tay đang truyền dịch, gân xanh nổi rõ trên trán, toàn thân kích động. Trên lòng bàn tay ông ấy là vết thương đã được băng bó, máu vẫn rỉ ra qua lớp băng gạc, nồng nặc mùi máu tanh.

 

Lục Thu Viễn bước lên muốn lại gần, nhưng Cố Kiềm Minh như không nhận ra ông. Ông ấy dùng ánh mắt ngơ ngác và lạc lõng nhìn ông, còn lùi lại đầy đề phòng, cứ như hương hoa nhài trên người Lục Thu Viễn là thứ mùi xa lạ khiến ông ta không sao chấp nhận được.

 

Ánh mắt kia quá đáng sợ, Lục Thu Viễn bất giác lùi lại một bước, đầu ngón tay tê rần: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

 

"Cố tổng lúc tan làm, ở bãi đỗ xe vô tình đụng phải một Omega đang trong kỳ ph*t t*nh. Theo điều tra từ camera an ninh, đó là nhân viên mới của công ty chuyển phát mà ta hợp tác. Hắn làm vỡ cả một chai thuốc k*ch th*ch pheromone Alpha ngay tại chỗ. May mà lúc đó không có nhiều người, nếu không thì hậu quả khó lường..."

 

Loại thuốc đó là chất cấm, không ai rõ Omega kia lấy từ đâu ra.

 

Thư ký lau mồ hôi trên trán, quần áo trên người cũng bị xé rách vài chỗ: "Lúc ấy Cố tổng để quên một tập tài liệu, tôi vội mang đến thì đụng phải chuyện đó... Tay của Cố tổng không biết thế nào cắm cả một cây bút thép vào lòng bàn tay, máu chảy khắp nơi."

 

Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, thư ký nghẹn lại, không nói nổi nữa.

 

Cố Kiềm Minh bị pheromone dụ dỗ, bị độ tương thích lên đến 85% khống chế, lại thêm sự giày vò của thuốc k*ch th*ch, khiến ông hoàn toàn không thể thoát khỏi nơi đáng sợ ấy.

 

Lưu Đông Ngạn cũng bị d*c v*ng giày vò, bám chặt lấy ông không buông. Cố Kiềm Minh điên cuồng muốn đẩy hắn ta ra, nhưng lại phát hiện cơ thể mình như đổ chì, nặng trĩu đến mức không thể cử động. Ông không cam lòng hành động như một con thú, nhưng trong đầu lại không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Lưu Đông Ngạn. Mối liên kết giữa hai người khiến ông không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác, vừa áp đặt, vừa vô lý.

 

"Kiềm Minh, nhìn em đi..." Trên người Lưu Đông Ngạn tràn ngập hương thơm ngọt ngào đến ngạt thở, hắn ta cầu xin anh, thuận theo bản năng mà tiếp nhận người bạn đời trời định của mình.

 

Cố Kiềm Minh cố gắng chống cự, nghiến chặt răng, đau đớn tột cùng. Bao năm uống thuốc ức chế làm ông vẫn còn giữ lại một chút lý trí để vùng vẫy. Thế nhưng vì thứ thuốc k*ch th*ch kia, càng chống lại, pheromone trong cơ thể ông lại càng cuồng loạn.Nó như muốn phá tan mọi ràng buộc mà trào ra, hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Ông run rẩy không ngừng, đầu óc rối loạn. Cố Viễn Sâm cắn mạnh vào môi dưới đến bật máu, vị máu tanh như sắt gỉ giúp ông có được chút tỉnh táo ngắn ngủi, nhưng cũng chỉ như đang nằm ở bờ vực địa ngục.

 

Giống như điều mà Lưu Đông Ngạn từng khát khao, bọn họ phải cùng nhau rơi xuống địa ngục.

 

Vì vậy, dù biết rõ là sai, biết rõ không nên, thế nhưng dưới sự quấn lấy không buông của Lưu Đông Ngạn, Cố Kiềm Minh cuối cùng vẫn như một con thú mất kiểm soát, cắn xuống sau gáy của hắn.

 

Chỉ một cú cắn đó thôi, đã là sai lầm không thể nào cứu vãn.

 

"Aa."

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, mùi máu tanh nồng nặc hơn nữa lập tức lấn át hoàn toàn hương thơm sau gáy của Lưu Đông Ngạn.

 

Cùng lúc cắn xuống, Cố Kiềm Minh lại dùng chiếc bút thép mang theo bên người đâm thẳng xuyên qua lòng bàn tay mình. Trong khoảnh khắc ấy, cơn đau nhói dữ dội quét qua toàn thân, làm gián đoạn trạng thái mất kiểm soát của ông. Ý thức mờ mịt lập tức bừng tỉnh đôi chút, ông gom hết chút sức lực còn lại mạnh mẽ đẩy văng Lưu Đông Ngạn đang suy yếu ra xa.

 

Máu không ngừng tuôn trào từ lòng bàn tay bị xuyên thủng, chiếc bút thép ấy vài giây trước còn nằm gọn trong túi áo vest của ông, chính là món quà mà Lục Thu Viễn đã tặng.

 

Cố Kiềm Minh quỳ sụp xuống đất, toàn thân đổ gục. Ông co giật, run rẩy từng cơn, rồi dần dần cuộn mình lại như một đứa trẻ sơ sinh. Để giữ tỉnh táo, ông liên tục đập đầu xuống nền cứng.

 

Không được... không được...

 

Thế nhưng, trong làn pheromone đang bao phủ, cảm giác đau đớn dần bị xóa nhòa. Dưới sự thao túng của độ tương thích, ngay cả nỗi đau ông cũng chẳng còn cảm nhận được nữa. Một nỗi tuyệt vọng đến nghẹt thở bao trùm lấy toàn thân .

 

Cũng chính lúc này, thư ký chạy tới.

 

......

 

Nghe xong lời của thư ký, đôi chân Lục Thu Viễn bỗng trở nên mềm nhũn, ông loạng choạng suýt không đứng vững. Cả người như rơi vào trạng thái hoang mang tột độ, không biết nên nói gì, cũng không biết nên hỏi gì.

 

Thư ký vội đỡ lấy ông, dìu ông ngồi xuống: "Cả hai người đều bị thương nặng, pheromone cũng vô cùng rối loạn. Tôi đành phải tìm mấy bảo vệ Beta giống tôi chia ra hai xe đưa họ đến bệnh viện. Vì vậy nên mới mất chút thời gian."

 

Đôi mắt Lục Thu Viễn đỏ bừng, môi run lên, yết hầu nghẹn cứng. Ông lẩm bẩm không ngừng, như thể vừa đang hỏi chính mình, lại vừa như chờ một lời xác nhận: "Anh ấy... vẫn chưa tỉnh lại sao?"

 

"Bác sĩ nói vì độ tương thích giữa họ quá cao, sau khi đánh dấu xong, pheromone rất khó ổn định, bắt buộc phải ở bên nhau một thời gian dài. Hơn nữa bởi vì mức độ quá cao..." Thư ký càng nói càng nhỏ tiếng.

 

Lục Thu Viễn nghe thấy thư ký hít sâu một hơi, trong lòng chợt lạnh buốt. Ông run giọng hỏi, mà như đang ép người kia phải nói ra: "Vì độ tương thích quá cao, nên vết đánh dấu đó không phải là tạm thời?"

 

Thư ký cẩn thận gật đầu, giải thích: "Đúng vậy, vết đánh dấu đó không thể tự biến mất được, bắt buộc phải thực hiện phẫu thuật xóa ký hiệu. Nhưng xin ngài yên tâm! Ngoài một cú cắn ra, thật sự không có chuyện gì khác xảy ra cả! Biết đâu là bác sĩ đã nhầm."

 

Anh ta chưa từng chứng kiến một Alpha và một Omega có độ tương thích cao như vậy, vừa lặp đi lặp lại lời giải thích, vừa thầm thì như thể đang tự trấn an.

 

Lục Thu Viễn ngẩng đầu lên, sắc mặt như cuộn mây đen sau cơn mưa, giọng đầy ghê tởm: "Không thể tự tiêu trừ?"

 

Cũng chính vào ngày hôm nay, Lục Thu Viễn mới biết được giữa những người là bạn đời định mệnh, vào khoảnh khắc pheromone đồng loạt bùng nổ, không cần kết nối thể xác, chỉ cần một cú cắn vào tuyến thể cũng đủ để hoàn tất đánh dấu vĩnh viễn.

 

Đây là điều mà trong sách chuyên ngành của ông chưa từng đề cập đến.

 

Hai tay Lục Thu Viễn siết chặt thành nắm đấm, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

 

Ông hiểu rất rõ đây là chuyện mà Lưu Đông Ngạn cố ý sắp đặt.

 

Lục Thu Viễn cố gắng kìm nén cảm xúc, đầu lưỡi run lên, giọng nói nghẹn lại, gắng gượng hít một hơi thật sâu để ép bản thân bình tĩnh. Bây giờ không phải lúc để đau lòng hay gục ngã, ông không thể để Lưu Đông Ngạn đạt được mục đích.

 

"Cậu bảo là đưa đến bệnh viện bằng hai xe riêng, đúng không?"

 

"Vâng ạ."

 

"Lưu Đông Ngạn đâu?"

 

Thư ký lập tức hiểu người ông nhắc đến là Omega kia, vội vàng trả lời: "Ở tòa nhà bên cạnh. Ngài yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Không có truyền thông, cũng không ai biết cậu ta bị ai đánh dấu."

 

"Xóa hết camera giám sát ở bãi đỗ xe, trả tiền bịt miệng tất cả những ai chứng kiến." Lục Thu Viễn ngừng một nhịp, giọng lạnh đi: "Ngay lập tức chuyển Lưu Đông Ngạn sang bệnh viện khác, đồng thời sắp xếp phẫu thuật xóa bỏ ký hiệu cho hắn ta."

 

----------

 

Tác giả có điều muốn nói: 

 

Ngày mai không chắc có đăng chương mới không, còn xem tối nay viết được bao nhiêu. Câu chuyện tình yêu của Lục Trạch An rất ngọt, nhưng không liên quan nhiều đến cốt truyện chính, sau này sẽ được sắp xếp thành ngoại truyện riêng nhé~

 

---------------

 

lledung: Chị tác giả. EM GHIM CHỊ.

Bình Luận (0)
Comment