Ánh mắt Lê Vân lạnh nhạt nhìn vị Lưu tiểu thư kia vùng vẫy dưới hồ.
Phân phó nha hoàn đi tìm nô bộc vớt nàng ta lên.
Thực ra nàng chỉ phân phó cho có lệ thôi, bởi sau khi tiểu thư kia ngã xuống cũng đã có nam nhân nhảy xuống cứu.
Lúc kéo được nàng ta lên thì cả người đã lạnh run cầm cập rồi.
Nam nhân kia là công tử nhà một vị quan trong triều, tuy rằng không phong lưu anh tuấn nhưng cũng có vài phần bộ dáng kiêu ngạo của thế gia công tử.
Vốn cũng có cảm tình với vị Lưu tiểu thư này nên thấy nàng ta vừa rơi xuống nước liền nhảy xuống cứu.
Sau đó học theo bộ dáng của Lê Lâm hướng người ta tỏ vẻ chịu trách nhiệm suốt đời.
Thế nhưng không đợi gã nói hết lời, vị Lưu tiểu thư kia liền tức điên lên đập cho một cú.
"Ai cần ngươi chịu trách nhiệm chứ? Tránh xa ta ra."
Nói xong cũng không thèm liếc nhìn gã, ánh mắt oán độc bắn về phía Lê Vân vẫn đang quan sát vở tuồng này.
Sau đó chật vật đứng dậy, cũng không thèm từ biệt mà cuống quýt rời đi.
Đám tiểu thư công tử ở đây trông thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu, ai nấy đều có chút thương hại mà nhìn nam nhân đang ngây ngốc ở chỗ đó.
Xảy ra mấy chuyện chả hay ho, mọi người cũng cảm thấy không còn hào hứng nữa.
Nhất là các nữ tử, hàn huyên tán gẫu một chút liền thay phiên từ biệt chủ nhà ra về.
Đợi tiễn hết khách khứa đi, Lê Vân có chút mệt mỏi day day vầng trán.
Bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền dẫn theo nha hoàn hướng đến sân viện của Hoa Ngũ Sắc mà đi.
Lê Lâm lúc này đang đau đầu nghĩ suy, vì cái gì hắn muốn chịu trách nhiệm mà người ta lại không đồng ý? Hắn dù sao cũng là công tử thế gia tiếng tăm lừng lẫy, gả cho hắn chẳng lẽ nàng còn ủy khuất hay sao?
"Hoa cô nương, nàng thật sự không cần ta chịu trách nhiệm ư? Thế nhưng chúng ta đã thân mật như vậy.."
Hoa Ngũ Sắc đột nhiên ngắt lời hắn:
"Thế tử cứu ta, ta đã vô cùng cảm tạ.
Thế nhưng hôn nhân đại sự cũng không thể qua loa như vầy.
Bắt thế tử phải cưới một người mà mình không yêu thích chẳng phải là rất vong ân phụ nghĩa? Huống chi sơn tặc chúng ta cũng không để ý vấn đề trinh tiết này.
Thế tử cứ yên tâm."
La Nhất Phong đứng ở một bên nhìn muội muội một lòng kiên quyết không muốn gả, âm thầm tán thưởng một phen.
Sơn tặc bọn họ mới không thèm để ý mấy thứ danh dự như trên.
Cho dù cưới gả cũng phải là hai bên lưỡng tình tương duyệt.
"Thế tử, muội muội ta đã nói như vậy, ngươi cũng không cần để chuyện này trong lòng.
Thế tử đã giúp chúng ta rất nhiều, Phong mỗ ở nơi này thay mặt muội muội vô cùng cảm tạ."
Nói xong liền chắp tay hướng Lê Lâm khom người một cái.
Bàn tay Lê Lâm hết nắm chặt lại buông ra, khuôn mặt anh tuấn có chút ngượng nghịu nói:
"Thật ra, cũng không phải là ta không thích nàng."
Cả đám người nghe vậy đều trố mắt nhìn.
La Nhị Gia không chút khách khí mà ngoái lỗ tai mình một cái.
Hắn giống như là nghe được thế tử gia đang tỏ tình thì phải? Ai..
chẳng lẽ lỗ tai có vấn đề gì rồi?
Hoa Ngũ Sắc có hơi ngây người, hồi lâu sau hiểu được ý tứ của hắn liền đỏ mặt cúi đầu đáp:
"Thế tử, ngươi thật sự không cần miễn cưỡng nói thích ta đâu."
Như vậy ta sẽ ảo tưởng là thật á.
"Ta sẽ không đem chuyện này ra mà nói giỡn." Nếu như không thích hắn cũng sẽ không lo lắng nhanh như vậy mà nhảy xuống cứu nàng.
Trước giờ hắn cũng không phải là người thích làm mấy chuyện mua dây buộc mình như thế.
La Nhị Gia ở một bên lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
"Thế tử, đây chỉ là suy nghĩ của một mình ngươi thôi.
Ngươi hình như còn chưa nói chuyện này cho phụ mẫu ngươi biết.
Chẳng lẽ không sợ bọn họ phản đối hay sao?"
Dù sao thân phận của họ cũng lù lù ra đấy, Lê hầu gia đồng ý mới lạ ah.
"Việc này ta nhất định sẽ nói rõ với phụ thân.
Tin rằng người cũng sẽ gật đầu đồng ý."
Phụ thân hắn không phải nói rất thân thiết với La thúc thúc hay sao? Nhi tử ông lấy đồ đệ của của người ta về làm vợ chắc không đến nỗi phản đối chứ?
La Nhất Phong này giờ vẫn im lặng liền lên tiếng đánh gãy:
"Như vậy, đợi thế tử bàn với người nhà xong thì hãy nói đến chuyện này.
Giờ cũng không còn sớm, mọi người nên giải tán hết đi."
Hắn đang tính xoay người rời đi, đúng lúc này Lê Vân lại bước vào cửa.
Nàng liếc mắt một vòng quanh phòng, nhẹ nhàng hỏi:
"Mọi người nói chuyện xong rồi sao?"
La Nhất Phong gật đầu đáp:
"Đúng vậy, tiểu thư chẳng lẽ có việc gì muốn nói?"
Lê Vân có chút xấu hổ:
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là lo lắng cho Hoa cô nương nên đến hỏi thăm một chút thôi."
Hoa Ngũ Sắc nghe vậy liền vui vẻ trả lời lại:
"Lê tiểu thư yên tâm, ta thật sự không có việc gì."
Lê Vân khẽ mỉm cười nói:
"Vậy thì tốt quá.
Không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa, ta cũng đi về đây."
Lúc nàng chuẩn bị quay người đi, La Nhất Phong đột nhiên tiến lên nói:
"Để ta tiễn tiểu thư một đoạn."
Hai tai Lê Vân phút chốc đỏ lên, rũ mi mắt không nói lời nào đi ra khỏi cửa.
La lão đại vội vã theo bước, để lại một đám người ở trong phòng vẻ mặt quỷ dị nhìn nhau.
Hai người này chắc chắn là có gì đó giấu diếm!.