La Nhất Phong đi theo Lê Vân ra ngoài, dọc đường đi hai người đều không chủ động nói năng gì cả.
La Nhất Phong có hơi ảo não, hắn vốn không có khả năng tám chuyện ah.
Nên nói gì với nàng ấy đây?
Đúng lúc này Lê Vân chợt lên tiếng:
"La công tử, công tử đưa ta đến đây là được rồi.
Cũng nên trở về nghỉ ngơi đi thôi."
La Nhất Phong lúc này mới để ý thấy mình đã đi cả một quãng đường không hề ngắn.
Đi thêm chút nữa có khi theo luôn vào trong tiểu viện nữ nhi người ta rồi.
Hắn có chút xấu hổ cúi đầu, nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng:
"Là ta thất lễ, tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi."
Dứt lời lại không nhịn được nói tiếp:
"Hôm nay cảm ơn tiểu thư đã ra tay đòi lại công đạo cho ngũ muội ta.
Tại hạ vô cùng cảm kích."
Lúc hắn đến vừa vặn chứng kiến được Hoa Ngũ Sắc bị người ta đánh lén.
Trong lòng vô cùng tức giận.
Sơn tặc bọn họ từ trước đến nay làm gì có chuyện để mặc người khác khi dễ người nhà mình.
Vốn còn đang nghĩ cách khiến cho nữ nhân kia ăn khổ một hồi.
Không nghĩ tới hắn chưa kịp làm gì thì Lê Vân đã đá nàng ta xuống nước.
Hắn lúc đó có hơi sửng sốt, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười có thể mê đảo một đám người.
Không hổ là nữ tử mà hắn đặt ở trong lòng.
Nàng thông minh, xinh đẹp, dịu dàng nhưng cũng không phải là quả hồng mềm dễ bị người bắt nạt.
Lê Vân nghe hắn nói vậy thì có chút ngây ngốc, nàng không ngờ lúc đó người này cũng có mặt.
Liệu hắn có cảm thấy nàng rất ác độc hay không?
"Ta..
thật ra là ta thấy vị tiểu thư kia rất quá quắt.
Vậy nên mới để nàng cũng nếm thử một chút tư vị bị người hại ah."
La Nhất Phong nhìn nàng không ngừng đảo tròng mắt trốn tránh mình, khẽ cười nói:
"Tiểu thư là người hiểu rõ thị phi trắng đen nhất, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện gì hại người.
Vị tiểu thư kia đúng là nên dạy dỗ một chút, nàng làm vậy không có gì phải áy náy ở trong lòng."
Khuôn mặt Lê Vân hiện lên vẻ sửng sốt, đôi mắt thu thủy trong suốt dịu dàng như muốn nhấn chìm ai lỡ sa chân bước vào.
La công tử hắn vậy mà tán thành nàng làm như vậy? Không thể không nói trong lòng nàng lúc này dâng lên một chút cảm xúc ngọt ngào.
Nàng hơi xấu hổ cụp mắt xuống:
"La công tử quá lời rồi.
Ta cũng không có tốt như thế."
"Trong mắt ta, nàng chính là như vậy." La Nhất Phong nhìn nàng, dịu dàng đáp.
Lê Vân giật mình ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hai người hận không thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình ra cho đối phương hiểu rõ.
Đúng lúc này, một cái đầu thò ra từ trong bụi hoa, lúng túng hỏi:
"Xin lỗi! Đệ có thể phát biểu một câu không?"
Hai người: "..."
La Nhất Phong nghiến răng nghiến lợi:
"Có chuyện gì?"
Lê Vân bị người bắt gặp đang tâm sự cùng nam nhân, có chút xấu hổ vội lãng tránh nói:
"Nếu công tử có việc vậy cứ đi trước đi.
Nơi này cũng gần đến tiểu viện của ta rồi, một mình ta đi vào là được."
Vốn Đinh Hương đi cùng với nàng, thế nhưng nửa đường liền kiếm cớ mà chuồn đi trước.
Biết em ấy muốn chừa lại không gian để hai người hàn huyên một chút, Lê Vân cũng không truy cứu rất tự nhiên mà gật đầu.
La Nhất Phong nhìn về phía tiểu viện trước mặt, thấy đã gần đến nơi liền nhường đường cho nàng đi vào.
Trông theo đến khi bóng dáng nàng đi hẳn vào bên trong sân viện mới lưu luyến mà từ bỏ.
Đoạn hắn quay sang La Tiểu Lục đang tò mò đứng đó, giọng nói vô cùng không tốt hỏi dò:
"Đệ tìm ta có chuyện gì? Sao không đợi ta trở lại mà chạy ra đây rình rập xem trộm?"
Làm hại hắn còn chưa kịp thổ lộ với nàng ấy đâu.
La Tiểu Lục hai mắt chớp chớp, mặt không đổi sắc mà bán đứng đồng bọn của mình:
"Là nhị ca bảo đệ ra ngoài tìm huynh về."
Thuận tiện rình xem đại ca và vị tiểu thư xinh đẹp kia tiến triển đến đâu.
Hắn còn lâu mới thừa nhận mình trốn trong bụi cây nghe lén.
La Nhất Phong cũng không vạch trần hắn, khuôn mặt nghiêm túc nhàn nhạt liếc nhìn:
"Được rồi, chúng ta về thôi." Nói xong liền quay đầu đi thẳng.
Bên trong một tiểu viện im ắng.
La Nhị Gia nghiêng người tựa lên tay viện của chiếc ghế, phe phẩy quạt hướng La Tiểu Lục hỏi tình hình:
"Mấy ngày này đệ chế thuốc đến đâu rồi?"
La Tiểu Lục vẻ mặt thoải mái, hất cằm đáp:
"Đều xong hết rồi! Đủ cho mọi người dùng trong lần hành động này.
Ngoài ra đệ còn chế thêm một ít thứ hay ho nữa đó."
Nói xong liền lôi từ trong người ra một đống chai lọ, như hiến vật quý mà đặt hết lên trên bàn.
La Nhị Gia vươn tay lấy đến một bình, híp đôi mắt hoa đào lại xem xét.
"Thất xuất?"
Liếc La Tiểu Lục một cái:
"Đó là thứ gì?"
La Tiểu Lục nghe vậy liền giải thích:
"Cái này là đệ lấy cảm hứng từ thất xuất chi điều* đấy."
Sau đó hưng phấn nói:
"Cái này gọi là Đoạn Tử Tuyệt Tôn uống vào khỏi sinh con luôn, đây là Hồng Hạnh Xuất Tường tác dụng giống như xuân dược, kia là Thất Kính hít vào một cái lập tức lâm vào ảo giác địch ta bất phân, còn cái này là..
ba la..
ba la.."
Cả đám: "..."
*Bảy điều mà nữ nhân phạm phải sẽ bị chồng bỏ gồm: Không con, dâm dật, bất kính với cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa..