Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 73

Lý Tam Pháo nói:

- Cần gì chờ hừng đông chứ, tôi gọi điện hỏi một chút, nếu Trương ngốc tử biết có heo rừng, cho dù mới chui ổ chăn của vợ hắn cũng phải lập tức chạy tới.

Quả nhiên đúng vậy.

Không qua bao lâu cha con Trương gia lái xe chạy tới, liếc mắt nhìn con heo rừng mới chết dưới đất nói:

- Là con này, cũng sẽ không lấy không của cậu, năm nay thịt tết của tiểu Tống tôi bao hết.

Tống Hi cười cười:

- Tốt lắm, tôi thích ăn gan heo, anh lưu hai bộ cho tôi. Con nhỏ nhất là của tôi, anh xem dọn dẹp là được.

- Tuyệt đối dọn dẹp sạch sẽ làm cho cậu không nhìn thấy được một sợi lông, chờ xem!

Cha con Trương gia rất nhanh kéo tám con heo rừng chạy trở về, phỏng chừng cần suốt đêm giết heo.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Heo rừng lôi đi, người trong thôn rất nhanh tản ra.

Lý Tam Pháo lôi kéo Tống Hi nói:


- Tiểu Tống a, sau này có chuyện tốt như vậy cũng đừng quên tôi, chuyện khác tôi không được, giúp đỡ chuyển dao nhỏ còn có thể.

Tống Hi nói:

- Vậy buổi sáng Tam Pháo ca lưu cho tôi một phần đậu hủ, nấu thịt heo rừng ăn.

Lý Tam Pháo liên tục đáp ứng:

- Không thành vấn đề, đều lưu cho cậu. Còn có đậu hủ khô, mới vừa học làm, cậu cần không?

Tống Hi gật đầu:

- Cần!

Sáng sớm, đứa nhỏ bán kem của Trương gia kênh rạch lái xe ba bánh đem tiểu heo rừng đưa tới trước cho Tống Hi.

Tống Hi đem người giữ lại, bao mấy thang thuốc mà lão thái thái quen uống, lại xách năm cân thịt ba chỉ bỏ vào trong xe cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ yên lặng nhìn Tống Hi, cái gì cũng chưa nói, tiếp thuốc cùng thịt, hung hăng bái sâu, vội vàng lái xe chạy đi, đi ra thật xa mới nâng tay lên lau nước mắt.

Tống Hi yên lặng thở dài một hơi.

Tuổi tác nhỏ như vậy, người lớn sống còn vất vả, huống chi một đứa trẻ còn phải nuôi gia đình đâu! Mùa hè năm nay, cũng không vài người bỏ được mua kem để ăn.

Buổi sáng hơn 10h, vài con heo rừng khác cũng được đưa về, thịt đều được phân chia rất tốt.

Trừ bỏ lưu lại phần của Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo, còn lại Tống Hi đều cho người trực tiếp kéo tới nhà thôn trưởng. Loại công việc lao tâm lao lực này nói không chừng phân chia không hợp ý liền đắc tội với người cứ giao cho thôn trưởng đi làm thì không có gì tốt hơn. Ông già rất có uy vọng trong thôn, dân cư gia đình lại nhiều, ở trong thôn nói chuyện phi thường có phân lượng.

Tống Hi trước tiên đưa thịt cho nhà Lý Tam Pháo, lại khiêng về mâm đậu hủ.

Nhà Lý Bảo Cương không có tủ lạnh, trước hết lưu lại trong nhà Tống Hi giúp ướp lạnh.

Trong mùi thịt heo tản khắp toàn bộ thôn, ngày nghỉ quốc khánh đã tới.

Tống Hi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Năm trước nghỉ quốc khánh lại gặp được trận tuyết đầu tiên, lúc sau mỗi ngày càng lúc càng lạnh hơn.

Nhân lúc không bận rộn, Tống Hi đem thuốc của Đường Cao điều chế xong, đóng gói thời gian ba tháng, đi huyện thành gởi mau chuyển.

Sau đó lại đi dạo siêu thị, chuyển tới khu lương thực phát hiện trống rỗng, Tống Hi cũng có chút giật mình. Lúc này mới hơn ba giờ chiều, siêu thị lại đoạn hàng!

Tống Hi nhất thời có một loại dự cảm không tốt lắm.


Mua một ít hoa màu về nhà, vừa vào cửa thì Victor đã bổ nhào vào trên người hắn.

Victor ngậm ống quần của Tống Hi đem người kéo vào trong phòng.

Tống Hi đi theo, đẩy ra cửa phòng ngủ cách vách, chỉ thấy Mục Duẫn Tranh đang nửa chết nửa sống nằm ở nơi này, cả người cực kỳ tối tăm.

Mục Duẫn Tranh trợn mắt nhìn Tống Hi một cái, lại nhắm mắt lại.

Tống Hi ôm Victor ở bên cạnh ngồi xuống, cũng không nói chuyện, nhìn hắn ngẩn người.

Mục Duẫn Tranh nằm thật lâu, mở miệng:

- Buổi tối ăn cái gì?

Tống Hi nói:

- Sủi cảo.

Mục Duẫn Tranh:

- Tôi không biết làm mì sợi.

Tống Hi:

- Tôi làm mì, anh trộn thịt. Lần trước còn lưu lại thật nhiều thịt heo rừng, dùng nó đi. Làm nhiều một ít, tôi đông lạnh từ từ ăn.

Hai người cùng nhau vào bếp, trầm mặc làm việc, một màn vừa rồi trong phòng ngủ giống như chưa từng phát sinh qua.

Lúc ăn sủi cảo, Mục Duẫn Tranh đột nhiên nói:


- Anh dự trữ nhiều lương thực một chút.

Tống Hi nói:

- Năm nay có lương đều lưu lại, nhưng địa phương quá nhỏ, có chút không đủ chứa.

Còn có nhiều phòng trống, nhưng trong nhà luôn có người đến, cũng không thể đều dùng làm nhà kho.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Đừng bán, đều lưu trữ.

Tống Hi gật gật đầu, bối cảnh quân đội của Mục Duẫn Tranh sâu xa, tựa hồ năng lượng ông nội hắn khá lớn, đây là nhận được tin tức xác thực gì sao?

Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

- Tôi nghĩ chờ đầu xuân sang năm sẽ đem sân trước xây lại, lại thêm tầng hầm, như vậy sẽ có càng nhiều không gian.

- Ân.

Mục Duẫn Tranh gật đầu.

Tống Hi xây thêm phòng cũng là có lo lắng. Nhà hắn vận mệnh tứ hợp viện hạng trung, nhưng lúc trước không cần dùng nhiều phòng như vậy cho nên không xây thêm phòng ở sân trước cùng sân sau, vì vậy còn lưu nhiều chỗ trống. Hiện tại sân sau có nhà ấm cùng chuồng dê, dãy nhà sau đương nhiên không xây được, nhưng có thể xây ở sân trước. Xây thêm phòng, chẳng những có thêm không gian, còn có thể ngăn cách tầm mắt bên ngoài. Đến lúc đó trực tiếp thu thập ra phòng khách ở bên kia, cũng đem người lưu lại nơi đó. Người trong thôn cũng không có quy củ không được dòm ngó nhà người khác. Lần trước Lý Chính bị thương, ban ngày phần phật một đám người chạy tới vây xem, cho dù có thật nhiều địa phương hắn không cho người tiến vào cũng đã khóa cửa, nhưng những người đó đều bám lên cửa sổ một phòng nhìn tới nhìn lui không biết bao nhiêu lần!

Bình Luận (0)
Comment