Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 74

Buổi tối, Tống Hi mới ngủ chưa bao lâu, đã bị thanh âm băm đồ ăn phanh phanh phanh dưới lầu đánh thức. Xuống lầu vừa nhìn, Mục Duẫn Tranh đang chuyên tâm chặt thịt, trong lò vi ba bên cạnh còn có đồ vật gì đang tan băng.

Tống Hi đột nhiên nhớ lại lúc trước Lý Bảo Cương bị bạn gái vung lắc, nửa đêm về sáng không ngủ chạy ra ruộng hái cà chua cả một buổi tối.

Chẳng lẽ Mục trưởng quan cũng gặp phải nguy cơ cảm tình?

Làm sao có thể!

Đám lính ngớ ngẩn kia đều nói đội trưởng của bọn hắn không có bạn gái!

Nếu không phải chuyện cảm tình bị nhục, có phải là vì chiến hữu? Không đúng, lúc trước Trầm Việt xảy ra sự cố hắn cũng không đến nỗi làm ra bộ dáng muốn chết này. Nếu cũng không phải, chỉ có thể là vì thân tình.

Điểm này Tống Hi cũng không nhúng tay vào, chỉ bồi người cùng nhau chặt thịt, tiếp tục làm sủi cảo.

Một buổi tối, hai người đem hai tủ lạnh cùng kho lạnh nhà Tống Hi chất đầy sủi cảo.

Trời sáng rõ, Mục Duẫn Tranh phủi phủi bột mì dính trên người, nói:

- Tôi đi đây.

Tống Hi hỏi:


- Anh đi tới bằng cách nào?

Hắn không thấy có xe.

Mục Duẫn Tranh:

- Ngồi xe tới trong trấn, đi bộ tới.

Tống Hi ngẩn ngơ. Từ nhà hắn đi trong trấn phải hơn 40 dặm, người này một đường đi tới còn bao sủi cảo cả đêm cho hắn, trong lòng khổ sở tới bao nhiêu nha!

Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

- Ăn cơm trước đi, xong rồi tôi tiễn anh, tự tay bao sủi cảo, không nếm thử sao?

Nói xong đưa mắt nhìn một đám sủi cảo hình thù kỳ quái bên cạnh.

Mục Duẫn Tranh không lên tiếng, ôm tiểu Đa ngồi ở cửa phòng bếp nhìn Tống Hi nấu sủi cảo.

Tống Hi đem phần sủi cảo mà Mục Duẫn Tranh bao nấu riêng, nấu chín lại phân làm hai phần. Một phần cấp đương sự, một phần cấp cho con của hắn.

Mục Duẫn Tranh gẩy gẩy sủi cảo trong bát của mình, thật vất vả tìm ra hai cái còn đầy đủ, vẫn là dùng hai lớp da sủi cảo bao lên.

Victor nhìn chậu của mình, lại nhìn cha của nó:

- Gâu gâu gâu!

Cha bao cái gì vậy, thật có thể ăn sao? Cha thật ngu ngốc!

Mục Duẫn Tranh trầm mặc ăn hết trong bát của mình, lại cùng con của hắn đem sủi cảo của Tống Hi toàn bộ ăn sạch.

Ăn hết điểm tâm, Tống Hi nói:

- Trong ruộng bắp đầy cỏ.

Mục Duẫn Tranh dừng chân, chuyển đi nhà kho lấy ra hai cái cuốc. Nếu Tống bác sĩ luyến tiếc hắn đi, hắn ở thêm vài ngày là được – Tống bác sĩ đều trăm phương ngàn kế kiếm cớ, cứ như vậy đi rồi cũng không hợp với đạo làm người. Về phần chuyện sốt ruột trong nhà, vẫn là chờ về nhà tiếp tục sốt ruột đi!


Cỏ dại thật nhiều, còn xen lẫn trong cải trắng. Sau khi cuốc rụng ba viên cải trắng, Tống Hi trầm mặc. Quay đầu vừa nhìn, Mục Duẫn Tranh đang cố gắng đem một viên cải trắng trồng trở lại tiêu diệt chứng cớ. Nhìn lại phía sau hắn, bằng chứng còn không thiếu.

Tống Hi yên lặng thở dài một hơi. Đây đã là lần thứ hai làm cỏ, lần đầu tiên cỏ dại không nhiều lắm, là Lý Bảo Cương mang theo Lý Bảo Điền cuốc bỏ, vừa nhanh lại làm tốt. Lúc đó hắn cũng làm được vài luống, không bị vướng bận như bây giờ.

Mục Duẫn Tranh nhìn cải trắng ngẩn người. Hắn đần như vậy, nhất định sẽ bị Tống bác sĩ chán ghét!

Tống Hi vỗ Victor:

- Đi đem giỏ tôi đặt ở góc tường phòng phía đông lấy ra.

Victor bỏ chạy, không bao lâu ngậm sọt kéo chạy tới.

Tống Hi xuất ra tiểu cái cuốc cùng tiểu cái liềm chuyên dùng hái thuốc lao vào ruộng bắp, không bao lâu đi tới tận đầu.

Mục Duẫn Tranh mang theo giỏ đi theo phía sau nhặt cỏ rơi rụng, cảm giác mình cực kỳ vô dụng.

Mười giờ, Tống Hi dừng tay nói:

- Quay về đi, quá nóng.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc thu thập đồ đạc, khiêng lên đi trước.

Tống Hi cảm giác ngày hôm nay Mục trưởng quan đặc biệt trầm mặc. Nghỉ phép mà không về nhà, đến nhà hắn chơi u buồn, quả thật là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sốt ruột đi!

Người còn sống, có ai không gặp chuyện không như ý đây! Ngẫm lại hai mươi năm của mình, Tống Hi thậm chí cũng không biết nên nói gì mới tốt. Nhưng mặc kệ là chuyện gì rồi cũng sẽ đi qua, dù sao cũng phải nhìn về tương lai. Rối rắm nhiều như vậy, trừ bỏ tự tìm phiền phức cho mình, có ích lợi gì đâu!


Về nhà không bao lâu, Lý Bảo Cương đem cao lương nhà Tống Hi đưa về, lưu lại thân cây cao lương, nói cần làm chổi.

Tống Hi hỏi:

- Đều dùng tay cạo?

Lúc trước hắn nghiên cứu cao lương vài ngày cũng không biết làm thế nào, sau đó Lý Bảo Cương kéo về nhà mình, nói nếu có thời gian sẽ chà xát. Tống Hi nhìn xem người chà xát một lần, bông cao lương đặt trên lưỡi xẻng, một tay dùng sức lôi kéo, hạt cao lương bị cạo xuống, cầm đi chỗ xay bột cởi xác mới ra hạt cao lương. Thủ đoạn thu hoạch phi thường nguyên thủy, sẽ không mệt chết nhưng cũng rất mài người.

Lý Bảo Cương gật gật đầu nói:

- Lần này cao lương bộ dạng tốt, mầm thật dài, làm chổi tốt nhất rồi.

Tống Hi nói:

- Làm xong cho tôi một cây quét rác một cây quét giường. Buổi chiều tôi đi nghiền hạt cao lương, tiếp tục mài thành bột, tôi nhớ được thím chiên bánh rất ngon.

Lý Bảo Cương ấp úng nói:

- Ân, chiên cho cậu.

Cách đó không xa Mục Duẫn Tranh đang mè nheo thu dọn đồ đạc chợt dừng lại. Bánh chiên cao lương, hắn chưa ăn qua, hay là ăn xong rồi hãy đi! Tuy nói hắn quả thật vô dụng đó, nhưng Tống bác sĩ cũng không đuổi hắn đi sao! Lúc trước hai bệnh thần kinh của Bạch gia vừa dừng thuốc liền bị đuổi đi rồi!

Bình Luận (0)
Comment