Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 35

Ngủ chung với Trương Diệu Dương tức là chỉ ngủ, ngủ chung với bác sĩ Ngụy chính là “vận động rèn luyện sức khỏe”, tôi biết rõ hiện thực này nhưng vẫn đu theo chơi tới cùng, bò lên lưng bác sĩ Ngụy.

Hành lang lạnh căm, tôi vô thức ôm bác sĩ Ngụy chặt hơn.

Donut chưa học được cách đi vệ sinh đúng chỗ, ổ của nó được đặt tạm thời ở hành lang, lúc bác sĩ Ngụy cõng tôi đi ngang qua, nó khẽ meo một tiếng, mắt tròn long lanh nhìn theo, trong bóng đêm lóe lên chút ánh sáng, nhưng chỉ kêu chứ không đi theo.

Ngụy Nam Lâm đặt tôi lên giường, sau đó quay ra đóng cửa, khóe miệng dâng lên ý cười thiếu đứng đắn, tôi cắn chăn bông, cười còn thiếu đứng đắn hơn cả anh ấy.

Phòng ngủ phụ này bình thường không có ai dùng nên chưa đặt thảm điện, chỉ có một cái điều hòa cũ lâu năm rồi không bảo dưỡng, không biết Ngụy Nam Lâm làm cách nào mà trong chăn lại ấm được như vậy.

“Anh mau lại đây.” Tôi dịch vào trong, chừa chỗ cho anh ấy.

Động tác lên giường của bác sĩ Ngụy không giấu được sự háo hức, tay xốc chăn không ưu nhã như bình thường, cũng không quan tâm dép lê đã rời chân chưa.

Tôi chưa kịp tìm một tư thế thoải mái để nằm thì một đôi môi ấm áp dán tới, đầu lưỡi hoạt động hết công suất, trêu chọc lung tung khắp mọi ngóc ngách khoang miệng, bên tai là tiếng hít thở nặng nề.

Sự tình dần phát triển theo hướng mất khống chế, bác sĩ Ngụy đè lên người tôi, cởi quần áo của tôi, ván giường phát ra vài tiếng vang ái muội, giữa đêm khuya yên tĩnh nghe càng rõ ràng.

Cái giường này được dùng từ hồi tôi học tiểu học, bởi vì quá cũ nên mới để không ở trong phòng này, không có ai nằm, không ngờ tới thời khắc mấu chốt cũng vô dụng, tiếng còn to hơn cả tiếng ngáy của Trương Diệu Dương.

Đáng ghét!

Tôi nghĩ tới cảnh ngay bên dưới tầng chính là phòng ngủ của ba mẹ tôi, chưa kể khả năng cách âm của sàn nhà cũng không tốt nên vội vàng ngăn đối phương lại.

“Đi ngủ đi ngủ, ngủ đi thì hơn, cái giường này cao tuổi quá rồi, tiếng phát ra quá lớn, nhỡ bị sập thì xấu hổ lắm!”

Bác sĩ Ngụy cúi người nói thầm vào tai tôi: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”

“Loại chuyện này làm sao mà nhẹ nhàng được!”

Ý tôi là biên độ động tác bình thường của anh rất lớn, căn bản không nhẹ nhàng được, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thôi, nhưng hình như anh ấy hiểu sai ý tôi rồi, cho rằng tôi thích mạnh.

Đương nhiên, cái này ấy mà… đúng là tôi thích thật.

“Chỗ này hạn chế thật, chúng ta đổi chỗ khác đi.” Bác sĩ Ngụy vòng tay ra sau lưng tôi, nâng tôi ngồi dậy.

Đổi, đổi chỗ khác?

Tôi không thể không nghĩ tới cảnh tôi và bác sĩ Ngụy tiêu dao khoái hoạt ở phòng khách và phòng bếp, nhưng dưới tầng bây giờ toàn người lớn, không, không ổn lắm đâu.

Tôi biết bác sĩ Ngụy là người không biết xấu hổ, nhưng thật không ngờ là tới mức này.

Quần áo của tôi đã bị cởi một nửa, nằm vắt vẻo ở khuỷu tay, vừa ra khỏi chăn tôi lập tức bị cái lạnh tấn công, vội vàng mặc lại quần áo, nói: “Đi đâu chứ? Đang là nửa đêm rồi…”

Bác sĩ Ngụy tìm điều khiển bấm tăng nhiệt độ điều hòa lên cao nhất, sau đó vỗ vỗ vào mép giường, “Em nằm sấp ở đây này.”

Được đó bác sĩ Ngụy, mới có không ngủ với nhau mấy ngày thôi mà anh đã học thêm được một tư thế mới rồi.

Cũng được.

Chỉ cần không ra khỏi phòng là được.

Anh ấy cẩn thận xếp bốn chiếc dép nhung lại để tôi quỳ lên, tạo thành một tư thế nửa trên giường nửa dưới giường đầy xấu hổ.

Đợi nửa ngày, phía sau sột soạt sột soạt nhưng không có động tác tiếp theo, tôi quay lại thì thấy bác sĩ Ngụy đang tìm kiếm thứ gì đó trong vali hành lý.

Tôi sợ ngây người: “Anh còn cầm theo đạo cụ nữa ấy hả?! Làm sao mà qua được cổng kiểm tra an ninh của tàu thế?!”

“Không…” Bác sĩ Ngụy nhìn tôi bằng một ánh mắt buồn rầu, “Đi gấp quá nên anh quên mang gel bôi trơn mất rồi.”

“À…” Tôi ngồi phịch xuống sàn.

“Hay là anh…” Bác sĩ Ngụy cúi đầu nhìn tay mình xong lại nhìn tôi, “Thử xem?”

98.

Sở thích lớn nhất của bác sĩ Ngụy là nghiên cứu cấu tạo cơ thể người, mấy chuyện tìm điểm mẫn cảm gì đó anh ấy thực sự rất lành nghề.

Kỹ xảo mới này đúng là nhân đôi sự sung sướng.

Nửa tiếng sau.

“Không không không không… không… đừng động đừng động nữa, em không chịu nổi…”

Mặt tôi nóng bừng, cơ thể mềm oặt, động tác của bác sĩ Ngụy vẫn chưa có ý định dừng lại, anh ấy đè lên lưng tôi, nói: “Bà nội nói rằng anh không nên chuyện gì cũng chiều theo ý em, thời điểm mấu chốt không cần phải khách khí.”

Ê!!! (#`O′) Những lời đó áp dùng vào trường hợp này mà được hả?!

Tôi không nhớ rõ mình đi ngủ lúc nào, chỉ nhớ bác sĩ Ngụy đưa tay sang làm gối đầu cho tôi, còn mình nằm trong ngực anh ấy, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh ấy chìm vào giấc ngủ.

Lúc thức dậy đã là giữa trưa, tôi không quen nằm giường cứng kiểu cũ như thế này nên cơ thể đau ê ẩm, cả người khó chịu.

Ăn xong cơm trưa, chúng tôi ra ngoài đi dạo bộ ngắm cảnh một vòng, ra bãi biển phơi nắng một lúc mà vẫn không khá khẩm hơn bao nhiêu, mỗi tấc cơ bắp trên người tôi đều đang kêu gào.

Sau khi về nhà, bác sĩ Ngụy lại kéo tôi lên giường.

Tôi bị dọa sợ: “Lại, lại nữa hả?!”

Không phải là tôi không thích, là do trong nhà quá nhiều người, bà ngoại tôi lại thích tìm tôi tán gẫu, nhỡ đâu…

Bác sĩ Ngụy cười ôn hòa: “Anh xoa bóp cho em.”

“À…” Mặt tôi đỏ lên, làm bộ hào phóng, “Tới đây đi.”

Có một người bạn trai học y thực sự rất tốt, kỹ thuật vượt trội, đã thế còn miễn phí, gần một năm yêu đương này tôi đã tiết kiệm được không ít tiền phí massage.

Bác sĩ Ngụy xoa bóp sau gáy tôi, cười xấu xa nhỏ giọng nói: “Đương nhiên, nếu em chờ mong làm chuyện như đêm qua thì anh cũng vẫn có thể.”

(*/ω\*)

Tôi biết ngay mà!

99.

Bác sĩ Ngụy xoa bóp cho tôi hơn một tiếng (hoàn toàn là xoa bóp đứng đắn), cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cơ bắp đã thả lỏng.

Mẹ gửi tin nhắn cho tôi, bảo chúng tôi xuống tầng ăn cơm, tôi ôm bác sĩ Ngụy hôn anh ấy một cái.

“Anh vất vả rồi, buổi tối để em xoa bóp cho anh.”

Bác sĩ Ngụy mỉm cười.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, ra khỏi phòng tôi mới phát hiện trời đã tối om, nhưng sân lại rất sáng, tôi ra ban công nhòm thử, phát hiện trên cây và hàng rào treo rất nhiều đèn ngôi sao màu vàng ấm áp.

Dưới mặt đất đặt rất nhiều nến, ánh sáng nhấp nháy trải dài, kéo ra tới tận cổng, ở ngoài đang đậu một con xe ô tô màu đen.

Tôi cho rằng đây là tác phẩm của ba tôi, muốn làm cho không khí thêm náo nhiệt như lễ hội, bởi vì tối qua lúc ăn cơm tôi đã nói ban công nhà dì Lý hàng xóm treo nhiều đèn ngôi sao rất đẹp.

Bác sĩ Ngụy cũng nhìn thấy, hỏi: “Đèn đẹp lắm, hôm nay nhà em tổ chức sinh nhật cho ai à?”

“Đâu có đâu!” Tôi kéo tay bác sĩ Ngụy đi xuống tầng, “Chúng ta mau xuống xem thử.”

Ra đến phòng khách, tôi biết ngay tối nay sẽ có chuyện quan trọng gì đó, đầy một bàn ăn lớn, không hề có dấu vết của món cũ nào từ hôm qua, mỗi món đều được làm rất cẩn thận tỉ mỉ.

Chuyện này không khoa học chút nào!

Mọi người đứng ở các góc phòng khách, mỉm cười nhìn chúng tôi, như thể đang nhìn một cặp vợ chồng mới cưới.

Không có ai ngồi vào bàn cả.

Càng kỳ lạ hơn chính là bà ngoại không giục tôi đi rửa tay ăn cơm như mọi lần.

Donut ngồi bên chân tôi, không biết ai đã đeo cho nó một cái nơ màu đỏ tươi, mắt long lanh ngồi liếm bàn chân nhỏ của mình, thoạt nhìn rất trang trọng lịch sự.

“Đây là đang làm gì vậy? Trong nhà có khách tới à mẹ?” Tôi hỏi.

Mẹ tôi cười nói: “Con đi ra ngoài thì biết.”

Người thân của tôi ở đây ngoại trừ dì ra thì chỉ còn ông bà ngoại, dù là khách của ai thì cũng không thể làm to như thế này, tôi theo bản năng nhìn về Trương Diệu Dương: “Bạn gái của em à?”

Trương Diệu Dương ngẩn người: “Hả?”

“Đệt mợ! Đúng là em à?! Em mới bao tuổi chứ? Dám dẫn người về….” Lời còn chưa dứt thì miệng tôi bị ai đó bịt lại, sau đó tôi bị kéo ra ngoài.

Tôi tránh khỏi tay bác sĩ Ngụy: “Trương Diệu Dương sao em dám quang minh chính đại…..” Lại bị bịt càng chặt hơn.

Sức của bác sĩ Ngụy thật sự rất lớn, tôi như một cái bao tải bị anh ấy kéo ra ngoài.

“Anh làm gì thế?! Em chưa mang giày……”

“Tiểu Kỳ.”

Sau lưng bỗng có tiếng gọi của một giọng nói xa lạ, là một người phụ nữ, tôi quay lại mới phát hiện có một đôi nam nữ trung niên đã đứng sẵn ở đây. Người đàn ông thân hình cường tráng cao lớn, đeo mắt kính, người phụ nữ thì mảnh khảnh, buộc tóc đuôi ngựa. Cả hai đều mặc áo khoác dáng dài, nhìn gần rất giống một đôi vợ chồng.

Ngoại hình của bọn họ rất quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu đó, nhưng lại nhớ không ra là gặp ở đâu.

“Cháu chào cô ạ, cô là…”

Bác sĩ Ngụy ở bên cạnh im lặng nãy giờ, đột nhiên nói: “Mẹ chồng của em đó.”

Tôi giật mình đến mức nấc lên một cái.

100.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra đã gặp bọn họ ở đâu rồi.

Ảnh chụp trong thư phòng của bác sĩ Ngụy!

Bức ảnh đó chụp lúc bác sĩ Ngụy tốt nghiệp trung học, không ngờ ngoại hình của hai người trước mắt gần như không có chút thay đổi nào, vẫn rất trẻ!

“Không phải anh đã nói là bận không đi được sao?” Tôi nheo mắt nhìn bác sĩ Ngụy, không ngờ tên này còn biết diễn nữa cơ đấy.

Hai người lớn cười với tôi: “Là Tiểu Lâm bảo cô chú tới.”

Tôi vừa nói xong đã hối hận, bởi vì câu đó nghe như đang hy vọng là bọn họ không tới, tôi hận không thể tự vả vào mặt mình một cái.

Hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.

Buồn đi vệ sinh quá hu hu…

“Cháu chào cô chú ạ, hoan nghênh cô chú tới nhà chơi, sao cô chú đến mà không nói trước với cháu một tiếng, cũng chưa kịp chuẩn bị gì, không đi đón cô chú được, là sơ suất của cháu ạ.” Tôi lễ phép khom lưng cúi người bắt tay với bọn họ.

“Sao lại không kịp chuẩn bị? Cháu chẳng phải là món quà tuyệt nhất rồi sao?” Mẹ bác sĩ Ngụy nói.

Hóa ra miệng Ngụy Nam Lâm ngọt là do di truyền!

“Năm mới vui vẻ nhé nhóc con.” Ba Ngụy móc ra một bao lì xì thật dày, “Thực ra có thể gọi là ba mẹ luôn cũng được.” Lông mày ông cong cong, ngoại hình cực hiền, lúc cười lên trông còn hơi đáng yêu.

Tôi chưa kịp phản ứng thì mẹ Ngụy đã huých khuỷu tay vào người bên cạnh mình, nhắc: “Anh đừng có dọa trẻ con.”

“Không đâu không đâu…”

Đúng lúc này, cốp xe gần đó đột nhiên mở ra, một đống bong bóng lớn bay lên, trời mờ tối nên tôi còn tưởng là có thêm một người nào đó, sợ tới mức đứng sát vào bác sĩ Ngụy.

Một loạt bóng đèn nhỏ trang trí quanh xe cũng sáng lên, thành hình một trái tim xinh đẹp.

Tôi quên mất mình phải làm gì, cũng quên mất phải quản lý biểu cảm, chỉ cảm thấy chóp mũi chợt nghẹn, cố gắng ngăn sự xúc động đang chực chờ dâng trào.

Bác sĩ Ngụy cầm tay tôi, bỗng nhiên quỳ một bên gối xuống.

007 từ xa chạy tới, bác sĩ Ngụy gỡ xuống từ trên cổ nó một cái hộp vuông nhỏ bằng nhung.

Bác sĩ Ngụy ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu lên mặt anh ấy, dịu dàng đến cực điểm, rõ ràng đang là mùa đông nhưng không biết mồ hôi lấm tấm trên trán anh ấy ở đâu ra, bốn phía là từng đôi mắt chờ mong, trong tay ba tôi còn cầm một cái máy quay.

Trong lúc bầu không khí đang lên đến cao trào, bác sĩ Ngụy lại há miệng thở ra một hơi, mắc kẹt ngoài dự đoán.

???

Thời khắc quan trọng thế này sao lại quên kịch bản hả?!

Nơi hai bàn tay giao nhau nóng muốn bỏng, tôi gấp gáp thay cả anh ấy.

“Tiểu Kỳ…”

Cuối cùng anh ấy cũng mở miệng, tôi kích động đến run rẩy, không biết là sự căng thẳng của tôi truyền sang cho anh ấy hay anh ấy truyền cho tôi, tôi có cảm giác giọng nói của anh ấy cũng hơi run.

Nói thật, lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, hít thở cũng không thuận, nhưng lại nghe rất rõ những lời anh ấy nói: “Bây giờ anh thích nhất là số 7, thích tất cả mọi thứ liên quan đến em. Hôm nay, những người thân nhất của chúng ta đều đang ở đây, anh muốn hứa với em, cũng là hứa với mọi người, sau này sẽ càng yêu em nhiều hơn. Em có đồng ý trở thành người nhà của anh không?”

Thoại của anh ấy đã xong, ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển sang nhìn tôi.

Chuyện sau đó tôi không muốn nói nhiều, một người đàn ông U30 khóc đến mức nước mắt giàn giụa thực sự rất mất mặt.

Ngụy Nam Lâm lấy nhẫn trong hộp ra, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng cong ngón tay lại: “Anh phải đồng ý với em một yêu cầu trước đã!”

Bác sĩ Ngụy hoang mang: “Yêu cầu gì cơ?”

“Không được lên núi tu hành nữa! Em thích ăn thịt nhất! Không được ăn thịt em sẽ chết mất!”

Bác sĩ Ngụy mỉm cười đồng ý, sau đó nắm ngón giữa của tôi, tôi cũng không cảm thấy có gì sai, chỉ có mẹ tôi ở bên cạnh hô lên: “Nhẫn đeo ở ngón áp út! Ngón áp út!”

“Dạ dạ dạ…” Bác sĩ Ngụy giật mình đổi ngón tay, đeo xong còn ngẩng đầu cười ngốc nghếch nhìn tôi.

Bầu không khí lãng mạn tuyệt đẹp, cặp đôi mới tinh là chúng tôi đây còn chưa kịp hôn thì ba tôi đã rống lên: “Ăn cơm ăn cơm thôi! Đói sắp chết rồi! Ông bà thông gia, mời vào nhà! Cứ coi như đây là nhà mình, đừng khách khí!”

“…….”

Mẹ tôi cũng hấp tấp tiếp đón ba mẹ Ngụy Nam Lâm, mọi người lũ lượt kéo nhau vào nhà.

Bác sĩ Ngụy ôm sau lưng tôi, môi chạm nhẹ vào vành tai tôi, tôi quay sang nhìn anh ấy, nhìn thấy một bầu trời đầy sao lấp lánh trong mắt đối phương.

*** Hết chương 35
Bình Luận (0)
Comment