Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sân nhà chú Tôn hàng xóm có một hồ cá cảnh to, thiết kế cả hòn non bộ và nước chảy róc rách, trời nóng, thằng nhóc 007 không biết xấu hổ của nhà tôi thường xuyên qua đó uống nước ké, hôm nay nó còn lao hẳn vào trong hồ, gặm mất mấy bông hoa súng trang trí.

Chú Tôn tốt bụng không so đo, nhưng khi tôi hỏi một người bạn làm ở cửa hàng hoa mới biết, mấy bông súng đó không hề rẻ tí nào.

Bác sĩ Ngụy đang bận viết tiểu thuyết nên không có thời gian đi cùng tôi tới khu chợ bán hoa cá chim kia, tôi chỉ có thể gửi trả tiền chú Tôn để ông mua lại đợt hoa khác.

Quyền quản lý tài chính nằm trong tay bác sĩ Ngụy, sau khi tôi gửi tiền cho chú Tôn, điện thoại di động của anh ấy lại có tiếng chuông thông báo – anh ấy có một thói quen rất tốt đó là không giữ điện thoại bên người lúc đang làm việc.

Wechat có hai tin nhắn mới.

Người nhà bệnh nhân (ngài Tạ): Cảm ơn anh đã chăm sóc bố em trong thời gian qua, không biết tối mai anh có rảnh không, em mời anh một bữa cơm, anh đã rất vất vả nhiều rồi.

Người nhà bệnh nhân (ngài Tạ): À, nhân tiện, bánh lần trước có ngon không? Nếu anh thích thì em sẽ mang tới thêm.

Lịch sử trò chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước, từ chủ đề bệnh tật chuyển dần sang các vấn đề trong cuộc sống, rồi nói về thể dục thể thao, chăm sóc sức khỏe. Những câu trả lời của bác sĩ Ngụy vẫn duy trì phong cách phục vụ khách hàng nhất quán, không hề nhiệt tình, nhưng những thắc mắc về thuốc men và cách chăm sóc tâm lý cho bệnh nhân đều được giải đáp tận tình.

Tôi thấy gã này thường gửi tin nhắn cho bác sĩ Ngụy trong giờ giải lao, có lẽ chiếc bánh đã được mang tới vào trưa hôm kia.

Nếu không đánh hơi được mùi nguy hiểm thì hơn hai mươi năm qua tôi đã sống quá uổng phí rồi.

Người nhà bệnh nhân (ngài Tạ): Anh vẫn đang bận à?

Tôi hét lên: “Bác sĩ Ngụy, có ai đó đang tìm anh trên wechat này!”

“Who?”

“Một người đàn ông da mặt rất dày.”

Không lâu sau, bác sĩ Ngụy đi từ thư phòng ra, đôi mắt cong cong gợn ý cười, anh ấy nhéo má tôi: “Có dày bằng mặt em không?”

Tôi gạt tay anh ấy, hừ mũi: “Còn mang bánh ngọt cho anh cơ à? Vị trà xanh đúng không?”

Bác sĩ Ngụy kiểm tra tin nhắn, ngồi xuống sô pha: “Vị socola.”

Mắt tôi trợn to: “Anh còn nhớ nữa hả? Chẳng phải anh không cho em ăn đồ ngọt sao? Nói cái gì mà dễ mỡ máu, xơ cứng động mạch, tiểu đường, vậy mà anh lại ăn vụng sau lưng em!”

Bác sĩ Ngụy vừa gõ tin nhắn vừa trả lời tôi: “Anh không ăn, đưa giám đốc mang về cho con trai ông ấy rồi.”

“Hừ.”

“Anh thực sự không lừa em.”

“Vậy tối mai anh có ăn ở nhà không? Nếu bận thì báo trước cho em một tiếng, em dẫn 007 về nhà mẹ đẻ ăn cơm.”

Bác sĩ Ngụy cười càng to hơn.

“Tiểu Kỳ.”

“Anh làm gì đó?”

Bác sĩ Ngụy gãi cằm tôi như đang gãi cho Donut: “Đáng yêu quá!”

“Nghiêm túc đi! Bây giờ em đang ghen, cũng đang rất tức giận.” Tôi đứng dậy đi xuống phòng bếp, “Anh không nhìn ra người đàn ông kia có ý với anh à? Anh còn rất siêng năng trả lời tin nhắn, nếu có thắc mắc sao không tới bệnh viện mà trao đổi? Còn thêm cả wechat? Dịch vụ chăm sóc khách hàng hậu mãi à?”

Bác sĩ Ngụy theo tôi vào bếp, ôm sau lưng tôi, đặt cằm lên vai tôi.

“Đây là sự khác biệt giữa bệnh viện công và bệnh viên tư. Họ trả phí tư vấn và điều trị cao để có cơ hội trao đổi nhiều hơn. Bệnh nhân kia của anh tuổi hơi cao nên không dùng quen điện thoại, nhờ con trai mình trao đổi hộ. Anh đã từng nói với em rồi mà.”

“Vậy sao còn hẹn anh ăn tối? Trao đổi lúc ở bệnh viện chưa đủ à?”

“Wechat rất tiện mà, ah đỡ phải chạy lung tung.” Bác sĩ Ngụy đưa điện thoại cho tôi, “Anh đã từ chối lời mời rồi, ngày mai anh nhất định sẽ về nhà đúng giờ nấu cơm cho em, đừng tức giận nữa được không?”

Thật ra ngay từ lúc anh ấy đứng dậy đi theo tôi, cơn giận của tôi đã tan biến rồi, huống hồ anh ấy còn làm nũng với giọng điệu dịu dàng như vậy.

Nhưng tôi vẫn muốn tỏ ra kiêu kỳ một chút, dùng câu “miệng cứng lòng mềm” rất phù hợp.

“Mỗi ngày anh ăn mặc thật đẹp, tắm xong xịt nước hoa thơm phức, trêu ghẹo ong bướm khắp nơi, hẳn là trong lòng rất đắc ý lắm, làm nhiều người thích mình như vậy.”

Bác sĩ Ngụy chỉ cười, không hề khó chịu: “Nhiều người thích anh cũng đâu quan trọng bằng ánh mắt em nhìn anh nhiều hơn một chút cơ chứ?”

“Ọe.”

Bác sĩ Ngụy cầm tay tôi, vuốt mở màn hình điện thoại rồi bấm vào taobao, nói: “Anh mua lego cho em nhé? Lần trước em nói muốn một cái phi thuyền đúng không? Em tự tìm đi.”

Tôi sửa lại: “Là Đại Bàng Thiên Niên Kỷ*.”

(*Đại Bàng Thiên Niên Kỷ, hoặc Millennium Falcon: là một phi thuyền vũ trụ giả tưởng trong phim Star Wars)

“Được được, Đại Bàng Thiên Niên Kỷ.” Bác sĩ Ngụy chu môi, “Hôn một cái nào, đừng tức giận nữa.”

Millennium Falcon

2.

Có một lời khuyên: Hãy cố gắng giữ cho kệ bếp sạch sẽ gọn gàng, chưa biết chừng sẽ có một lúc nào đó đột nhiên dùng tới…

3.

Lúc tôi tắm xong phát hiện ảnh đại diện wechat của bác sĩ Ngụy đã được đổi, từ ảnh phong cảnh mặt trời đậm mùi người cao tuổi biến thành ảnh hai người nắm tay.

Tôi nhớ bức ảnh này do ba tôi chụp, lúc đó bác sĩ Ngụy đang quỳ gối cầu hôn tôi, trời hơi tối, chất lượng hình ảnh không được sắc nét nhưng ký ức về ngày hôm đó luôn rất rõ ràng.

Tôi ấn vào thông tin tài khoản, không còn để tên là “bác sĩ Ngụy” nữa mà cũng đổi thành “Người chăm sóc Sơ 7”.

Tình trạng quan hệ: đã kết hôn.

[Hoàn]
Bình Luận (0)
Comment