Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 33

Sân bay thành phố S, Vân Hề mặc một bộ quần áo màu đen bước đi ưu nhã, chậm rãi đi ra từ sân bây. Cậu đã chờ đợi năm năm, bây giờ đã thành công, mặc dù mới có hai mươi lăm tuổi nhưng lại lộ ra vẻ mị hoặc của đàn ông thành thục. Khóe miệng câu lên một nụ cười, bước đi trầm ổn, mọi hành động đều giống như thân sĩ khiến người ta không dời nổi mắt.

Đi nhanh phía sau Vân Hề là một người đàn ông cao to cường tráng, một khuôn mặt Phương Tây đặc trưng, một tay hắn kéo tay Vân Hề, một tay kéo valy, không hề lộ ra một chút vẻ mệt mỏi.

Vân Nhạc ôm một con búp bê vải nhỏ, đầu lắc qua lắc lại, hai mắt sáng rực ngập tràn vẻ hiếu kì. Hôm nay bé cũng mặc một áo sơ mi nhỏ, một quần jean có móc treo, trên chân là đôi giáy màu đen sáng loáng.

Từ xa Vân Hề đã nhìn thấy một tấm biển màu trắng ghi to chữ “Arvin”, cậu khẽ cười nhấc chân đi về phía ấy. Đến gần mới phát hiện ra là một người phụ nữ đang giơ biển, một người đàn ông đeo kính màu đen đang đứng sau cô, người này khoảng trên ba mươi tuổi, mặc một bộ tây trang màu đen thẳng tắp, một tay đút trong túi quần, nhàn nhã như đang đi chơi vậy.

Vân Hề đến trước mặt người phụ nữ, nở nụ cười: “Xin chào tôi là Arvin.”

Người phụ nữ mở to mắt nhìn cậu, trong mắt không che giấu được vẻ kinh ngạc, cô biết Arvin là người Trung Quốc, nhưng thật không ngờ lại trẻ như vậy. Người đàn ông đứng sau đi đến vỗ vỗ lên tay nữ trợ lý, cô lập tức hướng Vân Hề gật đầu rồi lùi lại phía sau.

Người đàn ông vừa cười vừa giơ tay phải ra với Vân Hề: “Không ngờ Arvin trong truyền thuyết lại trẻ hơn hẳn so với trong trí tưởng tượng của tôi, xin chào, tôi là Tôn Tuấn – tổng giám đốc tập đoàn Phương Hoa.”

“Xin chào.” Vân Hề cũng lễ phép chào lại hắn.

Tôn Tuấn lập tức nhìn về phía sau Vân Hề: “Đây là lệnh công tử sao? Nhìn thật là khả ái.”

“Cảm ơn.” Vân Hề nghiêng đầu: “Vân Nhạc, lập tức chào hỏi chú đi con.”

“Chú tốt.” Vân Nhạc ngoan ngoãn chào người, sau đó vỗ nhẹ lên người cậu: “Ba ba, ba ba, chúng ta nên rời khỏi đây, con về là để hít thở không khí ở cố hương nha.”

“Ngốc qua.” Vân Hề cưng chiều xoa xoa lên đầu bé: “Không khí ở nơi nào mà không giống nhau.”

“Con muốn ra bên ngoài cơ, không khí bên ngoài mới trong sạch, ở đây ngột ngạt quá.”

“Lệnh công tử quả thực rất đáng yêu.” Tôn Tuấn lần thứ hai cảm thán: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng ở cho Arvin tiên sinh, trước tiên tôi đem hai người về nghỉ ngơi, tối chúng ta gặp nhau cùng ăn cơm.”

“Cảm ơn.” Vân Hề lễ phép đáp lời.

Vì vậy bốn người lớ cùng một đứa bé cùng nhau bước ra ngoài, vừa mới đến cổng sân bay đã bị một đống phóng viên kí giả chen chúc lên đòi chụp ảnh, phỏng vấn, rất nhanh đã vây Vân Hề và Tôn Tuấn vào trong, đó cũng là điều khiến cậu phải mang theo vệ sĩ để có thể ôm Vân Nhạc, không khiến cậu thêm lo lắng.

Đám phóng viên nỗ lực đem máy ghi âm đến trước mặt Vân Hề, hận không thể trực tiếp nhét vào trong miệng cậu luôn. Mặc du Vân Hề rất không vừa lòng, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười như trước, ánh mắt đảo qua máy ghi âm của các tạp chí kinh tế, cùng tạp chí giải trí trước mặt mình.

Các phóng viên thấy thể cảm thấy rất vừa lòng với phản ứng của Vân Hề, liên tiếp đặt ra những câu hỏi cho cậu.

“Ngài Arvin, ngài khỏe chứ, ngài là phó tổng giám đốc người Hoa trẻ tuổi nhất tại nước ngoài,lần này về nước là muốn đặc biệt hợp tác với tập đoàn Phương Hoa sao?”

“Ngài Arvin ngài khỏe chứ, nghe nói ngài nhậm chức ở tập đoàn Christopher đã được bốn năm, tạo ra một khoản lợi nhuận cực lớn cho tập đoàn này, xin hỏi vì thế nên ngài mới được ngồi vào vị trí này phải không?”

“Ngài Arvin là một người Trung Quốc, lần này ngài về nước có phải muốn phát triển trong nước hay không?”

“Ngài Arvin, nghe nói ngài được khen là “Người đầu tư lí trí nhất”, xin hỏi với lần này ngài có ý kiến gì không?”

“Ngài Arvin, được biết cổ phiếu tập đoàn Phương Hoa liên tục sụt giảm cho thấy nguy cơ của một cuộc khủng hoảng vỡ nợ, cho tôi hỏi lí do ngài vẫn muốn tiếp tục hợp tác với Phương Hoa?”

“Ngài Arvin…”

Hàng loạt câu hỏi như nã pháo vào người Vân Hề, mỗi câu hỏi của đám phóng viên này đều vô cùng sắc bén, không cẩn thận có thể sụp bẫy ngay. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là đám phóng viên này đã rất thông thạo về hoạt động mấy năm nay của cậu ở nước ngoai, nhất định là có người đã châm ngòi thổi gió từ trước.

Vân Hề chậm rãi giơ tay lên làm động tác xin ngừng, tất cả các phóng viên đang đặt câu hỏi cho cậu đêu dừng lại chăm chú nhìn, trong mắt bọn họ Vân Hề giống như một túi tiền thưởng lớn, ai có bài đưa thì chăc chắn tháng này sẽ có tiền thưởng không thể nào ít, dù sao tập đoàn Christopher cũng lần đầu tiên hợp tác với một tập đoàn Trung Quốc. Về phần tập đoàn Christopher là thật tâm muốn hợp tác hay xâm nhập vào thị trường trong nước này không phải là phạm vi bọn họ quản lí, chỉ cần có bài tin tức mới là được.

Vân Hề nhàn nhạt liếc nhìn tất cả, xong đó mới mở miệng: “Lần này tôi về nước là theo ủy thác của công ty, về phần có hợp tác hay không là do ban giám đốc quyết định.”

“Choang!!!!!!!” Điện thoại di động lập tức rơi xuống, Hàn Diệp Tu chăm chăm nhìn Vân Hề thong thả hiện lên trong video, mà tay hắn vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại. Hắn không chợp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, rất sợ nếu chớp một cái cậu cũng sẽ biến mất theo.

Tuy nhiên tin tức này liền bị thay thế bởi tin tiếp theo, Hàn Diệp Tu nắm lấy con chuột di chuyển qua lại nhưng đây là truyền hìn trực tiếp, không thể quay lại được, hắn chán nản rũ mắt xuống, ánh mắt mờ mịt.

Không bao lâu sau hắn mạnh mẽ ngồi thẳng dậy, hai tay run run đặt trên bàn làm việc rộng lớn, cho đến khi chân hắn chạm phải vật gì đó mới phát hiện ra điện thoại của hắn đã rơi từ lúc nào. Hắn nhặt điện thoại lên, trên màn hình vẫn hiển thị cuộc trò chuyện, Hàn Diệp Tu khẩn cấp đem máy áp lại vào tai mình, run run nói: “Vân Hề, là Vân Hề, tôi nhìn thấy em ấy, tôi thực sự nhìn thấy Vân Hề!”

Đầu dây bên kia Dịch Dương cũng đang liếc nhìn tin tức: “Không phải là Vân Hề thì cậu nghĩ tôi gội cho cậu lam gì, cậu còn đang tăng ca ở công ty đúng không?”

Hàn Diệp Tu ngôn ngữ loạn xạ: “Em ấy trở về rồi, cảm ơn trời đất, tôi muốn đi gặp em ấy, tôi….Không được, quần áo của tôi bây giờ quá nhàu nhĩ, Dịch Dương cậu nhanh giúp tôi chọn mấy bộ quần áo, đúng rồi, phải cạo râu nữa. Dịch Dương cậu nói tôi nên hẹn em ấy ở nhà hàng hay tự nấu ăn nhỉ? Không được, tôi phải tự tay làm, lúc trước đã nói chỉ cần học xong sẽ nấu cho em ấy ăn.”

“Tổng giám đốc Hàn của tôi ơi, cậu tăng ca đến mức mất nhận thức rồi sao? Cậu có biết bây giờ Vân Hề đang ở đâu không? Đó là phỏng vấn buổi sáng ở sân bay, người đã sớm đi rồi? Còn nữa, cậu cũng chăm xem tin tức nhỉ? Bọn phóng viên cứ một tiếng là Arvin tiên sinh, cậu biết Arvin tiên sinh la ai không? Ôi chao, tôi nói này Tiểu Phong, đừng đùa nữa, anh đang bận nói chuyện với Diệp Tu, nói đừng đùa nữa!” Sau đó trong điện thoại truyền đến một loạt âm thanh vô cùng ám muội, cuối cùng mới nghe được Dịch Dương hắng giọng: “Ngoại trừ là phó tổng giám đốc người Hoa trẻ tuổi nhất, là quan chức cấp cao cảu tập đoàn Christopher, cậu ấy về nước là để hợp tác với tập đoàn Phương Hoa, căn bản không phải là vì cậu. Còn nữa, cậu không tò mò vì sao làm sao cậu ấy có thể đến Mỹ sao?”

Hàn Diệp Tu tắt máy tính, lấy cặp tài liệu rồi lập tức rời khỏi văn phòng: “Dịch Dương, quần áo cùng dao cạo râu chưa cần đưa qua, tôi cần về nhà nấu ăn chờ em ấy trở lại đã, tôi…”

“Con mẹ nó Hàn Diệp Tu cậu có nghe lời tôi nói không hả?” Dịch Dương bên kia gào rít: “Vân Hề hôm nay đã không phải là Vân Hề của năm năm trước, bây giờ cậu ấy là Arvin! Là Arvin phó tổng tập đoàn Christopher!”

“Arvin..” Hàn Diệp Tu lập tức nhắc lại, rồi nhoẻn miệng cười: “Tên này cũng thật dễ nghe!”

“Con mẹ nó bệnh tâm thần rồi! Cậu đứng ở công ty chờ ông đây 20 phút, thôi mười phút,mười phút là được rồi, không biết bao giờ Vân Hề mới trở lại đâu cho nên đừng có mà phá hoạt phòng bếp nhà cậu đấy.” Dịch Dương không đợi Hàn Diệp Tu đáp lại đã lập tức cúp máy.

************

Cùng lúc đó ở trong biệt thự ở thành phố B, một quân nhân trung niên dùng điều khiển từ xa chỉ chỉ vào màn hình TV: “Tên nhóc này sao lại trở về rồi?”

Giọng nói của quân nhân trung niên khiến cho người một bên tỉnh khỏi cõi thần tiên, hắn cũng gương mắt nhìn về phía màn hình, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, lập tức thu lại: “Năm năm rồi, con cũng không nghĩ cậu ta sẽ trở lại.”

Quân nhân trung niên bất mãn nói: “Diệp Triết, con làm việc thế này sao? Không phải đã nói trước phải lường đến chuyện này rồi sao?”

Hàn Diệp Triết bật cười vỗ vỗ lên trán: “Cha à, chân là mọc trên người cậu ấy, muốn đi đâu là quyền của cậu ấy, cha có thể hy vọng cậu ấy ngây người ở nước ngoài cả đời sao?”

Cha Hàn hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy cậu ta sống ở nước ngoài rất tốt, còn leo lên chức phó tổng cơ mà.”

Hàn Diệp Triết lấy điều khiển trong tay cha mình tắt đi Tv, sau đó nghiêm túc nói với ông: “Cha, không phải là con không tôn trọng ngài, thế nhưng năm năm nay Diệp Tu sống như thế nào cha cũng biết. Tính hướng của nó đã không thể trở lại bình thường, nếu không có Vân Hề, thì ngày nào đó cũng sẽ có Trương Hề, Vương Hề thay chân vào, người có thể đảm bảo Vân Hề không phải là lựa chọn tốt nhất cho Diệp Tu sao?”

Cha Hàn khẽ cười: “Đừng quên lúc trước là tự nó muốn rời đi.”

“Đúng vậy, là cậu ấy tự nguyện rời đi!” Hàn Diệp Triết gật đầu: “Thế nhưng cha có biết nguyên nhân cậu ấy lựa chọn rời đi không? Nói thật, mấy năm nay con rất hối hận khi nghe lời cha xúi giục cậu ấy ra đi. Lần đầu tiên thấy cậu ấy con đã thấy cậu ấy là một người tốt, không kiêu căng không tự ti, có chính kiến lại không ham hư vinh. Thế nhưng Diệp Tu đã đối xử với cậu ấy thế nào? Con nghe được cũng phải tự phỉ nhổ. Thế nhưng quả thực mấy năm nay Diệp Tu cũng sống không sung sướng gì, nó chưa từng buông tha chuyện đi tìm Vân Hề, có mấy lần ép con về chuyện này khiến con suýt chút nữa nói ra hết toàn bộ, cha không gặp nó lại biến nó thành dạng gì vậy. Con biết cha tức giận bởi vì tình cha con máu mủ với nó, nhưng ngài không xứng làm một người cha, thử hỏi nếu một ngày có ai len lén bảo mẹ ra nước ngoài mà không nói gì cho cha, cha còn duy trì được sự bình thản thế này sao?”

Cha Hàn muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng cũng không tìm được lí lẽ để nói lại với con mình, sau cũng ông hung hăng vỗ mạnh lên ghế gỗ lim đang ngồi: “Đứa nghịch tử kia, nó chịu cúi đầu trước ong đây một chút thì khó lắm sao! Bởi vì nó come out, mà quần lót hay chăn màn đều bị nó ném đến không có một mảnh che thân, cuối cùng còn lỗ mãng chỉ thẳng vào mũi ông đây, tôi không cho nó một phát đạn đã là nể tình cha con lắm rồi đây!”

Hàn Diệp Triết bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói đên chuyện này rốt cuộc cũng là cha không muốn mất đi mặt mũi, thế nhưng trị Diệp Tu cha cũng đã trị rồi, không thể lùi lại một bước sao?”

Cha Hàn hừ lạnh một cái: “Trừ khi tên nhóc đó đến trước mặt tôi nhận sai, nếu không thì đừng bàn nữa.”

“Vậy Vân Hề…”

Ông khẽ cười một tiếng, hai mắt lộ ra vẻ tự tin: “Tên nhóc Vân Hề có thể dùng nửa năm để rời đi chứng tỏ nó sẽ không dễ dàng tha thứ cho Diệp tu đâu, có thể khiến tên nghịch tử kia dở sống dở chết, ông đây cũng không rảnh gây chuyện với nó.”

Hàn Diệp triết nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cha hàn không gây thêm khó khăn cho Diệp Tu, cũng không biết nó có theo đuổi được Vân Hề lần nữa không.

**********

Xe Benthey chạy nhanh như bay, Hàn Diệp Tu vừa đi vừa chỉnh lại đầu tóc, một đường lái không yên ổn. Một bên Dịch Dương không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã của mình: “Tôi nói này tổng giám đốc Hàn, quần áo của ngài hiện tại rất ok, tóc tai cũng vậy, cằm cũng không có râu ria gì, ngài muốn chỉnh sửa lại bao nhiêu lần nữa?”

Hàn Diệp Tu ngượng ngùng thả tay xuống, trên mặt là sự thấp thỏm: “Dịch Dương, cậu nói Vân Hề có tha thứ cho tôi không?”

Dịch Dương ngáp dài một cái: “Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục chỉnh qua chỉnh lại tôi sẽ đá cậu một đá bay ra khỏi xe luôn, người phải chậm rãi tìm mới được.”

Hàn Diệp tu nghe vậy ngồi thẳng lại ngay ngắn, không văn qua văn lại quần áo của mình nữa.

Xe Benthey dừng lại ở một quán rượu nổi tiếng của thành phố S, Hàn Diệp Tu sửa sang lại tây trang một lần nữa mới chịu xuống xe đi theo Dịch Dương vào trong, không ai biết hắn hiện tại khẩn trương đến mức nào, cũng không ai hiểu hắn mogn mỏi được lại Vân Hề như thế nào.

Hắn đi theo Dịch Dương vào thang máy, không ngừng hít sâu vài hơi, giày da màu đen giẫm lên thảm lông không hề gây ra một tiếng động nào, cuối cùng bọn họ dừng lại trước một căn phòng vô cùng xa hoa.

Dịch Dương bĩu môi trêu chọc Hàn Diệp Tu: “Người đã ở trong này, ấn chuông đi.”

Hàn Diệp Tu nhắm mắt lại thở sâu vài hơi, hắn mở mắt ra vươn tay phải lên, run run mà ấn vào nút chuông màu trắng trên cửa phòng.
Bình Luận (0)
Comment