Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 34

Trong phòng đặt riêng vô cùng xa hoa của khách sạn, Vân Hề đang ôm lấy Vân Nhạc trò chuyện qua video với Leon ở nước Mỹ xa xôi. Cậu nhìn bộ dạng ngáp liên tục của Leon mà bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh nên đi ngủ sớm một chút, dù sao bên này cũng chưa quá muộn.”

Leon ngáp thêm một cái thứ hai rồi mới nói tiếp: “Không được, tôi còn muốn nhìn Vân Nhạc đi ngủ nữa.”

Vân Nhạc vươn tay sờ sờ khuôn mặt qua màn hình điện thoại của Leon: “Cha nuôi ngoan, có phải không có con nên người thành cô …cô..” Bé quay đầu nhìn về phía Vân Hề: “Ba ba, là thành ngữ gì cô ấy nhỉ?”

“Cô chẩm nan miên*.” Vân Hề vô lực xoa trán: “Còn có, thành ngữ này không thích hợp để dùng trong hoàn cảnh này.”

Nguyên văn “孤枕难眠”: trằn trọc một mình khó ngủ, theo mình thì câu này chỉ những người đang yêu nhau, vợ chồng mà đột nhiên xa nhau, sẽ không quen và khó đi vào giấc ngủ hơn.

“Vậy nó thích hợp dùng khi nào ạ?”

Vân Hề xoa xoa cái đầu xoay tròn của Vân Nhạc: “Nếu như lần này ba về Trung quốc mà không mang con theo, như vậy thành ngữ này sẽ thích hợp dùng trên người ba, con hiểu chưa?”

“Hiểu!” Vân Nhạc mạnh mẽ gật đầu: “Con mỗi ngày đều ngủ cùng ba ba, cho nên cha nuôi có muốn cô chẩm nan biên cũng không có cơ hội rồi.”

Leon lập tức tức giận đến mức nhe răng: “Thật không có lương tâm, đã khuya như vậy rồi cha vẫn còn thức nói chuyện với con, mà con chỉ lo bới móc cha thôi! Con ngoại trừ lúc cha đưa con ra ngoài mua bánh ngọt là tôn trọng cha thì có lúc nào tôn trọng nữa đâu! Lương tâm của con đều bị chó ăn* rồi sao?”

Nguyên văn 你的良心都吃了狗: Nhĩ đích lương tâm đô cật liễu cẩu

Vân Nhạc ghét bỏ bĩu môi: “Rõ ràng là lương tâm chó ăn*, cha nuôi, tiếng Trung của cha đã thối nát đến cực điểm rồi.”

Nguyên văn 心被狗吃了: tâm bị cẩu cật liễu

Vì vậy Leon liền đổi sang nói chuyện bằng tiếng Anh, cả buổi chỉ lo trách mắng Vân Nhạc, so với lúc khí thế ở công ty thì khác nhau một trời một vực.

Vân Nhạc mờ mịt nhìn về phía Vân Hề: “Ba ba, cha nuôi đang nói tiếng hành tinh nào vậy?”

Vân Hề nhất thời mà cười ra tiếng, hai người này vừa nói chuyện với nhau được vài câu thì nhất định sẽ đấu võ mồm với nhau, đương nhiên về cơ bản đều là Leon nói…sau đó bị Vân Nhạc hời hợt đính chính lại, mỗi lần đều khiến Leon tức giận đến sôi máu. Nhưng hắn luôn yêu chiều Vân Nhạc nên không bao giờ ra tay đánh bé, cũng sẽ đau xót nếu Vân Nhạc không để ý đến mình, cuối cùng chỉ có tự mình sinh hờn dỗi, sau đó khi đến công ty sẽ đem xả hết lên đầu cấp dưới phạm sai lầm.

“Vân, Nhạc!” Leon đổi thành tiếng Trung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, đừng có làm ra bộ dạng mình không hiểu tiếng Anh nữa.”

Bé ôm hai tay, vênh váo hừ nhẹ một tiếng, biểu thị không muốn đối đáp lại với Leon. Leon tức giận đến vò đầu bứt tai, hận không thể vươn một tay qua màn hình điện thoại mà vỗ vào mông nhỏ của Vân Nhạc.

Vân Hề chỉ bật cười lắc đầu: “Được rồi, hai người không thể hòa thuận với nhau được một chút hay sao? Leon, tôi có chuyện muốn nói với anh đây.”

Leon nghe vậy liền ngồi ngay ngắn lại, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi là một tinh anh trong giới kinh doanh: “Chuyện cậu vừa về nước đã bị phóng viên bao vây sao? Tôi đã biết rồi.”

“Tin tức của anh cũng nhanh thật đấy.” Vân Hề cười cười.

Leon nhướn mày: “Cậu nghĩ gì về việc này?”

Vân Hề cười lạnh một tiếng: “Ngoại trừ Phương Hoa tung tin đồn ra thì tôi không còn nghi ngờ được kẻ nào nữa. Hiện tại Phương Hoa đang đối mặt với nguy cơ vỡ nợ, nếu như chúng ta không bơm tiền vào thì công ty này cũng không có khả năng kí được hợp đồng khác trong thời gian ngắn đến vậy, như thế Phương Hoa nhất định sẽ phá sản. Giới truyền thông lan tin rất nhanh, đây là cách để Phương Hoa thông báo cho các cổ đông thậm chí là cả cho chủ nợ của minh biết công ty đang hợp tác cùng Christopher, viên thuốc an thần được đem ra thu lại giá trị rất lớn nha.”

Leon trầm ngâm một hồi rồi mở miệng: “Như vậy cậu nghĩ chúng ta có cần bơm tiền vào công ty này nữa không?”

“Không có bằng chứng xác thực chứng minh là Phươgn Hoa thì khó có thể kết luận được gì.” Cậu bình thản nói: “Nếu như chúng ta muốn mở rộng thị trường vào Trung Quốc thì Phương Hoa là đối tượng giúp sức tốt nhất hiện nay, nhưng mà…” Vân Hề híp mắt lại: “Nếu như bọn họ cứ thích chia sẻ chuyện của người khác như vậy, thì gạt họ vài ngày cũng được rồi.”

Leon nghe vậy khẽ cười: “Khổ cực cho cậu rồi.”

Vân Nhạc bĩu môi: “Con cũng rất khổ cực đó! Khi nào con trở về cha phải mua bánh ngọt bồi dưỡng cho con, còn có lần trước chúng ta đã nói chuyện nếu con thấy con rối trong triển lãm cha cũng phải mua cho con.”

Vẻ mặt Leon vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu bảo bối, con rối trong triển lãm là để ngắm, không thể mua được nha.”

Vân Nhạc hừ nhẹ lần thứ hai, bé đang dùng chiêu này để biểu thị sự bất mãn của mình.

Lúc này đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, đáy mắt Vân Hề hiện lên sự nghi ngờ, cậu đặt Vân Nhạc sang chiếc ghế một bên, nói nhanh với Leon: “Tôi đi xem có ai, anh tiếp tục nói chuyện với Vân Nhạc đi.”

Vệ sĩ ở gian ngoài nghe được tiếng chuông liền bước lên vài bước, ánh mắt của hắn rất đề phòng, nhanh chóng làm xong công tác chuẩn bị tấn công, trước khi đến Trung Quốc, Leon đã căn dặn hắn cần đảm bảo về sự an toàn tuyệt đối cho Vân Hề.

Vệ sĩ nhìn qua mắt mèo trên cửa, có thể thấy được ngoài cửa là một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu, một trong ba người này là rất quen mặt, vệ sĩ nghĩ đó là tổng giám đốc Phương Hoa nên mở cửa ra.

Hàn Diệp Tu chăm chăm nhìn vào vệ sĩ, một tay vẫn duy trì động tác bấm chuông. Trên đường đến đây hắn đã suy nghĩ rất nhiều lời mở đầu, thế nhưng không ngờ được người mở cửa lại là một người đàn ông phương Tây.

Vệ sĩ cũng cau mày nhìn lại Hàn Diệp Tu, sau đó hắn nghĩ ra chuyện gì liền móc một tấm ảnh trong túi ra nhìn lại một chút, sau đó lại nhìn qua Hàn Diệp Tu, cứ như vậy nhìn qua nhìn lại đến mấy lần. Cuối cùng “Rầm” một tiếng đóng ngay cánh cửa, động tác rất nhanh gọn, dứt khoát.

“….”

Hàn Diệp Tu chần chừ nhìn về phía Dịch Dương: “Có phải chúng ta tìm lộn phòng không?”

Dịch Dương cười phì một tiếng: “Không có, chính là phòng này.”

Lông mày Hàn Diệp Tu co lại, đã muộn như vậy sao trong phòng Vân Hề lại xuất hiện một người đàn ông khác? Lẽ nào… hắn đưa tay lên xoa xoa trái tim đang đau đớn, sẽ không, sẽ không có chuyện đó đâu.

Dịch Dương vỗ mạnh lên vai Hàn Diệp Tu: “Cậu phát ngốc cái gì? Trước khi quan tâm hắn là ai, phải tìm Vân Hề trước đã.”

Hàn Diệp Tu giơ tay lên lần nữa, nhưng vẫn chần chưd không dám ấn xuống, hắn sợ khi mở ra sẽ là hình ảnh hắn không muốn nhìn thấy nhất. Nếu như tên kia cùng Vân Hề có loại quan hệ đó thì hắn phải làm sao bây giờ?”

Vệ sĩ vừa quay lại đã nhìn thấy Vân Hề đứng phía sau, hắn liền nhét vội tấm ảnh vào trong túi áo, rồi hô to: “Ngài Arvin.”

Vân Hề đương nhiên nhìn ra động tác của vệ sĩ, nhưng cậu chỉ nhướn mày mà không vạch trần: “Ai gõ cửa vậy?”

Vệ sĩ rũ mắt xuống, ấp úng không nói nên lời, hiển nhiên là một người không biết nói dối.

Vân Hề còn đang muốn hỏi tiếp thì tiếng chuông cửa vang lên lần thứ hai, cậu ngăn vệ sĩ lại. tự mình di ra mở cửa. Khi Vân Hề nhìn thấy Hàn Diệp Tu đứng ngoài cửa thì quả thực hết sức bất ngờ, so với năm năm trước, hắn đã chững chạc hơn rất nhiều, cũng gầy hơn nữa.

Cậu rời đi hơn năm năm cũng chưa từng quan tâm đến chuyện trong nước, thậm chí là cố gắng lảng tránh, cậu không biết năm năm qua Hàn Diệp Tu đã gặp những chuyện gì, có giống như trước khi trọng sinh đi tìm cái gọi là “kích thích”, cũng bởi vì hổ thẹn lúc trước cậu cùng Hàn Diệp Triết liên kết lừa Hàn Diệp Tu cùng Lê Tích vào tròng. Nhưng mà cậu cũng không nên hổ thẹn làm gì với loại người như Hàn Diệp Tu, nếu như lúc trước hắn không ngoại tình…thì mọi chuyện cũng không đến mức thế này.

Vân Hề thu hồi lại cảm xúc trong lòng, khẽ mỉm cười: “Chào các anh, có chuyện gì sao?”

Hàn Diệp Tu kinh ngạc nhìn về phía Vân Hề, hắn biết cậu sẽ thay đổi, càng trở nên thành thục, cũng mê người hơn, nhưng mà ánh mắt xa lạ thế này khiến hắn rất đau lòng. Mắt hắn hiện rõ vẻ vui mừng, cũng có vẻ thống khổ, hiện lên sung sướng, cũng hiện lên mê luyến, rất nhiều cảm xúc dâng lên trong hắn.

Đầu ngón tay thon dài vẫn đặt lên nút chuông cửa, đường nhin Hàn Diệp Tu như gim chặt vào Vân Hề vậy, hắn rất muốn cười nhưng lại phát hiện điểm không thích hợp, chỉ cảm thấy đầu óc rất trống rỗng, mấy câu giải thích chuẩn bị sẵn ở nhà cũng không biết biến mất sạch sẽ ở đầu, mọi lời nói lúc này đều trở nên vô dụng. Vì vậy hắn chỉ có thể cứng nhắc kéo khóe môi: “Anh rất nhớ em.”

Dịch Dương đứng một bên khé thở dài lôi Dịch Phong lùi lại phía sau vài bước, mà Dịch Phong từ đầu đến cuối đều không ngẩng nổi mặt, xung quanh toàn bộ đều là oán khí.

Vân Hề nháy mắt mấy cái rồi cười phì: “Tiên sinh, tôi nghĩ ngài nên đi tìm bác sĩ tâm lí đi!”

Trái tim Hàn Diệp Tu vô cùng đau xót, không thể tin nổi nhìn thẳng vào mắt Vân Hề: “Vân Hề…anh là Diệp Tu.”

Vân Hề thu hồi lại vẻ mặt tươi cười: “Xin gọi tôi là Arvin, anh có quyền không cần gọi cũng được, nếu không có chuyện gì xin mời rời đi.”

“Vân Hề!” Hàn Diệp Tu vươn tay ngăn chặn cánh cửa đang dần khép lại: “Anh biết em vẫn còn tức giận, thế nhưng giữa anh và Lê Tích chưa hề phát sinh chuyện gì hết, đêm hôm đó là anh uống say, huống hồ…” Hắn vẫn nỗ lực nở ra một nụ cười méo mó: “Anh không làm chuyện ấy, không phải em cũng biết sao?”

Vân Hề trầm mặt: “Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói chuyện gì.”

Hàn Diệp Tu hơi hơi quay mặt né tránh ánh mắt lạnh lùng nhưng băng của Vân Hề: “Chuyện em cùng anh cả liên thủ anh cũng biết.”

Cậu híp mắt lại, có chút buồn cười mà nhướn mày: “Vậy sao? Cho nên anh đến tìm tôi tính sổ? Anh cần bao nhiêu tiền cứ thoải mái mở miệng, năm trăm vạn (5 triệu) có đủ không?’

Hắn nắm chặt lấy cánh cửa, hai mắt đều là chua xót: “Vân Hê, trong mắt em anh chỉ vì tiền mới tìm đến sao?”

“A? Không phải sao?” Vân Hề vô cùng kinh ngạc nói: “Lẽ nào muốn tìm tôi ôn chuyện cũ? Như vậy thì thật xin lỗi Hàn tiên sinh, tôi cùng ngài đã không còn quen biết, nếu ngài muốn cùng hợp tác với Christopher thì xin ngài hẹn lịch trước. Còn nếu là chuyện tư thì xin lỗi, tôi không rảnh.”

“Ba ba đang nói chuyện với ai sao? Lâu quá thế!” Vân Nhạc ôm con búp bê hình khủng long chạy đến. phía sau là vệ sĩ.

Vân Hề nuông chiều xoa xoa đầu Vân Nhạc, sau đó ôm bé từ dưới đất lên: “Có chú tìm lộn người, ba ba đang giải thích cho hắn.”

Vân Nhạc nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn qua Hàn Diệp Tu đang đứng ngoài cửa: “Có phải là chú hèn mọn đây không?”

Ngoài cửa liền truyền đến âm thanh tươi cười, Dịch Dương liều mạng bụm miệng lại, nhưng ha bờ vai run run lập tức làm bại lộ anh ta.

Hàn Diệp Tu thất thần lùi về phía sau vài bước, hai mắt trừng lớn đầy vẻ khiếp sợ.

Vân Hề nhéo nhéo mũi Vân Nhạc đang phụng phịu nói: “Thật không lễ phép gì cả, bình thường không phải ba ba đã dạy con phải tôn trọng người lớn tuổi hơn sao?” Nhưng mà trong giọng của cậu tràn đầy nuông chiều, cũng không tim nổi một điểm trách móc.

Vân Nhạc nhu nhu mũi, xoay đầu nhìn về phía Hàn Diệp Tu: “Chú khỏe, tuy rằng con không biết đã muộn thế rồi chú còn muốn đến tìm ba ba con làm gì, nhưng mà con vẫn rất lo lắng chú cướp mất ba ba, bất quá nhìn chú thô tục như vậy thì con yên tâm rồi. Nếu như không có ba ba ru thì con sẽ không ngủ được, phải biết rằng trẻ con nếu thức khuya sẽ không cao lên được.” Vân Nhạc nói xong còn nhún vai, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ.

Hàn Diệp Tu muốn nói nhưng không thốt nên lời, hắn bị một màn tình cảm cha con sâu đậm trước mắt làm cho trái tim đau nhức không ngừng. Trong năm năm nay hắn đã dùng mọi biện pháp để tìm kiếm Vân Hề, tuy rằng không thu được kết quả gì, thế nhưng trong lòng vẫn còn chút ít lòng tin chống đỡ, hắn tin tưởng sẽ có ngày tìm lại được người yêu.

Nhưng mà vui mừng lại đột ngột đến khi hắn không dự định được, một ngày Vân Hề đột nhiên xuất hiện, hắn vui mừng, hắn kích động, hắn cho rằng ông trời lần nữa đã quan tâm đến hắn. Hắn khẩn trương, hắn thấp thỏm, trong lòng tràn đầy chờ mong được gặp lại cậu, chỉ có điều chuyện này khiến hắn kinh ngạc cũng thật nhiều.

Tâm tình phức tạp đêm nay bỗng chốc hóa thành đau xót nồng đậm tích tụ trong tâm trí hắn.

Hắn rất muốn hỏi Vân Hề tại sao lại liên thủ với anh cả để đặt bẫy hắn, cuối cùng còn mang theo lòng tự trách của hắn trốn đi mất tăm. Hắn cũng rất muốn hỏi Vân Hề, vì sao bắt hắn tìm đến năm năm, mong đợi năm năm, cuối cùng đổi lại chỉ là lạnh lùng xa cách. Hắn rất muốn hỏi đến tuột cùng hắn đã làm sai chuyện gì mà bị đối xử như vậy, ngay cả lí do bị vứt bỏ cũng không hề biết, kết cục là Vân Hề đã có con của mình. Nếu như ông trời muốn hắn sống lại để chứng kiến nhưng cảnh đau đớn như thế này thì thà rằng cứ để hắn chết trong vụ tai nạn năm ấy, chí ít khi đó hắn còn biết rằng Vân Hề vẫn còn yêu hắn rất nhiều.

Cuối cùng Hàn Diệp Tu cũng không hỏi, mà chỉ mỉm cười so với khóc còn thê thảm hơn, hắn nói: “Con của em rất đáng yêu.”

Hắn biết hắn không thể đặt ra được những câu hỏi kia với Vân Hề, hắn yêu cậu, cho dù cậu không muốn nhận thức lại hắn, cho dù Vân Hề đã có con rồi, hắn vẫn như cũ yêu cậu. Hôm nay hắn căn bản không dám mơ mộng quá nhiều, hắn chỉ muốn biết được nguyên nhân thực sự khiến Vân Hề rời đi, hắn biết chắc chắn đó là do lỗi của hắn, nhưng hắn thực sự không biết mình đã sai ở đâu. Sau đó được yên lặng ở bên cậu, cậu có vợ cũng không sao huống chi có con, hắn chỉ cần, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu là đủ rồi.

“Cảm ơn.” Vân Hề nhàn nhạt đáp lại.

Hàn Diệp Tu nghiêm túc nhìn Vân Hề, thốt ra từng câu từng chữ một: “Vân Hề, có thể nói cho anh biết lí do em chọn cách rời đi không?”

Vân Hề trầm mặc một chút cuối cùng làm vẻ mặt bình thản: “Không có lí do gì hết, cũng không có ý nghĩa gì hết.”

“Anh không tin.” Hàn Diệp Tu lắc đầu phủ nhận: “Em không phải là loại người như vậy.”

Vân Hề rất buồn cười nhìn Hàn Diệp Tu: “Vậy tôi đây là loại người thế nào? A? Hay là mặc cho anh làm ra chuyện gì xấu cũng thề quyết chí không thay đổi sao? Xin lỗi, tôi không có thời gian cùng anh tám nhảm nữa, nếu không có chuyện gì khác xin mời đi cho.”

“Chờ một chút, em không muốn nói nữa thì anh sẽ không hỏi. Cái này.” Hàn Diệp Tu xách cặp ***g giữ ấm trong tay lên: “Đây là tự tay anh làm, lúc trước đã hứa khi học nghệ thành công sẽ nấu cho em ăn, bên trong có súp, còn có vài món ăn nữa, anh đã phân ra rồi. Tuy rằng không băng được đầu bếp, nhưng mà em yên tâm, chính anh đã luyện qua nhiều lần, hoàn toàn có thể ăn được.”

Vân Hề không thèm nhìn đến cặp ***g giữ ấm trong tay hắn, chỉ ôm lấy Vân Nhạc xoay người đi vào trong phòng: “Charles, tiễn khách đóng cửa, nếu như mấy người đó còn quay lại quấy rầy thì cứ gọi cho bảo vệ.”

“Vân Hề!” Hàn Diệp Tu nhanh tay nhanh mắt lấy tay giữ cửa, lò đầu vào trong phòng hét lên: “Em đừng buồn bực, anh không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi em khi nào thì rảnh? Hôm nay em không muốn ăn cũng không sao, chờ em rảnh rỗi anh sẽ lại đem đến, có được không?”
Bình Luận (0)
Comment