Tôi ở lại với anh Tod cho tới khi anh đi làm thì tôi cũng quay về nhà.
Trong phòng khách, vô tuyến vẫn đang bật nhưng bố tôi thì đã ngủ từ lúc nào không hay, hai cái nạng dựa hai bên ghế. “Bố ơi” Tôi lay bố dậy và ông từ từ mở mắt ra nhìn tôi, “Bố lại ngủ gật trên ghế rồi”.
Tôi đỡ ông đứng dậy và đưa cho ông hai cái nạng. “Tod đi làm rồi à?” Bố tôi liếc nhìn đồng hồ hỏi.
“Vâng”
Tôi chẳng việc gì phải giấu diếm việc mình đã ở đâu từ tối tới giờ. Đằng nào thì bố cũng biết rồi.
“Bố biết lâu nay con không còn ngủ ở nhà nữa, Kaylee ạ. Nhưng bố không giận. Dù sao con cũng lớn rồi”. Vừa nói bố tôi vừa chỉnh lại cái nạng.
“Con chẳng ngủ ở đâu cả, bố ạ. Bố cũng đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt”.
Bố tôi sẽ chẳng bao giờ nói như vậy nếu đang tỉnh. Hoặc không phải đang dùng thuốc giảm đau, bởi vết thương ở đùi. Bố tôi lo lắng vì lệnh giới nghiêm, các bữa ăn và các giấc ngủ đêm giờ không còn có tác dụng với tôi nữa. Bố tôi không vui khi tôi dành quá nhiều thời gian ở bên nhà anh Tod, nơi không ai có thể bắt chúng tôi phải để cửa mở. Bố tôi buồn vì bản thân không thể làm được gì để bảo vệ tôi. Nhưng ông không hề biết rằng tôi còn buồn hơn ông khi thấy bố mình nghĩ rằng mình không còn cần đến bố.
Sự thật hoàn toàn ngược lại. Tôi vẫn rất cần bố. Tôi càng ngày càng thấy yêu bố hơn. Nhiều lúc tôi chỉ ước ao được làm người bình thường, với những lo lắng rất đời thường, như bao cô gái 17 tuổi khác.
Nói đến mới nhớ, chỉ còn bốn ngày nữa là đến buổi dạ hội cuối năm.
Sao tôi lại có thể quên được cơ chứ?
Emma và tôi đã đi chọn váy cùng với nhau. Cậu ấy nói, buổi prom này là động lực duy nhất khiến cậu ấy muốn trở lại trường học sau khi chết, và việc đi chọn váy sẽ giúp cậu ấy hiểu rõ hơn về cơ thể mới của mình. Nhưng nhìn nét mặt của cậu ấy trong gương khi thử váy thì tôi hiểu rằng cậu ấy không hề muốn đi dự prom trong thân xác của Lydia. Bởi cái vừa ngực thì không vừa eo, cái vừa eo thì lại không vừa ngực hoặc quá dài.
Bản thân tôi cũng không hứng thú lắm với mấy chuyện này, nhưng tôi đã trót hứa với cậu ấy từ nhiều tháng trước là chúng tôi sẽ đi cùng nhau, dù có hay không có bạn trai hộ tống. Cậu ấy đã lên kế hoạch cho buổi prom này từ hồi năm thứ nhất.
Cuối cùng Emma cũng chọn được một cái váy màu đỏ, rất hợp với mái tóc nâu của Lydia.
Tôi chọn một cái váy dài, màu vàng lấp lánh. Bố tôi đã phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ cho cái váy này, bởi vì theo lời bố, nó khiến tôi tỏa sáng hơn cả Mặt Trời. Giống hệt như mẹ tôi vậy.
Anh Tod thì không tiếc lời ví von cái váy trông lấp lánh như ánh nắng Mặt Trời trên đại dương. Anh ấy đã tìm được một bộ vest màu vàng và một cái cà-vạt phù hợp với nó, nhưng anh nhất quyết không chịu cho tôi xem trước, với lý do “không muốn làm các anh chàng khác tủi thân vì kém cạnh”.
Vì thế tối sẽ phải chờ đến hôm dạ hội mới được ngắm anh trong bộ vest đó, và tôi tin rằng sự chờ đợi của mình sẽ được đền bù xứng đáng.
Sau khi đỡ bố vào phòng xong xuôi, tôi đi về phòng của mình. Styx vẫn đang thức đợi tôi ở cuối giường. Cô nhóc đó có thể cảm nhận được trước cả khi tôi xuất hiện trong phòng, nhờ vào dòng máu lai với giống chó của Cõi Âm.
Vừa nhìn thấy tôi, Styx nhảy bổ xuống khỏi giường, vẫy đuôi chạy về phía tôi, cái lưỡi hồng nhỏ xíu thè ra đầy hồ hởi. Tôi bế cô nhóc lên và xoa đầu nựng. Thật khó tin, một cục bông nhỏ xíu đáng yêu như thế này khi cần sẽ xù lông, nhe răng tấn công bất kỳ ai, ở cả hai đầu thế giới, nếu thấy có bất kỳ nguy hiểm nào rình rập quanh tôi.
Emma đang nằm ngủ trên giường, đèn ngủ bật sáng. Tôi phát hiện ra chỉ cần tôi ngồi ở đâu quá 5 phút là Styx sẽ chạy tới rúc vào lòng tôi ngay, nhưng nó chưa bao giờ làm như vậy với Emma, mặc dù giờ cậu ấy ở nhà với Styx còn nhiều hơn tôi. Styx không có vấn đề gì với Emma, thậm chí còn có vẻ thích cậu ấy. Nhưng Styx gắn bó với tôi từ khi mới vài ngày tuổi, vì thế nó sẽ mãi mãi trung thành với tôi, hơn bất kỳ ai.Nhiều lúc tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với Styx nếu hoặc khi tôi chết… vĩnh viễn. Trước khi chết, Emma và Toto cũng thân thiết với nhau giống như Styx và tôi, nhưng cậu ấy quyết định để Toto, cùng lứa với Styx, lại cho chị Traci, để bảo vệ chị ấy và đứa bé. Đề phòng có chuyện xảy ra với họ.
Tôi đặt Styx xuống, cẩn thận gỡ cái tai nghe iPod đang quấn quanh cổ tay Emma rồi để xuống cạnh đèn ngủ. Sau đó tôi kéo chăn đắp cho cậu ấy. Trông cậu ấy có vẻ lạnh chân. Và tắt đèn.
Cho Styx ăn xong xuôi, tôi đi vòng quanh nhà kiểm tra lại cửa nả một lần nữa, mặc dù kẻ thù của tôi không cần phải mở cửa mới tóm được tôi, rồi mới rời khỏi nhà và hiện ra giữa văn phòng của bà Madeline. Bà ấy đang đứng quay lưng về phía tôi, trên tay cầm một xấp giấy tờ dày cộp.
Bà Madeline quay lại, nhìn thấy tôi, giật mình ré lên một tiếng đầy bất ngờ. Tập giấy trên tay rơi lả tả xuống đất, bà giơ tay ôm lấy ngực, như thể mình vẫn có thể bị đau tim, mặc dù đã chết từ lâu. Không ai biết bà ấy chết từ bao giờ, thậm chí chúng tôi còn treo giải thưởng cho người nào biết được câu trả lời.
“Kaylee! Càng ngày cô càng giỏi lén lút quá đấy” Giọng bà Madeline đầy mỉa mai.
“Bà quá khen”.
“Tôi có thể giúp cô chuyện gì?” Bà vòng ra sau cái bàn gỗ to đùng và vẫy tay chỉ về phía cái ghế bọc da bên cạnh tôi. Khi sếp của bà Madeline biết về tình hình nguy kịch của chúng tôi, việc lão Avari đánh cắp linh hồn của nhiều người vô tội, ông ấy đã tăng thêm ngân sách và nhân lực cho phòng chúng tôi.
Đáng tiếc, tất cả những cái đó chỉ được tăng cường sau rất nhiều biến cố và những cái chết thương tâm, và sau khi tên Thane biến mất cùng toàn bộ “bộ sưu tập” linh hồn của đám tà ma, khiến cho chúng không thể tiếp tục đi qua thế giời loài người nữa, ít nhất là cho tới khi tìm được nguồn cung mới.
Tôi đoán là bọn chúng vẫn chưa tìm được nguồn bổ sung mới bởi từ lúc ấy tới giờ tôi chỉ mới gặp chúng trong những cơ thể đi mượn, bị nhập.
“Tôi… Ừm…” Tôi ngồi xuống cái ghế bên phải và đan hai tay vào nhau, tôi không thể để lộ ra là mình đang lo lắng được. “Anh Tod đang đi làm, những người khác thì đang ngủ, và tôi…”
Nụ cười trên môi bà Madeline trở nên thân thiện hơn. “Cô đang buồn chán.”
“Vâng.” Đó cũng không hoàn toàn là một lời nói dối. Sự buồn chán của tôi thường lên đến đỉnh điểm vào ban đêm, và mới đầu do không có gì làm và không có ai để trò chuyện cùng, tôi đã mất đi mọi hứng thú với… tất cả mọi chuyện. Tôi chỉ thoát ra được trạng thái tẻ nhạt ấy khi lão Avari bắt đầu đem các bóng ma của quá khứ, những người tôi đã không thể cứu, diễu hành trước mắt tôi và bắt tôi phải giết họ một lần nữa.
Tuy nhiên sự u sầu đã không quay trở lại, mà được thay thế bằng một sự khao khát muốn đi tìm công lý.
Mặc dù lão Ira gọi đó là sự giận dữ.
“Cũng may là mọi chuyện cũng đã êm xuôi, và cô biết đấy, phòng chúng ta mới tuyển được thêm hai trích đoạt viên mới.”
Tôi biết. Bố tôi gọi đó là hiện tượng “mất bò mới lo làm chuồng.” Họ đưa tôi quay trở lại từ cõi chết để tận dụng khả năng bean sidhe của tôi, vào một công việc khẩn cấp, và giờ công việc đó đã kết thúc, ít nhất là chừng nào lão Avari vẫn còn đang bị kẹt bên Cõi Âm, họ không có nhiều nhiệm vụ dành cho tôi. Và vì tôi là người mới, lại ít kinh nghiệm nhất trong phòng nên tôi thường chỉ được giao những công việc nhỏ nhất, đơn giản nhất và ít phức tạp nhất. Tôi cũng không có vấn đề gì với chuyện đó bởi xét cho cùng tôi mới chỉ là một học sinh trung học. Nhưng…
“Tôi đang nghĩ… Tên Thane đã biến mất cùng không ít linh hồn bị đánh cắp. Chúng ta cũng nên… lấy lại chúng chứ nhỉ? Ý tôi là, nếu mọi người trong phòng quá bận, bà có thể giao việc đó cho tôi.” Hy vọng tôi nói vậy không quá lộ liễu.
Bà Madeline khoanh tay lại trên bàn. “Kaylee, Thane là một thần chết nổi loạn. Hắn ta không thuộc thẩm quyền của chúng ta. Thần chết có quy định riêng của thần chết.”
“Nhưng hắn ta đã đánh cắp các linh hồn mà. Không phải một mà là rất nhiều.” Khi ấy tôi đã không thể giải thoát cho họ từ tay của hắn, bởi vì Emma vừa mới chết, còn Lydia cũng đang hấp hối. Tôi phải hành động thật nhanh để cứu một trong hai người. Hay nói đúng hơn là một phần của mỗi người. “Kẻ chúng ta đang đối phó ở đây là lũ tà ma chuyên đi đánh cắp linh hồn, và chúng còn nguy hiểm hơn mấy gã thần chết nổi loạn nhiều.”
Bà Madeline gật đầu. “Vấn đề không phải ở sự nguy hiểm. Mà là ở thẩm quyền giải quyết. Hiện chưa có bộ phận nào phụ trách về vấn đề linh-hồn-bị-đánh-cắp-bởi-tà-ma, nhưng phía thần chết có những thẩm quyền riêng của họ. Mà ở đây là ông Levi, và tôi sẽ không lấn sân hay can thiệp vào việc của ông ấy, nhất là sau những gì ông ấy đã làm để giúp chúng ta, dạo gần đây.”
“Nhưng…”
“Không là không.” Bà ấy hơi nhoài người ra về phía tôi, “Thane là một thần chết. Hãy để các thần chết xử lý hắn.”
“Ngay từ đầu chính bọn họ là người đã để sổng hắn!” Khi hắn giết chết mẹ tôi, sau đó quay lại để giết tôi năm tôi ba tuổi.
Bà Madeline nhíu mày hỏi tiếp. “Còn chuyện gì nữa không Kaylee?”
Một cách hỏi khác của câu “Cô có thể đi, Kaylee.”
“Không. Cám ơn bà.” Tôi đứng dậy đi ra cửa, bởi vì như thế sẽ lịch sự hơn là biến mất ngay trước mặt bà ấy. Trước đó, sự xuất hiện bất thình lình của tôi đã khiến bà ấy không hài lòng lắm rồi, “À, còn một chuyện nữa…” Đột nhiên tôi sực nhớ ra một chuyện.
“Chuyện gì?” Giọng bà ấy nghe có vẻ khó chịu.
“Chuyện gì đã xảy ra với linh hồn của tên Beck?”
“Beck nào?”
“Cái gã incubus ý. Kẻ đã giết tôi, và tôi đã giao linh hồn của hắn đựng trong cán dao găm cho bà còn gì. Nó có được tái sinh cùng với những linh hồn khác không?”
Lông mày của bà Madeline khẽ nhướn lên đầy thích thú, và bà ấy bỏ cái bút trên tay xuống. “Không. Hóa ra linh hồn của loài incubus rất hiếm và nó mang trong mình một nguồn năng lượng khá lớn, ngoài khả năng của bộ phận tái sinh. Và vì loài incubus không bao giờ có tên trong danh sách của thần chết, ông Levi quyết định giữ nó làm… kỷ niệm. Một món đồ lưu niệm.”
“Ông ấy được phép làm thế á?”
“Về lý thuyết thì không. Nhưng ông ấy cũng đâu có được phép đưa anh chàng thần chết trẻ tuổi kia quay trở lại. Ông ấy đã làm như vậy vì lời nhờ và của tôi…” Bởi vì tôi đã từ chối làm việc cho bà ấy nếu không đưa anh Tod trở lại. “… vì thế tôi sẽ làm ngơ chuyện lần này, coi như là để trả ơn. Và dĩ nhiên là cô cũng vậy.”
“Dĩ nhiên rồi…” Tôi trả lời như một cái máy, bởi đầu tôi còn đang bận quay cuồng với hàng trăm ý nghĩ khác. Khả năng khác.
Ông Levi vẫn đang lưu giữ linh hồn của tên Beck. Nếu nó có thể sử dụng cho người bố, hẳn là nó sẽ dùng được cho đứa con. Và không ai sẽ phải chết để cứu sống con chị Traci, một mô hình kiểu mẫu đầy triển vọng cho sự tồn tại của các đời động vật ký sinh về sau.
“Một món đồ lưu niệm là sao?”
“Trong trường hợp này là một con dao rọc giấy đặc biệt, chỉ để trưng bày trên bàn làm việc. Và khi có ai đó hỏi về nó, ông ấy sẽ kể cho họ nghe về lịch sử của con dao được rèn từ một loại thép đặc biệt bởi tà mà bên Cõi Âm. Một chiến lợi phẩm mà ông ấy đã thắng được trong một canh bạc lớn, và rằng nó đang chứa đựng linh hồn của gã incubus đầu tiên trong lịch sử bị chết dưới tay một trong những nạn nhân của mình.”
Bà ấy nói vậy là sai. Tôi không phải là nạn nhân của tên incubus đó. Thứ hắn ta cần không phải là cơ thể, mà là linh hồn của tôi. Tuy nhiên, đúng là hắn ta đã giết tôi, vì thế câu chuyện của ông Levi không hẳn là không chính xác…
Nhưng tôi cũng có quyền với linh hồn của tên Beck không kém gì ông ấy. Và tôi muốn chị Traci có nó.
“Cảm ơn bà, Madeline. Nếu cần tôi giúp gì cứ nói với tôi. Đợt này tôi đang… rảnh rỗi.”
“Cảm ơn cô, Kaylee.”
Tôi vụt biến khỏi phòng làm việc của bà Madeline và quay trở về phòng ngủ của mình, nơi tôi rón rén nhấc con dao găm bị gãy ra khỏi ngăn kéo tủ. Tôi đã đoạt được nó từ tay tên Beck, thứ vũ khí đã giết chết cả hai chúng tôi, và hắn đã mua nó ở chỗ lão Avari, chủ nhân thực sự của con dao này.
Ý nghĩ ấy khiến tôi khựng lại, sững sờ nhận ra rằng mối quan hệ giữa Avari, Beck và tôi phức tạp và trớ trêu không kém gì mối quan hệ giữa Nash, Sabine, Tod và tôi. Hàng trăm năm trước khi tôi ra đời, lão Avari đã tạo ra chính con dao sau này sẽ lấy mạng tôi. Và giờ tôi lại là người sở hữu nó, một món đồ lão ta đang rất muốn đòi lại.
Nghĩ lại thì mớ bòng bong Avari/ Beck/ tôi khó chịu hơn rất nhiều mối quan hệ tình yêu tay ba tay tư kia của chúng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào con dao găm trên tay một lúc lâu, với nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Invidia, con quỷ của ghen tuông và đố kỵ, đã làm gãy cả hai cái mũi dao vào đêm Emma chết. Anh Tod đã phải sang tận Cõi Âm để lấy lại con dao cho tôi, nhưng anh ấy đã không tìm thấy hai cái mũi dao.
Cũng may là phần lưỡi dao còn lại vẫn còn sắc và còn nguyên công dụng.
Tôi miễn cưỡng giắt con dao vào cạp quần, ngay chỗ sống lưng, ý thức được rất rõ chỉ cần một hành động bất cẩn thôi là cái lưng tôi đi đời. Nhưng tôi không thể đi vào tổng hành dinh của thần chết với con dao hai lưỡi vung vẩy trên tay.
Nói đúng hơn tôi không thể cứ thế mà tới thẳng tổng hành dinh của thần chết, bởi đó là một bí mật mà không phải ai cũng được biết. Nếu ông Levi phát hiện ra việc anh Tod đã cho tôi địa chỉ, anh ấy sẽ gặp rắc rối to. Vì thế tôi không muốn bị bắt gặp khi đang lượn lờ tìm văn phòng của ông ấy. Tôi cần phải biết chính xác nơi mình định đến. Hoặc chí ít cũng là khu vực quanh quanh đó, để tiết kiệm thời gian tìm kiếm. Bởi tôi không thể tàng hình trước mặt các thần chết.
Và tôi chỉ biết duy nhất một người có thể định vị được văn phòng của ông Levi và sẵn sàng nói cho tôi biết.
Tôi hô biến đến thẳng nhà bà Madeline không chút do dự vì biết chắc là bà ấy vẫn đang ở cơ quan. Không quá khó khăn để tìm ra phòng của Luca bởi vì đây là căn hộ hai phòng ngủ và phòng của bà Madeline thậm chí còn chẳng có giường. Không lẽ người phụ nữ này không bao giờ ngủ thật?
Luca đang nằm ngủ say như chết trên giường, với tấm chăn mỏng đắp cao lên tới tận cổ. Đèn phòng tắm bật sáng trưng.
Luca mà cũng sợ bóng tối ư?
Tôi rón rén bước tới cạnh giường, đang định cúi xuống đánh thức cậu ấy dậy thì bị cái sống dao cọ vào lưng. Tôi đành vòng tay ra sau rút con dao lên, trước khi nó cứa đứt cái cạp quần của mình, rồi dùng tay còn lại lay Luca dậy.
Cậu ấy uể oải mở mắt ra, làm tôi khá ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng một người có mối quan hệ mật thiết với người chết như cậu ấy phải thính ngủ hơn cơ. Phải mất vài giây cậu ấy mới nhìn ra tôi.
“Kaylee à?”
“Ừ, mình đây.”
Và đột nhiên cậu ấy tỉnh ngủ hẳn.
“Cậu đang làm gì…?” Ánh mắt cậu ấy liếc về phía lưỡi dao bị gãy trên tay tôi rồi giật mình ré lên như một đứa trẻ con. Cũng khó trách, ai mà chẳng hoảng hồn khi nửa đêm thực dậy thấy một cô gái đã chết đang đứng lù lù bên cạnh giường, tay lăm lăm con dao hai lưỡi.
“Bình tĩnh đi. Mình chỉ muốn tới nhờ cậu tí việc thôi.”
“Chuyện gì đã xảy ra à? Có phải mình đã bị nhập không?”
Phải mất vài giây tôi mới hiểu ra điều cậu ấy đang nói tới và tại sao sự trấn an của tôi không hề khiến cậu ấy thấy an tâm hơn.
Alec.
Giống như mọi người khác trong nhóm, Luca biết tôi đã làm chết Alec khi nhầm anh ấy với lão Avari. Tôi đã đâm anh ấy vào lúc nửa đêm, bằng chính con dao găm tôi đang cầm chỉ cách bụng cậu ấy vài phân. Tất nhiên, chuyện lần này chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
“Không!” Tôi vội lùi lại, giắt con dao ra sau lưng, “Mình muốn nhờ cậu tìm giúp mình một thứ.”
Luca thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ. “Vào lúc hai giờ sáng?”
“Mình biết. Mình xin lỗi.”
Cậu ấy nghiêng người qua bật đền ngủ lên rồi tung chăn đứng dậy. Phải công nhận là chị Sophie cũng có mắt chọn người gớm. Luca có một thân hình cường tráng không chê vào đâu được. Tôi nói như vậy bởi vì cậu ấy mặc mỗi quần đùi đi ngủ.
“Cậu ngồi đi, đợi mình mặc cái quần dài vào đã.” Luca cúi xuống nhặt cái quần ngủ ở cuối chân giường. Tôi rút con dao găm ở thắt lưng ra đặt ngay ngắn trên đùi rồi ngồi xuống cái ghế ở góc phòng.
Cậu ấy cũng có một cái ghế hạt xốp giống như của tôi, làm tôi lại nhớ tới cái ghế yêu thích một thời của mình. Trên nóc tủ đối diện là một chiếc TV nhỏ nhắn cùng ba quả bóng đá của ba CLB khác nhau. Nhưng tôi nhìn quanh không hề thấy có một tờ lịch thi đấu nào. Đầu giường cậu ấy có gắn bốn bức ảnh của chị Sophie.
Tôi nghi là chính chị ấy đã tự gắn chúng lên đấy, nhưng việc Luca vẫn để nguyên như thế đã nói lên tất cả.
“Cậu ngủ ở đây một mình à?” Tôi hỏi.
Luca ngồi xuống cuối giường, đối diện với tôi. “Mình gần như là sống một mình ở đây. Bà Madeline không cần ăn, cũng chẳng cần ngủ. Mình nghi là bà thuê nơi này chỉ vì mình thôi.”
“Thế thì buồn lắm nhỉ.” Tôi thật may là còn có bố, Styx và giờ thêm cả Emma.
Luca nhún vai. “Đúng là chỉ có mình ngủ ở đây thôi. Sophie và mình…” Cậu ấy ngừng lại, nhưng tôi có thể tự đoán được câu trả lời. Luca dành phần lớn thời gian ở nhà chị họ tôi, cũng giống như anh Tod ở nhà tôi. Điểm khác biệt duy nhất là họ không thể chuồn qua đây sau khi bác Brendon đi ngủ. Thực ra họ vẫn có thể làm được, nhưng phải thật kín đáo, “Rút cuộc cậu tìm mình có việc gì thế, Kay? Mặc dù linh tính mách bảo là mình sẽ không muốn biết chuyện này.”
“Cậu đã đến trụ sở chính của thần chết chưa?”
“Chưa.”
“Nhưng cậu biết nó ở đâu đúng không?”
Luca lại nhún vai. “Mình có thể đoán. Và độ chính xác ít nhất cũng phải 99%. Cả cái thành phố này chỉ có duy nhất một nơi có nhiều người chết lai vãng như thế suốt 24 giờ trong ngày và 7 ngày trong tuần.”
“Tốt. Thế cậu có đoán được phòng làm việc của ông Levi ở khúc nào trong tòa nhà đó không?”
“Một lần nữa, mình cũng chỉ có thể đoán. Mình biết nơi ông ấy thường dành phần lớn thời gian…”
“Và đó là ở đâu?”
Phải tới lức ấy Luca mới sực tỉnh và nhận ra ý đồ của tôi. “Tại sao cậu lại muốn hỏi chuyện đó? Cậu đang tính làm gì thế hả Kaylee?”
“Mình hỏi giùm một người bạn ý mà.”
“Sao cậu không hỏi anh Tod? Cậu sẽ không cần tới sự giúp đỡ của mình nếu không phải vì không muốn anh Tod biết cậu đang định làm gì.”
“Anh ấy là bạn trai của mình, chứ không phải bố mình.” Hơn nữa, ngay từ khi mới bắt đầu, anh Tod đã cảnh báo trước với tôi là anh không phải là kiểu người gương mẫu. Và tôi tự nhận thấy là mình cũng vậy, “Với lại, mình chẳng làm gì sai, cũng không làm gì trái pháp luật.” Lấy lại thứ đáng ra thuộc về mình không thể gọi là ăn trộm, đúng không? “Mình chỉ muốn lấy lại một thứ ở chỗ ông Levi thôi.”
“Một thứ mà ông ấy không hề biết? Một thứ phải cần đến con dao đáng sợ đó?”
Sự tức giận bắt đầu bùng lên trong lồng ngực tôi. “Cậu quan tâm làm gì? Cậu chỉ cần biết là mình không làm gì sai và không làm tổn thương đến ai là được. Chẳng nhẽ quen nhau bấy lâu mà cậu vẫn không hiểu điều đó ở mình?”
Tôi có thể đọc được câu trả lời trong mắt Luca và nó làm trái tim tôi đau nhói. Cậu ấy biết tôi sẽ không cố tình muốn làm hại đến ai. Nhưng cậu ấy biết là toàn bộ bạn bè và người quen của tôi đều có tuổi thọ ngắn hơn người bình thường.
“Giúp mình đi mà. Coi như là mình nợ cậu chuyện lần này đi.”
Luca đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. “Thôi được. Ông Levi thường ra vào cái phòng ở trên tầng 3. Góc tây bắc của tòa nhà. Mình tin là văn phòng của ông ấy ở đấy.”
“Thế giờ ông ấy có đang ở trong phòng không?”
Luca nhắm mắt lại trong một giây, cái trán nhăn tít lại như đang bận tập trung suy nghĩ. Hay nhìn một cái gì đó mà tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy được.
“Không. Ông ấy đang ở ngoài hành lang với một thần chết khác. Và anh Tod.”
Ôi không! Anh Tod đang làm gỉ ở tổng hành dinh của thần chết, vào giữa ca trực thế này?
“Cảm ơn nhé!” Tôi đứng dậy, cất con dao ra sau lưng. “Mình phải đi đây.”
“Ok, lúc nãy cậu nói cậu nợ mình…”
Tôi vụt biến khỏi phòng Luca trước khi cậu ấy kịp nói hết câu. Chúng tôi có thể bàn về chuyện đó ở trường sau.