Hô biến vào tòa nhà trụ sở chính của thần chết giống như chơi trò trốn tìm trong bóng tối, bởi bạn sẽ không biết mình sắp hiện ra ở chỗ nào. Cũng may là tôi vẫn nhớ các bước “di chuyển thận trọng” mà anh Tod đã dạy cho tôi cách đây không lâu. Từ phòng Luca tôi vụt biến tới thẳng trụ sở thần chết trong trạng thái vô hình. Điều đó không có nghĩa là các thần chết không thể thấy tôi, nếu họ có mặt trong căn phòng nơi tôi hiện ra, nhưng nó sẽ giúp tôi không bị va chạm với những món đồ xung quanh. Đúng là cẩn tắc vô áy náy, tôi đã “hạ cánh” xuống chính giữa một cái bàn.
May nhất là căn phòng vắng tanh, không một bóng thần chết. Đây chắc là phòng nghỉ chung của nhân viên bởi tôi thấy có bàn cà phê và mấy cái máy bán hàng tự động.
Tôi vẫn tiếp tục tàng hình để nhỡ thấy có ai đang tiến về phía mình tôi có thể đi xuyên qua cánh cửa để sang một phòng khác. Chỉ hy vọng là không tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, sang phòng bên cạnh mà cũng đầy thần chết thì xong chuyện.
Nói chung, trụ sở chính của thần chết không phải là nơi thích hợp cho một người đã chết như tôi lai vãng tới.
Cái sảnh bên ngoài trống trơn, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ các phòng xung quanh. Nếu đúng như mấy tấm biển ghi trên cửa thì đó là văn phòng “Phía Tây”. “Trung Tâm” và “DFW” mà tôi đoán là khu Dallas/ Fort Worth. Mỗi khu vực có một văn phòng, phụ trách một nhóm các thần chết.
Không hiểu người như anh Tod có văn phòng không nhỉ?
Trên cánh cửa ở cuối hành lang, ở góc Tây Bắc treo tấm biển “Phòng Hành Chính.”
Chuẩn rồi!
Tôi nhón chân đi về phía cuối hành lang, tim đập thình thịch như hồi vẫn còn sống. Nhưng rồi tôi nghĩ càng làm vậy trông tôi càng đáng ngờ và khả năng bị bắt quả tang càng cao. Thà rằng cứ ngẩng cao đầu, hiên ngang đi thẳng có khi mọi người nhìn thấy lại tưởng tôi là thần chết.
Bởi xét cho cùng làm gì có ai ngu ngốc đến nỗi tự dưng đi đột nhập vào trụ sở chính của thần chết bao giờ?
Ngoài tôi ra.
Tôi cố gắng bước đi tự tin nhất có thể, mặc dù tim tôi muốn rớt ra khỏi lồng ngực vì sợ. Tôi đi qua hai căn phòng mở cửa và bắt gặp các thần chết đang làm việc. Hoặc nghỉ ngơi. Tôi không thể nhìn ra sự khác biệt bởi vì chẳng thấy ai vung lưỡi hãi hay mặc áo choàng dài màu đen cả.
Các phòng còn lại trống không, nên tôi cứ thế đi thẳng vào phòng ông Levi, không một chút chần chừ. Hy vọng Luca nói đúng, rằng ông chủ đang không có nhà.
Chỉ tới khi thấy căn phòng trống trơn tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Tôi chạy thật nhanh tới chỗ bàn làm việc và chộp vội lấy cái dao rọc giấy đang đặt ngay ngắn trên một cái kệ bằng gỗ rất tinh xảo.
Cái giây phút tay tôi chạm vào miếng kim loại, tôi biết là bà Madeline đã nói đúng. Nó rung lên nhè nhẹ trên tay tôi, như thể linh hồn bị nhốt bên trong đang réo gọi tên tôi.
Với con dao rọc giấy bên tay trái, tôi giơ con dao găm bị sứt mũi bên tay phải lên, chuẩn bị sẵn sàng hoán đổi. Nhưng rồi tôi sực nhận ra là mình không hề biết phải làm thế nào. Kêu gọi linh hồn từ bên trong miếng kim loại là một chuyện nhưng làm sao để dẫn dắt nó sang con dao găm lại là chuyện khác. Bình thường linh hồn sẽ tự bị hút về phía con dao găm bởi vì lưỡi dao được làm từ thép Cõi Âm, có sức hút đặc biệt với các linh hồn lưu lạc. Nhưng cả hai con dao trên tay tôi lúc này đều được làm từ một loại thép giống nhau và tôi lại không có bean sidhe nam nào ở bên cạnh để giúp dẫn dắt linh hồn.
Tôi càng không có nhiều thời gian đứng đây suy nghĩ quá lâu. Vì thế tôi ngậm chặt miệng, chỉ để cho một dải âm thanh nhỏ xíu thoát ra khỏi cổ họng, kêu gọi linh hồn trong con dao rọc giấy.
Nếu là ngày trước chắc tôi sẽ phải chật vật lắm mới làm được điều này. Tôi mới chỉ biết về nguồn gốc thực sự của mình tám tháng trước và đã phải trải qua không biết bao nhiêu khổ cực mới được như bây giờ, cùng với sự giúp đỡ của cô Harmony, nữ bean sidhe duy nhất mà tôi biết.
Cô ấy là người đã dạy cho tôi cách triệu tập linh hồn mà không phát ra toàn bộ nội lực tiếng thét của mình và gây tổn thương cho những người bình thường xung quanh.
Sau chưa đầy một giây, linh hồn bên trong con dao rọc giấy bắt đầu từ từ thoát ra khỏi miếng kim loại, trôi về phía có tiếng hát linh hồn của tôi. Nhưng tôi vẫn không biết phải làm thế nào để đưa nó vào bên trong con dao găm. Tôi đã thử vung hai cái lưỡi dao lên về phía linh hồn nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài văn phòng ông Levi, tôi bắt đầu hoảng sợ, cuống cuồng đặt vội con dao lại chỗ cũ và chạy nhanh ra cửa sau, nhưng miệng vẫn tiếp tục hát khúc hát linh hồn. Như một phép màu, linh hồn ấy đi theo tôi, từ từ rời khỏi “món đồ lưu niệm” của ông Levi cho tới khi nó hoàn toàn lơ lửng trong không khí. Sau khi chắc chắn là linh hồn, con dao găm và tôi đã cách xa cái bàn giấy nhất có thể, tôi mới chủ động tắt dần tiếng khóc.
Linh hồn lắc lư trong không khí độ một giây rồi chui tọt vào con dao găm đang chìa ra trên tay tôi. Cuối cùng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đang chuẩn bị rời khỏi trụ sở thần chết để về nhà báo tin mừng cho Emma thì tôi nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài cửa. Hai giọng nói vô cùng quen thuộc…
“Có tin tức gì mới không?” Ông Levi hỏi và tim tôi như muốn bắn ra ngoài. Nếu tôi không rời ngay khỏi đây, chắc chắn tôi sẽ bị bắt quả tang. Nhưng trước khi biến mất, tôi vẫn kịp nghe thấy câu trả lời của anh Tod.
“Không, nhưng tôi vẫn còn vài nơi nữa chưa hỏi. Đã có linh hồn nào được giao nộp chưa ạ?”
“Chưa. Hoặc là hắn đã bán chúng ở khu vực khác, hoặc là hắn vẫn đang giữ lại chưa dám bán. Tôi đã thông báo tới các quản lý của các khu vực lân cận rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức gì về hắn.”
Họ đang nói về tên Thane. Chắc chắn là như thế. Anh Tod đang truy tìm hắn. Đó là lý do tạo sao dạo gần đây anh ấy bận như thế? Tại sao anh ấy lại giấu tôi việc mình đang săn lùng kẻ đã giết mẹ tôi?
Kẻ đã giết tôi. Tôi đã có thể giúp!
Nhưng nghĩ lại thì có lẽ đây cũng là lý do tại sao anh ấy không nói cho tôi biết. Để ngăn không cho tôi đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.
Anh Tod không bao giờ xen vào chuyện của tôi nhưng không có nghĩa là anh ấy đồng ý cho tôi mạo hiểm.
Và tôi không thể trách anh vì đã giấu mình.
Khi tiếng bước chân trở nên quá gần tôi không còn cách nào khác đành biến khỏi đó, lòng đầy nuối tiếc vì không thể ở lại nghe nốt đoạn hội thoại.
Sau khi trở về phòng, tôi đặt con dao găm xuống cái tủ đầu giường, rồi bật đèn phòng ngủ và lay Emma dậy.
“Emma ơi. Dậy đi.”
“Hử? Hai mắt cậu ấy hé mở, sau đó đóng lại, rồi lại mở ra. Phải mất một lúc cậu ấy mới uể oải ngồi dậy. “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Tôi ngồi xuống giường của mình, đối diện với cậu ấy, “Không có gì mới cả, ngoại trừ việc… mình đã lấy được nó.” Miệng tôi cười ngoác tới tận mang tai. “Mình đã tìm được linh hồn cho con chị Traci.”
“Thật á? Bằng cách nào?” Emma đột nhiên tỉnh ngủ hẳn. Cậu ấy tung chăn ra, ngồi bật dậy. “Ở đâu?”
Tôi chỉ vào con dao. “Trong con dao găm. Mình… vừa lấy ở văn phòng ông Levi. Nhưng ông ấy vẫn chưa biết.” Tôi đang hy vọng ông ấy sẽ không phát hiện ra việc linh hồn incubus đã biến mất khỏi con dao rọc giấy càng lâu càng tốt, và kể cả nếu có phát hiện ra thì tôi cũng không phải là người đầu tiên ông ấy nghi ngờ tới.
Emma nhìn chằm chằm vào con dao trên mặt bàn. “Bằng cách nào? Mà đó là linh hồn của ai?”
“Cậu hỏi hay lắm! Là linh hồn của tên Beck. Con của chị Traci sẽ được kế thừa chính linh hồn của bố mình! Không ai sẽ phải chết để cho nó sống nữa!”
Nhưng mặt Emma lập tức xịu xuống, và tôi biết cậu ấy đang nghĩ gì, bởi tôi đang có ý nghĩ tương tự. “Cho tới khi nó bắt đầu kiếm ăn.” Đột nhiên cậu ấy có vẻ bớt chắc chắn hơn về những gì chúng tôi đã nói với nhau khi không còn bị chi phối bởi các cảm xúc của chị Traci. “Đến lúc đấy thì sẽ có bao nhiêu người phải chết?”
“Không ai hết.” Tôi cởi giày ra và khoanh chân lại trên giường. “Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra. Mình đang hy vọng con của chị Traci sẽ lớn lên giống như Sabine, ở một góc độ nào đó.” Méo mó có hơn không, chỉ cần thằng bé được như Sabine cũng là tốt lắm rồi, “Thằng bé sẽ phải học cách kiếm ăn mà không làm hại đến người khác, nhưng trước tiên nó sẽ phải học cách kiểm soát sức hấp dẫn của mình cho tới khi tìm được những cô gái đủ chín chắn và đủ tuổi để quan hệ. Nếu chúng ta giúp chị Traci nuôi dạy thằng bé, giáo dục nó, nó sẽ có thể kiểm soát được thói quen ăn uống của mình, giống như Sabine. Thậm chí là giỏi hơn cả Sabine.”
Biết đâu chừng thằng bé sẽ không phải chạm vào người khác mỗi khi kiếm ăn…
Anh Tod cho rằng chuyện đó khó xảy ra nhưng anh ấy cũng không nói là không thể. Còn cá nhân tôi đã biết quá nhiều điều tưởng chừng như không thể thành có thể rồi.
Ví dụ như sự tồn tại của tôi hiện nay là một trong số đó. Hay như anh Tod. Nói chung chúng tôi sẽ thử đánh cược với số phận một lần xem sao. Hy vọng quyết định giữ lại đứa bé incubus này của chúng tôi là đúng.
“Thế… chúng ta sẽ phải làm… như thế nào? Làm sao để chuyển linh hồn từ con dao sang thằng bé?”
“Mình cũng chưa biết, nhưng ít nhất cũng phải đợi thằng bé ra đời đã chứ. Hy vọng anh Tod và mình…” Hoặc bố tôi, hoặc anh Nash, hoặc bác Brendon, “… sẽ đặt được linh hồn đó vào trong người thằng bé giống như đã làm với cậu.”
Chắc cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cầu mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ…
“Mình có thể kể cho chị Traci được không?”
“Không! Chị ấy đâu còn nhớ gì về chuyện chúng ta đã nói, cậu quên rồi à? Khi nào gần đến ngày sinh bọn mình sẽ nói cho chị ấy biết sau, nhờ vào thức nước lãng quên của cô Harmony. Còn bây giờ tạm thời đừng cho ai biết vội. Mình nói với cậu là vì không muốn để cậu ngày đêm lo lắng cho tính mạng của đứa cháu trai.” Chưa kể cậu ấy còn phải lo lắng cho sức khỏe của cô chị gái từ nay cho tới khi sinh.
Lần đầu tiên trong nhiều tháng, trường Eastlake của chúng tôi cuối cùng cũng có một ngày thứ Tư bình yên,không xảy ra bất kỳ sự vụ nào liên quan đến đám tà ma Cõi Âm. Sabine cũng cư xử điềm đạm hơn mọi ngày, chỉ chích hút nỗi sợ hãi của chị Sophie và Emma khi cần thiết, và rất cẩn thận không để mọi chuyện đi quá xa.
Anh Tod cũng xuất hiện sớm hơn mọi ngày, vì thế chúng tôi có chút thời gian riêng tư ở bên nhau, tàng hình với tất cả mọi người, trong khi chờ những người còn lại trong nhóm. Và trong lúc cả nhóm đang ăn trưa, tôi không thể không nhận ra sự thật là đã gần 24 tiếng kể từ lần cuối cùng hai anh em nhà Hudson cà khịa châm chọc nhau.
Có lẽ mối quan hệ của họ đã bắt đầu dần cải thiện.
Với ý nghĩ đó trong đầu và một ngày khác bình yên ở trường, tôi về nhà trong tâm trạng hồ hởi, phấn chấn hơn hẳn thường ngày. Càng vui hơn khi rạp chiếu phim nơi tôi vẫn làm thêm vào các buổi chiều đã cho phép tôi nghỉ vài tuần để lấy lại tinh thần sau cái chết của Emma, người vừa là bạn thân vừa là đồng nghiệp của tôi ở chỗ làm.
Có lẽ tôi nên giới thiệu vị trí còn trống ấy cho Emily… Như thế ít nhất tôi cũng trả lại được một phần nào đó cuộc đời trước kia cho Emma. Cậu ấy phải ở lại trường để gặp chuyên gia tư vấn liên quan đến việc học sinh mới chuyển trường. Sabine và anh Nash đã hứa sẽ cho cậu đi nhờ xe về nhà vì thế tôi quyết định về trước nghỉ ngơi. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cuối cùng tôi cũng có cả căn nhà cho bản thân.
Tôi đang nhoài người với lấy cái điều khiển TV, định bụng sẽ xem một bộ phim hành động mới, thì chợt nhìn thấy cái máy trả lời tự động nhấp nháy đèn.
Thật kỳ lạ! Bình thường nhà tôi rất hiếm khi sử dụng điện thoại bạn vì cả hai bố con đều có di động. Ngay đến Emma cũng mới mua một cái, sử dụng chung gói cước với gia đình tôi.
Tôi quẳng cái điều khiển xuống bàn nước và đi về phía ánh đèn nhấp nháy. Vấn đề của máy trả lời tự động và điện thoại bàn là bạn phải đứng dậy và đi ra chỗ nó để sử dụng. Tôi bấm nút và nghe thấy tin nhắn của ông sếp ở công ty bố tôi. Ông ấy gọi hỏi xem bố tôi có bị làm sao không, tại sao không gọi đến cơ quan báo ốm. Hay trả lời điện thoại di động.
Tôi cố gắng để không hoảng hốt. Không đời nào có chuyện bố tôi nghỉ làm mà không có lý do như thế, nhất là sau những gì xảy ra gần đây. Sau những gì tôi đã bắt bố trải qua. Lại càng không có chuyện bố tôi quên gọi điện đến cơ quan báo ốm.
“Bố ơi?” Tôi nhấn nút lưu tin nhắn của ông sếp lại, sau đó ngó đầu vào trong bếp tìm bố. Để chắc chắn là ông đang không nằm gục trên sàn nhà vì một cơn đột quỵ hay đau tim gì đó. So với tuổi đời của loàn bean sidhe thì bố tôi vẫn còn khá trẻ, nhưng ở đời không nói trước được chuyện gì…
“Bố ơi? Bố có nhà không?” Tôi đi vào ga-ra, phòng tắm, thậm chí cả phòng ngủ của tôi và Emma, trước khi mở cửa vào phòng bố. Căn phòng cuối cùng trong nhà.
Giường của bố tôi được gấp gọn ghẽ. Rèm cửa đóng kín. Bộ quần áo ngủ nằm ngay ngắn trên ghế ở góc phòng, đúng nơi tôi vừa để sáng nay. Sau khi bố bị thương ở chân, hầu hết việc trong nhà đều do tôi đảm nhiệm hết, cho bố đỡ mệt.
Tôi đang chuẩn bị rời khỏi phòng thì nhìn thấy cái điện thoại di động của bố trên gối. Tôi cầm nó lên, ấn nút bật màn hình và chết sững trước những gì vừa nhìn được. Hình nền của điện thoại được chuyển sang bức ảnh của chính bố tôi, đang bị trói và nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn nhà, ở một căn phòng mà tôi không thể nhận ra. Trên đùi bố là một tám bảng ghi nguệch ngoạc bằng mực đỏ - làm ơn, hãy nói đó chỉ là mực.
Tấm bảng viết: “Hãy qua đây cứu bố!”
Ở góc màn hình, ngay gần chỗ chân bố là một cành cây leo màu xanh quen thuộc. Tôi phóng to tấm hình lên để nhìn lại cho chắc. Để xác nhận nỗi lo sợ của mình.
Rìa của những chiếc lá trên cành cây leo ấy có màu đỏ tươi như máu. Đan xen là những cái gai sắc nhọn, dài chừng ba phân. Giống cây leo đỏ này chỉ mọc duy nhất ở một nơi.
Cõi Âm.
Cú sốc của tôi kéo dài khoảng một phút rưỡi, sau đó là câu hỏi “làm thế nào mà lão Avari bắt được bố tôi từ thế giới con người?” Nhưng rồi tôi chợt nhận ra “làm thế nào” không quan trọng bởi trên đời này thiếu gì kẻ sẵn sàng bán rẻ linh hồn mình cho quỷ dữ để đổi lấy vinh hoa phú quý cho bản thân.
Vẫn biết sự trở lại của lão Avari là điều không tránh khỏi, cho tới khi chúng tôi tìm được cách khiến cho bọn chúng quay ra trở mặt với nhau. Nhưng xem ra lão ta đã đi trước tôi một bước.
Nỗi sợ hãi đẩy lùi cú sốc trong tôi kèm theo đó là nỗi tức giận tuôn trào như muốn che mờ mọi lý trí của tôi. Chưa bao giờ tôi lại thấy tức giận như thế này. Avari và đám tà ma của lão đã lấy đi quá nhiều của tôi và bạn bè tôi. Tôi sẽ không để bọn chúng lấy đi nốt người bố thân yêu của mình.
Kể cả giam giữ bố tôi cũng không chấp nhận được.
Bác Brendon là người đầu tiên tôi gọi điện. Điện thoại của bác đổ được ba hồi chuông thì Sabine nghe máy. “Kaylee à, có chuyện gì không?”
“Tại sao chị lại nghe máy của bác tôi?” Tôi có thể nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của mình. Và nó dường như đang vang vọng khắp các ngóc ngách trong nhà tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy có lỗi với Sabine bởi vấn đề không phải tại chị ta, nhưng tôi đã không kiềm chế được.
“Ối giời ơi, bình tĩnh đi nào. Chỉ vì chúng ta đã là bạn của nhau, không có nghĩa cô có quyền cao giọng với tôi.”
“Xin lỗi. Tôi… Bác Brendon đâu rồi?”
“Chú ấy đang bận chút việc với Sophie.”
“Tôi đang có chuyện gấp lắm. Bảo chú ý nghe máy hộ tôi với.”
“Sợ hơi khó. Bọn này đang ở đồn cảnh sát.”
“Tại sao? Chị đã làm gì thế?”
“Tại sao cô lại nghĩ ngay là tại tôi?”
“Bởi vì chị đã từng có tiền án tiền sự và bị kết án hai lần? Bởi vì không ai biết chị kiếm đâu ra cái xe ô tô đó và có phải chị mua nó thật không? Bởi vì chị đã từng định bán tôi và Emma sang Cõi Âm để đời đời kiếp kiếp chịu sự hành hạ, tra tấn của đám tà ma?”
“Này, cô còn định nhai đi nhai lại mãi chuyện đó tới khi nào hả Kaylee? Nhưng cô phân tích thế cũng có cái đúng.”
“Quá đúng là đằng khác.”
“Sao cũng được. Sophie đâm thủng lốp xe của một con nhỏ nào đó trong lớp và bị bảo vệ bắt quả tang với cái kéo trong tay. Đúng là lần đầu chưa có kinh nghiệm.”
“Tại sao chị ấy lại đi chọc thủng lốp xe của người ta?”
“Bởi vì con nhỏ đó tán tỉnh bạn trai của cô ta. Và cô ta đã bị sự ghen tuông làm cho mờ mắt.”
“Có khi nào là do chị làm không?”
“Tôi chỉ nói với cô gái kia là Luca đang muốn… mở rộng các mối quan hệ xã hội. Và cũng có thể là tôi đã hơi quá tay khi tác động vào nỗi sợ hãi lớn nhất hiện nay của chị họ cô, đó là mất đi những người thân. Bao gồm cả Luca.”
“Sabine! Thề là cứ khi nào tôi tưởng chị đã trở nên tốt đẹp hơn thì y như rằng chị chứng minh điều ngược lại.”
“Tôi chỉ đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ thôi mà. Ai mà ngờ cô ta lại dám đi phá hoại tài sản của người khác như thế. Nhưng phải thừa nhận là tôi hơi bị ấn tượng với chị họ cô đấy. Vì thế tôi đã tự nhận với chú Brendon và cảnh sát rằng chính tôi là người chọc thủng lốp xe rồi đưa cái kéo bắt Sophie cầm. Bác của cô đang đến và dùng sức Ảnh hưởng của mình thuyết phục họ thả chúng tôi ra.”
“Chị tự nhận lỗi về mình chỉ vì cảm phục chị họ tôi dám cầm kéo đi chọc thủng lốp xe của người khác?”
“Ờ. Và cũng có thể vì tôi thấy có… lỗi. Nhưng chỉ là một chút thôi.”
Tôi chán nản ngồi thụp xuống ghế, một tay ôm lấy đầu. “Thế Luca có ở đấy không?”
“Có. Đủ cả. Sophie đang vô cùng xấu hổ vì hành động của mình nhưng nhất quyết không chịu giải thích cho Luca biết tại sao mình lại làm như vậy.” Sabine vừa nói vừa nhai nhóp nhép. Tôi đoán là chị ta đang nhai kẹo cao su. Ở đồn cảnh sát. Như thể chẳng có chuyện gì to tát. “Thế chuyện gấp của cô là chuyện gì thế? Cô cần giúp đỡ gì không?”
“Khi nào mọi người ra khỏi đấy thì đến thẳng nhà tôi ngay nhé. Nhớ bảo cả bác tôi đến.” Tôi cúp máy trước khi chị ta kịp hỏi tại sao, và phải thừa nhận cảm giác khi được dập máy trước Sabine thật là sung sướng và hả dạ.
Kế đó tôi gọi cho cô Harmony. Cô ấy cũng không nghe máy, một điều rất hiếm khi xảy ra. Bình thường cô ấy luôn cầm theo điện thoại, trừ khi đang làm việc, mà ca trực của cô ấy ở bệnh viện thường bắt đầu vào lúc 11 giờ đêm. Giờ mới chỉ 4 giờ chiều.
Tôi bấm máy gọi cho anh Tod. Đến khi anh ấy cũng không nghe máy nữa thì tôi bắt đầu mất bình tĩnh và suýt nữa ném cả cái điện thoại vào tường. Không hiểu mọi người biến đâu hết rồi không biết? Emma vẫn đang ở trường, nhưng cậu ấy chẳng thể giúp tôi tìm bố tôi. Anh Nash cũng vậy, nhưng… tôi chẳng còn ai để gọi.
Anh ấy nghe máy ngay ở hồi chuông đầu tiên. “Chào em.”
“Anh có biết em mừng thế nào khi anh nghe điện thoại không?” Tôi ngả người ra sau ghế, đột nhiên thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.
“Thế… à?” Tôi có thể nghe thấy sự bối rối trong giọng nói của anh, và tiếng ồn ở trên đường. Anh ấy đang lái xe.
“Vâng. Em gọi mãi mà chẳng ai bắt máy. Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang đi đón Emma bằng xe của Sabine. Bina đang ở đồn cảnh sát với…”
“Em biết. Em vừa nói chuyện với chị ta xong.”
“Thế sao em nói gọi mãi không có ai bắt máy?”
“Chị ấy cầm điện thoại của bác em. À, hôm nay anh có nói chuyện với anh Tod không?”
Sự im lặng ở phía đầu dây bên kia nói cho tôi biết tôi vừa thốt ra một câu không nên nói. “Em gọi là vì chuyện đó à? Em gọi anh để tìm anh Tod?”
“Không, không hẳn là như vậy. Nhưng đúng là em đang tìm anh Tod. Chuyện rất quan trọng, anh Nash ạ.”
“Anh chưa hề gặp anh ấy từ sau bữa trưa. Có chuyện gì vậy?”
“Em cần giúp đỡ. Nhưng em không tìm được anh ấy. Hay mẹ anh.”
“Mẹ anh đi qua bên kia rồi.”
Cô Harmony đang ở Cõi Âm? “Tại sao?”
“Mẹ anh qua đó tìm thảo dược hay rễ cây hay lá cây gì đó để giúp chị Traci giữ lại đứa bé. Một ý tưởng khá điên rồ, nếu em hỏi anh. Tại sao mọi người lại muốn đưa một tiểu incubus vào thế giới này khi mà bố của nó vừa mới giết chết em?”
“Nói chung chuyện phức tạp hơn thế nhiều, và đó không phải là quyết định của em.” Tôi thở dài cái thượt, quyết định nói mọi chuyện cho anh ấy biết, “Anh Nash, em cần anh giúp đỡ. Anh không nợ em bất cứ chuyện gì, vì thế em hoàn toàn hiểu nếu anh không muốn giúp. Nhưng em vẫn phải hỏi. Thực ra là em đang cầu xin anh giúp đỡ.”
“Anh sẽ giúp em.” Anh ấy nói ngay không một chút đắn đo. “Có chuyện gì thế?”
“Avari đã bắt được bố em.”
“Hả?” Tôi nghe thấy tiếng anh đạp phanh gấp trên đường. “Sao lại thế? Giờ bố em sao rồi?”
“Em không biết. Nhưng dù thế nào thì em cũng phải cứu bố em ra khỏi đó.”
“Đây là một cái bẫy. Em biết điều đó đúng không?”
“Em biết. Đó là lý do tại sao em cần sự giúp đỡ.” Nếu tôi chạy sang bên đó một mình, tôi sẽ chết chắc.
“Ok. Để anh quay xe lại…”
“Không, anh cứ đi đón Emma đi rồi gặp nhau ở nhà em. Em cần phải tìm ra nơi hắn đang giữ bố em trước rồi mới đuổi theo sang bên đó được. Chúng ta càng đông người càng có hy vọng.”
“À…” Tôi có thể nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của anh, “Ừ. Thế cũng được. Để anh đón Emma rồi gặp em ở nhà em sau nửa tiếng nữa.”
“Cảm ơn anh, anh Nash. Em không biết nói gì ngoài câu… cảm ơn anh.”
“Bất cứ lúc nào em cần, Kaylee. Ít nhất điều đó vẫn không thay đổi.”