Căng tin trường ngày hôm nay bỗng rùng rợn hơn so với tưởng tượng của tôi. Có lẽ vì lần giao dịch này đáng sợ hơn rất nhiều so với những lần trước. Hoặc có lẽ vì tôi đang phá vỡ lời hứa với những người thân yêu của mình. Hoặc có lẽ vì tôi biết cho dù cuộc giao dịch đêm nay có thành công thì tôi cũng sẽ không thực sự có được điều tôi muốn.
Tối sẽ không có cách nào để thắng cuộc chơi này. Tôi đã thua ngay từ lúc tôi bắt đầu tham gia.
Trong căn phòng bếp rộng lớn, tôi rút một con dao nhỏ ra khỏi ngăn kéo, sau đó ngồi khoanh chân trên sàn, dưới ánh trăng sáng của bầu trời đêm. Tôi tháo cái băng ở lòng bàn tay trái và cắt thêm một đường ở ngay bên cạnh. Mặc dù đây đã là lần thứ ba nhưng tôi vẫn không thể quen được cái cảm giác đau buốt khi bị dao cứa và da thịt. Chỉ có điều lần này tôi chẳng phải lo giải thích với ai về vết cắt mới trong lòng bàn tay.
Tôi khum tay lại không cho máu rỏ xuống sàn rồi nhúng ngòn trỏ phải vào chỗ máu trên tay và viết tên lão Ira lên miếng vải lót sàn. Sau đó tôi giấu nỗi sợ hãi vào sâu bên trong, chỉ để lại nỗi tức giận cho gã tà ma nếm thử.
Tôi không có vấn đề gì với nỗi tức giận nhưng để giấu đi nỗi sợ hãi không phải là chuyện dễ dàng.
Tôi nhìn chằm chằm xuống ba chữ cái trên sàn và trong một giây đã thoáng nghĩ tới chuyện rút lui. Nhưng rồi tôi nhắm mắt lại và lầm rầm gọi tên lão Ira trong đêm tối.
Tôi mở mắt ra và một giây sau gã tà ma hiện ra trước mặt tôi, cũng bắt chước ngồi xuống, khoanh chân giống hệt tôi. “Cô Cavanaugh.” Qua miệng hắn, cái tên tôi nghe không khác gì tiếng gươm giáo đập vào nhau chan chát, ẩn giấu đằng sau một cơn thịnh nộ không có hồi kết. “Điều gì khiến cô quyết định gặp lại ta sớm thế này?” Hắn mỉm cười, trong khi tôi vẫn đang chật vật để vượt qua cơn giận dữ đang lan tỏa ra dữ dội từ người hắn và thâm nhập và từng đốt xương thớ thịt của tôi. Vào đôi tay đang chỉ chực co lại thành nắm đấm. Hoặc nhặt con dao ở dưới đất lên.
“Là Avari. Ông có muốn một gã như Avari phải mắc nợ mình không? Tôi biết phải làm thế nào.”
Cặp lông mày đen sẫm của Ira nhướn lên, hơi giống với màu máu đang khô dần trên sàn nhà. “Nghe cũng hấp dẫn đấy…”
“Để tránh hiểu lầm về sau, tôi có một đề nghị. Tôi muốn làm một cuộc trao đổi với ông.”
Gã tà ma gật đầu. “Tất nhiên rồi. Hãy đưa ra điều kiện của cô. Thứ nhất, nói cho ta biết cô cần gì ở ta. Thứ hai, cô định sẽ trả giá như thế nào. Nhưng cô nên biết là tối nay ngoài mùi giận dữ ra, người cô nồng nặc mùi sợ hãi và u sầu. Ta sẽ mua luôn cả hai thứ cảm xúc kia, có điều cái giá của nó không thể cao bằng cơn thịnh nộ của cô.”
“Đồng ý.” Tôi gật đầu. “Nhưng nếu ông đồng ý với các điều kiện của tôi, ông sẽ có cả một bể thịnh nộ tha hồ mà ngụp lặn, và không phải chỉ của mình tôi.”
Lại thêm một cái nhướn mày đen sẫm từ phía gã tà ma. “Cô nói tiếp đi.”
“Yêu cầu thứ nhất…” Tôi đã định dùng từ “đề nghị” nhưng nghe không có tính thương thuyết cho lắm nên quyết định thay bằng từ “yêu cầu” cho nó mạnh mẽ hơn. “… là hãy đưa bác tôi và cô Harmony quay trở lại thế giới loài người mà không gây thêm bất cứ tổn hại nào cho họ, và đảm bảo rằng trong thời hạn hiệu lực của thỏa thuận sẽ không có bất kỳ động thái nào để liên lạc hay tiếp cận với họ.”“Cô cho rằng ta biết họ đang ở đâu?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, cố gắng không để ý tới vết thương đang rỉ máu ở trong lòng bàn tay. “Tôi còn đoán là ông đang có họ trong tay nữa cơ. Có thể là ngay sau khi tôi và anh Tod tìm thấy đống bông băng dính máu trong bệnh viện ở bên Cõi Âm.”
“Thông minh lắm…” Ira mỉm cười đầy hài lòng. Và tôi phải thầm nhắc bản thân rằng sự ủng hộ của hắn ta chẳng có ý nghĩa gì tới tôi. “Sao cô đoán ra được vậy?”
“Theo kinh nghiệm của tôi, quyền lực của Avari bên Cõi Âm là rất lớn và lão ta đang nắm trong tay một nguồn lực khá dồi dào. Vậy mà lão ta vẫn chưa tìm thấy hai người kia, chứng tỏ đã có người tìm ra họ trước. Và người đó chỉ có thể là ông.”
“Nhưng cũng có thể là họ đã chết.” Ira đủng đỉnh nói, nhưng mắt vẫn chăm chú quan sát phản ứng của tôi.
“Nếu quả thực họ đã chết và Avari biết điều đó, chắc chắn lão ta đã chạy ngay tới báo cho tôi, để còn tận hưởng nỗi đau đớn của tôi. Nhưng ông thừa hiểu chỉ riêng việc không biết họ đang ở đâu, tình trạng như thế nào cũng đã khủ khiến tôi bồn chồn, lo lắng lắm rồi. Ông cũng không phải là loại người thiển cận tới mức bóp họ chết ngoéo trước khi khai thác được hết các lợi ích của con tin. Tôi nói đúng không?”
Làm ơn, làm ơn hãy là nói đúng…
“Cho tới bây giờ thì là đúng.” Ira gật đầu và một lần nữa tôi lại bất ngờ trước sự điềm đạm của một kẻ tự xưng là hiện thân của sự phẫn nộ. Khác hẳn với sự hung hăng của hai ả phù hoa và đố kỵ.
“Yêu cầu thứ hai là…” Tôi lờ đi coi như không nghe thấy lời cảnh báo của hắn. “… trong thời hạn hiệu lực của thỏa thuận, ông sẽ bảo vệ cho bạn bè và người thân của tôi.” Lão Ira định lên tiếng phản đối nhưng đã bị tôi cắt ngang. Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau tới giờ tôi mới nhìn thấy nỗi tức giận lóe lên trong đôi mắt đen sì của Ira. “Cụ thể là tất cả những người có quan hệ huyết thống với tôi, Emma Marshall, trong bất kỳ cơ thể nào mà linh hồn của cậu ấy trú ngụ, Sabine Campbell, Luca Tedesco, Harmony, Nash và Tod Husdon.” Tôi không thể mạo hiểm để cho hắn tự quyết định xem ai là bạn đủ thân để được bảo vệ.
“Cô muốn ta bảo vệ bọn họ? Cô nên nhớ là mình đang giao dịch với một tà ma, chứ không phải thiên thần hộ mệnh.”
“Đừng lo, tôi sẽ trả sòng phẳng mà.”
“Nhóc con, cô có biết mình phải sống bao nhiêu năm trong sự phẫn nộ tột cùng mới có thể trả hết được số nợ đó không?”
“Biết chứ.” Nhưng tôi sẽ không làm chuyện đó một mình.
“Vậy thì… ngoài hai yêu cầu đó ra cô còn yêu cầu gì nữa không?”
“Còn một chuyện nữa…”
Tôi nói ra yêu cầu cuối cùng, cũng là yêu cầu ích kỷ nhất của mình, và hai mắt của gã tà ma mở to đầy ngạc nhiên nhưng không kém phần thích thú. Hắn ta càng tỏ ra phấn khích thì tôi càng cảm thấy bất an. Một phần là vì chẳng hay ho gì khi phải chứng kiến niềm hân hoan của một con quỷ. Nhưng một phần là vì niềm hân hoan ấy xuất phát từ nỗi sợ hãi, sự đau đớn và cơn thịnh nộ của tôi.
Sau khi tôi nói xong, Ira nhìn tôi đầy mong đợi. “Phải thừa nhận ta khá bất ngờ với bộ óc thông minh, láu cá của cô đấy, nhóc con ạ.” Nói xong hắn khoan khoái liếm môi. “Giờ thì chúng ta cùng thảo luận điều khoản thanh toán chứ nhỉ!”
Tôi hít một hơi thật sâu và nắm chặt hay tay lại, không muốn để lộ ra là mình đang run, mặc dù có lẽ hắn ta cũng đã nếm đủ mọi thứ cảm xúc đang lơ lửng trong không khí quanh tôi. Máu vẫn tiếp tục rỉ qua kẽ ngón tay trái của tôi. “Ông sẽ được tạm ứng trước một phần, một phần sẽ được chia ra trả thành nhiều đợt, đúng như thỏa thuận của chúng ta. Cả cục còn lại sẽ được trả bởi bên thứ ba, sau khi ông đã thực hiện xong phần nghĩa vụ của mình.”
“Cả cục?”
Tôi gật đầu. “Một cơn thịnh nộ mà không một cơ thể bình thường nào có thể chưa được. Ông biết núi lửa tuôn trào thế nào rồi chứ? Đó chính là mức độ khủng khiếp mà tôi đang nói đến. Đảm bảo đây sẽ là cái giá hời nhất mà ông nhận được trong suốt cuộc đời bất tử của mình.”
“Lời để nghị nghe có vẻ hấp dẫn đấy nhưng cô có làm nổi không?” Ira săm soi nhìn tôi, xem tôi có đang nói dối hay không.
“Đừng sỉ nhục trí tuệ tôi thế chứ!” Tôi nói và Ira tặc lưỡi. “Chỉ cần ông làm đúng như thỏa thuận, tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa của mình. OK?” Thực ra kế hoạch của tôi có thành công hay không còn phụ thuộc vào sự phối hợp nhịp nhàng của hắn.
Gã tà ma gật đầu chậm rãi. “Tôi hiểu và đồng ý với thời gian giao hàng của cô. Còn giờ đến phần tạm ứng.” Mặt hắn sáng bừng lên đầy mong đợi trong khi tôi mới chỉ nghĩ tới tôi đã thấy buồn nôn. “Cô định trả ta thế nào?”
Tôi chấm ngón trỏ bên phải vào chỗ máu trong lòng bàn tay trái rồi quệt lên môi dưới của Ira. “Còn nhiều nhiều lắm, nhưng trước tiên hãy bắt đầu bằng một nụ hôn…”
Tôi đi qua Cõi Âm với cái môi dính đầy máu khô và nhoe nhoét quanh miệng. Ira không phải là một kẻ hôn giỏi. Ý nghĩ ấy khiến tôi chỉ muốn cho ra nốt bữa ăn trưa ngày hôm trước.
Vừa đi, tôi vừa kéo gấu áo lên lau miệng. Nhưng vì không có gương nên tôi cũng chẳng biết là mình đã chùi hết chưa.
Chẳng mấy chốc bênh viện bắt đầu hiện ra trước mắt chúng tôi. Tòa nhà Khoa tâm thần nằm đối diện với bãi đậu xe, ngay bên cạnh tòa nhà chính. Tôi đi từng bước thận trọng, tránh không chạm và đám dây leo đỏ đang nhú lên từ các kẽ bê-tông. Ở bên cạnh, Ira lặng lẽ đi theo tôi, không một lời giục giã và tôi không biết lý do tại sao cho tới khi hắn mở miệng nói.
“Đáng ra nãy giờ ta nên nói với cô là không việc gì phải lo lắng, cơn giận dữ bé nhỏ ạ, nhưng do quá thích mùi vị sợ hãi của cô nên ta đã không nói ra.”
Tôi chẳng biết phải đáp lại như thế nào.
Dưới ánh trăng đỏ quạch của Cõi Âm, bệnh viện tâm thần Lakeside trông càng kinh dị hơn. Cái bóng của chúng tôi đổ dài xuống vệ đường, thỉnh thoảng hai bên đường lại phát ra những tiếng bò, trườn sột soạt. Theo phản xạ tôi nhảy vội sang một bên, nhưng rồi sực nhớ ra mình đang đi bên cạnh một trong những tà ma quyền lực nhất ở Cõi Âm. Và theo thỏa thuận giữa chúng tôi, Ira sẽ đảm bảo cho sự an toàn của tôi, ít nhất là trong vài phút tới.
Tôi không sợ hắn ta lật lọng và đi ngược lại thỏa thuẩn bởi vì tà ma không thể nói dối. Đó có lẽ là ưu điểm lớn nhất và cũng là duy nhất của chúng.
Tuy nhiên, hắn ta không nói dối không có nghĩa là mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như dự đoán của tôi. Nhỡ tôi vẫn còn bỏ sót chuyện gì, nhỡ các điều khoản thỏa thuận của tôi vẫn còn kẽ hở, toàn bộ kế hoạch này sẽ sụp đổ. Và tôi sẽ không phải là người duy nhất lãnh hậu quả.
“Sẵn sàng chưa, cơn giận dữ bé nhỏ?” Ira hỏi, từng lời hắn thốt ra như ngọn lửa thổi bùng lên nỗi tức giận trong lòng tôi.
“Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể sẵn sàng cho những chuyện thế này.” Tôi thì thào trả lời, và gã tà ma cúi xuống nhìn sâu vào trong mắt tôi. Mặc dù đây chỉ là suy đoán của tôi, bởi vì hắn không hề có đồng tử nên cũng khó nói chính xác.
“Nhưng cô sẽ vẫn làm. Đó là lý do tại sao lão ta muốn có bằng được cô. Một người đầy lòng vị tha, luôn vì người khác. Trái ngược hoàn toàn với con người của Avari. Lão ta không bao giờ có thể hiểu được cô nhưng sẽ vẫn muốn thử, và quá trình đó sẽ không hề dễ chịu cho cô đâu.”
“Nhưng sẽ dễ chịu cho ông.” Như một phần thỏa thuận của chúng tôi. Và nó cũng sẽ khiến cho lão Avari hài lòng.
“Vậy thì tiến hành thôi!”
Tôi gật đầu, và lão Ira ngước lên tòa nhà trước mặt gọi “Avarice!” Hắn không hề hét, nhưng giọng vẫn đầy dũng mãnh và uy quyền. “Ra mà nhận hàng đi này.”
Trong vài giây, không hề có chuyện gì xảy ra, và Ira cúi xuống giả vờ nói thầm với tôi, miệng cười đầy nham hiểm. Môi hắn vẫn đang đây đầy máu của tôi. “Hắn đang ở đây, và đang cực kỳ tức giận. Thật thú vị!”
“Ira.” Lão Avari hiện ra trước cánh cổng chính dẫn vào Lakeside. “Không ngờ ông cũng đích thân đi giao hàng cơ đấy.”
“Miễn là giá cả hợp lý. Cũng giống như ông thôi.”
Lông mày lão Avari nhăn tít lại. “Ông và tôi chưa hề có thỏa thuận gì với nhau. Vì thế món hàng này không thể coi là tôi nợ ông.”
“Đây là thỏa thuận của tôi và cô Cavanagh. Cô ta nằm dưới sự bảo hộ và che chở của tôi cho tới khi cô ta đầu hàng ông hoặc an toàn quay trở lại thế giới loài người.”
“Và cô ta trả tiền ông để đưa cô ta đến chỗ tôi.” Avari cao giọng hỏi. Ngay đến tôi còn cảm nhận được cơn thịnh nộ và lòng tham đang chất chứa trong giọng lão. “Bằng cách nào? Với giá là bao nhiêu?”
“Cô ta chấp nhận trả cho sự bảo vệ của tôi cho tới khi cô ta đầu hàng, đấy là nếu cô ta chịu đầu hàng. Còn với giá bao nhiêu thì ông không cần quan tâm.”
“Và cũng không phải là việc của ông.” Tôi đế thêm, hả hê khi thấy gã tà ma tức nghẹn họng, không thốt nên lời. “Ông đã đồng ý sẽ trả bố tôi trở lại thế giớt loài người nếu tôi đầu hàng. Giờ tôi đã ở đây rồi. Hãy đưa bố tôi đến đây. Ngay lập tức.”
Avari không làm ngay mà vẫn đứng im trong giây lát, để chứng tỏ rằng mình không nhận lệnh từ tôi mà chỉ làm theo thỏa thuận lão đã đưa ra. Và rồi mắt vẫn không rời mắt tôi, lão phẩy tay gọi, “Các quý cô…”
Belphegore và Invidia vụt hiện ra sau lưng lão, mỗi mụ nắm một bên tay bố tôi, người vẫn đang bất tỉnh, toàn thân rũ xuống như tàu lá úa.
“Bố tôi có sao không?” Tôi thậm chí chẳng buồn che giấu nỗi sợ hãi trong giọng nói của mình. Avari thừa biết là tôi yêu bố mình như thế nào rồi.
“Vẫn còn sống và chưa đến mức không hồi phục được.”
“Còn những người khác đâu?” Mụ Invidia hất suối tóc a-xít của lòng đố kỵ ra sau vai. Mấy giọt chất lỏng bắn vào váy mụ tạo thành những lỗ hổng trên váy và cháy xèo xèo trên bậc thềm.
“Bọn chúng sẽ qua đây tìm cô ta, khi đó hai người có thể tùy chọn lấy một người mà mình thích. Đúng như thỏa thuận của chúng ta.”
Để thốt ra những lời này quả là không dễ dàng gì với lão Avari. Là một con quỷ của lòng tham, hiển nhiên lão ta không muốn chia sể đồ chơi của mình với bất kỳ ai. Nhưng lại không thể nuốt lời vì đã hứa với mụ Invidia và Belphegore, để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng.
“Đừng mong có cơ hội đó.” Tôi nói và lão Avari cười phá lên.
“Có thể ta không hiểu mấy thứ cảm xúc như là tình yêu và lòng trắc ẩn, nhưng ta lường trước được hậu quả mà nó đem lại, tiểu bean sidhe ạ. Sợi dây cảm xúc của con người hoạt động giống như sợi dây điều khiển một con ruồi, nếu biết làm đúng cách. Bọn chúng sẽ đi tìm cô bởi vì bọn chúng trân trọng cô. Cũng giống như việc cô đi qua đây tìm bố.”
Một tà ma thì biết gì về tình yêu và sự trân trọng.
“Bạn bè và gia đình của cô Cavanagh đây sẽ nằm trong sự bảo hộ của tôi trong thời gian hiệu lực của thỏa thuận giữa hai chúng tôi.” Ira dõng dạc tuyên bố, trái ngược hẳn với sự miễn cưỡng ban đầu khi tôi đưa ra điều khoản này. Đơn giản là vì tuyên bố của hắn khiến cho lão Avari tức điên lên. “Vì thế kể cả khi bọn họ qua đây tìm cô ta, tôi cũng không thể để cho mấy người động đến họ.”
Đó là phương án dự phòng của tôi. Nếu mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch, bạn bè và người thân của tôi sẽ không bao giờ đi qua đây tìm tôi bởi vì nhờ vào lời nói dối của ông Levi, họ sẽ nghĩ rằng tôi đã ra đi vĩnh viễn. Rằng linh hồn của tôi đã được tái sinh và tôi đã về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Còn nếu trong trường hợp có người phát hiện ra, mà khả năng cao là anh Tod, bởi vì anh ấy vẫn còn nguyên ký ức trong tiềm thức và bởi vì anh ấy làm việc lâu năm với ông Levi, thì tôi vẫn còn Ira. Và theo như tôi được biết, trên đời này ngoài Ira ra, không ai có thể ngăn cản lão Avari. Và Avari cũng biết rõ điều đó.
Âm thanh phát ra từ miệng gã tà ma của lòng tham không hề giống với bất kỳ thứ âm thanh nào tôi từng được nghe. Đó là tiếng gầm của sự giận dữ. Tiếng rống của cơn thịnh nộ. Chúng bao trùm lấy tôi, khiến toàn thân tôi rung lên bần bật, hai hàm răng va vào nhau lập cập, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cả người lão Ira dường như căng phồng lên cùng âm thanh đó. Hắn ngửa cổ nuốt trọn chúng vào bên trong, giống như miếng bọt biển đang thấm nước… cho tới khi lão Avari nhận ra mình đang làm lợi cho kẻ thù. Ngay lập tức, lão ta ngậm chặt miệng lại, và tiếng gầm rú khi nãy biến thành tiếng gầm gừ trong cổ họng.
Nhưng có một điều Avari không biết: Đây không phải là sự kết thúc mà mới chỉ là sự bắt đầu của cơn cuồng nộ mà tôi và Ira sẽ gây ra cho hắn. Như là một phần thanh toán cho thỏa thuận giữa tôi và con quỷ của thịnh nộ.
“Giỏi lắm, nhóc con.” Ira cố tình nói to cho Avari nghe thấy. “Nỗi tức giận của các tà ma không được thuần khiết và thỏa mãn giống như con người nhưng những gì nó thiếu về chất lượng lại được bù lại bằng số lượng. Cơn giận dữ này sẽ còn thiêu đốt lão ta trong nhiều thập kỷ nữa.”
Và đó mới chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm.
“Ngươi trả hắn bằng cơn thịnh nộ của ta?” Gã tà ma gầm lên đầy phẫn uất, và lão ta càng tức thì Ira càng sướng.
“Đúng vậy.” Và sẽ được trả làm nhiều lần. Tôi cũng ý thức được rằng cơn giận dữ của lão Avari sẽ chỉ càng khiến cho quãng thời gian của tôi ở bên lão ta khổ sở hơn mà thôi. Nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó, vì thế tôi cố gắng không nghĩ về nó. Chuyện gì đến sẽ đến. “Giờ hãy bàn về thỏa thuận của chúng ta.”
“Cô đầu hàng. Bố cô được về nhà. Đó là điều kiện của ta.” Chưa bao giờ tôi thấy Avari giận dữ như thế này. Các cột băng mọc lên như nấm dưới chân lão, từ từ lan rộng ra xung quanh, sang cả phía bên vỉa hè chúng tôi đang đứng.
“Như thế chung chung quá. Sẽ chẳng ích gì khi cứu được bố tôi ra để rồi sau đó ông lại quay lại tìm bố tôi và các bạn của tôi.” Chắc chắn lão ta sẽ làm như vậy sau khi thỏa thuận của tôi và Ira hết hiệu lực. “Vì thế tôi có hai điều kiện. Chỉ cần ông từ chối một trong hai tôi sẽ từ bỏ giao dịch này.” Trông mặt lão ta có vẻ không tin lời tôi nhưng tôi mặc kệ. “Thứ nhất, để đổi lấy linh hồn bất tử của tôi, ông sẽ phải thả bố tôi ra. Ngay lập tức.”
“Đồng ý.” Nếu mắt lão có đồng tử, tôi dám chắc là chúng đang đảo tròn giễu cợt tôi. “Xin đính chính thêm, chính ta là người đưa ra lời đề nghị đó với cô.”
Đúng vậy. Nhưng tôi muốn lời đề nghị của lão ta hoàn toàn tách biệt và không có bất kỳ liên hệ gì với điều kiện thực sự của tôi.
“Tốt. Thứ hai, tôi muốn ông hứa rằng sau khi tôi đầu hàng, ông sẽ không bao giờ tìm cách liên lạc hay làm tổn thương đến bất kỳ bạn bè và người thân nào của tôi, dù là dưới bất kỳ hình thái hay hình dạng nào, dù là trực tiếp hay qua bên thứ ba.”
Ira đã giúp tôi chốt lại câu cú cho chính xác. Và dựa vào cơn lửa giận đang bốc ngùn ngụt trên mặt lão Avari, kẻ đang tức tím mặt, không thốt nên lời, có vẻ như Ira đã không phải ân hận vì đã giúp tôi không công, bởi vì thứ hắn nhận lại được còn đáng giá hơn rất nhiều.
Avari gầm lên qua kẽ răng, khiến tôi không khỏi hả lòng hả dạ. “Trong bao lâu?”
Thế lão ta nghĩ “không bao giờ” có nghĩa là gì?
Tôi chống hai tay lên hông, giả vờ suy nghĩ. “Ông định sẽ giữ linh hồn của tôi đến bao giờ?”
“Đến chừng nào ta muốn. Ta dự định sẽ hành hạ linh hồn của ngươi đến tận cùng của thời gian và có khi còn hơn thế nữa.”
“Nói tóm lại nghĩa là mãi mãi chứ gì?” Tôi hỏi.
“Còn tùy thuộc vào định nghĩa của ngươi về “mãi mãi”, nhưng đại khái là như vậy.” Lão ta ngập nhừng trả lời. Mặt đầy nghi ngờ.
“Tôi nghĩ trong hoàn cảnh này dùng từ “mãi mãi” là hợp lý rồi. Thôi được, tôi nói lại: Ông sẽ mãi mãi không được có bất kỳ liên hệ gì với bạn bè và người thân của tôi, bắt đầu từ giây phút tôi đầu hàng ông.”
“Không.” Lão Avari từ chối thẳng thừng.
“Vậy thì không có thỏa thuận gì hết.” Tôi nhún vai nói. “Tại sao tôi phải hy sinh bản thân để cứu bố mình để rồi sau đó ông lại đuổi theo bạn bè và gia đình tôi? Đó không phải là cứu bố tôi, mà chỉ là trì hoãn những trận tra tấn và cái chết đầy đau đớn của ông ấy mà thôi. Tôi chỉ chấp nhận bán linh hồn của mình cho ông với cái giá của sự tự do tuyệt đối khỏi ông cho tất cả những người tôi yêu.” Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Nỗi sợ hãi chạy rần rật trong mạch máu của tôi lúc tôi quay ra nói với Ira cái câu có thể khiến cho lão Avari sập bẫy nhưng cũng có thể là khởi đầu của sự sụp đổ của toàn bộ kế hoạch mà tôi đã phải đánh đổi rất nhiều để thực hiện. “Đi thôi!”
Ira hoan hỉ gật đầu sau khi đã “đánh chén” no nê bữa tiệc giận dữ của Avari, và chúng tôi xoay người dợm bỏ đi.
“Khoan đã!” Gã tà ma gầm lên sau lưng chúng tôi và âm thanh của cơn cuồng nộ ấy như một cơn gió giật giữa Bắc cực ập vào người tôi, khiến tôi loạng choạng suýt ngã nhưng trong bụng vẫn không khỏi khấp khởi mừng thầm. Tôi gần như có thể cảm nhận được sự trỗi dậy của lòng tham vô đáy trong người gã tà ma, khi nghĩ tới việc một gã tà ma khác có thể sắp nẫng đi món đồ chơi mà lão đã theo đuổi ròng rã nhiều tháng nay. “Thôi được. Ta đồng ý.” Mỗi từ Avari thốt ra như những mảnh băng vỡ vụn trên sàn bê tông. “Sau khi lấy được linh hồn cô, ta sẽ không có bất kỳ liên lạc nào với bạn bè hay người thân của cô, dù là trực tiếp hay gián tiếp. Từ nay cho tới khi sự tồn tại của ta kết thúc, nếu ngày đấy xảy ra.”
Tôi ngẩng lên hỏi Ira. “Thế đã đầy đủ chưa?”
“Ta nghĩ là rồi.” Cái trong đen trong mắt hắn sáng bừng lên. “Và như thế nghĩa là việc của ta ở đây đã xong, cơn giận dữ bé nhỏ ạ.”
Mạch máu trong người tôi như muốn vỡ òa bởi nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn. Toàn thân tôi lạnh ngắt, tay và chân tôi cứng đờ, không còn cảm giác. “Đừng quên điều ông đã hứa…”
“Dù muốn hay không ta cũng là một tà ma của lời hứa. Tà ma đâu thể nói dối.” Mặt hắn đầy hả hê nhìn lão Avari, kẻ đang sục sôi một lòng căm thù mới với một trong những đồng loại của mình. “Thêm một nụ hôn nữa thay lời tạm biệt chứ nhỉ?”
Tôi gật đầu và Ira cúi xuống hôn tôi, trước mặt ba tà ma và một bầy quái thú đang háo hức được chia phần.
Nhưng nụ hôn ấy không phải chỉ là một lời tạm biệt đơn thuần giữa tôi và Ira, người đang đóng vai là bạn của tôi, đúng như thỏa thuận. Nụ hôn ấy đóng vai trò sống còn trong thỏa thuận của tôi với tên quỷ của sự phẫn nộ.
Lần này khi môi hắn chạm vào môi tôi, Ira hít một hơi thật sâu và tôi có cảm giác hơi ấm bắt đầu từ từ rời khỏi cơ thể tôi, qua cổ họng, và cuối cùng chuyển từ miệng qua miệng hắn. Để lại trong tôi một cảm giác lạnh lẽo đến run người. Và đột nhiên tôi không còn nhớ… một điều gì đó.
Một điều mà một phút trước tôi vẫn còn biết, nhưng giờ không tài nào… nhớ ra. Chỉ biết rằng nó rất quan trọng. Quan trọng đến nỗi nó cần phải được lấy ra khỏi cơ thể tôi trước khi bị lão Avari phát hiện ra trong lúc tra tấn tôi.
Và giờ thì nó đã biến mất hoàn toàn.
Ira lùi lại và khoan khoái liếm môi trong sự căm phẫn của lão Avari. Lớp băng trên mặt bê-tông càng lúc càng lan rộng về phía chúng tôi. “Bố ngươi đang đợi đấy!” Lão Avari cao giọng nhắc nhở.
Nếu như lòng tham là một thứ cảm xúc lạnh lẽo như băng giá thì sự phẫn nộ lại giống như một ngọn lửa cháy hừng hực. Kẹt giữa chúng, tôi có cảm giác như một tảng băng đang bị bốc cháy.
“Tôi biết rồi.” Từ nhiều tháng trước lão Avari đã nói với tôi rằng sự tồn tại của tôi bên Cõi Âm có thể kéo dài đến vô tận, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sự vô tận ấy sẽ thuộc về lão ta, chứ đừng nói là tôi sẽ tự nguyện trao nó cho lão.
Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Ngoài cách này ra không còn cách nào khác để bảo vệ cho bạn bè và gia đình tôi. Nếu tôi rút ra được gì về Avari trong một năm qua thì đó là lão ta sẽ không ngừng làm tổn thương chúng tôi cho tới khi đạt điều mình muốn.
Cho tới khi có được tôi.
“Và phải là tự nguyện đấy nhé!” Gã tà ma nhắc nhỏ, và tôi gật đầu. Tôi phải tự nguyện ở lại đây. Tôi phải tự nguyện dâng hiến linh hồn của mình.
Tôi hít một hơi thật sâu, theo thói quen nhiều hơn là nhu cầu thực sự. Sau đó tôi lặp lại câu nói đã lởn vởn trong đầu tôi suốt mấy tiếng qua.
“Ông sẽ thả bố tôi ra nếu tôi trao cho ông linh hồn của tôi?”
“Đúng vậy.”
“Và bắt đầu kể từ giây phút ông có được linh hồn của tôi, ông sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìm cách liên lạc với bạn bè và người thân của tôi?”
“Cô không thấy chán khi cứ lặp đi lặp lại những lời dư thừa này à, Cavanagh?”
“Nói đi.”
Avari gầm lên đầy phẫn uất, trong sự thích thú của Ira. “Đúng vậy. Bắt đầu kể từ giây phút có được linh hồn cô, ta sẽ không bao giờ tìm cách liên lạc với bạn bè và người thân của cô vì bất cứ lỳ do gì.”
Tôi hít thêm một hơi nữa rồi vét nốt chỗ dũng khí còn lại trong người gật đầu nói. “Thôi được. Linh hồn của tôi là của ông.” Ngay lập tức thế giới xung quanh tôi thay đổi. Nó… tối sầm lại. Càng lúc càng thu hẹp. Xoay tròn trong nỗi tuyệt vọng tưởng chừng như vô tận. “Hãy đến lấy đi trước khi tôi đổi ý.”
Lão Avari nắm lấy tay tôi. Đồng thời hai mụ Belphegore và Invidia cũng thả bố tôi ra. Ngay khi tay chúng rời khỏi người bố tôi, hai mắt ông bắt đầu hấp háy. Ira vụt biến khỏi chỗ tôi đang đứng và hiện ra bên cạnh bố tôi, một tay đỡ lấy ông.
“Kay?” Mặt bố tôi đầy bối rối, cho tới khi choàng nhận ra mình đang ở đâu. Bố nhìn tôi, rồi nhìn qua lão Avari và cuối cùng là bàn tay đang nắm chặt tay tôi. “Không! Kay, không!”
Nước mắt tôi lại bắt đầu rơi. Chỉ trong vòng bốn ngày qua tôi không biết là mình đã phải khóc bao nhiêu lần rồi. “Đây là cách duy nhất bố ạ.” Hai tay tôi run bần bật. Hai hàm răng va vào nhau lập cập. Cả cơ thể dường như đang rung chuyển bởi nỗi sợ hãi và nỗi khiếp đảm. “Con xin lỗi vì đã không tìm được cách nào khác.”
Tôi muốn nói với bố rằng đừng lo lắng cho tôi. Rằng tôi sẽ không sao. Nhưng đó không phải là sự thật. Tôi sẽ không hề ổn.
Và lão Avari sẽ đảm bảo điều đó.
“Không!” Bố tôi gượng đứng dậy nhưng không thể bởi vẫn còn quá yêu. Và hoang mang cực độ. Bố thậm chí còn không nhận ra là mình đang được Ira dìu.
“Giờ bố được an toàn rồi. Avari sẽ không thể động vào bố hay bất kỳ ai.” Và họ đang nằm trong sự bảo vệ của Ira. Tôi chỉ nhớ được có thế, còn phần còn lại của thỏa thuận thì… Tôi đã quên sạch.
Nhỡ tôi vẫn chưa bao quát được hết các điều khoản thì sao? Nhỡ tôi mắc sai lầm với một điều khoản nào đó thì sao? Giờ nhận ra điều đó đã quá muộn. Bởi tôi thậm chí còn không nhớ được chi tiết của thỏa thuận. Tôi không còn cách nào khác, đành phải tin vào chính mình. Tin vào Ira nhiều nhất có thể, bởi vì chí ít tôi cũng đã bắt được hắn phải giữ lời hứa.
“Kaylee!” Bố tôi bắt đầu khóc và lão Avari để yên cho tôi đứng nhìn. Hay nói đúng hơn là bao ta bắt tôi phải chứng kiến cảnh đó để có thể tận hưởng nỗi đau khổ của tôi.
“Hãy làm cho bố tôi quên đi!” Tôi hét lên với Ira, và ngay khi vừa nói dứt lời tôi sực nhớ ra đó là điều hắn phải làm.
Đó là một trong những thỏa thuận của tôi với hắn.
Ira giơ một tay lên che mắt bố tôi và thì thầm vào tai ông. Tôi không thể nghe thấy gì và cũng không thể nhớ ra mình đã nhờ hắn nhắn lại với bố điều gì.
Sau đó họ vụt biến mất. Bố tôi đã được an toàn.
Chỉ còn lại mình tôi dưới địa ngục.
Avari giật mạnh tay, xoay cả người tôi lại đối diện với lão. Thế giới quanh tôi bắt đầu chao đảo, tôi có cảm giác như đang bị hàng trăm, hàng ngàn trụ băng xuyên vào da thịt, làm đóng băng toàn bộ mạch máu trong người tôi. Tôi có lẽ đã ngã khuỵu xuống nếu không phải lão Avari đang kéo tôi lên.
“Ta vẫn luôn biết là ngày này rồi sẽ đến mà, tiểu bean sidhe. Ta vẫn luôn biết sẽ có ngày cô phải dành trọn tiếng thét kia cho ta. Vì thế hãy mở miệng ra và nếm thử mùi vị của sự vĩnh cửu đi nào.”
Tay lão bóp chặt lấy tay tôi và sự đau đớn như hàng ngàn mũi kim châm lan tỏa vào từng đường gân thớ thịt của tôi, khiến tôi không còn nhìn thấy hay suy nghĩ được gì nữa. Miệng tôi há ra và tiếng thét của nỗi đau đớn cực độ xé toạc cổ họng tôi chui ra ngoài.
Tai tôi ù đi trong tiếng thét của chính mình. Avari bật cười ha hả và kéo lê tôi đi trên mặt đất, bàn chân và ngón chân tôi bị đám cây leo cào cho rách toác. Nhưng tất cả những cái đó không đáng sợ bằng điều mà gã tà ma nói với tôi ngay sau đấy.
“Chào mừng đến với địa ngục, cô Cavanagh. Hãy cứ tự nhiên như ở nhà.”