Tạ Sùng vốn bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận, nhưng khi Trương Chính và Ngô Thiên Tung đề nghị luận bàn với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lại ý thức được có gì đó không đúng.
Ban đầu, Trương Chính và Ngô Thiên Tung nói là muốn kết giao với Lữ Thiếu Khanh. Nhưng hiện tại gặp mặt, mùi thuốc súng lại nồng nặc, không giống thái độ muốn kết giao.
Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc là vì sao thì chính lời nói này của Lữ Thiếu Khanh đã nhắc nhở hắn.
Hắn không phải đứa ngốc, biết nếu Lữ Thiếu Khanh thật sự đánh nhau với Trương Chính và Ngô Thiên Tung, thắng thì còn dễ nói. Chứ nếu thua, mặt mũi Thiên Ngự Phong không giữ được, mặt mũi Lăng Tiêu Phái cũng mất.
Tạ Sùng phản ứng kịp, hắn nói với Trương Chính và Ngô Thiên Tung: "Hai vị, như vậy không tốt."
Ngô Thiên Tung nói: "Tạ huynh, sao lại không tốt?"
"Kế Ngôn sư huynh mạnh như vậy, làm sư đệ của Kế Ngôn sư huynh, thực lực của Lữ sư huynh khẳng định không kém."
"Nhưng hai người chúng ta nóng lòng không đợi được, muốn mời Lữ sư huynh chỉ đạo một phen."
Lữ Thiếu Khanh lười để ý tới, hắn nói với Tạ Sùng: "Dẫn bọn họ ra ngoài đi, ta sẽ không đi Bích Vân Phong tố cáo ngươi nữa."
Tạ Sùng tức giận, sao ngươi cứ động một chút liền lấy cái này ra uy hiếp người khác vậy?
Lữ Thiếu Khanh lại nói với Chương Cẩm: "Ngươi là quản sự của tửu lâu này đúng không?"
Chương Cẩm cười thầm trong lòng, hắn ta vội vàng làm ra bộ dáng khiêm tốn, nói: "Đúng vậy, không biết công tử đây có gì phân phó?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta đếm đến mười, mau bảo bọn họ rời đi đi. Nếu không, ngươi có tin ta có thể khiến cho tửu lâu của ngươi không thể tiếp tục mở được ở chỗ này không?"
Chương Cẩm vô cùng ngạc nhiên, mà thiếu nữ ngoài cửa thì biến sắc.
Lữ Thiếu Khanh là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong ở Lăng Tiêu Phái, dù chưa luận được thực lực là như thế nào, nhưng thân phận vẫn bày ra đó.
Sư phụ của hắn là Phong chủ Thiên Ngự Phong, sư huynh là Đại sư huynh Kế Ngôn được Lăng Tiêu Phái công nhận.
Lời nói của Lữ Thiếu Khanh ở Lăng Tiêu Phái có bao nhiêu phân lượng đã là chuyện không cần phải nói.
Thành Lăng Tiêu ở dưới chân núi Lăng Tiêu Phái, rất nhiều người trong thành đều dựa vào Lăng Tiêu Phái mà kiếm cơm. Một khi bị Lăng Tiêu Phái phong sát, sẽ không cách nào tiếp tục lăn lộn ở thành Lăng Tiêu này nữa.
Chương Cẩm không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại tung ra uy hiếp như vậy.
Hắn ta nói: "Lữ công tử, chuyện này..."
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Sư muội, đếm đi."
"Một, hai..."
Giọng nói thanh thúy của Tiêu Y vang lên, đếm từng số từng số một.
Tốc độ không nhanh, nhưng trán Chương Cẩm lại bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn ta thấy mình dường như đã tự nhấc một hòn đá đập vào chân mình.
Chương Cẩm nhìn thoáng qua Trương Chính và Ngô Thiên Tung, hai người này còn đang cười lạnh, không hề có ý định rời đi.
Mà Tiêu Y đã đếm đến sáu.
"Lữ công tử..."
Chương Cẩm hoảng hốt.
Nhưng lúc này hắn ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bình thường tâm tư hắn ta linh hoạt, nhanh nhẹn, xử sự khéo léo, nhưng hiện tại lại như biến thành một người khác.
Câu nói cuối cùng của Lữ Thiếu Khanh đã uy hiếp hắn ta quá lớn. Thế cho nên hắn ta hoảng hốt, đầu óc trống rỗng.
Ngay khi Tiêu Y đếm đến chín, bên ngoài vang lên một giọng nói.
"Từ từ đã!"
Thanh âm uyển chuyển thanh thúy.
Tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa tiến vào. Nàng đi vào đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của quần chúng vây xem bên ngoài.
"Tiểu thư."
Chương Cẩm nhìn thấy thiếu nữ tiến vào, thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với thiếu nữ.
Thiếu nữ không để ý tới Chương Cẩm, sau khi nàng tiến vào, hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: "Phương Hiểu của Phương gia ở Tề Châu, gặp qua Lữ công tử, Tiêu tiểu thư."
Sau đó cũng hành lễ với Tạ Sùng, Trương Chính và Ngô Thiên Tung.
Rất lễ phép chu đáo, thái độ của nàng làm cho mọi người không thể vạch lá tìm sâu.
Phương gia là gia tộc nổi danh ở Tề Châu, thực lực không kém, xếp hạng cao ở Tề Châu.
Lăng Tiêu Phái, Quy Nguyên Các, Song Nguyệt Cốc là ba môn phái lớn xếp trong nhóm đầu, Phương gia thì là nhóm thứ hai.
Phương Hiểu là người của Phương gia, phụ thân là gia chủ Phương gia.
Dựa theo thân phận mà nói, thân phận Phương Hiểu có thể sánh vai đệ tử thân truyền của ba môn phái lớn.
Cho dù là người của ba môn phái đó cũng không dám dễ dàng đắc tội với Phương gia. Ít nhất là Tạ Sùng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung đều có thái độ rất khách khí với Phương Hiểu.
Bọn họ là đệ tử nội môn, còn không có lá gan kêu gào với Phương gia.
Phương Hiểu nói với ba người Tạ Sùng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung: "Ba vị công tử, chuyện hôm nay cứ quên đi. Dù sao mọi người tới nơi này để ăn cơm, hơn nữa tửu lâu này của ta cũng không có chỗ luận bàn. Có thể cho ta chút mặt mũi, cứ bỏ qua như vậy được không? Ta sẽ bao hết những đồ mà ba vị gọi lên ngày hôm nay, các vị thấy vậy có ổn không?"
Tạ Sùng đã hiểu rõ, nàng không đồng ý trận luận bàn của Trương Chính, Ngô Thiên Tung và Lữ Thiếu Khanh.
Đối với lời nói của Phương Hiểu, đương nhiên là không có bất kỳ dị nghị nào.
Trương Chính, Ngô Thiên Tung thấy Lữ Thiếu Khanh không muốn đánh nhau với bọn họ, hơn nữa có Phương Hiểu ra mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, ba người Tạ Sùng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung rời đi.
Phương Hiểu thì nói với Lữ Thiếu Khanh: "Gây thêm phiền toái cho Lữ công tử rồi, thật sự ngượng ngùng."
Lữ Thiếu Khanh biết Phương Hiểu là lão bản của tửu lâu, thản nhiên nói: "Phương tiểu thư, đây chính là thái độ làm ăn của Phương gia các người sao? Quản sự trực tiếp dẫn người tới cửa quấy rầy khách nhân, chẳng lẽ Phương gia ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi? Không để những đệ tử môn phái bình thường như chúng ta vào mắt sao?"
Phương Hiểu nhịn không được muốn cho Lữ Thiếu Khanh một cái liếc trắng mắt.
Ngươi mà là đệ tử của môn phái bình thường sao? Sao ngươi không nói ngươi là người bình thường đi?
Phương Hiểu hành lễ với Lữ Thiếu Khanh một lần nữa: "Mong Lữ công tử bớt giận, lần này đích thật là ta quản giáo không tốt, gây chuyện với Lữ công tử. Vì biểu đạt thành ý, lần này những món mà Lữ công tử gọi ở tửu lâu sẽ hoàn toàn miễn phí, như vậy được không?"
Lữ Thiếu Khanh thì nói: "Chút thành ý này không đủ. Chúng ta cũng không có gọi nhiều."
Lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến Phương Hiểu có chút chịu không nổi, đây là lời một đệ tử thân truyền có thể nói ra sao?
"Không biết ý tứ của Lữ công tử là gì?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Thực ra thì tửu lâu các ngươi mới mở, trang trí lại xa hoa như vậy, trở thành tửu lâu đệ nhất thành Lăng Tiêu cũng là chuyện sớm muộn thôi. Ngươi làm cho ta một tấm thẻ đi, tấm thẻ giảm 60% cho mỗi lần ta tiêu tiền ở đây ấy. Ngày sau ta sẽ mang Đại sư huynh đến chỗ ngươi tiêu xài, như thế nào?"
Mặc kệ Phương gia ngươi là người nào, ta sẽ lừa đảo (lợi dụng điểm yếu của người khác để moi tiền) ngươi mà không cần thương lượng.
Kế Ngôn?
Ánh mắt Phương Hiểu sáng lên.
Kế Ngôn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của ba môn phái lớn, sớm đã danh chấn Tề Châu. Hắn là thần tượng của không ít người, lại càng là bạch mã vương tử trong mắt rất nhiều thiếu nữ. Những giấc mộng xuân của bọn họ đa phần đều lấy Kế Ngôn làm nhân vật chính.
Nếu Kế Ngôn có thể đến tửu lâu tiêu tiền, hiệu ứng người nổi tiếng sẽ mang lại cho tửu lâu của Phương Hiểu nàng vô số lợi ích. Phương Hiểu động tâm.
Nàng không nghĩ nhiều, lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Lữ Thiếu Khanh: "Đây là lệnh bài Phương gia chúng ta đặc chế, cầm lệnh bài này trong tay, đều có thể được hưởng ưu đãi chiết khấu 7 phần trong tất cả tửu lâu mà Phương gia mở. Đây là ưu đãi cao nhất mà lệnh bài có thể đưa ra. Đương nhiên, ở trong tửu lâu này, Lữ công tử có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 5 phần."
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, rất hài lòng, nói: "Không tệ..."