Sau khi Phương Hiểu đi ra ngoài, nàng thở phào nhẹ nhõm, hung tợn trừng mắt nhìn Chương Cẩm đang cúi đầu ngoan ngoãn ở bên cạnh.
"Không có mắt nhìn, ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đi, thiếu chút nữa làm cho ta trở thành trò cười trong gia tộc."
Chương Cẩm cúi đầu, nói: "Là, là thuộc hạ làm sai."
Phương Hiểu hừ lạnh một tiếng: "Trừ phạt bổng lộc ba tháng của ngươi, đi xuống suy nghĩ lại đi."
Chương Cẩm lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Phương Hiểu.
Trừ bổng lộc ba tháng, phải mất bao nhiêu linh thạch đây. Hắn ta đau lòng.
Phương Hiểu nhìn chằm chằm hắn: "Làm sao? Ngươi không phục?"
"Tiểu thư, ta..."
"Đi xuống, ngươi không phục thì cũng nhịn lại cho ta."
Chương Cẩm bất đắc dĩ, chỉ có thể nghẹn khuất rời đi. Nhưng trong lòng lại hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương.
Khi đi ngang qua phòng của đám Tạ Sùng, con ngươi Chương Cẩm hơi đảo, nhẹ nhàng gõ cửa: "Ba vị công tử..."
Sau khi Phương Hiểu đuổi Chương Cẩm rời đi, mới vò đầu bứt tai. Nàng lẩm bẩm: "Cái tên không để cho người ta bớt lo này. Tửu lâu này chính là cơ sở để ta xoay người, nếu như bị ngươi làm sụp đổ, giết ngươi cũng không giải hận."
Lúc này, nàng nhìn thấy Vương Nghiêu đi ra từ trong phòng bếp, vẫy tay gọi Vương Nghiêu tới.
"Vương Nghiêu, ngươi là đệ tử của Lăng Tiêu Phái, ngươi hiểu sư huynh Lữ Thiếu Khanh của ngươi không?"
Vương Nghiêu nói: "Lảo bản, ta đưa đồ ăn cho Lữ sư huynh rất nhiều lần, xem như có giao tiếp. Nhưng nếu nói hiểu rõ, thì cũng không hiểu rõ cho lắm. Lữ sư huynh làm người khiêm tốn, rất ít khi lộ diện trong môn phái, thậm chí có rất nhiều người chưa từng nghe nói đến Lữ sư huynh, hoặc là từng gặp hắn."
Phương Hiểu kinh ngạc, nhưng mà vừa nghĩ, mình ít nhiều đều có nghe qua những đệ tử thân truyền khác của Lăng Tiêu Phái. Duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh là chưa từng nghe nói qua. Có vẻ như hắn thực sự rất khiêm tốn.
"Nhưng mà..." Vương Nghiêu cho Phương Hiểu một tin tình báo: "Lữ sư huynh rất thích tay nghề của Hồ đại thúc."
"Hồ đại thúc? Là linh trù Hồ Bính mà ta đào tới sao?"
Vương Nghiêu gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay hắn tới nơi này, cũng là vì tay nghề của Hồ đại thúc mà đến."
Phương Hiểu nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia tươi cười: "Xem ra ta đào đúng người rồi."
Vương Nghiêu nói: "Còn không phải là do lão bản lòng dạ hiểm độc trước đó không chịu tăng lương cho Hồ đại thúc sao? Lữ sư huynh đã đưa ra chủ ý giao đồ ăn ngoài cho hắn, hắn kiếm được một khoản tiền lớn nhưng lại không muốn tăng lương cho Hồ đại thúc."
Phương Hiểu kinh ngạc: "Chủ ý giao đồ ăn là do hắn nghĩ ra?"
Vương Nghiêu nói: "Đúng vậy, Lữ sư huynh nói như vậy hắn sẽ không cần phải xuống núi ăn cơm nữa. Nhưng mà không biết hôm nay vì sao lại xuống núi, hơn nữa còn gọi một bàn lớn."
Trong lòng Phương Hiểu nhảy dựng: "Một bàn lớn?"
"Đúng vậy, ta vừa mới so thực đơn với Hồ đại thúc xong."
Phương Hiểu vội vàng nói: "Đưa thực đơn cho ta xem..."
Trong phòng riêng.
Tiêu Y nhìn thức ăn không ngừng đưa lên, miệng há to.
Nàng khóc không ra nước mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh gọi nhiều như vậy sao?"
Vừa rồi lúc gọi đồ ăn, Tiêu Y chỉ gọi hai món, còn lại đều là Lữ Thiếu Khanh gọi.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Đã nói với muội rồi, sư huynh ta ăn rất nhiều."
Tiêu Y nói: "Thế nhưng, sư huynh, linh thạch của ta không đủ đâu."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Muội không nghe lão bản nói sao? Bữa ăn này là miễn phí."
Tiêu Y mới phản ứng lại, nàng nhất thời mặt mày hớn hở: "Vẫn là Nhị sư huynh lợi hại."
"Đúng vậy, đi theo Nhị sư huynh ta là chỉ ăn ngon uống say thôi. Mau ăn đi, ăn no trở về, cố gắng tu luyện."
Tiêu Y nghiêm túc gật đầu: "Nhị sư huynh yên tâm, ta sẽ không lười biếng."
"Có Đại sư huynh ở đó, muội muốn lười biếng cũng khó. Ý của ta là, muội nhanh chóng trở nên mạnh mẽ cho ta, ngày sau nếu có người tới cửa gây sự, muội sẽ ra mặt thu thập bọn họ."
Tiêu Y ngạc nhiên, thì ra đây mới là nguyên nhân mà huynh bảo ta cố gắng tu luyện sao?
Tiêu Y vừa ăn vừa hỏi: "Nhị sư huynh, vì sao huynh không ứng chiến? Bọn họ đều đã bắt nạt tới cửa rồi."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Muội ngốc sao, đánh nhau với bọn họ thì có chỗ tốt gì? Giữ lại chút sức lực ăn cơm không ngon hơn sao? Chuyện đánh đánh giết chóc cứ giao cho Đại sư huynh là được rồi."
Tiêu Y hồ nghi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh có thể nói cho ta biết thực lực của huynh mạnh bao nhiêu không?"
Lữ Thiếu Khanh tùy tiện nói: "Đại sư huynh không làm gì được ta, ta có thể dùng một tay đánh cho muội khóc."
Kế Ngôn không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.
Trọng lượng của câu nói này rất nặng.
Nhưng mà câu nói sau lại khiến Tiêu Y không vui.
"Ta mới không tin! Nhị sư huynh, huynh cứ nói một chút đi..."
Tiêu Y muốn làm nũng bán manh.
Lữ Thiếu Khanh vung tay, một cái đùi gà nhét vào miệng Tiêu Y: "Ăn đi, bớt nói nhảm..."
Sau khi ăn no uống đủ, Lữ Thiếu Khanh sờ bụng, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Y cũng sờ bụng hơi phồng lên của mình, nói: "Ăn không nổi."
Tiểu Hồng cũng đã không thể bay lên được, nằm trên bàn, bụng tròn vo, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập thỏa mãn.
Lữ Thiếu Khanh hô: "Vương Nghiêu, lấy thực đơn đến."
Tiêu Y kinh ngạc: "Nhị sư huynh, huynh còn có thể ăn được sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Đóng gói, sư phụ và Đại sư huynh không cần ăn sao? Dù sao cũng không mất tiền...."
Phương Hiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh dẫn Tiêu Y chậm rãi rời khỏi tửu lâu. Răng nàng cũng sắp cắn nát rồi.
"Hỗn đản, cái này mà gọi là chỉ gọi chút món không nhiều lắm sao?"
Phương Hiểu muốn khóc. Nàng đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh.
"Ngươi là heo sao, một bữa liền ăn của ta hơn năm ngàn linh thạch, đây chính là thu nhập hơn một ngày của ta đấy."
Điều càng làm cho Phương Hiểu nghiến răng nghiến lợi chính là hắn ăn hết hơn năm ngàn linh thạch hạ phẩm thì không nói, mà còn đóng gói thêm một phần.
Chỉ trong hôm nay nàng liền tổn thất khoảng một vạn linh thạch.
Phương Hiểu ôm ngực, tim đau quá. Đều là bởi vì cái tên Chương Cẩm không có mắt nhìn kia.
Lửa giận trong lòng Phương Hiểu bốc lên.
Nếu như không phải Chương Cẩm nhiều chuyện, đắc tội Lữ Thiếu Khanh, nàng sẽ bị tổn thất như vậy sao?
"Chương Cẩm đâu? Bảo hắn tới gặp ta."
Phương Hiểu cắn răng.
"Tiểu thư!"
Chương Cẩm đến gặp Phương Hiểu.
Nhìn thấy Chương Cẩm, Phương Hiểu liền tức giận giận không chỗ phát tiết, ôm ngực.
"Hừ, lại trừ thêm một tháng bổng lộc của ngươi."
Chương Cẩm ngạc nhiên: "Tiểu thư, vì sao chứ?"
Phương Hiểu tức giận nói: "Vì sao? Chính là vì những rắc rối mà ngươi đã gây ra cho ta ngày hôm nay đấy."
Lúc này, Phương Hiểu ở trên lầu hai cũng chú ý tới Trương Chính một mình rời khỏi Tụ Tiên Lâu.