Phía bên ngoài kiếm động, Lữ Thiếu Khanh tìm một chỗ nằm xuống lấy Thiên Cơ Bài ra nhàn nhã đọc.
Kế Ngôn nói với hắn: "Đệ trông ở chỗ này."
Lữ Thiếu Khanh chửi bới: "Đại trận do chính huynh thiết kế, không phải huynh rất có lòng tin sao? Cần gì ta để phải nhìn chằm chằm chứ?"
Kế Ngôn nói: "Trình độ trận pháp của đệ cao hơn ta, có đệ trông coi, ta cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, kiếm động này là do đệ đề nghị mà."
Lữ Thiếu Khanh lập tức phản bác: "Cái gì gọi là ta đề nghị? Ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, cái thứ như kiếm ý này, bị bổ lên mười vạn tám ngàn lần thì đến heo cũng có thể lĩnh ngộ. Ta cũng chỉ nói đùa thôi, vậy mà huynh lại coi là thật?”
Kế Ngôn nói: "Ta tin chứ. Nếu không đệ cũng sẽ không thể lĩnh ngộ được kiếm ý chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi. Mọi người đều nói thiên phú kiếm đạo của ta còn mạnh hơn so với tổ sư, nhưng trên thực tế, đệ cũng đâu kém."
Lữ Thiếu Khanh sờ sờ mũi, nói: "Loại chuyện này có gì giống nhau chứ?"
Chết tiệt, ta đã tìm hiểu trong phòng thời gian hơn một vài tháng, mà huynh lại nghĩ như vậy. Đi theo loại thiên tài như huynh, thật đúng là vặn chết người.
Kế Ngôn nói: "Kiếm động là ta thiết kế, ta cũng tin tưởng là nó sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà để đệ trông coi vẫn tốt hơn một chút. Ta đi tu luyện đây."
Lữ Thiếu Khanh khoát tay áo: "Được rồi, đi đi, đi đi."
Sau đó Kế Ngôn liền rời khỏi nơi này.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua bóng lưng Kế Ngôn, nói thầm: "Thật sự là kẻ điên, nghỉ ngơi một lát không tốt sao? Tu luyện, tu luyện, ngày nào cũng tu luyện, không tu thì huynh chết à? Nếu không phải vì một trăm viên linh thạch, ta mới lười ở lại chỗ này. Hy vọng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm một tiếng, buông lỏng thân thể chuẩn bị nằm một tư thế thoải mái hơn. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn biến đổi, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Hắn trực tiếp vọt vào kiếm động, không đến thời gian hai hơi thở, đã ôm được Tiêu Y ra.
Ngay sau đó, kiếm động đột nhiên phát nổ. Một con Tiểu Bạch Long lập tức bay ra từ trong kiếm động, tiềm long xuất thế, khinh thường tứ phương.
"Grào!"
Kiếm ý bàng bạc phun ra, quét sạch tứ phương.
"Đại sư huynh, cái tên hỗn đản này."
Lữ Thiếu Khanh mắng to, tay phải cầm Thiên Cơ Bài trực tiếp ném ra ngoài.
Một đợt kiếm ý xuất hiện từ trên Thiên Cơ Bài. Kiếm ý này nóng rực, cuồng bạo, giống như nhiệt độ mặt trời.
Sau đó, không khí dường như bốc cháy, đỏ thẫm. Ngọn lửa nóng rực quét qua, sóng nhiệt vô cùng nóng bỏng lan ra, cắn nuốt Tiểu Bạch Long.
Tiểu Bạch Long không cam lòng gầm lên một tiếng, cuối cùng biến mất trong ngọn lửa. Đồng thời, Thiên Cơ Bài cũng bị nghiền nát ở giữa không trung.
Chết tiệt!
Lữ Thiếu Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn kêu rên: "Thiệt thòi lớn, thiệt thòi lớn, vì một trăm viên linh thạch hạ phẩm mà phải góp cả Thiên Cơ Bài vào. Tên đáng ghét..."
Nhìn Tiêu Y trong ngực. Thử thăm dò một chút, phát hiện nàng cũng không bị thương nghiêm trọng, chỉ là bị dọa ngất đi, trên người có vài vết thương nhỏ mà thôi.
Lữ Thiếu Khanh vừa kêu thiệt thòi muốn chết, vừa móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Tiêu Y, rồi đặt nàng trên mặt đất.
Lúc này, xa xa có hai kiếm quang sáng lên. Thiều Thừa và Kế Ngôn gần như đồng thời xuất hiện.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thiều Thừa hỏi.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Nổ tung, thứ công trình bã đậu."
Sắc mặt Kế Ngôn rất khó coi, hắn lắc mình tiến vào kiếm động, thật lâu sau mới xuất hiện, trong miệng lầm bẩm tự nói: "Kỳ quái, hẳn là không có vấn đề gì mới đúng, vì sao lại như vậy?"
Sau khi nói xong, dứt khoát ngồi xếp bằng ở cửa động, nhíu mày, lâm vào trong suy tư.
Đối với dáng vẻ này của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh và Thiều Thừa cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Thiều Thừa dò xét một phen, sau khi phát hiện Tiêu Y không có gì đáng ngại, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói: "May mắn không nghiêm trọng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng khó ăn nói với Tiêu sư huynh."
Đồ đệ vừa thu, còn chưa nóng, ngày hôm sau liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu việc này truyền ra ngoài, thể diện của Thiên Ngự Phong nên đặt ở đâu?
Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, khấu trừ phúc lợi tháng này của Đại sư huynh đi. Lấy ra bồi thường tổn thất tinh thần của con và sư muội."
Thiều Thừa trừng mắt nhìn hắn một cái: "Bớt kéo những chuyện này vào cho ta, chuyện ngoài ý muốn lần này cũng có phần của ngươi đấy."
Lữ Thiếu Khanh há hốc mồm: "Sư phụ, con không phải đồ đệ của người, Đại sư huynh mới là đồ đệ của người đúng không? Kiếm động thì liên quan đếch gì đến con, con cùng lắm chỉ là nói một câu mà thôi. Là đại sư huynh tự bày ra mà."
Thiều Thừa nói: "Tạo nghệ trận pháp của ngươi tốt hơn hắn, nhưng ngươi lại lười giống như đống phân, ra tay làm giúp một việc thì sẽ chết sao?"
Lữ Thiếu Khanh lườm ông một cái: "Người cảm thấy nếu con ra tay, Đại sư huynh sẽ đồng ý sao? Vậy mà còn dám xưng là sư phụ.”
Thiều Thừa nghẹn lời, phải lập tức nói sang chuyện khác: "Đưa sư muội ngươi trở về đi, để nàng nghỉ ngơi vài ngày rồi nói tiếp."
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ mông rời đi: "Người là sư phụ, người tự sắp xếp đi."
Thiều Thừa tức giận: "Đồ lười biếng này..."
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa trở lại võng dưới tàng cây vừa định lấy Thiên Cơ Bài ra, lại phát hiện nó đã bị hư hại.
Lữ Thiếu Khanh rầu rĩ vỗ đầu: "Thua thiệt chết mất, lại phải mua một cái nữa. Hơn một ngàn linh thạch phải cướp đâu ra đây? Nghèo kiết xác rồi."
Lữ Thiếu Khanh buồn bực.
Vừa mới dùng hết tiền tiết kiệm trong tay rồi, hiện tại nghèo rớt mồng tơi.
"Ríu rít..."
Con chim nhỏ đỏ rực trên đỉnh đầu đang vui vẻ kêu lên, giống như là đang chê cười Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn nó một cái: "Còn cười? Có tin ta vặt trụi lông của ngươi rồi nướng lên ăn không hả?"
Chim nhỏ dường như hiểu được lời nói của Lữ Thiếu Khanh chẳng những không sợ mà còn vểnh cái mông lên.
Một thanh trường kiếm lóe lên, lập tức xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không tốt, nhìn chằm chằm con chim đỏ: "Nếu ngươi còn dám trêu ta, hôm nay ta liền đâm nát cúc hoa của ngươi."
Con chim đỏ vội vàng che mông, bay lên cành cây cao hơn.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nằm xuống, nhàn nhã lắc võng. Hắn dùng hai tay gối đầu, tự hỏi trong đầu.
Quá nghèo rồi, phải tìm cách kiếm chút tiền mới được.
"Đệ tử thân truyền một tháng cũng chỉ có thể nhận được một trăm viên linh thạch hạ phẩm từ môn phái. Cái thứ môn phái keo kiệt."
"Một trăm viên linh thạch hạ phẩm chỉ có thể dùng trong ba ngày, nếu sống một tháng thì cần một nghìn viên. Quả thực là thú nuốt vàng. Hay là mình đi làm một tên trộm bịt mặt cướp bóc trong môn phái nhỉ?"
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu bác bỏ ý tưởng này.
"Quá nguy hiểm, chưởng môn sớm đã không vừa mắt với ta, nếu làm thật chắc sẽ tát chết ta cho hả giận mất..."